Chương 42: TÌNH HÌNH
Hồi Sênh
04/09/2020
Sau khi bóng dáng Dục thục nghi đi khuất, hoàng đế đưa mắt nhìn về phía bóng hình xinh đẹp, an tĩnh, ôn hòa đang thản nhiên đứng yên,
tựa như một luồng ánh sáng êm dịu đẹp đẽ nhất.
“Tới mài mực.” Hắn thuận miệng sai bảo, cúi đầu xuống chăm chú xem sổ con.
Khẩu khí của hắn so với khi nãy nói chuyện với Dục thục nghi một trời một vực, quá mức tùy ý, cũng làm cho Cố Vân Tiện sinh ra một loại ảo giác, dường như hai người là vợ chồng tân hôn khăng khít, thân mật.
Do dự giây lát, nàng đứng trước bàn sách, bàn tay trắng nõn cầm lên một đoạn chu sa, chậm rãi bắt đầu mài mực.
Nghiên mực Đoan Khê bằng đá kiên cố, trơn bóng, tinh tế, dùng nó mài mực không chỉ ra mực nhanh hơn, mực lại trơn mịn, viết trôi chảy. Lúc này trong nghiên mực đen nhánh, chu sa đỏ thẫm chậm rãi chảy ra như máu, khiến người nhìn thấy mơ hồ hoảng sợ.
Cố Vân Tiện không ngừng động tác nhưng suy nghĩ trong đầu lại hơi bay bổng.
Nàng nhớ tới mấy ngày trước đây, A Từ hoang mang hỏi nàng: “tiểu thư, vì sao chúng ta phải giúp Dục thục nghi thoát khỏi khốn cảnh? Chúng ta sao không dứt khoát nhân cơ hội này chiếm luôn quyền chưởng quản hậu cung từ nàng ta, như vậy hậu cung sẽ giống như lúc trước, toàn bộ đều nghe theo một mình tiểu thư!”
Lời nói ngây thơ như vậy, lại để cho nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi nha, thật là một chút tiến bộ cũng không có.” Thở dài, “Chuyện gì cũng không thể làm quá tuyệt tình, bằng không chỉ có thể đem người vốn có thể cùng tồn tại với mình, triệt để trở thành đối địch. Kẻ thù lớn nhất của ta chỉ có một mình Cảnh Phức Xu, muốn diệt trừ nàng ta thì không thể gây ra quá nhiều thù hằn.”
Giờ đây trong nội cung này, Trang lệnh nghi cùng Nhu uyển nghi đều đã là người của nàng, Định mỹ nhân là tay chân của Cảnh Phức Xu, khó có thể tranh thủ. Về phần Khương Nguyệt Thường, hai người bọn họ chẳng khác nào thù sâu như biển, không thể có khả năng liên minh. Cho nên, người nàng cần để tâm nhất là Dục thục nghi.
Thẩm Trúc Ương này luôn tỏ ra khôn khéo, thâm trầm lại tâm cao khí ngạo mà lòng đa nghi cũng rất lớn. Nàng ta sẽ không dễ dàng đáp ứng hợp tác cùng mình. Cố Vân Tiện lần này hao hết tâm tư cũng chỉ có thể ép nàng đáp ứng không đối địch cùng mình, những việc phải làm tiếp theo còn rất nhiều.
Chóp mũi hoàng đế ngửi được không phải hương thơm nồng nàn như lan mà là mùi thơm nhẹ nhàng thanh mát từ tay áo nàng. Nghĩ đến nàng đang đứng bên người, dịu dàng vì hắn mài mực, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn mình, trong lòng liền vui sướng nói không lên lời.
Hồi nhỏ đọc sách, đọc thấy “Tay áo đỏ thêm hương”, cảm thấy từ những con chữ kia tản ra cảm giác phong lưu, lịch sự, tao nhã khó tả, trong lòng cũng từng muốn như vậy. Nhưng đến lúc chính mình đọc sách lại luôn chê thiếp phi hầu hạ ở bên quá mức chướng mắt nên đành thôi.
Hôm nay đã cách nhiều năm, hắn không ngờ mình có thể trải nghiệm cảm xúc như trong sách. Người ấy làm bạn, thì ra làm cho tâm thần sung sướng đến vậy. Hắn thậm chí cảm thấy chỉ cần nàng vĩnh viễn ở bên hắn hắn có thể làm được mọi chuyện.
Liếc mắt sang bên cạnh, vừa hay nhìn thấy ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại trắng nõn của nàng cầm một đoạn chu sa đỏ thẫm. Màu sắc đối lập mãnh liệt lại lộ ra vài phần quyến rũ.
Hắn cảm giác mình chắc chắn điên rồi, một đôi tay cũng thấy quyến rũ, trong lòng như có ngàn vạn con kiến đang bò, không đè nén được sự nôn nóng trong lòng.
Muốn ngẩng đầu nhìn nàng, rồi bỗng nhiên nổi lên một chút suy nghĩ hơn thua: nếu hắn vẫn không nói gì, nàng có thể gọi hắn trước hay không?
Trước mặt là trang giấy trắng, bên trên mỗi câu mỗi chữ đều đàm luận quốc gia đại sự. Thế nhưng hắn lại cảm thấy càng ngày càng khó tập trung, những con chữ chậm rãi tản ra, hiện lên khoảng trắng giống như gương mặt trắng trong, thuần khiết, dịu dàng kia.
Hắn ngẩng mạnh đầu, nhìn về người bên cạnh thấy nàng cụp mắt xuống, vô thức mài mực, thần trí không biết bay bổng chốn nào.
Hắn bỗng cảm thấy buồn bực.
Nàng đang nghĩ gì? Hắn vì nàng mà tâm tư xáo trộn mà nàng rõ ràng đang ở cạnh hắn lại nghĩ đến chuyện khác.
Hắn tưởng rằng “tay áo đỏ thêm hương” là lưỡng tình lưu luyến ai ngờ “tay áo đỏ thêm hương” kia lại không yên lòng, lơ đễnh.
Hắn vừa rung động hóa ra lại là tự mình đa tình.
Thấy lâu không nghe tiếng lật sổ con, nàng chợt bừng tỉnh, lúc này mới phát giác hắn đã ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn nàng bằng đôi tròng mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo.
“Bệ hạ?” Nàng nhẹ giọng gọi.
Hắn nhìn nàng một lát, phối hợp cúi đầu, tiếp tục xem sổ con.
Lòng nàng hoang mang, không biết mình chọc phải hắn lúc nào, cũng không dám tùy ý mở miệng.
Thư phòng nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ.
Không giống sự yên tĩnh ban nãy, sự yên ắng lúc này là một loại cảm giác im lặng tựa như cả không khí cũng ngưng trệ khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Lữ Xuyên đứng hầu một bên, thấy tình huống không tốt, nháy mắt với Cố Vân Tiện. Nhìn thấy ánh mắt hắn, Cố Vân Tiện tự dưng lóe ra linh cảm, bỗng chốc hiểu được.
“Bệ hạ, nô tì gần đây còn học làm điểm tâm với người của Thượng Thực cục, bệ hạ có muốn nếm thử không?”
Hoàng đế nghiêm túc lật hết sổ con trong tay, lưu lại một câu chỉ thị thật dài, lúc này mới ngẩng đầu, mặt không biểu tình “Vậy thì nếm thử xem.”
Điểm tâm đã làm xong tại Hàm Chương điện, đựng trong hộp một đường mang đến. Lúc này được hoàng đế phân phó, Lữ Xuyên lập tức đón lấy chiếc hộp, cẩn thận nếm thử xong mới dâng lên hoàng đế.
Trên chiếc đĩa sứ trắng nhỏ bày tám miếng bánh ngọt vàng óng. Hắn gắp lên một miếng bỏ vào miệng. Miếng bánh mềm ngọt, cắn vào miệng còn hơi chua và ngăm ngăm đắng nhưng để lại dư vị rất tốt.
Điểm tâm này vốn dùng gạo nếp, quả chua trộn cùng đường trắng cùng các loại gia vị tạo thành. Nô tì nếm qua cảm thấy thật ngon miệng liền muốn làm cho bệ hạ thử một lần. Về sau lúc bắt tay vào làm thật, ý tưởng bộc phát, thêm chút bạch quả bọc hạt ý dĩ, kẹp vào trong cùng cho nên khi cắn đến cuối cùng sẽ thấy một chút đắng chát. Cố Vân Tiện mỉm cười nói “Nô tì gọi nó là “Ngàn dặm thiền quyên” bệ hạ thấy sao?”
“ Ngàn dặm thiền quyên?” Hắn thản nhiên nói “có cách giải thích nào không?”
Cố Vân Tiện nói: “Bệ hạ xem bánh ngọt này hình tròn, màu vàng không giống trăng đêm trung thu sao?” Âm thanh vang lên có chút buồn bã “ Đêm trung thu là thời khắc đoàn viên của cả nhà nhưng mà luôn có người trời đất cách biệt, khó gặp được nhau. Cho nên bánh này có ngọt, có chua, có đắng, ngũ vị đầy đủ giống như trải nghiệm nhân sinh vậy.”
Hoàng đế nghe thế cảm thấy hơi lạ, nâng mắt nhìn về phía nàng, đã thấy mắt nàng hoảng hốt, mang theo tưởng niệm khôn cùng.
“Nàng lại đang nhớ tới mẫu hậu sao?” Hắn cầm chặt tay của nàng.
“Vâng.” Nàng gật đầu “Khi làm món điểm tâm này, nô tì luôn một mực nhớ về Người.”
Hắn nhìn nàng cau đôi mày, trong đầu hiện lên một câu “đôi mày đẹp khẽ nhíu”, cảm giác không vui vừa nãy nháy mắt tan thành mây khói.
Đưa tay ôm nàng vào lòng “Đừng khổ sở nữa, đã có trẫm bên cạnh nàng.”
“Nhưng dù sao bệ hạ cũng không thể lúc nào cũng ở cạnh nô tì.” Nàng dựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói “Năm nay là năm đầu tiên nô tì không cùng cô cô đón Trung thu kể từ khi mười ba tuổi vào cung.”
Hắn nhận ra sự bi thương trong lời nói của nàng, lòng cũng thấy khổ sở. Trung thu đêm đó, hắn ngại tình thế, không nên thân mật quá mức với nàng cho nên không đi Hàm Chương điện. Song khi hắn ngồi ở trong Đại Chính cung, nhìn trăng trên cao, trong lòng sao lại không buồn bã, lạc lõng?
Có lẽ đêm đó, hai người nên ở bên nhau mới đúng. Cần gì quản ánh mắt người bên cạnh hay là thế cục tiền triều, hắn chỉ muốn cùng nàng bên nhau, hoài niệm thân nhân của bọn họ, dựa sát vào nhau.
“Lúc nãy khi nô tì mài mực cho bệ hạ, nghĩ đến mang điểm tâm, nhất thời thất thần nhớ lại lúc trước nô tì cũng hầu hạ cô ghi chép tại Tiêu Phòng điện.” Cố vân Tiện buồn bã nói, “Quả nhiên là dường như đã qua mấy đời.”
Hắn nghe được lời nàng, cảm thấy sự lo lắng được tháo gỡ, mọi thứ sáng tỏ. Thì ra là như vậy, nàng chẳng qua chỉ nhớ tới mẫu hậu. Tất cả do hắn suy nghĩ nhiều.
Hai người dựa vào nhau, chậm rãi dùng hết đĩa điểm tâm, Cố Vân Tiện lại sai người dâng lên súp nàng làm, hoàng đế rất nể tình mà dùng non nửa chén.
Cố Vân Tiện thấy tâm tình hắn tốt lên, nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian đã muộn, Lữ Xuyên thấp giọng hỏi hoàng đế muốn đi nghỉ hay chưa. Hoàng đế quay đầu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Cố Vân Tiện. Nàng đứng bên đèn, lộ ra tóc mai đen nhánh, môi hồng răng trắng, quyến rũ vô cùng.
Hắn nhớ tới lúc nãy, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại cầm chu sa, hết sức xinh đẹp.
“ừm, nghỉ ngơi.” Hắn nói xong tiến lên vài bước đến bên cạnh Cố Vân Tiện “Trẫm bỗng nhiên muốn nhìn nàng viết chữ rồi, thay trẫm chép một bài thơ.”
“Ngay bây giờ ạ?” Hắn không phải đã phân phó muốn đi nghỉ sao?
“Một bài thơ mà thôi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu.”
Nàng thấy cũng đúng, bước đến bàn sách, hắn cười đứng một bên, bắt chước nàng khi nãy, giúp nàng mài mực.
Nhấc bút lông, chấm mực trong nghiên, nàng hỏi “Bệ hạ muốn bài thơ nào?”
“Ừm, ghi thơ 30 vần đi”
Tay nàng cứng đờ lại.
“Sao thế?” Hắn cười đến xấu xa.
“Bệ hạ…” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cắn môi.
Hắn bị động tác của nàng khiến cho tâm thần run lên, chậm rãi đi qua, ôm nàng từ phía sau “Sao? Không muốn viết?”
“Nô tì không biết.”
“Nói dối.” Hắn cười nhẹ, “nàng chắc chắn biết.”
Thấy nàng không nói, hắn cầm chặt tay nàng “Nếu không biết thật thì trẫm dạy cho nàng.”
Bút lông lướt trên giấy, mỗi chữ mỗi câu, kể ra một câu chuyện vô cùng ướt át:
“ Vi nguyệt thấu liêm long
Huỳnh quang độ bích không
Dao thiên sơ phiêu miểu
Đê thụ tiệm thông lung…”
(*) thứ cho editor tài năng có hạn, tuôi k dịch thơ được, dịch nghĩa ra không hay lại hại não mà quan trọng là mất đi vần điệu bài thơ. dịch thơ thì thôi, tuôi chịu hẳn=)))) nên để nguyên thơ chữ hán. Bà con cứ đọc tạm đi =)))))
“Thơ 30 vần” là tác phẩm của thi nhân thời Đường: Nguyên Chẩn, nói về Trương Sinh gặp mỹ nhân, hai người vừa thấy đã yêu, tiếp theo là câu chuyện đoàn tụ. Toàn bài thơ dùng câu từ lớn mật miêu tả tư thái mỹ nhân lúc đoàn tụ, bị người đương thời khiển trách là “dâm ngôn”. Đây chính là bài thơ bị chính người đọc sách ghét bỏ nhưng hoàng đế lúc còn nhỏ đọc được lại cảm thấy vô cùng thú vị. Tài tử phong lưu vô tình gặp được tiên tử, một đêm hoan hảo. Đây chính là diễm ngộ mà nam nhân nào cũng muốn, hắn cũng không ngoại lệ.
Sở dĩ nhớ tới bài thơ này là vì hắn đột nhiên cảm thấy so với Vân Nương trước kia, Vân Nương hiện tại làm cho hắn hoàn toàn mê muội thật giống như tiên tử trời ban.
Áo trắng như tuyết, giẫm lên ánh trăng nhanh nhẹn bước tới, bắt lấy hồn hắn.
Thơ dần dần chép đến đoạn cuối, hai má Cố Vân Tiện cũng càng ngày càng hồng, tay rung không ngừng, mấy lần suýt ném bút đi. Nhưng mà hoàng đế nhìn như thong dong, tay lại nắm nàng thật chặt, không cho nàng lui bước.
“Hí điều sơ vi cự
Nhu tình dĩ ám thông
Đê hoàn thiền ảnh động
Hồi bộ ngọc trần mông
Chuyển diện lưu hoa tuyết
Đăng sàng bão khỉ tùng
Uyên ương giao cảnh vũ
Phỉ thúy hợp hoan lung
Mi đại tu tần tụ
Thần chu noãn canh dung
Khí thanh lan nhụy phức
Phu nhuận ngọc cơ phong.”
Nàng bỗng nhiên tránh hắn, hai má đỏ bừng, hai tay chống trước ngực hắn, cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Sao không viết nữa?” Hắn nói, mở miệng mới cảm giác giọng mình đã hơi khanf khan.
Nàng thở phì phò, không nói lời nào.
Hắn đưa ngón tay dài vuốt ve trán nàng, xuống hai má rồi xuống cằm, cuối cùng miết lên đôi môi đỏ tươi: “Không muốn viết thì thôi vậy.”
Hắn ôm lấy nàng, đi về phía đông điện.
“Chuyển diện lưu hoa tuyết
Đăng sàng bão khỉ tùng”
Hắn đặt nàng trên chiếc giường rộng lớn.
“Uyên ương giao cảnh vũ
Phỉ thúy hợp hoan lung
Mi đại tu tần tụ
Thần chu noãn canh dung
Khí thanh lan nhụy phức
Phu nhuận ngọc cơ phong.”
Hắn từ từ cởi váy nàng, lột chiếc áo ngực trắng tinh ra. Da thịt nữ nhân trắng muốt như ngọc, bên trên có nhụy hoa đỏ tươi, khiến người ta sinh lòng yêu thích.
Ngón tay hắn mơn trớn từng tấc da thịt nàng, mang theo vẻ trêu chọc làm cho nàng phát ra tiếng ngâm khẽ.
Cố Vân Tiện cảm giác mình như biến thành một con rắn đang trúng hùng hoàng, chỉ có thể không ngừng giãy dụa thân thể hòng thoát khỏi cảm giác khô nóng.
Hắn vốn định sẽ từ từ đến, lại bị động tác của nàng khiến cho không kiềm nổi, thở hổn hển chửi thề một câu liền mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể nàng.
Hai chân thon dài của nàng quắp lên eo hắn, theo động tác của hắn lên xuống không ngừng. Lúc hoan ái nàng luôn thẹn thùng, nhắm mắt không dám nhìn hắn. Lúc trước hắn vẫn tùy nàng, hôm nay không biết làm sao, hắn lại buộc nàng mở mắt.
Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt hắn anh tuấn vô cùng, bên trên còn mướt mát mồ hôi. Một đôi mắt làm xiêu hồn người chăm chú nhìn nàng, bên trong không hề che giấu vẻ khiêu khích cùng chinh phục.
Người đàn ông này chính là như vậy,bình thường đã tùy ý, khi động tình lại càng làm càn. Chỉ nhìn mắt hắn cũng khiến nàng đỏ mặt tim run, không biết phải làm sao.
Nàng mắc cỡ không chịu nổi, co người lại muốn trốn đi. Thế nhưng hắn càng mạnh mẽ nhéo eo nàng đâm tới, còn liên tục đọc bên tai nàng bài thơ “dâm ngôn” kia bằng thanh âm khàn khàn của nam tử lúc động tình
“…Vô lực thung di oản
Đa kiều ái liễm cung
Hãn quang châu điểm điểm
Phát loạn lục tùng tùng
Phương hỉ thiên niên hội
Nga văn ngũ dạ cùng
Lưu liên thì hữu hạn
Khiển quyển ý nan chung.”
“Bệ hạ, xin ngài đừng…” Nàng rốt cục chịu không nổi, khóc cầu xin tha. Hắn bị tiếng khóc của nàng kích thích, cảm xúc hung phấn đến tột cùng, ôm chặt nàng kêu một tiếng, thân thể chậm rãi mềm nhũn ra.
Toàn thân nàng không có chút lực nào, mặc kệ hắn ôm mình. Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, trên mặt ướt át không biết là nước mắt hay mồ hôi.
Ban nãy nàng khóc quá dữ, thỉnh thoảng còn nức nở một tiếng. Hắn nghe thấy mà đau lòng, đồng thời thân thể lại xôn xao, lại muốn tới một lần nữa.
Trong đầu hắn hiện lên câu thơ kia :
“Phương hỉ thiên niên hội
nga văn ngũ dạ cùng
Lưu liên thì hữu hận
khiển quyển ý nan chung.”
Lúc lưu luyến có hận, lưu luyến khó tới cuối cùng.
Nghĩ đến hai canh giờ nữa phải buông nàng vào triều, hắn bỗng thấu hiểu những lời đó, cảm giác này trước nay chưa từng có.
Thì ra trên đời này thực sự có người như vậy, sẽ khiến ngươi hận đêm đẹp quá ngắn, chỉ nguyện vĩnh viễn bên nàng, quyết không xa rời.
“Tới mài mực.” Hắn thuận miệng sai bảo, cúi đầu xuống chăm chú xem sổ con.
Khẩu khí của hắn so với khi nãy nói chuyện với Dục thục nghi một trời một vực, quá mức tùy ý, cũng làm cho Cố Vân Tiện sinh ra một loại ảo giác, dường như hai người là vợ chồng tân hôn khăng khít, thân mật.
Do dự giây lát, nàng đứng trước bàn sách, bàn tay trắng nõn cầm lên một đoạn chu sa, chậm rãi bắt đầu mài mực.
Nghiên mực Đoan Khê bằng đá kiên cố, trơn bóng, tinh tế, dùng nó mài mực không chỉ ra mực nhanh hơn, mực lại trơn mịn, viết trôi chảy. Lúc này trong nghiên mực đen nhánh, chu sa đỏ thẫm chậm rãi chảy ra như máu, khiến người nhìn thấy mơ hồ hoảng sợ.
Cố Vân Tiện không ngừng động tác nhưng suy nghĩ trong đầu lại hơi bay bổng.
Nàng nhớ tới mấy ngày trước đây, A Từ hoang mang hỏi nàng: “tiểu thư, vì sao chúng ta phải giúp Dục thục nghi thoát khỏi khốn cảnh? Chúng ta sao không dứt khoát nhân cơ hội này chiếm luôn quyền chưởng quản hậu cung từ nàng ta, như vậy hậu cung sẽ giống như lúc trước, toàn bộ đều nghe theo một mình tiểu thư!”
Lời nói ngây thơ như vậy, lại để cho nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi nha, thật là một chút tiến bộ cũng không có.” Thở dài, “Chuyện gì cũng không thể làm quá tuyệt tình, bằng không chỉ có thể đem người vốn có thể cùng tồn tại với mình, triệt để trở thành đối địch. Kẻ thù lớn nhất của ta chỉ có một mình Cảnh Phức Xu, muốn diệt trừ nàng ta thì không thể gây ra quá nhiều thù hằn.”
Giờ đây trong nội cung này, Trang lệnh nghi cùng Nhu uyển nghi đều đã là người của nàng, Định mỹ nhân là tay chân của Cảnh Phức Xu, khó có thể tranh thủ. Về phần Khương Nguyệt Thường, hai người bọn họ chẳng khác nào thù sâu như biển, không thể có khả năng liên minh. Cho nên, người nàng cần để tâm nhất là Dục thục nghi.
Thẩm Trúc Ương này luôn tỏ ra khôn khéo, thâm trầm lại tâm cao khí ngạo mà lòng đa nghi cũng rất lớn. Nàng ta sẽ không dễ dàng đáp ứng hợp tác cùng mình. Cố Vân Tiện lần này hao hết tâm tư cũng chỉ có thể ép nàng đáp ứng không đối địch cùng mình, những việc phải làm tiếp theo còn rất nhiều.
Chóp mũi hoàng đế ngửi được không phải hương thơm nồng nàn như lan mà là mùi thơm nhẹ nhàng thanh mát từ tay áo nàng. Nghĩ đến nàng đang đứng bên người, dịu dàng vì hắn mài mực, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn mình, trong lòng liền vui sướng nói không lên lời.
Hồi nhỏ đọc sách, đọc thấy “Tay áo đỏ thêm hương”, cảm thấy từ những con chữ kia tản ra cảm giác phong lưu, lịch sự, tao nhã khó tả, trong lòng cũng từng muốn như vậy. Nhưng đến lúc chính mình đọc sách lại luôn chê thiếp phi hầu hạ ở bên quá mức chướng mắt nên đành thôi.
Hôm nay đã cách nhiều năm, hắn không ngờ mình có thể trải nghiệm cảm xúc như trong sách. Người ấy làm bạn, thì ra làm cho tâm thần sung sướng đến vậy. Hắn thậm chí cảm thấy chỉ cần nàng vĩnh viễn ở bên hắn hắn có thể làm được mọi chuyện.
Liếc mắt sang bên cạnh, vừa hay nhìn thấy ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại trắng nõn của nàng cầm một đoạn chu sa đỏ thẫm. Màu sắc đối lập mãnh liệt lại lộ ra vài phần quyến rũ.
Hắn cảm giác mình chắc chắn điên rồi, một đôi tay cũng thấy quyến rũ, trong lòng như có ngàn vạn con kiến đang bò, không đè nén được sự nôn nóng trong lòng.
Muốn ngẩng đầu nhìn nàng, rồi bỗng nhiên nổi lên một chút suy nghĩ hơn thua: nếu hắn vẫn không nói gì, nàng có thể gọi hắn trước hay không?
Trước mặt là trang giấy trắng, bên trên mỗi câu mỗi chữ đều đàm luận quốc gia đại sự. Thế nhưng hắn lại cảm thấy càng ngày càng khó tập trung, những con chữ chậm rãi tản ra, hiện lên khoảng trắng giống như gương mặt trắng trong, thuần khiết, dịu dàng kia.
Hắn ngẩng mạnh đầu, nhìn về người bên cạnh thấy nàng cụp mắt xuống, vô thức mài mực, thần trí không biết bay bổng chốn nào.
Hắn bỗng cảm thấy buồn bực.
Nàng đang nghĩ gì? Hắn vì nàng mà tâm tư xáo trộn mà nàng rõ ràng đang ở cạnh hắn lại nghĩ đến chuyện khác.
Hắn tưởng rằng “tay áo đỏ thêm hương” là lưỡng tình lưu luyến ai ngờ “tay áo đỏ thêm hương” kia lại không yên lòng, lơ đễnh.
Hắn vừa rung động hóa ra lại là tự mình đa tình.
Thấy lâu không nghe tiếng lật sổ con, nàng chợt bừng tỉnh, lúc này mới phát giác hắn đã ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn nàng bằng đôi tròng mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo.
“Bệ hạ?” Nàng nhẹ giọng gọi.
Hắn nhìn nàng một lát, phối hợp cúi đầu, tiếp tục xem sổ con.
Lòng nàng hoang mang, không biết mình chọc phải hắn lúc nào, cũng không dám tùy ý mở miệng.
Thư phòng nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ.
Không giống sự yên tĩnh ban nãy, sự yên ắng lúc này là một loại cảm giác im lặng tựa như cả không khí cũng ngưng trệ khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Lữ Xuyên đứng hầu một bên, thấy tình huống không tốt, nháy mắt với Cố Vân Tiện. Nhìn thấy ánh mắt hắn, Cố Vân Tiện tự dưng lóe ra linh cảm, bỗng chốc hiểu được.
“Bệ hạ, nô tì gần đây còn học làm điểm tâm với người của Thượng Thực cục, bệ hạ có muốn nếm thử không?”
Hoàng đế nghiêm túc lật hết sổ con trong tay, lưu lại một câu chỉ thị thật dài, lúc này mới ngẩng đầu, mặt không biểu tình “Vậy thì nếm thử xem.”
Điểm tâm đã làm xong tại Hàm Chương điện, đựng trong hộp một đường mang đến. Lúc này được hoàng đế phân phó, Lữ Xuyên lập tức đón lấy chiếc hộp, cẩn thận nếm thử xong mới dâng lên hoàng đế.
Trên chiếc đĩa sứ trắng nhỏ bày tám miếng bánh ngọt vàng óng. Hắn gắp lên một miếng bỏ vào miệng. Miếng bánh mềm ngọt, cắn vào miệng còn hơi chua và ngăm ngăm đắng nhưng để lại dư vị rất tốt.
Điểm tâm này vốn dùng gạo nếp, quả chua trộn cùng đường trắng cùng các loại gia vị tạo thành. Nô tì nếm qua cảm thấy thật ngon miệng liền muốn làm cho bệ hạ thử một lần. Về sau lúc bắt tay vào làm thật, ý tưởng bộc phát, thêm chút bạch quả bọc hạt ý dĩ, kẹp vào trong cùng cho nên khi cắn đến cuối cùng sẽ thấy một chút đắng chát. Cố Vân Tiện mỉm cười nói “Nô tì gọi nó là “Ngàn dặm thiền quyên” bệ hạ thấy sao?”
“ Ngàn dặm thiền quyên?” Hắn thản nhiên nói “có cách giải thích nào không?”
Cố Vân Tiện nói: “Bệ hạ xem bánh ngọt này hình tròn, màu vàng không giống trăng đêm trung thu sao?” Âm thanh vang lên có chút buồn bã “ Đêm trung thu là thời khắc đoàn viên của cả nhà nhưng mà luôn có người trời đất cách biệt, khó gặp được nhau. Cho nên bánh này có ngọt, có chua, có đắng, ngũ vị đầy đủ giống như trải nghiệm nhân sinh vậy.”
Hoàng đế nghe thế cảm thấy hơi lạ, nâng mắt nhìn về phía nàng, đã thấy mắt nàng hoảng hốt, mang theo tưởng niệm khôn cùng.
“Nàng lại đang nhớ tới mẫu hậu sao?” Hắn cầm chặt tay của nàng.
“Vâng.” Nàng gật đầu “Khi làm món điểm tâm này, nô tì luôn một mực nhớ về Người.”
Hắn nhìn nàng cau đôi mày, trong đầu hiện lên một câu “đôi mày đẹp khẽ nhíu”, cảm giác không vui vừa nãy nháy mắt tan thành mây khói.
Đưa tay ôm nàng vào lòng “Đừng khổ sở nữa, đã có trẫm bên cạnh nàng.”
“Nhưng dù sao bệ hạ cũng không thể lúc nào cũng ở cạnh nô tì.” Nàng dựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói “Năm nay là năm đầu tiên nô tì không cùng cô cô đón Trung thu kể từ khi mười ba tuổi vào cung.”
Hắn nhận ra sự bi thương trong lời nói của nàng, lòng cũng thấy khổ sở. Trung thu đêm đó, hắn ngại tình thế, không nên thân mật quá mức với nàng cho nên không đi Hàm Chương điện. Song khi hắn ngồi ở trong Đại Chính cung, nhìn trăng trên cao, trong lòng sao lại không buồn bã, lạc lõng?
Có lẽ đêm đó, hai người nên ở bên nhau mới đúng. Cần gì quản ánh mắt người bên cạnh hay là thế cục tiền triều, hắn chỉ muốn cùng nàng bên nhau, hoài niệm thân nhân của bọn họ, dựa sát vào nhau.
“Lúc nãy khi nô tì mài mực cho bệ hạ, nghĩ đến mang điểm tâm, nhất thời thất thần nhớ lại lúc trước nô tì cũng hầu hạ cô ghi chép tại Tiêu Phòng điện.” Cố vân Tiện buồn bã nói, “Quả nhiên là dường như đã qua mấy đời.”
Hắn nghe được lời nàng, cảm thấy sự lo lắng được tháo gỡ, mọi thứ sáng tỏ. Thì ra là như vậy, nàng chẳng qua chỉ nhớ tới mẫu hậu. Tất cả do hắn suy nghĩ nhiều.
Hai người dựa vào nhau, chậm rãi dùng hết đĩa điểm tâm, Cố Vân Tiện lại sai người dâng lên súp nàng làm, hoàng đế rất nể tình mà dùng non nửa chén.
Cố Vân Tiện thấy tâm tình hắn tốt lên, nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian đã muộn, Lữ Xuyên thấp giọng hỏi hoàng đế muốn đi nghỉ hay chưa. Hoàng đế quay đầu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Cố Vân Tiện. Nàng đứng bên đèn, lộ ra tóc mai đen nhánh, môi hồng răng trắng, quyến rũ vô cùng.
Hắn nhớ tới lúc nãy, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại cầm chu sa, hết sức xinh đẹp.
“ừm, nghỉ ngơi.” Hắn nói xong tiến lên vài bước đến bên cạnh Cố Vân Tiện “Trẫm bỗng nhiên muốn nhìn nàng viết chữ rồi, thay trẫm chép một bài thơ.”
“Ngay bây giờ ạ?” Hắn không phải đã phân phó muốn đi nghỉ sao?
“Một bài thơ mà thôi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu.”
Nàng thấy cũng đúng, bước đến bàn sách, hắn cười đứng một bên, bắt chước nàng khi nãy, giúp nàng mài mực.
Nhấc bút lông, chấm mực trong nghiên, nàng hỏi “Bệ hạ muốn bài thơ nào?”
“Ừm, ghi thơ 30 vần đi”
Tay nàng cứng đờ lại.
“Sao thế?” Hắn cười đến xấu xa.
“Bệ hạ…” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cắn môi.
Hắn bị động tác của nàng khiến cho tâm thần run lên, chậm rãi đi qua, ôm nàng từ phía sau “Sao? Không muốn viết?”
“Nô tì không biết.”
“Nói dối.” Hắn cười nhẹ, “nàng chắc chắn biết.”
Thấy nàng không nói, hắn cầm chặt tay nàng “Nếu không biết thật thì trẫm dạy cho nàng.”
Bút lông lướt trên giấy, mỗi chữ mỗi câu, kể ra một câu chuyện vô cùng ướt át:
“ Vi nguyệt thấu liêm long
Huỳnh quang độ bích không
Dao thiên sơ phiêu miểu
Đê thụ tiệm thông lung…”
(*) thứ cho editor tài năng có hạn, tuôi k dịch thơ được, dịch nghĩa ra không hay lại hại não mà quan trọng là mất đi vần điệu bài thơ. dịch thơ thì thôi, tuôi chịu hẳn=)))) nên để nguyên thơ chữ hán. Bà con cứ đọc tạm đi =)))))
“Thơ 30 vần” là tác phẩm của thi nhân thời Đường: Nguyên Chẩn, nói về Trương Sinh gặp mỹ nhân, hai người vừa thấy đã yêu, tiếp theo là câu chuyện đoàn tụ. Toàn bài thơ dùng câu từ lớn mật miêu tả tư thái mỹ nhân lúc đoàn tụ, bị người đương thời khiển trách là “dâm ngôn”. Đây chính là bài thơ bị chính người đọc sách ghét bỏ nhưng hoàng đế lúc còn nhỏ đọc được lại cảm thấy vô cùng thú vị. Tài tử phong lưu vô tình gặp được tiên tử, một đêm hoan hảo. Đây chính là diễm ngộ mà nam nhân nào cũng muốn, hắn cũng không ngoại lệ.
Sở dĩ nhớ tới bài thơ này là vì hắn đột nhiên cảm thấy so với Vân Nương trước kia, Vân Nương hiện tại làm cho hắn hoàn toàn mê muội thật giống như tiên tử trời ban.
Áo trắng như tuyết, giẫm lên ánh trăng nhanh nhẹn bước tới, bắt lấy hồn hắn.
Thơ dần dần chép đến đoạn cuối, hai má Cố Vân Tiện cũng càng ngày càng hồng, tay rung không ngừng, mấy lần suýt ném bút đi. Nhưng mà hoàng đế nhìn như thong dong, tay lại nắm nàng thật chặt, không cho nàng lui bước.
“Hí điều sơ vi cự
Nhu tình dĩ ám thông
Đê hoàn thiền ảnh động
Hồi bộ ngọc trần mông
Chuyển diện lưu hoa tuyết
Đăng sàng bão khỉ tùng
Uyên ương giao cảnh vũ
Phỉ thúy hợp hoan lung
Mi đại tu tần tụ
Thần chu noãn canh dung
Khí thanh lan nhụy phức
Phu nhuận ngọc cơ phong.”
Nàng bỗng nhiên tránh hắn, hai má đỏ bừng, hai tay chống trước ngực hắn, cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Sao không viết nữa?” Hắn nói, mở miệng mới cảm giác giọng mình đã hơi khanf khan.
Nàng thở phì phò, không nói lời nào.
Hắn đưa ngón tay dài vuốt ve trán nàng, xuống hai má rồi xuống cằm, cuối cùng miết lên đôi môi đỏ tươi: “Không muốn viết thì thôi vậy.”
Hắn ôm lấy nàng, đi về phía đông điện.
“Chuyển diện lưu hoa tuyết
Đăng sàng bão khỉ tùng”
Hắn đặt nàng trên chiếc giường rộng lớn.
“Uyên ương giao cảnh vũ
Phỉ thúy hợp hoan lung
Mi đại tu tần tụ
Thần chu noãn canh dung
Khí thanh lan nhụy phức
Phu nhuận ngọc cơ phong.”
Hắn từ từ cởi váy nàng, lột chiếc áo ngực trắng tinh ra. Da thịt nữ nhân trắng muốt như ngọc, bên trên có nhụy hoa đỏ tươi, khiến người ta sinh lòng yêu thích.
Ngón tay hắn mơn trớn từng tấc da thịt nàng, mang theo vẻ trêu chọc làm cho nàng phát ra tiếng ngâm khẽ.
Cố Vân Tiện cảm giác mình như biến thành một con rắn đang trúng hùng hoàng, chỉ có thể không ngừng giãy dụa thân thể hòng thoát khỏi cảm giác khô nóng.
Hắn vốn định sẽ từ từ đến, lại bị động tác của nàng khiến cho không kiềm nổi, thở hổn hển chửi thề một câu liền mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể nàng.
Hai chân thon dài của nàng quắp lên eo hắn, theo động tác của hắn lên xuống không ngừng. Lúc hoan ái nàng luôn thẹn thùng, nhắm mắt không dám nhìn hắn. Lúc trước hắn vẫn tùy nàng, hôm nay không biết làm sao, hắn lại buộc nàng mở mắt.
Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt hắn anh tuấn vô cùng, bên trên còn mướt mát mồ hôi. Một đôi mắt làm xiêu hồn người chăm chú nhìn nàng, bên trong không hề che giấu vẻ khiêu khích cùng chinh phục.
Người đàn ông này chính là như vậy,bình thường đã tùy ý, khi động tình lại càng làm càn. Chỉ nhìn mắt hắn cũng khiến nàng đỏ mặt tim run, không biết phải làm sao.
Nàng mắc cỡ không chịu nổi, co người lại muốn trốn đi. Thế nhưng hắn càng mạnh mẽ nhéo eo nàng đâm tới, còn liên tục đọc bên tai nàng bài thơ “dâm ngôn” kia bằng thanh âm khàn khàn của nam tử lúc động tình
“…Vô lực thung di oản
Đa kiều ái liễm cung
Hãn quang châu điểm điểm
Phát loạn lục tùng tùng
Phương hỉ thiên niên hội
Nga văn ngũ dạ cùng
Lưu liên thì hữu hạn
Khiển quyển ý nan chung.”
“Bệ hạ, xin ngài đừng…” Nàng rốt cục chịu không nổi, khóc cầu xin tha. Hắn bị tiếng khóc của nàng kích thích, cảm xúc hung phấn đến tột cùng, ôm chặt nàng kêu một tiếng, thân thể chậm rãi mềm nhũn ra.
Toàn thân nàng không có chút lực nào, mặc kệ hắn ôm mình. Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, trên mặt ướt át không biết là nước mắt hay mồ hôi.
Ban nãy nàng khóc quá dữ, thỉnh thoảng còn nức nở một tiếng. Hắn nghe thấy mà đau lòng, đồng thời thân thể lại xôn xao, lại muốn tới một lần nữa.
Trong đầu hắn hiện lên câu thơ kia :
“Phương hỉ thiên niên hội
nga văn ngũ dạ cùng
Lưu liên thì hữu hận
khiển quyển ý nan chung.”
Lúc lưu luyến có hận, lưu luyến khó tới cuối cùng.
Nghĩ đến hai canh giờ nữa phải buông nàng vào triều, hắn bỗng thấu hiểu những lời đó, cảm giác này trước nay chưa từng có.
Thì ra trên đời này thực sự có người như vậy, sẽ khiến ngươi hận đêm đẹp quá ngắn, chỉ nguyện vĩnh viễn bên nàng, quyết không xa rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.