Phật Tử Xin Ngươi Buông Bỏ Đồ Đao
Chương 9: Phu Tử (3)
Phật tử thỉnh ngươi phóng hạ đồ đao
22/10/2024
Nàng nhảy ra khỏi giường, mặc đồ xong, khi ra cửa khóa lại, dường như thoáng thấy một bóng vừa đen lướt qua từ ven tường.
" Vừa rồi bên đó có phải có người không? "
Kinh Linh nhíu mày, ngữ khí không kiên nhẫn: " Chỉ là một kẻ cắp có ý đồ xấu hoặc là sắc tâm, ngươi sợ cái gì? Ta một quyền là có thể đánh chết hắn. "
" Không không không! Đây là cơ hội tốt, không thể lãng phí. "
Nam Dược cười gian trá, dưới ánh mắt khó hiểu của Kinh Linh, nàng nhéo góc váy, chậm rãi đi về phía tư thục.
Vừa bước vào, Nam Dược ngây người một lúc, cứ tưởng mình đã bước vào một thanh lâu.
Thật sự, vẫn là kiểu thanh lâu thấp kém này.
Bởi vì những người đến đây phần lớn đều là nữ dân thôn, nói là đến đón đệ đệ về nhà, có những người thậm chí đã kết hôn hoặc là quả phụ...
Một số nữ nhân còn tô phấn lên mặt, trên đầu đội vài bông hoa dại nhặt ven đường, quần áo cũng là những bộ cũ kỹ, nhưng cách ăn mặc giản dị ấy trông cũng rất dễ nhìn.
Nam Dược nắm khăn, không tự tin hỏi Kinh Linh: " Người kia trông thế nào? "
Kinh Linh: " …… "
Người này chẳng lẽ là đang diễn trò?
" Người đó có khí chất giống ngươi lúc giả vờ. "
Kinh Linh chỉ vào một nữ nhân ở góc, Nam Dược vừa nhìn thấy, dung mạo tuy không bằng nàng, nhưng thanh tú vẫn còn, đôi mắt ướt long lanh, trông nhu nhược và đáng yêu.
Nam Dược: " …… "
Ai giả vờ? Có thể nói chuyện một cách tử tế được không!
" Nam tiểu thư, ngươi sao lại đến đây? Phu tử đang bên trong dạy học cho học sinh. "
Một người hầu nhỏ tiến lên, hắn là nô bộc bên cạnh Lâm Thanh, thường ngày hầu hạ Lâm Thanh ăn uống.
Nam Dược biết thân phận của hắn, cũng hiểu rằng tư thục này có phần của mình, huống chi chủ tử của hắn cũng đã nói qua rằng Nam Tiểu Thư đến phải được đãi ngộ chu đáo.
" Ta trước đó vài ngày bị bệnh, không ngờ bệnh kéo dài đến hôm nay mới đến, nhân tiện mang theo chút điểm tâm cho trẻ nhỏ. Nếu phu tử đang dạy học, thì ta sẽ không quấy rầy. "
Nam Dược rất thiện ý nói, đồng thời đưa túi giấy dầu ấm áp cho người hầu, rồi từ chối không để hắn đi cùng, dẫn Kinh Linh rời đi.
Người hầu ôm túi giấy dầu, rất cảm động, nhưng lại quay đầu nhìn đám “oanh oanh yến yến” kia, cảm thấy đau đầu.
Chủ tử xinh đẹp như vậy cũng là một nỗi phiền phức…
Sau khi Lâm Thanh kết thúc buổi học, người hầu đã báo cho Lâm Thanh về chuyện điểm tâm.
Lâm Thanh chỉ nhíu mày bảo hắn lần sau không nên nhận thứ đó nữa, vì Nam Dược đã quyên tiền, làm sao còn có thể để nàng tiêu pha mua điểm tâm được?
Nhưng điểm tâm cũng đã mua, Lâm Thanh lại bảo hắn chia điểm tâm cho trẻ nhỏ, đồng thời đưa thêm một ít tiền cho hắn để còn đưa cho Nam Dược.
Người hầu nhận tiền một lát sau đã quay trở lại, báo rằng Nam Tiểu Thư đã lên phố.
" Vừa rồi bên đó có phải có người không? "
Kinh Linh nhíu mày, ngữ khí không kiên nhẫn: " Chỉ là một kẻ cắp có ý đồ xấu hoặc là sắc tâm, ngươi sợ cái gì? Ta một quyền là có thể đánh chết hắn. "
" Không không không! Đây là cơ hội tốt, không thể lãng phí. "
Nam Dược cười gian trá, dưới ánh mắt khó hiểu của Kinh Linh, nàng nhéo góc váy, chậm rãi đi về phía tư thục.
Vừa bước vào, Nam Dược ngây người một lúc, cứ tưởng mình đã bước vào một thanh lâu.
Thật sự, vẫn là kiểu thanh lâu thấp kém này.
Bởi vì những người đến đây phần lớn đều là nữ dân thôn, nói là đến đón đệ đệ về nhà, có những người thậm chí đã kết hôn hoặc là quả phụ...
Một số nữ nhân còn tô phấn lên mặt, trên đầu đội vài bông hoa dại nhặt ven đường, quần áo cũng là những bộ cũ kỹ, nhưng cách ăn mặc giản dị ấy trông cũng rất dễ nhìn.
Nam Dược nắm khăn, không tự tin hỏi Kinh Linh: " Người kia trông thế nào? "
Kinh Linh: " …… "
Người này chẳng lẽ là đang diễn trò?
" Người đó có khí chất giống ngươi lúc giả vờ. "
Kinh Linh chỉ vào một nữ nhân ở góc, Nam Dược vừa nhìn thấy, dung mạo tuy không bằng nàng, nhưng thanh tú vẫn còn, đôi mắt ướt long lanh, trông nhu nhược và đáng yêu.
Nam Dược: " …… "
Ai giả vờ? Có thể nói chuyện một cách tử tế được không!
" Nam tiểu thư, ngươi sao lại đến đây? Phu tử đang bên trong dạy học cho học sinh. "
Một người hầu nhỏ tiến lên, hắn là nô bộc bên cạnh Lâm Thanh, thường ngày hầu hạ Lâm Thanh ăn uống.
Nam Dược biết thân phận của hắn, cũng hiểu rằng tư thục này có phần của mình, huống chi chủ tử của hắn cũng đã nói qua rằng Nam Tiểu Thư đến phải được đãi ngộ chu đáo.
" Ta trước đó vài ngày bị bệnh, không ngờ bệnh kéo dài đến hôm nay mới đến, nhân tiện mang theo chút điểm tâm cho trẻ nhỏ. Nếu phu tử đang dạy học, thì ta sẽ không quấy rầy. "
Nam Dược rất thiện ý nói, đồng thời đưa túi giấy dầu ấm áp cho người hầu, rồi từ chối không để hắn đi cùng, dẫn Kinh Linh rời đi.
Người hầu ôm túi giấy dầu, rất cảm động, nhưng lại quay đầu nhìn đám “oanh oanh yến yến” kia, cảm thấy đau đầu.
Chủ tử xinh đẹp như vậy cũng là một nỗi phiền phức…
Sau khi Lâm Thanh kết thúc buổi học, người hầu đã báo cho Lâm Thanh về chuyện điểm tâm.
Lâm Thanh chỉ nhíu mày bảo hắn lần sau không nên nhận thứ đó nữa, vì Nam Dược đã quyên tiền, làm sao còn có thể để nàng tiêu pha mua điểm tâm được?
Nhưng điểm tâm cũng đã mua, Lâm Thanh lại bảo hắn chia điểm tâm cho trẻ nhỏ, đồng thời đưa thêm một ít tiền cho hắn để còn đưa cho Nam Dược.
Người hầu nhận tiền một lát sau đã quay trở lại, báo rằng Nam Tiểu Thư đã lên phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.