Chương 107: Ngoại truyện một - Ngủ một giấc tan hết muộn phiền
Tô Nhị Lưỡng
17/01/2024
Editor: Gấu Gầy
Phàn Tiêu đỗ xe ở trên đường chờ đèn đỏ, xe tải chở nửa thùng hàng, cần phải giao cho một vài hiệu thuốc.
Đường sau có thể đi, ít xe thông thoáng, nhưng hắn lại cố tình chạy vòng một khúc đến con đường nhộn nhịp này.
Ngã tư có trường học, đèn đỏ hơn một trăm giây, Phàn Tiêu phóng tầm mắt ra xa, nhìn về phía mái nhà thấp thoáng san sát nhau sau những tán cây cao. Hắn tập trung vào một tòa nhà, trong mắt Phàn Tiêu chứa đầy sự dịu dàng, hắn biết sau những chạc cây chưa nảy lộc kia, có ngôi nhà của người yêu hắn.
Bộ đếm thời gian của đèn giao thông bắt đầu đếm ngược từ chữ số đơn vị, Phàn Tiêu thu hồi tầm nhìn, vừa định chuyển số tăng ga, động tác chợt dừng lại, hắn theo ánh nhìn thu hồi của mình vòng lại nửa đường, thấy chiếc xe đậu trước cửa khu chung cư và người đứng đó.
Đèn đỏ chuyển xanh, xe phía sau giục giã, tiếng còi vang lên. Xe tải chậm rãi trượt ra, nhưng ở ngã tư tiếp theo lại rời khỏi lộ trình đã lên kế hoạch, đổi hướng đi.
Thay quần áo và xe, Phàn Tiêu thể hiện sự giản dị mà xa hoa một cách hoàn hảo. Xe sang đậu ở cửa vào khu dân cư, Phàn Tiêu nhô nửa đầu ra, cười nói: "Lữ ca? Trùng hợp vậy?"
Lữ Bác Văn tựa vào xe hút thuốc quay đầu lại, ngẩn ngơ một lát mới nói: "Phàn tiên sinh, thật trùng hợp."
Hai người đàn ông cao lớn xuất sắc đứng chung một chỗ, giống như hai chiếc xe sang đậu ở bên đường hút mắt người qua.
Phàn Tiêu xoa xoa đầu ngón tay lạnh giá, không thân thiết nhưng cũng không xa lạ, lịch sự hỏi: "Lữ ca sao lại ở đây?"
Lữ Bác Văn kẹp điếu thuốc, cúi đầu hút lấy một hơi cuối cùng, sau đó ném mẩu thuốc lá vào lưới sắt của cống thoát nước.
Anh thẳng thắn nói: "Tôi đang đợi Thư Lãng."
"Thư Lãng." Phàn Tiêu lặp lại hai chữ này giữa hàm răng, lãnh ý trong mắt rất sâu, cười một cách ranh mãnh, mở miệng, "Lữ ca, có một số người tuổi đã cao mà vẫn không biết giới hạn, như vậy sẽ khiến người ta khó xử, đúng không?"
"Tôi thấy cũng bình thường, còn hơn một số người tự tiện phán xét mối quan hệ của người khác."
"Tự tiện phán xét? Mối quan hệ dàn cảnh che giấu tai mắt người ta, cần phải phán xét sao?"
Lữ Bác Văn nhếch mép, có chút chế nhạo: "Tại sao phải dàn cảnh? Chẳng phải vì có một con chó dữ đuổi mãi không đi à."
Phàn Tiêu bị chèn ép cũng không giận, ánh mắt hắn lướt qua đầu vai Lữ Bác Văn, hướng về phía sau anh. Dần dần, ý cười trên mày mắt Phàn Tiêu càng thêm sâu, hắn gật đầu biểu thị sự đồng tình với Lữ Bác Văn: "Con chó dữ bây giờ đã được thu nạp rồi, Lữ ca không bằng ngó qua cái đuôi nhỏ của mình thử đi, xem cậu ấy chân thành chưa kìa, không phải cậu ấy lại đến tìm anh sao?"
Còn chưa dứt lời, hai người đã nghe thấy tiếng ván trượt cọ xát mặt đất, sắc mặt Lữ Bác Văn bỗng nhiên trầm xuống, sự phiền não rõ ràng có thể thấy được. Nhưng sau đó, khi nghe thấy tiếng gọi của cậu bé tuổi teen sắc bén, anh quay đầu lộ ra một nụ cười ấm áp như trưởng bối.
"Cáo* nhỏ, sao em lại ở đây?"
(*锆 có nghĩa là Zircon: một loại đá quý có giá trị thương mại, được sử dụng làm đồ trang sức và vật liệu công nghiệp. Nghĩa thứ hai là "chịu đựng", "thể chất mạnh mẽ".)
Đầu giày giẫm lên, ván trượt nghiêng lên một đầu, thiếu niên khom người ôm ván trượt vào khuỷu tay.
"Cố ý đến tìm anh," Cậu liếc nhìn Phàn Tiêu, đánh giá từ trên xuống dưới, thể hiện rõ ràng sự thù địch, "Anh ta là ai?"
"Bạn bình thường." Lữ Bác Văn nhanh chóng đáp lại.
Phàn Tiêu không bỏ lỡ cơ hội tốt, hắn thuận theo lời Lữ Bác Văn mà nhận lấy thân phận bạn bình thường, sau đó chỉ vào khu chung cư, nói thêm một câu: "Người sống ở trong này cũng là bạn bình thường của anh ấy."
Thiếu niên sững sờ, Lữ Bác Văn tức giận.
Phàn Tiêu nhìn như ảo não: "Cậu nhóc này còn chưa biết chuyện anh và Du Thư Lãng không phải là cặp đôi thật sao? Tôi tưởng... xin lỗi, là tôi nói nhiều."
Một khi đã giải thích, thiếu niên làm sao không hiểu? Cậu vừa vui vừa buồn, vui vì Lữ Bác Văn độc thân, lại buồn cho hoàn cảnh của mình, người ta tìm đủ mọi cách, cốt yếu chỉ để tránh mình.
Nỗi khổ của thiếu niên ai mà không thương chứ? Phàn Tiêu chủ động tiến lên an ủi: "Tình cảm ư, tự có ngọt bùi, cậu phải tin rằng thành tâm thì linh nghiệm."
"Phàn Tiêu!" Lữ Bác Văn tức giận hét lên, "Em ấy còn chưa đủ tuổi!"
Phàn Tiêu thoáng giật mình, sau đó vỗ nhẹ hai cái lên vai cậu nhóc: "Cũng không phải là không lớn nữa, trưởng thành không phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao, tình yêu ấy à, cuối cùng vẫn phải kiên trì một chút."
Phàn Tiêu bị phạt, vừa qua bảy giờ tối đã bị Du Thư Lãng quét ra khỏi nhà.
"Em sai rồi, lần sau gặp Lữ Bác Văn chắc chắn sẽ lễ phép."
Du Thư Lãng lấy áo khoác bóng loáng của Phàn Tiêu vắt lên vai hắn, đẩy ra cửa: "Em ghen cũng không thể lấy thằng nhóc đó làm phao cứu sinh được."
Phàn Tiêu đưa tay ôm lấy eo Du Thư Lãng: "Thằng nhóc? Thằng nhóc đó cao gần bằng em rồi, chỉ là yêu sớm mà thôi, không cần phải ngạc nhiên như vậy."
Du Thư Lãng nhét tay phải của Phàn Tiêu vào tay áo, sau đó lại nhét tay kia: "Thằng nhóc đó là em trai của vợ cũ anh ấy, em nói anh ấy có nên tránh mặt không?"
Phàn Tiêu rút tay ra, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Lữ Bác Văn không phải gay sao? Sao lại có vợ cũ? Còn quyến rũ em vợ của mình?"
Du Thư Lãng không giúp Phàn Tiêu mặc áo nữa, trực tiếp mở cửa đẩy ra ngoài: "Anh ấy nhận ra tính hướng của mình hơi muộn, cưới xong mới biết không hợp."
Phàn Tiêu nắm lấy khung cửa: "Cho nên quyến rũ em vợ của mình?"
Du Thư Lãng thở dài, vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt khung cửa: "Nếu thực sự quyến rũ thì cần gì phải trốn tránh như vậy? Buông tay ra, em ghen tuông vô cớ, phạt vẫn phải phạt."
Phàn Tiêu chen một chân cùng với giọng nói đầy oan ức vào khe cửa sắp đóng: "Em không ghen tuông vô cớ, hai người... đêm giao thừa đó..."
"Không có hôn." Du Thư Lãng đá chân Phàn Tiêu ra ngoài, "Chỉ là diễn thôi."
Cánh cửa kim loại nặng nề cuối cùng cũng đóng lại, Phàn Tiêu dựa vào cửa cười, hắn gõ nhẹ vài cái vào cánh cửa, nhẹ nhàng nói: "Biết anh không có hôn, nhưng em chỉ muốn nghe chính miệng anh nói thôi."
Sau một hồi lâu, bên trong cánh cửa mới truyền ra một tiếng không mang theo giận dữ "Mau cút."
"Sáng mai ăn gì, tiện đường em sẽ đem tới đây."
"Bánh bao Thuỵ Tường."
"Được rồi." Cánh cửa lại một lần nữa được gõ nhẹ, cửa kín kim loại cũng không ngăn được câu "Em yêu anh" cuối cùng của Phàn Tiêu.
Mặc đồ xong, từ trên xuống dưới cài đúng từng nút, Phàn Tiêu lấy điện thoại ra, tìm số WeChat mới thêm không lâu.
Hắn bước xuống từng bậc thang, gửi một tin nhắn: Không phải không có quan hệ huyết thống sao?
Đối phương trả lời ngay lập tức: Không có.
Còn bao lâu đến tuổi trưởng thành?
Ba tháng nữa thôi, ngủ một giấc tan hết muộn phiền.
Tắt điện thoại, cất vào túi, tiếng lầm bầm vang lên trên cầu thang yên tĩnh: "Ngủ với anh rể, chơi cũng bạo thật."
—-------
Phàn Tiêu đỗ xe ở trên đường chờ đèn đỏ, xe tải chở nửa thùng hàng, cần phải giao cho một vài hiệu thuốc.
Đường sau có thể đi, ít xe thông thoáng, nhưng hắn lại cố tình chạy vòng một khúc đến con đường nhộn nhịp này.
Ngã tư có trường học, đèn đỏ hơn một trăm giây, Phàn Tiêu phóng tầm mắt ra xa, nhìn về phía mái nhà thấp thoáng san sát nhau sau những tán cây cao. Hắn tập trung vào một tòa nhà, trong mắt Phàn Tiêu chứa đầy sự dịu dàng, hắn biết sau những chạc cây chưa nảy lộc kia, có ngôi nhà của người yêu hắn.
Bộ đếm thời gian của đèn giao thông bắt đầu đếm ngược từ chữ số đơn vị, Phàn Tiêu thu hồi tầm nhìn, vừa định chuyển số tăng ga, động tác chợt dừng lại, hắn theo ánh nhìn thu hồi của mình vòng lại nửa đường, thấy chiếc xe đậu trước cửa khu chung cư và người đứng đó.
Đèn đỏ chuyển xanh, xe phía sau giục giã, tiếng còi vang lên. Xe tải chậm rãi trượt ra, nhưng ở ngã tư tiếp theo lại rời khỏi lộ trình đã lên kế hoạch, đổi hướng đi.
Thay quần áo và xe, Phàn Tiêu thể hiện sự giản dị mà xa hoa một cách hoàn hảo. Xe sang đậu ở cửa vào khu dân cư, Phàn Tiêu nhô nửa đầu ra, cười nói: "Lữ ca? Trùng hợp vậy?"
Lữ Bác Văn tựa vào xe hút thuốc quay đầu lại, ngẩn ngơ một lát mới nói: "Phàn tiên sinh, thật trùng hợp."
Hai người đàn ông cao lớn xuất sắc đứng chung một chỗ, giống như hai chiếc xe sang đậu ở bên đường hút mắt người qua.
Phàn Tiêu xoa xoa đầu ngón tay lạnh giá, không thân thiết nhưng cũng không xa lạ, lịch sự hỏi: "Lữ ca sao lại ở đây?"
Lữ Bác Văn kẹp điếu thuốc, cúi đầu hút lấy một hơi cuối cùng, sau đó ném mẩu thuốc lá vào lưới sắt của cống thoát nước.
Anh thẳng thắn nói: "Tôi đang đợi Thư Lãng."
"Thư Lãng." Phàn Tiêu lặp lại hai chữ này giữa hàm răng, lãnh ý trong mắt rất sâu, cười một cách ranh mãnh, mở miệng, "Lữ ca, có một số người tuổi đã cao mà vẫn không biết giới hạn, như vậy sẽ khiến người ta khó xử, đúng không?"
"Tôi thấy cũng bình thường, còn hơn một số người tự tiện phán xét mối quan hệ của người khác."
"Tự tiện phán xét? Mối quan hệ dàn cảnh che giấu tai mắt người ta, cần phải phán xét sao?"
Lữ Bác Văn nhếch mép, có chút chế nhạo: "Tại sao phải dàn cảnh? Chẳng phải vì có một con chó dữ đuổi mãi không đi à."
Phàn Tiêu bị chèn ép cũng không giận, ánh mắt hắn lướt qua đầu vai Lữ Bác Văn, hướng về phía sau anh. Dần dần, ý cười trên mày mắt Phàn Tiêu càng thêm sâu, hắn gật đầu biểu thị sự đồng tình với Lữ Bác Văn: "Con chó dữ bây giờ đã được thu nạp rồi, Lữ ca không bằng ngó qua cái đuôi nhỏ của mình thử đi, xem cậu ấy chân thành chưa kìa, không phải cậu ấy lại đến tìm anh sao?"
Còn chưa dứt lời, hai người đã nghe thấy tiếng ván trượt cọ xát mặt đất, sắc mặt Lữ Bác Văn bỗng nhiên trầm xuống, sự phiền não rõ ràng có thể thấy được. Nhưng sau đó, khi nghe thấy tiếng gọi của cậu bé tuổi teen sắc bén, anh quay đầu lộ ra một nụ cười ấm áp như trưởng bối.
"Cáo* nhỏ, sao em lại ở đây?"
(*锆 có nghĩa là Zircon: một loại đá quý có giá trị thương mại, được sử dụng làm đồ trang sức và vật liệu công nghiệp. Nghĩa thứ hai là "chịu đựng", "thể chất mạnh mẽ".)
Đầu giày giẫm lên, ván trượt nghiêng lên một đầu, thiếu niên khom người ôm ván trượt vào khuỷu tay.
"Cố ý đến tìm anh," Cậu liếc nhìn Phàn Tiêu, đánh giá từ trên xuống dưới, thể hiện rõ ràng sự thù địch, "Anh ta là ai?"
"Bạn bình thường." Lữ Bác Văn nhanh chóng đáp lại.
Phàn Tiêu không bỏ lỡ cơ hội tốt, hắn thuận theo lời Lữ Bác Văn mà nhận lấy thân phận bạn bình thường, sau đó chỉ vào khu chung cư, nói thêm một câu: "Người sống ở trong này cũng là bạn bình thường của anh ấy."
Thiếu niên sững sờ, Lữ Bác Văn tức giận.
Phàn Tiêu nhìn như ảo não: "Cậu nhóc này còn chưa biết chuyện anh và Du Thư Lãng không phải là cặp đôi thật sao? Tôi tưởng... xin lỗi, là tôi nói nhiều."
Một khi đã giải thích, thiếu niên làm sao không hiểu? Cậu vừa vui vừa buồn, vui vì Lữ Bác Văn độc thân, lại buồn cho hoàn cảnh của mình, người ta tìm đủ mọi cách, cốt yếu chỉ để tránh mình.
Nỗi khổ của thiếu niên ai mà không thương chứ? Phàn Tiêu chủ động tiến lên an ủi: "Tình cảm ư, tự có ngọt bùi, cậu phải tin rằng thành tâm thì linh nghiệm."
"Phàn Tiêu!" Lữ Bác Văn tức giận hét lên, "Em ấy còn chưa đủ tuổi!"
Phàn Tiêu thoáng giật mình, sau đó vỗ nhẹ hai cái lên vai cậu nhóc: "Cũng không phải là không lớn nữa, trưởng thành không phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao, tình yêu ấy à, cuối cùng vẫn phải kiên trì một chút."
Phàn Tiêu bị phạt, vừa qua bảy giờ tối đã bị Du Thư Lãng quét ra khỏi nhà.
"Em sai rồi, lần sau gặp Lữ Bác Văn chắc chắn sẽ lễ phép."
Du Thư Lãng lấy áo khoác bóng loáng của Phàn Tiêu vắt lên vai hắn, đẩy ra cửa: "Em ghen cũng không thể lấy thằng nhóc đó làm phao cứu sinh được."
Phàn Tiêu đưa tay ôm lấy eo Du Thư Lãng: "Thằng nhóc? Thằng nhóc đó cao gần bằng em rồi, chỉ là yêu sớm mà thôi, không cần phải ngạc nhiên như vậy."
Du Thư Lãng nhét tay phải của Phàn Tiêu vào tay áo, sau đó lại nhét tay kia: "Thằng nhóc đó là em trai của vợ cũ anh ấy, em nói anh ấy có nên tránh mặt không?"
Phàn Tiêu rút tay ra, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Lữ Bác Văn không phải gay sao? Sao lại có vợ cũ? Còn quyến rũ em vợ của mình?"
Du Thư Lãng không giúp Phàn Tiêu mặc áo nữa, trực tiếp mở cửa đẩy ra ngoài: "Anh ấy nhận ra tính hướng của mình hơi muộn, cưới xong mới biết không hợp."
Phàn Tiêu nắm lấy khung cửa: "Cho nên quyến rũ em vợ của mình?"
Du Thư Lãng thở dài, vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt khung cửa: "Nếu thực sự quyến rũ thì cần gì phải trốn tránh như vậy? Buông tay ra, em ghen tuông vô cớ, phạt vẫn phải phạt."
Phàn Tiêu chen một chân cùng với giọng nói đầy oan ức vào khe cửa sắp đóng: "Em không ghen tuông vô cớ, hai người... đêm giao thừa đó..."
"Không có hôn." Du Thư Lãng đá chân Phàn Tiêu ra ngoài, "Chỉ là diễn thôi."
Cánh cửa kim loại nặng nề cuối cùng cũng đóng lại, Phàn Tiêu dựa vào cửa cười, hắn gõ nhẹ vài cái vào cánh cửa, nhẹ nhàng nói: "Biết anh không có hôn, nhưng em chỉ muốn nghe chính miệng anh nói thôi."
Sau một hồi lâu, bên trong cánh cửa mới truyền ra một tiếng không mang theo giận dữ "Mau cút."
"Sáng mai ăn gì, tiện đường em sẽ đem tới đây."
"Bánh bao Thuỵ Tường."
"Được rồi." Cánh cửa lại một lần nữa được gõ nhẹ, cửa kín kim loại cũng không ngăn được câu "Em yêu anh" cuối cùng của Phàn Tiêu.
Mặc đồ xong, từ trên xuống dưới cài đúng từng nút, Phàn Tiêu lấy điện thoại ra, tìm số WeChat mới thêm không lâu.
Hắn bước xuống từng bậc thang, gửi một tin nhắn: Không phải không có quan hệ huyết thống sao?
Đối phương trả lời ngay lập tức: Không có.
Còn bao lâu đến tuổi trưởng thành?
Ba tháng nữa thôi, ngủ một giấc tan hết muộn phiền.
Tắt điện thoại, cất vào túi, tiếng lầm bầm vang lên trên cầu thang yên tĩnh: "Ngủ với anh rể, chơi cũng bạo thật."
—-------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.