Chương 15: Bẫy rập
Hồi Sênh
08/08/2016
Cố Vân Tiện từng rất kính phục Cảnh Phức Thù, bởi vì nàng nghĩ sức chịu đựng của nữ nhân này thật sự có thể đạt đến một loaị cảnh giới mới. Đổi lại là nàng, bị thái hậu không nể mặt nhục nhã như vậy, nhất định sẽ quay đầu tìm một chỗ trốn đi, không gặp bất cứ kẻ nào.
Nhưng nàng ta không có.
Nàng ta dịu ngoan tiếp nhận ý tứ của thái hậu, lại trấn an bệ hạ đang không vui, ngăn cản hắn phát sinh tranh chấp với thái hậu, thái độ thong dong tự nhiên, giống như đây thật sự là ân điển thái hậu ban cho.
Cố Vân Tiện nghĩ, từ trước đến nay nàng vẫn luôn thiếu phần tính cách này.
“Thái hậu, thần thiếp có tội, nhưng tội không đáng chết!” Bạc Cẩn Nhu khóc không ra tiếng, “Việc này đều không phải là chủ ý của thần thiếp. Là do Trinh tiệp dư bảo thần thiếp làm, nàng ta kêu người dẫn dụ Cố thị đến, lại bảo thiếp đi hãm hại nàng ta. Thần thiếp.. thần thiếp chỉ là tòng phạm bị bắt ép mà thôi! Thái hậu, xin ngài cho.. cho thần thiếp thêm một cơ hội!”
“Câm miệng.” Thái hậu chưa tỏ thái độ gì đã nghe hoàng đế lạnh lùng nói: “Chết đến nơi còn giảo biện, trẫm thấy ngươi thật sự không chút nào suy nghĩ cho gia tộc của mình.”
Thân thể Bạc Cẩn Nhu khẽ run, thái hậu nhíu mày: “Hoàng đế, con nói bậy bạ gì đó? Nàng tuy có lỗi, nhưng Bạc tướng quân cũng đã ra sức cống hiến cho đất nước nhiều, há có thể bởi vì một phu nhân như cỏ rác mà giáng tội trung thần của quốc gia?” Bà chán ghét liếc mắt nhìn Trinh tiệp dư: “Ai gia thấy con rõ ràng là bị hồ ly tinh dụ dỗ đến mụ mị cả đầu óc.”
Điềm báo không tốt.
Cố Vân Tiện phát hiện, chỉ cần là việc liên quan đến Trinh tiệp dư, thái hậu rất dễ dàng nổi giận, một khi nổi giận sẽ mất đi lí trí. Hôm nay các nàng bày mưu, mục đích chính là khiến Bạc Cẩn Nhu gánh tội thay, khiến cho chuyện lần trước ở vườn mai kết thúc, cũng chứng thực công lao bảo vệ Hình tài tử của Cố Vân Tiện ngày ấy. Nhìn tình huống trước mắt mà xem, lại liên luỵ đến cả Trinh tiệp dư.
Nhưng hôm nay không phải là thời cơ tốt để động đến nàng ta.
“Mẫu hậu, nhi tử biết ngài không thích A Thù, cũng không trông mong ngài sẽ thay đổi. Chỉ là, tuy ngài chỉ dựa vào lời nói một phía của Bạc thị đã muốn định tội nàng, thật sự không công bằng.”
Hoàng đế nói xong liền tâm bình khí hoà, thái hậu lại tức giận vô cùng, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt. Ai gia chưa kịp nói gì con đã lên tiếng che chở, thực sự là nhi tử ngoan của ai gia.”
Trong lòng Cố Vân Tiện càng ngày càng bất an. Tất cả mọi người đều nhìn hai mẫu tử giằng co, chỉ có nàng chú ý đến A Mộc vốn xụi lơ cúi thấp đầu trên mặt đất, len lén nhìn về phía Trinh tiệp dư, tựa hồ đang đợi ám chỉ của nàng ta.
Nàng bỗng nhiên hiểu được, trước khi thái hậu lên tiếng liền nói: “Bệ hạ nói phải, thần thiếp cũng hiểu được. Không nên chỉ nghe lời nói một phía của Bạc thị.”
Thái hậu kinh ngạc nhìn về phía nàng, nàng giống như không phát giác được. Đứng lên cung kính dập đầu: “Việc này liên quan đến hoàng duệ, thần thiếp vốn không nên xen vào. Chỉ là thần thiếp cũng bị liên luỵ, nên không thể không quan tâm. Thần thiếp nghĩ Trinh tiệp dư được bệ hạ sủng ái, Hình tài tử lại quen thân với nàng, nàng không có lí do gì mưu hại hài tử trong bụng Hình tài tử.”
Hoàng đế híp mắt lại: “Nàng thật sự cảm thấy như vậy?”
“Dạ.” Cố Vân Tiện ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo: “Trước đây thiếp cùng từng bị tố cáo cố ý mưu hại hoàng duệ, thiếp biết tư vị của việc bị oan uổng là như thế nào, không muốn có người lại bị oan như vậy..”
Nói xong nàng nhìn thấy hoàng đế nhíu mày.
Cố Vân Tiện xoay người, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cả cung điện, cất giọng nói: “Chư vị nếu vẫn còn nghi ngờ, có thể tự mình thẩm vấn tội nô, nhất định có thể tra đến cuối cùng.”
A Mộc lúc này bỗng tiến lên, dập đầu nói: “Bẩm bệ hạ, thái hậu, tiểu nhân cầu cứu Trinh tiệp dư chỉ vì ngày trước trong vương phủ từng may mắn gặp được tiệp dư nương nương một lần, cũng không có nguyên nhân nào khác. Từ lúc vào cung, tiệp dư nương nương chưa bao giờ gặp tiểu nhân, tiệp dư nương nương hoàn toàn trong sạch!”
Nét mặt Cố Vân Tiện vân đạm phong khinh, tâm tình lại kinh hoảng không thôi. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa rơi vào bẫy của Cảnh Phức Thù.
A Mộc là cung nhân vẩy nước quét nhà ở vườn mai, trong nhà phụ mẫu bệnh nặng, vì hắn đắc tội quản sự của vườn mai, cùng đường, lại bị bắt được. Thái hậu tỉ mỉ dò xét bối cảnh của hắn, xác định không có vấn đề gì, lại đưa hắn ra diễn. Nàng đồng ý với A Mộc, rượu độc đưa cho hắn sẽ đổi bằng thuốc giả chết, lúc mọi người cho rằng hắn đã chết, thì sẽ thần không biết quỷ không hay đưa hắn ra khỏi cung. Hắn có thể mang theo tiền bạc đi đến phương xa làm một phú hộ, so với ở trong cung làm cung nhân sung sướng hơn rất nhiều.
Mê hoặc quá lớn khiến cho thái hậu tin tưởng A Mộc sẽ đáp ứng. Về phần lúc các nàng diệt cỏ tận gốc, cũng không cần để cho hắn biết.
Cố Vân Tiện cứ tưởng rằng kế hoạch này thiên y vô phùng (1), nhưng ai biết, cẩn thận như vậy, lại trúng phải kế của Cảnh Phức Thù. A Mộc căn bản là người của nàng ta! Hắn cố ý đến tận lúc cuối mới hét lên: “Trinh tiệp dư cứu tiểu nhân”, nếu các nàng không để ý, chỉ sợ sẽ không kịp phản ứng mà hỏi tiếp. Đến lúc đó hoàng đế sẽ bảo vệ Trinh tiệp dư, khó tránh khỏi việc tranh chấp với thái hậu, đợi lúc hai người cãi nhau, A Mộc lại trở mặt giải vây cho Trinh tiệp dư, sẽ khiến cho hoàng đế nghĩ hôm nay tất cả đều do các nàng rắp tâm muốn hãm hại nàng ta.
(1) Thiên y vô phùng: Nhằm ám chỉ những sự việc vô cùng hoàn mỹ, không để lộ chút vết tích nào.
Hay cho một liên hoàn kế.
May mắn, ở một khắc cuối cùng nàng đã tỉnh ngộ ra, cướp lời A Mộc, không thì sự việc sẽ trở nên rất phiền toái.
Thái hậu nghe thấy A Mộc nói như vậy, liền suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được. Bà và Cố Vân Tiện nhìn nhau, trong lòng cười lạnh, nét mặt lại hòa hoãn: “À, ra là vậy? Trinh tiệp dư, ngươi có gì muốn nói không?”
Vẻ mặt Trinh tiệp dư ôn hoà, nghe vậy thì đứng dậy đi tới trong điện thi lễ, nói: “Bệ hạ, thái hậu minh giám, trước đây thần thiếp có thể từng gặp qua người này. Nhưng thần thiếp hoàn toàn không có ấn tượng, cũng không sai bảo hắn làm gì.”
Vẻ mặt Bạc Cẩn Nhu hoảng loạn: “Không phải, thần thiếp cũng chưa từng gặp người này, cũng không phải thiếp sai khiến hắn làm chuyện kia…”
“Được rồi, ăn nói bừa bãi, trước sau mâu thuẫn, trẫm thấy ngươi chính là có tật giật mình.” Ánh mắt Hoàng đế tràn ngập sự chán ghét: “Lôi nàng ta xuống, trẫm không muốn gặp lại nàng ta.”
Cố Vân Tiện trơ mắt nhìn Bạc Cẩn Nhu bị thái giám bụm miệng, mạnh mẽ kéo ra ngoài, mặc kệ nàng ta giãy dụa thế nào, đều không phát ra một chút tiếng động nào.
Nhớ tới hình ảnh trong nháy mắt vừa rồi, nàng biết tất cả đều là thật. Lần trước người mang tội danh này chính là mình, khi đó hoàng đế cũng chán ghét nàng như thế. Hôm nay lại thay đổi thành Bạc Cẩn Nhu.
Thế sự khó lường.
***
Chuyện tiếp theo rất đơn giản, A Mộc bị xử tử ngay lập tức, Bạc Cẩn Nhu bị đưa vào lãnh cung. Bởi vì lo lắng Cố Vân Tiện thân thể không khỏe, hoàng đế vốn định theo nàng trở về Trường An điện, truyền thái y đến khám cho nàng. Cố Vân Tiện liếc mắt, mỉm cười nhìn Cảnh Phức Thù, ôn hòa nói: “Trinh tiệp dư vừa mới bị uỷ khuất, bệ hạ vẫn nên qua thăm nàng ta. Thân thể thần thiếp không sao.”
Hoàng đế suy nghĩ một chút: “Cũng được, nàng nhớ phải truyền thái y đến kiểm tra.”
Bọn họ một hỏi một đáp nhìn có vẻ rất bình thường nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người trong điện. Hầu hết mọi người có mặt đều biến sắc, cho đến bây giờ chỉ có Trinh tiệp dư thân thể không khoẻ thì mới đưa hoàng đế đến chỗ cung tần khác, làm gì đến lượt người khác ban cho nàng ta ân tình này?
Hơn nữa ân oán trước giờ của hai người cả hậu cung đều biết, hôm nay Cố thị lại chủ động cầu tình thay cho nàng ta, lúc này lại xuất ra một chiêu như thế này, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Tuy vậy trước khi hoàng đế đến chỗ Trinh tiệp dư cũng không quên căn dặn Cố thị, ít nhất xác định được một điểm, bệ hạ thật sự để tâm đến Cố thị.
***
Màn đêm buông xuống, ầm ĩ ban ngày ở Trường Nhạc cung rốt cục cũng chìm xuống.
Cố Vân Tiện đỡ thái hậu tản bộ trong vườn, thái hậu vỗ vỗ tay nàng: “Hôm nay may mà con phản ứng nhanh.”
Cố Vân Tiện thấp giọng đáp: “A Vân cũng chỉ là thấy được vẻ mặt khác thường của A Mộc, lúc đó mới suy đoán ra được, đa phần dựa vào vận khí tốt.”
Thái hậu lắc đầu: “Con không cần phải khiêm tốn. Uổng phí ta ở hậu cung nhiều năm, hôm nay suýt chút nữa đã bị tiểu bối tính kế. Trước đó vài ngày nàng ta vẫn không có động tác gì, hẳn là trù tính cho hôm nay.”
Cố Vân Tiện cười khổ: “Hẳn vậy” dừng một chút “Trước giờ A Vân biết tâm cơ của nàng ta sâu, nhưng không ngờ trong cung lại còn có người như vậy. Chúng ta đã rất cẩn thận, nàng ta lại yên lặng. Giấu diếm lai lịch A Mộc trước kia hầu hạ ở Chu vương phủ. Quả nhiên rất cao tay.”
Thái hậu cười nhạt: “Ai gia sợ rằng phải giáo huấn lại những người ai gia an bài trong cung. Thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng không tra được, quả thật là phế vật.”
Cố Vân Tiện trầm mặc hồi lâu: “Cũng không biết nàng ta đồng ý với hắn cái gì, khiến cho A Mộc kia cam tâm chịu chết.”
“Đầu độc người chính là điều mà nàng ta am hiểu nhất.” Thái hậu lạnh lùng nói: “Nàng ta biết ai gia muốn giúp đỡ con phục vị, tất nhiên sẽ tìm lí do. Vì mưu hại hoàng duệ con mới bị phế, giờ con lại hối cải làm người mới, liều mình bảo vệ hoàng duệ, thật sự là không thích hợp, thế nhưng dùng để thuyết phục triều thần cũng là công lớn. Nàng ta đoán chắc chúng ta sẽ tìm cơ hội ở phía này, thế nên thiết kế cái bẫy này chờ chúng ta mắc câu.”
Cố Vân Tiện trầm mặc trong chốc lát: “Bạc Cẩn Nhu sẽ chết sao?”
“Tất nhiên.” Thái hậu hời hợt.”Nếu không chết, kịch phía sau phải diễn như thế nào?”
Thấy vẻ mặt Cố Vân Tiện khác thường, bà hơi nhíu mày: “Thế nào, con đang thương hại nàng ta sao?”
Không, đương nhiên không. Nàng chỉ đang cảm thán thôi. Lần trước, bởi vì… sự kiện này mà liên luỵ đến tính mạng của chính nàng, hôm nay nàng có thể sống thật tốt. Bạc Cẩn Nhu lại phải chết.
Đây chính là cái giá của việc sống lại, rốt cuộc có thể thay đổi ít nhiều sự việc gì không?
Lúc chiều còn có cảm giác, coi như là đời trước, nàng cũng không tận mắt nhìn thấy lúc hoàng đế hạ chỉ ban chết cho nàng, nhưng hôm nay lại thoáng hiện ra trong đầu nàng. Lẽ nào đây là chỉ thị của ông trời? Để cho nàng hiểu rõ nàng đã từng bị bỏ rơi như thế nào, nhìn thấy rõ ràng như vậy, để cho nàng không sản sinh bất kì tư tưởng nào với người nam nhân kia.
***
Ba ngày sau, Bạc Cẩn Nhu bị xử tử.
Có người nói, trước khi chết nàng ta khàn cả giọng mắng chửi Trinh tiệp dư, sống chết cũng không chịu uống rượu độc. Thái giám đi thi hành cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ đổ rượu độc vào miệng nàng ta.
Cố Vân Tiện nghe được tin tức này vào lúc đang viết một bức thư pháp, động tác trên tay chưa bao giờ dừng, không mang theo một chút run rẩy nào viết xong một chữ cuối cùng.
Gác bút lại, nàng thản nhiên nói: “Mang bức thư pháp này đến Thập Thuý điện, đưa cho Duẫn lệnh nghi.”
Thái Hà cầm lấy bức thư pháp, nhìn thoáng qua vội khen: “Nương tử viết đẹp quá, phi bạch thư (2) này viết có ba phần giống của Lý Nguyên.”
(2) Phi bạch thư: Cách viết đặc biệt, giữa nét có những vết trắng
Cố Vân Tiện nhíu mày: “Ngươi nhìn ra được phi bạch thư của ta là phỏng theo Lý Nguyên?”
Thái Hả mím môi cười: “Thái hậu thích phi bạch thư của Lý Nguyên, trước đây nô tì đi theo thái hậu cũng học được một ít.”
“Được rồi, mang thư pháp đi tặng đi.” Cố Vân Tiện cười nói, Thái Hà lĩnh mệnh rời đi, chậm rãi thu lại bộ dạng tươi cười.
Hai nô tì này còn xuất sắc hơn cả nàng. Cung nữ vốn ít học chữ, thế nhưng Thái Hà không những đọc đủ thứ thi thư, ngay cả thơ văn, vẽ tranh cũng không tệ, nếu có xuất thân tốt một chút, thì việc trở thành chủ mẫu nhà quan lớn là việc có thể. Mặc dù Thái Hà tuổi còn trẻ, nhưng thái độ làm người lại hết sức lão luyện, hành sự luôn cẩn thận, chu đáo, chặt chẽ.
Có hai người đó ở đây, nàng làm đại sự cũng dễ dàng hơn. Dù sao, ở nhiều phương diện, A Từ vẫn còn hơi kém.
Nhưng nàng ta không có.
Nàng ta dịu ngoan tiếp nhận ý tứ của thái hậu, lại trấn an bệ hạ đang không vui, ngăn cản hắn phát sinh tranh chấp với thái hậu, thái độ thong dong tự nhiên, giống như đây thật sự là ân điển thái hậu ban cho.
Cố Vân Tiện nghĩ, từ trước đến nay nàng vẫn luôn thiếu phần tính cách này.
“Thái hậu, thần thiếp có tội, nhưng tội không đáng chết!” Bạc Cẩn Nhu khóc không ra tiếng, “Việc này đều không phải là chủ ý của thần thiếp. Là do Trinh tiệp dư bảo thần thiếp làm, nàng ta kêu người dẫn dụ Cố thị đến, lại bảo thiếp đi hãm hại nàng ta. Thần thiếp.. thần thiếp chỉ là tòng phạm bị bắt ép mà thôi! Thái hậu, xin ngài cho.. cho thần thiếp thêm một cơ hội!”
“Câm miệng.” Thái hậu chưa tỏ thái độ gì đã nghe hoàng đế lạnh lùng nói: “Chết đến nơi còn giảo biện, trẫm thấy ngươi thật sự không chút nào suy nghĩ cho gia tộc của mình.”
Thân thể Bạc Cẩn Nhu khẽ run, thái hậu nhíu mày: “Hoàng đế, con nói bậy bạ gì đó? Nàng tuy có lỗi, nhưng Bạc tướng quân cũng đã ra sức cống hiến cho đất nước nhiều, há có thể bởi vì một phu nhân như cỏ rác mà giáng tội trung thần của quốc gia?” Bà chán ghét liếc mắt nhìn Trinh tiệp dư: “Ai gia thấy con rõ ràng là bị hồ ly tinh dụ dỗ đến mụ mị cả đầu óc.”
Điềm báo không tốt.
Cố Vân Tiện phát hiện, chỉ cần là việc liên quan đến Trinh tiệp dư, thái hậu rất dễ dàng nổi giận, một khi nổi giận sẽ mất đi lí trí. Hôm nay các nàng bày mưu, mục đích chính là khiến Bạc Cẩn Nhu gánh tội thay, khiến cho chuyện lần trước ở vườn mai kết thúc, cũng chứng thực công lao bảo vệ Hình tài tử của Cố Vân Tiện ngày ấy. Nhìn tình huống trước mắt mà xem, lại liên luỵ đến cả Trinh tiệp dư.
Nhưng hôm nay không phải là thời cơ tốt để động đến nàng ta.
“Mẫu hậu, nhi tử biết ngài không thích A Thù, cũng không trông mong ngài sẽ thay đổi. Chỉ là, tuy ngài chỉ dựa vào lời nói một phía của Bạc thị đã muốn định tội nàng, thật sự không công bằng.”
Hoàng đế nói xong liền tâm bình khí hoà, thái hậu lại tức giận vô cùng, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt. Ai gia chưa kịp nói gì con đã lên tiếng che chở, thực sự là nhi tử ngoan của ai gia.”
Trong lòng Cố Vân Tiện càng ngày càng bất an. Tất cả mọi người đều nhìn hai mẫu tử giằng co, chỉ có nàng chú ý đến A Mộc vốn xụi lơ cúi thấp đầu trên mặt đất, len lén nhìn về phía Trinh tiệp dư, tựa hồ đang đợi ám chỉ của nàng ta.
Nàng bỗng nhiên hiểu được, trước khi thái hậu lên tiếng liền nói: “Bệ hạ nói phải, thần thiếp cũng hiểu được. Không nên chỉ nghe lời nói một phía của Bạc thị.”
Thái hậu kinh ngạc nhìn về phía nàng, nàng giống như không phát giác được. Đứng lên cung kính dập đầu: “Việc này liên quan đến hoàng duệ, thần thiếp vốn không nên xen vào. Chỉ là thần thiếp cũng bị liên luỵ, nên không thể không quan tâm. Thần thiếp nghĩ Trinh tiệp dư được bệ hạ sủng ái, Hình tài tử lại quen thân với nàng, nàng không có lí do gì mưu hại hài tử trong bụng Hình tài tử.”
Hoàng đế híp mắt lại: “Nàng thật sự cảm thấy như vậy?”
“Dạ.” Cố Vân Tiện ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo: “Trước đây thiếp cùng từng bị tố cáo cố ý mưu hại hoàng duệ, thiếp biết tư vị của việc bị oan uổng là như thế nào, không muốn có người lại bị oan như vậy..”
Nói xong nàng nhìn thấy hoàng đế nhíu mày.
Cố Vân Tiện xoay người, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cả cung điện, cất giọng nói: “Chư vị nếu vẫn còn nghi ngờ, có thể tự mình thẩm vấn tội nô, nhất định có thể tra đến cuối cùng.”
A Mộc lúc này bỗng tiến lên, dập đầu nói: “Bẩm bệ hạ, thái hậu, tiểu nhân cầu cứu Trinh tiệp dư chỉ vì ngày trước trong vương phủ từng may mắn gặp được tiệp dư nương nương một lần, cũng không có nguyên nhân nào khác. Từ lúc vào cung, tiệp dư nương nương chưa bao giờ gặp tiểu nhân, tiệp dư nương nương hoàn toàn trong sạch!”
Nét mặt Cố Vân Tiện vân đạm phong khinh, tâm tình lại kinh hoảng không thôi. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa rơi vào bẫy của Cảnh Phức Thù.
A Mộc là cung nhân vẩy nước quét nhà ở vườn mai, trong nhà phụ mẫu bệnh nặng, vì hắn đắc tội quản sự của vườn mai, cùng đường, lại bị bắt được. Thái hậu tỉ mỉ dò xét bối cảnh của hắn, xác định không có vấn đề gì, lại đưa hắn ra diễn. Nàng đồng ý với A Mộc, rượu độc đưa cho hắn sẽ đổi bằng thuốc giả chết, lúc mọi người cho rằng hắn đã chết, thì sẽ thần không biết quỷ không hay đưa hắn ra khỏi cung. Hắn có thể mang theo tiền bạc đi đến phương xa làm một phú hộ, so với ở trong cung làm cung nhân sung sướng hơn rất nhiều.
Mê hoặc quá lớn khiến cho thái hậu tin tưởng A Mộc sẽ đáp ứng. Về phần lúc các nàng diệt cỏ tận gốc, cũng không cần để cho hắn biết.
Cố Vân Tiện cứ tưởng rằng kế hoạch này thiên y vô phùng (1), nhưng ai biết, cẩn thận như vậy, lại trúng phải kế của Cảnh Phức Thù. A Mộc căn bản là người của nàng ta! Hắn cố ý đến tận lúc cuối mới hét lên: “Trinh tiệp dư cứu tiểu nhân”, nếu các nàng không để ý, chỉ sợ sẽ không kịp phản ứng mà hỏi tiếp. Đến lúc đó hoàng đế sẽ bảo vệ Trinh tiệp dư, khó tránh khỏi việc tranh chấp với thái hậu, đợi lúc hai người cãi nhau, A Mộc lại trở mặt giải vây cho Trinh tiệp dư, sẽ khiến cho hoàng đế nghĩ hôm nay tất cả đều do các nàng rắp tâm muốn hãm hại nàng ta.
(1) Thiên y vô phùng: Nhằm ám chỉ những sự việc vô cùng hoàn mỹ, không để lộ chút vết tích nào.
Hay cho một liên hoàn kế.
May mắn, ở một khắc cuối cùng nàng đã tỉnh ngộ ra, cướp lời A Mộc, không thì sự việc sẽ trở nên rất phiền toái.
Thái hậu nghe thấy A Mộc nói như vậy, liền suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được. Bà và Cố Vân Tiện nhìn nhau, trong lòng cười lạnh, nét mặt lại hòa hoãn: “À, ra là vậy? Trinh tiệp dư, ngươi có gì muốn nói không?”
Vẻ mặt Trinh tiệp dư ôn hoà, nghe vậy thì đứng dậy đi tới trong điện thi lễ, nói: “Bệ hạ, thái hậu minh giám, trước đây thần thiếp có thể từng gặp qua người này. Nhưng thần thiếp hoàn toàn không có ấn tượng, cũng không sai bảo hắn làm gì.”
Vẻ mặt Bạc Cẩn Nhu hoảng loạn: “Không phải, thần thiếp cũng chưa từng gặp người này, cũng không phải thiếp sai khiến hắn làm chuyện kia…”
“Được rồi, ăn nói bừa bãi, trước sau mâu thuẫn, trẫm thấy ngươi chính là có tật giật mình.” Ánh mắt Hoàng đế tràn ngập sự chán ghét: “Lôi nàng ta xuống, trẫm không muốn gặp lại nàng ta.”
Cố Vân Tiện trơ mắt nhìn Bạc Cẩn Nhu bị thái giám bụm miệng, mạnh mẽ kéo ra ngoài, mặc kệ nàng ta giãy dụa thế nào, đều không phát ra một chút tiếng động nào.
Nhớ tới hình ảnh trong nháy mắt vừa rồi, nàng biết tất cả đều là thật. Lần trước người mang tội danh này chính là mình, khi đó hoàng đế cũng chán ghét nàng như thế. Hôm nay lại thay đổi thành Bạc Cẩn Nhu.
Thế sự khó lường.
***
Chuyện tiếp theo rất đơn giản, A Mộc bị xử tử ngay lập tức, Bạc Cẩn Nhu bị đưa vào lãnh cung. Bởi vì lo lắng Cố Vân Tiện thân thể không khỏe, hoàng đế vốn định theo nàng trở về Trường An điện, truyền thái y đến khám cho nàng. Cố Vân Tiện liếc mắt, mỉm cười nhìn Cảnh Phức Thù, ôn hòa nói: “Trinh tiệp dư vừa mới bị uỷ khuất, bệ hạ vẫn nên qua thăm nàng ta. Thân thể thần thiếp không sao.”
Hoàng đế suy nghĩ một chút: “Cũng được, nàng nhớ phải truyền thái y đến kiểm tra.”
Bọn họ một hỏi một đáp nhìn có vẻ rất bình thường nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người trong điện. Hầu hết mọi người có mặt đều biến sắc, cho đến bây giờ chỉ có Trinh tiệp dư thân thể không khoẻ thì mới đưa hoàng đế đến chỗ cung tần khác, làm gì đến lượt người khác ban cho nàng ta ân tình này?
Hơn nữa ân oán trước giờ của hai người cả hậu cung đều biết, hôm nay Cố thị lại chủ động cầu tình thay cho nàng ta, lúc này lại xuất ra một chiêu như thế này, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Tuy vậy trước khi hoàng đế đến chỗ Trinh tiệp dư cũng không quên căn dặn Cố thị, ít nhất xác định được một điểm, bệ hạ thật sự để tâm đến Cố thị.
***
Màn đêm buông xuống, ầm ĩ ban ngày ở Trường Nhạc cung rốt cục cũng chìm xuống.
Cố Vân Tiện đỡ thái hậu tản bộ trong vườn, thái hậu vỗ vỗ tay nàng: “Hôm nay may mà con phản ứng nhanh.”
Cố Vân Tiện thấp giọng đáp: “A Vân cũng chỉ là thấy được vẻ mặt khác thường của A Mộc, lúc đó mới suy đoán ra được, đa phần dựa vào vận khí tốt.”
Thái hậu lắc đầu: “Con không cần phải khiêm tốn. Uổng phí ta ở hậu cung nhiều năm, hôm nay suýt chút nữa đã bị tiểu bối tính kế. Trước đó vài ngày nàng ta vẫn không có động tác gì, hẳn là trù tính cho hôm nay.”
Cố Vân Tiện cười khổ: “Hẳn vậy” dừng một chút “Trước giờ A Vân biết tâm cơ của nàng ta sâu, nhưng không ngờ trong cung lại còn có người như vậy. Chúng ta đã rất cẩn thận, nàng ta lại yên lặng. Giấu diếm lai lịch A Mộc trước kia hầu hạ ở Chu vương phủ. Quả nhiên rất cao tay.”
Thái hậu cười nhạt: “Ai gia sợ rằng phải giáo huấn lại những người ai gia an bài trong cung. Thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng không tra được, quả thật là phế vật.”
Cố Vân Tiện trầm mặc hồi lâu: “Cũng không biết nàng ta đồng ý với hắn cái gì, khiến cho A Mộc kia cam tâm chịu chết.”
“Đầu độc người chính là điều mà nàng ta am hiểu nhất.” Thái hậu lạnh lùng nói: “Nàng ta biết ai gia muốn giúp đỡ con phục vị, tất nhiên sẽ tìm lí do. Vì mưu hại hoàng duệ con mới bị phế, giờ con lại hối cải làm người mới, liều mình bảo vệ hoàng duệ, thật sự là không thích hợp, thế nhưng dùng để thuyết phục triều thần cũng là công lớn. Nàng ta đoán chắc chúng ta sẽ tìm cơ hội ở phía này, thế nên thiết kế cái bẫy này chờ chúng ta mắc câu.”
Cố Vân Tiện trầm mặc trong chốc lát: “Bạc Cẩn Nhu sẽ chết sao?”
“Tất nhiên.” Thái hậu hời hợt.”Nếu không chết, kịch phía sau phải diễn như thế nào?”
Thấy vẻ mặt Cố Vân Tiện khác thường, bà hơi nhíu mày: “Thế nào, con đang thương hại nàng ta sao?”
Không, đương nhiên không. Nàng chỉ đang cảm thán thôi. Lần trước, bởi vì… sự kiện này mà liên luỵ đến tính mạng của chính nàng, hôm nay nàng có thể sống thật tốt. Bạc Cẩn Nhu lại phải chết.
Đây chính là cái giá của việc sống lại, rốt cuộc có thể thay đổi ít nhiều sự việc gì không?
Lúc chiều còn có cảm giác, coi như là đời trước, nàng cũng không tận mắt nhìn thấy lúc hoàng đế hạ chỉ ban chết cho nàng, nhưng hôm nay lại thoáng hiện ra trong đầu nàng. Lẽ nào đây là chỉ thị của ông trời? Để cho nàng hiểu rõ nàng đã từng bị bỏ rơi như thế nào, nhìn thấy rõ ràng như vậy, để cho nàng không sản sinh bất kì tư tưởng nào với người nam nhân kia.
***
Ba ngày sau, Bạc Cẩn Nhu bị xử tử.
Có người nói, trước khi chết nàng ta khàn cả giọng mắng chửi Trinh tiệp dư, sống chết cũng không chịu uống rượu độc. Thái giám đi thi hành cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ đổ rượu độc vào miệng nàng ta.
Cố Vân Tiện nghe được tin tức này vào lúc đang viết một bức thư pháp, động tác trên tay chưa bao giờ dừng, không mang theo một chút run rẩy nào viết xong một chữ cuối cùng.
Gác bút lại, nàng thản nhiên nói: “Mang bức thư pháp này đến Thập Thuý điện, đưa cho Duẫn lệnh nghi.”
Thái Hà cầm lấy bức thư pháp, nhìn thoáng qua vội khen: “Nương tử viết đẹp quá, phi bạch thư (2) này viết có ba phần giống của Lý Nguyên.”
(2) Phi bạch thư: Cách viết đặc biệt, giữa nét có những vết trắng
Cố Vân Tiện nhíu mày: “Ngươi nhìn ra được phi bạch thư của ta là phỏng theo Lý Nguyên?”
Thái Hả mím môi cười: “Thái hậu thích phi bạch thư của Lý Nguyên, trước đây nô tì đi theo thái hậu cũng học được một ít.”
“Được rồi, mang thư pháp đi tặng đi.” Cố Vân Tiện cười nói, Thái Hà lĩnh mệnh rời đi, chậm rãi thu lại bộ dạng tươi cười.
Hai nô tì này còn xuất sắc hơn cả nàng. Cung nữ vốn ít học chữ, thế nhưng Thái Hà không những đọc đủ thứ thi thư, ngay cả thơ văn, vẽ tranh cũng không tệ, nếu có xuất thân tốt một chút, thì việc trở thành chủ mẫu nhà quan lớn là việc có thể. Mặc dù Thái Hà tuổi còn trẻ, nhưng thái độ làm người lại hết sức lão luyện, hành sự luôn cẩn thận, chu đáo, chặt chẽ.
Có hai người đó ở đây, nàng làm đại sự cũng dễ dàng hơn. Dù sao, ở nhiều phương diện, A Từ vẫn còn hơi kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.