Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc
Chương 3: Võ Thế
Diêm Thượng Phong
29/09/2023
Liên Bách không nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, dùng bộ dáng quân tử phong lưu nhã nhặn hỏi Tu Tâm: "Không biết em trai này có nguyện ý làm võ thế của tôi không?"
Mối quan hệ giữa minh tinh và người thế vai luôn rất vi diệu. Việc trở thành người thế vai cho một minh tinh nổi tiếng cũng có ưu và khuyết điểm.
Tuy nhiên, Tu Tâm không muốn ra mắt, chỉ muốn kiếm chút tiền lộ phí trải nghiệm một chút cảm giác diễn xuất.
Trước lời mời của Liên Bách, Tu Tâm cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: "Lương của anh khi làm người thế vai là bao nhiêu?"
"..." Đối mặt với câu hỏi này, Liên Bách trợn tròn mắt, cảm thấy Tu Tâm thật sự rất nhỏ mọn và ngu ngốc, muốn vào giới giải trí cũng giống như giấc mộng của một kẻ ngốc.
Nhưng anh ta vẫn trả lời câu hỏi của Tu Tâm một cách "nhẹ nhàng" chỉ hỏi: "Năm trăm tệ một ngày thì sao?"
Một số người nhất thời không nói nên lời khi nghe mức giá, bản thân Liên Bách có thể kiếm được hai đến ba triệu nhân dân tệ, nhưng cuối cùng anh ta chỉ đưa cho Tu Tâm năm trăm nhân dân tệ sau một ngày làm việc.
Tuy nhiên, đối với Tu Tâm mức giá này quả thực cao hơn nhiều so với diễn vai quần chúng chỉ được trả 200 tệ. Với năm trăm nhân dân tệ mỗi ngày, cậu có thể tiết kiệm đủ tiền cho một chuyến bay về nhà chỉ trong vài ngày, nhân tiện cậu còn có thể mua một số đặc sản cho lão hòa thượng.
Tu Tâm tự cân nhắc, cảm thấy mình không có lý do gì để từ chối, vì vậy liền nói với Liên Bách: "Thành giao."
Liên Bách nở một nụ cười hài lòng nói với Tu Tâm: "Đã như vậy cậu và trợ lý của tôi đi làm tạo hình một lúc đi."
Dưới sự ra hiệu của Liên Bách, một cô gái nhỏ bước đến trước mặt Tu Tâm nói: "Chào thầy, xin theo tôi đi hướng này."
Sau đó Tu Tâm đi theo cô đến khu vực hóa trang bên cạnh đoàn phim.
Cậu không biết sau khi rời đi, Liên Bách đến một nơi không người nói với trợ lý khác của anh ta: "Đi nói với nhân viên điều phối, đem cảnh đánh diễn của tôi sắp xếp tập trung hết trong mấy ngày nay, dùng tiền mua thế vai cũng không thể lãng phí."
"A?" Trợ lý nghe xong sửng sốt, y vốn tưởng Liên Bách muốn Tu Tâm làm võ thế là vì yêu thích, nhưng hiện tại xem ra anh ta có thù oán với Tu Tâm.
Tải trọng cảnh đánh nhau nặng nề, mấy ngày tập trung quay rất ít ai chịu nổi được.
Nhưng trợ lý không nói được gì nên chỉ có thể mở WeChat của nhân viên điều phối theo hướng dẫn của Liên Bách.
Nhà đầu tư của đoàn phim Phạm Hưng Phàm đang sắp xếp thông báo của đoàn phim trong vài ngày tới cùng đạo diễn chính bên cạnh gã.
Vốn dĩ thông báo gần như đã được sắp xếp xong xuôi, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của trợ lý Liên Bách, gã không khỏi nhíu mày: "Liên Bách này sao vậy, nếu có chuyện gấp muốn đem cảnh đánh diễn tập trung trước mấy ngày sao không nói sớm? Sắp xếp thông báo của tôi gần như đã sẵn sàng, nhiều địa điểm, máy móc và quần áo đã được liên hệ thuê. Bây giờ vì anh ta những công việc này phải làm lại tất cả? Rất nhiều giáo viên hướng dẫn phối hợp vào thời gian khác, thật là nghĩ cái gì thì muốn cái đó! "
Phạm Hưng Phàm không nhịn được mắng một lúc, mắng xong mới nhớ ra mình đang ở trong xe của tổng đạo diễn Kinh Huy, anh ta cười mỉa quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Kinh Huy.
Con ngươi của Kinh Huy là một màu đen tuyền, bình thường dù chỉ nhìn vào một cây cột cũng sẽ khiến người ta cảm thấy thâm tình, nhưng lúc này Phạm Hưng Phàm đối mặt với Kinh Huy lại toát mồ hôi lạnh, bởi vì gã nhớ ra một chuyện hình như Liên Bách là người quen của Kinh Huy...
"Đạo diễn Kinh, ngài đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó..."
Nhìn vẻ mặt táo bón của Phạm Hưng Phàm, Kinh Huy giận dữ cười: "Ý anh là sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Phạm Hưng Phàm mới can đảm nói: "Đạo diễn Kinh, anh Liên nói anh ấy muốn tập trung quay các cảnh đánh diễn của mình trong mấy ngày tới."
Kinh Huy nhướng mày, cười nửa miệng hỏi: "Có đúng không?"
Hắn chỉ ngón trỏ vào chiếc bàn thấp trên chiếc xe, nói: "Vậy thì mấy ngày nay chúng ta chuyển cảnh tại phố cũ sang đánh diễn để tập trung quay vào buổi chiều."
"Vâng vâng vâng." Phạm Hưng Phàm liên tục đồng ý, nhưng lại không nhịn được lẩm bẩm có người quen là đạo diễn thật tốt, thế mà Kinh Huy có thể đồng ý với sự tùy hứng của Liên Bách.
Phải biết là yêu cầu của Liên Bách nhìn có vẻ rất đơn giản, nhưng để điều phối máy móc, địa điểm, đoàn phim không biết phải đốt thêm bao nhiêu tiền nữa. Nhưng nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay Kinh Huy cũng không còn lời gì để nói, dù sao cũng không phải tiền của gã bị đốt.
Nghĩ như vậy, Phạm Hưng Phàm gấp rút sắp xếp thông báo quay cho buổi chiều, sau đó cầm điện thoại lên bắt đầu thông báo cho các bộ phận khác nhau. Cũng may buổi chiều mới điều chỉnh tập trung thời gian diễn mấy ngày qua, địa điểm, máy móc, diễn viên đều đã chuẩn bị xong nên không cần lo lắng gì.
【Đoàn làm phim《 Hiệp sĩ 》thông báo】
Phạm Hưng Phàm - tổng phụ trách: @Tất cả các thành viên, thông báo mới đã được sắp xếp trong chiều nay. Vui lòng xác nhận kỹ người chịu trách nhiệm của từng bộ phận và thông báo cho nhân viên tại chỗ. Đối diễn sẽ bắt đầu lúc 2 giờ chiều để chuẩn bị quay phim. Vui lòng trả lời khi nhận được. [Mỉm cười]
Chú ý cố gắng - Nhóm đạo cụ: Đã nhận
Khâu Lập Tiếu - Đội chiếu sáng: Đã nhận
......
Trong nhóm mức độ "đón nhận" diễn ra một cách lặng lẽ, nhưng khi tin nhắn của Phạm Hưng Phàm được gửi đến nhóm, thật sự cả nhóm đã lần lượt vang lên tiếng than khóc.
"Tại sao tất cả các cảnh đánh nhau đều được quay vào buổi chiều? Đừng..."
"Hôm nay tôi còn nghĩ sẽ được về sớm..."
Tiếng kêu ma quái này đã thành công thu hút sự chú ý của Tu Tâm, cậu thò đầu ra khỏi xe phụ trách trang điểm để nhìn một cái, nhưng trên tay cậu nhanh chóng bị nhét vào một bộ quần áo.
Tu Tâm nhìn kỹ, cảm thấy quần áo nhìn rất quen thuộc, liền rũ bỏ, nhận ra quần áo này không phải là áo cà sa sao?
"Đây là..."
Nhìn thấy sự khó hiểu của Tu Tâm, chuyên gia trang điểm cười giải thích: "Cậu không biết anh Liên đóng vai gì mà lại diễn thay anh ấy? Anh Liên đóng vai một vị hòa thượng trong đoàn phim."
Lúc này, Liên Bách tình cờ đến khu trang điểm, chuyên gia trang điểm nhanh chóng mang cho Liên Bách một bộ áo cà sa màu trắng trơn giống kiểu của Tu Tâm, điều khác biệt là bộ của Tu Tâm có rất nhiều nếp gấp, được chuyên viên trang điểm ủi phẳng.
Tu tâm im lặng cười cười, cậu với Phật giáo đúng là hữu duyên, đến nhân vật thế vai cũng là hòa thượng.
Người bình thường có thể không mặc được áo cà sa, nhưng với Tu Tâm mà nói mặc áo cà sa hàng ngày là để tu tâm dưỡng tính. Cùng lúc, dưới sự hỗ trợ của chuyên gia tạo hình Liên Bách lúc này đang hóa trang.
Tu Tâm bước tới dò hỏi: "Tôi có cần trang điểm không?"
Chuyên gia trang điểm vẫy vẫy tay một cách thiếu kiên nhẫn, đáp lời Tu Tâm: "Cậu diễn thế vai không nhìn đến mặt, vậy cậu muốn trang điểm làm gì? Chờ, chờ đã, sau khi tôi trang điểm cho anh Liên xong, tôi sẽ lấy cho cậu một chiếc khăn trùm đầu hoặc cậu có thể yêu cầu trợ lý của tôi giúp cậu. "
Nghe được lời này, Liên Bách lộ ra vẻ mặt châm chọc. Tu Tâm chỉ là kẻ thế vai, vẫn còn ảo tưởng được đối xử như anh ta?
Đối với sự thiếu kiên nhẫn của chuyên gia tạo hình và vẻ mặt của Liên Bách, Tu Tâm không biết đã hiểu rõ hay không quan tâm, cậu chỉ cười rồi nói: "Tôi hiểu rồi."
Sau đó, cậu bước đến chỗ trợ lý tạo hình, hỏi: "Xin lỗi, tôi có thể làm phiền cô lấy cho tôi một chiếc khăn trùm đầu được không?"
Khi trợ lý tạo hình nhìn thấy Tu Tâm đến gần, sắc mặt của cô đỏ bừng, không chút do dự lập tức đồng ý nói: "Được, giao việc này cho tôi."
Tu Tâm nói một tiếng cảm kích: "Cảm ơn."
Đã hai tuần kể từ khi Tu Tâm cạo tóc, trên đầu cậu đã mọc ra những sợi tóc ngắn lủn cũn. Nếu đặt cái đầu đinh này lên người người khác có thể trông rất buồn cười, nhưng khi được đặt trên Tu Tâm lại lộ ra một chút cứng rắn, lãnh khốc soái khí.
Loại đầu đinh này cũng thật thuận tiện, nhưng trợ lý tạo hình vẫn là thực tập sinh, tay nghề có chút mới lạ. Sau khi đem Liên Bách tạo hình xong, cô mới giúp Tu Tâm lấy khăn trùm đầu.
Tu Tâm và Liên Bách hoàn thành việc tạo kiểu tóc cùng lúc, nhưng Tu Tâm lại nhìn trợ lý nói cảm ơn sau đó trực tiếp đi đến nhà xe, trong khi Liên Bách vẫn đang ngắm mình trong gương.
Liên Bách nhìn mình trong gương thỏa mãn gật nhẹ đầu, anh ta đương nhiên đẹp mắt, thời điểm xuất đạo dựa vào khuôn mặt hấp dẫn vô số nhan khống, lúc này làm tạo hình đầu trọc ngược lại càng để lộ ra ngũ quan hợp tiêu chí.
Tay nghề của chuyên gia tạo hình cũng rất giỏi trong việc chỉnh sửa khuôn mặt, chỉ cần một đường nhãn tuyến gọn gàng sạch sẽ, đã có thể làm to mắt và sửa dáng mắt một cách tự nhiên.
Nhưng Liên Bách nhìn một lúc lâu, đột nhiên khuôn mặt của Tu Tâm hiện lên trong đầu anh ta...
"Nhân tiện, vẽ thêm một nốt ruồi son trên trán của tôi." Liên Bách nhìn chuyên gia tạo hình nói.
Chuyên gia tạo hình ngay lập tức khen ngợi: "Anh Liên thật là tài tình, để em thử xem... Ơ, nốt ruồi son này đúng là khiến nước da của anh đẹp hơn, thật sự rất đẹp. Nếu không phải do chúng ta đã sớm quen biết, em còn tưởng anh Liên là một vị Bồ Tát giáng thế? "
Liên Bách rất phấn khích trước lời khen ngợi của chuyên gia tạo hình, nhưng ngoài mặt lại nói: "Làm sao có thể gọi là xinh đẹp, nếu anh khen tôi đẹp trai, tôi sẽ thừa nhận một chút haha."
Nói xong, anh ta khiêm tốn đặt chiếc gương trong tay xuống, muốn "soi" để tu tâm dưỡng tính. Không cần biết Tu Tâm trông đẹp trai như thế nào, vậy thì sao? Là một thần tượng cứng cỏi, anh ta không thể đàn áp một nghiệp dư sao?
Liên Bách tự tin ra khỏi xe, khi anh ta nhìn lên, đã thấy dáng vẻ của Tu Tâm.
Chiếc áo cà sa rộng che thân hình Tu Tâm khiến cậu trông cao và mảnh mai hơn. Chiếc áo cà sa trắng trơn trông giống như một bông hoa mộc lan đang nở rộ đung đưa trong gió.
Năm giác quan của Tu Tâm rất nhạy, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại.
Ban đầu Liên Bách bước ra khỏi xe như một con công, mặc dù đã cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân nhưng anh ta vẫn không thể chịu được mà muốn chụp hình.
Tuy nhiên, sau khi Tu Tâm quay lại, biểu cảm Liên Bách nhanh chóng phai nhạt, có những tràng cười khúc khích truyền đến từ phía tất cả các nhân viên của đoàn phim.
"Cứu mạng, đứng chung một chỗ nên cười ai là người thế thân đây? Cùng bộ tạo hình thì ai xấu hơn, ai xấu hổ."
"Hơn nữa một người không trang điểm và một người trang điểm đầy đủ, sự tương phản này..."
"Tại sao trên trán Liên Bách lại vẽ một chấm đỏ? Tôi nhớ rõ lúc trước không có chấm này a?"
"Cái này gọi là gì? Vẽ hổ không phải lại thành chó sao?"
"Suỵt... đừng nói, người ta đến rồi."
Lần này, Liên Bách nghe được lời bàn tán của những người xung quanh, trong lòng có chút tức giận, ngay cả phấn nền cao cấp cũng không giấu được vẻ mặt tức giận mặt đỏ như gan lợn.
Trong ánh mắt vui đùa xung quanh, Liên Bách nhìn Tu Tâm càng tỏ ra căm hận, người đã lấn át anh ta với khuôn mặt không chút son phấn.
Đúng lúc này, cả đoàn đột nhiên náo loạn.
"Đạo diễn Kinh đến rồi!"
Không biết ai hô lên một tiếng, tất cả mọi người trong đoàn đều ngẩng đầu. Tu Tâm không biết tại sao nên đi theo họ nhìn xung quanh, sau đó thì thấy được một bóng người thon dài.
Mối quan hệ giữa minh tinh và người thế vai luôn rất vi diệu. Việc trở thành người thế vai cho một minh tinh nổi tiếng cũng có ưu và khuyết điểm.
Tuy nhiên, Tu Tâm không muốn ra mắt, chỉ muốn kiếm chút tiền lộ phí trải nghiệm một chút cảm giác diễn xuất.
Trước lời mời của Liên Bách, Tu Tâm cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: "Lương của anh khi làm người thế vai là bao nhiêu?"
"..." Đối mặt với câu hỏi này, Liên Bách trợn tròn mắt, cảm thấy Tu Tâm thật sự rất nhỏ mọn và ngu ngốc, muốn vào giới giải trí cũng giống như giấc mộng của một kẻ ngốc.
Nhưng anh ta vẫn trả lời câu hỏi của Tu Tâm một cách "nhẹ nhàng" chỉ hỏi: "Năm trăm tệ một ngày thì sao?"
Một số người nhất thời không nói nên lời khi nghe mức giá, bản thân Liên Bách có thể kiếm được hai đến ba triệu nhân dân tệ, nhưng cuối cùng anh ta chỉ đưa cho Tu Tâm năm trăm nhân dân tệ sau một ngày làm việc.
Tuy nhiên, đối với Tu Tâm mức giá này quả thực cao hơn nhiều so với diễn vai quần chúng chỉ được trả 200 tệ. Với năm trăm nhân dân tệ mỗi ngày, cậu có thể tiết kiệm đủ tiền cho một chuyến bay về nhà chỉ trong vài ngày, nhân tiện cậu còn có thể mua một số đặc sản cho lão hòa thượng.
Tu Tâm tự cân nhắc, cảm thấy mình không có lý do gì để từ chối, vì vậy liền nói với Liên Bách: "Thành giao."
Liên Bách nở một nụ cười hài lòng nói với Tu Tâm: "Đã như vậy cậu và trợ lý của tôi đi làm tạo hình một lúc đi."
Dưới sự ra hiệu của Liên Bách, một cô gái nhỏ bước đến trước mặt Tu Tâm nói: "Chào thầy, xin theo tôi đi hướng này."
Sau đó Tu Tâm đi theo cô đến khu vực hóa trang bên cạnh đoàn phim.
Cậu không biết sau khi rời đi, Liên Bách đến một nơi không người nói với trợ lý khác của anh ta: "Đi nói với nhân viên điều phối, đem cảnh đánh diễn của tôi sắp xếp tập trung hết trong mấy ngày nay, dùng tiền mua thế vai cũng không thể lãng phí."
"A?" Trợ lý nghe xong sửng sốt, y vốn tưởng Liên Bách muốn Tu Tâm làm võ thế là vì yêu thích, nhưng hiện tại xem ra anh ta có thù oán với Tu Tâm.
Tải trọng cảnh đánh nhau nặng nề, mấy ngày tập trung quay rất ít ai chịu nổi được.
Nhưng trợ lý không nói được gì nên chỉ có thể mở WeChat của nhân viên điều phối theo hướng dẫn của Liên Bách.
Nhà đầu tư của đoàn phim Phạm Hưng Phàm đang sắp xếp thông báo của đoàn phim trong vài ngày tới cùng đạo diễn chính bên cạnh gã.
Vốn dĩ thông báo gần như đã được sắp xếp xong xuôi, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của trợ lý Liên Bách, gã không khỏi nhíu mày: "Liên Bách này sao vậy, nếu có chuyện gấp muốn đem cảnh đánh diễn tập trung trước mấy ngày sao không nói sớm? Sắp xếp thông báo của tôi gần như đã sẵn sàng, nhiều địa điểm, máy móc và quần áo đã được liên hệ thuê. Bây giờ vì anh ta những công việc này phải làm lại tất cả? Rất nhiều giáo viên hướng dẫn phối hợp vào thời gian khác, thật là nghĩ cái gì thì muốn cái đó! "
Phạm Hưng Phàm không nhịn được mắng một lúc, mắng xong mới nhớ ra mình đang ở trong xe của tổng đạo diễn Kinh Huy, anh ta cười mỉa quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Kinh Huy.
Con ngươi của Kinh Huy là một màu đen tuyền, bình thường dù chỉ nhìn vào một cây cột cũng sẽ khiến người ta cảm thấy thâm tình, nhưng lúc này Phạm Hưng Phàm đối mặt với Kinh Huy lại toát mồ hôi lạnh, bởi vì gã nhớ ra một chuyện hình như Liên Bách là người quen của Kinh Huy...
"Đạo diễn Kinh, ngài đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó..."
Nhìn vẻ mặt táo bón của Phạm Hưng Phàm, Kinh Huy giận dữ cười: "Ý anh là sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Phạm Hưng Phàm mới can đảm nói: "Đạo diễn Kinh, anh Liên nói anh ấy muốn tập trung quay các cảnh đánh diễn của mình trong mấy ngày tới."
Kinh Huy nhướng mày, cười nửa miệng hỏi: "Có đúng không?"
Hắn chỉ ngón trỏ vào chiếc bàn thấp trên chiếc xe, nói: "Vậy thì mấy ngày nay chúng ta chuyển cảnh tại phố cũ sang đánh diễn để tập trung quay vào buổi chiều."
"Vâng vâng vâng." Phạm Hưng Phàm liên tục đồng ý, nhưng lại không nhịn được lẩm bẩm có người quen là đạo diễn thật tốt, thế mà Kinh Huy có thể đồng ý với sự tùy hứng của Liên Bách.
Phải biết là yêu cầu của Liên Bách nhìn có vẻ rất đơn giản, nhưng để điều phối máy móc, địa điểm, đoàn phim không biết phải đốt thêm bao nhiêu tiền nữa. Nhưng nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay Kinh Huy cũng không còn lời gì để nói, dù sao cũng không phải tiền của gã bị đốt.
Nghĩ như vậy, Phạm Hưng Phàm gấp rút sắp xếp thông báo quay cho buổi chiều, sau đó cầm điện thoại lên bắt đầu thông báo cho các bộ phận khác nhau. Cũng may buổi chiều mới điều chỉnh tập trung thời gian diễn mấy ngày qua, địa điểm, máy móc, diễn viên đều đã chuẩn bị xong nên không cần lo lắng gì.
【Đoàn làm phim《 Hiệp sĩ 》thông báo】
Phạm Hưng Phàm - tổng phụ trách: @Tất cả các thành viên, thông báo mới đã được sắp xếp trong chiều nay. Vui lòng xác nhận kỹ người chịu trách nhiệm của từng bộ phận và thông báo cho nhân viên tại chỗ. Đối diễn sẽ bắt đầu lúc 2 giờ chiều để chuẩn bị quay phim. Vui lòng trả lời khi nhận được. [Mỉm cười]
Chú ý cố gắng - Nhóm đạo cụ: Đã nhận
Khâu Lập Tiếu - Đội chiếu sáng: Đã nhận
......
Trong nhóm mức độ "đón nhận" diễn ra một cách lặng lẽ, nhưng khi tin nhắn của Phạm Hưng Phàm được gửi đến nhóm, thật sự cả nhóm đã lần lượt vang lên tiếng than khóc.
"Tại sao tất cả các cảnh đánh nhau đều được quay vào buổi chiều? Đừng..."
"Hôm nay tôi còn nghĩ sẽ được về sớm..."
Tiếng kêu ma quái này đã thành công thu hút sự chú ý của Tu Tâm, cậu thò đầu ra khỏi xe phụ trách trang điểm để nhìn một cái, nhưng trên tay cậu nhanh chóng bị nhét vào một bộ quần áo.
Tu Tâm nhìn kỹ, cảm thấy quần áo nhìn rất quen thuộc, liền rũ bỏ, nhận ra quần áo này không phải là áo cà sa sao?
"Đây là..."
Nhìn thấy sự khó hiểu của Tu Tâm, chuyên gia trang điểm cười giải thích: "Cậu không biết anh Liên đóng vai gì mà lại diễn thay anh ấy? Anh Liên đóng vai một vị hòa thượng trong đoàn phim."
Lúc này, Liên Bách tình cờ đến khu trang điểm, chuyên gia trang điểm nhanh chóng mang cho Liên Bách một bộ áo cà sa màu trắng trơn giống kiểu của Tu Tâm, điều khác biệt là bộ của Tu Tâm có rất nhiều nếp gấp, được chuyên viên trang điểm ủi phẳng.
Tu tâm im lặng cười cười, cậu với Phật giáo đúng là hữu duyên, đến nhân vật thế vai cũng là hòa thượng.
Người bình thường có thể không mặc được áo cà sa, nhưng với Tu Tâm mà nói mặc áo cà sa hàng ngày là để tu tâm dưỡng tính. Cùng lúc, dưới sự hỗ trợ của chuyên gia tạo hình Liên Bách lúc này đang hóa trang.
Tu Tâm bước tới dò hỏi: "Tôi có cần trang điểm không?"
Chuyên gia trang điểm vẫy vẫy tay một cách thiếu kiên nhẫn, đáp lời Tu Tâm: "Cậu diễn thế vai không nhìn đến mặt, vậy cậu muốn trang điểm làm gì? Chờ, chờ đã, sau khi tôi trang điểm cho anh Liên xong, tôi sẽ lấy cho cậu một chiếc khăn trùm đầu hoặc cậu có thể yêu cầu trợ lý của tôi giúp cậu. "
Nghe được lời này, Liên Bách lộ ra vẻ mặt châm chọc. Tu Tâm chỉ là kẻ thế vai, vẫn còn ảo tưởng được đối xử như anh ta?
Đối với sự thiếu kiên nhẫn của chuyên gia tạo hình và vẻ mặt của Liên Bách, Tu Tâm không biết đã hiểu rõ hay không quan tâm, cậu chỉ cười rồi nói: "Tôi hiểu rồi."
Sau đó, cậu bước đến chỗ trợ lý tạo hình, hỏi: "Xin lỗi, tôi có thể làm phiền cô lấy cho tôi một chiếc khăn trùm đầu được không?"
Khi trợ lý tạo hình nhìn thấy Tu Tâm đến gần, sắc mặt của cô đỏ bừng, không chút do dự lập tức đồng ý nói: "Được, giao việc này cho tôi."
Tu Tâm nói một tiếng cảm kích: "Cảm ơn."
Đã hai tuần kể từ khi Tu Tâm cạo tóc, trên đầu cậu đã mọc ra những sợi tóc ngắn lủn cũn. Nếu đặt cái đầu đinh này lên người người khác có thể trông rất buồn cười, nhưng khi được đặt trên Tu Tâm lại lộ ra một chút cứng rắn, lãnh khốc soái khí.
Loại đầu đinh này cũng thật thuận tiện, nhưng trợ lý tạo hình vẫn là thực tập sinh, tay nghề có chút mới lạ. Sau khi đem Liên Bách tạo hình xong, cô mới giúp Tu Tâm lấy khăn trùm đầu.
Tu Tâm và Liên Bách hoàn thành việc tạo kiểu tóc cùng lúc, nhưng Tu Tâm lại nhìn trợ lý nói cảm ơn sau đó trực tiếp đi đến nhà xe, trong khi Liên Bách vẫn đang ngắm mình trong gương.
Liên Bách nhìn mình trong gương thỏa mãn gật nhẹ đầu, anh ta đương nhiên đẹp mắt, thời điểm xuất đạo dựa vào khuôn mặt hấp dẫn vô số nhan khống, lúc này làm tạo hình đầu trọc ngược lại càng để lộ ra ngũ quan hợp tiêu chí.
Tay nghề của chuyên gia tạo hình cũng rất giỏi trong việc chỉnh sửa khuôn mặt, chỉ cần một đường nhãn tuyến gọn gàng sạch sẽ, đã có thể làm to mắt và sửa dáng mắt một cách tự nhiên.
Nhưng Liên Bách nhìn một lúc lâu, đột nhiên khuôn mặt của Tu Tâm hiện lên trong đầu anh ta...
"Nhân tiện, vẽ thêm một nốt ruồi son trên trán của tôi." Liên Bách nhìn chuyên gia tạo hình nói.
Chuyên gia tạo hình ngay lập tức khen ngợi: "Anh Liên thật là tài tình, để em thử xem... Ơ, nốt ruồi son này đúng là khiến nước da của anh đẹp hơn, thật sự rất đẹp. Nếu không phải do chúng ta đã sớm quen biết, em còn tưởng anh Liên là một vị Bồ Tát giáng thế? "
Liên Bách rất phấn khích trước lời khen ngợi của chuyên gia tạo hình, nhưng ngoài mặt lại nói: "Làm sao có thể gọi là xinh đẹp, nếu anh khen tôi đẹp trai, tôi sẽ thừa nhận một chút haha."
Nói xong, anh ta khiêm tốn đặt chiếc gương trong tay xuống, muốn "soi" để tu tâm dưỡng tính. Không cần biết Tu Tâm trông đẹp trai như thế nào, vậy thì sao? Là một thần tượng cứng cỏi, anh ta không thể đàn áp một nghiệp dư sao?
Liên Bách tự tin ra khỏi xe, khi anh ta nhìn lên, đã thấy dáng vẻ của Tu Tâm.
Chiếc áo cà sa rộng che thân hình Tu Tâm khiến cậu trông cao và mảnh mai hơn. Chiếc áo cà sa trắng trơn trông giống như một bông hoa mộc lan đang nở rộ đung đưa trong gió.
Năm giác quan của Tu Tâm rất nhạy, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại.
Ban đầu Liên Bách bước ra khỏi xe như một con công, mặc dù đã cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân nhưng anh ta vẫn không thể chịu được mà muốn chụp hình.
Tuy nhiên, sau khi Tu Tâm quay lại, biểu cảm Liên Bách nhanh chóng phai nhạt, có những tràng cười khúc khích truyền đến từ phía tất cả các nhân viên của đoàn phim.
"Cứu mạng, đứng chung một chỗ nên cười ai là người thế thân đây? Cùng bộ tạo hình thì ai xấu hơn, ai xấu hổ."
"Hơn nữa một người không trang điểm và một người trang điểm đầy đủ, sự tương phản này..."
"Tại sao trên trán Liên Bách lại vẽ một chấm đỏ? Tôi nhớ rõ lúc trước không có chấm này a?"
"Cái này gọi là gì? Vẽ hổ không phải lại thành chó sao?"
"Suỵt... đừng nói, người ta đến rồi."
Lần này, Liên Bách nghe được lời bàn tán của những người xung quanh, trong lòng có chút tức giận, ngay cả phấn nền cao cấp cũng không giấu được vẻ mặt tức giận mặt đỏ như gan lợn.
Trong ánh mắt vui đùa xung quanh, Liên Bách nhìn Tu Tâm càng tỏ ra căm hận, người đã lấn át anh ta với khuôn mặt không chút son phấn.
Đúng lúc này, cả đoàn đột nhiên náo loạn.
"Đạo diễn Kinh đến rồi!"
Không biết ai hô lên một tiếng, tất cả mọi người trong đoàn đều ngẩng đầu. Tu Tâm không biết tại sao nên đi theo họ nhìn xung quanh, sau đó thì thấy được một bóng người thon dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.