Phế Đô

Chương 51

Giả Bình Ao

18/10/2016

Đôi mắt Liễu Nguyệt long lanh hẳn lên. Cô ta hỏi:

– Con trai của chủ tịch thành phố ư?

Nhưng rồi lại lắc đầu, nói tiếp:

– Anh đang nói dối em.

Trang Chi Điệp nói:

Bạn đang đọc truyện tại

– Anh dối em làm gì. Chuyện lớn như thế dối em làm gì?

Liễu Nguyệt hỏi:

– Nếu anh không dối em, thì con trai của chủ tịch thành phố sao có thể lấy em? Kiếp này được làm người giúp việc trong nhà anh, được chung sống với anh như thế, điều ấy đối với em đã thơm thảo lắm rồi, một việc tốt lành như thế, còn để em chiếm nốt hay sao?

Trang Chi Điệp đáp:

– Kỳ tích là ở chỗ đó. Em thông minh, xinh đẹp, đó là giá trị lớn nhất của em. Anh nói thật với em, về mặt hình thức thì hơi kém, em phải suy nghĩ cho thật kỹ. Nếu đồng ý thì em khỏi phải lo về phía Triệu Kinh Ngũ. Anh sẽ nói với cậu ấy.

Liễu Nguyệt hỏi:

– Kém như thế nào?

Trang Chi Điệp đáp:

– Chân hơi bị tật, lúc còn bé đã mắc chứng bại liệt nhưng hoàn toàn không phải tê liệt, cũng chẳng phải chống gậy, đầu óc đủ tỉnh táo, rất nhiều cô một lòng muốn lấy cậu ấy, nhưng mẹ cậu ấy vẫn chưa ưng cô nào. Bà ấy gặp em, sẽ rất thích em đấy.

– A ra thế, hóa ra là một người tàn tật, anh định rao bán phế phẩm cho em đấy!

Trang Chi Điệp nói:

– Em là người thông minh, anh cũng không nói nhiều. Em cứ ngồi đây suy nghĩ đi, anh còn phải đọc sách. Lát nữa em trả lời anh.

Trang Chi Điệp đi lấy một quyển sách, ngồi đọc tại chỗ. Liễu Nguyệt thở dài thườn thượt, nhắm mắt, dựa người vào ghế sa lông. Trang Chi Điệp liếc mắt nhìn sang, trong cặp mắt dưới làn lông mi che phủ đã ứa ra đôi giọt lệ sáng long lanh, trong lòng anh cuối cùng cũng có phần cay đắng. Anh gập quyển sách vào, đứng dậy bảo:

– Thôi được Liễu Nguyệt ạ, coi như anh không nói gì đến chuyện ấy. Em đi ra nói chuyện khác với chị cả.

Nhưng đột nhiên Liễu Nguyệt đã lao đến, sà vào lòng anh, cô ta nói trong khi nước mắt chảy giàn giụa:

– Theo anh, việc này có được không?

Trang Chi Điệp lau nước mắt cho cô ta nói:

– Liễu Nguyệt ạ, việc này phải do em quyết định!

Liễu Nguyệt lại hỏi một câu:

– Em cần anh nói cơ, anh nói đi!

Trang Chi Điệp ngẩng lên, nhìn giá sách, cuối cùng đã gật đầu.

Liễu Nguyệt bảo:

– Thế thì được.

Cô ta tụt khỏi lòng Trang Chi Điệp đứng sang một bên nói tiếp:

– Em tin số phận sẽ tốt. Em có cái cảm giác ấy, thật mà! Em vừa đặt chân lên thành phố này là đã có cảm giác ấy. Anh hãy nói với người ta em đồng ý.

Trang Chi Điệp mở cửa đi ra. Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

– Dấm dấm dúi dúi nói chuyện gì vậy?

Trang Chi Điệp nói:

– Nói gì à? Em không biết đã xảy ra một việc lớn!

Ngưu Nguyệt Thanh hoảng quá, vội hỏi:

– Chuyện lớn gì vậy?

Trang Chi Điệp khe khẽ bảo:

– Hít le đã chết rồi!

Bản thân đã cười trước, Ngưu Nguyệt Thanh bực quá bảo:

– Nói năng huyên thuyên! Đây là nụ cười đầu tiên của anh dành cho em suốt mấy tháng nay phải không?

Trang Chi Điệp tắt ngay nụ cười bảo:

– Anh có chuyện cần bàn với em.

Liễu Nguyệt đang bước ra, đã nghe thấy, quay người đi vào phòng ngủ của mình, cũng gài luôn then cửa.

Trang Chi Điệp nói:

– Anh giới thiệu Liễu Nguyệt đính hôn với con trai chủ tịch thành phố. Em thấy thế nào?

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

– Anh là con phe buôn người phải không? Anh đã làm mối nó cho Triệu Kinh Ngũ, bây giờ lại giới thiệu cho con trai chủ tịch thành phố là thế nào?

Trang Chi Điệp đáp:

– Anh đã nói trước với em, để gặp được chủ tịch thành phố, anh làm gì em cũng không được can thiệp cơ mà!

Ngưu Nguyệt Thanh mềm giọng lại, nói:

– Bây giờ anh đã trở nên táo tợn, gả Liễu Nguyệt cho con trai chủ tịch thành phố, có thể sẽ thắng kiện. Nhưng anh thử nghĩ xem, sẽ ăn nói ra sao với Triệu Kinh Ngũ? Hồng Giang mình không dám tin rồi, đang dựa vào Triệu Kinh Ngũ.

Trang Chi Điệp nói:

– Không nhìn thấy chỗ ra nước như thế nào, thì dám cho đổ nước vào à?

Nói xong liền chui tọt vào buồng ngủ.

Ngưu Nguyệt Thanh ngồi trong phòng khách hồi lâu, cân nhắc đi cân nhắc lại, cảm thấy tại sao Trang Chi Điệp đã nghĩ ra nước cờ này? Anh ấy là người nhu mì thiếu quyết đoán, thế mà bây giờ lại xử sự sành sỏi đến thế, chị không khỏi thắc mắc trong lòng. Nhưng việc này là do chị đốc thúc anh ấy đi gặp chủ tịch thành phố mà sinh ra, cũng không thể nói anh ấy mãi được. Thế là lại cố gắng nghĩ đến cái lợi. Bề ngoài hình như có vẻ bợ đỡ chủ tịch thành phố, đối xử tồi tệ với Triệu Kinh Ngũ trung thành nhất mực, nhưng đối xử không phải lẽ với một người, song lại bảo vệ lợi ích của nhiều người khác.

Ngưu Nguyệt Thanh liền gọi Liễu Nguyệt ra hỏi:

– Liễu Nguyệt ơi, em quyết định lấy Đại Chính phải không?

Liễu Nguyệt đáp:

– Lấy thì lấy! Anh ta là người tàn tật, nhưng em nghĩ đó cũng là số mệnh của em, cho dù có lấy anh Triệu Kinh Ngũ đi chăng nữa, thì cũng có thể xảy ra tai nạn gì đó, nếu không gãy tay thì cũng cụt chân.

Ngưu Nguyệt Thanh nghe vậy, liền cảm thấy Liễu Nguyệt suy nghĩ còn thông thoáng còn hơn mình, cũng tỏ ra vui mừng, chị bảo:

– Em nói đi đâu vậy! Chị đã gặp Đại Chính rồi, cũng chẳng đến nỗi nặng nề như em tưởng đâu. Nhưng nói đi thì còn phải nói lại, cho dù Đại Chính có cụt chân cụt tay, thì cũng còn mạnh gấp mười người người có mười chân mười tay. Sau này em sang bên ấy, ở cũng không còn ở thế này, ăn cũng chẳng phải ăn như bây giờ, hàng ngàn người mong ước, hàng vạn người hâm mộ, nhưng đừng từ đấy mà quên anh chị nhé!

Liễu Nguyệt nói:

– Chứ không à? Đương nhiên em chẳng quen biết gì chị, em sẽ sai người của cục công an đến bắt các người, hoặc là đuổi ra khỏi thành phố, bởi vì em không thể anh chị luôn luôn cảm thấy em làm người giúp việc hèn mọn trong nhà này.

Nói xong cười ha ha, Ngưu Nguyệt Thanh thấy cô ta cười, cũng cười theo.

Tối hôm ấy Liễu Nguyệt soi gương đánh phấn, Ngưu Nguyệt Thanh giúp cô ta bôi má hồng. Trang Chi Điệp đứng bên cạnh ngắm nghía, cứ chê lông mày kẻ còn nhạt, phải kẻ đi kẻ lại mấy lần. Khi thay quần áo, Liễu Nguyệt ít quần áo tươi màu, quần áo của Ngưu Nguyệt Thanh lại giản dị quá, Trang Chi Điệp liền phóng “Mộc lan” đi tìm Đường Uyển Nhi. Đường Uyển Nhi và Chu Mẫn nghe nói gả Liễu Nguyệt cho con trai chủ tịch thành phố, cả hai đều hớn hở vui mừng. Đường Uyển Nhi lấy mấy bộ quần áo ngồi xe máy cùng Trang Chi Điệp phóng đi. Dọc đường lại bảo:

– Liễu Nguyệt gặp số đào hoa, bỗng chốc nên người. Hôm nay mặc quần áo của em, không biết ngày mai người ta mặc lụa là nhung the gì, có vứt vào thùng rác mình đi nhặt cũng chẳng đến lần. Xem ra, xét đến cùng anh vẫn chăm lo cho cô ta hơn, chỉ nghĩ đến lối thoát cho cô ta, còn em thì sống chết thế nào đáng thương ra sao chẳng ai quan tâm đến.

Chị ta nói trong nức nở nghẹn ngào, Trang Chi Điệp nói:

– Anh gả em cho lão tàn tật ấy em có lấy không? Em đừng có thấy trong bát cháo của người khác có một miếng da, thì ghen với giận. Em là người muốn chiếm đủ mọi thứ, muốn tiền, muốn có anh, muốn chơi bời, lại muốn xinh đẹp, càng muốn người…

Đường Uyển Nhi hỏi:

– Càng muốn người cái gì?

Trang Chi Điệp đáp:

– Còn hỏi ư? Mai kia nếu anh phát hiện ra một người mạnh hơn anh, nhất định anh sẽ để cho hai người lấy nhau, một lời than, anh cũng không hé răng.

Đường Uyển Nhi đấm hai tay vào lưng Trang Chi Điệp thùm thụp và nói:

– Em không lấy ai, em sẽ lấy anh. Em chỉ muốn anh nhanh nhanh lấy em cơ!

Liễu Nguyệt đang vấn tóc trước gương trong buồng tắm. Cô ta chỉ mặc quần lót và áo ngực. Cửa buồng tắm mở toang, Trang Chi Điệp và Đường Uyển Nhi vừa bước vào cửa chính, Liễu Nguyệt kêu oai oái, vội vàng khép cửa lại. Đường Uyển Nhi cầm lấy xấp quần áo vào buồng tắm, nói:

– Em có cho xem, anh ấy cũng không dám đâu, anh ấy định để chủ tịch thành phố khóet đôi mắt anh ấy hay sao?

Hai người cười hi hi ha ha ở trong buồng tắm. Một lúc sau đi ra, Đường Uyển Nhi nói:



– Thầy cô mau mau ra xem này, bộ quần áo này có lẽ không phải may cho em, mà hoàn toàn là vì Liễu Nguyệt. Cũng bộ quần áo ấy Liễu Nguyệt mặc vào trông sang trọng hẳn lên, Đại công tử kia trông thấy, cứ gọi là mê tít thò lò

Nét mặt Liễu Nguyệt tỏ ra mất tự nhiên. Ngưu Nguyệt Thanh vội vàng lườm Đường Uyển Nhi. Đường Uyển Nhi quay người đi cười trộm.

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

– Mai kia Liễu Nguyệt về nhà chồng, ảnh của Liễu Nguyệt phải đăng trang bìa tạp chí. Trường có hoa hậu của trường, viện có hoa hậu của viện, trong thành phố Tây Kinh, nếu chọn hoa hậu của thành phố, thì ngoài Liễu Nguyệt ra, còn ai vào đây được?

Liễu Nguyệt nói:

– Nếu hoa hậu của thành phố thì người đó là chị Uyển Nhi, ngày nào chị ấy đã là hoa hậu của huyện Đồng Quan mà.

Đường Uyển Nhi bảo:

– Tôi ấy à, đi cửa sau có lẽ còn được.

Trang Chi Điệp liền nháy mắt ra hiệu, rồi bảo Liễu Nguyệt thưa gửi chào hỏi như thế nào, quan sát đối phương ra sao. Nếu bằng lòng, thì vài hôm nữa sẽ chọn ngày, hai bên ăn cơm, coi như đính hôn. Còn việc cưới nhau, thì do em và Đại Chính tự quyết định. Ngay lập tức cùng với Liễu Nguyệt sửa soạn ra đi. Đường Uyển Nhi cũng đứng dậy ra về, bước theo nhau cùng ra cửa. Ngưu Nguyệt Thanh đã ra cửa, còn dặn dò Liễu Nguyệt phải tự nhiên, không tự ty cũng không lên mặt. Chị bảo:

– Cứ coi anh chị là gia đình mẹ đẻ của em, thành hay không thành không được để Đại Chính coi thường mình.

Trang Chi Điệp gạt đi:

– Thôi, thôi, những điều ấy Liễu Nguyệt còn mạnh hơn em là cái chắc.

Ra khỏi cổng lớn, Đường Uyển Nhi cứ khăng khăng đòi tiễn Liễu Nguyệt. Ba người đã đến ngoài cổng uỷ ban hành chính thành phố. Trang Chi Điệp bảo hai tiếng sau anh sẽ đón Liễu Nguyệt tại đây. Liễu Nguyệt vẫy tay đi vào, Trang Chi Điệp nói với Đường Uyển Nhi:

– Liễu Nguyệt đi nói chuyện tình yêu. Chúng mình cũng đi nói chuyện. Em đã đến khu rừng cây ngoài cửa Hàm Nguyên chưa? Đó là hễ nhập nhoạng tối là cứ từng đôi từng đôi ngồi san sát. Lúc còn trẻ chưa được hưởng thú vui của tình yêu dã ngoại, bây giờ đã quá tuổi, lại sẵn sàng đến đó học bù.

Đường Uyển Nhi reo lên:

– Hay quá! Đâu ngờ anh còn có tâm tư này, anh còn trẻ trung hơn cả thanh niên đấy. Anh có biết ai đã đem đến cho anh không?

Rừng cây ngoài cửa Hàm Nguyên rộng lắm, quả nhiên bên trong toàn là những cặp trai gái, họ ngồi gần nhau, nhưng đôi nào biết đôi ấy, không can thiệp lẫ nhau, tự say mê với bạn tình, gục đầu áp tai, ôm nhau đùa nghịch. Trang Chi Điệp và Đường Uyển Nhi đi vào trong rừng cây, lúc đầu không được tự nhiên lắm, tìm không ra chỗ tựa lưng, hễ đi qua trước mặt những đôi trai gái ấy, lại cúi gằm mặt xuống. Đường Uyển Nhi hỏi:

– Anh đi đâu vậy? Mình đã quá tuổi, quả thật không có chỗ dành cho mình ở đây anh nhỉ?

Chị ta đưa tay níu Trang Chi Điệp, tiện thể kéo ngồi xuống hòn đá dưới một cây đinh hương, Trang Chi Điệp bảo:

– Đinh hương này thơm quá.

Cặp mắt anh vẫn nhìn bên trái, bên phải. Đường Uyển Nhi vít đầu anh, bảo nhìn thẳng vào mình. Hai người ôm chặt lấy nhau, bỗng chốc rơi vào một thế giới khác. Trang Chi Điệp bế Đường Uyển Nhi ngồi gọn trong lòng, tháo đôi giày da cao gót treo lên cây đinh hương và cứ hùng hục nô nghịch chị ta như mèo như chó. Đường Uyển Nhi nhắc nhẹ:

– Đừng anh, người ta nhìn kia kìa!

Trang Chi Điệp đáp:

– Kệ xác họ.

Đường Uyển Nhi bảo:

– Dạo này bạo phổi gớm nhỉ?

Trang Chi Điệp nói:

– Bây giờ anh mới hiểu trong rừng cây có nhiều người nhất, ai ai cũng thả sức phóng túng nhất. Thì ra rừng cây đẹp như thế này, màn đêm tuyệt như thế này, nói chuyện yêu đương trong thời gian không gian cực kỳ như thế này, con người sẽ trở thành thằng câm thằng điếc hết.

Đường Uyển Nhi hỏi:

– Theo anh, bây giờ Liễu Nguyệt và anh chàng tàn tật kia đang làm gì?

Trang Chi Điệp hỏi lại:

– Em thử nói xem nào.

Đường Uyển Nhi đáp:

– Có lẽ cũng đang làm khoản kia. Anh chàng tàn tật ấy mắc chứng bại liệt từ thưở nhỏ, không biết chỗ ấy có bị bại liệt không? Thế mới hay chứ, cứ để cô ta lấy, ban ngày ăn nhân sâm yến sào, ban đêm là cái cây nến khóc sướt mướt.

Trang Chi Điệp bảo:

– Không được rủa người ta. Liễu Nguyệt đối xử với em cũng tốt đấy chứ!

Đường Uyển Nhi hỏi:

– Nói thế anh đau lòng phải không? Em đã nói từ lâu cô ấy là sao bạch hổ chứ không ư? Triệu Kinh Ngũ bị chơi khăm phải không nào? Trong số phận của công tử nhà chủ tịch thành phố phải lấy Liễu Nguyệt, cho nên ngay từ hồi còn bé đã mắc bệnh bại liệt.

Trang Chi Điệp vẫn không cho Đường Uyển Nhi nói chuyện ấy. Đường Uyển Nhi liền gắt gỏng:

– Anh luôn luôn bênh vực cô ta, em biết tỏng tâm tư của anh, anh thấy nó xinh gái, bản thân không thể một chồng nhiều vợ, lại không muốn để người khác chiếm mất nó, nên ép gả cho đứa tàn tật, gả cho người ta rồi thì trong lòng đau khổ có phải không?

Trang Chi Điệp bị chị ta vạch trần, trong lòng bối rối, không để chị ta nói. Càng không cho nói, chị ta càng cố nói. Trang Chi Điệp quăng một cái, chị ta nằm sóng soài ra bãi cỏ. Đường Uyển Nhi nói:

– Được rồi, được rồi, em không nói nữa – song vẫn tiếp – Bộ quần áo thường ngày em tiếc không mặc, hôm nay lại để cho nó mặc, anh định chờ nó đi rồi, em mặc bộ ấy vào, anh sẽ coi em là nó chứ gì?

Trang Chi Điệp hỏi:

– Em nói câu ấy, là có ý đòi anh sắm thêm quần áo cho em nữa hả? Cô ấy mặc vừa, thì em cho cô ấy, anh mua bộ khác cho em thôi mà.

Đường Uyển Nhi nói:

– Em không cho nó đâu. Bộ váy áo ấy vẫn do anh sắm cho em, sao em nỡ đem cho nó chứ? Hôm qua em ra bách hoá tổng hợp ở đại lộ Bắc, ở đó có một chiếc áo khoác da, dáng đẹp vô cùng, sang mùa đông anh phải mua cho em.

Trang Chi Điệp nói:

– Thế thì có gì là khó nào? Chỉ cần em mặc vừa, Triệu Kinh Ngũ đi Quảng Châu rao bán tranh chữ, khi đi, anh đã bảo cậu ta mua cho em một dây chuyền vàng nguyên chất. Anh nghĩ chắc chắn cậu ta sẽ mua thời trang cho Liễu Nguyệt. Chờ khi về Liễu Nguyệt không yêu cậu ta nữa, quần áo cậu ta mua không có ai mặc, anh sẽ mua lại cho em hết. Liệu Chu Mẫn có phát giác ra không?

Đường Uyển Nhi đáp:

– Anh ta chỉ thấy anh đối xử tử tế với em, nhưng anh ta không nói gì nhiều. Anh ta làm gì có chứng cứ? Em cứ lo thời gian qua anh ta sẽ phát hiện ra. Anh không biết chứ, đêm nào em cũng mơ thấy anh, chỉ lo trong mơ gọi tên anh ra. Anh, cuối cùng không được bỏ em đâu nhé?

Trang Chi Điệp nói:

– Bỏ em thế nào được, song em cũng phải thông cảm cái tên của anh chứ…mặc dù thế nào, em cũng phải chờ anh.

Đường Uyển Nhi hỏi:

– Tại sao lại nói những điều ấy để anh tức giận nào?

Trang Chi Điệp lắc đầu, đáp:

– Ở trong nhà em phải biết kìm giữ tình cảm của mình, chớ có để Chu Mẫn phát giác ra.

Đường Uyển Nhi nói:

– Phát giác ra cũng được, phát giác ra sớm em sẽ kết thúc với anh ta sớm.

Trang Chi Điệp bảo:

– Không được như thế đâu nhé.

Đường Uyển Nhi hỏi:

– Tại sao lại không nhỉ?

Trang Chi Điệp nói:

– Trong lòng anh rối lắm, khổ lắm, Uyển Nhi ơi. Từ khi quen biết em, anh đã nghĩ phải cưới em, nhưng quả tình sự việc đâu có dễ dàng như thế. Anh không còn phải trẻ trung, không phải người thông thường. Sở dĩ anh luôn khuyên em đừng chia tay với Chu Mẫn trước, là bởi vì anh không thể ly hôn trong một chốc một lát, em phải cho anh có thời gian, phải để anh chiến thắng hoàn cảnh. Cũng phải chiến thắng chính mình. Còn em có Chu Mẫn cũng là để anh ta chăm lo đời sống của em. Nhưng trong lòng anh đau đớn khó chịu vô chừng, anh và em vốn phải được chung sống với nhau, cũng không thể không sống nhờ vào người khác.

Đường Uyển Nhi nói:

– Em càng như thế đấy. Em là đàn bà, anh ta thoả mãn tình dục, mười lần thì em từ chối hết chín lần, còn một lần vẫn phải phục tùng anh ta chứ? Em như người gỗ, không có dục vọng, không đam mê, chỉ van xin anh ta nhanh nhanh lên. Anh không thấu hiểu nỗi khổ sở này đâu! Chúng ta phấn đấu nhé! Phấn đấu đến ngày ấy anh nhỉ? Nếu không thể chung sống với nhau, thì thể xác của anh và trái tim của em của anh sẽ vĩnh viễn không lúc nào yên tĩnh đâu.

Trang Chi Điệp xiết chặt vòng tay ôm Đường Uyển Nhi. Hai người không nói gì thêm, toàn thân run lẩy bẩy, đến nỗi cây đinh hương cũng chao đảo rung rung, làm cho đôi trai gái bên cạnh đưa mắt nhìn sang. Hai người buông nhau ra, giục “về nhé”.

Cùng đứng dậy ra về, bỗng dưng hối hận tối nay lẽ ra không nên đến chỗ này. Đường Uyển Nhi nói:

– Mình vui vẻ lên một chút nhé?

Trang Chi Điệp cũng nói:

– Ừ, vui vẻ lên một chút.

Nói xong lại không tìm ra chủ đề gì vui vẻ. Trở về cổng trụ sở uỷ ban nhân dân thành phố, thì đã hai tiếng ba mươi phút, Liễu Nguyệt đâu có chờ ở đó nữa.

Đường Uyển Nhi hỏi:

– Có phải cô ta ra sớm, không thấy mình đã ra về rồi?

Trang Chi Điệp bảo:

– Chờ thêm chút nữa.

Chờ đợi một tiếng đồng hồ nữa, vẫn không thấy Liễu Nguyệt đâu, hai người đứng mỏi chân, ra ngồi ở hè trước cổng một cửa hàng đối diện trên đường cái, chăm chú nhìn sang cổng trụ sở Uỷ ban Nhân dân thành phố. Khoảng ba mươi phút sau, Liễu Nguyệt xuất hiện ở chỗ đèn sáng cổng lớn. Trang Chi Điệp định gọi, thì Đường Uyển Nhi ngăn lại, bảo:

– Đừng gọi, để em nhìn dáng nó đi, em sẽ nhìn ra thành công hay thất bại.

Liễu Nguyệt ra tới cổng thì đứng lại, bởi vì đàng sau có một chiếc xe con đi ra, cũng đứng ở cổng. Lái xe ra khỏi xe, vòng sang bên kia mở cửa xe, Liễu Nguyệt liền chui vào, chiếc xe bấm còi tu tu rồi phóng ra đại lộ đi xa dần. Đường Uyển Nhi buột mồm chửi to.



– Vừa mới tỏ tình một cái, con bé dã ra bộ là con dâu của chủ tịch uỷ ban nhân dân thành phố. Đã hẹn đâu vào đấy, anh sẽ chờ ở đây, thế mà nó chẳng thèm nhìn gì cả, ngồi lên xe vù luôn!

Trang Chi Điệp không nói gì. Hai người đứng một lát, Trang Chi Điệp nói:

– Anh đưa em về.

Đưa Đường Uyển Nhi về đến cổng, Trang Chi Điệp lại lủi thủi một mình đi về hướng khu nhà tập thể văn học nghệ thuật. Trang Chi Điệp kể cho vợ nghe chuyện Liễu Nguyệt ngồi xe ra về, Ngưu Nguyệt Thanh hậm hực lắm, nhưng cũng không tiện nói quở trách Liễu Nguyệt. Ba hôm sau cỗ đính hôn được tổ chức ở khách sạn Cung A Phòng. Theo tục lệ cũ, bà vợ ông chủ tịch thành phố đã sắm cho Liễu Nguyệt một lô một lốc quà tặng, một dây chuyền vàng, một hộp đồ mỹ phẩm nhập khẩu, một bộ quần áo ngủ, một đôi giày da đỏ cao gót, một đôi giày du lịch đế mềm, một máy sấy tóc nho nhỏ, một cái áo choàng da, một cái váy mặc mùa hè, ba cái áo sơ mi, một bộ com lê. Liễu Nguyệt chưa bao giờ có nhiều thứ như thế này, đã tặng lại Ngưu Nguyệt Thanh đôi giày da đỏ cao gót, Ngưu Nguyệt Thanh không lấy, liền mua một đôi tất ni lông óng a óng ánh bảo chị cả nhận cho. Ngày nào Liễu Nguyệt cũng ăn diện và son phấn rực rỡ, đổi mới hoàn toàn. Hơi một tí là chui vào buồng riêng soi gương, thể hiện các nụ cười trong gương. Khi con người thay đổi nghề nghiệp, địa vị, thì suy nghĩ cảm giác cũng đổi thay, ra chợ mua thức ăn thì cứ mua ào ào, mua về ăn không hết, bị thiu héo, liền đổ đi. Khách khứa đến nhà, cũng chẳng đếm xỉa đến người ta vai vế địa vị ra sao, rót xong trà là cứ để nguyên chiếc áo dài ngủ thêu hoa màu đen ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng còn nói xen vào vừa phê phán nhận xét, vừa ăn táo, cái mồm cứ vểnh lên, lấy dao cắt từng miếng bỏ sâu vào trong miệng. Ngưu Nguyệt Thanh có phần khó chịu, hỏi:

– Em đau miệng hả Liễu Nguyệt?

Liễu Nguyệt đáp:

– Em sợ nuốt trôi mất son.

Ngưu Nguyệt Thanh thở dài, sai cô ta vào bếp đun nước. Cô ta vừa đi vào, Ngưu Nguyệt Thanh liền đóng cửa buồng bếp. Liễu Nguyệt biết bà chủ không để cô nói chuyện với khách, từ bếp đi ra, cô ta ì mặt ra, cố ý lủng bà lủng bủng cau có trước mặt khách, đi vào buồng ngủ. Ngưu Nguyệt Thanh cố gắng nín nhịn, cho đến lúc trong nhà không còn ai, liền hỏi:

– Liễu Nguyệt này, buổi tối hôm ấy em ngồi xe ra về một mình để thầy Điệp của em ngồi trơ ở đường cái chờ đợi phải không?

Liễu Nguyệt vừa cầm máy sấy tóc vừa đáp:

– Chủ tịch thành phố có xe riêng, Đại Chính bảo lái xe đưa về thế là em lên xe. Nếu em không ngồi, người ta sẽ cười em, cũng làm mất thể diện của anh chị.

Ngưu Nguyệt Thanh bảo:

– Vậy em ra khỏi cổng cũng phải chào hỏi thầy em một tiếng chứ? Anh ấy vất vả đưa em đi, em ở bên trong uống nước, ăn hoa quả, thưởng thức cà phê, thầy em cứ ngồi đợi ở đường cái, ăn gì, uống gì? Chờ đến nửa đêm, em ngồi xe phụt khói đàng sau phóng đi luôn chứ gì?

Liễu Nguyệt cãi lại:

– Thầy Điệp tố khổ em với chị thế phải không? Em định ra, đâu có thấy anh ấy mà anh ấy còn vẽ chuyện với chị! Thời gian dài như thế, liệu anh ấy có chờ em ở đường cái hay không? Có ma mới biết họ làm gì!

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

– Bọn họ ư? Anh ấy chẳng thể gọi thầy Phòng em ra đường cái uống rượu tán hươu tán vượn phải không nào?

Liễu Nguyệt thấy chị chủ không tin, thì càng bực. Cô ta bảo:

– Còn ai vào đây nữa, Đường Uyển Nhi ra khỏi cổng lớn, chị ta đâu có về nhà, cứ bám đi theo. Em vào cổng trụ sở uỷ ban Nhân dân thành phố, thì họ ở đường cái, còn cần ăn uống cái gì nữa?

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

– Em nói như vậy mà nghe được à Liễu Nguyệt? Thầy Điệp em nhiều bạn bè, có cả trai cả gái, bây giờ tuy em đã bí thế, em nói như vậy, thầy Điệp em nghe thấy sẽ đau lòng. Hơn nữa Uyển Nhi đối xử với em cũng tử tế, chẳng phải đêm hôm ấy đã cầm đến nhiều quần áo để cho em mặc…

Liễu Nguyệt cười đáp lại:

– Chị cả là Phật Di Lặc, bụng to chứa được những chuyện khó chứa. Nếu chị không tin, thì coi như em chẳng nói gì cả. Cho dù chị cả có ý kiến đối với em, thì em nghĩ, em cũng chẳng ở đây bao lâu nữa.

Ngưu Nguyệt Thanh nghe vậy, liền ngẫm nghĩ kỹ những lời Liễu Nguyệt nói. Nhớ lại trước đây tuy vợ chồng hai ba hôm lại cãi nhau một lần, cãi xong cũng chẳng có chuyện gì, ban ngày vẫn ăn cùng nồi, ban đêm vẫn chung một gối, chuyện kia cũng dăm sáu hôm một lần. Từ ngày quen biết Đường Uyển Nhi, tình hình quả thật cũng dần dần thay đổi, dường như ít cãi cọ hơn trước, gần đây dường như cũng không cãi cọ nữa, một tháng thì hai mươi ngày vợ chồng không chung đụng. Ngưu Nguyệt Thanh đã suy nghĩ như vậy song lại đắn đo hay là Liễu Nguyệt đã đơm đặt nói năng vớ vẩn. Ở nhà Trang Chi Điệp không hay nói chuyện, thích đi đây đi đó, có lẽ cũng bởi nhiều tai hoạ xẩy ra liên tục, đã làm cho anh ấy không có những đòi hỏi tình cảm kia chăng? Chị nói:

– Liễu Nguyệt này, chị không phải là người lắm điều hay sinh chuyện. Em được đến giúp việc trong nhà chị, âu cũng là duyên phận ở kiếp trước. Có chỗ nào chị không đối xử với em như chị em ruột thịt. Chị đâu có ruồng bỏ em, chị mong em cứ ở đây mãi mãi. Nhưng chuyện ấy đâu có được, tới đây em sẽ là người trong gia đình chủ tịch thành phố, đây cũng là việc chị và thầy Điệp em đã tìm cách xây dựng cho em. Anh chị không trông mong em trả ơn đâu, nhưng em chưa đi khỏi nhà này, em cũng phải ráng chịu đựng, nếu không người ta sẽ nhìn vào, anh chị không nói, nhưng người ngoài lại bàn tán.

Liễu Nguyệt đáp:

– Chị cả đã nói vậy thì em cũng xin thưa. Em đâu có không ráng chịu đựng? Nếu em không là người hầu, là con gái trong gia đình thông thường ở thành phố, thì liệu chị có nói như thế không? Hiện nay em chỉ mặc đẹp hơn một chút, son phấn hơn một chút, điều này có gì khác với bất cứ cô gái nào trong thành phố. Trong mắt chị lúc nào cũng cảm thấy em là gái nhà quê, là một con hầu, chị không chấp nhận em bình đẳng như các cô gái thành phố thông thường. Đương nhiên em cám ơn anh chị, vui lòng ở suốt đời trong gia đình anh chị. Em đi sống với con người tàn tật kia, ngồi xuống ăn như Tôn hầu con khỉ họ Tôn gặm quả lê, nằm xuống thì chân không bằng nhau, đứng dậy thì như con gà vàng đứng một mình trơ trọi, đi đường thì như con bò già vướng móng, em đã leo cành cao như thế ư? Em chỉ muốn sống một cuộc sống của một người giúp việc để người ta không coi em là dân quê ra tỉnh.

Liễu Nguyệt nói xong tỏ vẻ tủi hổ, đi về buồng riêng của mình lau nước mắt.

Vốn dĩ Ngưu Nguyệt Thanh định dậy bảo Liễu Nguyệt, song Liễu Nguyệt đã nêu ra hàng đống những sai trái của Ngưu Nguyệt Thanh. Nét mặt chị lúc đỏ dừ, lúc trắng dã, còn định biện bạch, nhưng bối rối trong lòng không nói nữa.

Hôm sau ăn cơm, Trang Chi Điệp chỉ và mấy miếng qua quít ăn hết hai lưng chén rồi lại định vào phòng sách. Ngưu Nguyệt Thanh nhớ lại chuyện Liễu Nguyệt nói anh và Đường Uyển Nhi ở trên đường cái, lập tức không muốn nuốt nữa. Đôi đũa cứ trộn đi trộn lại trong bát, chỉ có điều chẳng thiết và vào miệng. Chị bảo:

– Ăn cơm xong, anh cũng không ngồi lại nói chuyện được sao?

Trang Chi Điệp nói:

– Trước và sau bữa ăn là anh nóng nảy nhất, tốt nhất là các người đừng quấy rầy tôi.

Ngưu Nguyệt Thanh bảo:

– Trong nhà mình cũng chỉ trước và sau bữa cơm mới có lúc rảnh rỗi để nói chuyện. Nếu anh không là chồng thì em đương nhiên không đòi hỏi anh nói một chữ!

Trang Chi Điệp nghe giọng vợ có ý bực tức, thì ngồi lại, rồi bảo:

– Nói thế là đúng, vợ tôi cứ quấn núi người qua đường đứng lại nói chuyện, tôi còn chửi hắn ta là đồ lưu manh hôi thối! Vậy thì nói nhé, hôm nay khí trời trong sáng, gió hướng tây, nhiệt độ cao nhất có ba mươi độ, nhiệt độ thấp nhất…

Đang nói liền phẩy tay một cái, vẫn đi vào phòng sách.

Ngưu Nguyệt Thanh mím chặt môi, thở một hơi bằng mũi rõ dài, bỏ bát đũa xuống, bước theo chồng, rồi ngồi xuống trước mặt anh, hỏi đột ngột:

– Anh nói thật xem nào, anh và Đường Uyển Nhi yêu nhau phải không?

Trang Chi Điệp bất thình lình thấy vợ nói như vậy, liền ngồi đực ra, sau đó thở ra một hơi thuốc, nhìn chòng chọc vào vợ, đáp:

– Phải.

Ngưu Nguyệt Thanh vốn chỉ nghi nghi hoặc hoặc trong lòng Trang Chi Điệp có chuyện lòng thòng với Đường Uyển Nhi, song lại nghĩ theo hướng tốt đẹp, hy vọng chỉ hỏi anh, anh sẽ phủ nhận ngay, thậm chí còn thề còn rủa, nổi giận đùng đùng, thì chị hoàn toàn xua tan mối nghi ngờ. Nhưng Trang Chi Điệp vẫn bình lặng như mặt nước, nói một chữ “phải” một cách rất nghiêm chỉnh. Ngưu Nguyệt Thanh liền không chịu nổi nữa, sắc mặt bỗng chốc đanh lại, chị hỏi tiếp:

– Coi như anh thật thà. Anh nói xem các người đã tốt với nhau tới mức nào? Hôm đưa Liễu Nguyệt đi gặp Đại Chính, liệu anh có thể cứ ngồi một mình ở cạnh đường cái không? Nửa đêm tối như mực mới về nhà, còn bảo Liễu Nguyệt ngồi xe không gọi anh! Rút cuộc anh và Đường Uyển Nhi đi đâu? Làm gì hả?

Trang Chi Điệp thấy vợ nói như vậy, biết ngay cuối cùng sự việc đã xảy ra. Vừa rồi anh bình tĩnh đáp một tiếng “phải”, là có ý thử xem thái độ của vợ, nhưng bây giờ thì đã hối hận. Anh cất tiếng gọi:

– Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt! Tại sao em lại nói với chị cả? Em để chị ấy tra hỏi chuyện của anh phải không?

Ngưu Nguyệt Thanh gạt phắt đi:

– Anh khỏi phải gọi Liễu Nguyệt, chuyện gì em cũng biết, em chỉ cần anh nói ra.

Trang Chi Điệp nói:

– Làm gì ư? Đường Uyển Nhi và anh đưa Liễu Nguyệt đến cổng trụ sở uỷ ban nhân dân thành phố, rồi cô ấy ra về. Em bảo bọn anh còn làm gì nữa xem nào?

Ngưu Nguyệt Thanh bỗng chốc im lặng.

Trang Chi Điệp nói:

– Nếu em không biết, anh sẽ nói cho mà nghe. Bọn anh đã ngủ với nhau trước mặt những người đi đi lại lại trên đường cái. Rồi lại cùng với cô ấy đi về nhà cô ấy, ngủ với nhau trước mặt Chu Mẫn đấy!

Ngưu Nguyệt Thanh bảo:

– Anh nói tướng lên thế để cãi nhau có phải không?

Trang Chi Điệp càng làm già:

– Thì cãi nhau đấy, em cứ bảo Liễu Nguyệt sang đây!

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

– Anh được đấy, vậy thì em tin lời anh. Nhưng em bảo cho mà biết, vì đời sống sức khoẻ, sự nghiệp tiền đồ của anh, dù có khổ sở có mệt đến đâu, em cũng chịu đựng được. Nhưng em không chấp nhận anh ra ngoài làm bừa bãi. Anh và Cảnh Tuyết Ấm ngày nào tình cảm hữu hảo với nhau như thế, có bây giờ em nói gì đâu, không thể lần này chị ta quay quắt không nhận anh, định bôi nhọ anh, em cũng mặc kệ. Bởi vì Cảnh Tuyết Ấm ngày ấy xét cho cùng vẫn là người đứng đắn, anh đi lại với chị ta cũng có ích cho sự nghiệp của anh, em không phải là người ăn dấm phải không nào? Nhưng bây giờ lề thói xã hội đã hư đốn, đâu đâu cũng tham lam chạy theo tiền của, địa vị, quyền thế, và có loại đàn bà chỉ biết hưởng lạc cho mình, nên em không cho phép nó rủ rê quyến rũ anh.

Nói xong mở cửa đi ra, lại ngồi ăn cơm ở phòng khách. Sự việc tưởng thế là xong, nào ngờ khi đi làm việc ngồi lặng lẽ trong văn phòng, Ngưu Nguyệt Thanh vẫn không sao xua đuổi khỏi trong đầu câu nói của Liễu Nguyệt “Chị là Phật Di Lặc, bụng to chứa được những chuyện khó chứa”. Cứ ngẫm nghĩ mãi trong câu nói này, xét đến cùng có chuyện đây. Chị liên tưởng ngày thường Đường Uyển Nhi đến nhà, không lần nào là không chưng diện, cặp mắt đào hoa lúng liếng đa tình gợi cảm, dễ dàng quyến rũ tâm hồn đàn ông vào bậc nhất.

Trang Chi Điệp tuy thật thà nhút nhát, nhưng những người sáng tác tính tình nhậy cảm, nội tâm tinh tế phong phú, liệu anh ấy có nhiều suy nghĩ? Nếu Đường Uyển Nhi không chủ động tấn công, thì anh ấy chỉ có lòng ăn cắp, chứ không có gan ăn cắp. Nhưng Đường Uyển Nhi đâu phải thứ giống cái an phận, đã từ Đồng Quan vốn chạy theo Chu Mẫn, thì sao dám bảo đảm không lả lơi ngứa nghề với Trang Chi Điệp? Nếu cô ta có một chút gợi ý, thì cái tâm kẻ ăn cắp của đàn ông sẽ sinh ra gan kẻ cắp, sẽ làm những chuyện mờ ám. Thế là Ngưu Nguyệt Thanh tìm lại những ký ức đã qua, nghĩ đến hôm cô ta gài mép chăn cho Trang Chi Điệp trước mặt chị, một người khách thông thường đâu có làm được việc ấy, không có quan hệ gần gũi, thì động tác ấy cho dù có làm đi chăng nữa, cũng không thể tự nhiên như vậy. Lại còn một hôm không hiểu tại sao hai người đang đi với nhau ở ngôi nhà bên cạnh am ni cô, bị mình bắt gặp, Đường Uyển Nhi sắc mặt nhợt nhạt như thế, bảo là tìm người vào làm hợp đồng. Tại sao chưa bao giờ nghe nói cô ta định tìm việc làm, sau đó lại lắng đi, không nhắc gì đến nữa? Đã hồ nghi trong lòng, chị liền gọi điện thoại đến toà soạn tạp chí tìm Chu Mẫn.

Chu Mẫn đã nhận điện thoại. Ngưu Nguyệt Thanh hỏi đêm hôm Liễu Nguyệt đi gặp Đại Chính, Đường Uyển Nhi về nhà có chuyện gì không? Chu Mẫn đáp, đêm ấy Đường Uyển Nhi về nhà đã sắp mười hai giờ khuya.

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

– Mười hai giờ kia à?

Chu Mẫn đáp:

– Vâng, mười hai giờ. Cô hỏi việc này, có chuyện gì vậy?

Ngưu Nguyệt Thanh vội nói:

– Không sao, tôi lo trời tối không có ai đưa cô ấy về. Lâu nay không gặp, cứ tưởng là đã xảy ra chuyện gì.

Chu Mẫn bỏ điện thoại xuống, cũng cảm thấy lạ lùng. Ngưu Nguyệt Thanh gọi điện thoại hỏi mình chuyện này ư? Chị ấy nhấn mạnh thời gian Đường Uyển Nhi về nhà đêm đó như thế, là Đường Uyển Nhi không đưa Liễu Nguyệt đi phải không? Nhưng đêm đó Đường Uyển Nhi về bảo, cô ấy và thầy Điệp cùng đưa Liễu Nguyệt đi cơ mà? Vậy thì cô Thanh hỏi như thế có ý gì?

Về tới nhà trong tâm trạng lo ngay ngáy, Chu Mẫn thấy Đường Uyển Nhi đang nằm sấp trên giường đếm cái gì trên tờ lịch. Anh rướn người nhìn vào ngày tháng dưới mấy tờ lịch đó, chỗ thì dùng bút chì đỏ khoanh vòng tròn, chỗ thì vẽ hình tam giác, chỗ thì một loạt dấu chấm than bên cạnh. Anh hỏi:

– Em đánh dấu cái gì vậy?

Thì ra mỗi lần gặp Trang Chi Điệp, Đường Uyển Nhi về nhà đều đánh dấu vào lịch ngay, khi không có việc gì đem ra đếm, vừa tính tóan số lần, vừa nhớ lại từng chi tiết. Bị Chu Mẫn hỏi một cách bất thình lình, Đường Uyển Nhi sợ run lên bần bật, trên cánh tay bất chợt cũng nổi da gà, treo tờ lịch lên tường, chị ta đáp:

– Đánh dấu cái gì ư? Em tính toán xem nhà mình ăn mấy ngày hết một cân dầu cải, hôm nào mua thịt, một tháng mua mấy lần, anh lẳng lặng đi vào im thin thít như vậy, em cứ tưởng kẻ xấu cơ đấy!

Chu Mẫn thấy Đường Uyển Nhi trả lời có đầu có cuối như vậy, cũng bỏ qua, liền hỏi:

– Nếu có kẻ xấu vào đột ngột như vậy, em sẽ làm thế nào?

Đường Uyển Nhi đáp:

– Anh bảo sẽ thế nào, em sẽ ngủ luôn với hắn ta! Hôm nay anh làm sao vậy, úp úp mở mở lạ thế, cứ làm như em ở nhà nuôi đàn ông, thì thụp với đàn ông không bằng!

Chị ta cứ xồn xồn, dồn Chu Mẫn vào chỗ đuối lý, anh vội tươi cười cho qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Đô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook