Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái
Chương 19: Lâu đài ác mộng
Hải Lý
23/02/2022
Trong toa số 0, Lâm Phưởng ở trần, máu khắp người mà ngồi bệt xuống đất, có một chiếc áo T shirt đẫm máu ở cạnh bên hắn, một cánh tay dính vào
nửa vai, còn có một chút thịt nát hoàn toàn không nhìn ra hình dáng lăn
từ trong T shirt ra, toát ra mùi máu tanh nồng nặc.
Hắn bị thương rất nặng, tia sáng trắng từ nóc tàu chiếu xuống, bao phủ cả người hắn lại, một lúc sau mới tan biến.
"... Tôi về rồi, cuối cùng tôi cũng về rồi!" Lâm Phưởng không ngừng lẩm bẩm một mình, đôi mắt đờ đẫn, vẻ mặt nhăn nhó.
Đột nhiên, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, hắn như phát điên mà đem thi thể trên mặt đất tụ lại, ngửa đầu nhìn đèn huỳnh quang màu trắng trên nóc phòng hội nghị, "Đoàn tàu, mau chữa trị cho anh ấy! Anh ấy vẫn còn sống!!"
"Nhanh lên! Mau cứu anh ấy, tôi cầu xin ngài cứu anh ấy! Đây là Vĩnh Niên, anh ấy còn sống! Anh ấy đang khóc ngài không nghe thấy sao, mau cứu anh ấy đi!"
Nhưng mà không có cái gì xảy ra.
Tia sáng cũng không chiếu xuống lần nữa, như âm thầm tuyên bố đây chỉ là một đống thịt nát mà thôi.
Lâm Phưởng ngơ ngác nhìn đèn huỳnh quang, ánh mắt từ mong đợi biến thành tuyệt vọng, cuối cùng bật ra một tiếng nức nở như dã thú.
"Ngoài hắn ra, những người còn lại trong đội đều chết hết." Nhiếp Tiêu Lam lặng lẽ đi đến, vành mắt ửng hồng nói với Phó Kỳ Đường, ánh mắt nhìn về miếng thi thể trong ngực của Lâm Phưởng, giọng càng thấp hơn, "Kỳ thực chỉ cần có thể quay lại tàu, dù cho mất đi một nửa thân thể, đoàn tàu đều có thể cứu được, người sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng như này không được... Còn lại quá ít."
Phó Kỳ Đường im lặng, cậu nhớ đội của Lâm Phưởng là Thành Vĩnh Niên dẫn đội, tổng cộng sáu người, đến phó bản Mộ hoang Lương Câu.
Đội này không có người mới, người chơi ít nhất cũng thành công qua cửa một phó bản, không ngờ cuối cùng chỉ có một người trở về.
Tinh thần của Lâm Phưởng rất kém, tuy đã trị thương, nhưng thân thể vẫn rất suy yếu, Quý Đào đưa hắn về toa nghỉ ngơi.
Nhiếp Tiêu Lam yên lặng lau dọn vết máu trên đất, rồi tìm một cái hộp đem một phần còn lại của thi thể cất vào.
"Trước đây hắn đã nói, nếu như hắn đã chết, thì tùy tiện vứt hắn ở một cái phó bản non xanh nước biếc nào đó, hắn không muốn ở lại trên tàu." Nhiếp Tiêu Lam nói, cô đã từ bi thương khôi phục lại như cũ.
Dù sao trên đoàn tàu, tử vong là điều thường thấy.
"Anh thì sao?" Nhiếp Tiêu Lam hỏi, "Anh có yêu cầu gì sau khi anh chết không? Có thể viết lên bảng trắng bên kia, nếu như anh thật sự đã chết rồi, những người còn sống sẽ cố gắng thực hiện."
Phó Kỳ Đường nghiêm túc suy nghĩ, "Nếu như tôi chết rồi, tôi hi vọng có người sẽ đem một phần thi thể của tôi mang về, tôi muốn ở trên tàu, xem điểm đến cuối cùng là ở đâu."
Cậu nói xong, ánh mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của Cung Tử Quận, khóe miệng mím chặt, ánh mắt cụp xuống, lộ ra mấy phần buồn bực và bi thương khó giải thích được.
Phó Kỳ Đường trong lòng giật thót, đưa tay đụng vào Cung Tử Quận một cái, cười hỏi, "Vậy còn anh?"
Cung Tử Quận không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cậu.
Thật lâu sau mới chậm rãi kéo khóe môi lộ ra nụ cười: "Tôi sẽ không chết." Giọng điệu nhẹ nhàng mà kiên định, "Cậu cũng không."
Sau khi Quý Đào trở về mới nói đại khái về tình hình của đội ở phó bản Mộ hoang Lương Câu.
Đây là một phó bản bách quỷ dạ hành, người chơi cần phải ẩn mình trong thành phố ma, cầm cự đến hừng đông coi như hoàn thành nhiệm vụ.
"Loại phó bản ngắn hạn này rất khó. Đội Lâm Phưởng vào thành phố ma không bao lâu thì bị phát hiện, hầu như tất cả quỷ đều đến bắt họ, người bị bắt đều bị tra tấn và giết chết rồi bị chia nhau ăn, Lâm Phưởng và Thành Vĩnh Niên sống đến cuối cùng, nhưng trên đường trở về đoàn tàu thì bị quỷ đuổi kịp. Thành Vĩnh Niên kêu hắn đi trước, hắn đi ra ngoài không bao lâu... Nói chung hắn đã cố gắng hết sức mới đoạt lại được nhiều như vậy."
Sau khi Quý Đào quay lại nói, ngữ khí của hắn bình thản, nghe không ra sóng lớn, cuối cùng hỏi: "Thi thể của Vĩnh Niên đâu?"
"Tôi đã dọn rồi, theo di nguyện của hắn, lần sau gặp phó bản nào tốt một chút rồi đem hắn vào." Nhiếp Tiêu Lam nói.
Lúc này trên tàu đã là 1 giờ trưa, theo thông lệ, trong hai giờ nữa những đội còn lại cũng sẽ về.
Vì dòng thời gian của đoàn tàu là độc lập, bất luận mỗi đội đã ở trong phó bản bao lâu, thời gian trên tàu khi họ quay trở lại sẽ chỉ trôi qua tối đa là 12 giờ.
Ví dụ như họ xuống tàu lúc 3:57 sáng và vào phó bản, ở khách sạn hai ngày rưỡi và quay lại lúc 10:30 sáng theo giờ trên tàu.
Phó Kỳ Đường rất tò mò về điều này, nhưng không ai biết tại sao, nên cậu tạm thời không nghĩ tới vấn đề này nữa.
Nửa giờ sau, đội Miêu Anh trở lại.
Ngoại trừ Từ Vĩ Quang, những người khác đều còn sống, nhưng cũng không dễ dàng.
Mọi người ăn mừng cho một lần nữa trở về từ cõi chết, niềm hạnh phúc này tuy ngắn ngủi nhưng nó chân thật và ấm áp.
Phó Kỳ Đường cũng bị họ ảnh hưởng, đem đồ uống từ toa ăn uống ra, cùng những người chơi chưa biết tên cụng ly.
Còn đang vui mừng, cậu ngẫu nhiên nhìn lướt qua màn hình, phát hiện trong đội còn chưa trở về, tên Tô Úy nhúc nhích một chút, dấu gạch chéo màu đỏ cái nổi lên trên.
Tô Úy chết rồi sao?!
Phó Kỳ Đường khiếp sợ, vô tình bị ép ra khỏi đám đông đang ăn mừng, nhưng khi cậu nhìn kỹ lại, thì không thấy dấu gạch chéo nào, tất cả như là ảo giác.
"Có phải là tôi là quá khẩn trương không." Cậu nhỏ giọng nói, trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
Cho đến khi gần ba giờ, đội cuối cùng đã lên tàu thành công, Phó Kỳ Đường nhìn thấy Tô Úy đang được Dịch Văn Văn đỡ ở cuối đội.
Hắn bị thương nặng và cụt một tay, nhưng hắn vẫn còn sống.
"Người anh em, thật không dễ dàng, tôi còn tưởng sẽ không gặp lại anh đấy!"
Sau khi được tia sáng chữa khỏi, Tô Úy vẻ mặt đưa đám nhào đến, dùng tay vừa mới mọc lại của mình cầm cái ly từ tay Phó Kỳ Đường một hơi uống sạch.
"Tôi bị một con gấu cầm cưa điện rượt đuổi cả ngày lẫn đêm, bị nó chém đứt tay, nếu không phải... thôi quên nó đi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa", trong lòng Tô Úy vẫn còn sợ hãi, "Huynh đệ, cậu sao rồi?"
Phó Kỳ Đường thấy hắn tuy đã thở phào, nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi, cậu không dám không biết xấu hổ mà nói cho hắn biết mình đã thành công ôm cái đùi Sói, quá trình hữu kinh vô hiểm*, ở thời điểm cuối cùng chiến đấu với quỷ cũng không sợ hãi chút nào, Sói Điên gánh một mình nên có hơi... thảnh thơi?
*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
Cậu cười cười không nói, Tô Úy nhìn vẻ mặt của cậu liền hiểu, tại chỗ biến thành quả chanh, "Tôi chua tôi chua tôi chua, có đường không, tôi muốn ăn đường!"
Thời gian êm đềm trôi qua thật nhanh.
Phó Kỳ Đường chưa bao giờ trân trọng thời gian như lúc này.
Trong thời gian an toàn bảy ngày, phần lớn thời gian đều rèn luyện bản thân, thực hành nhiều bài huấn luyện khác nhau bao gồm sức mạnh, chiến đấu và tránh né.
Cung Tử Quận là một người thầy giỏi, nhưng mà không thích dạy lý thuyết, mọi thứ đều thực hành.
Người ta nói tình bạn của đàn ông được xây dựng trong những trận đánh nhau. Lúc trước Phó Kỳ Đường không đồng ý, nhưng bây giờ cảm thấy rất có lý.
Sau vài ngày tiếp xúc thân thể, Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận rất quen thuộc, và thực sự phát triển thành một mối quan hệ mà họ có thể đi vệ sinh cùng nhau, nhưng trên tàu không có nhà vệ sinh công cộng, vì vậy họ vẫn chưa cùng nhau đi đến đó.
Trong bảy ngày qua, những người mới lần lượt lên tàu, ai nấy đều sợ hãi hoặc hoang mang.
Phó Kỳ Đường nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong họ, càng ngày càng chịu khó mà vùi đầu huấn luyện, vì để có cơ hội sống sót cho bản thân.
Ngày cuối cùng, Phó Kỳ Đường tới cổng cửa hàng ở toa số 0 để bổ sung trang bị.
Lúc trước, cậu chỉ tra điểm tích phân rồi nhìn lướt qua, không xem kỹ các vật phẩm mà người chơi có thể đổi được, bây giờ cậu mới có thời gian để xem xét kỹ hơn.
Trên trang hiển thị ở cổng cửa hàng, tất cả đạo cụ được chia thành ba loại: công kích, trị liệu và trợ giúp, sau khi bấm vào các mục sẽ hiện ra đạo cụ được sắp xếp theo điểm tích phân từ thấp đến cao.
Sau khi người chơi chọn, quẹt vé lần nữa để xác nhận đổi, máy sẽ tự động trừ điểm, vật phẩm sẽ xuất hiện trong không gian ý thức của người chơi, sau khi vào phó bản chỉ cần nghĩ tới là có thể lấy ra.
Phó Kỳ Đường nhấp vào từng cái ra để kiểm tra.
Công kích: dao bút chì dính máu 50 điểm; súng lục thấp nhất là 600 điểm, mỗi viên đạn bình thường 7 điểm, cao nhất là đạn linh năng, mỗi viên 20 điểm; gai ba mặt bị mê hoặc 600 điểm; mắc nhất là một thanh kiếm sắt trông khá tồi tàn và đơn giản, tên là "kiếm sắt", và giá cao tới 9999 điểm. Phó Kỳ Đường nghi ngờ rằng ngay cả Cung Tử Quận cũng chỉ có thể tránh xa thanh kiếm này.
Nhưng đến khi lật đến tận trang cuối cùng, Phó Kỳ Đường vẫn không tìm thấy con dao găm mà Cung Tử Quận đã đưa cho mình, cậu nhíu mày, không ngờ đó là đạo cụ theo nội dung phó bản.
Thoát ra mục công kích, chuyển vào mục phòng ngự.
Phó Kỳ Đường phát hiện giá ở đây khá rẻ, có thể là do một số mặt hàng chỉ có thể mua một lần, chẳng hạn như áo giáp kéo dài tuổi thọ trong năm giây, ngọc bội ngăn cách hơi thở,...
Về phần đạo cụ phụ trợ giúp còn đa dạng hơn, Phó Kỳ Đường nhìn thấy lá bùa Xin đừng làm phiền mà Nhiếp Tiêu Lam lấy ra lúc trước, một tấm hai điểm, mua mười tặng một, rất có lời.
Lúc sau, cậu thấy được cái hộp sắc không đáng chú ý, tên là "Cái hộp pha ke bình thường không có gì lạ", xem phần giới thiệu, Phó Kỳ Đường đoán đây chính là đạo cụ lúc đó Trương Nguyên Tích dùng để hại mình.
Sau nửa ngày xem xét các vật phẩm trong cửa hàng, Phó Kỳ Đường bỏ qua vũ khí, cuối cùng chỉ đổi một số vật phẩm để phòng thủ và công kích một lần.
Bỏ ra khoảng bảy mươi, tám mươi điểm lẻ, còn gần ba trăm điểm, giữ lại để lần sau đổi súng.
Đêm khuya ngày thứ bảy, tất cả mọi người tập trung ở toa số 0, kim giây của đồng hồ treo tường "Lạch cạch" đi tới vị trí số 12, thời kỳ an toàn đã hết.
Phó Kỳ Đường lại nghe thấy âm thanh máy móc vô cảm.
"Quý khách thân mến, chuyến tàu G0101 vô hạn sắp vào trạm, quý khách vui lòng đến khu vực hướng dẫn để xem thông tin điểm đến lần này, cảm ơn quý khách đã hợp tác, chúc quý khách... Có một hành trình vui vẻ."
***
Gió thổi xào xạc qua cỏ cây, không khí tràn ngập mùi cây cối đặc trưng của mùa hè.
Phó Kỳ Đường cúi đầu nhìn xuống lớp đất mềm và ướt át dưới chân mình, tin chắc rằng đoàn tàu thực sự đã ném họ lên giữa sườn của một ngọn núi nào đó.
Phóng tầm mắt ra xa, đâu đâu cũng thấy một màu xanh bát ngát.
Chỉ có trên đỉnh núi là một tòa nhà Gothic* đơn độc mà đứng sừng sững, chắc chắn là điểm đến lần này của họ: Lâu đài ác mộng.
Đạn mạc đúng giờ lại lên.
[33: Tui tới rồi đây! Để tui xem nào. Lâm Phưởng, tiểu Châu, Sói Điên... Quao quao?! Tui bị hoa mắt hử?]
[10: Không phải chứ, Sói Điên và người mới, à không, tại sao lại cùng tiểu Phó nữa? Hay là tui đã xuyên về khách sạn Thanh Đằng?]
[52: Không phải nhó. Đây là lâu đài ác mộng, trước khi vào lầu trên không nhìn tiêu đề hả?]
[04: So với điều đó thì đội này không dễ dẫn đâu, 4 người có kinh nghiệm +5 người mới, hơn nữa loại phó bản lâu đài cổ thế này từ trước đến nay đều không đơn giản.]
[29: Á, đã lâu không gặp, tiểu Phó có nhớ tui không, tới hôn một cái nào, moa moa moa!]
......
Phó Kỳ Đường mỉm cười, "Không, tôi rất không muốn thấy mấy người trong tương lai."
Trong đạn mạc nhất thời lướt qua một mảnh kêu rên, tranh nhau oán giận cậu quá mặn.
"Tiểu Phó đẹp trai tùy hứng, người có dáng vẻ bình thường như tôi cũng rất ngọt nè, tôi có thể thay cậu ấy moa moa, còn không thu phí." Hà Chi Châu giải vây, nói đùa.
Hắn cũng là người chơi có kinh nghiệm, lần trước đến phó bản thị trấn người gỗ.
Phó Kỳ Đường liếc mắt nhìn hắn, không khỏi nhớ lại trước khi xuống tàu Tô Úy đã do dự rồi nói với mình: Cẩn thận Hà Chi Châu.
"Sao vậy? Lẽ nào tôi trở nên đẹp trai rồi sao?" Hà Chi Châu cười hỏi.
"Anh tương tác với họ rất nhuần nhuyễn." Phó Kỳ Đường nói.
"Không có cách nào, đây không phải là cố gắng để có được thiện cảm sao, lỡ như có thể lấy MVP? Nhưng mà lần này thì không thể rồi," hắn hướng Cung Tử Quận bĩu môi, "Có hắn ở đây, MVP sẽ không bao giờ là của người khác."
Phó Kỳ Đường liền quay đầu nhìn Cung Tử Quận, thuận tiện đứng sát vào, tò mò nói: "Chuyện gì vậy?"
"Bởi vì tôi lợi hại." Cung Tử Quận cây ngay không sợ chết đứng nói.
"Không phải nói về cái này, ý tôi là hai chúng ta lại vào cùng một phó bản, với xác suất thấp như vậy, không thể nào là thật sự cùng vào đâu. Anh sắp xếp hả?"
"Cậu nói xem?"
"Lại để tôi nói." Phó Kỳ Đường lắc đầu, chợt hiểu ra, nhẹ giọng nói, "Viên kẹo đó cũng là đạo cụ? Có thể đem hai người trói chặt lại với nhau?"
Cậu là nói lúc ở trên tàu, Cung Tử Quận cho cậu ăn viên kẹo vị xăng, vừa chỉ chỉ mình và Cung Tử Quận, ý tứ hết sức rõ ràng.
Cung Tử Quận gật đầu.
"Hèn chi khó ăn như vậy, không ngọt chút nào."
"Cậu không thể nói tốt sao?"
"Ò, vậy rất là ngon ngọt luôn?"
"..."
Cung Tử Quận ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cậu.
Phó Kỳ Đường giả vờ không thấy, nhân cơ hội nhanh chóng nhìn lướt qua mọi người ở đây, xác nhận đội lần này tổng cộng có chín người, theo thứ tự là mình, Cung Tử Quận, Hà Chi Châu, Lâm Phưởng và năm người mới.
Không thay đổi gì vẫn là Cung Tử Quận dẫn đội.
Sau khi may mắn trở về từ phó bản đào mạng kia, Lâm Phưởng trầm mặc khoanh tay đứng ở một bên, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì.
So với bầu không khí thoải mái và hòa thuận bên nhóm người có kinh nghiệm thì bầu không khí bên nhóm người mới căng thẳng lạ thường.
Năm người mới đến, ba nam và hai nữ, mặc dù nhìn chung là đứng cùng nhau, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy giữa họ giữ một khoảng cách, rõ ràng là đang đề phòng lẫn nhau.
Biểu cảm của tất cả mọi người đều nghiêm túc, trừ một người.
"Xong chưa, có thể đi chưa? Chúng ta đang đi tới lâu đài cổ trên đỉnh núi đúng không? Đúng rồi, mọi người đã xem 'Lâu đài cổ kinh hồn' chưa? Không thể nào, đều chưa từng xem à?!" Một nam sinh với cái đầu nhuộm vàng, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền lớn vừa nói vừa hớn hở đi về phía trước.
So với vẻ hoảng sợ của người khác, từ khi lên tàu hắn đã tràn đầy khí lực, thỉnh thoảng lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng đến lượt tôi", "Tôi quả nhiên là người được chọn", cứ như vậy tự tin bước đi như gió.
Vừa mở miệng như là bị bệnh trung nhị, mà còn là giai đoạn cuối hết thuốc chữa.
"Mọi người như vậy là không được rồi, một cái kiến thức cũng không có thì sao có thể qua cửa được, xem ra vẫn phải dựa vào tôi!" Đầu vàng nói, đắc ý ngênh ngang liếc nhìn mọi người.
Vị trí của mọi người vẫn còn cách lâu đài một khoảng, sau khi leo theo đường núi khoảng một giờ, cuối cùng họ cũng đến trước lâu đài.
Toàn bộ lâu đài dường như sử dụng một loại đá màu nâu nào đó làm vật liệu xây dựng, thể hiện một phong cách u ám và tang thương.
Đỉnh tháp và nóc lâu đài cao, hoa văn thủy tinh cao và hẹp dài, bên cạnh là hai tòa tháp cao vươn lên từ mặt đất, bao quanh tòa nhà chính ở giữa.
Chỉ là lâu đài này dường như đã lâu không có người đến thăm, cũng không có dấu vết của bất kỳ người nào sinh sống trong đó.
"Cổ xưa, cũ nát, âm u, tản ra khí tức suy tàn, chưa nói tới là bên trong còn có mùi." Đầu vàng xông lên chạy tới cửa, vỗ cánh cửa đen kịt đang đóng chặt, vẻ mặt hưng phấn nói.
"Xin hỏi có ai không? Chúng tôi đến đây thăm tiểu thư Vanessa." Hà Chi Châu bước lên gõ cửa, nói ra thân phận mà đoàn tàu đặt ra.
Nhà văn, hoạ sĩ, kiến trúc sư và nhà làm vườn, và những người còn lại là sinh viên của họ, tình cờ nghe nói về chuyện cũ của gia tộc Homer nên đi tới đây thăm hỏi.
"Không có động tĩnh gì, chắc là không nghe thấy? Tôi nói mấy cái lâu đài này không theo kịp thời đại, chẳng hạn như lắp video chuông cửa hay gì đó, thì không cần tốn nhiều sức lực!" Đầu vàng bất mãn nói thầm.
Nhưng lời hắn còn chưa nói xong, cánh cửa lớn màu đen đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, một cơn gió mạnh ầm ầm hướng về phía hắn.
"A!"
"Xảy ra chuyện gì!"
Mấy người mới hoảng sợ.
Cánh cửa đập vào hai bên vách tường, phát ra tiếng vang nặng nề.
Bên trong cánh cửa tối om, dường như tia sáng tràn vào liền bị nuốt chửng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một hành lang dài.
Người chơi đứng tại chỗ cũ một lúc, không ai tiến lên.
Phó Kỳ Đường nhìn Cung Tử Quận một cái, thấy anh dường như không có hứng thú gì, không chút để ý nhìn xung quanh, thì cũng không nói gì.
Lâm Phưởng vẫn đứng cúi đầu.
Hà Chi Châu ho khan một tiếng, "Vậy tôi dẫn đầu đi vào?"
"Tôi thấy không có vấn đề gì đâu, cửa đã mở, chắc không phải vừa mở cửa đã giết người đâu?" Đầu vàng nói.
Không biết hắn lấy đèn pin từ đâu, một tay bám chặt cửa, rướn cổ nhìn vào bên trong, "Hình như là một cái hành lang bình thường, khá dài, bên trong có thể là phòng khách, trong tiểu thuyết tôi xem đều là..."
Hắn còn chưa nói xong, mọi người chỉ cảm thấy có thứ gì đó đột nhiên từ trên đỉnh đầu rơi xuống, trong nháy mắt liền "Rầm" một tiếng mà đập xuống đất.
Khi lớp bụi tản đi, mọi người mới nhìn thấy rõ trước mặt có thêm một cánh cửa treo màu đỏ sẫm rất lớn, xích sắt hai bên còn đang kẽo kẹt lung lay.
"Phù phù — "
Đầu vàng ngã xuống.
Một lượng lớn máu từ cổ hắn phun ra tung tóe, người mới đeo kính đứng sau hắn vài bước không kịp chuẩn bị, nhất thời bị văng trúng đầy mặt và cổ.
Cổ của hắn bị cánh cửa treo không chút lưu tình cắt đứt.
Đầu rơi vào hành lang dài bên trong cánh cửa và vội vã lăn xa trong bóng tối.
Lâu đài ác mộng tử vong: 1 người, người chơi còn sống: 8 người.
- --------
*Tòa nhà Gothic: Kiến trúc Gothic (hay francigenum opus) là một phong cách kiến trúc bắt đầu phát triển từ nửa sau thời Trung cổ ở Tây Âu và thịnh hành cho đến tận cuối thế kỷ 16.
Kiến trúc Gothic được thể hiện rõ rệt nhất và đẹp nhất trong các nhà thờ lớn, trong các thánh đường và một số các công trình dân dụng.
Hắn bị thương rất nặng, tia sáng trắng từ nóc tàu chiếu xuống, bao phủ cả người hắn lại, một lúc sau mới tan biến.
"... Tôi về rồi, cuối cùng tôi cũng về rồi!" Lâm Phưởng không ngừng lẩm bẩm một mình, đôi mắt đờ đẫn, vẻ mặt nhăn nhó.
Đột nhiên, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, hắn như phát điên mà đem thi thể trên mặt đất tụ lại, ngửa đầu nhìn đèn huỳnh quang màu trắng trên nóc phòng hội nghị, "Đoàn tàu, mau chữa trị cho anh ấy! Anh ấy vẫn còn sống!!"
"Nhanh lên! Mau cứu anh ấy, tôi cầu xin ngài cứu anh ấy! Đây là Vĩnh Niên, anh ấy còn sống! Anh ấy đang khóc ngài không nghe thấy sao, mau cứu anh ấy đi!"
Nhưng mà không có cái gì xảy ra.
Tia sáng cũng không chiếu xuống lần nữa, như âm thầm tuyên bố đây chỉ là một đống thịt nát mà thôi.
Lâm Phưởng ngơ ngác nhìn đèn huỳnh quang, ánh mắt từ mong đợi biến thành tuyệt vọng, cuối cùng bật ra một tiếng nức nở như dã thú.
"Ngoài hắn ra, những người còn lại trong đội đều chết hết." Nhiếp Tiêu Lam lặng lẽ đi đến, vành mắt ửng hồng nói với Phó Kỳ Đường, ánh mắt nhìn về miếng thi thể trong ngực của Lâm Phưởng, giọng càng thấp hơn, "Kỳ thực chỉ cần có thể quay lại tàu, dù cho mất đi một nửa thân thể, đoàn tàu đều có thể cứu được, người sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng như này không được... Còn lại quá ít."
Phó Kỳ Đường im lặng, cậu nhớ đội của Lâm Phưởng là Thành Vĩnh Niên dẫn đội, tổng cộng sáu người, đến phó bản Mộ hoang Lương Câu.
Đội này không có người mới, người chơi ít nhất cũng thành công qua cửa một phó bản, không ngờ cuối cùng chỉ có một người trở về.
Tinh thần của Lâm Phưởng rất kém, tuy đã trị thương, nhưng thân thể vẫn rất suy yếu, Quý Đào đưa hắn về toa nghỉ ngơi.
Nhiếp Tiêu Lam yên lặng lau dọn vết máu trên đất, rồi tìm một cái hộp đem một phần còn lại của thi thể cất vào.
"Trước đây hắn đã nói, nếu như hắn đã chết, thì tùy tiện vứt hắn ở một cái phó bản non xanh nước biếc nào đó, hắn không muốn ở lại trên tàu." Nhiếp Tiêu Lam nói, cô đã từ bi thương khôi phục lại như cũ.
Dù sao trên đoàn tàu, tử vong là điều thường thấy.
"Anh thì sao?" Nhiếp Tiêu Lam hỏi, "Anh có yêu cầu gì sau khi anh chết không? Có thể viết lên bảng trắng bên kia, nếu như anh thật sự đã chết rồi, những người còn sống sẽ cố gắng thực hiện."
Phó Kỳ Đường nghiêm túc suy nghĩ, "Nếu như tôi chết rồi, tôi hi vọng có người sẽ đem một phần thi thể của tôi mang về, tôi muốn ở trên tàu, xem điểm đến cuối cùng là ở đâu."
Cậu nói xong, ánh mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của Cung Tử Quận, khóe miệng mím chặt, ánh mắt cụp xuống, lộ ra mấy phần buồn bực và bi thương khó giải thích được.
Phó Kỳ Đường trong lòng giật thót, đưa tay đụng vào Cung Tử Quận một cái, cười hỏi, "Vậy còn anh?"
Cung Tử Quận không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cậu.
Thật lâu sau mới chậm rãi kéo khóe môi lộ ra nụ cười: "Tôi sẽ không chết." Giọng điệu nhẹ nhàng mà kiên định, "Cậu cũng không."
Sau khi Quý Đào trở về mới nói đại khái về tình hình của đội ở phó bản Mộ hoang Lương Câu.
Đây là một phó bản bách quỷ dạ hành, người chơi cần phải ẩn mình trong thành phố ma, cầm cự đến hừng đông coi như hoàn thành nhiệm vụ.
"Loại phó bản ngắn hạn này rất khó. Đội Lâm Phưởng vào thành phố ma không bao lâu thì bị phát hiện, hầu như tất cả quỷ đều đến bắt họ, người bị bắt đều bị tra tấn và giết chết rồi bị chia nhau ăn, Lâm Phưởng và Thành Vĩnh Niên sống đến cuối cùng, nhưng trên đường trở về đoàn tàu thì bị quỷ đuổi kịp. Thành Vĩnh Niên kêu hắn đi trước, hắn đi ra ngoài không bao lâu... Nói chung hắn đã cố gắng hết sức mới đoạt lại được nhiều như vậy."
Sau khi Quý Đào quay lại nói, ngữ khí của hắn bình thản, nghe không ra sóng lớn, cuối cùng hỏi: "Thi thể của Vĩnh Niên đâu?"
"Tôi đã dọn rồi, theo di nguyện của hắn, lần sau gặp phó bản nào tốt một chút rồi đem hắn vào." Nhiếp Tiêu Lam nói.
Lúc này trên tàu đã là 1 giờ trưa, theo thông lệ, trong hai giờ nữa những đội còn lại cũng sẽ về.
Vì dòng thời gian của đoàn tàu là độc lập, bất luận mỗi đội đã ở trong phó bản bao lâu, thời gian trên tàu khi họ quay trở lại sẽ chỉ trôi qua tối đa là 12 giờ.
Ví dụ như họ xuống tàu lúc 3:57 sáng và vào phó bản, ở khách sạn hai ngày rưỡi và quay lại lúc 10:30 sáng theo giờ trên tàu.
Phó Kỳ Đường rất tò mò về điều này, nhưng không ai biết tại sao, nên cậu tạm thời không nghĩ tới vấn đề này nữa.
Nửa giờ sau, đội Miêu Anh trở lại.
Ngoại trừ Từ Vĩ Quang, những người khác đều còn sống, nhưng cũng không dễ dàng.
Mọi người ăn mừng cho một lần nữa trở về từ cõi chết, niềm hạnh phúc này tuy ngắn ngủi nhưng nó chân thật và ấm áp.
Phó Kỳ Đường cũng bị họ ảnh hưởng, đem đồ uống từ toa ăn uống ra, cùng những người chơi chưa biết tên cụng ly.
Còn đang vui mừng, cậu ngẫu nhiên nhìn lướt qua màn hình, phát hiện trong đội còn chưa trở về, tên Tô Úy nhúc nhích một chút, dấu gạch chéo màu đỏ cái nổi lên trên.
Tô Úy chết rồi sao?!
Phó Kỳ Đường khiếp sợ, vô tình bị ép ra khỏi đám đông đang ăn mừng, nhưng khi cậu nhìn kỹ lại, thì không thấy dấu gạch chéo nào, tất cả như là ảo giác.
"Có phải là tôi là quá khẩn trương không." Cậu nhỏ giọng nói, trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
Cho đến khi gần ba giờ, đội cuối cùng đã lên tàu thành công, Phó Kỳ Đường nhìn thấy Tô Úy đang được Dịch Văn Văn đỡ ở cuối đội.
Hắn bị thương nặng và cụt một tay, nhưng hắn vẫn còn sống.
"Người anh em, thật không dễ dàng, tôi còn tưởng sẽ không gặp lại anh đấy!"
Sau khi được tia sáng chữa khỏi, Tô Úy vẻ mặt đưa đám nhào đến, dùng tay vừa mới mọc lại của mình cầm cái ly từ tay Phó Kỳ Đường một hơi uống sạch.
"Tôi bị một con gấu cầm cưa điện rượt đuổi cả ngày lẫn đêm, bị nó chém đứt tay, nếu không phải... thôi quên nó đi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa", trong lòng Tô Úy vẫn còn sợ hãi, "Huynh đệ, cậu sao rồi?"
Phó Kỳ Đường thấy hắn tuy đã thở phào, nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi, cậu không dám không biết xấu hổ mà nói cho hắn biết mình đã thành công ôm cái đùi Sói, quá trình hữu kinh vô hiểm*, ở thời điểm cuối cùng chiến đấu với quỷ cũng không sợ hãi chút nào, Sói Điên gánh một mình nên có hơi... thảnh thơi?
*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
Cậu cười cười không nói, Tô Úy nhìn vẻ mặt của cậu liền hiểu, tại chỗ biến thành quả chanh, "Tôi chua tôi chua tôi chua, có đường không, tôi muốn ăn đường!"
Thời gian êm đềm trôi qua thật nhanh.
Phó Kỳ Đường chưa bao giờ trân trọng thời gian như lúc này.
Trong thời gian an toàn bảy ngày, phần lớn thời gian đều rèn luyện bản thân, thực hành nhiều bài huấn luyện khác nhau bao gồm sức mạnh, chiến đấu và tránh né.
Cung Tử Quận là một người thầy giỏi, nhưng mà không thích dạy lý thuyết, mọi thứ đều thực hành.
Người ta nói tình bạn của đàn ông được xây dựng trong những trận đánh nhau. Lúc trước Phó Kỳ Đường không đồng ý, nhưng bây giờ cảm thấy rất có lý.
Sau vài ngày tiếp xúc thân thể, Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận rất quen thuộc, và thực sự phát triển thành một mối quan hệ mà họ có thể đi vệ sinh cùng nhau, nhưng trên tàu không có nhà vệ sinh công cộng, vì vậy họ vẫn chưa cùng nhau đi đến đó.
Trong bảy ngày qua, những người mới lần lượt lên tàu, ai nấy đều sợ hãi hoặc hoang mang.
Phó Kỳ Đường nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong họ, càng ngày càng chịu khó mà vùi đầu huấn luyện, vì để có cơ hội sống sót cho bản thân.
Ngày cuối cùng, Phó Kỳ Đường tới cổng cửa hàng ở toa số 0 để bổ sung trang bị.
Lúc trước, cậu chỉ tra điểm tích phân rồi nhìn lướt qua, không xem kỹ các vật phẩm mà người chơi có thể đổi được, bây giờ cậu mới có thời gian để xem xét kỹ hơn.
Trên trang hiển thị ở cổng cửa hàng, tất cả đạo cụ được chia thành ba loại: công kích, trị liệu và trợ giúp, sau khi bấm vào các mục sẽ hiện ra đạo cụ được sắp xếp theo điểm tích phân từ thấp đến cao.
Sau khi người chơi chọn, quẹt vé lần nữa để xác nhận đổi, máy sẽ tự động trừ điểm, vật phẩm sẽ xuất hiện trong không gian ý thức của người chơi, sau khi vào phó bản chỉ cần nghĩ tới là có thể lấy ra.
Phó Kỳ Đường nhấp vào từng cái ra để kiểm tra.
Công kích: dao bút chì dính máu 50 điểm; súng lục thấp nhất là 600 điểm, mỗi viên đạn bình thường 7 điểm, cao nhất là đạn linh năng, mỗi viên 20 điểm; gai ba mặt bị mê hoặc 600 điểm; mắc nhất là một thanh kiếm sắt trông khá tồi tàn và đơn giản, tên là "kiếm sắt", và giá cao tới 9999 điểm. Phó Kỳ Đường nghi ngờ rằng ngay cả Cung Tử Quận cũng chỉ có thể tránh xa thanh kiếm này.
Nhưng đến khi lật đến tận trang cuối cùng, Phó Kỳ Đường vẫn không tìm thấy con dao găm mà Cung Tử Quận đã đưa cho mình, cậu nhíu mày, không ngờ đó là đạo cụ theo nội dung phó bản.
Thoát ra mục công kích, chuyển vào mục phòng ngự.
Phó Kỳ Đường phát hiện giá ở đây khá rẻ, có thể là do một số mặt hàng chỉ có thể mua một lần, chẳng hạn như áo giáp kéo dài tuổi thọ trong năm giây, ngọc bội ngăn cách hơi thở,...
Về phần đạo cụ phụ trợ giúp còn đa dạng hơn, Phó Kỳ Đường nhìn thấy lá bùa Xin đừng làm phiền mà Nhiếp Tiêu Lam lấy ra lúc trước, một tấm hai điểm, mua mười tặng một, rất có lời.
Lúc sau, cậu thấy được cái hộp sắc không đáng chú ý, tên là "Cái hộp pha ke bình thường không có gì lạ", xem phần giới thiệu, Phó Kỳ Đường đoán đây chính là đạo cụ lúc đó Trương Nguyên Tích dùng để hại mình.
Sau nửa ngày xem xét các vật phẩm trong cửa hàng, Phó Kỳ Đường bỏ qua vũ khí, cuối cùng chỉ đổi một số vật phẩm để phòng thủ và công kích một lần.
Bỏ ra khoảng bảy mươi, tám mươi điểm lẻ, còn gần ba trăm điểm, giữ lại để lần sau đổi súng.
Đêm khuya ngày thứ bảy, tất cả mọi người tập trung ở toa số 0, kim giây của đồng hồ treo tường "Lạch cạch" đi tới vị trí số 12, thời kỳ an toàn đã hết.
Phó Kỳ Đường lại nghe thấy âm thanh máy móc vô cảm.
"Quý khách thân mến, chuyến tàu G0101 vô hạn sắp vào trạm, quý khách vui lòng đến khu vực hướng dẫn để xem thông tin điểm đến lần này, cảm ơn quý khách đã hợp tác, chúc quý khách... Có một hành trình vui vẻ."
***
Gió thổi xào xạc qua cỏ cây, không khí tràn ngập mùi cây cối đặc trưng của mùa hè.
Phó Kỳ Đường cúi đầu nhìn xuống lớp đất mềm và ướt át dưới chân mình, tin chắc rằng đoàn tàu thực sự đã ném họ lên giữa sườn của một ngọn núi nào đó.
Phóng tầm mắt ra xa, đâu đâu cũng thấy một màu xanh bát ngát.
Chỉ có trên đỉnh núi là một tòa nhà Gothic* đơn độc mà đứng sừng sững, chắc chắn là điểm đến lần này của họ: Lâu đài ác mộng.
Đạn mạc đúng giờ lại lên.
[33: Tui tới rồi đây! Để tui xem nào. Lâm Phưởng, tiểu Châu, Sói Điên... Quao quao?! Tui bị hoa mắt hử?]
[10: Không phải chứ, Sói Điên và người mới, à không, tại sao lại cùng tiểu Phó nữa? Hay là tui đã xuyên về khách sạn Thanh Đằng?]
[52: Không phải nhó. Đây là lâu đài ác mộng, trước khi vào lầu trên không nhìn tiêu đề hả?]
[04: So với điều đó thì đội này không dễ dẫn đâu, 4 người có kinh nghiệm +5 người mới, hơn nữa loại phó bản lâu đài cổ thế này từ trước đến nay đều không đơn giản.]
[29: Á, đã lâu không gặp, tiểu Phó có nhớ tui không, tới hôn một cái nào, moa moa moa!]
......
Phó Kỳ Đường mỉm cười, "Không, tôi rất không muốn thấy mấy người trong tương lai."
Trong đạn mạc nhất thời lướt qua một mảnh kêu rên, tranh nhau oán giận cậu quá mặn.
"Tiểu Phó đẹp trai tùy hứng, người có dáng vẻ bình thường như tôi cũng rất ngọt nè, tôi có thể thay cậu ấy moa moa, còn không thu phí." Hà Chi Châu giải vây, nói đùa.
Hắn cũng là người chơi có kinh nghiệm, lần trước đến phó bản thị trấn người gỗ.
Phó Kỳ Đường liếc mắt nhìn hắn, không khỏi nhớ lại trước khi xuống tàu Tô Úy đã do dự rồi nói với mình: Cẩn thận Hà Chi Châu.
"Sao vậy? Lẽ nào tôi trở nên đẹp trai rồi sao?" Hà Chi Châu cười hỏi.
"Anh tương tác với họ rất nhuần nhuyễn." Phó Kỳ Đường nói.
"Không có cách nào, đây không phải là cố gắng để có được thiện cảm sao, lỡ như có thể lấy MVP? Nhưng mà lần này thì không thể rồi," hắn hướng Cung Tử Quận bĩu môi, "Có hắn ở đây, MVP sẽ không bao giờ là của người khác."
Phó Kỳ Đường liền quay đầu nhìn Cung Tử Quận, thuận tiện đứng sát vào, tò mò nói: "Chuyện gì vậy?"
"Bởi vì tôi lợi hại." Cung Tử Quận cây ngay không sợ chết đứng nói.
"Không phải nói về cái này, ý tôi là hai chúng ta lại vào cùng một phó bản, với xác suất thấp như vậy, không thể nào là thật sự cùng vào đâu. Anh sắp xếp hả?"
"Cậu nói xem?"
"Lại để tôi nói." Phó Kỳ Đường lắc đầu, chợt hiểu ra, nhẹ giọng nói, "Viên kẹo đó cũng là đạo cụ? Có thể đem hai người trói chặt lại với nhau?"
Cậu là nói lúc ở trên tàu, Cung Tử Quận cho cậu ăn viên kẹo vị xăng, vừa chỉ chỉ mình và Cung Tử Quận, ý tứ hết sức rõ ràng.
Cung Tử Quận gật đầu.
"Hèn chi khó ăn như vậy, không ngọt chút nào."
"Cậu không thể nói tốt sao?"
"Ò, vậy rất là ngon ngọt luôn?"
"..."
Cung Tử Quận ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cậu.
Phó Kỳ Đường giả vờ không thấy, nhân cơ hội nhanh chóng nhìn lướt qua mọi người ở đây, xác nhận đội lần này tổng cộng có chín người, theo thứ tự là mình, Cung Tử Quận, Hà Chi Châu, Lâm Phưởng và năm người mới.
Không thay đổi gì vẫn là Cung Tử Quận dẫn đội.
Sau khi may mắn trở về từ phó bản đào mạng kia, Lâm Phưởng trầm mặc khoanh tay đứng ở một bên, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì.
So với bầu không khí thoải mái và hòa thuận bên nhóm người có kinh nghiệm thì bầu không khí bên nhóm người mới căng thẳng lạ thường.
Năm người mới đến, ba nam và hai nữ, mặc dù nhìn chung là đứng cùng nhau, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy giữa họ giữ một khoảng cách, rõ ràng là đang đề phòng lẫn nhau.
Biểu cảm của tất cả mọi người đều nghiêm túc, trừ một người.
"Xong chưa, có thể đi chưa? Chúng ta đang đi tới lâu đài cổ trên đỉnh núi đúng không? Đúng rồi, mọi người đã xem 'Lâu đài cổ kinh hồn' chưa? Không thể nào, đều chưa từng xem à?!" Một nam sinh với cái đầu nhuộm vàng, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền lớn vừa nói vừa hớn hở đi về phía trước.
So với vẻ hoảng sợ của người khác, từ khi lên tàu hắn đã tràn đầy khí lực, thỉnh thoảng lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng đến lượt tôi", "Tôi quả nhiên là người được chọn", cứ như vậy tự tin bước đi như gió.
Vừa mở miệng như là bị bệnh trung nhị, mà còn là giai đoạn cuối hết thuốc chữa.
"Mọi người như vậy là không được rồi, một cái kiến thức cũng không có thì sao có thể qua cửa được, xem ra vẫn phải dựa vào tôi!" Đầu vàng nói, đắc ý ngênh ngang liếc nhìn mọi người.
Vị trí của mọi người vẫn còn cách lâu đài một khoảng, sau khi leo theo đường núi khoảng một giờ, cuối cùng họ cũng đến trước lâu đài.
Toàn bộ lâu đài dường như sử dụng một loại đá màu nâu nào đó làm vật liệu xây dựng, thể hiện một phong cách u ám và tang thương.
Đỉnh tháp và nóc lâu đài cao, hoa văn thủy tinh cao và hẹp dài, bên cạnh là hai tòa tháp cao vươn lên từ mặt đất, bao quanh tòa nhà chính ở giữa.
Chỉ là lâu đài này dường như đã lâu không có người đến thăm, cũng không có dấu vết của bất kỳ người nào sinh sống trong đó.
"Cổ xưa, cũ nát, âm u, tản ra khí tức suy tàn, chưa nói tới là bên trong còn có mùi." Đầu vàng xông lên chạy tới cửa, vỗ cánh cửa đen kịt đang đóng chặt, vẻ mặt hưng phấn nói.
"Xin hỏi có ai không? Chúng tôi đến đây thăm tiểu thư Vanessa." Hà Chi Châu bước lên gõ cửa, nói ra thân phận mà đoàn tàu đặt ra.
Nhà văn, hoạ sĩ, kiến trúc sư và nhà làm vườn, và những người còn lại là sinh viên của họ, tình cờ nghe nói về chuyện cũ của gia tộc Homer nên đi tới đây thăm hỏi.
"Không có động tĩnh gì, chắc là không nghe thấy? Tôi nói mấy cái lâu đài này không theo kịp thời đại, chẳng hạn như lắp video chuông cửa hay gì đó, thì không cần tốn nhiều sức lực!" Đầu vàng bất mãn nói thầm.
Nhưng lời hắn còn chưa nói xong, cánh cửa lớn màu đen đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, một cơn gió mạnh ầm ầm hướng về phía hắn.
"A!"
"Xảy ra chuyện gì!"
Mấy người mới hoảng sợ.
Cánh cửa đập vào hai bên vách tường, phát ra tiếng vang nặng nề.
Bên trong cánh cửa tối om, dường như tia sáng tràn vào liền bị nuốt chửng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một hành lang dài.
Người chơi đứng tại chỗ cũ một lúc, không ai tiến lên.
Phó Kỳ Đường nhìn Cung Tử Quận một cái, thấy anh dường như không có hứng thú gì, không chút để ý nhìn xung quanh, thì cũng không nói gì.
Lâm Phưởng vẫn đứng cúi đầu.
Hà Chi Châu ho khan một tiếng, "Vậy tôi dẫn đầu đi vào?"
"Tôi thấy không có vấn đề gì đâu, cửa đã mở, chắc không phải vừa mở cửa đã giết người đâu?" Đầu vàng nói.
Không biết hắn lấy đèn pin từ đâu, một tay bám chặt cửa, rướn cổ nhìn vào bên trong, "Hình như là một cái hành lang bình thường, khá dài, bên trong có thể là phòng khách, trong tiểu thuyết tôi xem đều là..."
Hắn còn chưa nói xong, mọi người chỉ cảm thấy có thứ gì đó đột nhiên từ trên đỉnh đầu rơi xuống, trong nháy mắt liền "Rầm" một tiếng mà đập xuống đất.
Khi lớp bụi tản đi, mọi người mới nhìn thấy rõ trước mặt có thêm một cánh cửa treo màu đỏ sẫm rất lớn, xích sắt hai bên còn đang kẽo kẹt lung lay.
"Phù phù — "
Đầu vàng ngã xuống.
Một lượng lớn máu từ cổ hắn phun ra tung tóe, người mới đeo kính đứng sau hắn vài bước không kịp chuẩn bị, nhất thời bị văng trúng đầy mặt và cổ.
Cổ của hắn bị cánh cửa treo không chút lưu tình cắt đứt.
Đầu rơi vào hành lang dài bên trong cánh cửa và vội vã lăn xa trong bóng tối.
Lâu đài ác mộng tử vong: 1 người, người chơi còn sống: 8 người.
- --------
*Tòa nhà Gothic: Kiến trúc Gothic (hay francigenum opus) là một phong cách kiến trúc bắt đầu phát triển từ nửa sau thời Trung cổ ở Tây Âu và thịnh hành cho đến tận cuối thế kỷ 16.
Kiến trúc Gothic được thể hiện rõ rệt nhất và đẹp nhất trong các nhà thờ lớn, trong các thánh đường và một số các công trình dân dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.