Chương 95
Hồi Sênh
06/10/2022
“Bổn cung ra ngoài cũng đã lâu rồi, nếu không quay về bọn họ sẽ lo lắng.” Cố Vân Tiện nhìn sắc trời, nói: “Đại nhân cũng nên trở về sớm một chút.”
Thôi Sóc khẽ gật đầu: “Vi thần cung tiễn nương nương.”
Chàng đưa ô cho nàng, Cố Vân Tiện đưa tay nhận lấy, khi cầm chiếc ô vô tình chạm vào tay Thôi Sóc. Khác với lúc nãy cách một lớp quần áo nắm cánh tay chàng, lần này hai bàn tay trực tiếp chạm vào nhau. Tuy rằng chỉ một giây ngắn ngủi như chớp mắt, nàng vẫn cảm nhận được bàn tay của Thôi Sóc lạnh cóng.
Lạnh giống như bàn tay nàng.
Giữa trời tuyết rơi, ngồi ở đây một mình uống rượu thật có tư thái phong nhã nhưng chắc hẳn cũng nhiều điều phiền muộn.
Cũng giống như nàng, nếu không phải vì lòng dạ vô cùng rối bời thì sao lại cô đơn đi dạo trên tuyết.
Trời cao đất rộng như vậy nhưng nàng lại chẳng biết phải đi đâu.
Gật đầu với Thôi Sóc thay lời chào tạm biệt, nàng không nói thêm lời nào đã cầm ô rời đi.
Bóng dáng nàng thướt tha mềm mại, lúc bước đi cực kỳ yểu điệu duyên dáng, đúng là đẹp tới động lòng người.
Chàng biết, trước khi trở thành Hoàng hậu, nàng chắc chắn đã phải khổ cực luyện tập những cử chỉ ưu nhã, rèn luyện thành dáng vẻ đoan trang. Nhưng chàng lại nhung nhớ cô gái nhỏ của nhiều năm trước từng ngồi trên mặt đất chơi đùa cùng chim sẻ.
Tuyết rơi phiêu đãng trong không trung, Thôi Sóc không mở ô mà cứ thế bước trên mặt hồ đóng băng. Nhìn hình bóng đang xa dần kia, trong ánh mắt chàng thấp thoáng nỗi lưu luyến cùng cam chịu.
Khi Cố Vân Tiện trở về Lưu Du điện, thời gian trôi qua đã gần một canh giờ. A Từ vừa thấy nàng đã vui vẻ nói: “Tiểu thư người đã trở lại! Chúng nô tỳ đều rất lo lắng cho người, Thái Hà còn vừa mang theo rất nhiều người ra ngoài tìm tiểu thư!”
Nàng nhíu mày nói: “Ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi làm sao phải lo lắng như vậy. Ta có thể biến mất khỏi hành cung này hay sao?”
Cố Vân Tiện nói những câu này với vẻ mất kiên nhẫn. Lần này đi ra ngoài vì muốn giải toả phiền muộn, ai ngờ trên đường lại tình cờ gặp Thôi Sóc khiến tâm trạng càng thêm phức tạp. Thật sự hết cách.
Vừa vào tới chính điện đã bị một luồng khí nóng phả vào mặt, nàng không kìm được trách cứ: “Tuy ta có bảo các ngươi đốt ít địa long để sưởi ấm nhưng đốt chừng này thì nhiều quá rồi!”
A Từ đứng bên cạnh nói nhỏ: “Không phải do nô tỳ sai bảo, mà là…”
“Là ai?”
“Là… bệ hạ…”
Cố Vân Tiện sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra trong điện đã có người đang ngồi. Cả người khoác trang phục đen tuyền, trong tay cầm quyền sách, đôi mắt bình thản nhìn nàng. Bây giờ nàng mới hiểu ra vì sao khi A Từ thấy nàng trở về lại vui mừng như vậy, vì sao Thái Hà lại phải mang người đi tìm nàng.
Kín đáo khẽ thở dài, nàng tiến lên vài bước rồi thi lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ.” Hắn nói nhẹ nhàng thoải mái: “Đi dạo đã về rồi sao?”
Cố Vân Tiện giả vờ không hiểu, chỉ cười nói: “Bệ hạ chờ đã lâu rồi sao? Hôm nay thần thiếp thấy tuyết rơi, nhất thời hứng thú muốn ra ngoài đi dạo. Không ngờ bệ hạ giá lâm, là do thần thiếp sơ sót. Xin bệ hạ tha tội.”
Nụ cười vẫn rạng rỡ trên khuôn mặt nàng, mấy câu giải thích cũng không thể bắt bẻ nhưng lời nói bên ngoài và sắc thái bên trong đều có vẻ xa cách, không thân mật giống như trước đây.
Hắn nhếch môi cười, không nói gì. Vừa nhìn xuống dưới, mày lập tức nhíu lại. Hắn đứng lên, đi vài bước lại gần nàng: “Sao lại thế này?”
Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy trên áo choàng đỏ thẫm có một phần bị thấm ướt, trên nền hoa văn cũng bị dính bẩn.
Thấy nàng không nói gì, hắn lại hỏi: “Nàng ngã sao?”
Cố Vân Tiện cũng không biết nên trả lời thế nào, ấp a ấp úng nói: “A, không cẩn thận nên bị ngã, nhưng cũng không có gì đáng lo.”
Hắn không để ý đến mấy lời trấn an của nàng, dứt khoát cởi áo choàng của nàng, cầm tay nàng bắt đầu kiểm tra.
“Thật sự không sao mà. Lúc ngã cũng hơi đau một chút nhưng giờ đã không đau nữa rồi.”
Nàng bị hắn dò xét cả người cũng cảm thấy gượng gạo, liên tục giải thích không ngừng: “Người đừng lo lắng quá…”
Hắn nhìn đi nhìn lại, chắc chắn nàng không bị thương rồi mới an lòng. Kéo nàng ngồi trên đệm, hắn quả quyết nói: “Ai bảo nàng khi tuyết rơi dày như vậy lại một mình ra ngoài? Nếu không may xảy ra chuyện gì, cung nhân ở đây đều bị nàng liên lụy.”
Nàng ấp úng không nói gì.
Hắn thấy nàng như vậy, bỗng cảm thấy cơn tức giận vì bị nàng lạnh nhạt đã kìm nén từ mấy ngày nay tự nhiên bộc phát.
Đêm giao thừa hôm đó, hắn nghe thấy nàng ngủ mơ gọi “Thái tử điện hạ” thì rất vui sướng. Bởi tâm trạng vui mừng cho nên đêm đó dù đã rất mệt mỏi, hắn vẫn kiên nhẫn dỗ nàng ngủ. Tới khi nàng khó khăn lắm mới ngủ say, hắn mới vội vàng thiếp đi một canh giờ rồi lại dậy sớm lên triều.
Ngủ không đủ giấc khiến cho ngay sáng mùng một Tết, hắn liên tục gà gật trước mặt các triều thần, có một lần thậm chí Lữ Xuyên phải khẽ gọi, hắn mới sực tỉnh đáp lời sứ giả phiên bang đang gửi lời thăm hỏi.
Cũng may cách cửu giai cùng mũ miện mười hai lưu*, các đại thần không nhìn thấy hai mắt hắn thâm quầng.
*mũ miện mười hai lưu
Sau đó lúc hạ triều, hắn lại tự mình xem trong số đồ tiến cống từ phương Bắc để chọn ra một viên trân châu lớn tròn trịa, tặng cho nàng làm quà năm mới.
Trân châu đựng trong hộp gấm tinh xảo, bên trên là thơ do hắn ngự bút. Mỗi câu mỗi từ đều chan chứa tình cảm chân thành của hắn.
Vốn tưởng lần này cũng sẽ giống như trước đây, đối với những vật hắn ban tặng nàng luôn tỏ vẻ thích thú hoặc ghét bỏ. Bất kể là thái độ gì, hắn cũng cảm nhận được nàng để tâm tới chuyện này. Nhưng điều khiến hắn thất vọng là nàng chỉ nhận hộp quà, nói một câu tạ ơn rồi không nói thêm gì nữa.
Nhìn ánh mắt của nàng hắn đã biết, nàng không quan tâm.
Ngay sau đó là chuyện di giá tới Ôn tuyền cung, vốn dĩ hắn chỉ định đưa một mình nàng đi theo, nhưng nàng lại chủ động muốn đưa cả hậu cung phi tần cùng đi. Dù có dùng lời lẽ giải thích khéo léo đến đâu cũng không thể che giấu mục đích thực sự của nàng.
Nếu tới lúc này mà còn không nhìn ra vấn đề thì cũng uổng cho hắn đã làm đế vương nhiều năm.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, lúc trước nói cái gì mà “Thấy người chết thấy máu tươi, tâm trạng không tốt”, tất cả đều chỉ là cái cớ, nàng thay đổi thái độ với hắn chỉ do một nguyên nhân duy nhất, đó là nàng vốn không muốn nhìn mặt hắn.
Hắn thực sự cảm thấy hoang mang, rốt cuộc hắn đã làm gì chọc giận nàng, sao lại khiến nàng đột nhiên thay đổi như vậy?
Hít một hơi thật sâu, hắn cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Nàng có chuyện gì cứ nói ra, đừng giấu trong lòng. Nhìn nàng như vậy, trẫm cũng thấy không thoải mái.”
Nghe những lời này của hắn, lòng nàng lập tức trùng xuống.
Hắn cuối cùng cũng nói ra.
Nàng đã đợi lâu lắm rồi.
Từ sau khi Cảnh Phức Thù chết, nàng bắt đầu trở nên lơ đãng.
Lúc đầu nàng cũng không nhận ra nhưng sau đó lại phát hiện, bản thân không còn hơi sức nào thay đổi thái độ. Khi ở cùng Hoàng đế nàng cũng chỉ cố gắng che giấu tâm trạng, hy vọng có thể qua mặt hắn. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, không bao lâu nữa hắn sẽ biết được.
Con người hắn, tuy bề ngoài có vẻ tuỳ tiện xuề xoà nhưng thực tế lại cực kỳ nhạy bén. Nàng giữ phản ứng tiêu cực lâu như vậy, nếu hắn còn không nhận ra mới là chuyện lạ.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng lên tiếng hỏi, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy nhẹ người.
Thời gian gần đây nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu được cảm giác của mình đối với Hoàng đế.
Ở kiếp trước, nàng yêu hắn đến cuồng si, vì hắn mà làm rất nhiều chuyện mất đi lý trí, kết cục là tự đẩy mình đến đường cùng.
Ở kiếp này sau khi hồi sinh, lúc đầu nàng rất hận hắn, cảm thấy tất cả đều là do lỗi của hắn. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, nàng lại hiểu ra, ngoại trừ việc hắn không yêu nàng thì cũng không gây ra lỗi lầm gì.
Đào hoa phong lưu, đó vốn là con người hắn. Hắn không có nghĩa vụ phải thay đổi bản thân vì bất kỳ ai. Từ khi sinh ra hắn đã ở vị trí dưới một người trên vạn người, giờ đây lại là đế vương nắm trong tay cả thiên hạ.
Hắn có quyền cũng có lý do để nạp hậu cung ba ngàn giai lệ. Mọi người không ai có thể chỉ trích hắn, ngược lại còn cho rằng đó mới là việc nên làm của bậc đế vương.
Vì một người phụ nữ mà vứt bỏ tam cung lục viện, đó là chuyện mà trước nay chỉ có hôn quân trong giai thoại mới có thể làm.
Trước khi thành hôn với hắn, đáng lẽ ra nàng nên hiểu rõ điều này. Có điều khi đó nàng còn quá nhỏ, lại bị tình yêu làm lu mờ lý trí, không thể nghiêm túc suy xét những thứ mà mình sắp phải đối mặt là gì. Mà sau khi vào Đông cung, nàng lại không giành được sự yêu thương của hắn. Xét cho cùng, vận mệnh của nàng cũng đã như vậy.
Sao có thể chỉ vì người khác không đáp lại tình cảm của mình mà cho rằng người đó có mắt không tròng, tội đáng muôn chết được đây?
Nàng cũng vậy mà Cảnh Phức Thù cũng thế, đều chỉ là đơn phương tình nguyện.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng hiểu ra từ trước tới nay bản thân mình đã sống hoài sống phí biết bao. Trước đây nàng yêu hắn, Cảnh Phức Thù cũng yêu hắn, trong hậu cung này có lẽ cũng còn những người phụ nữ khác ngu ngốc dốc lòng vì hắn. Nhưng người đàn ông mà các nàng dâng trọn tình yêu lại chẳng đem lòng yêu ai.
Hắn có lý tưởng của hắn, có khát vọng của hắn. Phụ nữ cùng lắm cũng chỉ là thú vui của hắn lúc thảnh thơi hoặc là một quân cờ trong cả kế hoạch của hắn. Hắn sẽ không vì bất cứ ai trong các nàng mà dừng bước.
Đúng, tới bây giờ đúng là hắn đối xử với nàng rất tốt. Nhưng mà đã qua nhiều năm chung sống, nàng sao có thể không hiểu tính tình của hắn?
Bản chất của hắn vốn là người thương hương tiếc ngọc, dịu dàng tới mức có thể khiến người ta ngây ngất. Khi hắn chăm chú nhìn các nàng, các nàng sẽ cảm thấy như thể mình là người duy nhất trong mắt trong lòng hắn. Các nàng vì bị ánh mắt đó mê hoặc mà mất đi sự tỉnh táo, cuối cùng quên mất vị trí của bản thân.
Trước đây nàng thua vì lẽ này.
Cho nên giờ nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ. Nàng không tin hắn sẽ thực sự yêu nàng nhưng nàng lại lo cho bản thân mình. Nói cho cùng nàng cũng đã từng rất si mê hắn.
Lòng người khó dò, điều duy nhất nàng có thể làm là bảo vệ bản thân cho tốt.
Cứ nghĩ như vậy bỗng nhiên nàng lại cảm thấy, có lẽ nếu hắn tức giận với nàng thì đó cũng là chuyện tốt. Nếu như vậy ít nhất hắn sẽ không xuất hiện trước mặt nàng mỗi ngày. Hắn sẽ lạnh nhạt với nàng nhưng cũng không tệ hơn. Đối với phụ nữ hắn vẫn luôn khoan dung rộng lượng, chỉ cần nàng không phạm phải sai lầm không thể tha thứ, hắn chắc chắn sẽ không trừng phạt nàng.
Mà sau khi bị hắn lạnh nhạt rồi, nàng lại có thể biến mất trong mắt mọi người, sẽ không giống như hiện giờ trở thành nhân vật bị mọi người chú ý, nàng sẽ tìm một vị trí nhạt nhoà để ẩn mình.
Nàng biết, một khi đã mất đi sự sủng ái của hắn thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Nhưng với thực lực của nàng hiện giờ thì cũng đủ để tự bảo vệ mình. Tuy rằng nàng không có con cái, nhưng Trang Quý cơ và Nhu Tiệp dư đối với nàng một lòng trung thành, Liễu Thượng cung ở trong cung quan hệ cũng rất rộng. Nàng chỉ cần chịu đựng trong khoảng thời gian đầu, khi sự tức giận của Hoàng đế dịu xuống, nàng lại có thể xuất hiện trước mặt hắn, khiến hắn yêu thích một chút nhưng lại không quá được sủng ái. Chỉ cần như Thẩm Trúc Ương hoặc Chu Kính Như là đủ rồi, với địa vị của nàng, không ai có thể dễ dàng động vào.
Ở trong cung, số phi tần không được sủng ái nhưng địa vị không thấp có rất nhiều, nàng tin mình cũng có thể làm được.
Đương nhiên, đến lúc đó nàng sẽ không thể giữ được vị thế như bây giờ. Nhưng nàng cũng không để ý những điều này, mất đi cũng không có gì đáng tiếc.
Đối với nàng mà nói, diệt trừ Cảnh Phức Thù là đã báo được thù, không còn gì tiếc nuối. Nàng không cần quyền thế ngập trời, nàng chỉ muốn sống thanh tĩnh qua ngày. Chỉ cần tình cảnh không quá tệ, nàng đều có thể ung dung đối mặt.
Chỉ có duy nhất một điều khiến nàng tiếc nuối, đó chính là đã phụ sự kỳ vọng của Thái hậu.
Thái hậu hy vọng nàng có thể giành được ngôi vị Hoàng hậu, bảo hộ cho dòng họ Cố thị nhưng nàng đã muốn buông xuôi. Kỳ thực nghĩ lại, nàng và Thái hậu không cần phải cố gắng như vậy. Hoàng đế đâu có để mặc gia tộc của mẫu thân không quan tâm đâu? Cho dù không có nàng, dòng họ Cố thị vẫn sẽ nhận được hậu đãi như trước đây.
Lùi một bước biển rộng trời cao, nếu người của Cố thị còn không an lòng thì có thể lại đưa con gái nhập cung. Không có nàng gây trở ngại, Hoàng đế hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Lần này nàng cuối cùng cũng có thể sống vì bản thân.
Lòng đã quyết, nàng từ từ ngẩng đầu, vẫn giữ thái độ không để tâm mà đáp: “Thần thiếp không có tâm sự gì.”
Nàng biết, hắn đã hỏi thẳng như vậy có nghĩa là sự kiên nhẫn của hắn đã tới giới hạn. Mà thái độ này của nàng nhất định sẽ chọc giận hắn.
Quả nhiên, hắn vừa nghe nàng nói xong, trong ánh mắt đều thể hiện sự tức giận.
Không còn duy trì được vẻ phong độ và bình tĩnh, hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tay phải đang nắm tay nàng siết chặt thêm, miệng gằn từng chữ: “Nàng rốt cuộc lại muốn bày trò gì? Trong lòng có điều gì không thoải mái thì cứ nói ra, định làm bộ làm tịch với ai?”
Nàng cắn môi ra vẻ không hiểu: “Thần thiếp không hiểu ý của bệ hạ. Người… Xin buông tay! Người làm thiếp đau!”
Hắn rụt tay lại, cười lạnh nói: “Được, được lắm! Nếu nàng đã chẳng mặn mà, trẫm cũng không việc gì phải nán lại tự làm mình mất mặt thêm.”
Nói xong, hắn bật dậy, không thèm liếc nhìn nàng mà quay người đi thẳng.HẾT CHƯƠNG 95
Chương này cũng là câu trả lời cho những ai còn thắc mắc Vân nương có còn yêu Cơ Tuân hay không.
Thôi Sóc khẽ gật đầu: “Vi thần cung tiễn nương nương.”
Chàng đưa ô cho nàng, Cố Vân Tiện đưa tay nhận lấy, khi cầm chiếc ô vô tình chạm vào tay Thôi Sóc. Khác với lúc nãy cách một lớp quần áo nắm cánh tay chàng, lần này hai bàn tay trực tiếp chạm vào nhau. Tuy rằng chỉ một giây ngắn ngủi như chớp mắt, nàng vẫn cảm nhận được bàn tay của Thôi Sóc lạnh cóng.
Lạnh giống như bàn tay nàng.
Giữa trời tuyết rơi, ngồi ở đây một mình uống rượu thật có tư thái phong nhã nhưng chắc hẳn cũng nhiều điều phiền muộn.
Cũng giống như nàng, nếu không phải vì lòng dạ vô cùng rối bời thì sao lại cô đơn đi dạo trên tuyết.
Trời cao đất rộng như vậy nhưng nàng lại chẳng biết phải đi đâu.
Gật đầu với Thôi Sóc thay lời chào tạm biệt, nàng không nói thêm lời nào đã cầm ô rời đi.
Bóng dáng nàng thướt tha mềm mại, lúc bước đi cực kỳ yểu điệu duyên dáng, đúng là đẹp tới động lòng người.
Chàng biết, trước khi trở thành Hoàng hậu, nàng chắc chắn đã phải khổ cực luyện tập những cử chỉ ưu nhã, rèn luyện thành dáng vẻ đoan trang. Nhưng chàng lại nhung nhớ cô gái nhỏ của nhiều năm trước từng ngồi trên mặt đất chơi đùa cùng chim sẻ.
Tuyết rơi phiêu đãng trong không trung, Thôi Sóc không mở ô mà cứ thế bước trên mặt hồ đóng băng. Nhìn hình bóng đang xa dần kia, trong ánh mắt chàng thấp thoáng nỗi lưu luyến cùng cam chịu.
Khi Cố Vân Tiện trở về Lưu Du điện, thời gian trôi qua đã gần một canh giờ. A Từ vừa thấy nàng đã vui vẻ nói: “Tiểu thư người đã trở lại! Chúng nô tỳ đều rất lo lắng cho người, Thái Hà còn vừa mang theo rất nhiều người ra ngoài tìm tiểu thư!”
Nàng nhíu mày nói: “Ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi làm sao phải lo lắng như vậy. Ta có thể biến mất khỏi hành cung này hay sao?”
Cố Vân Tiện nói những câu này với vẻ mất kiên nhẫn. Lần này đi ra ngoài vì muốn giải toả phiền muộn, ai ngờ trên đường lại tình cờ gặp Thôi Sóc khiến tâm trạng càng thêm phức tạp. Thật sự hết cách.
Vừa vào tới chính điện đã bị một luồng khí nóng phả vào mặt, nàng không kìm được trách cứ: “Tuy ta có bảo các ngươi đốt ít địa long để sưởi ấm nhưng đốt chừng này thì nhiều quá rồi!”
A Từ đứng bên cạnh nói nhỏ: “Không phải do nô tỳ sai bảo, mà là…”
“Là ai?”
“Là… bệ hạ…”
Cố Vân Tiện sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra trong điện đã có người đang ngồi. Cả người khoác trang phục đen tuyền, trong tay cầm quyền sách, đôi mắt bình thản nhìn nàng. Bây giờ nàng mới hiểu ra vì sao khi A Từ thấy nàng trở về lại vui mừng như vậy, vì sao Thái Hà lại phải mang người đi tìm nàng.
Kín đáo khẽ thở dài, nàng tiến lên vài bước rồi thi lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ.” Hắn nói nhẹ nhàng thoải mái: “Đi dạo đã về rồi sao?”
Cố Vân Tiện giả vờ không hiểu, chỉ cười nói: “Bệ hạ chờ đã lâu rồi sao? Hôm nay thần thiếp thấy tuyết rơi, nhất thời hứng thú muốn ra ngoài đi dạo. Không ngờ bệ hạ giá lâm, là do thần thiếp sơ sót. Xin bệ hạ tha tội.”
Nụ cười vẫn rạng rỡ trên khuôn mặt nàng, mấy câu giải thích cũng không thể bắt bẻ nhưng lời nói bên ngoài và sắc thái bên trong đều có vẻ xa cách, không thân mật giống như trước đây.
Hắn nhếch môi cười, không nói gì. Vừa nhìn xuống dưới, mày lập tức nhíu lại. Hắn đứng lên, đi vài bước lại gần nàng: “Sao lại thế này?”
Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy trên áo choàng đỏ thẫm có một phần bị thấm ướt, trên nền hoa văn cũng bị dính bẩn.
Thấy nàng không nói gì, hắn lại hỏi: “Nàng ngã sao?”
Cố Vân Tiện cũng không biết nên trả lời thế nào, ấp a ấp úng nói: “A, không cẩn thận nên bị ngã, nhưng cũng không có gì đáng lo.”
Hắn không để ý đến mấy lời trấn an của nàng, dứt khoát cởi áo choàng của nàng, cầm tay nàng bắt đầu kiểm tra.
“Thật sự không sao mà. Lúc ngã cũng hơi đau một chút nhưng giờ đã không đau nữa rồi.”
Nàng bị hắn dò xét cả người cũng cảm thấy gượng gạo, liên tục giải thích không ngừng: “Người đừng lo lắng quá…”
Hắn nhìn đi nhìn lại, chắc chắn nàng không bị thương rồi mới an lòng. Kéo nàng ngồi trên đệm, hắn quả quyết nói: “Ai bảo nàng khi tuyết rơi dày như vậy lại một mình ra ngoài? Nếu không may xảy ra chuyện gì, cung nhân ở đây đều bị nàng liên lụy.”
Nàng ấp úng không nói gì.
Hắn thấy nàng như vậy, bỗng cảm thấy cơn tức giận vì bị nàng lạnh nhạt đã kìm nén từ mấy ngày nay tự nhiên bộc phát.
Đêm giao thừa hôm đó, hắn nghe thấy nàng ngủ mơ gọi “Thái tử điện hạ” thì rất vui sướng. Bởi tâm trạng vui mừng cho nên đêm đó dù đã rất mệt mỏi, hắn vẫn kiên nhẫn dỗ nàng ngủ. Tới khi nàng khó khăn lắm mới ngủ say, hắn mới vội vàng thiếp đi một canh giờ rồi lại dậy sớm lên triều.
Ngủ không đủ giấc khiến cho ngay sáng mùng một Tết, hắn liên tục gà gật trước mặt các triều thần, có một lần thậm chí Lữ Xuyên phải khẽ gọi, hắn mới sực tỉnh đáp lời sứ giả phiên bang đang gửi lời thăm hỏi.
Cũng may cách cửu giai cùng mũ miện mười hai lưu*, các đại thần không nhìn thấy hai mắt hắn thâm quầng.
*mũ miện mười hai lưu
Sau đó lúc hạ triều, hắn lại tự mình xem trong số đồ tiến cống từ phương Bắc để chọn ra một viên trân châu lớn tròn trịa, tặng cho nàng làm quà năm mới.
Trân châu đựng trong hộp gấm tinh xảo, bên trên là thơ do hắn ngự bút. Mỗi câu mỗi từ đều chan chứa tình cảm chân thành của hắn.
Vốn tưởng lần này cũng sẽ giống như trước đây, đối với những vật hắn ban tặng nàng luôn tỏ vẻ thích thú hoặc ghét bỏ. Bất kể là thái độ gì, hắn cũng cảm nhận được nàng để tâm tới chuyện này. Nhưng điều khiến hắn thất vọng là nàng chỉ nhận hộp quà, nói một câu tạ ơn rồi không nói thêm gì nữa.
Nhìn ánh mắt của nàng hắn đã biết, nàng không quan tâm.
Ngay sau đó là chuyện di giá tới Ôn tuyền cung, vốn dĩ hắn chỉ định đưa một mình nàng đi theo, nhưng nàng lại chủ động muốn đưa cả hậu cung phi tần cùng đi. Dù có dùng lời lẽ giải thích khéo léo đến đâu cũng không thể che giấu mục đích thực sự của nàng.
Nếu tới lúc này mà còn không nhìn ra vấn đề thì cũng uổng cho hắn đã làm đế vương nhiều năm.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, lúc trước nói cái gì mà “Thấy người chết thấy máu tươi, tâm trạng không tốt”, tất cả đều chỉ là cái cớ, nàng thay đổi thái độ với hắn chỉ do một nguyên nhân duy nhất, đó là nàng vốn không muốn nhìn mặt hắn.
Hắn thực sự cảm thấy hoang mang, rốt cuộc hắn đã làm gì chọc giận nàng, sao lại khiến nàng đột nhiên thay đổi như vậy?
Hít một hơi thật sâu, hắn cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Nàng có chuyện gì cứ nói ra, đừng giấu trong lòng. Nhìn nàng như vậy, trẫm cũng thấy không thoải mái.”
Nghe những lời này của hắn, lòng nàng lập tức trùng xuống.
Hắn cuối cùng cũng nói ra.
Nàng đã đợi lâu lắm rồi.
Từ sau khi Cảnh Phức Thù chết, nàng bắt đầu trở nên lơ đãng.
Lúc đầu nàng cũng không nhận ra nhưng sau đó lại phát hiện, bản thân không còn hơi sức nào thay đổi thái độ. Khi ở cùng Hoàng đế nàng cũng chỉ cố gắng che giấu tâm trạng, hy vọng có thể qua mặt hắn. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, không bao lâu nữa hắn sẽ biết được.
Con người hắn, tuy bề ngoài có vẻ tuỳ tiện xuề xoà nhưng thực tế lại cực kỳ nhạy bén. Nàng giữ phản ứng tiêu cực lâu như vậy, nếu hắn còn không nhận ra mới là chuyện lạ.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng lên tiếng hỏi, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy nhẹ người.
Thời gian gần đây nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu được cảm giác của mình đối với Hoàng đế.
Ở kiếp trước, nàng yêu hắn đến cuồng si, vì hắn mà làm rất nhiều chuyện mất đi lý trí, kết cục là tự đẩy mình đến đường cùng.
Ở kiếp này sau khi hồi sinh, lúc đầu nàng rất hận hắn, cảm thấy tất cả đều là do lỗi của hắn. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, nàng lại hiểu ra, ngoại trừ việc hắn không yêu nàng thì cũng không gây ra lỗi lầm gì.
Đào hoa phong lưu, đó vốn là con người hắn. Hắn không có nghĩa vụ phải thay đổi bản thân vì bất kỳ ai. Từ khi sinh ra hắn đã ở vị trí dưới một người trên vạn người, giờ đây lại là đế vương nắm trong tay cả thiên hạ.
Hắn có quyền cũng có lý do để nạp hậu cung ba ngàn giai lệ. Mọi người không ai có thể chỉ trích hắn, ngược lại còn cho rằng đó mới là việc nên làm của bậc đế vương.
Vì một người phụ nữ mà vứt bỏ tam cung lục viện, đó là chuyện mà trước nay chỉ có hôn quân trong giai thoại mới có thể làm.
Trước khi thành hôn với hắn, đáng lẽ ra nàng nên hiểu rõ điều này. Có điều khi đó nàng còn quá nhỏ, lại bị tình yêu làm lu mờ lý trí, không thể nghiêm túc suy xét những thứ mà mình sắp phải đối mặt là gì. Mà sau khi vào Đông cung, nàng lại không giành được sự yêu thương của hắn. Xét cho cùng, vận mệnh của nàng cũng đã như vậy.
Sao có thể chỉ vì người khác không đáp lại tình cảm của mình mà cho rằng người đó có mắt không tròng, tội đáng muôn chết được đây?
Nàng cũng vậy mà Cảnh Phức Thù cũng thế, đều chỉ là đơn phương tình nguyện.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng hiểu ra từ trước tới nay bản thân mình đã sống hoài sống phí biết bao. Trước đây nàng yêu hắn, Cảnh Phức Thù cũng yêu hắn, trong hậu cung này có lẽ cũng còn những người phụ nữ khác ngu ngốc dốc lòng vì hắn. Nhưng người đàn ông mà các nàng dâng trọn tình yêu lại chẳng đem lòng yêu ai.
Hắn có lý tưởng của hắn, có khát vọng của hắn. Phụ nữ cùng lắm cũng chỉ là thú vui của hắn lúc thảnh thơi hoặc là một quân cờ trong cả kế hoạch của hắn. Hắn sẽ không vì bất cứ ai trong các nàng mà dừng bước.
Đúng, tới bây giờ đúng là hắn đối xử với nàng rất tốt. Nhưng mà đã qua nhiều năm chung sống, nàng sao có thể không hiểu tính tình của hắn?
Bản chất của hắn vốn là người thương hương tiếc ngọc, dịu dàng tới mức có thể khiến người ta ngây ngất. Khi hắn chăm chú nhìn các nàng, các nàng sẽ cảm thấy như thể mình là người duy nhất trong mắt trong lòng hắn. Các nàng vì bị ánh mắt đó mê hoặc mà mất đi sự tỉnh táo, cuối cùng quên mất vị trí của bản thân.
Trước đây nàng thua vì lẽ này.
Cho nên giờ nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ. Nàng không tin hắn sẽ thực sự yêu nàng nhưng nàng lại lo cho bản thân mình. Nói cho cùng nàng cũng đã từng rất si mê hắn.
Lòng người khó dò, điều duy nhất nàng có thể làm là bảo vệ bản thân cho tốt.
Cứ nghĩ như vậy bỗng nhiên nàng lại cảm thấy, có lẽ nếu hắn tức giận với nàng thì đó cũng là chuyện tốt. Nếu như vậy ít nhất hắn sẽ không xuất hiện trước mặt nàng mỗi ngày. Hắn sẽ lạnh nhạt với nàng nhưng cũng không tệ hơn. Đối với phụ nữ hắn vẫn luôn khoan dung rộng lượng, chỉ cần nàng không phạm phải sai lầm không thể tha thứ, hắn chắc chắn sẽ không trừng phạt nàng.
Mà sau khi bị hắn lạnh nhạt rồi, nàng lại có thể biến mất trong mắt mọi người, sẽ không giống như hiện giờ trở thành nhân vật bị mọi người chú ý, nàng sẽ tìm một vị trí nhạt nhoà để ẩn mình.
Nàng biết, một khi đã mất đi sự sủng ái của hắn thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Nhưng với thực lực của nàng hiện giờ thì cũng đủ để tự bảo vệ mình. Tuy rằng nàng không có con cái, nhưng Trang Quý cơ và Nhu Tiệp dư đối với nàng một lòng trung thành, Liễu Thượng cung ở trong cung quan hệ cũng rất rộng. Nàng chỉ cần chịu đựng trong khoảng thời gian đầu, khi sự tức giận của Hoàng đế dịu xuống, nàng lại có thể xuất hiện trước mặt hắn, khiến hắn yêu thích một chút nhưng lại không quá được sủng ái. Chỉ cần như Thẩm Trúc Ương hoặc Chu Kính Như là đủ rồi, với địa vị của nàng, không ai có thể dễ dàng động vào.
Ở trong cung, số phi tần không được sủng ái nhưng địa vị không thấp có rất nhiều, nàng tin mình cũng có thể làm được.
Đương nhiên, đến lúc đó nàng sẽ không thể giữ được vị thế như bây giờ. Nhưng nàng cũng không để ý những điều này, mất đi cũng không có gì đáng tiếc.
Đối với nàng mà nói, diệt trừ Cảnh Phức Thù là đã báo được thù, không còn gì tiếc nuối. Nàng không cần quyền thế ngập trời, nàng chỉ muốn sống thanh tĩnh qua ngày. Chỉ cần tình cảnh không quá tệ, nàng đều có thể ung dung đối mặt.
Chỉ có duy nhất một điều khiến nàng tiếc nuối, đó chính là đã phụ sự kỳ vọng của Thái hậu.
Thái hậu hy vọng nàng có thể giành được ngôi vị Hoàng hậu, bảo hộ cho dòng họ Cố thị nhưng nàng đã muốn buông xuôi. Kỳ thực nghĩ lại, nàng và Thái hậu không cần phải cố gắng như vậy. Hoàng đế đâu có để mặc gia tộc của mẫu thân không quan tâm đâu? Cho dù không có nàng, dòng họ Cố thị vẫn sẽ nhận được hậu đãi như trước đây.
Lùi một bước biển rộng trời cao, nếu người của Cố thị còn không an lòng thì có thể lại đưa con gái nhập cung. Không có nàng gây trở ngại, Hoàng đế hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Lần này nàng cuối cùng cũng có thể sống vì bản thân.
Lòng đã quyết, nàng từ từ ngẩng đầu, vẫn giữ thái độ không để tâm mà đáp: “Thần thiếp không có tâm sự gì.”
Nàng biết, hắn đã hỏi thẳng như vậy có nghĩa là sự kiên nhẫn của hắn đã tới giới hạn. Mà thái độ này của nàng nhất định sẽ chọc giận hắn.
Quả nhiên, hắn vừa nghe nàng nói xong, trong ánh mắt đều thể hiện sự tức giận.
Không còn duy trì được vẻ phong độ và bình tĩnh, hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tay phải đang nắm tay nàng siết chặt thêm, miệng gằn từng chữ: “Nàng rốt cuộc lại muốn bày trò gì? Trong lòng có điều gì không thoải mái thì cứ nói ra, định làm bộ làm tịch với ai?”
Nàng cắn môi ra vẻ không hiểu: “Thần thiếp không hiểu ý của bệ hạ. Người… Xin buông tay! Người làm thiếp đau!”
Hắn rụt tay lại, cười lạnh nói: “Được, được lắm! Nếu nàng đã chẳng mặn mà, trẫm cũng không việc gì phải nán lại tự làm mình mất mặt thêm.”
Nói xong, hắn bật dậy, không thèm liếc nhìn nàng mà quay người đi thẳng.HẾT CHƯƠNG 95
Chương này cũng là câu trả lời cho những ai còn thắc mắc Vân nương có còn yêu Cơ Tuân hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.