Chương 8
Thập Tam Xuân Hạ
20/03/2021
Edit: Đá Bào
Beta:Phong Tâm
Trong chốc lát, Nhạc Ngưỡng lại nổi giận đùng đùng.
Thấy cô định lái xe rời đi, Trần Bạc Viễn vội vàng vươn tay nắm lấy cánh tay cô, treo hộp cơm giữ nhiệt lên xe: “Được rồi, bây giờ Tiểu Nguyệt Nha đã trưởng thành rồi, không thích cũng là lẽ thường thôi. Nhưng hôm nay không biết sẽ đi tuần bao lâu, cứ mang theo đi, lúc đói bụng thì ăn một chút, không đói thì không cần ăn, được không?”
Trần Bạc Viễn giọng điệu thỏa hiệp, anh với cha mình giống hệt nhau: “ Ban đêm trời lạnh, đồng phục của em không đủ dày, hay là anh mua cho em một chiếc áo khoác ở gần đây? Còn nếu em thấy tốn kém, hay là khoác tạm áo của anh đi?”
Nói xong anh định cởi áo khoác của mình xuống, Nhạc Ngưỡng không nói nên lời, vội ngăn lại: “Trần Bạc Viễn, anh đủ rồi đó. Bây giờ tôi đang làm nhiệm vụ. Nếu anh còn nói nhảm, tôi sẽ trực tiếp giam anh lại đó.”
Trần Bạc Viễn bất lực đối diện với cơn tức giận của Nhạc Ngưỡng, ngừng động tác định rời đi, nhưng vừa đi được vài bước lại bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay lại hỏi: “Anh vừa thấy Dư Lộ cùng Lý Thư Hồng bọn họ…… hôn nhau, họ ở bên nhau khi nào vậy? Hai người họ đã kết hôn rồi sao?”
Nhạc Ngưỡng nghe được lời này đôi mày bỗng chốc nhăn lại, nhưng theo như cô thấy, Lý Thư Hồng một khi đã say thì chuyện gì cũng đều có thể làm ra, đừng nói hôn Dư Lộ, ngay cả người qua đường cũng có thể bị hắn cưỡng hôn qua. Người đàn ông này cũng không biết sao lại có tật xấu này, khi say rượu liền thích ôm hôn người khác, còn có một lần say xỉn về tới sân nhà, gặp dì Vương nhà bên cạnh liền hôn một cái, lập tức dì Vương còn tưởng rằng là tên nào biến thái, liền cầm xẻng cho hắn một trận.
Hôm sau Lý Thư Hồng thấy mình chảy máu, tỉnh rượu rồi liên tục mở miệng: Ông đây sẽ không uống rượu nữa, không bao giờ uống nữa.
Kết quả không đến ba ngày liền chứng nào tật nấy.
Cho nên khi Trần Bạc Viễn nói như vậy, Nhạc Ngưỡng cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, hơn nữa còn nói với anh một cách nghiêm túc: “Bọn họ không có ở bên nhau, Dư Lộ cùng Lý Thư Hồng chơi với nhau từ nhỏ đã, không phải anh cũng biết sao?”
Trần Bạc Viễn cười cười trêu ghẹo nói: “Nhiều năm như vậy, người thích anh cũng không còn thích anh nữa, dựa vào cái gì mà người khác trước đây không thích, bây giờ lại không thể trở nên thích được?”
Nhạc Ngưỡng biết anh lại nói đùa, lập tức sắc mặt trầm xuống, ngay sau đó chỉ nghe được một tiếng xe nổ vang, người cùng xe nhanh chóng biến mất.
Người này luôn có thể dễ dàng chọc tức cô, cũng dễ dàng chạm tới phần yếu mềm nhất trong trái tim cô mà chẳng tốn sức. Thật ra thì, hồi Nhạc Ngưỡng còn học cấp ba, ngay cả khi vào đại học rồi, thì niềm tin trong cô đều là chờ Trần Bạc Viễn trở về, sau đó trịnh trọng thổ lộ, quang minh chính đại muốn trở thành bạn gái của anh.
Vì vậy, cô đã từ chối Tôn Lãm ba lần, và cũng từ chối những chàng trai có ấn tượng tốt với cô thời đại học. Nhưng càng đợi, tôi càng thấy mình đang đợi một con tàu trên đất liền.
Việc đến hôm nay, cô cũng từ bỏ rồi, đối với chuyện tình cảm cũng chẳng còn hy vọng gì nữa. Thế là cứ một mình trôi qua cho đến bây giờ, rồi trở thành người mà ba cô sáu bà trong khu nhà vừa nhìn thấy đã muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho, mẹ già càu nhàu, bố già càu nhà, đến cả em ruột cũng ghét bỏ.
Kết quả là, từ đó cô liền dùng công việc làm tê liệt chính bản thân mình.
Trên thực tế, một năm trước, cô đã hoàn toàn hết hy vọng đối với Trần Bạc Viễn, cũng bắt đầu từ từ chấp nhận những tháng ngày không có anh, thậm chí còn nghĩ đến việc tìm một đối tượng thích hợp để kết hôn.
Nhưng bất đắc dĩ vì công việc quá bận rộn, mấy buổi xem mắt cũng không có thời gian, liền trì hoãn như vậy tới tận bây giờ.
Nào biết bạch nguyệt quang trong lòng cô đã lặng lẽ trở lại, hơn nữa trở lại một cách đầy vô tội, còn muốn mối quan hệ giữa hai người bình thường như trước kia.
Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Trong một thời gian dài, Trần Bạc Viễn chưa bao giờ đối mặt với tình cảm của cô dành cho anh, tình cảm đó đã kết thúc một cách êm đẹp khi anh nhập ngũ rồi. Cuối cùng, đó cũng chỉ là tình cảm không được hồi đáp của Nhạc Ngưỡng mà thôi.
Nhạc Ngưỡng thích anh từ khi còn nhỏ, khi đó, Trần Bạc Viễn cũng tự nhiên mà không để trong lòng, ngược lại thường xuyên theo ý của cô mà trêu ghẹo, đùa giỡn, nhưng anh cũng biết mình đang đùa, Nhạc Ngưỡng cũng nguyện ý. Bởi vì cô cảm thấy một ngày nào đó sẽ theo đuổi anh, thổ lộ với anh, bày tỏ với anh hết tâm ý của mình.
Ai…… Vận mệnh đúng là trêu người mà.
Nhạc Ngưỡng nhìn hộp giữ nhiệt, thở dài một hơi.
Cuối cùng, cô vẫn là thừa dịp có thời gian mở hộp giữ nhiệt ra, nếm một chút củ sen chiên
ấm nóng bên trong.
Vừa đưa lên miệng, hương vị quen thuộc nháy mắt tràn ngập khoang miệng, cùng với đó là những hồi ức mãnh liệt hồi ùa về.
Cô mơ hồ nhớ rằng, lúc Trần Bạc Viễn được lão Trần mang về nhà, có thể nói là làm chấn động toàn bộ gia đình. Là người đàn ông đã độc thân nhiều năm, đột nhiên đưa về một đứa trẻ còn chưa thành niên, khuôn mặt tuấn tú, mọi người xung quanh đều lấy làm lạ. Nhưng khi đó Nhạc Ngưỡng mới vài tuổi, ký ức chỉ dừng lại ở việc mẹ cô nói rằng từ nay sẽ có một anh trai mới đến ở cạnh nhà mình. Tiên Hiệp Hay
Trong trí nhớ của những người trong gia đình lão Trần, Trần Bạc Viễn rất ít nói, thậm chí cũng không quá thân thiết với họ, thỉnh thoảng chạm mặt ở trên đường, cũng chỉ đơn giản lên tiếng chào hỏi một cái.
Sau đó lại bắt đầu có ấn tượng với anh, Trần Bạc Viễn vừa lên cấp ba đã thi đậu vào ngôi trường số 1 thành phố là Lô Châu, hơn nữa lại có thành tích cao nhất. Lúc ấy Trần Bạc Viễn trở thành học bá được mọi người trong nhà hết lòng khen ngợi, Nhạc Ngưỡng cả ngày đều nghe bố mẹ ở bên tai nhắc mãi: “Thật tốt quá, trường nổi tiếng như vậy không nhiều người vào được đâu! Tôi thấy lão Trần đúng là có được báu vật rồi!”
Sau đó, kì nghỉ đông năm ấy, cha của Nhạc Ngưỡng nhìn Nhạc Ngưỡng bị điểm kém trong kì thi cuối kỳ, liền sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, liền mang hai bầu rượu cùng một bao thuốc đến Trần gia, nhờ Trần Bạc Viễn giúp Nhạc Ngưỡng học phụ đạo.
Kế tiếp cốt truyện không khác biệt so với tưởng tượng lắm, trong thời gian học phụ đạo, Nhạc Ngưỡng tiếp xúc gần gũi với anh trai học bá ngay thẳng này, lúc ấy còn bị các loại ngôn tình tiểu thuyết cẩu huyết dụ dỗ, tức khắc liền nhận định anh chính là đối tượng để cô theo đuổi.
Sau một thời gian tiếp xúc, Nhạc Ngưỡng phát hiện Trần Bạc Viễn bề ngoài lạnh lùng kiệm lời, thực chất lại ấm áp, hơn còn nữa biết ăn nói, dăm ba câu có thể khiến cô cười khúc khích không ngừng.
Mị lực dường như tăng thêm một bậc!
Nhưng những chuyện đó đều đã qua lâu rồi.
Nhạc Ngưỡng thu lại những cảm xúc ấy, tiếp tục công việc tuần tra.
Nếu mối tình yêu thầm đã kết thúc, cô cũng không trông mong Trần Bạc Viễn sẽ thích tính tình bạo lực như hiên tại của cô, vì vậy chuyện xem mắt vẫn phải đi xem, chuyện sống tiếp cuộc đời mình, đương nhiên là vẫn phải tiếp tục rồi.
Hai ngày này, Nhạc Ngưỡng ở trong sở bận đến nỗi chân không chạm đất, bởi vì một số chính sách mới của cấp trên, số lượng những cuộc đi điều tra tăng lên rất nhiều, mỗi ngày không phải là trên đường đi đến hiện trường vụ án, thì lại là trên đường đi điều tra. Một ngày hai mươi tư tiếng thì phải đến mười tám tiếng đi trực.
Đặc biệt là để ứng phó với phía trên đột xuất kiểm tra, ngoài việc giải quyết các công việc hàng ngày, còn phải luôn dọn dẹp sạch sẽ nơi làm việc.
Chỉ sau hai ngày, Nhạc Ngưỡng cảm giác bản thân mình gầy đi không ít.
Tất nhiên trong hai ngày này cô cũng đã giải quyết được một vụ án, chính là vụ trộm đàn gà mái, kẻ cắp đã bị camera giám sát ở hai con phố bên cạnh ghi lại, hắn mang theo một bao da rắn rất lớn và đục một vài lỗ trên cái bao, từ camera theo dõi có thể loáng thoáng nhìn thấy vài cái đầu gà thò ra.
Đến ngày thứ ba, sau khi nắm giữ chứng cứ, họ trực tiếp ập đến nơi ở của tên trộm và đưa hắn về sở.
Lập tức, Nhạc Ngưỡng giáo huấn hắn một trận với khuôn mặt lạnh lùng, dữ tợn như Qủy Dạ Xoa, tên ăn trộm thì luôn miệng thanh mình rằng đã bắt nhầm người, đàn gà mái đó là do anh ta mua, kết quả không nghĩ tới Nhạc Ngưỡng một tiếng liền đem chứng cứ đặt trên bàn, gầm nhẹ: “Nhìn đi! Nếu còn nói dối, tội danh càng nặng hơn! Đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước.”
Tên kia sắc mặt cứng đờ, ủy khuất nói: “Cô…… Cô như này là đang uy hiếp tôi?”
“Tôi đang uy hiếp anh? Tôi mẹ nó không chỉ muốn uy hiếp, còn muốn một búa đập vào đầu anh……”
“Chị Nhạc Ngưỡng! Chị Nhạc Ngưỡng! Mẹ chị đến tìm chị, đang ở trước sở, chị mau đi xem có chuyện gì, bên này giao cho em là được.”
Nhìn thấy Ủy ban kiểm tra kỷ luật đang ở bên ngoài, Tiểu Từ nhanh chóng ngắt lời Nhạc Ngưỡng và nói. Khi Nhạc Ngưỡng nghe nói mẹ đã tìm tới tận đơn vị, có chút kỳ quái: “Mẹ tới tìm tôi làm gì?”
Tiểu Từ lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Chị qua xem sẽ biết, nơi này để em là được.”
Nhạc Ngưỡng hung hăng trừng mắt nhìn tên ăn trộm, hắn bèn mím chặt miệng, không dám lên tiếng.
Nhạc Ngưỡng chỉnh lại mũ bước ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy mẹ cô và lão Chu đang nói chuyện phiếm, thấy cô đi tới, bà liền vội vàng vẫy tay. Lão Chu vẻ mặt tươi cười, vỗ vỗ vai Nhạc Ngưỡng nở nụ cười với mẹ cô nói: “Nhạc Ngưỡng đúng là không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải cân nhắc chuyện này, hai mẹ con nói chuyện với nhau nhé.”
Nói xong liền xoay người rời đi, để lại Nhạc Ngưỡng không hiểu chuyện gì đối mặt với mẹ: “Sao vậy mẹ?”
“Con không tan làm sao? Ngươi lần trước mẹ nói với con đến gặp mặt là Tiểu Trần còn nhớ rõ không? Hôm nay Tiểu Trần cùng mẹ cậu ấy đến đây, chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm! Vừa rồi sở trường đồng ý để con về sớm một tiếng, tranh thủ thời gian này về nhà dọn dẹp một chút.”
Hóa ra là xem mắt.
Nhạc Ngưỡng cũng không từ chối, vốn dĩ đã sớm quyết định, đương nhiên có thể xem mắt khi có dịp. Có thể, cô sẽ thoát khỏi kiếp độc thận, đi tới đỉnh cao của cuộc sống.
Vì thế cô liền gật gật đầu: “ Con về nhà thu dọn một chút?”
Mẹ cô vui vẻ ra mặt, vội vàng gật đầu: “Mau lên!”
Trên đường về mẹ Nhạc Ngưỡng giới thiệu với cô về Tiểu Trần: “Tiểu Trần gia cảnh tốt, bố cậu ấy lúc trước là đồng nghiệp của bố con, rất đáng tin cậy, mẹ còn xem qua ảnh chụp, anh tuấn đoan chính. Chính Tiểu Trần còn nói đã tự thành lập được một công ty, hình như là cái gì Xích Quán, còn mở vài cái chi nhánh ở mấy thành phố, thật là thanh niên tài giỏi! Cơ hội tốt như vậy con ngàn vạn lần không được bỏ lỡ đó. Xung quanh chúng ta hiếm có người xuất sắc, ưu tú như vậy.”
Nghe được lời này, Nhạc Ngưỡng trêu đùa chuyển động tay lái: “Xung quanh chúng ta sao lại không có người nào? Trần Bạc Viễn, Tôn Lãm, còn có Kiếm Thu không phải đều là người xuất sắc hay sao?”
Bị cô nhắc nhở, Mẫu Thân đại nhân liên tục vỗ đùi phụ họa nói: “Con nói cũng là ha, tuy rằng Bạc Viễn được lão Trần mang về nuôi, gia cảnh bình thường nhưng bản nhân thằng bé quả thực thực ưu tú nha, còn tự mở nhiều Xạ Kích Quán, con còn nói xe nó không hề rẻ! Khẳng định hiện tại có tiền. Lại nói, lớn lên cũng rất soái khí! Còn có Tiểu Lãm, mẹ nghe dì cả nói Tiểu Lãm hiện tại về nước, con chưa gặp mặt sao? Tiểu Lãm gia cảnh như vậy thật tốt, đi du học trở về, nghe nói khi về nước được rất nhiều công ty nổi tiếng ngỏ lời mời, còn có Kiếm Thu, làm bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện tỉnh, rất có tiền đồ! Nhưng quanh nhà ta có những người xuất sắc như vậy. Con tại sao lại không nhắm được ai trong số họ?”
Nói đến đây, mẹ cô sắc mặt khẽ thay đổi, có chút hận không thành lời mở miệng nói: “Duy nhất có Tiểu Lãm theo đuổi con, con cự tuyệt không thì không nói, còn trực tiếp đẩy người ta vào ngõ cụt, tại sao không xem xét đến tiềm năng của nó? Tuy rằng khi đó Tiểu Lãm không xuất chúng, nhưng đối với con vẫn là một lòng say mê! Ngốc nghếch, con đúng là đại ngốc! Còn có, khi còn nhỏ không phải con luôn mồm nói phải gả cho Bạc Viễn sao? Hiện tại như thế nào lại không có động tĩnh? Con hiện tại khiến mẹ thật lo lắng mà!”
Nhạc Ngưỡng nhìn mẫu thân đại nhân, bất đắc dĩ lắc đầu, mẹ cô muốn gả cô đi đến điên rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng năm mới mọi người!!!
Sang năm tôi nhất định phải chăm chỉ viết nhiều truyện hay hơn nữa! Cố lên!
Beta:Phong Tâm
Trong chốc lát, Nhạc Ngưỡng lại nổi giận đùng đùng.
Thấy cô định lái xe rời đi, Trần Bạc Viễn vội vàng vươn tay nắm lấy cánh tay cô, treo hộp cơm giữ nhiệt lên xe: “Được rồi, bây giờ Tiểu Nguyệt Nha đã trưởng thành rồi, không thích cũng là lẽ thường thôi. Nhưng hôm nay không biết sẽ đi tuần bao lâu, cứ mang theo đi, lúc đói bụng thì ăn một chút, không đói thì không cần ăn, được không?”
Trần Bạc Viễn giọng điệu thỏa hiệp, anh với cha mình giống hệt nhau: “ Ban đêm trời lạnh, đồng phục của em không đủ dày, hay là anh mua cho em một chiếc áo khoác ở gần đây? Còn nếu em thấy tốn kém, hay là khoác tạm áo của anh đi?”
Nói xong anh định cởi áo khoác của mình xuống, Nhạc Ngưỡng không nói nên lời, vội ngăn lại: “Trần Bạc Viễn, anh đủ rồi đó. Bây giờ tôi đang làm nhiệm vụ. Nếu anh còn nói nhảm, tôi sẽ trực tiếp giam anh lại đó.”
Trần Bạc Viễn bất lực đối diện với cơn tức giận của Nhạc Ngưỡng, ngừng động tác định rời đi, nhưng vừa đi được vài bước lại bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay lại hỏi: “Anh vừa thấy Dư Lộ cùng Lý Thư Hồng bọn họ…… hôn nhau, họ ở bên nhau khi nào vậy? Hai người họ đã kết hôn rồi sao?”
Nhạc Ngưỡng nghe được lời này đôi mày bỗng chốc nhăn lại, nhưng theo như cô thấy, Lý Thư Hồng một khi đã say thì chuyện gì cũng đều có thể làm ra, đừng nói hôn Dư Lộ, ngay cả người qua đường cũng có thể bị hắn cưỡng hôn qua. Người đàn ông này cũng không biết sao lại có tật xấu này, khi say rượu liền thích ôm hôn người khác, còn có một lần say xỉn về tới sân nhà, gặp dì Vương nhà bên cạnh liền hôn một cái, lập tức dì Vương còn tưởng rằng là tên nào biến thái, liền cầm xẻng cho hắn một trận.
Hôm sau Lý Thư Hồng thấy mình chảy máu, tỉnh rượu rồi liên tục mở miệng: Ông đây sẽ không uống rượu nữa, không bao giờ uống nữa.
Kết quả không đến ba ngày liền chứng nào tật nấy.
Cho nên khi Trần Bạc Viễn nói như vậy, Nhạc Ngưỡng cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, hơn nữa còn nói với anh một cách nghiêm túc: “Bọn họ không có ở bên nhau, Dư Lộ cùng Lý Thư Hồng chơi với nhau từ nhỏ đã, không phải anh cũng biết sao?”
Trần Bạc Viễn cười cười trêu ghẹo nói: “Nhiều năm như vậy, người thích anh cũng không còn thích anh nữa, dựa vào cái gì mà người khác trước đây không thích, bây giờ lại không thể trở nên thích được?”
Nhạc Ngưỡng biết anh lại nói đùa, lập tức sắc mặt trầm xuống, ngay sau đó chỉ nghe được một tiếng xe nổ vang, người cùng xe nhanh chóng biến mất.
Người này luôn có thể dễ dàng chọc tức cô, cũng dễ dàng chạm tới phần yếu mềm nhất trong trái tim cô mà chẳng tốn sức. Thật ra thì, hồi Nhạc Ngưỡng còn học cấp ba, ngay cả khi vào đại học rồi, thì niềm tin trong cô đều là chờ Trần Bạc Viễn trở về, sau đó trịnh trọng thổ lộ, quang minh chính đại muốn trở thành bạn gái của anh.
Vì vậy, cô đã từ chối Tôn Lãm ba lần, và cũng từ chối những chàng trai có ấn tượng tốt với cô thời đại học. Nhưng càng đợi, tôi càng thấy mình đang đợi một con tàu trên đất liền.
Việc đến hôm nay, cô cũng từ bỏ rồi, đối với chuyện tình cảm cũng chẳng còn hy vọng gì nữa. Thế là cứ một mình trôi qua cho đến bây giờ, rồi trở thành người mà ba cô sáu bà trong khu nhà vừa nhìn thấy đã muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho, mẹ già càu nhàu, bố già càu nhà, đến cả em ruột cũng ghét bỏ.
Kết quả là, từ đó cô liền dùng công việc làm tê liệt chính bản thân mình.
Trên thực tế, một năm trước, cô đã hoàn toàn hết hy vọng đối với Trần Bạc Viễn, cũng bắt đầu từ từ chấp nhận những tháng ngày không có anh, thậm chí còn nghĩ đến việc tìm một đối tượng thích hợp để kết hôn.
Nhưng bất đắc dĩ vì công việc quá bận rộn, mấy buổi xem mắt cũng không có thời gian, liền trì hoãn như vậy tới tận bây giờ.
Nào biết bạch nguyệt quang trong lòng cô đã lặng lẽ trở lại, hơn nữa trở lại một cách đầy vô tội, còn muốn mối quan hệ giữa hai người bình thường như trước kia.
Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Trong một thời gian dài, Trần Bạc Viễn chưa bao giờ đối mặt với tình cảm của cô dành cho anh, tình cảm đó đã kết thúc một cách êm đẹp khi anh nhập ngũ rồi. Cuối cùng, đó cũng chỉ là tình cảm không được hồi đáp của Nhạc Ngưỡng mà thôi.
Nhạc Ngưỡng thích anh từ khi còn nhỏ, khi đó, Trần Bạc Viễn cũng tự nhiên mà không để trong lòng, ngược lại thường xuyên theo ý của cô mà trêu ghẹo, đùa giỡn, nhưng anh cũng biết mình đang đùa, Nhạc Ngưỡng cũng nguyện ý. Bởi vì cô cảm thấy một ngày nào đó sẽ theo đuổi anh, thổ lộ với anh, bày tỏ với anh hết tâm ý của mình.
Ai…… Vận mệnh đúng là trêu người mà.
Nhạc Ngưỡng nhìn hộp giữ nhiệt, thở dài một hơi.
Cuối cùng, cô vẫn là thừa dịp có thời gian mở hộp giữ nhiệt ra, nếm một chút củ sen chiên
ấm nóng bên trong.
Vừa đưa lên miệng, hương vị quen thuộc nháy mắt tràn ngập khoang miệng, cùng với đó là những hồi ức mãnh liệt hồi ùa về.
Cô mơ hồ nhớ rằng, lúc Trần Bạc Viễn được lão Trần mang về nhà, có thể nói là làm chấn động toàn bộ gia đình. Là người đàn ông đã độc thân nhiều năm, đột nhiên đưa về một đứa trẻ còn chưa thành niên, khuôn mặt tuấn tú, mọi người xung quanh đều lấy làm lạ. Nhưng khi đó Nhạc Ngưỡng mới vài tuổi, ký ức chỉ dừng lại ở việc mẹ cô nói rằng từ nay sẽ có một anh trai mới đến ở cạnh nhà mình. Tiên Hiệp Hay
Trong trí nhớ của những người trong gia đình lão Trần, Trần Bạc Viễn rất ít nói, thậm chí cũng không quá thân thiết với họ, thỉnh thoảng chạm mặt ở trên đường, cũng chỉ đơn giản lên tiếng chào hỏi một cái.
Sau đó lại bắt đầu có ấn tượng với anh, Trần Bạc Viễn vừa lên cấp ba đã thi đậu vào ngôi trường số 1 thành phố là Lô Châu, hơn nữa lại có thành tích cao nhất. Lúc ấy Trần Bạc Viễn trở thành học bá được mọi người trong nhà hết lòng khen ngợi, Nhạc Ngưỡng cả ngày đều nghe bố mẹ ở bên tai nhắc mãi: “Thật tốt quá, trường nổi tiếng như vậy không nhiều người vào được đâu! Tôi thấy lão Trần đúng là có được báu vật rồi!”
Sau đó, kì nghỉ đông năm ấy, cha của Nhạc Ngưỡng nhìn Nhạc Ngưỡng bị điểm kém trong kì thi cuối kỳ, liền sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, liền mang hai bầu rượu cùng một bao thuốc đến Trần gia, nhờ Trần Bạc Viễn giúp Nhạc Ngưỡng học phụ đạo.
Kế tiếp cốt truyện không khác biệt so với tưởng tượng lắm, trong thời gian học phụ đạo, Nhạc Ngưỡng tiếp xúc gần gũi với anh trai học bá ngay thẳng này, lúc ấy còn bị các loại ngôn tình tiểu thuyết cẩu huyết dụ dỗ, tức khắc liền nhận định anh chính là đối tượng để cô theo đuổi.
Sau một thời gian tiếp xúc, Nhạc Ngưỡng phát hiện Trần Bạc Viễn bề ngoài lạnh lùng kiệm lời, thực chất lại ấm áp, hơn còn nữa biết ăn nói, dăm ba câu có thể khiến cô cười khúc khích không ngừng.
Mị lực dường như tăng thêm một bậc!
Nhưng những chuyện đó đều đã qua lâu rồi.
Nhạc Ngưỡng thu lại những cảm xúc ấy, tiếp tục công việc tuần tra.
Nếu mối tình yêu thầm đã kết thúc, cô cũng không trông mong Trần Bạc Viễn sẽ thích tính tình bạo lực như hiên tại của cô, vì vậy chuyện xem mắt vẫn phải đi xem, chuyện sống tiếp cuộc đời mình, đương nhiên là vẫn phải tiếp tục rồi.
Hai ngày này, Nhạc Ngưỡng ở trong sở bận đến nỗi chân không chạm đất, bởi vì một số chính sách mới của cấp trên, số lượng những cuộc đi điều tra tăng lên rất nhiều, mỗi ngày không phải là trên đường đi đến hiện trường vụ án, thì lại là trên đường đi điều tra. Một ngày hai mươi tư tiếng thì phải đến mười tám tiếng đi trực.
Đặc biệt là để ứng phó với phía trên đột xuất kiểm tra, ngoài việc giải quyết các công việc hàng ngày, còn phải luôn dọn dẹp sạch sẽ nơi làm việc.
Chỉ sau hai ngày, Nhạc Ngưỡng cảm giác bản thân mình gầy đi không ít.
Tất nhiên trong hai ngày này cô cũng đã giải quyết được một vụ án, chính là vụ trộm đàn gà mái, kẻ cắp đã bị camera giám sát ở hai con phố bên cạnh ghi lại, hắn mang theo một bao da rắn rất lớn và đục một vài lỗ trên cái bao, từ camera theo dõi có thể loáng thoáng nhìn thấy vài cái đầu gà thò ra.
Đến ngày thứ ba, sau khi nắm giữ chứng cứ, họ trực tiếp ập đến nơi ở của tên trộm và đưa hắn về sở.
Lập tức, Nhạc Ngưỡng giáo huấn hắn một trận với khuôn mặt lạnh lùng, dữ tợn như Qủy Dạ Xoa, tên ăn trộm thì luôn miệng thanh mình rằng đã bắt nhầm người, đàn gà mái đó là do anh ta mua, kết quả không nghĩ tới Nhạc Ngưỡng một tiếng liền đem chứng cứ đặt trên bàn, gầm nhẹ: “Nhìn đi! Nếu còn nói dối, tội danh càng nặng hơn! Đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước.”
Tên kia sắc mặt cứng đờ, ủy khuất nói: “Cô…… Cô như này là đang uy hiếp tôi?”
“Tôi đang uy hiếp anh? Tôi mẹ nó không chỉ muốn uy hiếp, còn muốn một búa đập vào đầu anh……”
“Chị Nhạc Ngưỡng! Chị Nhạc Ngưỡng! Mẹ chị đến tìm chị, đang ở trước sở, chị mau đi xem có chuyện gì, bên này giao cho em là được.”
Nhìn thấy Ủy ban kiểm tra kỷ luật đang ở bên ngoài, Tiểu Từ nhanh chóng ngắt lời Nhạc Ngưỡng và nói. Khi Nhạc Ngưỡng nghe nói mẹ đã tìm tới tận đơn vị, có chút kỳ quái: “Mẹ tới tìm tôi làm gì?”
Tiểu Từ lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Chị qua xem sẽ biết, nơi này để em là được.”
Nhạc Ngưỡng hung hăng trừng mắt nhìn tên ăn trộm, hắn bèn mím chặt miệng, không dám lên tiếng.
Nhạc Ngưỡng chỉnh lại mũ bước ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy mẹ cô và lão Chu đang nói chuyện phiếm, thấy cô đi tới, bà liền vội vàng vẫy tay. Lão Chu vẻ mặt tươi cười, vỗ vỗ vai Nhạc Ngưỡng nở nụ cười với mẹ cô nói: “Nhạc Ngưỡng đúng là không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải cân nhắc chuyện này, hai mẹ con nói chuyện với nhau nhé.”
Nói xong liền xoay người rời đi, để lại Nhạc Ngưỡng không hiểu chuyện gì đối mặt với mẹ: “Sao vậy mẹ?”
“Con không tan làm sao? Ngươi lần trước mẹ nói với con đến gặp mặt là Tiểu Trần còn nhớ rõ không? Hôm nay Tiểu Trần cùng mẹ cậu ấy đến đây, chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm! Vừa rồi sở trường đồng ý để con về sớm một tiếng, tranh thủ thời gian này về nhà dọn dẹp một chút.”
Hóa ra là xem mắt.
Nhạc Ngưỡng cũng không từ chối, vốn dĩ đã sớm quyết định, đương nhiên có thể xem mắt khi có dịp. Có thể, cô sẽ thoát khỏi kiếp độc thận, đi tới đỉnh cao của cuộc sống.
Vì thế cô liền gật gật đầu: “ Con về nhà thu dọn một chút?”
Mẹ cô vui vẻ ra mặt, vội vàng gật đầu: “Mau lên!”
Trên đường về mẹ Nhạc Ngưỡng giới thiệu với cô về Tiểu Trần: “Tiểu Trần gia cảnh tốt, bố cậu ấy lúc trước là đồng nghiệp của bố con, rất đáng tin cậy, mẹ còn xem qua ảnh chụp, anh tuấn đoan chính. Chính Tiểu Trần còn nói đã tự thành lập được một công ty, hình như là cái gì Xích Quán, còn mở vài cái chi nhánh ở mấy thành phố, thật là thanh niên tài giỏi! Cơ hội tốt như vậy con ngàn vạn lần không được bỏ lỡ đó. Xung quanh chúng ta hiếm có người xuất sắc, ưu tú như vậy.”
Nghe được lời này, Nhạc Ngưỡng trêu đùa chuyển động tay lái: “Xung quanh chúng ta sao lại không có người nào? Trần Bạc Viễn, Tôn Lãm, còn có Kiếm Thu không phải đều là người xuất sắc hay sao?”
Bị cô nhắc nhở, Mẫu Thân đại nhân liên tục vỗ đùi phụ họa nói: “Con nói cũng là ha, tuy rằng Bạc Viễn được lão Trần mang về nuôi, gia cảnh bình thường nhưng bản nhân thằng bé quả thực thực ưu tú nha, còn tự mở nhiều Xạ Kích Quán, con còn nói xe nó không hề rẻ! Khẳng định hiện tại có tiền. Lại nói, lớn lên cũng rất soái khí! Còn có Tiểu Lãm, mẹ nghe dì cả nói Tiểu Lãm hiện tại về nước, con chưa gặp mặt sao? Tiểu Lãm gia cảnh như vậy thật tốt, đi du học trở về, nghe nói khi về nước được rất nhiều công ty nổi tiếng ngỏ lời mời, còn có Kiếm Thu, làm bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện tỉnh, rất có tiền đồ! Nhưng quanh nhà ta có những người xuất sắc như vậy. Con tại sao lại không nhắm được ai trong số họ?”
Nói đến đây, mẹ cô sắc mặt khẽ thay đổi, có chút hận không thành lời mở miệng nói: “Duy nhất có Tiểu Lãm theo đuổi con, con cự tuyệt không thì không nói, còn trực tiếp đẩy người ta vào ngõ cụt, tại sao không xem xét đến tiềm năng của nó? Tuy rằng khi đó Tiểu Lãm không xuất chúng, nhưng đối với con vẫn là một lòng say mê! Ngốc nghếch, con đúng là đại ngốc! Còn có, khi còn nhỏ không phải con luôn mồm nói phải gả cho Bạc Viễn sao? Hiện tại như thế nào lại không có động tĩnh? Con hiện tại khiến mẹ thật lo lắng mà!”
Nhạc Ngưỡng nhìn mẫu thân đại nhân, bất đắc dĩ lắc đầu, mẹ cô muốn gả cô đi đến điên rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng năm mới mọi người!!!
Sang năm tôi nhất định phải chăm chỉ viết nhiều truyện hay hơn nữa! Cố lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.