Chương 23: Dù có đào ba thước đất, cũng phải đưa y bình an trở về cho trẫm!
Hiên Lam
10/02/2022
Trường săn hoàng gia.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kì săn thu, Tiêu Chấn Diệp mang Mộc Tử Khâm phóng ngựa rong rủi nơi núi rừng, chúng thần và thị vệ sớm bị hắn bỏ xa, chậm chạp chưa đuổi kịp.
Đột nhiện, Tiêu Chấn Diệp bắt gặp một con báo tuyết trường kiện xinh đẹp lướt qua sau bụi cây, nhận ra loại báo này cực kỳ hiếm thấy, mắt hắn sáng rực, lặp tức truy lùng.
Báo tuyết phát hiện nguy cơ, vận sức lao nhanh vào sâu trong rừng chạy trốn. Con ngươi Tiêu Chấn Diệp xoay tròn, giữ chặt eo Mộc Tử Khâm, quất mạnh roi da giục ngựa đuổi sát.
Báo kia đào tẩu cực nhanh, Tiêu Chấn Diệp truy đuổi non nửa canh giờ mới lần nữa thấy thân ảnh nó, nội tâm hắn vui vẻ, kéo mạnh cương ngựa muốn tăng tốc. Bất thình lình, giữa tầng tầng lá khô bao phủ xuất hiện sợi dây thừng chắn ngang.
Một trận ngựa hí thê lương, Mặc Ảnh chẳng kịp trốn tránh nên vấp ngã, thẳng tắp bổ nhào xuống đất.
Tiêu Chấn Diệp phản ứng thực mau, ngay tức khắc ôm chặt thắt lưng Mộc Tử Khâm, nâng cước giẫm lên lưng ngựa tránh sang chỗ khác.
Không đợi hắn vững gót, loạt tiếng "Vút" chợt vang bên tai, vô số mũi tên từ bốn phương tám hướng nhất tề bắn tới.
Tiêu Chấn Diệp mắt lóe hàn quang, dùng sức vung áo choàng đem toàn thân Mộc Tử Khâm vững vàng bảo hộ sau lưng, kiếm trong tay huy động liên hồi, thanh âm kim loại va chạm không ngừng, nhưng từ đầu đến cuối trên người chẳng có nửa điểm thương tổn.
"Giết!"
Sau tiếng quát to, mấy trăm hắc y nhân trong rừng lao ra, vung kiếm công kích Tiêu Chấn Diệp. Truyện Nữ Phụ
Đám hắc y nhân đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, thế công hung mãnh, xuất thủ âm ngoan, từng chiêu đoạt mạng.
Tiêu Chấn Diệp hừ lạnh, dùng nội lực ôn hòa đẩy Mộc Tử Khâm vào chỗ ngọn cây che khuất, sau đó kiếm phát hung quang, hắn tập trung triền đấu cùng hắc y nhân.
Trong lúc nhất thời, đao kiếm chém giết rung trời.
"Bệ hạ!"
Chẳng biết qua bao lâu, ảnh vệ của Tiêu Chấn Diệp đuổi tới, cùng hắn tàn sát địch nhân.
"Bảo hộ bệ hạ ––––––"
Rất nhanh, một tướng quân dẫn theo mấy trăm thị vệ chạy sang đây, vọt thẳng về phía hắc y nhân.
Trải qua một hồi ác chiến, đám hắc y nhân bị Tiêu Chấn Diệp và mười hai ảnh vệ giết chết chỉ còn lại hơn mười người, trông thấy mấy trăm tên thị vệ, bọn họ trao đổi ánh mắt rồi lấy tốc độ cực nhanh rút lui.
"Truy!" Sâm hàn dâng lên trong mắt Tiêu Chấn Diệp, hắn lạnh như băng hạ lệnh.
"Tuân mệnh!" Tướng quân kia mau chóng dẫn thị vệ đuổi theo.
"A! Bệ hạ thụ thương rồi!" Lúc này chúng thần tử cũng chạy sang, cựu thần nhìn vết thương trên tay Tiêu Chấn Diệp huyết nhục lẫn lộn liền hét thất thanh.
Đây là vừa rồi kịch đấu bất cẩn bị thương, Tiêu Chấn Điệp mặc kệ dám thần tử sốt sắng, trực tiếp hướng tới chỗ ngọn cây che lấp mà đi.
Nhưng mà, thứ đập vào mắt trừ bỏ nhánh cây xum xuê thì chỗ nào có người ở?
Cả chim chóc cũng không có.
Trống rỗng.
Khủng hoảng mãnh liệt bỗng dâng trào trong lòng, giọng nói Tiêu Chấn Diệp đều run rẩy: "Tử Khâm?"
Chả có ai đáp lời.
Tiêu Chấn Diệp chưa từ bỏ ý định, lại hô thêm một tiếng, vẫn chẳng ai đáp lời.
Tiêu Chấn Diệp có chút nóng nảy, hắn lặp đi lặp lại tìm kiếm chung quanh vài vòng, nhưng không tìm được thân ảnh hồng y tuyệt thế kia.
Bấy giờ hắn phát hiện, mục tiêu của đám người nọ đâu phải chính mình, là Mộc Tử Khâm mới đúng.
"A ––––––"
Nội lực chấn động dữ dội, cây cối xung quanh đồng thời đỗ ập, dọa sợ toàn bộ chim chóc tại cánh rừng.
"Truyền lệnh xuống dưới, dù có đào ba thước đất, cũng phải đưa y bình an trở về cho trẫm!"
Vân Nhai các.
Nội các hương khí lượn lờ, giữa màn giường đẹp đẽ hoa quý, bảy tám thiếu nam thiếu nữ dung mạo diễm lệ khoác y phục mỏng manh vây quanh một tử y nam nhân tuấn mỹ, từng đôi tay trắng nõn trên người hắn dao động ái muội, tiếng cười kiều mị thỉnh thoảng truyền ra, khiến nhân tâm nhộn nhạo.
Mà nam nhân tuấn mỹ bị chúng mỹ nhân vây lấy giờ phút này nằm nghiệng trên giường, tóc dài như mực tùy ý buông xõa ở đầu giường, vạt áo trước ngực mở rộng, bại lộ từng mảng bắp thịt màu mật kiện mỹ.
Khóe môi hoàn mỹ ngậm ý cười tà tứ phóng đãng, hai mắt thoải mái híp tựa con mèo lười biếng, hắn đang tỉ mỉ thưởng thức xương quai xanh tinh xảo của tiểu mỹ nhân hồng y hôn mê trong ngực.
"Ưm...."
Tựa hồ bị tiếng cười quấy nhiễu, Mộc Tử Khâm từ mê man chậm rãi mở ra đôi mắt xinh đẹp.
Tất cả thanh âm nhất thời đều yên tĩnh, kinh diễm tràn đầy con ngươi mọi người.
Thời điểm y hôn mê đã là mỹ nhân thiên hạ vô song, hiện tại lại càng đẹp đến kinh tâm động phách.
"Ai nha, thật đúng là yêu tinh câu nhân mà ~" Tử y nam nhân chốc lát liền phục hồi tinh thần, hắn tùy tiện phất tay, các tuấn nam mỹ nữ cấp tốc đứng dậy, quy củ mà thối lui.
"Tiểu mỹ nhân ngủ rất say đó ~" Hơi thở ám muội phun ở cần cổ, đầu lưỡi nóng bỏng lơ đãng chạm vào thùy tai y.
Cảm giác tê dại quen thuộc tập kích sống lưng, thân thể Mộc Tử Khâm run lên, theo bản năng đẩy mạnh nam nhân kia, chỉ nghe 'Ầm' một tiếng, nam nhân thẳng tấp ngã nhào xuống đất.
"Hóa ra tiểu mỹ nhân thích chơi như vậy ~" Bị Mộc Tử Khâm đá xuống giường, nam nhân cũng không giận, như chẳng có chuyện gì phát sinh, nụ cười nhạt tà tứ mà hư hỏng vẫn treo bên môi, tùy ý vỗ vỗ bụi đất trên người rồi tao nhã từ mặt đất đứng dậy.
"Ngươi là người nào?" Mộc Tử Khâm lạnh lùng nhìn nam nhân, con ngươi chứa đầy phòng bị.
"Ai nha ~ Lần đầu tiên gặp mặt, mỹ nhân gấp gáp muốn biết danh tự của tại hạ vậy sao ~" Nam nhân hướng Mộc Tử Khâm ném cái mị nhãn cực kỳ quyến rũ, hắn vừa định vươn tay chạm Mộc Tử Khâm đã bị ánh mắt sâm nhiên băng lãnh đảo qua, có chút ngượng ngùng thu tay về.
"Nếu mỹ nhân nhiệt tình như vậy, tại hạ há có đạo lý hữu bất cáo tri ~" Môi mỏng gợi độ cung tùy tiện, thâm mâu tà mị quỷ dị: "Vân Nhai các Các chủ, Hạ Vân Dương."
Nghe vậy, Mộc Tử Khâm ngây ngẩn cả người.
Y đương nhiên biết Hạ Vân Dương – công tử nổi danh tao lãng chốn giang hồ, Lăng Phong đại lục đỉnh đỉnh đại danh, đương nhiệm Các chủ Vân Nhai các thế lực đệ nhất giang hồ.
Vân Nhai các, một tổ chức thần bí, phạm vi thế lực trải rộng khắp Lăng Phong đại lục, thực lực sâu không lường được, nghe đồn có thể cùng một quốc gia đối địch, lại cự tuyệt tham dự nội chính triều đình, từ trước đến nay chỉ quản việc giang hồ.
Sau khi Tiêu Chấn Diệp thống nhất cửu quốc thành lập Tiêu vương triều đã diệt trừ không ít thế lực giang hồ, nhưng cứ chậm trễ đối Vân Nhai các hạ thủ, trừ bỏ chưa xác định rõ thực lực của Vân Nhai các, còn có nguyên nhân trọng yếu do thái độ của họ.
Nếu nam nhân trác táng trước mắt chính là Các chủ Vân Nhai các Hạ Vân Dương, nói như vậy nơi này hẳn là tổng bộ Vân Nhai các, kết hợp với toàn bộ sự việc phát sinh ở trường săn, dễ dàng đoán được hắc y nhân do Hạ Vân Dương phái đi.
Cơ mà chẳng biết Vân Nhai các luôn không màng chính sự vì cái gì đột nhiên tập kích Tiêu Chấn Diệp, lại vì cái gì bắt y đến nơi này.
"Không biết Hạ các chủ bắt ta đến đây có mục đích gì?" Mộc Tử Khâm khẽ nheo mắt, nhãn thần sắc bén thâm trầm.
"Mục đích à......" Hạ Vân Dương thình lình nâng cằm Mộc Tử Khâm, rút bỏ vẻ bất cần đời trên mặt, biểu tình trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt thâm tình nóng rực không lẫn một tia tạp chất như muốn thiêu phỏng Mộc Tử Khâm: "Nếu ta nói, ta làm hết thảy chỉ đơn thuần là vì ngươi thì sao?"
Hôm nay là ngày cuối cùng của kì săn thu, Tiêu Chấn Diệp mang Mộc Tử Khâm phóng ngựa rong rủi nơi núi rừng, chúng thần và thị vệ sớm bị hắn bỏ xa, chậm chạp chưa đuổi kịp.
Đột nhiện, Tiêu Chấn Diệp bắt gặp một con báo tuyết trường kiện xinh đẹp lướt qua sau bụi cây, nhận ra loại báo này cực kỳ hiếm thấy, mắt hắn sáng rực, lặp tức truy lùng.
Báo tuyết phát hiện nguy cơ, vận sức lao nhanh vào sâu trong rừng chạy trốn. Con ngươi Tiêu Chấn Diệp xoay tròn, giữ chặt eo Mộc Tử Khâm, quất mạnh roi da giục ngựa đuổi sát.
Báo kia đào tẩu cực nhanh, Tiêu Chấn Diệp truy đuổi non nửa canh giờ mới lần nữa thấy thân ảnh nó, nội tâm hắn vui vẻ, kéo mạnh cương ngựa muốn tăng tốc. Bất thình lình, giữa tầng tầng lá khô bao phủ xuất hiện sợi dây thừng chắn ngang.
Một trận ngựa hí thê lương, Mặc Ảnh chẳng kịp trốn tránh nên vấp ngã, thẳng tắp bổ nhào xuống đất.
Tiêu Chấn Diệp phản ứng thực mau, ngay tức khắc ôm chặt thắt lưng Mộc Tử Khâm, nâng cước giẫm lên lưng ngựa tránh sang chỗ khác.
Không đợi hắn vững gót, loạt tiếng "Vút" chợt vang bên tai, vô số mũi tên từ bốn phương tám hướng nhất tề bắn tới.
Tiêu Chấn Diệp mắt lóe hàn quang, dùng sức vung áo choàng đem toàn thân Mộc Tử Khâm vững vàng bảo hộ sau lưng, kiếm trong tay huy động liên hồi, thanh âm kim loại va chạm không ngừng, nhưng từ đầu đến cuối trên người chẳng có nửa điểm thương tổn.
"Giết!"
Sau tiếng quát to, mấy trăm hắc y nhân trong rừng lao ra, vung kiếm công kích Tiêu Chấn Diệp. Truyện Nữ Phụ
Đám hắc y nhân đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, thế công hung mãnh, xuất thủ âm ngoan, từng chiêu đoạt mạng.
Tiêu Chấn Diệp hừ lạnh, dùng nội lực ôn hòa đẩy Mộc Tử Khâm vào chỗ ngọn cây che khuất, sau đó kiếm phát hung quang, hắn tập trung triền đấu cùng hắc y nhân.
Trong lúc nhất thời, đao kiếm chém giết rung trời.
"Bệ hạ!"
Chẳng biết qua bao lâu, ảnh vệ của Tiêu Chấn Diệp đuổi tới, cùng hắn tàn sát địch nhân.
"Bảo hộ bệ hạ ––––––"
Rất nhanh, một tướng quân dẫn theo mấy trăm thị vệ chạy sang đây, vọt thẳng về phía hắc y nhân.
Trải qua một hồi ác chiến, đám hắc y nhân bị Tiêu Chấn Diệp và mười hai ảnh vệ giết chết chỉ còn lại hơn mười người, trông thấy mấy trăm tên thị vệ, bọn họ trao đổi ánh mắt rồi lấy tốc độ cực nhanh rút lui.
"Truy!" Sâm hàn dâng lên trong mắt Tiêu Chấn Diệp, hắn lạnh như băng hạ lệnh.
"Tuân mệnh!" Tướng quân kia mau chóng dẫn thị vệ đuổi theo.
"A! Bệ hạ thụ thương rồi!" Lúc này chúng thần tử cũng chạy sang, cựu thần nhìn vết thương trên tay Tiêu Chấn Diệp huyết nhục lẫn lộn liền hét thất thanh.
Đây là vừa rồi kịch đấu bất cẩn bị thương, Tiêu Chấn Điệp mặc kệ dám thần tử sốt sắng, trực tiếp hướng tới chỗ ngọn cây che lấp mà đi.
Nhưng mà, thứ đập vào mắt trừ bỏ nhánh cây xum xuê thì chỗ nào có người ở?
Cả chim chóc cũng không có.
Trống rỗng.
Khủng hoảng mãnh liệt bỗng dâng trào trong lòng, giọng nói Tiêu Chấn Diệp đều run rẩy: "Tử Khâm?"
Chả có ai đáp lời.
Tiêu Chấn Diệp chưa từ bỏ ý định, lại hô thêm một tiếng, vẫn chẳng ai đáp lời.
Tiêu Chấn Diệp có chút nóng nảy, hắn lặp đi lặp lại tìm kiếm chung quanh vài vòng, nhưng không tìm được thân ảnh hồng y tuyệt thế kia.
Bấy giờ hắn phát hiện, mục tiêu của đám người nọ đâu phải chính mình, là Mộc Tử Khâm mới đúng.
"A ––––––"
Nội lực chấn động dữ dội, cây cối xung quanh đồng thời đỗ ập, dọa sợ toàn bộ chim chóc tại cánh rừng.
"Truyền lệnh xuống dưới, dù có đào ba thước đất, cũng phải đưa y bình an trở về cho trẫm!"
Vân Nhai các.
Nội các hương khí lượn lờ, giữa màn giường đẹp đẽ hoa quý, bảy tám thiếu nam thiếu nữ dung mạo diễm lệ khoác y phục mỏng manh vây quanh một tử y nam nhân tuấn mỹ, từng đôi tay trắng nõn trên người hắn dao động ái muội, tiếng cười kiều mị thỉnh thoảng truyền ra, khiến nhân tâm nhộn nhạo.
Mà nam nhân tuấn mỹ bị chúng mỹ nhân vây lấy giờ phút này nằm nghiệng trên giường, tóc dài như mực tùy ý buông xõa ở đầu giường, vạt áo trước ngực mở rộng, bại lộ từng mảng bắp thịt màu mật kiện mỹ.
Khóe môi hoàn mỹ ngậm ý cười tà tứ phóng đãng, hai mắt thoải mái híp tựa con mèo lười biếng, hắn đang tỉ mỉ thưởng thức xương quai xanh tinh xảo của tiểu mỹ nhân hồng y hôn mê trong ngực.
"Ưm...."
Tựa hồ bị tiếng cười quấy nhiễu, Mộc Tử Khâm từ mê man chậm rãi mở ra đôi mắt xinh đẹp.
Tất cả thanh âm nhất thời đều yên tĩnh, kinh diễm tràn đầy con ngươi mọi người.
Thời điểm y hôn mê đã là mỹ nhân thiên hạ vô song, hiện tại lại càng đẹp đến kinh tâm động phách.
"Ai nha, thật đúng là yêu tinh câu nhân mà ~" Tử y nam nhân chốc lát liền phục hồi tinh thần, hắn tùy tiện phất tay, các tuấn nam mỹ nữ cấp tốc đứng dậy, quy củ mà thối lui.
"Tiểu mỹ nhân ngủ rất say đó ~" Hơi thở ám muội phun ở cần cổ, đầu lưỡi nóng bỏng lơ đãng chạm vào thùy tai y.
Cảm giác tê dại quen thuộc tập kích sống lưng, thân thể Mộc Tử Khâm run lên, theo bản năng đẩy mạnh nam nhân kia, chỉ nghe 'Ầm' một tiếng, nam nhân thẳng tấp ngã nhào xuống đất.
"Hóa ra tiểu mỹ nhân thích chơi như vậy ~" Bị Mộc Tử Khâm đá xuống giường, nam nhân cũng không giận, như chẳng có chuyện gì phát sinh, nụ cười nhạt tà tứ mà hư hỏng vẫn treo bên môi, tùy ý vỗ vỗ bụi đất trên người rồi tao nhã từ mặt đất đứng dậy.
"Ngươi là người nào?" Mộc Tử Khâm lạnh lùng nhìn nam nhân, con ngươi chứa đầy phòng bị.
"Ai nha ~ Lần đầu tiên gặp mặt, mỹ nhân gấp gáp muốn biết danh tự của tại hạ vậy sao ~" Nam nhân hướng Mộc Tử Khâm ném cái mị nhãn cực kỳ quyến rũ, hắn vừa định vươn tay chạm Mộc Tử Khâm đã bị ánh mắt sâm nhiên băng lãnh đảo qua, có chút ngượng ngùng thu tay về.
"Nếu mỹ nhân nhiệt tình như vậy, tại hạ há có đạo lý hữu bất cáo tri ~" Môi mỏng gợi độ cung tùy tiện, thâm mâu tà mị quỷ dị: "Vân Nhai các Các chủ, Hạ Vân Dương."
Nghe vậy, Mộc Tử Khâm ngây ngẩn cả người.
Y đương nhiên biết Hạ Vân Dương – công tử nổi danh tao lãng chốn giang hồ, Lăng Phong đại lục đỉnh đỉnh đại danh, đương nhiệm Các chủ Vân Nhai các thế lực đệ nhất giang hồ.
Vân Nhai các, một tổ chức thần bí, phạm vi thế lực trải rộng khắp Lăng Phong đại lục, thực lực sâu không lường được, nghe đồn có thể cùng một quốc gia đối địch, lại cự tuyệt tham dự nội chính triều đình, từ trước đến nay chỉ quản việc giang hồ.
Sau khi Tiêu Chấn Diệp thống nhất cửu quốc thành lập Tiêu vương triều đã diệt trừ không ít thế lực giang hồ, nhưng cứ chậm trễ đối Vân Nhai các hạ thủ, trừ bỏ chưa xác định rõ thực lực của Vân Nhai các, còn có nguyên nhân trọng yếu do thái độ của họ.
Nếu nam nhân trác táng trước mắt chính là Các chủ Vân Nhai các Hạ Vân Dương, nói như vậy nơi này hẳn là tổng bộ Vân Nhai các, kết hợp với toàn bộ sự việc phát sinh ở trường săn, dễ dàng đoán được hắc y nhân do Hạ Vân Dương phái đi.
Cơ mà chẳng biết Vân Nhai các luôn không màng chính sự vì cái gì đột nhiên tập kích Tiêu Chấn Diệp, lại vì cái gì bắt y đến nơi này.
"Không biết Hạ các chủ bắt ta đến đây có mục đích gì?" Mộc Tử Khâm khẽ nheo mắt, nhãn thần sắc bén thâm trầm.
"Mục đích à......" Hạ Vân Dương thình lình nâng cằm Mộc Tử Khâm, rút bỏ vẻ bất cần đời trên mặt, biểu tình trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt thâm tình nóng rực không lẫn một tia tạp chất như muốn thiêu phỏng Mộc Tử Khâm: "Nếu ta nói, ta làm hết thảy chỉ đơn thuần là vì ngươi thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.