Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái
Chương 4: Khách sạn Thanh Đằng 04
Hải Lý
11/02/2022
Hơn chục du khách trong đoàn du lịch Gió ấm đang ngồi trò chuyện tại khu vực sảnh khách sạn.
Khi người chơi bước vào khách sạn Thanh Đằng, Lữ Nhã Hủy đang nói chuyện với bà chủ ở quầy lễ tân, cậu con trai Đa Kim sáu tuổi của cô ấy đứng cúi đầu đứng một bên.
Lữ Nhã Hủy và chủ khách sạn là người quen của nhau, cô ấy luôn ở đây mỗi khi đi nghỉ dưỡng ở khu phố này.
"Khi nào Lão Trần trở lại, cô sẽ nhờ ống ấy đem hết hành lý cho cháu, yên tâm đi, một món cũng không thiếu."
"Aizz, vậy thì làm phiền chú."
"Nói cái gì mà phiền với không phiền, các cháu giúp cô nhiều như vậy cô còn chưa có cảm ơn các cháu đâu." Bà chủ cười ha hả nói, lại quay sang Đa Kim đang co người ở một bên: "Đúng rồi, Đa Kim có ăn đào không? Vừa mới hái xuống, đợi lát nữa ống ấy sẽ mang cùng một thể đến phòng của các cháu sau."
"Vậy thì tốt quá, miễn là được ăn, không có vụ nhóc ranh nghịch ngợm này không thích."
Phó Kỳ Đường nhớ khi còn nhỏ bà ngoại cũng luôn nói cậu như vậy, mỗi lần bà vừa nói vừa đem đồ ăn nhét tới, không khỏi cảm thấy có phần thân thiết, cậu quay đầu lại nhìn đứa trẻ đang đứng trong góc.
Gầy gò nhỏ con, nước da ngăm đen, tóc cạo trọc chỉ còn lại da đầu đen nhánh, trên trán còn có một vết thương đã kết vảy, có lẽ là vô tình bị va vào đâu đó trong lúc chơi đùa, nói chung là giống mấy nhóc nghịch ngợm.
"Đa Kim, lại đây nói cảm ơn với bà cô đi!" Thấy con trai mình đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Lữ Nhã Hủy tính tình nóng nãy nhéo tay lôi cậu bé đến, "Sao lại không biết lễ phép như vậy, không biết giống ai!"
"Dù sao cũng không giống anh." Chồng của Lữ Nhã Hủy cười nói.
"Ý anh là sao? Bộ dáng xui xẻo này chẳng lẽ giống em?"
"Anh không có nói như vậy."
Thấy hai vợ chồng này trợn mắt nhìn nhau, bà chủ vội vàng giảng hòa, "Trẻ con không thích nói chuyện là bình thường, lớn lên thì tốt rồi. Các cháu đi đường cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi một lát đi, lúc ăn cơm chúng ta nói chuyện tiếp."
Lữ Nhã Hủy gật đầu, tiếp tục cùng chồng phàn nàn lẫn nhau đi về phía thang máy, trên đường đi còn hung hăng nhéo mạnh Đa Kim, đứa bé tự hồ muốn trốn, nhưng nhịn lại.
"Mày còn dám trốn, bình tường tao dạy mày thế nào? Kẻ ngu cũng phải học rồi đi."
Nhìn bóng lưng cùa một nhà ba người kia, Cung Tử Quận như nhớ lại hồi ức xấu nào đó, ánh mắt tối sầm lại.
"Khi người đến tuổi trung niên, cuộc sống gia đình như nước sôi lửa bỏng." Phó Kỳ Đường cảm khái, dùng cánh tay phải đụng Cung Tử Quận một cái, "Anh đang nhìn gì vậy?"
"Không có gì." Cung Tử Quận thu hồi ánh mắt, ngược lại có chút đăm chiêu nhìn Phó Kỳ Đường chằm chằm.
Phó Kỳ Đường: "?"
"Sau này chắc là cậu sẽ không như vậy đâu."
"?"
"Đùa thôi," Cung Tử Quận cười, "Làm sao lại ngốc như vậy."
Phó Kỳ Đường không hiểu mô tê gì, rốt cuộc ai là người ngốc hả?!
[09: Sao tui cảm thấy Sói Điên có gì đó không đúng á...]
[54: Cứu! Lẽ nào thật sự là kịch bản thế thân sao??]
......
Không ngoài dự liệu, trong phó bản này, thân phận của người chơi là một nhóm người yêu thích sự kiện thần quái hợp tác với nhau, căn phòng đã được đặt online trước một tháng.
"Tổng cộng có 3 phòng, 202 và 203 là phòng giường đôi, và một căn hộ dành cho gia đình." Bà chủ kiểm tra thông tin đặt phòng và tìm thẻ phòng tương ứng trong ngăn kéo.
Trương Nguyên Tích vẻ mặt mê man, "Có một căn hộ dành cho gia đình?"
"Căn hộ cũng là nhà của chúng tôi, nó ở ngay bên cạnh, Tôi sẽ đưa các cô cậu đến đó." Bà chủ nói: "Hay là mọi người muốn xem hai phòng trên lầu trước?"
Hai phòng 202 và 203 có vẻ là phòng bình thường, nhưng có diện tích nhỏ hơn một chút, sau khi đặt những đồ đạc cần thiết thì cả phòng có chút chật chội.
Vì chuyến tàu yêu cầu tất cả người chơi lần lượt phải sống ở phòng 202, nên chắc chắn phòng 202 phải có vấn đề, mọi người mất rất nhiều thời gian để tìm tòi, nhưng không thu hoạch được gì.
"Không có gì khác thường." Là người chơi có thâm niên nhất lên tiếng, Cung Tử Quận lắc đầu.
Anh liếc nhìn đồng hồ treo tường, 12:23 phút.
"Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đến căn hộ xem một chút đi." Quý Đào cũng nói.
Căn hộ và khách sạn liên thông và độc lập với nhau, thuộc về hai đơn nguyên trong cùng một tòa nhà.
Mọi người theo bà chủ đến căn hộ.
"Tầng một là phòng khách và nhà bếp, tầng hai và tầng ba mỗi tầng bốn phòng, trên sân thượng là khu vườn ngoài trời, có bếp nướng và lửa than, buổi tối có thể có thể làm tiệc nướng ngoài trời trên đó." Bà chủ hướng mọi người giới thiệu, tiện tay mở đèn.
Ánh sáng tràn vào, ở giữa bức tường trong phòng khách, một bức tranh sơn dầu khổng lồ hiện ra trước mắt mọi người.
Hơn mười người vặn vẹo được xếp thành hàng ngang, mỗi người nhỏ bé đơn giản dùng hai tay ôm đầu, biểu tình vặn vẹo dữ tợn, những bóng đen dưới chân kéo dài đến cuối khung hình.
Thoạt nhìn, bức tranh này trông giống như một phiên bản update của <<Tiếng Thét>> —tập hợp đám đông để la hét.
Ánh mắt Phó Kỳ Đường hơi ngưng lại, mới vừa rảo bước vào phòng khách cước bộ đột nhiên dừng lại.
Cậu đột nhiên sinh ra cảm giác bị nhìn nhìn một cách mạnh liệt.
Ngẫng đầu nhìn xung quanh, Phó Kỳ Đường rất nhanh nhận ra, những người trong bức tranh đang nhìn mình đầy ác ý.
Tầm mắt giao nhau, phảng phất như thể hơn mười khuôn mặt được phục chế lại đã thay đổi diện mạo ngay lập tức, khóe miệng cười đến tận mang tai, nứu co rút, làn da nhăn nheo —đó là xác khô người soát vé.
"Sao vậy?" Cung Tử Quận cũng dừng lại, vỗ cậu một cái.
Áp lực nhất thời biến mất.
Nhắm mắt lại, rồi mở ra, bức tranh trở lại bình thường.
Nhưng Phó Kỳ Đường chắc chắn đó không phải là ảo giác.
"... có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm tôi," Phó Kỳ Đường hít sâu một hơi, thấy những người khác trông vẫn bình thường, rõ ràng chỉ có mình cậu bị nhìn chằm chằm, "Từ bức tranh đó."
Cung Tử Quận nghiêng đầu nhìn về phía bức tranh, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
"Có lẽ biết cậu là người mới, nên đặc biệt dọa cậu." Anh đưa tay kéo Phó Kỳ Đường về phía mình, "Lại gần tôi."
"Quỷ mà cũng bắt nạt kẻ yếu?" Phó Kỳ Đường có chút không nói nên lời.
"Vậy nên cho cậu cáo mượn oai hùm nè." Cung Tử Quận nói đùa.
"Cũng có lý." Phó Kỳ Đường gật đầu, quyết định từ nay sẽ làm bạn tốt với Cung Tử Quận như nữ sinh cấp 3, tốt nhất là tay nắm tay cùng nhau đi nhà vệ sinh.
Sau khi bà chủ rời đi, người chơi đã lục soát toàn bộ căn hộ.
Trong một phòng chứa đồ trên tầng ba, mọi người cẩn thận tìm kiếm.
Trương Nguyên Tích bị sặc bụi một cái, che mũi và miệng lùi lại mấy bước.
"Tất cả đều là đồ cũ, không biết tại sao không dọn dẹp, mà lại được chất thành đống ở đây." Quý Đào cầm một cái ấm nước lên nhìn qua, sau đó để sang một bên, "Tiêu Lam, Nhất Minh, hai người có tìm thấy gì không?"
"Không có." Nhiếp Tiêu Lam lắc đầu.
Tạ Nhất Minh đang định nói, bỗng nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng không tự chủ câu lên, đáy mắt chợt lóe sắc thái tối tăm.
Anh ta quay lưng lại, từ trong đống lộn xôn lấy ra một cái máy ảnh cũ kỹ, sau đó giả vờ ngạc nhiên nói: "Tôi phát hiện một cái máy chụp hình, hình như còn pin."
Quý Đào nghe vậy sững sốt, "Làm sao có khả năng còn pin?"
Đánh giá mức độ bám bụi của cả căn phòng, có lẽ đã vài tháng không có ai vào đây, pin của chiếc máy ảnh đời cũ này có bền đến đâu cũng không thể trụ được lâu như vậy.
Trừ khi máy ảnh được người nào đó đem vào gần đây.
Nghĩ đến đây có thể là manh mối mà họ đang tìm kiếm, Quý Đào vội vã giục: "Mở ra xem thử, có ảnh nào trong đó không?"
Kèm theo một tiếng động rất nhỏ, máy chụp hình thế mà thật sự mở máy.
Tạ Nhất Minh rất thuần thục thao tác một lúc, liền tiếc nuối nói: "Trống không, ảnh chụp đều bị xóa."
"Viên Phi, anh đến nhìn một chút xem." Quý Đào nói.
Viên Phi là một trong số những người chơi giỏi điều tra, nghe vậy đi qua định lấy máy ảnh, Tạ Nhất Minh đột nhiên nói: "Nếu có thể mở được, nó có thể vẫn còn dùng được —này! Phó đại minh tinh!"
"Làm sao?" nghe có người gọi mình, vốn đang tìm kiếm đồ vật Phó Kỳ Đường theo bản năng ngẩng đầu.
Tách —
Phó Kỳ Đường sửng sốt, "Anh chụp tôi làm gì?"
"Thử xem tính năng của máy chụp hình, hơn nữa cậu cũng quen với việc được chụp ảnh, dù sao cũng là đại minh tinh." Tạ Nhất Minh toét miệng, trong nụ cười xen lẫn trào phúng, "Chính là ảnh này thật tệ, ngay cả minh tinh đều chụp thành như vậy."
Phó Kỳ Đường không hiểu ra sao, nhưng cậu có cảm giác không được tốt —Tạ Nhất Minh hơi kỳ quái, nhưng chỉ là một tấm hình mà thôi, chắc không có gì quan trọng?
Phó Kỳ Đường không thể giải thích rõ ràng, nên tóm tắt trong bốn từ: "Anh có bệnh à."
"Đúng vậy, cậu có thuốc không?" Tạ Nhất Minh đắc ý cười.
Tuy nhiên chưa kịp dứt lời, Cung Tử Quận vốn đang đứng cạnh cửa bất ngờ lao vào, với tốc độ mà người thường khó bắt kịp, vượt qua mọi người trong không gian đông đúc, tới gần Tạ Nhất Minh trực tiếp nhất chân đạp anh ta cả người bay ra ngoài.
Mãi cho đến khi thân thể Tạ Nhất Minh rơi xuống cách đó vài mét, anh ta làm đổ giá sách và vô số thứ linh tinh trong lúc bay ra, cuối cùng đập mạnh vào tường, lúc này ngực truyền đến cơn đau dữ dội.
"Chuyện gì thế này?"
Viên Phi hoảng sợ, áp suất xung quanh Cung Tử Quận cực thấp khiến anh ta thậm chí không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có thể sững sờ run rẩy nhìn Tạ Nhất Minh.
Sau đó anh thấy ngực Tạ Nhất Minh đã lún xuống rõ ràng, từng ngụm máu tươi trào ra từ miệng, còn mơ hồ một ít thịt và máu pha tạp vào. Tạ Nhất Minh hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch, trong cổ họng không ngừng phát ra thanh âm.
Đạn mạc trước mắt đột nhiên tăng nhanh.
[01: Cuối cùng Sói Điên cũng cuồng hóa, đây mới là bộ dáng mà mị biết.]
[44: Phân đoạn tôi mong đợi nhất cuối cùng cũng đến!]
[29: Thế nhưng vừa bắt đầu đã giết đồng đội là không được tốt lắm? Mặc dù tôi cũng ghét Tạ Nhất Minh.]
[30: Nhìn tình cảnh hiện tại mới dám xác định đây là Sói Điên, sự điên rồ này... à không, Sói này, yên tâm rồi.]
[57: Không đâu, tất cả lầu trên đều là fan giả hả? Tuy rằng Sói Điên thực sự rất điên cuồng, nhưng anh ta cũng chưa từng giết đồng đội của mình mà? Tôi nghĩ Tạ Nhất Minh có vấn đề? ]
[08: +1]
[26:......]
"Anh muốn giết hắn..." Viên Phi run giọng nói, lại lui về phía sau, cố gắng tránh xa người điên này một chút, "Anh thật sự điên rồi!"
Quý Đào định thần lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi cần một lời giải thích."
Cung Tử Quận bình tĩnh mà thu chân lại, thậm chí còn nhẹ nhàng vỗ bụi dính lên ống quần: "Tôi giết hắn, cùng anh có liên quan gì?"
"Chúng ta là đồng đội, mặc dù chỉ là tạm thời." Quý Đào bình tĩnh nói, "Tôi muốn biết lý do và đảm bảo rằng tiếp theo anh sẽ không giết tôi. Nếu không, tôi sẽ kháng cự lại. Dù không thể giết anh nhưng ít nhất tôi có thể làm anh bị thương."
Nghe Quý Đào đánh giá sức chiến đấu của anh ta là "Có thể làm Cung Tử Quận bị thương", Phó Kỳ Đường cảm thấy rằng anh ta rất khách quan và tỉnh táo.
Trên thực tế đến bây giờ Phó Kỳ Đường vẫn chưa kịp phản ứng lại —cứ như vậy, Tạ Nhất Minh đã bị giết?
Bị Cung Tử Quận giết?
Cung Tử Quận trầm mặc một lát, quay đầu nhìn Phó Kỳ Đường một cái, người sau toát ra hơi thở hoang mang.
"Được rồi." Cung Tử Quận nói, anh bước từ trong mớ hỗn độn đi tới bên người Tạ Nhất Minh, cúi xuống nhặt máy chụp hình trên mặt đất, trầm giọng hỏi, "Đây thật sự là máy chụp hình được tìm thấy ở đây?"
Nghe đến đây, Tạ Nhất Minh trong lòng tràn đầy hận ý và sợ hãi chợt bừng tỉnh, một tia hoảng sợ thoáng qua trên khuôn mặt méo mó vì đau đớn, khó khăn mở miệng thanh minh: "Đương, đương nhiên rồi..."
"Anh tưởng tôi bị ngu à? Tôi ở trên tàu ba năm, trải qua hơn trăm phó bản. Anh thật sự cho rằng tôi không nhìn ra đây là đạo cụ đặc biệt sao?"
Không thể nào! Cái này là đạo cụ liên quan đến cốt truyện mà mình nhận được ở phó bản vừa rồi, là độc nhất vô nhị, Cung Tử Quận làm sao mà biết được?!
Trong lòng Tạ Nhất Minh tràn ngập khiếp sợ, hoàn toàn không nghĩ ra là chỗ nào có vấn đề.
"Máy ảnh thế thân, người bị chụp sẽ trở thành thế thân cho người chụp mà không hề hay biết, để thay mạng cho người chụp." Cung Tử Quận tràn ngập chán ghét nói, lập tức đem máy chụp ảnh mạnh mẽ đạp vỡ.
"Không, đây không phải..."
Tạ Nhất Minh sắc mặt trắng bệch, các mảnh vỡ từ ống kính văng tung tóe, tại mặt anh ta xước ra một vết máu, hắn cố gắng muốn biện giải, nhưng thần sắc hoảng loạn nói lên tất cả.
"Đúng là một đạo cụ rất hữu dụng, nhưng thật đáng tiếc, nó không có tác dụng gì khi đối mặt với sự tấn công của đồng đội." Cung Tử Quận từ trên cao nhìn xuống Tạ Nhất Minh, cơn bão tố trong đáy mắt dần dần lắng xuống, "Tôi đã cho anh một cơ hội, nói với anh thái độ của tôi rồi, nhưng anh không những không thu liễm mà còn táo tợn hơn. Tôi rất không vui, nên anh chết đi."
Cung Tử Quận nói, lại giơ chân lên như giẫm vào máy chụp ảnh lúc nãy, nhưng lần này là nhắm vào cổ Tạ Nhất Minh.
"Không, không, đừng làm vậy, tôi đã sai..."
"Rắc—"
Khách sạn Thanh Đằng tử vong: 1 người, người chơi còn sống: 6 người.
Khi người chơi bước vào khách sạn Thanh Đằng, Lữ Nhã Hủy đang nói chuyện với bà chủ ở quầy lễ tân, cậu con trai Đa Kim sáu tuổi của cô ấy đứng cúi đầu đứng một bên.
Lữ Nhã Hủy và chủ khách sạn là người quen của nhau, cô ấy luôn ở đây mỗi khi đi nghỉ dưỡng ở khu phố này.
"Khi nào Lão Trần trở lại, cô sẽ nhờ ống ấy đem hết hành lý cho cháu, yên tâm đi, một món cũng không thiếu."
"Aizz, vậy thì làm phiền chú."
"Nói cái gì mà phiền với không phiền, các cháu giúp cô nhiều như vậy cô còn chưa có cảm ơn các cháu đâu." Bà chủ cười ha hả nói, lại quay sang Đa Kim đang co người ở một bên: "Đúng rồi, Đa Kim có ăn đào không? Vừa mới hái xuống, đợi lát nữa ống ấy sẽ mang cùng một thể đến phòng của các cháu sau."
"Vậy thì tốt quá, miễn là được ăn, không có vụ nhóc ranh nghịch ngợm này không thích."
Phó Kỳ Đường nhớ khi còn nhỏ bà ngoại cũng luôn nói cậu như vậy, mỗi lần bà vừa nói vừa đem đồ ăn nhét tới, không khỏi cảm thấy có phần thân thiết, cậu quay đầu lại nhìn đứa trẻ đang đứng trong góc.
Gầy gò nhỏ con, nước da ngăm đen, tóc cạo trọc chỉ còn lại da đầu đen nhánh, trên trán còn có một vết thương đã kết vảy, có lẽ là vô tình bị va vào đâu đó trong lúc chơi đùa, nói chung là giống mấy nhóc nghịch ngợm.
"Đa Kim, lại đây nói cảm ơn với bà cô đi!" Thấy con trai mình đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Lữ Nhã Hủy tính tình nóng nãy nhéo tay lôi cậu bé đến, "Sao lại không biết lễ phép như vậy, không biết giống ai!"
"Dù sao cũng không giống anh." Chồng của Lữ Nhã Hủy cười nói.
"Ý anh là sao? Bộ dáng xui xẻo này chẳng lẽ giống em?"
"Anh không có nói như vậy."
Thấy hai vợ chồng này trợn mắt nhìn nhau, bà chủ vội vàng giảng hòa, "Trẻ con không thích nói chuyện là bình thường, lớn lên thì tốt rồi. Các cháu đi đường cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi một lát đi, lúc ăn cơm chúng ta nói chuyện tiếp."
Lữ Nhã Hủy gật đầu, tiếp tục cùng chồng phàn nàn lẫn nhau đi về phía thang máy, trên đường đi còn hung hăng nhéo mạnh Đa Kim, đứa bé tự hồ muốn trốn, nhưng nhịn lại.
"Mày còn dám trốn, bình tường tao dạy mày thế nào? Kẻ ngu cũng phải học rồi đi."
Nhìn bóng lưng cùa một nhà ba người kia, Cung Tử Quận như nhớ lại hồi ức xấu nào đó, ánh mắt tối sầm lại.
"Khi người đến tuổi trung niên, cuộc sống gia đình như nước sôi lửa bỏng." Phó Kỳ Đường cảm khái, dùng cánh tay phải đụng Cung Tử Quận một cái, "Anh đang nhìn gì vậy?"
"Không có gì." Cung Tử Quận thu hồi ánh mắt, ngược lại có chút đăm chiêu nhìn Phó Kỳ Đường chằm chằm.
Phó Kỳ Đường: "?"
"Sau này chắc là cậu sẽ không như vậy đâu."
"?"
"Đùa thôi," Cung Tử Quận cười, "Làm sao lại ngốc như vậy."
Phó Kỳ Đường không hiểu mô tê gì, rốt cuộc ai là người ngốc hả?!
[09: Sao tui cảm thấy Sói Điên có gì đó không đúng á...]
[54: Cứu! Lẽ nào thật sự là kịch bản thế thân sao??]
......
Không ngoài dự liệu, trong phó bản này, thân phận của người chơi là một nhóm người yêu thích sự kiện thần quái hợp tác với nhau, căn phòng đã được đặt online trước một tháng.
"Tổng cộng có 3 phòng, 202 và 203 là phòng giường đôi, và một căn hộ dành cho gia đình." Bà chủ kiểm tra thông tin đặt phòng và tìm thẻ phòng tương ứng trong ngăn kéo.
Trương Nguyên Tích vẻ mặt mê man, "Có một căn hộ dành cho gia đình?"
"Căn hộ cũng là nhà của chúng tôi, nó ở ngay bên cạnh, Tôi sẽ đưa các cô cậu đến đó." Bà chủ nói: "Hay là mọi người muốn xem hai phòng trên lầu trước?"
Hai phòng 202 và 203 có vẻ là phòng bình thường, nhưng có diện tích nhỏ hơn một chút, sau khi đặt những đồ đạc cần thiết thì cả phòng có chút chật chội.
Vì chuyến tàu yêu cầu tất cả người chơi lần lượt phải sống ở phòng 202, nên chắc chắn phòng 202 phải có vấn đề, mọi người mất rất nhiều thời gian để tìm tòi, nhưng không thu hoạch được gì.
"Không có gì khác thường." Là người chơi có thâm niên nhất lên tiếng, Cung Tử Quận lắc đầu.
Anh liếc nhìn đồng hồ treo tường, 12:23 phút.
"Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đến căn hộ xem một chút đi." Quý Đào cũng nói.
Căn hộ và khách sạn liên thông và độc lập với nhau, thuộc về hai đơn nguyên trong cùng một tòa nhà.
Mọi người theo bà chủ đến căn hộ.
"Tầng một là phòng khách và nhà bếp, tầng hai và tầng ba mỗi tầng bốn phòng, trên sân thượng là khu vườn ngoài trời, có bếp nướng và lửa than, buổi tối có thể có thể làm tiệc nướng ngoài trời trên đó." Bà chủ hướng mọi người giới thiệu, tiện tay mở đèn.
Ánh sáng tràn vào, ở giữa bức tường trong phòng khách, một bức tranh sơn dầu khổng lồ hiện ra trước mắt mọi người.
Hơn mười người vặn vẹo được xếp thành hàng ngang, mỗi người nhỏ bé đơn giản dùng hai tay ôm đầu, biểu tình vặn vẹo dữ tợn, những bóng đen dưới chân kéo dài đến cuối khung hình.
Thoạt nhìn, bức tranh này trông giống như một phiên bản update của <<Tiếng Thét>> —tập hợp đám đông để la hét.
Ánh mắt Phó Kỳ Đường hơi ngưng lại, mới vừa rảo bước vào phòng khách cước bộ đột nhiên dừng lại.
Cậu đột nhiên sinh ra cảm giác bị nhìn nhìn một cách mạnh liệt.
Ngẫng đầu nhìn xung quanh, Phó Kỳ Đường rất nhanh nhận ra, những người trong bức tranh đang nhìn mình đầy ác ý.
Tầm mắt giao nhau, phảng phất như thể hơn mười khuôn mặt được phục chế lại đã thay đổi diện mạo ngay lập tức, khóe miệng cười đến tận mang tai, nứu co rút, làn da nhăn nheo —đó là xác khô người soát vé.
"Sao vậy?" Cung Tử Quận cũng dừng lại, vỗ cậu một cái.
Áp lực nhất thời biến mất.
Nhắm mắt lại, rồi mở ra, bức tranh trở lại bình thường.
Nhưng Phó Kỳ Đường chắc chắn đó không phải là ảo giác.
"... có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm tôi," Phó Kỳ Đường hít sâu một hơi, thấy những người khác trông vẫn bình thường, rõ ràng chỉ có mình cậu bị nhìn chằm chằm, "Từ bức tranh đó."
Cung Tử Quận nghiêng đầu nhìn về phía bức tranh, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
"Có lẽ biết cậu là người mới, nên đặc biệt dọa cậu." Anh đưa tay kéo Phó Kỳ Đường về phía mình, "Lại gần tôi."
"Quỷ mà cũng bắt nạt kẻ yếu?" Phó Kỳ Đường có chút không nói nên lời.
"Vậy nên cho cậu cáo mượn oai hùm nè." Cung Tử Quận nói đùa.
"Cũng có lý." Phó Kỳ Đường gật đầu, quyết định từ nay sẽ làm bạn tốt với Cung Tử Quận như nữ sinh cấp 3, tốt nhất là tay nắm tay cùng nhau đi nhà vệ sinh.
Sau khi bà chủ rời đi, người chơi đã lục soát toàn bộ căn hộ.
Trong một phòng chứa đồ trên tầng ba, mọi người cẩn thận tìm kiếm.
Trương Nguyên Tích bị sặc bụi một cái, che mũi và miệng lùi lại mấy bước.
"Tất cả đều là đồ cũ, không biết tại sao không dọn dẹp, mà lại được chất thành đống ở đây." Quý Đào cầm một cái ấm nước lên nhìn qua, sau đó để sang một bên, "Tiêu Lam, Nhất Minh, hai người có tìm thấy gì không?"
"Không có." Nhiếp Tiêu Lam lắc đầu.
Tạ Nhất Minh đang định nói, bỗng nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng không tự chủ câu lên, đáy mắt chợt lóe sắc thái tối tăm.
Anh ta quay lưng lại, từ trong đống lộn xôn lấy ra một cái máy ảnh cũ kỹ, sau đó giả vờ ngạc nhiên nói: "Tôi phát hiện một cái máy chụp hình, hình như còn pin."
Quý Đào nghe vậy sững sốt, "Làm sao có khả năng còn pin?"
Đánh giá mức độ bám bụi của cả căn phòng, có lẽ đã vài tháng không có ai vào đây, pin của chiếc máy ảnh đời cũ này có bền đến đâu cũng không thể trụ được lâu như vậy.
Trừ khi máy ảnh được người nào đó đem vào gần đây.
Nghĩ đến đây có thể là manh mối mà họ đang tìm kiếm, Quý Đào vội vã giục: "Mở ra xem thử, có ảnh nào trong đó không?"
Kèm theo một tiếng động rất nhỏ, máy chụp hình thế mà thật sự mở máy.
Tạ Nhất Minh rất thuần thục thao tác một lúc, liền tiếc nuối nói: "Trống không, ảnh chụp đều bị xóa."
"Viên Phi, anh đến nhìn một chút xem." Quý Đào nói.
Viên Phi là một trong số những người chơi giỏi điều tra, nghe vậy đi qua định lấy máy ảnh, Tạ Nhất Minh đột nhiên nói: "Nếu có thể mở được, nó có thể vẫn còn dùng được —này! Phó đại minh tinh!"
"Làm sao?" nghe có người gọi mình, vốn đang tìm kiếm đồ vật Phó Kỳ Đường theo bản năng ngẩng đầu.
Tách —
Phó Kỳ Đường sửng sốt, "Anh chụp tôi làm gì?"
"Thử xem tính năng của máy chụp hình, hơn nữa cậu cũng quen với việc được chụp ảnh, dù sao cũng là đại minh tinh." Tạ Nhất Minh toét miệng, trong nụ cười xen lẫn trào phúng, "Chính là ảnh này thật tệ, ngay cả minh tinh đều chụp thành như vậy."
Phó Kỳ Đường không hiểu ra sao, nhưng cậu có cảm giác không được tốt —Tạ Nhất Minh hơi kỳ quái, nhưng chỉ là một tấm hình mà thôi, chắc không có gì quan trọng?
Phó Kỳ Đường không thể giải thích rõ ràng, nên tóm tắt trong bốn từ: "Anh có bệnh à."
"Đúng vậy, cậu có thuốc không?" Tạ Nhất Minh đắc ý cười.
Tuy nhiên chưa kịp dứt lời, Cung Tử Quận vốn đang đứng cạnh cửa bất ngờ lao vào, với tốc độ mà người thường khó bắt kịp, vượt qua mọi người trong không gian đông đúc, tới gần Tạ Nhất Minh trực tiếp nhất chân đạp anh ta cả người bay ra ngoài.
Mãi cho đến khi thân thể Tạ Nhất Minh rơi xuống cách đó vài mét, anh ta làm đổ giá sách và vô số thứ linh tinh trong lúc bay ra, cuối cùng đập mạnh vào tường, lúc này ngực truyền đến cơn đau dữ dội.
"Chuyện gì thế này?"
Viên Phi hoảng sợ, áp suất xung quanh Cung Tử Quận cực thấp khiến anh ta thậm chí không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có thể sững sờ run rẩy nhìn Tạ Nhất Minh.
Sau đó anh thấy ngực Tạ Nhất Minh đã lún xuống rõ ràng, từng ngụm máu tươi trào ra từ miệng, còn mơ hồ một ít thịt và máu pha tạp vào. Tạ Nhất Minh hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch, trong cổ họng không ngừng phát ra thanh âm.
Đạn mạc trước mắt đột nhiên tăng nhanh.
[01: Cuối cùng Sói Điên cũng cuồng hóa, đây mới là bộ dáng mà mị biết.]
[44: Phân đoạn tôi mong đợi nhất cuối cùng cũng đến!]
[29: Thế nhưng vừa bắt đầu đã giết đồng đội là không được tốt lắm? Mặc dù tôi cũng ghét Tạ Nhất Minh.]
[30: Nhìn tình cảnh hiện tại mới dám xác định đây là Sói Điên, sự điên rồ này... à không, Sói này, yên tâm rồi.]
[57: Không đâu, tất cả lầu trên đều là fan giả hả? Tuy rằng Sói Điên thực sự rất điên cuồng, nhưng anh ta cũng chưa từng giết đồng đội của mình mà? Tôi nghĩ Tạ Nhất Minh có vấn đề? ]
[08: +1]
[26:......]
"Anh muốn giết hắn..." Viên Phi run giọng nói, lại lui về phía sau, cố gắng tránh xa người điên này một chút, "Anh thật sự điên rồi!"
Quý Đào định thần lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi cần một lời giải thích."
Cung Tử Quận bình tĩnh mà thu chân lại, thậm chí còn nhẹ nhàng vỗ bụi dính lên ống quần: "Tôi giết hắn, cùng anh có liên quan gì?"
"Chúng ta là đồng đội, mặc dù chỉ là tạm thời." Quý Đào bình tĩnh nói, "Tôi muốn biết lý do và đảm bảo rằng tiếp theo anh sẽ không giết tôi. Nếu không, tôi sẽ kháng cự lại. Dù không thể giết anh nhưng ít nhất tôi có thể làm anh bị thương."
Nghe Quý Đào đánh giá sức chiến đấu của anh ta là "Có thể làm Cung Tử Quận bị thương", Phó Kỳ Đường cảm thấy rằng anh ta rất khách quan và tỉnh táo.
Trên thực tế đến bây giờ Phó Kỳ Đường vẫn chưa kịp phản ứng lại —cứ như vậy, Tạ Nhất Minh đã bị giết?
Bị Cung Tử Quận giết?
Cung Tử Quận trầm mặc một lát, quay đầu nhìn Phó Kỳ Đường một cái, người sau toát ra hơi thở hoang mang.
"Được rồi." Cung Tử Quận nói, anh bước từ trong mớ hỗn độn đi tới bên người Tạ Nhất Minh, cúi xuống nhặt máy chụp hình trên mặt đất, trầm giọng hỏi, "Đây thật sự là máy chụp hình được tìm thấy ở đây?"
Nghe đến đây, Tạ Nhất Minh trong lòng tràn đầy hận ý và sợ hãi chợt bừng tỉnh, một tia hoảng sợ thoáng qua trên khuôn mặt méo mó vì đau đớn, khó khăn mở miệng thanh minh: "Đương, đương nhiên rồi..."
"Anh tưởng tôi bị ngu à? Tôi ở trên tàu ba năm, trải qua hơn trăm phó bản. Anh thật sự cho rằng tôi không nhìn ra đây là đạo cụ đặc biệt sao?"
Không thể nào! Cái này là đạo cụ liên quan đến cốt truyện mà mình nhận được ở phó bản vừa rồi, là độc nhất vô nhị, Cung Tử Quận làm sao mà biết được?!
Trong lòng Tạ Nhất Minh tràn ngập khiếp sợ, hoàn toàn không nghĩ ra là chỗ nào có vấn đề.
"Máy ảnh thế thân, người bị chụp sẽ trở thành thế thân cho người chụp mà không hề hay biết, để thay mạng cho người chụp." Cung Tử Quận tràn ngập chán ghét nói, lập tức đem máy chụp ảnh mạnh mẽ đạp vỡ.
"Không, đây không phải..."
Tạ Nhất Minh sắc mặt trắng bệch, các mảnh vỡ từ ống kính văng tung tóe, tại mặt anh ta xước ra một vết máu, hắn cố gắng muốn biện giải, nhưng thần sắc hoảng loạn nói lên tất cả.
"Đúng là một đạo cụ rất hữu dụng, nhưng thật đáng tiếc, nó không có tác dụng gì khi đối mặt với sự tấn công của đồng đội." Cung Tử Quận từ trên cao nhìn xuống Tạ Nhất Minh, cơn bão tố trong đáy mắt dần dần lắng xuống, "Tôi đã cho anh một cơ hội, nói với anh thái độ của tôi rồi, nhưng anh không những không thu liễm mà còn táo tợn hơn. Tôi rất không vui, nên anh chết đi."
Cung Tử Quận nói, lại giơ chân lên như giẫm vào máy chụp ảnh lúc nãy, nhưng lần này là nhắm vào cổ Tạ Nhất Minh.
"Không, không, đừng làm vậy, tôi đã sai..."
"Rắc—"
Khách sạn Thanh Đằng tử vong: 1 người, người chơi còn sống: 6 người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.