Chương 105: Năm đó là em làm sao?!
Tô Nhị Lưỡng
17/01/2024
Editor: Gấu Gầy
Hoa tường vi dại không quý giá nhưng lại có hương thơm nồng nàn, lẫn trong mùi cà ri đậm đà, sự phối hợp kỳ lạ.
Ngôi nhà cũ kỹ, người đàn ông trong bếp, tay áo sơ mi cuộn lên, cánh tay săn chắc cùng với khuôn cằm sắc nét, Du Thư Lãng dựa vào góc tường, nhìn cảnh tượng quen thuộc đến đỗi hoang mang.
Thời gian như được biên tập viên giỏi nhất cắt ghép gọn gàng, lúc này pháo hoa trần gian vừa vặn nối tiếp không gian xưa cũ. Không có lừa dối tổn thương, không có ép buộc đối đầu, không có hai năm ly biệt, và biết bao đêm mất ngủ.
Người yêu trẻ tuổi điển trai của mình, vụng về chuẩn bị bữa tối phong phú, đang chờ đợi mình vượt qua những con phố đông đúc, lướt qua biết bao người lạ, trong đêm tối men theo ánh đèn ấm áp, bước lên từng bậc thang, đẩy cửa nhà ra, ôm lấy cậu ấy....
Cạch, lửa tắt, tiếng động từ bếp khiến Du Thư Lãng từ trong suy nghĩ mơ màng trở về thực tại.
Bếp hẹp khiến Phàn Tiêu càng trở nên cao lớn, sau khi tắt bếp, hắn đặt một tay lên bàn làm việc, quay đầu nhìn vào mắt Du Thư Lãng.
"Em đã mơ thấy cảnh này," một căn bếp, một phòng khách, họ cách nhau ba mét, tiếng nói như chạy nước rút, "Anh đứng đó nhìn em nấu ăn."
"Rồi sao nữa?" Du Thư Lãng dựa vào tường hỏi.
"Rồi thì..." Phàn Tiêu bỗng nhiên có chút cô đơn, "Nhiều lúc, em chưa kịp tiến lại gần anh, giấc mơ đã tan biến."
"Chỉ có một lần em thành công, tiến đến bên cạnh anh, ôm lấy anh."
Phàn Tiêu rời khỏi bếp, từng bước một tiến về phía người đàn ông đang dựa vào tường, tay hắn nắm chặt, khóe môi ép chặt, mỗi bước đi đều cẩn trọng, ba mét khoảng cách như chứa đầy tất cả dũng khí.
Những bước cuối cùng, Du Thư Lãng tiến lên đón, bàn tay ấm áp đặt lên cánh tay của hắn.
Kéo Phàn Tiêu vào lòng, Du Thư Lãng một lần nữa xua tan sự bất an của hắn, cười hỏi: "Trong giấc mơ đó chúng ta đã cùng nhau ăn cơm chưa?"
"Chưa." Môi Phàn Tiêu di chuyển nhẹ nhàng trên má Du Thư Lãng, "Trong mỗi giấc mơ có thể chạm vào anh, em đều sẽ nắm lấy mọi thời gian để làm tình với anh."
"Phàn Tiêu, đợi đã." Du Thư Lãng cố gắng đẩy người đàn ông dính lấy mình ra, "Mấy này nay làm hơi nhiều, để anh nghỉ ngơi một chút."
"Ừm, ngày mai chúng ta nghỉ ngơi."
Phàn Tiêu dùng sức nâng Du Thư Lãng không hề nhẹ lên cao, khiến đôi chân anh rời khỏi mặt đất, chân quấn lấy eo mình.
Môi vừa vặn có thể hôn lên yết hầu của anh, Phàn Tiêu hôn lên đó từng nụ hôn nồng nhiệt, vừa hôn vừa bước đi, không hướng về phòng ngủ mà lại vào bếp.
"Phàn Tiêu, em..."
"Trong mơ, em đã làm tình với anh ở đây." Giọng nói trầm khàn khô nóng, Phàn Tiêu đặt Du Thư Lãng lên bàn bếp.
"Thiêm Thiêm..."
"Đã ngủ say rồi."
Trong nồi, lẩu Tom Yum tỏa ra mùi thơm nồng nàn, Phàn Tiêu đè Du Thư Lãng hôn nồng nhiệt: "Sẽ không để anh đói bụng đâu, em sẽ nhanh thôi."
Áo sơ mi xộc xệch, màu sắc mơ hồ. Du Thư Lãng cố gắng ngả người về phía sau, thắt lưng kéo ra một đường cong đẹp mắt. Mái tóc mềm mại nhẹ nhàng quét qua làn da dưới cổ, Phàn Tiêu chôn đầu vào đó, Du Thư Lãng cảm nhận được cơn đau khi bị áp xuống, anh đẩy nhẹ, người đàn ông kia cũng tạm thời hợp tác, chuyển sang một bên tiếp tục.
Phàn Tiêu luôn hứng thú với việc đổi mới, Du Thư Lãng giống như chén đĩa được đặt trên bàn, bị hắn xoay chuyển hướng.
Mặt trước còn đỡ, nhưng mặt sau luôn khiến Du Thư Lãng cảm thấy xấu hổ, bàn bếp lại cao, đồ vật được xếp đặt lộn xộn, Du Thư Lãng bỗng nhiên cảm thấy mình cũng giống như một món đồ nào đó, công dụng lớn nhất chính là làm cho Phàn Tiêu vui vẻ.
Phàn Tiêu thân cao chân dài rất thích độ cao này, càng thêm kích thích hứng tình, những đòn thúc mạnh hung hăng dày đặc.
Tay vịn vào gạch men siết chặt, Du Thư Lãng nhắc nhở người đàn ông đã mất lý trí: "Em đã nói sẽ nhanh lên một chút, không để anh đói bụng."
Phàn Tiêu trầm giọng "ừm" một tiếng, mở nắp nồi bên cạnh, múc một muỗng canh có nhiệt độ vừa phải, vừa đủ để ăn.
Ngậm trong miệng, hắn kéo mặt Du Thư Lãng lại để hôn, một ngụm nước lẩu Tom Yum chảy qua, thậm chí còn ân cần hút đi giọt canh trào ra từ khóe miệng.
"Ngon không?" Hắn lại tiếp tục kéo, không đợi Du Thư Lãng trả lời, liền cúi người xuống, "Đến lượt em uống."
......
Cuối cùng cũng đến bữa ăn, kéo dài đến nửa đêm.
Phàn Tiêu cảm thấy mình thật tồi tệ, cầm thìa đút từng muỗng cho Du Thư Lãng ăn.
"Muộn quá rồi, ăn ít thôi, ngày mai em sẽ làm món mới cho anh."
Du Thư Lãng thả lỏng lưng dựa vào vai Phàn Tiêu, mỗi lần đưa tới một thìa là ăn một miếng, sau vài ba miếng thì lắc đầu.
"Bàn tay của em cần phải thay thuốc rồi." Giọng nói của Du Thư Lãng trầm thấp, vẫn còn vương chút khàn khàn chưa tan. Anh kéo tay phải của Phàn Tiêu lại, cởi nút thắt, từ từ cuốn băng gạc ra.
Khi lớp băng gạc cuối cùng được mở ra, động tác của Du Thư Lãng lại càng nhẹ nhàng, giọng nói cũng thấp xuống: "Bạch Vũ Bằng bị bắt, là em làm phải không?"
Chuyện của Bạch Vũ Bằng Phàn Tiêu không muốn Du Thư Lãng tham gia, nhưng thấy anh hỏi, cũng trả lời thật: "Phải, nhưng còn có người nhà họ Bạch. Sao anh biết Bạch Vũ Bằng bị bắt nhanh vậy?"
"Tiết Bảo Thiêm nói, lần trước anh và Bạch Vũ Bằng xung đột, anh ta biết. Bây giờ Bạch Vũ Bằng bị bắt, anh ta liền đến báo tin vui cho anh."
Du Thư Lãng chấm tăm bông vào dung dịch thuốc, nhấc mắt nhìn quần áo của Phàn Tiêu: "Lâu lắm rồi không thấy em mặc đồ cao cấp, Bạch Vũ Bằng bị bắt em xuất hiện à?"
"Ừm, em muốn hắn hối hận... Aa!"
Tay Du Thư Lãng run lên, tăm bông chạm vào vết thương hơi mạnh.
"Tại sao lại để lộ ra do em làm? Bạch Vũ Bằng dù không phải tai to mặt lớn gì, nhưng chó lên cơn dại cũng sẽ cắn người, một khi hắn được thả ra, chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù em."
"Đừng nóng vội." Phàn Tiêu dùng bàn tay lành lặn của mình xoa nhẹ bờ vai của Du Thư Lãng, "Hắn không thể thoát ra được, lần giao dịch cuối cùng của hắn quá lớn."
Du Thư Lãng chậm rãi nhíu mày: "Bạch Vũ Bằng không giống người to gan như vậy." Bông tăm thấm dung dịch thuốc để lại một vệt đỏ thẫm trên đầu ngón tay của Du Thư Lãng, giọng anh căng thẳng, "Phàn Tiêu, em đã làm gì?"
Thấy thần sắc của Du Thư Lãng không ổn, Phàn Tiêu ôm lấy anh: "Em chẳng làm gì cả, em biết Bạch Vũ Bằng sẽ bán những thứ đó cho thanh thiếu niên, em chỉ nói chuyện này với em trai không ra gì của hắn, giao dịch lớn cuối cùng là do Bạch Tứ thúc đẩy, không biết cậu ta đã sử dụng phương pháp gì, cậu ta không nói, em cũng không hỏi."
"Thật sự chỉ có vậy thôi sao?"
"Thật sự." Phàn Tiêu đặt cằm lên vai của Du Thư Lãng, "Em vừa mới có cuộc sống tốt, sao có thể vì tên khốn nạn đó mà liều mình."
Du Thư Lãng nhẹ nhàng thở ra, lại cầm bông tăm lên để bôi thuốc cho Phàn Tiêu.
Hai người không nói thêm gì nữa, tình yêu tràn ngập trong không khí mơ hồ, mông lung mà dính dấp, chỉ có tiếng gió lùa vào cửa sổ, càng làm nổi bật sự yên tĩnh dịu dàng.
Phút chốc sau, sự yên tĩnh này bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt đứt.
Bài hát tiếng Thái ngọt ngào vang lên, điện thoại của Phàn Tiêu nhấp nháy màn hình.
Một tay ôm Du Thư Lãng, một tay được người yêu chăm sóc thay băng, Phàn Tiêu không hề muốn từ bỏ "khoái cảm" này.
Hắn tự thấy bản thân không còn điều gì cần giấu giếm Du Thư Lãng nữa, liền bật loa ngoài của điện thoại đang đặt trên bàn, dựa vào vai người yêu, lười biếng nói "alô" một tiếng.
Tiếng Thái vang lên từ đầu dây bên kia, Phàn Tiêu chặn lại: "Nói tiếng Trung đi."
Tiếng Trung lủng củng cùng ngữ điệu cứng nhắc, cùng trợ lý đầu trọc của Phàn Tiêu vẽ ra âm tiết ngang chàng.
Giọng nói của cậu ta rất gấp: "Phàn tổng, Hứa Trung đang trên đường đến sân bay."
Thái giám gấp, nhưng Hoàng thượng lại không vội, Phàn Tiêu vẫn có thời gian thấp giọng hỏi Du Thư Lãng: "Anh còn nhớ Hứa Trung không?"
Du Thư Lãng quấn một vòng băng gạc, gật đầu: "Phó tổng của Đầu Tư Phẩm Phong, người đang nắm quyền hiện tại."
"Đó là vì em chưa trở về, cổ phần của em nhiều hơn lão, trở về đương nhiên lão phải nhường chỗ."
"Anh biết lão đi máy bay để gặp ai không? Một cổ đông khác của Đầu Tư Phẩm Phong, nếu lão mua lại cổ phần trong tay người đó, cổ phần của lão sẽ vượt qua em, như vậy dù em có trở về cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi."
"Em muốn làm gì?" Du Thư Lãng hỏi.
Phàn Tiêu nhún vai: "Còn chưa nghĩ ra."
Nhưng trợ lý bên kia điện thoại lại vội vàng nói tiếp: "Phàn tổng, bây giờ người bên cạnh anh có đáng tin cậy không?" Rõ ràng sau hai năm, anh ta không nhận ra giọng nói của Du Thư Lãng.
"Dĩ nhiên." Phàn Tiêu nhìn sâu vào người yêu của mình.
"Hứa Trung sắp đến sân bay rồi, không thì tôi đụng ông ta một cái nhé, giả vờ là tai nạn giao thông để giữ ông ta lại trước, giống như ba năm trước khi đụng..."
Điện thoại bị cúp nhanh! Vì hoảng loạn, băng gạc trên tay Phàn Tiêu bị kéo dài ra, giống như một sợi dây có thể treo cổ tự tử.
Người đàn ông cầm điện thoại, máu tươi từ vết thương vừa nứt chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống màn hình tối màu.
Du Thư Lãng kéo đầu bên kia của băng gạc, từ từ kéo bàn tay bị thương của Phàn Tiêu lại gần, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào máu ấm, anh mới ngẩng đầu lên, gằn từng chữ hỏi: "Vậy là, ba năm trước khi anh dừng xe bị tông từ phía sau, cánh tay bị thương, là em thuê người làm phải không?"
Phàn Tiêu: "......!!!"
—-------
Hoa tường vi dại không quý giá nhưng lại có hương thơm nồng nàn, lẫn trong mùi cà ri đậm đà, sự phối hợp kỳ lạ.
Ngôi nhà cũ kỹ, người đàn ông trong bếp, tay áo sơ mi cuộn lên, cánh tay săn chắc cùng với khuôn cằm sắc nét, Du Thư Lãng dựa vào góc tường, nhìn cảnh tượng quen thuộc đến đỗi hoang mang.
Thời gian như được biên tập viên giỏi nhất cắt ghép gọn gàng, lúc này pháo hoa trần gian vừa vặn nối tiếp không gian xưa cũ. Không có lừa dối tổn thương, không có ép buộc đối đầu, không có hai năm ly biệt, và biết bao đêm mất ngủ.
Người yêu trẻ tuổi điển trai của mình, vụng về chuẩn bị bữa tối phong phú, đang chờ đợi mình vượt qua những con phố đông đúc, lướt qua biết bao người lạ, trong đêm tối men theo ánh đèn ấm áp, bước lên từng bậc thang, đẩy cửa nhà ra, ôm lấy cậu ấy....
Cạch, lửa tắt, tiếng động từ bếp khiến Du Thư Lãng từ trong suy nghĩ mơ màng trở về thực tại.
Bếp hẹp khiến Phàn Tiêu càng trở nên cao lớn, sau khi tắt bếp, hắn đặt một tay lên bàn làm việc, quay đầu nhìn vào mắt Du Thư Lãng.
"Em đã mơ thấy cảnh này," một căn bếp, một phòng khách, họ cách nhau ba mét, tiếng nói như chạy nước rút, "Anh đứng đó nhìn em nấu ăn."
"Rồi sao nữa?" Du Thư Lãng dựa vào tường hỏi.
"Rồi thì..." Phàn Tiêu bỗng nhiên có chút cô đơn, "Nhiều lúc, em chưa kịp tiến lại gần anh, giấc mơ đã tan biến."
"Chỉ có một lần em thành công, tiến đến bên cạnh anh, ôm lấy anh."
Phàn Tiêu rời khỏi bếp, từng bước một tiến về phía người đàn ông đang dựa vào tường, tay hắn nắm chặt, khóe môi ép chặt, mỗi bước đi đều cẩn trọng, ba mét khoảng cách như chứa đầy tất cả dũng khí.
Những bước cuối cùng, Du Thư Lãng tiến lên đón, bàn tay ấm áp đặt lên cánh tay của hắn.
Kéo Phàn Tiêu vào lòng, Du Thư Lãng một lần nữa xua tan sự bất an của hắn, cười hỏi: "Trong giấc mơ đó chúng ta đã cùng nhau ăn cơm chưa?"
"Chưa." Môi Phàn Tiêu di chuyển nhẹ nhàng trên má Du Thư Lãng, "Trong mỗi giấc mơ có thể chạm vào anh, em đều sẽ nắm lấy mọi thời gian để làm tình với anh."
"Phàn Tiêu, đợi đã." Du Thư Lãng cố gắng đẩy người đàn ông dính lấy mình ra, "Mấy này nay làm hơi nhiều, để anh nghỉ ngơi một chút."
"Ừm, ngày mai chúng ta nghỉ ngơi."
Phàn Tiêu dùng sức nâng Du Thư Lãng không hề nhẹ lên cao, khiến đôi chân anh rời khỏi mặt đất, chân quấn lấy eo mình.
Môi vừa vặn có thể hôn lên yết hầu của anh, Phàn Tiêu hôn lên đó từng nụ hôn nồng nhiệt, vừa hôn vừa bước đi, không hướng về phòng ngủ mà lại vào bếp.
"Phàn Tiêu, em..."
"Trong mơ, em đã làm tình với anh ở đây." Giọng nói trầm khàn khô nóng, Phàn Tiêu đặt Du Thư Lãng lên bàn bếp.
"Thiêm Thiêm..."
"Đã ngủ say rồi."
Trong nồi, lẩu Tom Yum tỏa ra mùi thơm nồng nàn, Phàn Tiêu đè Du Thư Lãng hôn nồng nhiệt: "Sẽ không để anh đói bụng đâu, em sẽ nhanh thôi."
Áo sơ mi xộc xệch, màu sắc mơ hồ. Du Thư Lãng cố gắng ngả người về phía sau, thắt lưng kéo ra một đường cong đẹp mắt. Mái tóc mềm mại nhẹ nhàng quét qua làn da dưới cổ, Phàn Tiêu chôn đầu vào đó, Du Thư Lãng cảm nhận được cơn đau khi bị áp xuống, anh đẩy nhẹ, người đàn ông kia cũng tạm thời hợp tác, chuyển sang một bên tiếp tục.
Phàn Tiêu luôn hứng thú với việc đổi mới, Du Thư Lãng giống như chén đĩa được đặt trên bàn, bị hắn xoay chuyển hướng.
Mặt trước còn đỡ, nhưng mặt sau luôn khiến Du Thư Lãng cảm thấy xấu hổ, bàn bếp lại cao, đồ vật được xếp đặt lộn xộn, Du Thư Lãng bỗng nhiên cảm thấy mình cũng giống như một món đồ nào đó, công dụng lớn nhất chính là làm cho Phàn Tiêu vui vẻ.
Phàn Tiêu thân cao chân dài rất thích độ cao này, càng thêm kích thích hứng tình, những đòn thúc mạnh hung hăng dày đặc.
Tay vịn vào gạch men siết chặt, Du Thư Lãng nhắc nhở người đàn ông đã mất lý trí: "Em đã nói sẽ nhanh lên một chút, không để anh đói bụng."
Phàn Tiêu trầm giọng "ừm" một tiếng, mở nắp nồi bên cạnh, múc một muỗng canh có nhiệt độ vừa phải, vừa đủ để ăn.
Ngậm trong miệng, hắn kéo mặt Du Thư Lãng lại để hôn, một ngụm nước lẩu Tom Yum chảy qua, thậm chí còn ân cần hút đi giọt canh trào ra từ khóe miệng.
"Ngon không?" Hắn lại tiếp tục kéo, không đợi Du Thư Lãng trả lời, liền cúi người xuống, "Đến lượt em uống."
......
Cuối cùng cũng đến bữa ăn, kéo dài đến nửa đêm.
Phàn Tiêu cảm thấy mình thật tồi tệ, cầm thìa đút từng muỗng cho Du Thư Lãng ăn.
"Muộn quá rồi, ăn ít thôi, ngày mai em sẽ làm món mới cho anh."
Du Thư Lãng thả lỏng lưng dựa vào vai Phàn Tiêu, mỗi lần đưa tới một thìa là ăn một miếng, sau vài ba miếng thì lắc đầu.
"Bàn tay của em cần phải thay thuốc rồi." Giọng nói của Du Thư Lãng trầm thấp, vẫn còn vương chút khàn khàn chưa tan. Anh kéo tay phải của Phàn Tiêu lại, cởi nút thắt, từ từ cuốn băng gạc ra.
Khi lớp băng gạc cuối cùng được mở ra, động tác của Du Thư Lãng lại càng nhẹ nhàng, giọng nói cũng thấp xuống: "Bạch Vũ Bằng bị bắt, là em làm phải không?"
Chuyện của Bạch Vũ Bằng Phàn Tiêu không muốn Du Thư Lãng tham gia, nhưng thấy anh hỏi, cũng trả lời thật: "Phải, nhưng còn có người nhà họ Bạch. Sao anh biết Bạch Vũ Bằng bị bắt nhanh vậy?"
"Tiết Bảo Thiêm nói, lần trước anh và Bạch Vũ Bằng xung đột, anh ta biết. Bây giờ Bạch Vũ Bằng bị bắt, anh ta liền đến báo tin vui cho anh."
Du Thư Lãng chấm tăm bông vào dung dịch thuốc, nhấc mắt nhìn quần áo của Phàn Tiêu: "Lâu lắm rồi không thấy em mặc đồ cao cấp, Bạch Vũ Bằng bị bắt em xuất hiện à?"
"Ừm, em muốn hắn hối hận... Aa!"
Tay Du Thư Lãng run lên, tăm bông chạm vào vết thương hơi mạnh.
"Tại sao lại để lộ ra do em làm? Bạch Vũ Bằng dù không phải tai to mặt lớn gì, nhưng chó lên cơn dại cũng sẽ cắn người, một khi hắn được thả ra, chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù em."
"Đừng nóng vội." Phàn Tiêu dùng bàn tay lành lặn của mình xoa nhẹ bờ vai của Du Thư Lãng, "Hắn không thể thoát ra được, lần giao dịch cuối cùng của hắn quá lớn."
Du Thư Lãng chậm rãi nhíu mày: "Bạch Vũ Bằng không giống người to gan như vậy." Bông tăm thấm dung dịch thuốc để lại một vệt đỏ thẫm trên đầu ngón tay của Du Thư Lãng, giọng anh căng thẳng, "Phàn Tiêu, em đã làm gì?"
Thấy thần sắc của Du Thư Lãng không ổn, Phàn Tiêu ôm lấy anh: "Em chẳng làm gì cả, em biết Bạch Vũ Bằng sẽ bán những thứ đó cho thanh thiếu niên, em chỉ nói chuyện này với em trai không ra gì của hắn, giao dịch lớn cuối cùng là do Bạch Tứ thúc đẩy, không biết cậu ta đã sử dụng phương pháp gì, cậu ta không nói, em cũng không hỏi."
"Thật sự chỉ có vậy thôi sao?"
"Thật sự." Phàn Tiêu đặt cằm lên vai của Du Thư Lãng, "Em vừa mới có cuộc sống tốt, sao có thể vì tên khốn nạn đó mà liều mình."
Du Thư Lãng nhẹ nhàng thở ra, lại cầm bông tăm lên để bôi thuốc cho Phàn Tiêu.
Hai người không nói thêm gì nữa, tình yêu tràn ngập trong không khí mơ hồ, mông lung mà dính dấp, chỉ có tiếng gió lùa vào cửa sổ, càng làm nổi bật sự yên tĩnh dịu dàng.
Phút chốc sau, sự yên tĩnh này bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt đứt.
Bài hát tiếng Thái ngọt ngào vang lên, điện thoại của Phàn Tiêu nhấp nháy màn hình.
Một tay ôm Du Thư Lãng, một tay được người yêu chăm sóc thay băng, Phàn Tiêu không hề muốn từ bỏ "khoái cảm" này.
Hắn tự thấy bản thân không còn điều gì cần giấu giếm Du Thư Lãng nữa, liền bật loa ngoài của điện thoại đang đặt trên bàn, dựa vào vai người yêu, lười biếng nói "alô" một tiếng.
Tiếng Thái vang lên từ đầu dây bên kia, Phàn Tiêu chặn lại: "Nói tiếng Trung đi."
Tiếng Trung lủng củng cùng ngữ điệu cứng nhắc, cùng trợ lý đầu trọc của Phàn Tiêu vẽ ra âm tiết ngang chàng.
Giọng nói của cậu ta rất gấp: "Phàn tổng, Hứa Trung đang trên đường đến sân bay."
Thái giám gấp, nhưng Hoàng thượng lại không vội, Phàn Tiêu vẫn có thời gian thấp giọng hỏi Du Thư Lãng: "Anh còn nhớ Hứa Trung không?"
Du Thư Lãng quấn một vòng băng gạc, gật đầu: "Phó tổng của Đầu Tư Phẩm Phong, người đang nắm quyền hiện tại."
"Đó là vì em chưa trở về, cổ phần của em nhiều hơn lão, trở về đương nhiên lão phải nhường chỗ."
"Anh biết lão đi máy bay để gặp ai không? Một cổ đông khác của Đầu Tư Phẩm Phong, nếu lão mua lại cổ phần trong tay người đó, cổ phần của lão sẽ vượt qua em, như vậy dù em có trở về cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi."
"Em muốn làm gì?" Du Thư Lãng hỏi.
Phàn Tiêu nhún vai: "Còn chưa nghĩ ra."
Nhưng trợ lý bên kia điện thoại lại vội vàng nói tiếp: "Phàn tổng, bây giờ người bên cạnh anh có đáng tin cậy không?" Rõ ràng sau hai năm, anh ta không nhận ra giọng nói của Du Thư Lãng.
"Dĩ nhiên." Phàn Tiêu nhìn sâu vào người yêu của mình.
"Hứa Trung sắp đến sân bay rồi, không thì tôi đụng ông ta một cái nhé, giả vờ là tai nạn giao thông để giữ ông ta lại trước, giống như ba năm trước khi đụng..."
Điện thoại bị cúp nhanh! Vì hoảng loạn, băng gạc trên tay Phàn Tiêu bị kéo dài ra, giống như một sợi dây có thể treo cổ tự tử.
Người đàn ông cầm điện thoại, máu tươi từ vết thương vừa nứt chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống màn hình tối màu.
Du Thư Lãng kéo đầu bên kia của băng gạc, từ từ kéo bàn tay bị thương của Phàn Tiêu lại gần, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào máu ấm, anh mới ngẩng đầu lên, gằn từng chữ hỏi: "Vậy là, ba năm trước khi anh dừng xe bị tông từ phía sau, cánh tay bị thương, là em thuê người làm phải không?"
Phàn Tiêu: "......!!!"
—-------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.