Chương 13: Chương 13
Giả Bình Ao
18/10/2016
Trang Chi Điệp đẩy cánh cửa, trong nhà điện vẫn sáng, phu nhân và Hồng Giang ngồi trên ghế sa lông, vừa đếm tiền vừa dùng máy tính tính sổ nợ. Trang Chi Điệp thấy trên sa lông để từng xấp tiền to nhỏ khác nhau, bảo:
– Ồ, tháng này kiếm nhiều tiền nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Kiếm cái gì đâu? Nhập một lô sách kiếm hiệp của Kim Dung, con khỉ núi nam – một con cúi lạy thì tất cả đua nhau cúi lạy, thế là hàng nằm chết dí một chỗ. Số tiền này tính đi tính lại, chỉ đủ để trả tiền công của hai cô gái và tiền thuế của Sở thuế vụ. Mấy hôm trước Hồng Giang đà mua ba cái tủ sách, bây giờ vẫn để không, anh thì suốt ngày chạy rông, cũng chẳng hỏi han gì.
Hồng Giang bảo:
Bạn đang đọc truyện tại
– Nhà xuất bản Thiên Lại Hồ Nam vừa mới cho ra một quyển sách, tên là gì nhỉ?
– Phu nhân Sha-tai-lai.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Cuốn sách ấy đang bán rất chạy, nhưng không có nguồn hàng. Chẳng phải anh quen biết với tổng biên tập nhà xuất bản Thiên Lại đó sao? Bọn họ thường viết thư cho anh đặt bài. Ngày may anh gửi cho họ một bức điện báo, bảo họ cũng dành cho mình một lô hàng.
Trang Chi Điệp nói:
– Chuyện ấy cũng khó đấy. Ngày mai, Hồng Giang lấy danh nghĩa tôi đánh một bức điện báo nhé?
Hồng Giang nói:
– Em cần anh câu nói đó, không thì, anh lại bảo mượn danh nghĩa của anh ra ngoài làm lung tung.
Trang Chi Điệp nói:
– Chỉ được lấy tên tôi đánh mấy bức điện ấy, cũng không được nói tôi mở hiệu sách đâu đấy nhé!
Hồng Giang nói:
– Anh cẩn thận quá đấy, quả thật lấy tên anh thành tên hiệu sách này, thì sách gì cũng nhập được.
Trang Chi Điệp nói:
– Tôi là nhà văn, nhà văn dựa vào tác phẩm. Bên ngoài biết tôi mở hiệu sách, sẽ nghĩ như thế nào?
Hồng Giang nói:
– Bây giờ là lúc nào, văn nhân đi buôn bán là chuyện chính đáng lắm chứ, cái tên cũng là của cải anh không dùng thì lãng phí, chỉ dựa vào viết văn có mà phất khối lên đấy. Một truyện vừa chẳng bằng một chữ của Cung Tịnh Nguyên.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Hồng Giang còn chuyện nữa định bàn với anh. Hồng Giang ơi, nói đi.
Hồng Giang nói:
– Mở hiệu sách được một năm thì tôi cũng đã nắm được tình hình làm ăn, viết sách chẳng bằng bán sách, bán sách chẳng bằng biên soạn sách. Hiện nay nhiều hiệu sách đều đang tự soạn sách, hoặc bỏ tiền ra mua một tên sách của nhà xuất bản, hoặc in vụng trộm luôn, rặt biên soạn những quyển nhỏ loại tình yêu đâm chém, chẳng cần hiệu đính gì hết, in một lúc hàng mấy chục vạn, hàng triệu cuốn tung ra. Thằng Thuận con ở phố Chu Tước Môn, cái đồ dốt đặc cán mai, một chữ đại không biết, nhưng lại thuê người lấy kéo và keo cắt dán những đọan chơi bời trai gái trong các quyển sách nhỏ thu gom ngoài xã hội, biên soạn hẳn thành một quyển sách, kiếm tới mười lăm vạn, hiện giờ ra vào đều thuê xe con, ngày nào cũng đến khách sạn Đường Thành ăn đồ biển tươi ngon.
Trang Chi Điệp nói:
– Tôi biết những chuyện ấy, mình không thể làm được.
Hồng Giang nói:
– Tôi biết anh sẽ nói thế, bây giờ có một việc tôi đã bàn với chị Thanh. Một con buôn sách đem đến một quyển kiếm hiệp đã in xong, do Lưu Đức sáng tác, bán không chạy, định bán cho mình giảm một nửa tiền. Tôi nghĩ, mình cứ nhận về, thay cái bìa khác, để tên lớn Toàn Dung, nhất định kiếm ối tiền.
Trang Chi Điệp nói:
– Làm sao lại kiếm được ối tiền?
Hồng Giang nói:
– Sách của Kim Dung bán chạy lắm, quyển sách ấy đương nhiên chẳng thể bằng Kim Dung, mình lấy tên Toàn Dung, viết thật láu, chợt nhìn một cái cũng là Kim Dung, nếu họ tra ra, thì cãi tôi viết là Toàn Dung cơ mà. Chuyện anh cứ để tôi làm, chỉ có điều phải đầu tư mười vạn đồng. Anh và chị Thanh xem có cách nào giải quyết số tiền này được không?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Chỉ cần thầy giáo em đồng ý chị sẽ lo được tiền. Hôm nay Uông Hy Miên đưa thiếp mời, báo ngày mai ăn mừng đại thọ bảy mươi tuổi cho mẹ anh ấy, mong cả nhà ta cùng đến dự. Ngày mai nếu anh đi thì đi, không thì em đi, mượn anh ấy tám vạn, mình lấy thêm ở sổ tiết kiệm, cũng gom đủ mười vạn.
Trang Chi Điệp nói:
– Bà cụ đã bảy mươi tuổi rồi cơ à? Mình cứ ngỡ là sáu mươi tuổi cơ chứ! Phải đi thôi, nhưng đi chúc thọ người ta, sao còn dám mở mồm vay tiền!
Trao đổi một lúc, tạm thời ý kiến không đồng nhất, Ngưu Nguyệt Thanh giục Hồng Giang cứ về hiệu sách đã. Hồng Giang đi rồi, chị cúi xuống hỏi chồng:
– Tối nay anh có đến Hội văn học nghệ thuật không?
Trang Chi Điệp đáp:
– Muộn thế này sáng đấy lại phải gọi người mở cổng.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Nếu còn sớm anh vẫn đi chứ? Chúng mình là vợ chồng kiểu gì vậy?
Trang Chi Điệp nín thinh, lên giường ngủ trước. Ngưu Nguyệt Thanh cũng đi ngủ theo. Hai người chẳng ai đụng vào ai chợt nghe thấy tiếng huyên trên tường thành như nỉ non khóc lóc. Trang Chi Điệp nói:
– Tay nào thổi huyên thế nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh cũng nói một câu:
– Ai thổi huyên thế không biết?
Nói xong lại trở về yên tĩnh. Trang Chi Điệp khi nói ra câu này, đâu có ý định nói ra thành tiếng, mà chỉ nghĩ trong lòng, nào ngờ lại buột mồm nói ra, cũng không ngờ Ngưu Nguyệt Thanh lại hỏi một câu y như vậy. Lúc này anh đang mong vợ mau mau đi vào giấc ngủ, nhưng Ngưu Nguyệt Thanh lại sột soạt trong chăn, va vào cả người anh, cầm tay anh lôi sang. Trang Chi Điệp lo là lo chuyện này, quả nhiên như thế thật. Anh chán ngán quay lưng lại, giả vờ như không biết gì hết.
Nằm yên ắng một lúc như vậy, lại cảm thấy không phải với vợ, bèn quay người lại, định thi hành trách nhiệm của mình. Nhưng Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Anh yếu sức thì sờ em, kể vài câu chuyện cho vui.
Đương nhiên, Trang Chi Điệp kể những câu chuyện đã kể đi kể lại bao nhiêu lần. Ngưu Nguyệt Thanh không nghe, cứ đòi kể chuyện có thật. Trang Chi Điệp nói:
– Đào đâu ra chuyện có thật chứ?
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Cứ kể những chuyện anh đã từng làm ấy mà!
Trang Chi Điệp nói:
– Anh đã làm những gì nào? Lợn trong nhà đói, réo ông ổng đào đâu ra cám cơ chứ?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Em cứ nghi nghi tại sao anh không lên được. Có mười phần thì ra ngoài dốc cho người khác hết tám phần là cái chắc.
Trang Chi Điệp bảo:
– Em giữ rịt đến thế, anh còn dám tiếp xúc với ai?
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Không có ai hả? Thế Cảnh Tuyết Ấm chẳng phải thắm thiết với nhau ngần ấy năm còn gì?
Trang Chi Điệp nói:
– Chuyện ấy anh xin thề, không hề động tới một sợi tóc của người ta.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Anh đáng thương lắm, sau này em giới thiệu cho anh một người, anh thử nói xem anh lọt mắt ai nào?
Trang Chi Điệp đáp:
– Chẳng lọt mắt ai cả.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Em không biết bẩm tính của anh ra sao. Anh chỉ không có gan ăn cắp mà thôi. Vừa giờ nói đến chuyện Uông Hy Miên tổ chức ăn mừng thọ cho mẹ anh ấy, anh đồng ý đi luôn, nhìn ánh mắt anh hớn hở hẳn lên, em biết vợ Uông Hy Miên đã lọt vào mắt anh chứ gì!
Trang Chi Điệp nói:
– Lọt mắt thì cũng bằng không, chẳng để làm gì!
Ngưu Nguyệt Thanh im lặng, Trang Chi Điệp cứ tưởng vợ đã ngủ, ai ngờ Ngưu Nguyệt Thanh lại nói tiếp:
– Vợ Uông Hy Miên thích diện lắm, ngần ấy tuổi rồi mà chải chuốt gọn gàng như con gái.
Trang Chi Điệp nói:
– Người ta chải chuốt được mà.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Chải chuốt cho ai xem chứ? Em nghe vợ Cung Tịnh Nguyên bảo, thời trẻ chị ta lăng nhăng đáo để. Thời ấy là nhân viên bán hàng ở thương trường, sau khi tan ca vẫn còn đú đởn với một người đàn ông ở trong quầy, mồm cứ rên hư hử, người khác nghe thấy nhìn vào trong chợ, hai chân cô ta giơ lên cao lắm, người ta đập cửa ình ình mà hai đứa chẳng nghe thấy gì hết, mãi đến lúc người ta đập cửa vào tận nơi, hai đứa vẫn…cho bằng xong mới buông ra.
Ngưu Nguyệt Thanh đang nói thì đột nhiên thò tay sờ mó vào bên dưới người chồng, cái số ta cứng lên, thẳng đơ đơ, liền lôi Trang Chi Điệp lên bung.
(Tác giả cắt đi năm mươi chữ).
Bất giác Ngưu Nguyệt Thanh kêu rú lên toàn thân dúm dó lại.
Trang Chi Điệp bảo:
– Thì ra em cũng không chịu nổi à?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Em không nói anh, anh chê em mà. Anh thường bảo bất lực, vừa nói đến vợ Uông Hy Miên một cái, anh liền hăng máu lên như thế cơ mà? Em đâu có hăng hái bằng anh. Anh là quan lớn, giơ tay có áo, há mồm có cơm. Nhà ở hai nơi, việc gì em cũng phải lo, phải không nào?
Trang Chi Điệp nói:
– Đừng nói vớ vẩn nữa, em mới ngần này tuổi, cô vợ của Chu Mẫn còn ít hơn em sáu bảy tuổi, nhưng cô ta chịu khổ gì đi nữa mà không có một nếp nhăn trên mặt.
Ngưu Nguyệt Thanh bực dọc nói:
– Một vợ Uông Hy Miên vẫn chưa đủ hay sao, anh còn nhắc đến Đường Uyển Nhi. Cô ta khổ cái gì, nghe Hạ Tiệp bảo, cô ta bỏ trốn theo Chu Mẫn phải không?
Trang Chi Điệp đáp:
– Ừ.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Bỏ nhà đi theo trai, thì ở gia đình chắc chắn là bà cô chẳng biết làm việc gì. Nói đàn bà hèn, cũng là hèn ở chỗ này. Đàn ông càng ngậm trong mồm bế trong tay, thì chị ta càng no cơm ấm cật dậm dật trong lòng, muốn rửng mỡ đi ăn sương.
Trang Chi Điệp nói:
– Hạ Tiệp đến lúc nào vậy?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Lúc chiều nay, đem cho em một cái vòng đeo tay ngọc thạch hoa cúc, bảo là Đường Uyển Nhi nhờ chị ấy gửi cho em. Nói là hôm mời cơm em không đi, trong lòng không vui.
Trang Chi Điệp nói:
– Em xem đấy, người ta tốt với em như vậy, em còn chê người ta sau lưng. Vòng ngọc đâu? Cho anh xem màu gì, có đẹp không?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Tay em mập thế này, hoàn toàn không đeo được cất ở trong hòm rồi. Em đâu có chê người ta? Em chê anh ra ngoài gặp một người đàn bà thì về nhà đem cái hay của người ta so bì với cái dở của em. Đừng có so bì người nọ với người kia, so bì là chết đấy. Nếu em không lo mọi việc trong cái nhà này, thì đâu đến nỗi có nếp nhăn như thế này?
Trang Chi Điệp thôi ngay, không nhắc đến Đường Uyển Nhi nữa, nói:
– Em cũng vất vả đấy, lúc nào đấy sẽ thuê một người giúp việc, mấy hôm trước, Triệu Kinh Ngũ hứa sẽ tìm cho một người. Đến lúc ấy em chẳng phải làm gì nữa, làm bà chủ nhàn nhã, chỉ động mồm không động tay.
Ngưu Nguyệt Thanh đã dịu cơn bực, nói:
– Vậy thì anh chờ xem, em sẽ giữ được da mịn thịt nõn cho mà coi.
Hai người nói chuyện một chặp, Ngưu Nguyệt Thanh nằm gọn lỏn trong lòng chồng như con mèo ngủ thiếp đi. Trang Chi Điệp thì cứ tỉnh như sáo , chờ vợ lên tiếng ngáy mới rón rén ngồi dây, lấy ở dưới gối ra một quyển tạp chí giở ra đọc, đọc được vài tờ, lại không thể đọc tiếp được nữa, châm thuốc hút, mong trên tường thành có tiếng huyên thổi. Nhưng cả đêm ấy không có tiếng huyên, ngay cả tiếng sáo của ông già thu mua đồ đồng nát cũng không thấy.
– Ồ, tháng này kiếm nhiều tiền nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Kiếm cái gì đâu? Nhập một lô sách kiếm hiệp của Kim Dung, con khỉ núi nam – một con cúi lạy thì tất cả đua nhau cúi lạy, thế là hàng nằm chết dí một chỗ. Số tiền này tính đi tính lại, chỉ đủ để trả tiền công của hai cô gái và tiền thuế của Sở thuế vụ. Mấy hôm trước Hồng Giang đà mua ba cái tủ sách, bây giờ vẫn để không, anh thì suốt ngày chạy rông, cũng chẳng hỏi han gì.
Hồng Giang bảo:
Bạn đang đọc truyện tại
– Nhà xuất bản Thiên Lại Hồ Nam vừa mới cho ra một quyển sách, tên là gì nhỉ?
– Phu nhân Sha-tai-lai.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Cuốn sách ấy đang bán rất chạy, nhưng không có nguồn hàng. Chẳng phải anh quen biết với tổng biên tập nhà xuất bản Thiên Lại đó sao? Bọn họ thường viết thư cho anh đặt bài. Ngày may anh gửi cho họ một bức điện báo, bảo họ cũng dành cho mình một lô hàng.
Trang Chi Điệp nói:
– Chuyện ấy cũng khó đấy. Ngày mai, Hồng Giang lấy danh nghĩa tôi đánh một bức điện báo nhé?
Hồng Giang nói:
– Em cần anh câu nói đó, không thì, anh lại bảo mượn danh nghĩa của anh ra ngoài làm lung tung.
Trang Chi Điệp nói:
– Chỉ được lấy tên tôi đánh mấy bức điện ấy, cũng không được nói tôi mở hiệu sách đâu đấy nhé!
Hồng Giang nói:
– Anh cẩn thận quá đấy, quả thật lấy tên anh thành tên hiệu sách này, thì sách gì cũng nhập được.
Trang Chi Điệp nói:
– Tôi là nhà văn, nhà văn dựa vào tác phẩm. Bên ngoài biết tôi mở hiệu sách, sẽ nghĩ như thế nào?
Hồng Giang nói:
– Bây giờ là lúc nào, văn nhân đi buôn bán là chuyện chính đáng lắm chứ, cái tên cũng là của cải anh không dùng thì lãng phí, chỉ dựa vào viết văn có mà phất khối lên đấy. Một truyện vừa chẳng bằng một chữ của Cung Tịnh Nguyên.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Hồng Giang còn chuyện nữa định bàn với anh. Hồng Giang ơi, nói đi.
Hồng Giang nói:
– Mở hiệu sách được một năm thì tôi cũng đã nắm được tình hình làm ăn, viết sách chẳng bằng bán sách, bán sách chẳng bằng biên soạn sách. Hiện nay nhiều hiệu sách đều đang tự soạn sách, hoặc bỏ tiền ra mua một tên sách của nhà xuất bản, hoặc in vụng trộm luôn, rặt biên soạn những quyển nhỏ loại tình yêu đâm chém, chẳng cần hiệu đính gì hết, in một lúc hàng mấy chục vạn, hàng triệu cuốn tung ra. Thằng Thuận con ở phố Chu Tước Môn, cái đồ dốt đặc cán mai, một chữ đại không biết, nhưng lại thuê người lấy kéo và keo cắt dán những đọan chơi bời trai gái trong các quyển sách nhỏ thu gom ngoài xã hội, biên soạn hẳn thành một quyển sách, kiếm tới mười lăm vạn, hiện giờ ra vào đều thuê xe con, ngày nào cũng đến khách sạn Đường Thành ăn đồ biển tươi ngon.
Trang Chi Điệp nói:
– Tôi biết những chuyện ấy, mình không thể làm được.
Hồng Giang nói:
– Tôi biết anh sẽ nói thế, bây giờ có một việc tôi đã bàn với chị Thanh. Một con buôn sách đem đến một quyển kiếm hiệp đã in xong, do Lưu Đức sáng tác, bán không chạy, định bán cho mình giảm một nửa tiền. Tôi nghĩ, mình cứ nhận về, thay cái bìa khác, để tên lớn Toàn Dung, nhất định kiếm ối tiền.
Trang Chi Điệp nói:
– Làm sao lại kiếm được ối tiền?
Hồng Giang nói:
– Sách của Kim Dung bán chạy lắm, quyển sách ấy đương nhiên chẳng thể bằng Kim Dung, mình lấy tên Toàn Dung, viết thật láu, chợt nhìn một cái cũng là Kim Dung, nếu họ tra ra, thì cãi tôi viết là Toàn Dung cơ mà. Chuyện anh cứ để tôi làm, chỉ có điều phải đầu tư mười vạn đồng. Anh và chị Thanh xem có cách nào giải quyết số tiền này được không?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Chỉ cần thầy giáo em đồng ý chị sẽ lo được tiền. Hôm nay Uông Hy Miên đưa thiếp mời, báo ngày mai ăn mừng đại thọ bảy mươi tuổi cho mẹ anh ấy, mong cả nhà ta cùng đến dự. Ngày mai nếu anh đi thì đi, không thì em đi, mượn anh ấy tám vạn, mình lấy thêm ở sổ tiết kiệm, cũng gom đủ mười vạn.
Trang Chi Điệp nói:
– Bà cụ đã bảy mươi tuổi rồi cơ à? Mình cứ ngỡ là sáu mươi tuổi cơ chứ! Phải đi thôi, nhưng đi chúc thọ người ta, sao còn dám mở mồm vay tiền!
Trao đổi một lúc, tạm thời ý kiến không đồng nhất, Ngưu Nguyệt Thanh giục Hồng Giang cứ về hiệu sách đã. Hồng Giang đi rồi, chị cúi xuống hỏi chồng:
– Tối nay anh có đến Hội văn học nghệ thuật không?
Trang Chi Điệp đáp:
– Muộn thế này sáng đấy lại phải gọi người mở cổng.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Nếu còn sớm anh vẫn đi chứ? Chúng mình là vợ chồng kiểu gì vậy?
Trang Chi Điệp nín thinh, lên giường ngủ trước. Ngưu Nguyệt Thanh cũng đi ngủ theo. Hai người chẳng ai đụng vào ai chợt nghe thấy tiếng huyên trên tường thành như nỉ non khóc lóc. Trang Chi Điệp nói:
– Tay nào thổi huyên thế nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh cũng nói một câu:
– Ai thổi huyên thế không biết?
Nói xong lại trở về yên tĩnh. Trang Chi Điệp khi nói ra câu này, đâu có ý định nói ra thành tiếng, mà chỉ nghĩ trong lòng, nào ngờ lại buột mồm nói ra, cũng không ngờ Ngưu Nguyệt Thanh lại hỏi một câu y như vậy. Lúc này anh đang mong vợ mau mau đi vào giấc ngủ, nhưng Ngưu Nguyệt Thanh lại sột soạt trong chăn, va vào cả người anh, cầm tay anh lôi sang. Trang Chi Điệp lo là lo chuyện này, quả nhiên như thế thật. Anh chán ngán quay lưng lại, giả vờ như không biết gì hết.
Nằm yên ắng một lúc như vậy, lại cảm thấy không phải với vợ, bèn quay người lại, định thi hành trách nhiệm của mình. Nhưng Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Anh yếu sức thì sờ em, kể vài câu chuyện cho vui.
Đương nhiên, Trang Chi Điệp kể những câu chuyện đã kể đi kể lại bao nhiêu lần. Ngưu Nguyệt Thanh không nghe, cứ đòi kể chuyện có thật. Trang Chi Điệp nói:
– Đào đâu ra chuyện có thật chứ?
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Cứ kể những chuyện anh đã từng làm ấy mà!
Trang Chi Điệp nói:
– Anh đã làm những gì nào? Lợn trong nhà đói, réo ông ổng đào đâu ra cám cơ chứ?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Em cứ nghi nghi tại sao anh không lên được. Có mười phần thì ra ngoài dốc cho người khác hết tám phần là cái chắc.
Trang Chi Điệp bảo:
– Em giữ rịt đến thế, anh còn dám tiếp xúc với ai?
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Không có ai hả? Thế Cảnh Tuyết Ấm chẳng phải thắm thiết với nhau ngần ấy năm còn gì?
Trang Chi Điệp nói:
– Chuyện ấy anh xin thề, không hề động tới một sợi tóc của người ta.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Anh đáng thương lắm, sau này em giới thiệu cho anh một người, anh thử nói xem anh lọt mắt ai nào?
Trang Chi Điệp đáp:
– Chẳng lọt mắt ai cả.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Em không biết bẩm tính của anh ra sao. Anh chỉ không có gan ăn cắp mà thôi. Vừa giờ nói đến chuyện Uông Hy Miên tổ chức ăn mừng thọ cho mẹ anh ấy, anh đồng ý đi luôn, nhìn ánh mắt anh hớn hở hẳn lên, em biết vợ Uông Hy Miên đã lọt vào mắt anh chứ gì!
Trang Chi Điệp nói:
– Lọt mắt thì cũng bằng không, chẳng để làm gì!
Ngưu Nguyệt Thanh im lặng, Trang Chi Điệp cứ tưởng vợ đã ngủ, ai ngờ Ngưu Nguyệt Thanh lại nói tiếp:
– Vợ Uông Hy Miên thích diện lắm, ngần ấy tuổi rồi mà chải chuốt gọn gàng như con gái.
Trang Chi Điệp nói:
– Người ta chải chuốt được mà.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Chải chuốt cho ai xem chứ? Em nghe vợ Cung Tịnh Nguyên bảo, thời trẻ chị ta lăng nhăng đáo để. Thời ấy là nhân viên bán hàng ở thương trường, sau khi tan ca vẫn còn đú đởn với một người đàn ông ở trong quầy, mồm cứ rên hư hử, người khác nghe thấy nhìn vào trong chợ, hai chân cô ta giơ lên cao lắm, người ta đập cửa ình ình mà hai đứa chẳng nghe thấy gì hết, mãi đến lúc người ta đập cửa vào tận nơi, hai đứa vẫn…cho bằng xong mới buông ra.
Ngưu Nguyệt Thanh đang nói thì đột nhiên thò tay sờ mó vào bên dưới người chồng, cái số ta cứng lên, thẳng đơ đơ, liền lôi Trang Chi Điệp lên bung.
(Tác giả cắt đi năm mươi chữ).
Bất giác Ngưu Nguyệt Thanh kêu rú lên toàn thân dúm dó lại.
Trang Chi Điệp bảo:
– Thì ra em cũng không chịu nổi à?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Em không nói anh, anh chê em mà. Anh thường bảo bất lực, vừa nói đến vợ Uông Hy Miên một cái, anh liền hăng máu lên như thế cơ mà? Em đâu có hăng hái bằng anh. Anh là quan lớn, giơ tay có áo, há mồm có cơm. Nhà ở hai nơi, việc gì em cũng phải lo, phải không nào?
Trang Chi Điệp nói:
– Đừng nói vớ vẩn nữa, em mới ngần này tuổi, cô vợ của Chu Mẫn còn ít hơn em sáu bảy tuổi, nhưng cô ta chịu khổ gì đi nữa mà không có một nếp nhăn trên mặt.
Ngưu Nguyệt Thanh bực dọc nói:
– Một vợ Uông Hy Miên vẫn chưa đủ hay sao, anh còn nhắc đến Đường Uyển Nhi. Cô ta khổ cái gì, nghe Hạ Tiệp bảo, cô ta bỏ trốn theo Chu Mẫn phải không?
Trang Chi Điệp đáp:
– Ừ.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Bỏ nhà đi theo trai, thì ở gia đình chắc chắn là bà cô chẳng biết làm việc gì. Nói đàn bà hèn, cũng là hèn ở chỗ này. Đàn ông càng ngậm trong mồm bế trong tay, thì chị ta càng no cơm ấm cật dậm dật trong lòng, muốn rửng mỡ đi ăn sương.
Trang Chi Điệp nói:
– Hạ Tiệp đến lúc nào vậy?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Lúc chiều nay, đem cho em một cái vòng đeo tay ngọc thạch hoa cúc, bảo là Đường Uyển Nhi nhờ chị ấy gửi cho em. Nói là hôm mời cơm em không đi, trong lòng không vui.
Trang Chi Điệp nói:
– Em xem đấy, người ta tốt với em như vậy, em còn chê người ta sau lưng. Vòng ngọc đâu? Cho anh xem màu gì, có đẹp không?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Tay em mập thế này, hoàn toàn không đeo được cất ở trong hòm rồi. Em đâu có chê người ta? Em chê anh ra ngoài gặp một người đàn bà thì về nhà đem cái hay của người ta so bì với cái dở của em. Đừng có so bì người nọ với người kia, so bì là chết đấy. Nếu em không lo mọi việc trong cái nhà này, thì đâu đến nỗi có nếp nhăn như thế này?
Trang Chi Điệp thôi ngay, không nhắc đến Đường Uyển Nhi nữa, nói:
– Em cũng vất vả đấy, lúc nào đấy sẽ thuê một người giúp việc, mấy hôm trước, Triệu Kinh Ngũ hứa sẽ tìm cho một người. Đến lúc ấy em chẳng phải làm gì nữa, làm bà chủ nhàn nhã, chỉ động mồm không động tay.
Ngưu Nguyệt Thanh đã dịu cơn bực, nói:
– Vậy thì anh chờ xem, em sẽ giữ được da mịn thịt nõn cho mà coi.
Hai người nói chuyện một chặp, Ngưu Nguyệt Thanh nằm gọn lỏn trong lòng chồng như con mèo ngủ thiếp đi. Trang Chi Điệp thì cứ tỉnh như sáo , chờ vợ lên tiếng ngáy mới rón rén ngồi dây, lấy ở dưới gối ra một quyển tạp chí giở ra đọc, đọc được vài tờ, lại không thể đọc tiếp được nữa, châm thuốc hút, mong trên tường thành có tiếng huyên thổi. Nhưng cả đêm ấy không có tiếng huyên, ngay cả tiếng sáo của ông già thu mua đồ đồng nát cũng không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.