Chương 59
Giả Bình Ao
18/10/2016
Cuối cùng Mục Tử cũng nuốt trôi miếng bánh, anh ta hỏi:
– Ai hả? Anh bảo ai hả?
Triệu Kinh Ngũ đáp:
– Đây là Trang Chi Điệp, anh có biết không?
Mục Tử đáp:
Bạn đang đọc truyện tại
– Anh nói họ tên chủ tịch tỉnh mình, có lẽ tôi không biết, anh bảo Trang Chi Điệp, tôi nói tôi không biết, người ngoài sẽ cười tôi không có văn hoá!
Bàn tay bám mỡ chùi lên bàn, chìa ra lần lượt bắt tay Trang Chi Điệp, Mạnh Vân Phòng và Chu Mẫn. Gã nói với Trang Chi Điệp:
– Nghe nói anh viết sách hay lắm, tôi đã mua mấy cuốn, nhưng tôi chưa đọc, vợ tôi đọc, cô ấy sùng bái anh. Có việc gì tìm tôi thế? Tìm tôi thật sao?
Triệu Kinh Ngũ đáp:
– Không tìm anh là gì? Không tin, cứ về nhà hỏi thím.
Mục Tử thò tay bám mỡ vào túi móc một nắm tiền, đưa cho Triệu Kinh Ngũ nói:
– Cứ coi như ngài Điệp tìm tôi, cũng là vinh hạnh cho tôi rồi, đi mua một chai rượu trắng, bọn mình uống!
Trang Chi Điệp bảo:
– Không cần đâu, con người hào phóng sảng khoái thế này, quả thật làm cho chúng tôi thoải mái, hôm nào mời anh đến nhà tôi uống nhé!
Triệu Kinh Ngũ ấn Mục Tử ngồi xuống, nói một lượt sự việc cần tìm gã giúp đỡ. Mục Tử nói:
– Vậy thì được, tôi đi gọi điện thoại hỏi xem.
Nói rồi ra khỏi nhà ăn, đi đến trạm điện thoại. Một lúc sau quay lại bảo:
– Hỏi cả khu đông khu nam, họ bảo không giữ người đàn bà này, cũng chưa gặp bao giờ. Khu bắc trả lời người này không cư trú ở địa bàn vùng họ, tôi không quen anh chàng Ba Đen ở khu tây. Tôi nói với Vương Vĩ ở khu bắc, không phải địa bàn của cậu cũng phải tra, bảo cậu ta đi tìm Ba Đen. Chờ lúc nữa sẽ trả lời điện thoại cho tôi.
Trang Chi Điệp nghe như nghe chuyện thần thoại, anh hỏi:
– Còn có phạm vi thế lực trong việc này sao?
Mục Tử đáp:
– Nước thì có ranh giới nước, tỉnh thì có đường phân chia địa phận tỉnh, nếu bị mất thứ gì không có thứ gì là không tìm ra. Nhưng đây là người sống, thì khó tìm đấy.
Mạnh Vân Phòng liền nổi hung lên, hỏi:
– Vừa rồi anh tóm hai thằng ăn cắp, thì tại sao anh biết được nó ăn cắp?
Mục Tử đáp:
– Tôi ở chỗ bến xe khách mười hai, vừa vặn gặp mọi người đang xuống xe, người xuống cuối cùng là một ông già kêu mất ví tiền, tôi liền để ý và đã nhìn ra hai tên ấy ăn cắp. Nghề nào có cái vị của nghề ấy, vị gì thì tôi biết nhưng không nói ra được.
Mạnh Vân Phòng nói:
– Đúng rồi, đây giống như cảm giác mà anh em sáng tác ta hay nói.
Đang nói chuyện thì cái máy nhắn tin trên người Mục Tử kêu píp píp. Mục Tử vừa nhìn hàng số đã nói:
– Có điện thoại rồi đấy.
Nói rồi liền đi ra. Cả bốn người đều hồi hộp. Không ai nói với ai. Khi thấy Mục Tử xuất hiện ở cửa, liền đứng dậy hỏi:
– Có tìm được không?
Mục Tử đáp:
– Thằng nhỏ ấy cũng bảo không có.
Nét mặt ai cũng nhăn nhó, ngồi xuống ăn quýnh quáng cho xong, rồi chia tay Mục Tử, đi về nhà Mạnh Vân Phòng.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Bây giờ làm sao đây, anh Phòng?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Hay ta báo với công an?
Triệu Kinh Ngũ nói:
– Không cần đâu, Mục Tử làm còn không ra, thì cục công an có cách gì được.
Trang Chi Điệp bảo:
– Đến nước này, thì thử bói xem, Vân Phòng ơi!
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Chuyện đùa vui thường ngày, mình có thể xem bói, nhưng đây là chuyện lớn, mình chịu thôi, không dám đâu. Hay để mình thử nhé. Thông thường người tìm dùng “thần số gia cát”. Chu Mẫn ơi, cậu nói ra ba chữ xem nào.
Chu Mẫn nghĩ không ra. Mạnh Vân Phòng bảo:
– Phải đột nhiên nghĩ gì nói vậy cơ.
Chu Mẫn nói:
– Đá ở cửa. Em đột nhiên nhìn thấy hòn đá ở cửa nhà thầy đấy. Nguyên văn ba chữ là “Môn thạch đầu”.
Mạnh Vân Phòng liền bắt đầu đếm số nét các chữ. Chữ cửa phải là chữ cửa không viết tắt, có chín nét. Chữ đá năm nét, chữ đầu không viết tắt có mười sáu nét, bỏ mười nhân sáu, tạo thành chín trăm năm mươi sáu, sau đó trừ ba trăm tám mươi tư, tra chữ thứ nhất, sau đó lại cộng đi cộng lại ba trăm tám mươi tư, cuối cùng đã đem các chữ đã tra nối thành một bài từ “đông giáp cõi nước, có một rừng đào. Tiếng chim gọi nhau về buổi tối, mây che trăng mờ”.
Mọi người đều bồn chồn. Trang Chi Điệp bảo:
– Ở phía Đông, phía đông thuộc đâu nhỉ? Nếu ở trong thành thì là khu thành đông. Nếu ở ngoại thành thì là phía đông, ở vùng ngoại ô phía đông là nơi nào nhỉ?
Chu Mẫn đột nhiên bảo:
– Liệu có về Đồng Quan không? Đồng Quan ở phía đông.
Triệu Kinh Ngũ nói:
– Rất có thể, Chu Mẫn còn có người anh em nào ở Đồng Quan không?
Chu Mẫn đáp:
– Người anh em thì nhiều.
Triệu Kinh Ngũ giục:
– Vậy thì anh gọi thẳng điện thoại từ đây về hỏi xem.
Chu Mẫn nói:
– Cô ấy không có dấu hiệu định về Đồng Quan. Cho dù có về, cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!
Anh bắt đầu gọi điện thoại. Gọi một lúc lâu thì gọi được, quả nhiên Đường Uyển Nhi đã về Đồng Quan. Bọn anh em ở đó nói, Đường Uyển Nhi trở về Đồng Quan, cả huyện lỵ ai cũng biết tin, họ bảo Chu Mẫn lừa được con gái nhà lành trốn vào Tây Kinh, anh chồng Đường Uyển Nhi thuê người thuê xe đi Tây Kinh tra hỏi bảy ngày bảy đêm, nào ngờ đã phát hiện ra ở một rạp chiếu bóng. Chồng cô và một người nữa thuê một cái xe taxi đậu ở cổng rạp, cử một người nữa vào rạp cắp cô ấy ra.
Đường Uyển Nhi nhận ra người này, hỏi người ta chuyện đứa con, người này liền dẫn cô ta ra ngoài nói chuyện. Ra đến ngoài rồi, chồng cô ta và một người khác liền cướp cô ta, tống vào xe taxi, lấy khăn nhét vào mồm, trói chặt tay chân bằng dây thừng, phóng một mạch về Đồng Quan. Chu Mẫn nói lại chuyện này cho mọi người nghe, thì Trang Chi Điệp khóc đầu tiên. Anh bảo:
– Làm như vậy là đối xử với người có tội rồi. Vậy thì cô ấy về, không biết phải chịu tội như thế nào nữa. Chu Mẫn này, cậu lập tức ra bến xe mua vé về Đồng Quan xem thế nào, cậu phải cứu cô ấy ra, nhất định cậu phải cứu cô ấy ra.
Chu Mẫn ngồi đực ra tại chỗ, không nói sao, chẳng khác gì cây cà chua bị sương muối phá tơi tả.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Thế nào, cậu không định đi hả?
Chu Mẫn đáp:
– Điều mà em lo lắng ngày đêm là sợ sẽ như vậy. Bọn họ đã tìm ra được cô ấy từ Tây Kinh đem về, em sợ đi về, ngay đến gặp cô ấy cũng không gặp nổi.
Trang Chi Điệp mắng:
– Cậu nói thối chết đi được! Vậy thì ngày ấy sao cậu đem cô ấy đến đây? Một người đàn ông như cậu ngay đến một người đàn bà cũng không bảo vệ nổi hay sao? Đường Uyển Nhi mù thật sự, đã uổng công yêu cậu.
Chửi xong, thì Chu Mẫn giơ nắm tay đánh vào đầu mình, Trang Chi Điệp cũng giơ quả đấm thụi vào đầu mình.
Ngưu Nguyệt Thanh đi về ở bên Song Nhân Phủ. Khu đất trũng ở Song Nhân Phủ đã bắt đầu cải tạo. Mấy ngõ phố ở đầu phía bắc người đã dọn đi. Bà già hoảng sợ. Sang tháng sau, sang mùa đông sẽ đến lượt bà chuyển đi. Vậy thì không bao giờ còn có cái ngõ cục quản lý nước này và cái nhà sàn giếng cổ kia. Bà già đem những cái bỉên nước bằng xương ra ngắm nghía một ngày mấy lần, làu bàu kể cho con gái nghe chuyện đời xưa đời nay, lúc thì chuyện người, lúc thì chuyện ma, chuyện người chuyện ma lẫn lộn làm một. Ngưu Nguyệt Thanh chăm sóc mẹ già, nhưng trái tim thì không lúc nào là không dành cho Trang Chi Điệp. Đi khỏi khu nhà hội văn học nghệ thuật, không có sự quấy rầy nhiều nữa, đáng lẽ chị có thể bình tĩnh suy nghĩ lại sự việc của hai vợ chồng, nhưng trước cảnh thanh vắng, thì con người đã quen với ồn ào nhộn nhịp, xét cho cùng lại đâm ra có phần hiu quạnh. Chị rời khỏi căn nhà ấy trong tâm trạng tức giận, đã thề không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Nhưng bây giờ đã đi xa anh ấy, chị mới biết mình yêu anh ấy như thế nào. Chị dự đóan Trang Chi Điệp về đến nhà, đọc xong bức thư dài kia sẽ có phản ứng như thế nào, sẽ nổi giận đùng đùng hay đau khổ không thiết sống nữa? Nếu như vậy, thì anh ấy sẽ nhanh chóng sang bên này, than khóc và kể lại với chị cái nguyên nhân của sự việc, hối hận về sự sai sót của mình, thề sẽ chia tay với Đường Uyển Nhi. Chị nghĩ tới lúc ấy, chị sẽ đẩy anh ra ngoài nhà, dùng chổi quét rác tung bụi lên xỉ vả anh, hắt một chậu nước bẩn lên người trừng phạt anh. Chị làm như vậy, mẹ chị sẽ can ngăn, chị phải cãi nhau với mẹ, sau đó mắng anh trước mặt mẹ, lấy tay rứt tóc anh, cho đến khi trút hết giận trong bụng, thì chị sẽ có thể chấp nhận anh.
Nhưng Trang Chi Điệp không đến, ngay một cú điện thoại cũng không gọi. Có lẽ nào điều Trang Chi Điệp trông mong lại chính là điều này? Anh ấy luôn luôn tìm cớ ly hôn, lại nghĩ mình không nói ra, chỉ dày vò tới mức để chị phải nói ra, tự mình làm, là trúng ngay ý định của anh ấy chứ gì? Ngưu Nguyệt Thanh lại nghĩ, có lẽ Trang Chi Điệp tức giận thật, tuy thường ngày anh ấy hiền lành, nhưng bướng bỉnh cố chấp, phải lấy cứng chọi cứng, chỉ chờ chị lại trở về bên này, mới chịu cúi đầu thì sao? Anh ấy là danh nhân, thường ngày mọi người đều kính nể, ở trong gia đình chị cũng đã quen, anh đã làm tổn thương đến chị, lại còn định bắt chị vỗ về vuốt ve, mới chịu quay lại chăng? Mấy lần Ngưu Nguyệt Thanh định sang bên nhà ở khu hội văn học nghệ thuật xem sao, nhưng đi đến giữa đường, chị lại quay về. Chị e làm như vậy liệu Trang Chi Điệp càng có ác cảm hay không? Cứ tưởng Ngưu Nguyệt Thanh này không rời được anh, mà mình về như thế này, thì hôm ấy việc gì phải viết bức thư dài như thế để lại ra đi!
Ngưu Nguyệt Thanh gọi điện thoại cho Mạnh Vân Phòng. Mạnh Vân Phòng đã biết chuyện này, trong điện thoại đã mắng chị giải quyết vấn đề không sáng suốt lắm, tại sao chị bỏ nhà đi không về nữa? Tại sao lại nêu ra đòi ly hôn? Chị điên tiết lên, nói trong điện thoại:
– Tại sao anh rặt bảo tôi sai, cho dù tôi xử lý vấn đề không tốt, thì anh ấy làm việc xấu xa kia là đúng ư? Đi ra ngoài lăng nhăng thì vợ còn phải cung kính anh ta như cũ sao? Anh ấy là danh nhân thì đương nhiên các anh chỉ được bảo vệ anh ấy, cái nhọt trên người anh ấy cũng đẹp tươi như hoa đào chứ gì?
Trút giận xong, chị quẳng ống nghe xuống. Chị cứ tưởng kỳ này Mạnh Vân Phòng cũng trở nên độc ác, không ngờ tối hôm ấy Mạnh Vân Phòng lại sang nhà, vừa bước vào đã cười với chị, anh bảo anh sang nghe chị chửi mắng đây. Thế là chị nói chuyện với anh. Chị bảo chị không sao hiểu nổi, người khác làm việc gì cũng bình an vô sự, mà Trang Chi Điệp đáng thương chỉ động đến Đường Uyển Nhi đã làm cho người tuy chưa chết, song gia đình đã tan vỡ.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Anh còn hiềm anh ấy sa đọa chưa đủ ư?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Nhưng tôi có thể nói, trong phạm vi văn hoá của thành phố này, Trang Chi Điệp coi như tốt nhất.
Ngưu Nguyệt Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Nhưng rút cuộc thì anh ấy không giống người khác, nếu anh ấy như Nguyễn Tri Phi, có xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai bảo sao, nhưng hình tượng anh ấy trong con mắt và trái tim mọi người là thế nào mới được chứ? Là một người cao lớn, đứng đắn mà để xảy ra chuyện này thì ai tiếp thu nổi cơ chứ? Làm thế không những anh ấy huỷ diệt bản thân, mà còn huỷ diệt biết bao nhiêu người nữa? Tuy anh ấy không bỏ đi ra ngoài, nhưng đêm nào anh ấy cũng ngủ ở phòng khách, tuy không nêu ra ly hôn, nhưng đấy chỉ là vấn đề thời gian. Đã như vậy thì việc gì tôi phải bám vào anh ấy?
Mạnh Vân Phòng nói:
– Về đỉêm này chị nói rất đúng. Người khác ra ngoài gái gụ chỉ là gặp thì chơi cho vui mà thôi. Nhưng Trang Chi Điệp thì dành tình cảm thật sự. Anh ấy đúng là người thật thà. Anh ấy đi lại như vậy với Đường Uyển Nhi, tôi không tán thành lắm đâu, điều tiết một chút đời sống, thì được, chứ làm tới mức ấy, thì có khác gì với vợ mình?
Ngưu Nguyệt Thanh nghe xong, trong lòng buồn bã, chị nói:
– Ý anh nói là để anh ấy ra ngoài bậy bạ, gặp ai yêu người đó, yêu người này bỏ người kia, về nhà lại nói dối, dỗ dành tôi chứ gì?
Mạnh Vân Phòng nói:
– Hôn nhân là hôn nhân, tình yêu là tình yêu, hai chuyện ấy khác nhau, nhưng lại là thống nhất. Đừng tưởng Trang Chi Điệp sống ở thành phố này mấy chục năm, nhưng anh ấy chưa có tư duy hiện đại. Ở thành phố, mà vẫn còn nguyên ý thức con người nhà quê.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Điều mà tôi cần là hôn nhân, là tình yêu, tình yêu là hôn nhân!
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Về điểm này chị và Trang Chi Điệp thường phản đối tôi, nhưng tình hình hiên thực thì như thế nào? Chẳng phải các bạn đang sa vào tình trạng đau khổ to lớn đó ư?
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Vân Phòng ơi, chúng mình không nói nữa, có nói cũng chẳng thông thoát được đâu mà. Nếu anh uống nước, tôi sẽ rót cho anh, nếu không uống, thì anh cứ đi làm chuyện khác của mình.
Mạnh Vân Phòng ngượng chín mặt, song đã cười hì hì:
– Ái chà, chị đuổi tôi đấy à? Nhưng tôi không đi đâu. Tôi đã ăn cơm nhà chị quen rồi. Hôm nay vẫn phải ăn cái đã rồi đi đâu mới đi!
Ngưu Nguyệt Thanh nghẹn ngào khóc bởi nỗi lo phiền hoảng hốt của mình. Mạnh Vân Phòng thấy chị khóc càng đau lòng, liền nói:
– Nguyệt Thanh này, tôi là kẻ thối mồm, nói những điều ấy có lẽ chị không thích nghẹ nhưng từ đáy lòng, tôi đồng tình với chị. Chi Điệp cũng đã nói với tôi chị bỏ nhà ra đi, tôi đã phê bình anh ấy. Tôi bảo Chi Điệp này, nói về lương tâm, thì Ngưu Nguyệt Thanh là một người vợ tốt, chị ấy sống với anh đã hơn mười năm lại không sai trái gì quá mức, anh có yên tâm không?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Tôi không cần đồng tình, tôi cũng có thể nhìn ra, sở dĩ Trang Chi Điệp không chủ động nêu ra ly hôn là đồng tình với tôi là suy nghĩ tới con đường sau này của tôi. Xét từ điểm này, thì anh ấy là một người còn có lương tâm. Nhưng tôi cần đồng tình ư? Điều tôi cần là tình cảm! Tôi không phải không yêu anh a, chính vì tôi còn yêu anh ấy, tôi mới để cho anh ấy trọn vẹn, để anh ấy đi lấy Đường Uyển Nhi.
Mạnh Vân Phòng hỏi:
– Anh ấy lấy Đường Uyển Nhi ư? Chị không biết đấy thôi, Đường Uyển Nhi đã bị anh chồng cũ bắt giải về Đồng Quan.
Ngưu Nguyệt Thanh ngẩn người ra một lát rồi nói:
– Con cáo ngứa nghề ấy, nó còn có hôm nay ư, nó đã hại người ta đủ rồi. Nó về Đồng Quan rồi sao?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Đừng chửi Đường Uyển Nhi nữa, cô ta cũng đáng thương lắm.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Nó còn đáng thương ư, con mụ dâm đãng lẳng lơ ấy!
Mạnh Vân Phòng nói:
– Đường Uyển Nhi đi rồi, thì các bạn hãy trở về chung sống tử tế với nhau! Tuy việc này có làm tổn thương đến tình cảm của nhau, phải có một thời gian khôi phục lại, nhưng tôi cảm thấy chỉ có hai bạn hoà hảo với nhau, thì mới có lợi với mọi người, như vậy thì Mạnh Vân Phòng này, sau đây có đến cũng có chỗ ăn cơm uống nước chứ!
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Anh có đến, tôi vẫn cho ăn cho uống, chỉ sợ sau này anh không bao giờ đến nữa!
Mạnh Vân Phòng nói:
– Tôi có ăn có uống hay không là chuyện vặt, nếu hai bạn ly hôn, chị giải thóat được nỗi đau nhất thời này, vậy thì sau này sẽ hạnh phúc hay sao?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Anh ấy ly hôn xong, cho dù không lấy được Đường Uyển Nhi đi chẳng nữa, thì với địa vị và thanh danh của mình, anh ấy có thể lấy được gái mười tám, cũng có thể lấy được gái hai mươi, anh ấy không thể không hạnh phúc. Tôi không tìm được một người chồng danh nhân, nhưng tôi nghĩ, cũng có thể lấy được một công nhân, một viên chức nhỏ tầm thường. Có lẽ, tôi cũng chẳng lấy ai cả, tôi sẽ sống với mẹ tôi.
Mạnh Vân Phòng nói:
– Sao chị cố chấp thế! Trong xã hội cũ, một chồng nhiều vợ, dễ chừng những người làm vợ chết ráo cả hay sao? Chỉ cần chị chịu tha cho anh ấy lần này sẽ do tôi khuyên bảo! trước kia tôi đã nói, mặc dù thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể mất căn cứ địa. Đừng như tôi bây giờ, lúc đầu giận con người kia đến chết đi được, lấy vợ khác, lại cảm thấy không bằng vợ trước. Hiện giờ đêm nằm mơ tôi thường mơ thấy mẹ của Mạnh Tần, ngược lại chưa có lần nào nằm mơ thấy Hạ Tiệp.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Anh vẫn cứ muốn anh ấy bắt cá hai tay ư? Uổng công anh đã góp ý thiu thối này cho anh ấy!
Mạnh Vân Phòng tắc nghẹn, không biết nói thế nào nữa. Ngưu Nguyệt Thanh liền bảo, chị đã buồn ngủ, đuổi Mạnh Vân Phòng đi ra khỏi buồng riêng.
Mạnh Vân Phòng ngượng nghịu chỉ cười trừ, đi ra, nhưng bà mẹ ngồi ở phòng khách hỏi:
– Anh chị nói gì như ma đọc kinh thế? Tai tôi nghễnh ngãng rồi, chỉ nghe thấy nói ai đi mất thôi?
– Ai hả? Anh bảo ai hả?
Triệu Kinh Ngũ đáp:
– Đây là Trang Chi Điệp, anh có biết không?
Mục Tử đáp:
Bạn đang đọc truyện tại
– Anh nói họ tên chủ tịch tỉnh mình, có lẽ tôi không biết, anh bảo Trang Chi Điệp, tôi nói tôi không biết, người ngoài sẽ cười tôi không có văn hoá!
Bàn tay bám mỡ chùi lên bàn, chìa ra lần lượt bắt tay Trang Chi Điệp, Mạnh Vân Phòng và Chu Mẫn. Gã nói với Trang Chi Điệp:
– Nghe nói anh viết sách hay lắm, tôi đã mua mấy cuốn, nhưng tôi chưa đọc, vợ tôi đọc, cô ấy sùng bái anh. Có việc gì tìm tôi thế? Tìm tôi thật sao?
Triệu Kinh Ngũ đáp:
– Không tìm anh là gì? Không tin, cứ về nhà hỏi thím.
Mục Tử thò tay bám mỡ vào túi móc một nắm tiền, đưa cho Triệu Kinh Ngũ nói:
– Cứ coi như ngài Điệp tìm tôi, cũng là vinh hạnh cho tôi rồi, đi mua một chai rượu trắng, bọn mình uống!
Trang Chi Điệp bảo:
– Không cần đâu, con người hào phóng sảng khoái thế này, quả thật làm cho chúng tôi thoải mái, hôm nào mời anh đến nhà tôi uống nhé!
Triệu Kinh Ngũ ấn Mục Tử ngồi xuống, nói một lượt sự việc cần tìm gã giúp đỡ. Mục Tử nói:
– Vậy thì được, tôi đi gọi điện thoại hỏi xem.
Nói rồi ra khỏi nhà ăn, đi đến trạm điện thoại. Một lúc sau quay lại bảo:
– Hỏi cả khu đông khu nam, họ bảo không giữ người đàn bà này, cũng chưa gặp bao giờ. Khu bắc trả lời người này không cư trú ở địa bàn vùng họ, tôi không quen anh chàng Ba Đen ở khu tây. Tôi nói với Vương Vĩ ở khu bắc, không phải địa bàn của cậu cũng phải tra, bảo cậu ta đi tìm Ba Đen. Chờ lúc nữa sẽ trả lời điện thoại cho tôi.
Trang Chi Điệp nghe như nghe chuyện thần thoại, anh hỏi:
– Còn có phạm vi thế lực trong việc này sao?
Mục Tử đáp:
– Nước thì có ranh giới nước, tỉnh thì có đường phân chia địa phận tỉnh, nếu bị mất thứ gì không có thứ gì là không tìm ra. Nhưng đây là người sống, thì khó tìm đấy.
Mạnh Vân Phòng liền nổi hung lên, hỏi:
– Vừa rồi anh tóm hai thằng ăn cắp, thì tại sao anh biết được nó ăn cắp?
Mục Tử đáp:
– Tôi ở chỗ bến xe khách mười hai, vừa vặn gặp mọi người đang xuống xe, người xuống cuối cùng là một ông già kêu mất ví tiền, tôi liền để ý và đã nhìn ra hai tên ấy ăn cắp. Nghề nào có cái vị của nghề ấy, vị gì thì tôi biết nhưng không nói ra được.
Mạnh Vân Phòng nói:
– Đúng rồi, đây giống như cảm giác mà anh em sáng tác ta hay nói.
Đang nói chuyện thì cái máy nhắn tin trên người Mục Tử kêu píp píp. Mục Tử vừa nhìn hàng số đã nói:
– Có điện thoại rồi đấy.
Nói rồi liền đi ra. Cả bốn người đều hồi hộp. Không ai nói với ai. Khi thấy Mục Tử xuất hiện ở cửa, liền đứng dậy hỏi:
– Có tìm được không?
Mục Tử đáp:
– Thằng nhỏ ấy cũng bảo không có.
Nét mặt ai cũng nhăn nhó, ngồi xuống ăn quýnh quáng cho xong, rồi chia tay Mục Tử, đi về nhà Mạnh Vân Phòng.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Bây giờ làm sao đây, anh Phòng?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Hay ta báo với công an?
Triệu Kinh Ngũ nói:
– Không cần đâu, Mục Tử làm còn không ra, thì cục công an có cách gì được.
Trang Chi Điệp bảo:
– Đến nước này, thì thử bói xem, Vân Phòng ơi!
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Chuyện đùa vui thường ngày, mình có thể xem bói, nhưng đây là chuyện lớn, mình chịu thôi, không dám đâu. Hay để mình thử nhé. Thông thường người tìm dùng “thần số gia cát”. Chu Mẫn ơi, cậu nói ra ba chữ xem nào.
Chu Mẫn nghĩ không ra. Mạnh Vân Phòng bảo:
– Phải đột nhiên nghĩ gì nói vậy cơ.
Chu Mẫn nói:
– Đá ở cửa. Em đột nhiên nhìn thấy hòn đá ở cửa nhà thầy đấy. Nguyên văn ba chữ là “Môn thạch đầu”.
Mạnh Vân Phòng liền bắt đầu đếm số nét các chữ. Chữ cửa phải là chữ cửa không viết tắt, có chín nét. Chữ đá năm nét, chữ đầu không viết tắt có mười sáu nét, bỏ mười nhân sáu, tạo thành chín trăm năm mươi sáu, sau đó trừ ba trăm tám mươi tư, tra chữ thứ nhất, sau đó lại cộng đi cộng lại ba trăm tám mươi tư, cuối cùng đã đem các chữ đã tra nối thành một bài từ “đông giáp cõi nước, có một rừng đào. Tiếng chim gọi nhau về buổi tối, mây che trăng mờ”.
Mọi người đều bồn chồn. Trang Chi Điệp bảo:
– Ở phía Đông, phía đông thuộc đâu nhỉ? Nếu ở trong thành thì là khu thành đông. Nếu ở ngoại thành thì là phía đông, ở vùng ngoại ô phía đông là nơi nào nhỉ?
Chu Mẫn đột nhiên bảo:
– Liệu có về Đồng Quan không? Đồng Quan ở phía đông.
Triệu Kinh Ngũ nói:
– Rất có thể, Chu Mẫn còn có người anh em nào ở Đồng Quan không?
Chu Mẫn đáp:
– Người anh em thì nhiều.
Triệu Kinh Ngũ giục:
– Vậy thì anh gọi thẳng điện thoại từ đây về hỏi xem.
Chu Mẫn nói:
– Cô ấy không có dấu hiệu định về Đồng Quan. Cho dù có về, cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!
Anh bắt đầu gọi điện thoại. Gọi một lúc lâu thì gọi được, quả nhiên Đường Uyển Nhi đã về Đồng Quan. Bọn anh em ở đó nói, Đường Uyển Nhi trở về Đồng Quan, cả huyện lỵ ai cũng biết tin, họ bảo Chu Mẫn lừa được con gái nhà lành trốn vào Tây Kinh, anh chồng Đường Uyển Nhi thuê người thuê xe đi Tây Kinh tra hỏi bảy ngày bảy đêm, nào ngờ đã phát hiện ra ở một rạp chiếu bóng. Chồng cô và một người nữa thuê một cái xe taxi đậu ở cổng rạp, cử một người nữa vào rạp cắp cô ấy ra.
Đường Uyển Nhi nhận ra người này, hỏi người ta chuyện đứa con, người này liền dẫn cô ta ra ngoài nói chuyện. Ra đến ngoài rồi, chồng cô ta và một người khác liền cướp cô ta, tống vào xe taxi, lấy khăn nhét vào mồm, trói chặt tay chân bằng dây thừng, phóng một mạch về Đồng Quan. Chu Mẫn nói lại chuyện này cho mọi người nghe, thì Trang Chi Điệp khóc đầu tiên. Anh bảo:
– Làm như vậy là đối xử với người có tội rồi. Vậy thì cô ấy về, không biết phải chịu tội như thế nào nữa. Chu Mẫn này, cậu lập tức ra bến xe mua vé về Đồng Quan xem thế nào, cậu phải cứu cô ấy ra, nhất định cậu phải cứu cô ấy ra.
Chu Mẫn ngồi đực ra tại chỗ, không nói sao, chẳng khác gì cây cà chua bị sương muối phá tơi tả.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Thế nào, cậu không định đi hả?
Chu Mẫn đáp:
– Điều mà em lo lắng ngày đêm là sợ sẽ như vậy. Bọn họ đã tìm ra được cô ấy từ Tây Kinh đem về, em sợ đi về, ngay đến gặp cô ấy cũng không gặp nổi.
Trang Chi Điệp mắng:
– Cậu nói thối chết đi được! Vậy thì ngày ấy sao cậu đem cô ấy đến đây? Một người đàn ông như cậu ngay đến một người đàn bà cũng không bảo vệ nổi hay sao? Đường Uyển Nhi mù thật sự, đã uổng công yêu cậu.
Chửi xong, thì Chu Mẫn giơ nắm tay đánh vào đầu mình, Trang Chi Điệp cũng giơ quả đấm thụi vào đầu mình.
Ngưu Nguyệt Thanh đi về ở bên Song Nhân Phủ. Khu đất trũng ở Song Nhân Phủ đã bắt đầu cải tạo. Mấy ngõ phố ở đầu phía bắc người đã dọn đi. Bà già hoảng sợ. Sang tháng sau, sang mùa đông sẽ đến lượt bà chuyển đi. Vậy thì không bao giờ còn có cái ngõ cục quản lý nước này và cái nhà sàn giếng cổ kia. Bà già đem những cái bỉên nước bằng xương ra ngắm nghía một ngày mấy lần, làu bàu kể cho con gái nghe chuyện đời xưa đời nay, lúc thì chuyện người, lúc thì chuyện ma, chuyện người chuyện ma lẫn lộn làm một. Ngưu Nguyệt Thanh chăm sóc mẹ già, nhưng trái tim thì không lúc nào là không dành cho Trang Chi Điệp. Đi khỏi khu nhà hội văn học nghệ thuật, không có sự quấy rầy nhiều nữa, đáng lẽ chị có thể bình tĩnh suy nghĩ lại sự việc của hai vợ chồng, nhưng trước cảnh thanh vắng, thì con người đã quen với ồn ào nhộn nhịp, xét cho cùng lại đâm ra có phần hiu quạnh. Chị rời khỏi căn nhà ấy trong tâm trạng tức giận, đã thề không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Nhưng bây giờ đã đi xa anh ấy, chị mới biết mình yêu anh ấy như thế nào. Chị dự đóan Trang Chi Điệp về đến nhà, đọc xong bức thư dài kia sẽ có phản ứng như thế nào, sẽ nổi giận đùng đùng hay đau khổ không thiết sống nữa? Nếu như vậy, thì anh ấy sẽ nhanh chóng sang bên này, than khóc và kể lại với chị cái nguyên nhân của sự việc, hối hận về sự sai sót của mình, thề sẽ chia tay với Đường Uyển Nhi. Chị nghĩ tới lúc ấy, chị sẽ đẩy anh ra ngoài nhà, dùng chổi quét rác tung bụi lên xỉ vả anh, hắt một chậu nước bẩn lên người trừng phạt anh. Chị làm như vậy, mẹ chị sẽ can ngăn, chị phải cãi nhau với mẹ, sau đó mắng anh trước mặt mẹ, lấy tay rứt tóc anh, cho đến khi trút hết giận trong bụng, thì chị sẽ có thể chấp nhận anh.
Nhưng Trang Chi Điệp không đến, ngay một cú điện thoại cũng không gọi. Có lẽ nào điều Trang Chi Điệp trông mong lại chính là điều này? Anh ấy luôn luôn tìm cớ ly hôn, lại nghĩ mình không nói ra, chỉ dày vò tới mức để chị phải nói ra, tự mình làm, là trúng ngay ý định của anh ấy chứ gì? Ngưu Nguyệt Thanh lại nghĩ, có lẽ Trang Chi Điệp tức giận thật, tuy thường ngày anh ấy hiền lành, nhưng bướng bỉnh cố chấp, phải lấy cứng chọi cứng, chỉ chờ chị lại trở về bên này, mới chịu cúi đầu thì sao? Anh ấy là danh nhân, thường ngày mọi người đều kính nể, ở trong gia đình chị cũng đã quen, anh đã làm tổn thương đến chị, lại còn định bắt chị vỗ về vuốt ve, mới chịu quay lại chăng? Mấy lần Ngưu Nguyệt Thanh định sang bên nhà ở khu hội văn học nghệ thuật xem sao, nhưng đi đến giữa đường, chị lại quay về. Chị e làm như vậy liệu Trang Chi Điệp càng có ác cảm hay không? Cứ tưởng Ngưu Nguyệt Thanh này không rời được anh, mà mình về như thế này, thì hôm ấy việc gì phải viết bức thư dài như thế để lại ra đi!
Ngưu Nguyệt Thanh gọi điện thoại cho Mạnh Vân Phòng. Mạnh Vân Phòng đã biết chuyện này, trong điện thoại đã mắng chị giải quyết vấn đề không sáng suốt lắm, tại sao chị bỏ nhà đi không về nữa? Tại sao lại nêu ra đòi ly hôn? Chị điên tiết lên, nói trong điện thoại:
– Tại sao anh rặt bảo tôi sai, cho dù tôi xử lý vấn đề không tốt, thì anh ấy làm việc xấu xa kia là đúng ư? Đi ra ngoài lăng nhăng thì vợ còn phải cung kính anh ta như cũ sao? Anh ấy là danh nhân thì đương nhiên các anh chỉ được bảo vệ anh ấy, cái nhọt trên người anh ấy cũng đẹp tươi như hoa đào chứ gì?
Trút giận xong, chị quẳng ống nghe xuống. Chị cứ tưởng kỳ này Mạnh Vân Phòng cũng trở nên độc ác, không ngờ tối hôm ấy Mạnh Vân Phòng lại sang nhà, vừa bước vào đã cười với chị, anh bảo anh sang nghe chị chửi mắng đây. Thế là chị nói chuyện với anh. Chị bảo chị không sao hiểu nổi, người khác làm việc gì cũng bình an vô sự, mà Trang Chi Điệp đáng thương chỉ động đến Đường Uyển Nhi đã làm cho người tuy chưa chết, song gia đình đã tan vỡ.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Anh còn hiềm anh ấy sa đọa chưa đủ ư?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Nhưng tôi có thể nói, trong phạm vi văn hoá của thành phố này, Trang Chi Điệp coi như tốt nhất.
Ngưu Nguyệt Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Nhưng rút cuộc thì anh ấy không giống người khác, nếu anh ấy như Nguyễn Tri Phi, có xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai bảo sao, nhưng hình tượng anh ấy trong con mắt và trái tim mọi người là thế nào mới được chứ? Là một người cao lớn, đứng đắn mà để xảy ra chuyện này thì ai tiếp thu nổi cơ chứ? Làm thế không những anh ấy huỷ diệt bản thân, mà còn huỷ diệt biết bao nhiêu người nữa? Tuy anh ấy không bỏ đi ra ngoài, nhưng đêm nào anh ấy cũng ngủ ở phòng khách, tuy không nêu ra ly hôn, nhưng đấy chỉ là vấn đề thời gian. Đã như vậy thì việc gì tôi phải bám vào anh ấy?
Mạnh Vân Phòng nói:
– Về đỉêm này chị nói rất đúng. Người khác ra ngoài gái gụ chỉ là gặp thì chơi cho vui mà thôi. Nhưng Trang Chi Điệp thì dành tình cảm thật sự. Anh ấy đúng là người thật thà. Anh ấy đi lại như vậy với Đường Uyển Nhi, tôi không tán thành lắm đâu, điều tiết một chút đời sống, thì được, chứ làm tới mức ấy, thì có khác gì với vợ mình?
Ngưu Nguyệt Thanh nghe xong, trong lòng buồn bã, chị nói:
– Ý anh nói là để anh ấy ra ngoài bậy bạ, gặp ai yêu người đó, yêu người này bỏ người kia, về nhà lại nói dối, dỗ dành tôi chứ gì?
Mạnh Vân Phòng nói:
– Hôn nhân là hôn nhân, tình yêu là tình yêu, hai chuyện ấy khác nhau, nhưng lại là thống nhất. Đừng tưởng Trang Chi Điệp sống ở thành phố này mấy chục năm, nhưng anh ấy chưa có tư duy hiện đại. Ở thành phố, mà vẫn còn nguyên ý thức con người nhà quê.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Điều mà tôi cần là hôn nhân, là tình yêu, tình yêu là hôn nhân!
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Về điểm này chị và Trang Chi Điệp thường phản đối tôi, nhưng tình hình hiên thực thì như thế nào? Chẳng phải các bạn đang sa vào tình trạng đau khổ to lớn đó ư?
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Vân Phòng ơi, chúng mình không nói nữa, có nói cũng chẳng thông thoát được đâu mà. Nếu anh uống nước, tôi sẽ rót cho anh, nếu không uống, thì anh cứ đi làm chuyện khác của mình.
Mạnh Vân Phòng ngượng chín mặt, song đã cười hì hì:
– Ái chà, chị đuổi tôi đấy à? Nhưng tôi không đi đâu. Tôi đã ăn cơm nhà chị quen rồi. Hôm nay vẫn phải ăn cái đã rồi đi đâu mới đi!
Ngưu Nguyệt Thanh nghẹn ngào khóc bởi nỗi lo phiền hoảng hốt của mình. Mạnh Vân Phòng thấy chị khóc càng đau lòng, liền nói:
– Nguyệt Thanh này, tôi là kẻ thối mồm, nói những điều ấy có lẽ chị không thích nghẹ nhưng từ đáy lòng, tôi đồng tình với chị. Chi Điệp cũng đã nói với tôi chị bỏ nhà ra đi, tôi đã phê bình anh ấy. Tôi bảo Chi Điệp này, nói về lương tâm, thì Ngưu Nguyệt Thanh là một người vợ tốt, chị ấy sống với anh đã hơn mười năm lại không sai trái gì quá mức, anh có yên tâm không?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Tôi không cần đồng tình, tôi cũng có thể nhìn ra, sở dĩ Trang Chi Điệp không chủ động nêu ra ly hôn là đồng tình với tôi là suy nghĩ tới con đường sau này của tôi. Xét từ điểm này, thì anh ấy là một người còn có lương tâm. Nhưng tôi cần đồng tình ư? Điều tôi cần là tình cảm! Tôi không phải không yêu anh a, chính vì tôi còn yêu anh ấy, tôi mới để cho anh ấy trọn vẹn, để anh ấy đi lấy Đường Uyển Nhi.
Mạnh Vân Phòng hỏi:
– Anh ấy lấy Đường Uyển Nhi ư? Chị không biết đấy thôi, Đường Uyển Nhi đã bị anh chồng cũ bắt giải về Đồng Quan.
Ngưu Nguyệt Thanh ngẩn người ra một lát rồi nói:
– Con cáo ngứa nghề ấy, nó còn có hôm nay ư, nó đã hại người ta đủ rồi. Nó về Đồng Quan rồi sao?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Đừng chửi Đường Uyển Nhi nữa, cô ta cũng đáng thương lắm.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Nó còn đáng thương ư, con mụ dâm đãng lẳng lơ ấy!
Mạnh Vân Phòng nói:
– Đường Uyển Nhi đi rồi, thì các bạn hãy trở về chung sống tử tế với nhau! Tuy việc này có làm tổn thương đến tình cảm của nhau, phải có một thời gian khôi phục lại, nhưng tôi cảm thấy chỉ có hai bạn hoà hảo với nhau, thì mới có lợi với mọi người, như vậy thì Mạnh Vân Phòng này, sau đây có đến cũng có chỗ ăn cơm uống nước chứ!
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Anh có đến, tôi vẫn cho ăn cho uống, chỉ sợ sau này anh không bao giờ đến nữa!
Mạnh Vân Phòng nói:
– Tôi có ăn có uống hay không là chuyện vặt, nếu hai bạn ly hôn, chị giải thóat được nỗi đau nhất thời này, vậy thì sau này sẽ hạnh phúc hay sao?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Anh ấy ly hôn xong, cho dù không lấy được Đường Uyển Nhi đi chẳng nữa, thì với địa vị và thanh danh của mình, anh ấy có thể lấy được gái mười tám, cũng có thể lấy được gái hai mươi, anh ấy không thể không hạnh phúc. Tôi không tìm được một người chồng danh nhân, nhưng tôi nghĩ, cũng có thể lấy được một công nhân, một viên chức nhỏ tầm thường. Có lẽ, tôi cũng chẳng lấy ai cả, tôi sẽ sống với mẹ tôi.
Mạnh Vân Phòng nói:
– Sao chị cố chấp thế! Trong xã hội cũ, một chồng nhiều vợ, dễ chừng những người làm vợ chết ráo cả hay sao? Chỉ cần chị chịu tha cho anh ấy lần này sẽ do tôi khuyên bảo! trước kia tôi đã nói, mặc dù thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể mất căn cứ địa. Đừng như tôi bây giờ, lúc đầu giận con người kia đến chết đi được, lấy vợ khác, lại cảm thấy không bằng vợ trước. Hiện giờ đêm nằm mơ tôi thường mơ thấy mẹ của Mạnh Tần, ngược lại chưa có lần nào nằm mơ thấy Hạ Tiệp.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Anh vẫn cứ muốn anh ấy bắt cá hai tay ư? Uổng công anh đã góp ý thiu thối này cho anh ấy!
Mạnh Vân Phòng tắc nghẹn, không biết nói thế nào nữa. Ngưu Nguyệt Thanh liền bảo, chị đã buồn ngủ, đuổi Mạnh Vân Phòng đi ra khỏi buồng riêng.
Mạnh Vân Phòng ngượng nghịu chỉ cười trừ, đi ra, nhưng bà mẹ ngồi ở phòng khách hỏi:
– Anh chị nói gì như ma đọc kinh thế? Tai tôi nghễnh ngãng rồi, chỉ nghe thấy nói ai đi mất thôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.