Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái
Chương 74: Vùng đất cực lạc / Bị đồng hóa và đội còn lại
Hải Lý
09/07/2024
"Có đi đâu. Bọn anh ra ngoài đi dạo một vòng thôi." Phó Kỳ Đường nói. Anh thấy nhóc Hướng Viễn đang vô cùng tủi thân mà dụi vào lòng mình cứ như một chú cún thì vuốt ve mái tóc xù đang cọ xát vai và cổ mình, không nhịn được bật cười: "Em đang đi tìm tụi anh đúng không?"
"Ai thèm tìm mấy anh chứ! Trong nhà nóng quá nên em ra ngoài chút thôi." Nhóc Hướng Viễn hờn dỗi nói.
[04: Cũng... Cũng dễ thương ha. ]
[39: A!!! Cp nhà tôi có em bé rồi!!! Tôi mãn nguyện rồi! ]
[44: Ba tôi và em trai tôi có con rồi! Tôi cũng mãn nguyện rồi! ]
[02: Ụ á! Lầu trên nói cái mẹ gì vậy? Im mồm đi làm ơn... _(:з」∠)_ ]
Bên kia, Tống Dục nói vài lời rồi dụ mấy đứa trẻ kia rời đi.
Mặt của cô bé tên Phương Phương bị đá sượt qua vẫn còn đang chảy máu. Cô bé mím môi, vẻ mặt hơi không cam lòng, đi được một đoạn rồi lại chạy lại, nói to với nhóc Hướng Viễn: "Chị không ăn sườn, phần hết cho em đó. Nếu em muốn ăn thì cứ đến nhà chị, nhớ nhé!" Cô bé nói xong rồi mới đi một bước quay đầu ba bước, quyến luyến rời khỏi đó cùng mấy đứa trẻ khác.
Chu Lệ chép miệng, nheo mắt nhìn bóng lưng cô bé và nói đùa: "Cô nhóc đấy cũng khá đó chứ, bị đánh hay mắng mà cũng không hề đáp trả. Đúng là phần tình cảm thanh mai trúc mã của chốn thôn quê."
Anh ta vừa nói vừa vươn tay vuốt tóc nhóc Hướng Viễn nhưng cậu nhóc lại trốn đi. Không chỉ vậy, nhóc Hướng Viễn còn khịt mũi "hừ" một tiếng, biểu thị bản thân rất là chê.
"Tuổi còn nhỏ mà tính cách cũng không phải dạng vừa nhỉ." Chu Lệ bật cười. Anh ta cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng, vô cùng điềm tĩnh rút tay về.
Mấy người bọn họ vốn đang định tới nhà của Lưu Văn Hiên ăn cơm nhưng giờ đang bế nhóc Hướng Viễn nên Phó Kỳ Đường lại nhớ ra lúc trước định làm gì, thế là nói với Tống Dục: "Bọn tôi không đến nhà Lưu Văn Hiên nữa, tới nhà cậu nhóc này ăn gì đấy rồi qua đêm ở đó luôn."
Tống Dục hiểu rõ cậu nhóc Hướng Viễn hẳn là một NPC quan trọng giúp vượt ải nên cũng không có ý kiến gì với đề xuất của Phó Kỳ Đường.
Anh ta gật đầu nói: "Vậy các anh nhớ cẩn thận. Mai gặp."
Nói xong, anh ta đang định cùng mấy người khác đi thì đột nhiên dừng lại. Tống Dục nhìn Đồng Văn Khải vẫn luôn im lặng từ lúc ra khỏi nhà ông Giang tới giờ, tay anh ta đang cầm hòn đá mà khi nãy cậu bé kia đưa cho nhóc Hướng Viễn rồi bị cậu nhóc vứt đi. Bề mặt của hòn đá nhẵn mịn, dùng nó để đập vào người khác cũng tuyệt đối không bị đau tay.
"Văn Khải?" Tống Dục khẽ gọi.
Đồng Văn Khải chợt giật mình, hơi khó hiểu nhìn Tống Dục.
"Anh nhặt hòn đá này lên làm gì?"
"Tôi có..." Đồng Văn Khải đang định phủ nhận thì phát hiện ra mình quả thực đang cầm một hòn đá. Anh ta không khỏi hoài nghi: "Ừ nhỉ. Tôi nhặt nó lên làm gì?"
Mọi người nhất thời im lặng, cảm thấy tình thế trước mắt đột nhiên trở nên kỳ lạ khó hiểu nhìn nhau.
Chỉ thấy Đồng Văn Khải đứng đó ngẫm nghĩ, sau đó chợt nhận ra: "Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!"
Anh ta nói rồi bước tới chỗ Phó Kỳ Đường, giơ hòn đá trước mặt nhóc Hướng Viễn và nghiêm túc nói: "Nếu em vẫn còn bực tức thì đánh anh đi, đừng đánh mấy bạn khác. Trẻ con mà bị đá đập vào thì bị đau lâu lắm. Anh lớn rồi, anh không sợ đau. Em đừng lo."
Chung quanh chợt im lặng một cách rùng rợn. Cậu nhóc Hướng Viễn sợ càng thêm sợ, cố hết sức nép vào trong lòng Phó Kỳ Đường.
"Anh nói thật đấy! Em muốn đánh anh sao cũng được. Anh chịu đau giỏi lắm, cho em đánh chán thì thôi."
Đồng Văn Khải cho là mình bị từ chối nên rất sốt sắng, vừa nói vừa dúi hòn đá vào tay cậu nhóc. Tay áo của anh ta bị tớn lên theo chuyện động, để lộ ra vệt xanh đậm trên cổ tay. Cung Tử Quận đột nhiên nắm lấy tay của anh ta, nơi đó thế mà lại xuất hiện một hình xăm con mắt giống hệt với hình xăm của Lâm Hạ Dân và Quách Bảo Quốc.
[41:!!!]
[57: Ụ á tôi nổi hết cả da gà lên rồi!!! Cái quỷ gì thế này?! ]
[05: Ảnh hưởng do theo đạo bị động đã xuất hiện rồi... Người chơi đang bị đồng hóa! ]
*
Lúc về nhà nhóc Hướng Viễn, Phó Kỳ Đường khóa cửa lại, sắc mặt lộ rõ vẻ sầu não, nói với Cung Tử Quận: "Nếu cái thôn này mà có năng lực khiến người chơi bất tri bất giác bị đồng hóa thì chắc là tôi biết nguyên do vì sao Quý Đào lại thất bại rồi."
Hơn mười phút trước, lúc mà những người khác phát hiện ra hành vi khác thường cùng với hình xăm trên cổ tay Đồng Văn Khải thì đã vô cùng hoảng hốt. Bọn họ bỏ qua việc đang giữa ban ngày ban mặt mà lập tức cởi đồ ra để kiểm tra, chỗ nào không tự nhìn được thì nhờ người khác xem giúp, đến ngay cả Nhiếp Tiểu Lam cũng không ngoại lệ. Sau khi xác nhận rằng trên người mình không có bất kỳ hình xăm nào, cô vừa nhẫn nhịn cảm giác ngại ngùng nói cảm ơn Lâm Phưởng, vừa mau chóng nhặt chiếc áo phông bị vứt dưới đất lên và mặc vào. Lòng tự ái thì đương nhiên là quan trọng nhưng khẳng định là không thể so với tính mạng được.
Kết quả kiểm tra có thể gọi là nhẹ nhàng vì trừ Đồng Văn Khải ra thì tạm thời là vẫn chưa có người thứ hai bị trúng chiêu. Đám người nửa vui mừng, nửa lo âu tách nhau ra ở đoạn đầu đường.
"Nói tôi nghe coi." Cung Tử Quận nói, có vẻ đang cố ý kiểm tra anh.
"Tôi đoán nhóm Quý Đào cũng gặp phải tình huống tương tự. Có thể là họ không vừa vào đã giết người, không bị NPC viết tên lên bảng gỗ treo trong nhà thờ Tổ vì để báo thù nhưng khẳng định là họ đã phát hiện ra giữa nhà thờ Tổ và Thần chủ hồi quy có sự liên quan. Chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra hoặc là vì điều tra hội Thánh hồi quy nên không thể không treo tên mình lên, sau đó là đã bị đồng hóa."
Phó Kỳ Đường tới cạnh bàn rót nước cho ba người, đưa cho Cung Tử Quận và nhóc Hướng Viễn rồi nói tiếp: "Có lẽ sự đồng hóa của bọn họ nghiêm trọng hơn, cũng diễn ra nhanh hơn. Rất có khả năng là tất cả bị đồng hóa cùng một lúc hoặc là những người chơi cũ bị trúng chiêu trước. Tóm lại là tới lúc có người nhận ra sự việc bất thường thì tất cả đều đã quá muộn. Bọn họ dần dần giống y như người dân trong thôn, cuối cùng trở thành một con chiên chân chính của Thần chủ, cũng trở thành một phần của phó bản."
"Có một số chuyện là ngẫu nhiên nhưng việc bị đồng hóa là chuyện tất nhiên." Cung Tử Quận cúi đầu uống một ngụm nước, bình thản nói.
"Ừ. Chỉ là tạm thời vẫn chưa rõ liệu còn có những nhân tố nào khác gây ảnh hưởng nữa không." Phó Kỳ Đường nói.
Nghỉ ngơi một lát thì nhóc Hướng Viễn kêu đói nên Phó Kỳ Đường đứng lên vào bếp nấu ăn. Được nửa đường, anh quay đầu lại và đụng trúng ánh mắt của Cung Tử Quận.
"Anh biết lát nữa ăn gì rồi đúng không?" Phó Kỳ Đường hắng giọng, cố nhịn cười nói với hắn.
"Hả?"
"Hai chúng tôi ăn mỳ trứng cà chua." Phó kỳ Đường chỉ vào mình với cậu nhóc Hướng Viễn rồi chỉ tay vào Cung Tử Quận, tiếp: "Anh uống nước mỳ. Hiểu chứ?"
Cung Tử Quận: "..."
*
Trong màn đêm đột nhiên xuất hiện một bàn tay. Một tia sét đột nhiên xẹt qua cửa sổ kèm theo tiếng sấm đinh tai, một ma nữ mặc váy trắng, đầu tóc rối bù bò trên mặt đất như một con nhện. Trong ánh sáng nhạt nhòa, cô ta bất chợt ngẩng đầu lên, nở một nụ cười quái dị rồi lao vào chàng trai đang đứng bên cửa sổ.
"Hehe..."
Giọng cười kỳ dị vang lên nhưng lại không phát ra ở phía trước mặt mà lại là ở trên đỉnh đầu. Khoảnh khắc tiếp theo, rất nhiều tóc từ trên trời rơi xuống, tỏa ra mùi hăng nồng. Trong đống tóc như có một sinh vật sống đang nỗ lực vùng vẫy, hung hãn nhào về phía người chơi.
"Cuối cùng cũng tới!" Chàng trai trẻ lên tiếng và lấy một chiếc bật lửa trông rất bình thường từ trong túi áo ra.
"Xoẹt!" Ánh lửa lóe lên liếm vào đám tóc và bùng cháy. Ma nữ váy trắng lập tức hét ré lên. Ngọn lửa thiêu đốt mái tóc và toàn thân con quỷ, khói đen bốc nghi ngút. Nó gắng hết sức lùi về sau, muốn rời xa tên đàn ông trông có vẻ hòa nhã trước mặt này. Tuy nhiên, vừa chạy tới cửa thì nó đã bị một chiếc trâm bạc xé gió lao tới găm chặt trên tấm ván cửa. Vài giây sau, ngọn lửa cháy hết, chiếc trâm rơi "coong" xuống đất. Con ma nữ váy trắng biến mất trước mắt người chơi, thay vào đó là một con số màu vàng lơ lửng trong không trung: 8.
Bên cạnh chiếc trâm bạc là tro tàn còn sót lại sau khi ma nữ bị thiêu rụi. Hà Chi Châu lục lọi trong đó và tìm thấy một mô hình bằng nhựa to ngang lòng bàn tay.
"Cái thứ tám rồi." Hà Chi Châu khẽ nói, nhặt vũ khí và mô hình lên.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cô gái tóc ngắn Thời Duyệt đẩy cửa bước vào, cúi đầu liếc nhìn mô hình trong tay Hà Chi Châu và cất lời: "Xong rồi à?"
Hà Chi Châu gật đầu. Anh ta đưa cho cô rồi hỏi: "Mấy người khác đâu?"
"Một tiếng trước, Văn Văn với chị Lan đến nhà số 145. Mười lăm phút trước, hai cậu học sinh cấp 3 với anh béo đến số 148. Chị Miêu Anh thì vẫn ở số 142 chưa đi ra nhưng mà chắc là nhanh thôi." Vừa nói, Thời Duyệt vừa cất mô hình đi rồi lại lấy quyển nhật ký trong túi áo ra và bảo Hà Chi Châu: "Anh giữ cái này đi, tôi cũng đi đây."
"Lại có quỷ mới à?"
"Ừ. Năm phút nữa là xuất hiện ở số 139, yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ một mình. Thôi anh nghỉ đi, tôi qua đó đây, lâu nữa thì lại muộn mất." Thời Duyệt nói.
"Ừ. Cẩn thận nhé."
"Yên tâm."
Sau khi Thời Duyệt đi rồi, Hà Chi Châu tìm một chỗ ngồi xuống, thở phào một hơi. Đây là ngày thứ hai anh ta vào phó bản này, tên là Địa đàng cuồng hoan. Vừa xuống tàu là người chơi đã vào một khu phố người Tây. Trong khu này có tổng cộng hơn hai mươi hộ gia đình, các căn hộ đánh số từ 133 đến 158.
Nguyên một khu đèn đuốc rực rỡ nhưng lại chẳng có lấy một ai. Vì đoàn tàu yêu cầu người chơi xóa sổ những tồn tại quái dị ở khu phố này trong vòng bảy ngày nên ngày đầu tiên, nhóm người chơi không thể không lục soát hết cả khu. Sau rất nhiều nỗ lực, bọn họ đã tìm thấy trên bảng thông báo có một tờ báo bị ố màu viết rằng: Ở khu phố thường xuyên xảy ra những chuyện ma quỷ. Vì đảm bảo an toàn cho mọi người, khu phố đã mời những "đạo sĩ chuyên nghiệp" đến để xử lý, dự kiến sẽ mất một tuần. Để tránh sự việc ngoài ý muốn phát sinh, mong người dân không về nhà trong vòng một tuần này.
Ngoài ra, mục quảng cáo của tờ báo còn thống kê thời gian, địa điểm có ma quỷ xuất hiện. Nó nói rằng ông Alpha, một cư dân của khu này, là giáo sư của một trường đại học nổi tiếng. Ông đã dựa trên các loại tin tức và lập nên một mô hình toán học có hiệu quả trong việc dự đoán quỷ sẽ xuất hiện ở đâu, vào thời điểm nào. Lần theo manh mối này, người chơi tới nhà của ông Alpha, tìm được những thông tin liên quan trong máy tính của ông và sao chép chúng lại.
4 giờ 30 phút sáng ngày 1, số nhà 133 có quỷ, cấp độ vừa.
10 giờ ngày 1, số nhà 141 có quỷ, cấp độ thấp.
23 giờ ngày 1, số nhà 150 có quỷ, cấp độ vừa.
......
Cùng với thông tin dự đoán, đoàn tàu cũng đưa ra quy tắc mới. Sau mỗi thông tin đều ghi số lượng người, người chơi bắt buộc phải dựa đúng theo để đi xử lý.
Sau hai ngày, người chơi đã giết thành công tám con quỷ mà vẫn chưa có ai bị thiệt mạng. Đây có thể coi là một thành tích xuất sắc. Tuy nhiên, khi mở nhật ký ra xem thì Hà Chi Châu lại phát hiện ra phía sau còn có ít nhất năm, sáu mươi thông tin dự đoán nữa.
"Vốn tưởng văn hóa 996 ở thế giới thực đã thảm lắm rồi mà giờ vào vô hạn lưu giết quỷ rồi thấy còn thảm hơn. Này là 007 rồi chứ còn gì nữa." Hà Chi Châu than thở, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi anh ta nghỉ ngơi một lúc, ăn bừa mấy thứ trong tủ lạnh ở phòng bếp thì cũng chỉ còn nửa tiếng nữa là tới lúc con quỷ tiếp theo xuất hiện. Hà Chi Châu liếc nhìn, đây cũng là nhiệm vụ đơn lẻ, cấp độ thấp, địa chỉ là số nhà 140, đi bộ từ đây qua đó mất khoảng mười phút. Uống xong ngụm nước cuối cùng, Hà Chi Châu phủi bụi trên người rồi không ngần ngại mà quay gót đi tới nhà số 140.
"Ai thèm tìm mấy anh chứ! Trong nhà nóng quá nên em ra ngoài chút thôi." Nhóc Hướng Viễn hờn dỗi nói.
[04: Cũng... Cũng dễ thương ha. ]
[39: A!!! Cp nhà tôi có em bé rồi!!! Tôi mãn nguyện rồi! ]
[44: Ba tôi và em trai tôi có con rồi! Tôi cũng mãn nguyện rồi! ]
[02: Ụ á! Lầu trên nói cái mẹ gì vậy? Im mồm đi làm ơn... _(:з」∠)_ ]
Bên kia, Tống Dục nói vài lời rồi dụ mấy đứa trẻ kia rời đi.
Mặt của cô bé tên Phương Phương bị đá sượt qua vẫn còn đang chảy máu. Cô bé mím môi, vẻ mặt hơi không cam lòng, đi được một đoạn rồi lại chạy lại, nói to với nhóc Hướng Viễn: "Chị không ăn sườn, phần hết cho em đó. Nếu em muốn ăn thì cứ đến nhà chị, nhớ nhé!" Cô bé nói xong rồi mới đi một bước quay đầu ba bước, quyến luyến rời khỏi đó cùng mấy đứa trẻ khác.
Chu Lệ chép miệng, nheo mắt nhìn bóng lưng cô bé và nói đùa: "Cô nhóc đấy cũng khá đó chứ, bị đánh hay mắng mà cũng không hề đáp trả. Đúng là phần tình cảm thanh mai trúc mã của chốn thôn quê."
Anh ta vừa nói vừa vươn tay vuốt tóc nhóc Hướng Viễn nhưng cậu nhóc lại trốn đi. Không chỉ vậy, nhóc Hướng Viễn còn khịt mũi "hừ" một tiếng, biểu thị bản thân rất là chê.
"Tuổi còn nhỏ mà tính cách cũng không phải dạng vừa nhỉ." Chu Lệ bật cười. Anh ta cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng, vô cùng điềm tĩnh rút tay về.
Mấy người bọn họ vốn đang định tới nhà của Lưu Văn Hiên ăn cơm nhưng giờ đang bế nhóc Hướng Viễn nên Phó Kỳ Đường lại nhớ ra lúc trước định làm gì, thế là nói với Tống Dục: "Bọn tôi không đến nhà Lưu Văn Hiên nữa, tới nhà cậu nhóc này ăn gì đấy rồi qua đêm ở đó luôn."
Tống Dục hiểu rõ cậu nhóc Hướng Viễn hẳn là một NPC quan trọng giúp vượt ải nên cũng không có ý kiến gì với đề xuất của Phó Kỳ Đường.
Anh ta gật đầu nói: "Vậy các anh nhớ cẩn thận. Mai gặp."
Nói xong, anh ta đang định cùng mấy người khác đi thì đột nhiên dừng lại. Tống Dục nhìn Đồng Văn Khải vẫn luôn im lặng từ lúc ra khỏi nhà ông Giang tới giờ, tay anh ta đang cầm hòn đá mà khi nãy cậu bé kia đưa cho nhóc Hướng Viễn rồi bị cậu nhóc vứt đi. Bề mặt của hòn đá nhẵn mịn, dùng nó để đập vào người khác cũng tuyệt đối không bị đau tay.
"Văn Khải?" Tống Dục khẽ gọi.
Đồng Văn Khải chợt giật mình, hơi khó hiểu nhìn Tống Dục.
"Anh nhặt hòn đá này lên làm gì?"
"Tôi có..." Đồng Văn Khải đang định phủ nhận thì phát hiện ra mình quả thực đang cầm một hòn đá. Anh ta không khỏi hoài nghi: "Ừ nhỉ. Tôi nhặt nó lên làm gì?"
Mọi người nhất thời im lặng, cảm thấy tình thế trước mắt đột nhiên trở nên kỳ lạ khó hiểu nhìn nhau.
Chỉ thấy Đồng Văn Khải đứng đó ngẫm nghĩ, sau đó chợt nhận ra: "Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!"
Anh ta nói rồi bước tới chỗ Phó Kỳ Đường, giơ hòn đá trước mặt nhóc Hướng Viễn và nghiêm túc nói: "Nếu em vẫn còn bực tức thì đánh anh đi, đừng đánh mấy bạn khác. Trẻ con mà bị đá đập vào thì bị đau lâu lắm. Anh lớn rồi, anh không sợ đau. Em đừng lo."
Chung quanh chợt im lặng một cách rùng rợn. Cậu nhóc Hướng Viễn sợ càng thêm sợ, cố hết sức nép vào trong lòng Phó Kỳ Đường.
"Anh nói thật đấy! Em muốn đánh anh sao cũng được. Anh chịu đau giỏi lắm, cho em đánh chán thì thôi."
Đồng Văn Khải cho là mình bị từ chối nên rất sốt sắng, vừa nói vừa dúi hòn đá vào tay cậu nhóc. Tay áo của anh ta bị tớn lên theo chuyện động, để lộ ra vệt xanh đậm trên cổ tay. Cung Tử Quận đột nhiên nắm lấy tay của anh ta, nơi đó thế mà lại xuất hiện một hình xăm con mắt giống hệt với hình xăm của Lâm Hạ Dân và Quách Bảo Quốc.
[41:!!!]
[57: Ụ á tôi nổi hết cả da gà lên rồi!!! Cái quỷ gì thế này?! ]
[05: Ảnh hưởng do theo đạo bị động đã xuất hiện rồi... Người chơi đang bị đồng hóa! ]
*
Lúc về nhà nhóc Hướng Viễn, Phó Kỳ Đường khóa cửa lại, sắc mặt lộ rõ vẻ sầu não, nói với Cung Tử Quận: "Nếu cái thôn này mà có năng lực khiến người chơi bất tri bất giác bị đồng hóa thì chắc là tôi biết nguyên do vì sao Quý Đào lại thất bại rồi."
Hơn mười phút trước, lúc mà những người khác phát hiện ra hành vi khác thường cùng với hình xăm trên cổ tay Đồng Văn Khải thì đã vô cùng hoảng hốt. Bọn họ bỏ qua việc đang giữa ban ngày ban mặt mà lập tức cởi đồ ra để kiểm tra, chỗ nào không tự nhìn được thì nhờ người khác xem giúp, đến ngay cả Nhiếp Tiểu Lam cũng không ngoại lệ. Sau khi xác nhận rằng trên người mình không có bất kỳ hình xăm nào, cô vừa nhẫn nhịn cảm giác ngại ngùng nói cảm ơn Lâm Phưởng, vừa mau chóng nhặt chiếc áo phông bị vứt dưới đất lên và mặc vào. Lòng tự ái thì đương nhiên là quan trọng nhưng khẳng định là không thể so với tính mạng được.
Kết quả kiểm tra có thể gọi là nhẹ nhàng vì trừ Đồng Văn Khải ra thì tạm thời là vẫn chưa có người thứ hai bị trúng chiêu. Đám người nửa vui mừng, nửa lo âu tách nhau ra ở đoạn đầu đường.
"Nói tôi nghe coi." Cung Tử Quận nói, có vẻ đang cố ý kiểm tra anh.
"Tôi đoán nhóm Quý Đào cũng gặp phải tình huống tương tự. Có thể là họ không vừa vào đã giết người, không bị NPC viết tên lên bảng gỗ treo trong nhà thờ Tổ vì để báo thù nhưng khẳng định là họ đã phát hiện ra giữa nhà thờ Tổ và Thần chủ hồi quy có sự liên quan. Chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra hoặc là vì điều tra hội Thánh hồi quy nên không thể không treo tên mình lên, sau đó là đã bị đồng hóa."
Phó Kỳ Đường tới cạnh bàn rót nước cho ba người, đưa cho Cung Tử Quận và nhóc Hướng Viễn rồi nói tiếp: "Có lẽ sự đồng hóa của bọn họ nghiêm trọng hơn, cũng diễn ra nhanh hơn. Rất có khả năng là tất cả bị đồng hóa cùng một lúc hoặc là những người chơi cũ bị trúng chiêu trước. Tóm lại là tới lúc có người nhận ra sự việc bất thường thì tất cả đều đã quá muộn. Bọn họ dần dần giống y như người dân trong thôn, cuối cùng trở thành một con chiên chân chính của Thần chủ, cũng trở thành một phần của phó bản."
"Có một số chuyện là ngẫu nhiên nhưng việc bị đồng hóa là chuyện tất nhiên." Cung Tử Quận cúi đầu uống một ngụm nước, bình thản nói.
"Ừ. Chỉ là tạm thời vẫn chưa rõ liệu còn có những nhân tố nào khác gây ảnh hưởng nữa không." Phó Kỳ Đường nói.
Nghỉ ngơi một lát thì nhóc Hướng Viễn kêu đói nên Phó Kỳ Đường đứng lên vào bếp nấu ăn. Được nửa đường, anh quay đầu lại và đụng trúng ánh mắt của Cung Tử Quận.
"Anh biết lát nữa ăn gì rồi đúng không?" Phó Kỳ Đường hắng giọng, cố nhịn cười nói với hắn.
"Hả?"
"Hai chúng tôi ăn mỳ trứng cà chua." Phó kỳ Đường chỉ vào mình với cậu nhóc Hướng Viễn rồi chỉ tay vào Cung Tử Quận, tiếp: "Anh uống nước mỳ. Hiểu chứ?"
Cung Tử Quận: "..."
*
Trong màn đêm đột nhiên xuất hiện một bàn tay. Một tia sét đột nhiên xẹt qua cửa sổ kèm theo tiếng sấm đinh tai, một ma nữ mặc váy trắng, đầu tóc rối bù bò trên mặt đất như một con nhện. Trong ánh sáng nhạt nhòa, cô ta bất chợt ngẩng đầu lên, nở một nụ cười quái dị rồi lao vào chàng trai đang đứng bên cửa sổ.
"Hehe..."
Giọng cười kỳ dị vang lên nhưng lại không phát ra ở phía trước mặt mà lại là ở trên đỉnh đầu. Khoảnh khắc tiếp theo, rất nhiều tóc từ trên trời rơi xuống, tỏa ra mùi hăng nồng. Trong đống tóc như có một sinh vật sống đang nỗ lực vùng vẫy, hung hãn nhào về phía người chơi.
"Cuối cùng cũng tới!" Chàng trai trẻ lên tiếng và lấy một chiếc bật lửa trông rất bình thường từ trong túi áo ra.
"Xoẹt!" Ánh lửa lóe lên liếm vào đám tóc và bùng cháy. Ma nữ váy trắng lập tức hét ré lên. Ngọn lửa thiêu đốt mái tóc và toàn thân con quỷ, khói đen bốc nghi ngút. Nó gắng hết sức lùi về sau, muốn rời xa tên đàn ông trông có vẻ hòa nhã trước mặt này. Tuy nhiên, vừa chạy tới cửa thì nó đã bị một chiếc trâm bạc xé gió lao tới găm chặt trên tấm ván cửa. Vài giây sau, ngọn lửa cháy hết, chiếc trâm rơi "coong" xuống đất. Con ma nữ váy trắng biến mất trước mắt người chơi, thay vào đó là một con số màu vàng lơ lửng trong không trung: 8.
Bên cạnh chiếc trâm bạc là tro tàn còn sót lại sau khi ma nữ bị thiêu rụi. Hà Chi Châu lục lọi trong đó và tìm thấy một mô hình bằng nhựa to ngang lòng bàn tay.
"Cái thứ tám rồi." Hà Chi Châu khẽ nói, nhặt vũ khí và mô hình lên.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cô gái tóc ngắn Thời Duyệt đẩy cửa bước vào, cúi đầu liếc nhìn mô hình trong tay Hà Chi Châu và cất lời: "Xong rồi à?"
Hà Chi Châu gật đầu. Anh ta đưa cho cô rồi hỏi: "Mấy người khác đâu?"
"Một tiếng trước, Văn Văn với chị Lan đến nhà số 145. Mười lăm phút trước, hai cậu học sinh cấp 3 với anh béo đến số 148. Chị Miêu Anh thì vẫn ở số 142 chưa đi ra nhưng mà chắc là nhanh thôi." Vừa nói, Thời Duyệt vừa cất mô hình đi rồi lại lấy quyển nhật ký trong túi áo ra và bảo Hà Chi Châu: "Anh giữ cái này đi, tôi cũng đi đây."
"Lại có quỷ mới à?"
"Ừ. Năm phút nữa là xuất hiện ở số 139, yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ một mình. Thôi anh nghỉ đi, tôi qua đó đây, lâu nữa thì lại muộn mất." Thời Duyệt nói.
"Ừ. Cẩn thận nhé."
"Yên tâm."
Sau khi Thời Duyệt đi rồi, Hà Chi Châu tìm một chỗ ngồi xuống, thở phào một hơi. Đây là ngày thứ hai anh ta vào phó bản này, tên là Địa đàng cuồng hoan. Vừa xuống tàu là người chơi đã vào một khu phố người Tây. Trong khu này có tổng cộng hơn hai mươi hộ gia đình, các căn hộ đánh số từ 133 đến 158.
Nguyên một khu đèn đuốc rực rỡ nhưng lại chẳng có lấy một ai. Vì đoàn tàu yêu cầu người chơi xóa sổ những tồn tại quái dị ở khu phố này trong vòng bảy ngày nên ngày đầu tiên, nhóm người chơi không thể không lục soát hết cả khu. Sau rất nhiều nỗ lực, bọn họ đã tìm thấy trên bảng thông báo có một tờ báo bị ố màu viết rằng: Ở khu phố thường xuyên xảy ra những chuyện ma quỷ. Vì đảm bảo an toàn cho mọi người, khu phố đã mời những "đạo sĩ chuyên nghiệp" đến để xử lý, dự kiến sẽ mất một tuần. Để tránh sự việc ngoài ý muốn phát sinh, mong người dân không về nhà trong vòng một tuần này.
Ngoài ra, mục quảng cáo của tờ báo còn thống kê thời gian, địa điểm có ma quỷ xuất hiện. Nó nói rằng ông Alpha, một cư dân của khu này, là giáo sư của một trường đại học nổi tiếng. Ông đã dựa trên các loại tin tức và lập nên một mô hình toán học có hiệu quả trong việc dự đoán quỷ sẽ xuất hiện ở đâu, vào thời điểm nào. Lần theo manh mối này, người chơi tới nhà của ông Alpha, tìm được những thông tin liên quan trong máy tính của ông và sao chép chúng lại.
4 giờ 30 phút sáng ngày 1, số nhà 133 có quỷ, cấp độ vừa.
10 giờ ngày 1, số nhà 141 có quỷ, cấp độ thấp.
23 giờ ngày 1, số nhà 150 có quỷ, cấp độ vừa.
......
Cùng với thông tin dự đoán, đoàn tàu cũng đưa ra quy tắc mới. Sau mỗi thông tin đều ghi số lượng người, người chơi bắt buộc phải dựa đúng theo để đi xử lý.
Sau hai ngày, người chơi đã giết thành công tám con quỷ mà vẫn chưa có ai bị thiệt mạng. Đây có thể coi là một thành tích xuất sắc. Tuy nhiên, khi mở nhật ký ra xem thì Hà Chi Châu lại phát hiện ra phía sau còn có ít nhất năm, sáu mươi thông tin dự đoán nữa.
"Vốn tưởng văn hóa 996 ở thế giới thực đã thảm lắm rồi mà giờ vào vô hạn lưu giết quỷ rồi thấy còn thảm hơn. Này là 007 rồi chứ còn gì nữa." Hà Chi Châu than thở, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi anh ta nghỉ ngơi một lúc, ăn bừa mấy thứ trong tủ lạnh ở phòng bếp thì cũng chỉ còn nửa tiếng nữa là tới lúc con quỷ tiếp theo xuất hiện. Hà Chi Châu liếc nhìn, đây cũng là nhiệm vụ đơn lẻ, cấp độ thấp, địa chỉ là số nhà 140, đi bộ từ đây qua đó mất khoảng mười phút. Uống xong ngụm nước cuối cùng, Hà Chi Châu phủi bụi trên người rồi không ngần ngại mà quay gót đi tới nhà số 140.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.