Phát Thanh Khủng Bố

Chương 26: Máu Người Tươi Mới

Thuần Khiết Tích Tiểu Long

16/05/2021

Sau khi thanh toán, lúc Tô Bạch đi ra khỏi quán mỳ, dáng vẻ của hắn có chút thất tha thất thểu, hắn nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa thủy tinh của quán mỳ, từ trên cánh cửa thủy tinh phản chiếu, hắn có thể nhìn thấy ẩn trong mắt mình là một tầng huyết sắc.

Đây là khát vọng với máu, một loại theo đuổi huyết dịch.

Hắn rất đói, hắn cần máu tươi để bổ sung.

Trước đó, Sở Triệu lo lắng Tô Bạch bởi vì căn bệnh tâm lý, sau khi hắn về Thành Đô, hắn sẽ trở thành tên cuồng giết người, nhưng lo lắng của Sở Triệu có chút dư thừa, hoặc là nói gãi không đúng chỗ ngứa.

Bởi vì hiện tại Tô Bạch có một đam mê mới, một đam mê còn đáng sợ hơn cả sở thích giết người.

Hắn cần máu, máu tươi.

Đây giống như một nhu cầu khi con người ta quá đói.

Ở thời cổ đại, lúc đầu những người nông dân hiền lành chỉ biến bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, sau khi nạn đói xảy ra cũng sẽ cầm vũ khí nổi dậy, trở thành phản quân lưu dân, có thể ảnh hưởng đến căn cơ của quốc gia, như vậy có thể thấy được đối với một người, cảm giác đói bụng có thể đáng sợ và cấp bách đến mức nào.

Trên thực tế, trong xã hội hiện tại, đã có rất ít người thực sự trải qua cảm giác đói bụng, bình thường cũng chỉ vì bận chút gì đó mà chưa ăn cơm, hoặc là vì giảm cân, khi cơn đói đã hoàn toàn giày vò thân thể của bạn, đồng thời lúc nó đánh thẳng vào lý trí, thật ra con người sẽ chẳng khác nào dã thú.

Tô Bạch dựa vào trên vách tường, ngồi xuống.

Ở trên con đường trước mặt hắn, đúng lúc có một người mẹ đang dắt tay cô con gái đi qua.

Tô Bạch không kiềm lòng được, khẽ liếm môi, nhìn bắp chân dưới chiếc váy màu hồng của cô bé, gương mặt đáng yêu, cùng với mùi thơm của trẻ nhỏ, khiến cho Tô Bạch rùng mình một cái, hắn đứng lên, theo bản năng muốn đi theo sau hai mẹ con này, nhưng một giây sau đó, hắn hít sâu một hơi, lại ngồi xuống, đưa tay lên ôm đầu.

Không được.

Không được.

Tuyệt đối không thể như thế.

Tô Bạch cũng không biết mình đang kiên trì vì cái gì, thật ra lý trí của hắn đã càng lúc càng kém rồi.

Tô Bạch đứng dậy đi trở về khách sạn, sau khi đi vào phòng của mình, hắn khóa kín cửa lại.

- Máu, máu!



Tô Bạch co quắp nằm trên giường, hắn khát vọng máu tươi, vô cùng khát vọng, nhưng hắn không biết trong thời gian ngắn, hắn có thể tìm ai để cung cấp máu cho mình, thứ đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là kho máu trong bệnh viện, nhưng hiện tại cho dù tìm quan hệ đi đường ngầm, cũng không phải là một lúc liền có thể lấy được, mà giết người…

Trong đầu Tô Bạch lại hiện lên dáng vẻ của cô bé kia, hắn bỗng nhiên lắc đầu, không được, không được, không thể như thế.

Lúc này Tô Bạch giống như một con nghiện đang lên cơn nghiện, cả người lăn đi lăn lại trên giường, đã không còn dáng vẻ lỗi lạc khi xưa, nước mắt chảy ra, vô cùng chật vật.

Cuối cùng, sắc mặt Tô Bạch càng lúc càng trở nên dữ tợn. Hắn xông vào nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen ra, liều mạng tạt nước vào mặt mình nhưng vô dụng, lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của mình trong gương, khóe miệng hắn đã lộ ra hai cái răng nanh.

Vampire, hắn đã không khác gì Vampire.

Lúc này, hai cánh tay Tô Bạch chán nản trượt xuống.

Được rồi, hắn từ bỏ chống lại.

Giống như đã quyết định xong mình muốn làm gì, cả người Tô Bạch trở nên bình tĩnh hơn, chính vì thế cảm giác đói bụng trong cơ thể hắn cũng bị áp chế xuống, bởi vì cảm giác đói bụng này đã hóa thành một loại bản năng.

Lúc Tô Bạch mở cửa phòng, hắn cúi đầu, đúng lúc này bên ngoài có người từ trong hành lang đi tới, Tô Bạch vô thức đem cửa phòng mình đóng lại.

- Đi vào đây.

- Anh đưa tiền công trước cho em.

- Chẳng lẽ anh còn lừa em? Hôm nay em không nhìn anh lái xe gì sao? Em không nhìn thấy trên tay anh đang đeo đồng hồ gì sao?Anh còn cần phải lừa chút tiền đó của em à? Chỉ cần em ngoan ngoãn, hầu hạ anh được dễ chịu, anh còn có thể bao em hết, hiểu không?

- Còn nếu như em chọc anh đây không vui, em cũng đừng nghĩ đến chuyện sau này, em về trường học của mình, anh đi chơi của anh, anh đây chỉ quan tâm đến hứng thú, nếu không có hứng thú, còn chơi cái rắm!

- Thật xin lỗi, anh Tăng, em sai rồi.

- Như thế mới ngoan, anh nói cho em biết, em gặp được anh tăng là may mắn của em.

- Dạ.

Cửa căn phòng bên cạnh được mở ra, người đàn ông và người phụ nữ đi vào.



Lúc cánh cửa phòng đóng lại, khóe môi Tô Bạch nở nụ cười âm trầm, lúc này đây, trong đầu hắn vẫn còn có lý trí, bởi vì hiện tại hắn rất tỉnh táo, nhưng loại tình cảm riêng tư và những quan niệm trói buộc về đạo đức đều bị hắn ném sáng tận đảo Java rồi. (Một hòn đảo thuộc Indonesia)

Đây là con mồi của hắn, là túi máu của hắn.

Trong lòng Tô Bạch tự nhủ.

Tô Bạch không có lựa chọn trực tiếp phá cửa xông vào, bởi vì trên hành lang có camera, hắn lựa chọn thông qua đường cửa sổ để đi vào, rất may mắn đối phương không có đóng cửa sổ, nhưng bên trong cũng không phát ra những tiếng động giống như đang làm loại chuyện kia, chỉ có tiếng người đàn ông thấp giọng quát, bắt đầu tra hỏi người phụ nữ về mật mã thẻ ngân hàng và thẻ thanh toán, người phụ nữ bị ép trả lời, sau đó, có lẽ miệng người phụ nữ bị che lại, không hề phát ra âm thanh gì nữa.

Trên mặt Tô Bạch lộ ra vẻ đăm chiêu, hắn chậm rãi vén rèm cửa ra, quan sát tình hình bên trong.

Cô gái hẳn là bị trói trong phòng vệ sinh ở phòng khách, miệng bị bịt kín, hai tay hai chân cũng bị trói chặt bằng dây ni lông, thậm chí ngay cả mắt cũng bị dán băng dính đen lại.

Mà người được gọi là anh Tăng kia, lúc đầu âu phục phẳng phiu, hiện tại đã không có hình tượng ngồi trên mặt đất, trong tay anh ta cầm một chai bia, trực tiếp uống.

- Cô cũng có không ít tiền nhỉ, trong này còn có hơn 9000 đồng, xem ra cô làm nghề này cũng kiếm được rất nhanh, không hổ là nữ sinh đại học, đi bán thân cũng quý, so với mấy người phụ nữ ở tiệm gội đầu thì kiếm hơn được nhiều lắm, ngẫu nhiên còn có thể diễn một vai thanh thuần, ở trong trường học còn có thể khiến cho mấy nam sinh nhớ mãi không quên các cô, ha ha.

- Chờ ông đây chuyển tiền xong, lại chụp cho cô em mấy bức ảnh, sau đó cô muốn làm gì thì làm nhưng nếu như tôi không cầm được một vạn hoặc là cô dám báo cảnh sát, tôi sẽ để cho người ta tung những bức ảnh này lên internet, đăng lên diễn đàn trong trường học của cô, còn gửi cho các thân thích của cô, để bọn họ biết cô là loại mặt hàng gì, để cha mẹ cô biết, bọn họ tạo điều kiện cho cô đến trường, cô lại ở trường làm công việc gì, ha ha ha.

Anh Tăng vừa nói vừa uống bia, dáng vẻ thỏa mãn, anh ta không ngờ tới, có một bóng đen, lặng yên không một tiếng động nhảy từ cửa sổ xuống, đứng ở phía sau rèm.

Căn phòng của Tô Bạch thuê rất lớn, còn anh Tăng, anh ta vì muốn lừa được nữ sinh kia, đã phải bỏ tiền ra thuê xe xịn, thuê âu phục, cho nên căn phòng anh ta thuê cũng không được quá nhỏ, vì thế nơi này có rất nhiều không gian cho Tô Bạch ẩn thân.

Uống một chai bia vào người, anh Tăng có chút hưng phấn, anh ta đứng lên, một tay gãi đầu, một tay cởi khóa quần.

- Nào, cô em qua đây khẩu giao cho anh một cái, làm tốt, để ông đấy sớm một chút phóng xuất ra, chúng ta cũng sớm tách ra, nếu như không nghe lời, ha ha ha, chỗ ông đây có axit, có thể khiến cô em hủy dung!

Anh Tăng mở cửa phòng vệ sinh, lúc anh ta đang chuẩn bị đi vào, một cái tay lặng yên không một tiếng động từ phía sau vươn ra, nắm vào cổ anh ta, sau đó cả người anh ta bị quẳng xuống đất.

Ngay sau đó, một quyền vung mạnh xuống, đánh thẳng vào mặt anh ta, anh Tăng bị đánh cho hồ đồ, nhưng một giây sau, anh ta lập tức tỉnh táo lại, bởi vì bỗng nhiên anh ta cảm thấy chỗ cổ mình truyền đến cảm giác đau đớn, có thứ gì đâm vào cổ anh ta, đồng thời còn đang điên cuồng hút lấy máu tươi trong người anh ta.

Máu!

Máu người sống!

Máu tươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phát Thanh Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook