Chương 16: Yên tâm đi, Tử Khâm, trẫm có chừng mực, sẽ không làm ngươi bị thương
Hiên Lam
28/01/2022
Ba ngày sau, Huyễn Hoa cung.
"Ưm...." Mộc Tử Khâm hôn mê suốt ba ngày ba đêm mới từ từ tỉnh lại.
"Hoàng huynh, huynh tỉnh rồi........"
Thanh âm quen tai hàm chứa kinh hỉ truyền đến, Mộc Tử Khâm chậm rãi mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt quen thuộc của Mộc Tử Trạc.
"Hoàng huynh ơi, huynh cảm thấy thế nào? Thân thể có chỗ nào khó chịu không?" Bộ dáng Mộc Tử Trạc có phần khẩn trương.
"Tử Trạc......" Mộc Tử Khâm vừa tỉnh nên còn hơi mê mang, trong chốc lát chưa kịp nhớ tới chuyện phát sinh lúc trước, giọng nói chứa chút khan khan biếng nhác, tựa như một con mèo Ba Tư mới tỉnh ngủ.
"Ngô..." Mộc Tử Khâm xoa xoa thái dương có chút phát đau, đột nhiên nghĩ tới cái gì, y bỗng kéo vạt áo của Mộc Tử Trạc xuống.
Trông thấy vết roi loang lỗ tuy đã kết vảy nhưng vẫn rất rợn người trải khắp da thịt trắng nõn, đau lòng cùng áy náy chất đầy trong mắt Mộc Tử Khâm, đuôi mắt dần dần ửng đỏ.
Ngón tay xinh đẹp thon dài run rẩy khó nén khẽ mơn trớn vết roi, con ngươi ẩn chứa tự trách càng sâu.
"Hoàng huynh, đệ không...."
Mộc Tử Trạc muốn nói rằng cậu không có việc gì, nhưng chưa nói xong, cả người cậu bị Mộc Tử Khâm kéo mạnh vào lòng ngực, Mộc Tử Trạc có thể cảm nhận được đôi tay ôm mình không ngừng siết chặt, còn đang run rẩy.
Mộc Tử Khâm liền như vậy ôm Mộc Tử Trạc, không nói cái gì, chỉ là vẫn ôm, mang theo run rẩy mà ôm.
Mộc Tử Khâm chẳng nói lời nào, Mộc Tử Trạc cũng không nói, cứ lẳng lặng để Mộc Tử Khâm tùy ý ôm mình.
Thật lâu sau, ngay lúc Mộc Tử Trạc nhịn không nổi muốn mở miệng, Mộc Tử Khâm rốt cục lên tiếng: "Tử Trạc, sẽ không, chuyện như vậy về sau sẽ không tái phát sinh......"
Mộc Tử Trạc nao nao, sau đó hốc mắt dần trở nên ẩm ướt, âm thanh nghẹn ngào: "Ừm..."
Hoàng huynh của cậu chính là như thế, trước nay luôn không nói quá nhiều, nhưng cuối cùng có thể khiến cậu cảm thấy an tâm.
Giống như chỉ cần người nọ tại, thì cái gì cũng chẳng cần sợ.
Rõ ràng y so với mình chỉ lớn hơn hai tuổi......
Mộc Tử Trạc hít mũi, đem nước mắt thu vào, cậu vỗ vỗ lưng Mộc Tử Khâm, rồi ngẩng đầu khỏi lòng ngực y: "Hoàng huynh, đệ không có việc gì, Tiêu... bệ hạ đã kêu thái y xử lý thương tích trên người đệ, không còn đau nữa......"
Nghe Mộc Tử Trạc nhắc đến Tiêu Chấn Diệp, mâu sắc Mộc Tử Khâm chợt lạnh, không khí tức thì ngưng đọng.
Mộc Tử Trạc ý thức được thái độ Mộc Tử Khâm thay đổi, vội nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, hoàng huynh, huynh còn không biết Trần Nguyên Tư – cái người lúc trước bị huynh giáo huấn thế nào đi?"
Mộc Tử Khâm chả có phản ứng, thần sắc nhàn nhạt như thường, Mộc Tử Trạc tập mãi thành quen, tự lo nói tiếp phần mình:
"Hiện tại, Trần Nguyên Tư đang ở Trấn quốc công phủ dưỡng thương, bất quá theo lời thái y thì mắt phải hắn đã hỏng hoàn toàn, mặt cũng vì một roi kia của hoàng huynh mà bị hủy dung......"
Mộc Tử Khâm lạnh lùng cong môi, mắt chợt lóe hàn quang rồi biến mất, nếu không phải bị Tiêu Chấn Diệp phế nội lực, roi kia quất xuống, hủy đi sẽ không chỉ là mặt của Trần Nguyên Tư.
"Kế đó, Trấn quốc công liên hợp chúng đại thần nói huynh là yêu phi họa quốc, bọn họ liên tục dâng tấu tỉnh bệ hạ xử tử huynh, chẳng qua đều bị bệ hạ áp xuống...."
"Kỳ thật hoàng huynh......" Mộc Tử Trạc hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, "Đệ cảm thấy bệ hạ cũng không tồi......"
"Tử Trạc!" Mộc Tử Khâm giận dữ gầm lên, nhất thời kinh sợ nhìn Mộc Tử Trạc: "Đệ làm sao có thể......"
"Tử Khâm, ngươi tỉnh."
Mộc Tử Khâm còn chưa nói hết câu, đã bị đánh gãy bởi đạo âm thanh đột nhiên xuất hiện, y ngoảnh đầu nhìn thấy Tiêu Chấn Diệp mặt hiện vẻ kinh hỉ.đang đứng ở cạnh cửa.
"Bệ hạ tới thật khéo, ta vừa tỉnh không đến một khắc, bệ hạ đã tới."
Mộc Tử Khâm ám chỉ nói một câu, tầm mắt hữu ý vô ý mà đảo qua Linh Tuyết cúi đầu đứng gần đó, cảm nhận được tầm mắt Mộc Tử Khâm, đầu Linh Tuyết càng cúi thấp.
Tiêu Chấn Diệp dường như căn bản chẳng nghe ra ý tứ trong lời Mộc Tử Khâm nói, tự nhiên đi đến bên giường Mộc Tử Khâm ngồi xuống, cánh tay thon dài ôm chầm thắt lưng mảnh khảnh kia.
Tay thoáng dùng lực, Mộc Tử Khâm liền vững vàng ngồi trên đùi hắn, đại thủ khác còn đặt ở mông của Mộc Tử Khâm, thoạt nhìn ám muội lại phá lệ hài hòa.
......!!!
Mộc Tử Trạc bên cạnh tức khắc cả kinh chẳng thốt nên lời, Tiêu Chấn Diệp chả cho cậu thời gian phản ứng, một bên giống như chơi đùa tiểu miêu mà ung dung ngăn chặn Mộc Tử Khâm ra sức vùng vẫy, một bên đối với Mộc Tử Trạc lạnh lùng nói: "Lui xuống."
Âm thanh kia ẩn chứa lãnh ý khiến Mộc Tử Trạc sợ run lên, cậu theo bản năng muốn chạy trốn, thế nhưng nhớ đến cái gì, cậu lo lắng lén nhìn Mộc Tử Khâm, cố chấp chưa chịu ly khai.
"Hửm?" Ánh mắt Tiêu Chấn Diệp lạnh băng bắn về phía Mộc Tử Trạc, bất mãn rõ rệt.
"Tử Trạc, đệ...đi xuống...... trước......"
Tay Tiêu Chấn Diệp duỗi vào nội y Mộc Tử Khâm...... Cả người Mộc Tử Khâm phát run, cực lực đè ép rên rỉ sắp ra khỏi miệng, lên tiếng bảo Mộc Tử Trạc ly khai.
"Dạ, hoàng... huynh trưởng......" Mộc Tử Trạc vẫn lo lắng liếc nhìn Mộc Tử Khâm, có chút do dự xoay người rời đi.
Sau khi Mộc Tử Trạc đi, Lưu công công theo Tiêu Chấn Diếp tới và Linh Tuyết cũng tự giác ly khai, rồi rất tự giác mà đóng cửa.
Cả gian phòng chỉ còn lại Mộc Tử Khâm và Tiêu Chấn Diệp.
"Tiêu! Chấn! Diệp!"
Cùng với tiếng nộ hống, Mộc Tử Khâm thúc khuỷu tay hướng Tiêu Chấn Diệp đánh tới, thừa dịp hắn ngăn cản mà nhanh chóng nhảy khỏi đùi hắn, tức khắc lui xa mười thước có hơn, mắt phượng diễm lệ tràn đầy sát khí trừng hắn, hận không thể lột da lóc xương.
Y đâu ngờ rằng, bộ dáng này trong mắt Tiêu Chấn Diệp tựa như ấu miêu xù lông, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác đều mang theo hấp dẫn chí mạng.
Nếu không phải ngại Mộc Tử Khâm vừa tỉnh dậy thân thể hư nhược, Tiêu Chấn Diệp sớm đã bổ nhào làm y ngay tại chỗ.
Tuy rằng người chưa thể ăn, nhưng cầu phúc lợi vẫn có thể.
Môi mỏng ân hồng giương độ cung tà ác, Tiêu Chấn Diệp tà mị liếm khóe mội, lắc mình một cái, đem người chặn ngang bế lên, ném tới trên giường.
Mộc Tử Khâm chẳng kịp phản ứng lại, một cái bóng đen đã đè xuống, y cả kinh, theo bản năng nâng tay đánh Tiêu Chấn Diệp, nhưng hắn dùng một tay dễ dàng chế trụ.
Tiếp theo chợt nghe âm thanh Tiêu Chấn Diệp nhuốm chút tà tứ vang lên: "Tử Khâm, ngươi nói xem, có muốn trẫm đuổi Mộc Tử Trạc về Trì thân vương phủ hay không?"
Nghe vậy, Mộc Tử Khâm đang giãy dụa bỗng cứng người: "Ngươi có ý gì?"
"Ngươi nói xem?" Mục quang Tiêu Chấn Diệp nóng rực đốt người.
Mộc Tử Khâm giật mình, bây giờ còn cái gì không rõ, Tiêu Chấn Diệp là muốn y đem thân thể tới đổi.
Con ngươi kịch liệt giằng co chốc lát, sau đó tựa hồ liền vứt bỏ phản kháng, nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên, bộ dáng mặc quân đến hái.
Dáng vẻ Mộc Tử Khâm phó mặc từ bỏ phản kháng mà ẩn nhẫn cùng cực chọc Tiêu Chấn Diệp tâm tư ngứa ngáy, hắn làm sao còn nhẫn được, dục hỏa nháy mắt bị thiêu đốt, y phục Mộc Tử Khâm nhất thời hóa thành bội mịn.
"Yên tâm đi, Tử Khâm, trẫm có chừng mực, sẽ không làm ngươi bị thương......"
"Ưm...." Mộc Tử Khâm hôn mê suốt ba ngày ba đêm mới từ từ tỉnh lại.
"Hoàng huynh, huynh tỉnh rồi........"
Thanh âm quen tai hàm chứa kinh hỉ truyền đến, Mộc Tử Khâm chậm rãi mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt quen thuộc của Mộc Tử Trạc.
"Hoàng huynh ơi, huynh cảm thấy thế nào? Thân thể có chỗ nào khó chịu không?" Bộ dáng Mộc Tử Trạc có phần khẩn trương.
"Tử Trạc......" Mộc Tử Khâm vừa tỉnh nên còn hơi mê mang, trong chốc lát chưa kịp nhớ tới chuyện phát sinh lúc trước, giọng nói chứa chút khan khan biếng nhác, tựa như một con mèo Ba Tư mới tỉnh ngủ.
"Ngô..." Mộc Tử Khâm xoa xoa thái dương có chút phát đau, đột nhiên nghĩ tới cái gì, y bỗng kéo vạt áo của Mộc Tử Trạc xuống.
Trông thấy vết roi loang lỗ tuy đã kết vảy nhưng vẫn rất rợn người trải khắp da thịt trắng nõn, đau lòng cùng áy náy chất đầy trong mắt Mộc Tử Khâm, đuôi mắt dần dần ửng đỏ.
Ngón tay xinh đẹp thon dài run rẩy khó nén khẽ mơn trớn vết roi, con ngươi ẩn chứa tự trách càng sâu.
"Hoàng huynh, đệ không...."
Mộc Tử Trạc muốn nói rằng cậu không có việc gì, nhưng chưa nói xong, cả người cậu bị Mộc Tử Khâm kéo mạnh vào lòng ngực, Mộc Tử Trạc có thể cảm nhận được đôi tay ôm mình không ngừng siết chặt, còn đang run rẩy.
Mộc Tử Khâm liền như vậy ôm Mộc Tử Trạc, không nói cái gì, chỉ là vẫn ôm, mang theo run rẩy mà ôm.
Mộc Tử Khâm chẳng nói lời nào, Mộc Tử Trạc cũng không nói, cứ lẳng lặng để Mộc Tử Khâm tùy ý ôm mình.
Thật lâu sau, ngay lúc Mộc Tử Trạc nhịn không nổi muốn mở miệng, Mộc Tử Khâm rốt cục lên tiếng: "Tử Trạc, sẽ không, chuyện như vậy về sau sẽ không tái phát sinh......"
Mộc Tử Trạc nao nao, sau đó hốc mắt dần trở nên ẩm ướt, âm thanh nghẹn ngào: "Ừm..."
Hoàng huynh của cậu chính là như thế, trước nay luôn không nói quá nhiều, nhưng cuối cùng có thể khiến cậu cảm thấy an tâm.
Giống như chỉ cần người nọ tại, thì cái gì cũng chẳng cần sợ.
Rõ ràng y so với mình chỉ lớn hơn hai tuổi......
Mộc Tử Trạc hít mũi, đem nước mắt thu vào, cậu vỗ vỗ lưng Mộc Tử Khâm, rồi ngẩng đầu khỏi lòng ngực y: "Hoàng huynh, đệ không có việc gì, Tiêu... bệ hạ đã kêu thái y xử lý thương tích trên người đệ, không còn đau nữa......"
Nghe Mộc Tử Trạc nhắc đến Tiêu Chấn Diệp, mâu sắc Mộc Tử Khâm chợt lạnh, không khí tức thì ngưng đọng.
Mộc Tử Trạc ý thức được thái độ Mộc Tử Khâm thay đổi, vội nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, hoàng huynh, huynh còn không biết Trần Nguyên Tư – cái người lúc trước bị huynh giáo huấn thế nào đi?"
Mộc Tử Khâm chả có phản ứng, thần sắc nhàn nhạt như thường, Mộc Tử Trạc tập mãi thành quen, tự lo nói tiếp phần mình:
"Hiện tại, Trần Nguyên Tư đang ở Trấn quốc công phủ dưỡng thương, bất quá theo lời thái y thì mắt phải hắn đã hỏng hoàn toàn, mặt cũng vì một roi kia của hoàng huynh mà bị hủy dung......"
Mộc Tử Khâm lạnh lùng cong môi, mắt chợt lóe hàn quang rồi biến mất, nếu không phải bị Tiêu Chấn Diệp phế nội lực, roi kia quất xuống, hủy đi sẽ không chỉ là mặt của Trần Nguyên Tư.
"Kế đó, Trấn quốc công liên hợp chúng đại thần nói huynh là yêu phi họa quốc, bọn họ liên tục dâng tấu tỉnh bệ hạ xử tử huynh, chẳng qua đều bị bệ hạ áp xuống...."
"Kỳ thật hoàng huynh......" Mộc Tử Trạc hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, "Đệ cảm thấy bệ hạ cũng không tồi......"
"Tử Trạc!" Mộc Tử Khâm giận dữ gầm lên, nhất thời kinh sợ nhìn Mộc Tử Trạc: "Đệ làm sao có thể......"
"Tử Khâm, ngươi tỉnh."
Mộc Tử Khâm còn chưa nói hết câu, đã bị đánh gãy bởi đạo âm thanh đột nhiên xuất hiện, y ngoảnh đầu nhìn thấy Tiêu Chấn Diệp mặt hiện vẻ kinh hỉ.đang đứng ở cạnh cửa.
"Bệ hạ tới thật khéo, ta vừa tỉnh không đến một khắc, bệ hạ đã tới."
Mộc Tử Khâm ám chỉ nói một câu, tầm mắt hữu ý vô ý mà đảo qua Linh Tuyết cúi đầu đứng gần đó, cảm nhận được tầm mắt Mộc Tử Khâm, đầu Linh Tuyết càng cúi thấp.
Tiêu Chấn Diệp dường như căn bản chẳng nghe ra ý tứ trong lời Mộc Tử Khâm nói, tự nhiên đi đến bên giường Mộc Tử Khâm ngồi xuống, cánh tay thon dài ôm chầm thắt lưng mảnh khảnh kia.
Tay thoáng dùng lực, Mộc Tử Khâm liền vững vàng ngồi trên đùi hắn, đại thủ khác còn đặt ở mông của Mộc Tử Khâm, thoạt nhìn ám muội lại phá lệ hài hòa.
......!!!
Mộc Tử Trạc bên cạnh tức khắc cả kinh chẳng thốt nên lời, Tiêu Chấn Diệp chả cho cậu thời gian phản ứng, một bên giống như chơi đùa tiểu miêu mà ung dung ngăn chặn Mộc Tử Khâm ra sức vùng vẫy, một bên đối với Mộc Tử Trạc lạnh lùng nói: "Lui xuống."
Âm thanh kia ẩn chứa lãnh ý khiến Mộc Tử Trạc sợ run lên, cậu theo bản năng muốn chạy trốn, thế nhưng nhớ đến cái gì, cậu lo lắng lén nhìn Mộc Tử Khâm, cố chấp chưa chịu ly khai.
"Hửm?" Ánh mắt Tiêu Chấn Diệp lạnh băng bắn về phía Mộc Tử Trạc, bất mãn rõ rệt.
"Tử Trạc, đệ...đi xuống...... trước......"
Tay Tiêu Chấn Diệp duỗi vào nội y Mộc Tử Khâm...... Cả người Mộc Tử Khâm phát run, cực lực đè ép rên rỉ sắp ra khỏi miệng, lên tiếng bảo Mộc Tử Trạc ly khai.
"Dạ, hoàng... huynh trưởng......" Mộc Tử Trạc vẫn lo lắng liếc nhìn Mộc Tử Khâm, có chút do dự xoay người rời đi.
Sau khi Mộc Tử Trạc đi, Lưu công công theo Tiêu Chấn Diếp tới và Linh Tuyết cũng tự giác ly khai, rồi rất tự giác mà đóng cửa.
Cả gian phòng chỉ còn lại Mộc Tử Khâm và Tiêu Chấn Diệp.
"Tiêu! Chấn! Diệp!"
Cùng với tiếng nộ hống, Mộc Tử Khâm thúc khuỷu tay hướng Tiêu Chấn Diệp đánh tới, thừa dịp hắn ngăn cản mà nhanh chóng nhảy khỏi đùi hắn, tức khắc lui xa mười thước có hơn, mắt phượng diễm lệ tràn đầy sát khí trừng hắn, hận không thể lột da lóc xương.
Y đâu ngờ rằng, bộ dáng này trong mắt Tiêu Chấn Diệp tựa như ấu miêu xù lông, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác đều mang theo hấp dẫn chí mạng.
Nếu không phải ngại Mộc Tử Khâm vừa tỉnh dậy thân thể hư nhược, Tiêu Chấn Diệp sớm đã bổ nhào làm y ngay tại chỗ.
Tuy rằng người chưa thể ăn, nhưng cầu phúc lợi vẫn có thể.
Môi mỏng ân hồng giương độ cung tà ác, Tiêu Chấn Diệp tà mị liếm khóe mội, lắc mình một cái, đem người chặn ngang bế lên, ném tới trên giường.
Mộc Tử Khâm chẳng kịp phản ứng lại, một cái bóng đen đã đè xuống, y cả kinh, theo bản năng nâng tay đánh Tiêu Chấn Diệp, nhưng hắn dùng một tay dễ dàng chế trụ.
Tiếp theo chợt nghe âm thanh Tiêu Chấn Diệp nhuốm chút tà tứ vang lên: "Tử Khâm, ngươi nói xem, có muốn trẫm đuổi Mộc Tử Trạc về Trì thân vương phủ hay không?"
Nghe vậy, Mộc Tử Khâm đang giãy dụa bỗng cứng người: "Ngươi có ý gì?"
"Ngươi nói xem?" Mục quang Tiêu Chấn Diệp nóng rực đốt người.
Mộc Tử Khâm giật mình, bây giờ còn cái gì không rõ, Tiêu Chấn Diệp là muốn y đem thân thể tới đổi.
Con ngươi kịch liệt giằng co chốc lát, sau đó tựa hồ liền vứt bỏ phản kháng, nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên, bộ dáng mặc quân đến hái.
Dáng vẻ Mộc Tử Khâm phó mặc từ bỏ phản kháng mà ẩn nhẫn cùng cực chọc Tiêu Chấn Diệp tâm tư ngứa ngáy, hắn làm sao còn nhẫn được, dục hỏa nháy mắt bị thiêu đốt, y phục Mộc Tử Khâm nhất thời hóa thành bội mịn.
"Yên tâm đi, Tử Khâm, trẫm có chừng mực, sẽ không làm ngươi bị thương......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.