Chương 102: Một tay cởi nút áo?
Tô Nhị Lưỡng
15/01/2024
Editor: Gấu Gầy
Một cậu bé đầu băng bó vải gạc đang cười tươi trước ống kính, bên cạnh cậu là một bà lão tóc đã hoa râm đang dọn dẹp đồ đạc, khung hình bao gồm cả sự gượng gạo cứng nhắc khi bà lão đối diện ống kính, không hề mâu thuẫn với những nếp nhăn trên khuôn mặt: "Chút nữa chúng tôi sẽ xuất viện và trở về nhà."
Ống kính chuyển cảnh, trong một hội trường trang nghiêm, nhiều người đang nhận được sự biểu dương. Họ được gọi là những người đẹp nhất khi lội ngược dòng, chạy đua với tử thần, cứu về những sinh mệnh. Một số khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt, khoác áo đỏ đội hoa, rực rỡ đầy sức sống, chính là những sinh viên đại học đêm đó bị Du Thư Lãng chặn lại.
Du Thư Lãng cười nhẹ, ngón tay chạm vào màn hình, gửi đi một trái tim đỏ. Sau đó tắt màn hình, đứng dậy khỏi ghế ngồi trên xe buýt, xuống xe tại một bến gần khu phố bar.
"Du Tử, cậu đây là ngồi xe buýt đi dạo quán bar à, nên tiết kiệm chút đi, đừng hoang phí." (Ý bảo sao không kêu ai chở đi.)
Trong tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt, Du Thư Lãng bị mấy người bạn đại học trêu chọc. Anh nhẹ nhàng cầm ly rượu, chất lỏng trong ly nhẹ nhàng lắc lư theo nhạc, nhẹ giọng nói: "Nếu trong mấy người có ai nghĩ đến việc lái xe đưa tôi một đoạn, tôi cũng không đặt ra quy tắc không ăn cỏ gần hang."
Một bạn học nam vung tay lớn: "Lần sau tôi sẽ đón cậu, bao nhiêu năm nay tôi đã chịu đủ đau thương, chán yêu con gái lắm rồi, không bằng thử đổi sang tình anh em xã hội chủ nghĩa."
Ánh mắt của Du Thư Lãng nhẹ nhàng quét qua người kia, lắc đầu: "Cũng không phải cọng cỏ nào cũng được."
Mọi người cười ồ lên, người bạn nam kia mặt mày chán chường: "Đã nói không tham gia họp lớp cũng được, tôi cứ cố chấp."
Vòng qua đám đông, một người phụ nữ quyến rũ tiến lại gần Du Thư Lãng, mái tóc gợn sóng lớn từng rũ trên vai cô khi ăn tại nhà hàng Đông Nam Á nửa năm trước, nay đã được thay bằng mái tóc đen dài thẳng.
"Về nước rồi mới biết hiện giờ không còn thịnh hành phong cách chững chạc nữa." Cô hất hất tóc, "Đẹp không?"
Du Thư Lãng gật đầu: "Đẹp."
"Biết ngay là cậu sẽ đưa ra câu trả lời thẳng nam đơn giản như thế mà." Người phụ nữ nhếch môi, "Thực ra cậu không giống gay chút nào, bạn trai cũ của cậu cũng vậy."
Những viên đá trong ly nhẹ nhàng va chạm, Du Thư Lãng nâng tay nhấp một ngụm rượu.
"Biết tôi đã ước gì cho năm mới không?" Cô hỏi.
Du Thư Lãng gửi ánh mắt, biểu thị rằng mình đang lắng nghe.
"Hy vọng gặp được một kẻ tồi, để tôi có thể hành hạ họ."
Du Thư Lãng khẽ thở dài: "Trương Thế Thành rất tốt, cậu ấy đã đợi cậu nhiều năm."
Người phụ nữ vén tóc, thật lâu mới trả lời: "Chính vì quá tốt, nên tôi không nỡ bắt đầu." Cô nuốt một ngụm rượu, "Người như tôi cuối cùng sẽ phụ người ta, nên đi cùng tra nam là phù hợp nhất."
"Vậy thì nói rõ với Trương Thế Thành, chấm dứt hoàn toàn, đừng để cậu ấy ôm hy vọng nữa."
Người phụ nữ bất đắc dĩ cười khổ: "Đã quyết tâm chấm dứt nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ. Loại người như tôi càng thiếu thứ gì, lại càng ghét bỏ thứ đó, thậm chí đôi khi không phân biệt được là ghét hay là khao khát, đối với Trương Thế Thành, tôi không nỡ mà cũng không buông được, sợ tổn thương anh ấy, cũng sợ vỡ mộng của mình.
m nhạc chuyển bài đã lâu, sau đó mới nghe thấy giọng nói của Du Thư Lãng: "Nên cậu cứ để Trương Thế Thành chờ đợi như vậy sao?"
Người phụ nữ lại đùa nghịch mái tóc trên vai: "Cậu ấy yêu tôi, tôi mới có thể để cậu ấy chờ, nếu cậu ấy không yêu tôi, dù tôi là một cô gái tốt hay kẻ đáng khinh, cũng đâu có liên quan gì tới cậu ấy."
Chất lỏng cay nồng trượt qua cổ họng, mãi đến khi cạn ly, Du Thư Lãng mới nhẹ nhàng nói nhỏ: "Còn yêu không?"
Ra khỏi quán bar, gió đêm thổi qua, cuốn theo mùi rượu.
"Có thật là không cần tôi đưa cậu về không?" Bạn học đùa giỡn, "Cảm thấy cỏ gần hang không đủ chất lượng à?"
Du Thư Lãng nghiêng đầu phun một hơi thuốc, cười nói: "Mau cút."
Mọi người tản ra, anh đi dọc theo con đường, hai bên đường quán bar san sát, dù đã hơn nửa đêm, vẫn đông đúc giới trẻ.
Sau khi từ chối vài người làm quen, Du Thư Lãng đi đến một ngã ba, rẽ trái là hướng về nhà, anh đứng một hồi, rồi quay người đi về hướng bên phải.
Đi qua một cửa hàng tiện lợi sáng đèn, Du Thư Lãng vào mua một chai rượu. Rượu giá rẻ, cay nồng, liên tục uống vài ngụm, sau khi cảm nhận được cảm giác nóng rát trong dạ dày, anh mới cầm chai rượu đến quầy thanh toán.
"Cần thêm gì nữa không?" Ông bác trông cửa hàng lầm bầm một câu quen thuộc.
Chờ mãi không thấy đáp lại, ông đẩy cặp kính lão lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi đến mua rượu say vào lúc rạng sáng, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng động tác lại có phần chậm chạp, từ kệ hàng lấy một thứ gì đó đẩy qua.
"Còn cái này nữa." Người đàn ông trẻ nói.
Phàn Tiêu lại dán thêm một lớp băng dính lên cửa sổ.
Hắn bị thương một bàn tay, việc sử dụng một tay có chút bất tiện, vất vả làm xong, hơi ấm bên trong chiếc áo bông cũng tan biến hết.
Hắn tiện tay vứt cuộn băng dính, Phàn Tiêu băng qua những thùng thuốc chất đầy kho, đi tới chiếc giường gỗ đơn giản ở góc tường.
Vì bật máy sưởi nhỏ, nơi đó tỏa ra một luồng hơi ấm màu cam, Phàn Tiêu ngồi trên giường đặt tay rất gần, băng gạc quấn trên tay cũng được chiếu lên màu sắc đó.
Bỗng nhiên, ngoài cửa kho truyền đến tiếng xe cộ từ xa đến gần, âm thanh bánh xe lăn trên mặt đường đá sỏi, nghe vào ban đêm rất rõ.
Nơi này hoang vắng, ngoại trừ việc bốc dỡ hàng hóa thì ít khi có người lạ tới, Phàn Tiêu suy nghĩ một lát, từ góc tường lấy một cây gậy đứng dậy đi về phía cửa. Kho hàng hẹp dài, chưa tới cửa hắn đã nghe thấy tiếng xe bên ngoài hình như dừng lại, tiếp theo là tiếng đóng cửa xe.
Đèn hậu và đèn trên nóc đặc trưng của xe taxi phản chiếu trên cửa sổ đóng băng, sau đó tiếng xe khởi động lại, hai ánh sáng đỏ trượt qua kính, dần dần biến mất.
Mặt đường sỏi đá rất dễ lưu dấu âm thanh.
Tiếng bước chân của một người từ từ tiến lại, dừng ở bên ngoài, nhưng không kêu cửa. Chờ đợi một lát, Phàn Tiêu mất kiên nhẫn, hắn dùng tay bị thương kéo chốt cửa, đẩy ra một khe hở.
Ánh sáng ấm áp bên trong kho hàng không gặp bất kỳ trở ngại nào trải trên con đường sỏi đá, không có ai trước cửa.
Phàn Tiêu vừa định tiến thêm một bước, chợt nghe thấy một giọng nói rất nhẹ: "Là tôi."
Du Thư Lãng dựa vào tường, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, nghiêng đầu nhìn cây gậy trong tay Phàn Tiêu, nhướng mày: "Cũng khá cảnh giác."
Phàn Tiêu sửng sốt trong gió lạnh ước chừng một phút, cho đến khi Du Thư Lãng vứt điếu thuốc, dùng chân dập tắt, hỏi hắn: "Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"
Nghiêng người nhường đường, lúc Du Thư Lãng bước vào cửa bả vai chạm qua ngực của Phàn Tiêu, để lại cảm giác tê dại rất nhỏ.
Kho hàng lộn xộn, Du Thư Lãng đi qua đi lại, thỉnh thoảng dừng lại để xem thông tin trên thùng thuốc, cũng sẽ ngẫu nhiên hỏi một số vấn đề tiêu thụ.
Phàn Tiêu đi theo từ xa, trả lời vừa chậm vừa đơn giản, thường chỉ một hai từ, Du Thư Lãng cũng không để ý, giống như những câu hỏi đặt ra không quan trọng lắm.
"Ngủ ở đây à?"
Đi tới cuối, Du Thư Lãng đứng trước giường gỗ xoay người nhìn về phía Phàn Tiêu.
Phàn Tiêu chậm nửa nhịp mới phản ứng được Du Thư Lãng đang hỏi cái gì, hắn đặt cây gậy trong tay vào góc tường, nhẹ nhàng đáp: "Bình thường tôi không ngủ ở đây, ở đây quá lạnh, tôi chịu không nổi, mấy ngày nay người trực kho hàng về nhà ăn Tết, tạm thời không thuê được người, nên tôi mới ở lại đây vài ngày."
Hắn kéo một chiếc ghế đến bên cạnh Du Thư Lãng, nhưng anh đã vén vạt áo khoác lên, ngồi xuống giường gỗ.
Lại như là sau khi nhận ra mới hỏi: "Có thể ngồi trên giường không?"
Phàn Tiêu không nói gì, tự mình ngồi xuống ghế, khuỷu tay chống lên đầu gối, hơ tay trước máy sưởi nhỏ.
Du Thư Lãng nhìn qua bàn tay bị thương quấn băng của hắn: "Là bị thương khi cứu đứa trẻ kia?"
Phàn Tiêu "Ừm" một tiếng, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu giải thích: "Lần này là bị thương thật, không phải lừa anh."
Du Thư Lãng cong khóe môi, nhìn vào ánh sáng màu cam chói mắt hỏi: "Sao cậu không hỏi tôi đến làm gì?"
Từ lòng bàn tay lật sang mu bàn tay, Phàn Tiêu nói nhỏ: "Không dám hỏi."
"Cậu nghĩ thế nào?"
Yết hầu trượt xuống, Phàn Tiêu cười khổ: "Đến hỏi tội chăng?"
Du Thư Lãng gật đầu: "Chuyện ở Trường Lĩnh tôi quả thật muốn hỏi, cậu cho đó là chuộc tội sao?"
"Lúc đó... tình trạng của anh không ổn, tôi đã đi theo anh đến mộ của mẹ anh, những lời anh nói tôi đều nghe thấy."
"Theo dõi tôi?"
"Lo lắng cho anh." Phàn Tiêu nén giọng, rồi lại nhanh chóng tránh ánh mắt, "Tôi sợ anh tìm đến cái chết." Giọng hắn run rẩy, "Tôi sợ muốn chết."
Hắn dùng bàn tay lành lặn của mình lau mặt: "Những chuyện sau đó anh đã biết rồi, có thể anh sẽ không tin, lúc đó tôi không nghĩ đến chuyện chuộc tội, chỉ hy vọng anh có thể làm những điều mình thích, sống một cuộc đời lấp lánh."
Trên khuôn mặt của Phàn Tiêu dần hiện lên vẻ tự hào, qua dòng nhiệt nóng bỏng màu cam, hắn nhìn Du Thư Lãng: "Sau này tôi phát hiện ra, không cần bất kỳ của cải, cổ phần hay địa vị nào hỗ trợ, anh vẫn rất kiên cường, vẫn có thể sống một cuộc đời lấp lánh, chỉ cần... tôi biến mất khỏi cuộc sống của anh."
Cổ họng Du Thư Lãng khô khốc, nguồn nhiệt từ máy sưởi nhỏ và ánh mắt của Phàn Tiêu đều quá nóng bỏng.
"Những cổ phần đó tôi không thể nhận."
Phàn Tiêu nhẹ nhàng thở dài: "Tôi biết anh đến đây là để nói những lời này với tôi." Hắn kéo ghế lại gần máy sưởi nhỏ một chút rồi tiếp tục nói, "Một mình tôi, bây giờ đã kiếm đủ để chi tiêu, nếu anh không lấy những cổ phần đó, thì để lại cho Thiêm Thiêm, cuộc đời này tôi cũng sẽ không có con, Thiêm Thiêm là tôi cứu, dù thằng bé có muốn hay không, tôi đã coi nó như con của mình."
Nghe xong lời này, Du Thư Lãng rũ mắt im lặng một hồi, bất ngờ đồng ý: "Vậy thì tôi sẽ giữ giúp Thiêm Thiêm."
Phàn Tiêu có chút ngạc nhiên, cảm thấy rất vui mừng. Thấy Du Thư Lãng cử động thân thể một chút, cho rằng anh đã xong việc phải đi, liền lấy chìa khóa xe tải trong túi ra, định đưa anh về.
Nào ngờ, Du Thư Lãng chỉ lấy hộp thuốc ra, rút một điếu hỏi: "Ở đây có thể hút thuốc không?"
Ánh mắt chuyển hướng, anh thấy trên tường dán quy định quản lý kho: "À, không được hút thuốc."
Đưa điếu thuốc trở về hộp, ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Phàn Tiêu, Du Thư Lãng vẫy tay một cái, trong lạnh lùng mang theo vài phần quyết đoán: "Chỗ đó lạnh lắm, qua đây ngồi đi."
Anh nhích ra một chút không gian, nhường khu vực máy sưởi nhỏ chiếu thẳng cho Phàn Tiêu, nhưng dường như cũng không nhường nhiều lắm, thân hình to lớn của Phàn Tiêu chen chúc ở đó, giữa hai người chỉ còn khoảng cách bằng một bàn tay.
Nguồn nhiệt của máy sưởi nhỏ quả thực rất mạnh, khiến cho lòng Phàn Tiêu sôi trào, hắn cào cào tấm ga giường, có chút bối rối.
"Tại sao không trả thù Lữ Bác Văn?" Du Thư Lãng đột nhiên hỏi.
Một câu nói đã kéo Phàn Tiêu ra khỏi trạng thái mơ màng, hắn ngậm ngùi một lúc lâu, cuối cùng đành thú thật một cách bất đắc dĩ: "Tôi đã điều tra anh ta, người không tệ... mạnh hơn tôi."
"Nếu người đó không tốt thì sao?"
Ngón tay Phàn Tiêu trắng bệch, giọng nói trầm thấp: "Nếu người đó không tốt, dù anh có trách tôi, tôi cũng phải làm thịt anh ta."
"Ừ."
Ừ? Du Thư Lãng chỉ phát ra một âm tiết không hề trách móc? Phàn Tiêu nhìn chằm chằm Du Thư Lãng, chợt thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt anh.
Máy sưởi nhỏ chiếu một lớp ánh sáng dịu dàng lên đôi mắt anh, bây giờ trong lớp ánh sáng này phản chiếu hình ảnh của Phàn Tiêu: "Lữ Bác Văn tốt như vậy, cậu không chúc phúc cho chúng tôi sao?"
Trái tim của Phàn Tiêu bị cào một cái, lại bị đâm một nhát, nhất thời không phân biệt rõ tư vị, hắn thẳng lưng, chậm rãi nói: "Du Thư Lãng, anh quá đáng rồi."
"Chỉ kêu cậu chúc phúc cho tôi mà cũng quá đáng sao? Không phải cậu đã thấy chúng tôi hôn nhau rồi à?"
Sắc mặt Phàn Tiêu đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Du Thư Lãng, rốt cuộc tối nay anh tới đây làm gì? Nếu muốn làm tôi đau khổ, thực sự không cần thiết phải làm như vậy, tôi có tội, nên không có ai quan tâm đến nỗi đau của tôi, tôi cũng cảm thấy mình xứng đáng, nhưng xin anh có thể chừa cho tôi một con đường sống không? Thực sự không cần thiết phải đi hàng nghìn dặm để khiến tôi nhớ lại chuyện đêm đó!"
"Vậy đêm giao thừa cậu thực sự có mặt?"
"Có! Thằng ngốc kia đốt pháo hoa chiếu sáng hai người rõ lắm!" Phàn Tiêu bất ngờ kéo Du Thư Lãng vào lòng, hạ giọng uy hiếp, "Du Thư Lãng, tôi làm được đến nước này không hề dễ dàng, tôi muốn thành toàn cho anh, để anh hạnh phúc, tôi đã nhẫn nhịn lâu như vậy, không muốn thành công cốc, nhưng mẹ kiếp nếu anh còn bồi thêm lửa, hôm nay tôi sẽ cưỡng bức anh!"
Du Thư Lãng nhìn Phàn Tiêu ở khoảng cách rất gần, mái tóc của hắn dài ra nhiều, rối bời nhưng phóng khoáng. Màu da sậm hơn một chút, trông càng khỏe mạnh quyến rũ. Bởi vì làm hết mọi việc tự lực cánh sinh, giờ đây cơ thể hắn càng thêm mạnh mẽ, cơ bắp căng tròn chắc khỏe, rất có cảm giác sức mạnh, mất đi vài phần dè dặt, lại càng làm cho người ta mê muội bằng sự hoang dã và phóng túng.
Dưới gối đè nửa gói son, Du Thư Lãng với tay lấy ra, rút một điếu ngậm vào miệng. Anh đẩy Phàn Tiêu ra bằng một tay, cúi người châm lửa. Ngẩng đầu lên lại liếc mắt nhìn quy tắc treo trên tường, nhàn nhạt nói: "Phá vỡ quy tắc của cậu, xin lỗi."
Anh hút một hơi thuốc, để nicotin đi một vòng trong cơ thể, sau đó lại nhìn Phàn Tiêu đang tức giận, thản nhiên hỏi: "Sau này sẽ ngoan chứ?"
Phàn Tiêu giật mình: "Cái gì?"
"Anh hỏi em sau này có ngoan không? Trước đây anh đã hỏi, em đã lừa dối anh, bây giờ anh hỏi lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng, Phàn Tiêu, sau này ở bên anh em có ngoan không?"
"Em..."
Phàn Tiêu giống như bị một cây gậy ở góc tường đập trúng đầu, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ và ngôn ngữ.
"Không muốn trả lời hay là không làm được?"
Một bàn tay run rẩy bỗng dưng kéo lấy Du Thư Lãng, Phàn Tiêu nói rất nhanh và cực kỳ nghiêm túc: "Em sẽ! Sẽ nghe lời, sẽ ngoan, tuyệt đối không lừa dối anh nữa, không nói một câu dối trá! Không chơi bất cứ trò gian lận nào! Thư Lãng, em hứa!"
Du Thư Lãng nhìn Phàn Tiêu một lúc lâu, sau đó tắt điếu thuốc, cho đến khi không còn thấy một tia lửa nào nữa, mới móc từ trong túi ra một hộp bao cao su bọc trong hóa đơn mua sắm, tuỳ tiện vứt lên giường.
Anh vỗ vỗ bàn tay run rẩy kia, lật mí mắt: "Không phải muốn lên giường với anh sao? Một tay làm được không?"
Phàn Tiêu: "!!!"
"Anh và anh Lữ đó..."
"Anh ta trốn món nợ tình của mình, anh cũng vậy." Tay Du Thư Lãng đặt lên cổ áo Phàn Tiêu kéo mạnh, sau đó cúi người ghé sát vào tai hắn, thì thầm mờ ám, "Phàn tổng không biết cởi nút áo bằng một tay sao? Vậy để anh giúp em?"
—-----
Một cậu bé đầu băng bó vải gạc đang cười tươi trước ống kính, bên cạnh cậu là một bà lão tóc đã hoa râm đang dọn dẹp đồ đạc, khung hình bao gồm cả sự gượng gạo cứng nhắc khi bà lão đối diện ống kính, không hề mâu thuẫn với những nếp nhăn trên khuôn mặt: "Chút nữa chúng tôi sẽ xuất viện và trở về nhà."
Ống kính chuyển cảnh, trong một hội trường trang nghiêm, nhiều người đang nhận được sự biểu dương. Họ được gọi là những người đẹp nhất khi lội ngược dòng, chạy đua với tử thần, cứu về những sinh mệnh. Một số khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt, khoác áo đỏ đội hoa, rực rỡ đầy sức sống, chính là những sinh viên đại học đêm đó bị Du Thư Lãng chặn lại.
Du Thư Lãng cười nhẹ, ngón tay chạm vào màn hình, gửi đi một trái tim đỏ. Sau đó tắt màn hình, đứng dậy khỏi ghế ngồi trên xe buýt, xuống xe tại một bến gần khu phố bar.
"Du Tử, cậu đây là ngồi xe buýt đi dạo quán bar à, nên tiết kiệm chút đi, đừng hoang phí." (Ý bảo sao không kêu ai chở đi.)
Trong tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt, Du Thư Lãng bị mấy người bạn đại học trêu chọc. Anh nhẹ nhàng cầm ly rượu, chất lỏng trong ly nhẹ nhàng lắc lư theo nhạc, nhẹ giọng nói: "Nếu trong mấy người có ai nghĩ đến việc lái xe đưa tôi một đoạn, tôi cũng không đặt ra quy tắc không ăn cỏ gần hang."
Một bạn học nam vung tay lớn: "Lần sau tôi sẽ đón cậu, bao nhiêu năm nay tôi đã chịu đủ đau thương, chán yêu con gái lắm rồi, không bằng thử đổi sang tình anh em xã hội chủ nghĩa."
Ánh mắt của Du Thư Lãng nhẹ nhàng quét qua người kia, lắc đầu: "Cũng không phải cọng cỏ nào cũng được."
Mọi người cười ồ lên, người bạn nam kia mặt mày chán chường: "Đã nói không tham gia họp lớp cũng được, tôi cứ cố chấp."
Vòng qua đám đông, một người phụ nữ quyến rũ tiến lại gần Du Thư Lãng, mái tóc gợn sóng lớn từng rũ trên vai cô khi ăn tại nhà hàng Đông Nam Á nửa năm trước, nay đã được thay bằng mái tóc đen dài thẳng.
"Về nước rồi mới biết hiện giờ không còn thịnh hành phong cách chững chạc nữa." Cô hất hất tóc, "Đẹp không?"
Du Thư Lãng gật đầu: "Đẹp."
"Biết ngay là cậu sẽ đưa ra câu trả lời thẳng nam đơn giản như thế mà." Người phụ nữ nhếch môi, "Thực ra cậu không giống gay chút nào, bạn trai cũ của cậu cũng vậy."
Những viên đá trong ly nhẹ nhàng va chạm, Du Thư Lãng nâng tay nhấp một ngụm rượu.
"Biết tôi đã ước gì cho năm mới không?" Cô hỏi.
Du Thư Lãng gửi ánh mắt, biểu thị rằng mình đang lắng nghe.
"Hy vọng gặp được một kẻ tồi, để tôi có thể hành hạ họ."
Du Thư Lãng khẽ thở dài: "Trương Thế Thành rất tốt, cậu ấy đã đợi cậu nhiều năm."
Người phụ nữ vén tóc, thật lâu mới trả lời: "Chính vì quá tốt, nên tôi không nỡ bắt đầu." Cô nuốt một ngụm rượu, "Người như tôi cuối cùng sẽ phụ người ta, nên đi cùng tra nam là phù hợp nhất."
"Vậy thì nói rõ với Trương Thế Thành, chấm dứt hoàn toàn, đừng để cậu ấy ôm hy vọng nữa."
Người phụ nữ bất đắc dĩ cười khổ: "Đã quyết tâm chấm dứt nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ. Loại người như tôi càng thiếu thứ gì, lại càng ghét bỏ thứ đó, thậm chí đôi khi không phân biệt được là ghét hay là khao khát, đối với Trương Thế Thành, tôi không nỡ mà cũng không buông được, sợ tổn thương anh ấy, cũng sợ vỡ mộng của mình.
m nhạc chuyển bài đã lâu, sau đó mới nghe thấy giọng nói của Du Thư Lãng: "Nên cậu cứ để Trương Thế Thành chờ đợi như vậy sao?"
Người phụ nữ lại đùa nghịch mái tóc trên vai: "Cậu ấy yêu tôi, tôi mới có thể để cậu ấy chờ, nếu cậu ấy không yêu tôi, dù tôi là một cô gái tốt hay kẻ đáng khinh, cũng đâu có liên quan gì tới cậu ấy."
Chất lỏng cay nồng trượt qua cổ họng, mãi đến khi cạn ly, Du Thư Lãng mới nhẹ nhàng nói nhỏ: "Còn yêu không?"
Ra khỏi quán bar, gió đêm thổi qua, cuốn theo mùi rượu.
"Có thật là không cần tôi đưa cậu về không?" Bạn học đùa giỡn, "Cảm thấy cỏ gần hang không đủ chất lượng à?"
Du Thư Lãng nghiêng đầu phun một hơi thuốc, cười nói: "Mau cút."
Mọi người tản ra, anh đi dọc theo con đường, hai bên đường quán bar san sát, dù đã hơn nửa đêm, vẫn đông đúc giới trẻ.
Sau khi từ chối vài người làm quen, Du Thư Lãng đi đến một ngã ba, rẽ trái là hướng về nhà, anh đứng một hồi, rồi quay người đi về hướng bên phải.
Đi qua một cửa hàng tiện lợi sáng đèn, Du Thư Lãng vào mua một chai rượu. Rượu giá rẻ, cay nồng, liên tục uống vài ngụm, sau khi cảm nhận được cảm giác nóng rát trong dạ dày, anh mới cầm chai rượu đến quầy thanh toán.
"Cần thêm gì nữa không?" Ông bác trông cửa hàng lầm bầm một câu quen thuộc.
Chờ mãi không thấy đáp lại, ông đẩy cặp kính lão lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi đến mua rượu say vào lúc rạng sáng, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng động tác lại có phần chậm chạp, từ kệ hàng lấy một thứ gì đó đẩy qua.
"Còn cái này nữa." Người đàn ông trẻ nói.
Phàn Tiêu lại dán thêm một lớp băng dính lên cửa sổ.
Hắn bị thương một bàn tay, việc sử dụng một tay có chút bất tiện, vất vả làm xong, hơi ấm bên trong chiếc áo bông cũng tan biến hết.
Hắn tiện tay vứt cuộn băng dính, Phàn Tiêu băng qua những thùng thuốc chất đầy kho, đi tới chiếc giường gỗ đơn giản ở góc tường.
Vì bật máy sưởi nhỏ, nơi đó tỏa ra một luồng hơi ấm màu cam, Phàn Tiêu ngồi trên giường đặt tay rất gần, băng gạc quấn trên tay cũng được chiếu lên màu sắc đó.
Bỗng nhiên, ngoài cửa kho truyền đến tiếng xe cộ từ xa đến gần, âm thanh bánh xe lăn trên mặt đường đá sỏi, nghe vào ban đêm rất rõ.
Nơi này hoang vắng, ngoại trừ việc bốc dỡ hàng hóa thì ít khi có người lạ tới, Phàn Tiêu suy nghĩ một lát, từ góc tường lấy một cây gậy đứng dậy đi về phía cửa. Kho hàng hẹp dài, chưa tới cửa hắn đã nghe thấy tiếng xe bên ngoài hình như dừng lại, tiếp theo là tiếng đóng cửa xe.
Đèn hậu và đèn trên nóc đặc trưng của xe taxi phản chiếu trên cửa sổ đóng băng, sau đó tiếng xe khởi động lại, hai ánh sáng đỏ trượt qua kính, dần dần biến mất.
Mặt đường sỏi đá rất dễ lưu dấu âm thanh.
Tiếng bước chân của một người từ từ tiến lại, dừng ở bên ngoài, nhưng không kêu cửa. Chờ đợi một lát, Phàn Tiêu mất kiên nhẫn, hắn dùng tay bị thương kéo chốt cửa, đẩy ra một khe hở.
Ánh sáng ấm áp bên trong kho hàng không gặp bất kỳ trở ngại nào trải trên con đường sỏi đá, không có ai trước cửa.
Phàn Tiêu vừa định tiến thêm một bước, chợt nghe thấy một giọng nói rất nhẹ: "Là tôi."
Du Thư Lãng dựa vào tường, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, nghiêng đầu nhìn cây gậy trong tay Phàn Tiêu, nhướng mày: "Cũng khá cảnh giác."
Phàn Tiêu sửng sốt trong gió lạnh ước chừng một phút, cho đến khi Du Thư Lãng vứt điếu thuốc, dùng chân dập tắt, hỏi hắn: "Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"
Nghiêng người nhường đường, lúc Du Thư Lãng bước vào cửa bả vai chạm qua ngực của Phàn Tiêu, để lại cảm giác tê dại rất nhỏ.
Kho hàng lộn xộn, Du Thư Lãng đi qua đi lại, thỉnh thoảng dừng lại để xem thông tin trên thùng thuốc, cũng sẽ ngẫu nhiên hỏi một số vấn đề tiêu thụ.
Phàn Tiêu đi theo từ xa, trả lời vừa chậm vừa đơn giản, thường chỉ một hai từ, Du Thư Lãng cũng không để ý, giống như những câu hỏi đặt ra không quan trọng lắm.
"Ngủ ở đây à?"
Đi tới cuối, Du Thư Lãng đứng trước giường gỗ xoay người nhìn về phía Phàn Tiêu.
Phàn Tiêu chậm nửa nhịp mới phản ứng được Du Thư Lãng đang hỏi cái gì, hắn đặt cây gậy trong tay vào góc tường, nhẹ nhàng đáp: "Bình thường tôi không ngủ ở đây, ở đây quá lạnh, tôi chịu không nổi, mấy ngày nay người trực kho hàng về nhà ăn Tết, tạm thời không thuê được người, nên tôi mới ở lại đây vài ngày."
Hắn kéo một chiếc ghế đến bên cạnh Du Thư Lãng, nhưng anh đã vén vạt áo khoác lên, ngồi xuống giường gỗ.
Lại như là sau khi nhận ra mới hỏi: "Có thể ngồi trên giường không?"
Phàn Tiêu không nói gì, tự mình ngồi xuống ghế, khuỷu tay chống lên đầu gối, hơ tay trước máy sưởi nhỏ.
Du Thư Lãng nhìn qua bàn tay bị thương quấn băng của hắn: "Là bị thương khi cứu đứa trẻ kia?"
Phàn Tiêu "Ừm" một tiếng, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu giải thích: "Lần này là bị thương thật, không phải lừa anh."
Du Thư Lãng cong khóe môi, nhìn vào ánh sáng màu cam chói mắt hỏi: "Sao cậu không hỏi tôi đến làm gì?"
Từ lòng bàn tay lật sang mu bàn tay, Phàn Tiêu nói nhỏ: "Không dám hỏi."
"Cậu nghĩ thế nào?"
Yết hầu trượt xuống, Phàn Tiêu cười khổ: "Đến hỏi tội chăng?"
Du Thư Lãng gật đầu: "Chuyện ở Trường Lĩnh tôi quả thật muốn hỏi, cậu cho đó là chuộc tội sao?"
"Lúc đó... tình trạng của anh không ổn, tôi đã đi theo anh đến mộ của mẹ anh, những lời anh nói tôi đều nghe thấy."
"Theo dõi tôi?"
"Lo lắng cho anh." Phàn Tiêu nén giọng, rồi lại nhanh chóng tránh ánh mắt, "Tôi sợ anh tìm đến cái chết." Giọng hắn run rẩy, "Tôi sợ muốn chết."
Hắn dùng bàn tay lành lặn của mình lau mặt: "Những chuyện sau đó anh đã biết rồi, có thể anh sẽ không tin, lúc đó tôi không nghĩ đến chuyện chuộc tội, chỉ hy vọng anh có thể làm những điều mình thích, sống một cuộc đời lấp lánh."
Trên khuôn mặt của Phàn Tiêu dần hiện lên vẻ tự hào, qua dòng nhiệt nóng bỏng màu cam, hắn nhìn Du Thư Lãng: "Sau này tôi phát hiện ra, không cần bất kỳ của cải, cổ phần hay địa vị nào hỗ trợ, anh vẫn rất kiên cường, vẫn có thể sống một cuộc đời lấp lánh, chỉ cần... tôi biến mất khỏi cuộc sống của anh."
Cổ họng Du Thư Lãng khô khốc, nguồn nhiệt từ máy sưởi nhỏ và ánh mắt của Phàn Tiêu đều quá nóng bỏng.
"Những cổ phần đó tôi không thể nhận."
Phàn Tiêu nhẹ nhàng thở dài: "Tôi biết anh đến đây là để nói những lời này với tôi." Hắn kéo ghế lại gần máy sưởi nhỏ một chút rồi tiếp tục nói, "Một mình tôi, bây giờ đã kiếm đủ để chi tiêu, nếu anh không lấy những cổ phần đó, thì để lại cho Thiêm Thiêm, cuộc đời này tôi cũng sẽ không có con, Thiêm Thiêm là tôi cứu, dù thằng bé có muốn hay không, tôi đã coi nó như con của mình."
Nghe xong lời này, Du Thư Lãng rũ mắt im lặng một hồi, bất ngờ đồng ý: "Vậy thì tôi sẽ giữ giúp Thiêm Thiêm."
Phàn Tiêu có chút ngạc nhiên, cảm thấy rất vui mừng. Thấy Du Thư Lãng cử động thân thể một chút, cho rằng anh đã xong việc phải đi, liền lấy chìa khóa xe tải trong túi ra, định đưa anh về.
Nào ngờ, Du Thư Lãng chỉ lấy hộp thuốc ra, rút một điếu hỏi: "Ở đây có thể hút thuốc không?"
Ánh mắt chuyển hướng, anh thấy trên tường dán quy định quản lý kho: "À, không được hút thuốc."
Đưa điếu thuốc trở về hộp, ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Phàn Tiêu, Du Thư Lãng vẫy tay một cái, trong lạnh lùng mang theo vài phần quyết đoán: "Chỗ đó lạnh lắm, qua đây ngồi đi."
Anh nhích ra một chút không gian, nhường khu vực máy sưởi nhỏ chiếu thẳng cho Phàn Tiêu, nhưng dường như cũng không nhường nhiều lắm, thân hình to lớn của Phàn Tiêu chen chúc ở đó, giữa hai người chỉ còn khoảng cách bằng một bàn tay.
Nguồn nhiệt của máy sưởi nhỏ quả thực rất mạnh, khiến cho lòng Phàn Tiêu sôi trào, hắn cào cào tấm ga giường, có chút bối rối.
"Tại sao không trả thù Lữ Bác Văn?" Du Thư Lãng đột nhiên hỏi.
Một câu nói đã kéo Phàn Tiêu ra khỏi trạng thái mơ màng, hắn ngậm ngùi một lúc lâu, cuối cùng đành thú thật một cách bất đắc dĩ: "Tôi đã điều tra anh ta, người không tệ... mạnh hơn tôi."
"Nếu người đó không tốt thì sao?"
Ngón tay Phàn Tiêu trắng bệch, giọng nói trầm thấp: "Nếu người đó không tốt, dù anh có trách tôi, tôi cũng phải làm thịt anh ta."
"Ừ."
Ừ? Du Thư Lãng chỉ phát ra một âm tiết không hề trách móc? Phàn Tiêu nhìn chằm chằm Du Thư Lãng, chợt thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt anh.
Máy sưởi nhỏ chiếu một lớp ánh sáng dịu dàng lên đôi mắt anh, bây giờ trong lớp ánh sáng này phản chiếu hình ảnh của Phàn Tiêu: "Lữ Bác Văn tốt như vậy, cậu không chúc phúc cho chúng tôi sao?"
Trái tim của Phàn Tiêu bị cào một cái, lại bị đâm một nhát, nhất thời không phân biệt rõ tư vị, hắn thẳng lưng, chậm rãi nói: "Du Thư Lãng, anh quá đáng rồi."
"Chỉ kêu cậu chúc phúc cho tôi mà cũng quá đáng sao? Không phải cậu đã thấy chúng tôi hôn nhau rồi à?"
Sắc mặt Phàn Tiêu đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Du Thư Lãng, rốt cuộc tối nay anh tới đây làm gì? Nếu muốn làm tôi đau khổ, thực sự không cần thiết phải làm như vậy, tôi có tội, nên không có ai quan tâm đến nỗi đau của tôi, tôi cũng cảm thấy mình xứng đáng, nhưng xin anh có thể chừa cho tôi một con đường sống không? Thực sự không cần thiết phải đi hàng nghìn dặm để khiến tôi nhớ lại chuyện đêm đó!"
"Vậy đêm giao thừa cậu thực sự có mặt?"
"Có! Thằng ngốc kia đốt pháo hoa chiếu sáng hai người rõ lắm!" Phàn Tiêu bất ngờ kéo Du Thư Lãng vào lòng, hạ giọng uy hiếp, "Du Thư Lãng, tôi làm được đến nước này không hề dễ dàng, tôi muốn thành toàn cho anh, để anh hạnh phúc, tôi đã nhẫn nhịn lâu như vậy, không muốn thành công cốc, nhưng mẹ kiếp nếu anh còn bồi thêm lửa, hôm nay tôi sẽ cưỡng bức anh!"
Du Thư Lãng nhìn Phàn Tiêu ở khoảng cách rất gần, mái tóc của hắn dài ra nhiều, rối bời nhưng phóng khoáng. Màu da sậm hơn một chút, trông càng khỏe mạnh quyến rũ. Bởi vì làm hết mọi việc tự lực cánh sinh, giờ đây cơ thể hắn càng thêm mạnh mẽ, cơ bắp căng tròn chắc khỏe, rất có cảm giác sức mạnh, mất đi vài phần dè dặt, lại càng làm cho người ta mê muội bằng sự hoang dã và phóng túng.
Dưới gối đè nửa gói son, Du Thư Lãng với tay lấy ra, rút một điếu ngậm vào miệng. Anh đẩy Phàn Tiêu ra bằng một tay, cúi người châm lửa. Ngẩng đầu lên lại liếc mắt nhìn quy tắc treo trên tường, nhàn nhạt nói: "Phá vỡ quy tắc của cậu, xin lỗi."
Anh hút một hơi thuốc, để nicotin đi một vòng trong cơ thể, sau đó lại nhìn Phàn Tiêu đang tức giận, thản nhiên hỏi: "Sau này sẽ ngoan chứ?"
Phàn Tiêu giật mình: "Cái gì?"
"Anh hỏi em sau này có ngoan không? Trước đây anh đã hỏi, em đã lừa dối anh, bây giờ anh hỏi lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng, Phàn Tiêu, sau này ở bên anh em có ngoan không?"
"Em..."
Phàn Tiêu giống như bị một cây gậy ở góc tường đập trúng đầu, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ và ngôn ngữ.
"Không muốn trả lời hay là không làm được?"
Một bàn tay run rẩy bỗng dưng kéo lấy Du Thư Lãng, Phàn Tiêu nói rất nhanh và cực kỳ nghiêm túc: "Em sẽ! Sẽ nghe lời, sẽ ngoan, tuyệt đối không lừa dối anh nữa, không nói một câu dối trá! Không chơi bất cứ trò gian lận nào! Thư Lãng, em hứa!"
Du Thư Lãng nhìn Phàn Tiêu một lúc lâu, sau đó tắt điếu thuốc, cho đến khi không còn thấy một tia lửa nào nữa, mới móc từ trong túi ra một hộp bao cao su bọc trong hóa đơn mua sắm, tuỳ tiện vứt lên giường.
Anh vỗ vỗ bàn tay run rẩy kia, lật mí mắt: "Không phải muốn lên giường với anh sao? Một tay làm được không?"
Phàn Tiêu: "!!!"
"Anh và anh Lữ đó..."
"Anh ta trốn món nợ tình của mình, anh cũng vậy." Tay Du Thư Lãng đặt lên cổ áo Phàn Tiêu kéo mạnh, sau đó cúi người ghé sát vào tai hắn, thì thầm mờ ám, "Phàn tổng không biết cởi nút áo bằng một tay sao? Vậy để anh giúp em?"
—-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.