Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 39: TOẠI NGUYỆN

Hồi Sênh

03/09/2020

“Câu vẫn ?” Thanh âm của Hoàng đế trở nên nguy hiểm, “Chính là câu vẫn được dân gian gọi là ‘đoạn trường thảo’ ?”

Dưới khí thế áp bách cường đại Tiết Trường Tùng có chút co quắp, cố hết sức bình ổn tâm trạng, mới có thể trấn định nói: “Vâng. Câu vẫn chứa kịch độc, cho dù dùng nó ngâm qua nước cũng có thể đưa người ta vào chỗ chết. Trong thịt băm mà Tam Hoàng tử ăn bị trộn lẫn một ít câu vẫn thủy, phân lượng này không đủ nguy hại đến tính mạng với một người đã thành niên, nhưng lại đủ để đưa một đứa trẻ chưa được nửa năm vào chỗ chết.”

Hoàng đế khẽ cười, trong mắt đều là ý lạnh, “Câu vẫn. Lại là câu vẫn.” Quay đầu nhìn về phía trong điện, “Hoạn quan nghiệm thực ở đâu ?”

Một tiểu hoạn quan trong đám người đang quỳ chậm rãi bước ra, sắc mặt trắng bệch như quỷ, toàn thân run lẩy bẩy, lê gối đi vào trong điện.

“Bệ hạ…” Y run rẩy đập đầu, trán kề đất lại không dám ngẩng lên.

“Vì sao chưa từng nghiệm ra thức ăn có gì khác thường ?” Hoàng đế bình tĩnh hỏi.

“Thần… Thần…” Thanh âm run rẩy đến kỳ cục, nửa ngày cũng không nói ra một câu.

Tiết Trường Tùng nhìn thấy khó nhẫn, hơi do dự, vẫn kiên trì nói: “Khởi bẩm bệ hạ, nguyên nhân là do câu vẫn thủy quá ít, từ hương vị sẽ không nhận ra khác thường. Mà loại độc này ngân châm cũng không nghiệm ra. Sở dĩ phản ứng của Uyển nghi nương tử lớn như vậy, là vì thể chất của ngài ấy quá yếu, lại vừa sinh nở không lâu, chính là thời điểm thân thể suy yếu. Nhưng vị quý nhân này thể chất khỏe mạnh, cũng không như Uyển nghi nương tử, cho nên tạm thời chưa có phản ứng gì.”

Hoàng đế sáng tỏ gật đầu. Tiểu hoạn quan thấy vẻ mặt của hắn, tưởng rằng bản thân đã được khoan thứ, trong lòng vừa buông lỏng, thì nghe thấy bệ hạ không mấy để ý nói: “Mang xuống trượng tễ.”

Hai chân y mềm nhũn, toàn thân co quắp thành bùn nhão.

Bên cạnh lập tức có người đi tới bắt lấy tiểu hoạn quan, đưa y ra ngoài. Tiểu hoạn quan muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng cổ họng giống như bị bóp chặt, một câu cũng không nói nên lời.

“Bệ hạ.” Một âm thanh mềm nhẹ, mang theo sức mạnh làm tâm thần người ta thư hoãn. Hoàng đế quay đầu, đã thấy Cố Vân Tiện quỳ gối trong đám người, ngẩng đầu nhìn về phía mình, “Thỉnh cầu bệ hạ nghĩ lại.”

Những người bên cạnh đều kinh hãi nhìn Cố Vân Tiện, không biết nàng thần bí cái gì.

Hôm nay vừa thấy trạng thái Hoàng đế đã biết là không bình thường. Tuy hắn hỉ nộ bất thường, nhưng ngày thường vẫn rất khoan dung với hạ nhân, tình huống cứ vậy bật thốt lên trượng tễ là thập phần hiếm thấy. Mấy cung tần hiểu biết nhiều chuyện trong cung đã nghĩ đến chuyện Lâm tiệp dư đầu độc năm đó, phỏng chừng hơn phân nửa là chuyện hôm nay tác động đến hận cũ của bệ hạ, nên lúc này mới tức giận đến vậy.

Dưới tình huống như vậy còn vấp phải xui xẻo, Cố Vân Tiện cũng thật là anh dũng quá đi !

“Nguyên nhân sự việc lần này không chỉ trách hoạn quan nghiệm thực kia. Cho dù hắn có sai, cũng chưa đáng tội chết.” Cố Vân Tiện nói, “Làm vua phải thưởng phạt phân minh, vô tội giận chó đánh mèo như vậy, có khác gì quân gian ác đâu ?”

Hoàng đế nghe vậy sắc mặt nặng nề, không nói lời nào nhìn nàng.

Cố Vân Tiện vẫn duy trì tư thế hơi ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo sáng tỏ, hết sức ngay thẳng.

Dục Thục nghi và Minh Sung nghi quỳ gần nhất, trao đổi ánh mắt không lộ dấu vết, trong lòng đều có chút mong đợi, chờ bệ hạ giận tím mặt.

Cố Vân Tiện thật là giả vờ hiền lành đến mơ màng đầu óc, giờ còn học như gián quan kia. Tính tình bệ hạ như thế nào ? Chính là hoang đường hồ vi chẳng khác gì tiên đế. Lúc nào thì ngươi nghe qua tiên đế khiêm tốn nạp gián ?

“Lữ Xuyên.” Hoàng đế hít sâu, thản nhiên nói, “Ra ngoài phân phó người hành hình, chỉ cần đánh 30 trượng, không cần đánh chết.”

Minh Sung nghi mở to hai mắt, trong mắt toàn là kinh hãi và không thể tin.

“Vâng.”

Lữ Xuyên lĩnh mệnh rời đi. Hoàng đế tự mình tiến lên nâng Cố Vân Tiện dậy, “Vừa rồi tâm tình trẫm không tốt, không thấy nàng cũng ở đây, mới để nàng quỳ lâu như vậy.”

“Thần thiếp hiểu được, bệ hạ lo lắng cho Hình muội muội.” Cố Vân Tiện nói, “Thần thiếp cũng lo lắng, cho nên vừa nghe tin liền chạy tới. Cũng may Hình muội muội và Tam Hoàng tử đều không nguy hiểm đến tính mạng, đúng là trong cái rủi có cái may.”

Hoàng đế gật đầu, “Quả thật, trong cái rủi có cái may.” Vế sau của câu nói nghe thế nào cũng cảm thấy có hàm ý.



Một đám người quỳ trong điện, chỉ có hai người họ đứng, cứ không coi ra gì mà nói chuyện.

“Bệ hạ, chuyện Nhu uyển nghi trúng độc, thần thiếp cảm thấy còn có ẩn tình, về lý nên tra rõ.” Minh Sung nghi không chịu nổi bị bỏ qua như vậy, chợt mở miệng.

Hoàng đế nghe vậy quay đầu, nhìn Minh Sung nghi trong chốc lát, gật gật đầu, “Đương nhiên cần tra rõ. Nhưng Nguyệt nương cho rằng, trẫm nên giao cho ai đi tra rõ ?”

“Đây là chuyện trong hậu cung, đương nhiên để thần thiếp và Dục Thục nghi đi tra.” Minh Sung nghi nói.

Nàng ta đáp quá nhanh, Dục Thục nghi ở bên muốn ngăn cản đã không kịp, đành phải nhận mệnh nhắm mắt lại.

Khương Nguyệt Thường này, rốt cuộc còn muốn hại mình bao nhiêu lần !

Mấy ngày nay hậu cung xảy ra nhiều chuyện, nói đến cùng nguyên nhân vẫn là do Khương Nguyệt Thường. Cá tính nàng ta mạnh hơn, ban đầu nắm cung quyền liền hận không thể cùng mình phân cao thấp, dường như vốn không hề nhớ quyền lực bệ hạ cho phép nàng ta chỉ là “Cùng nhau giải quyết lục cung”, hiện nay người thực sự quản chuyện hậu cung là mình – Thẩm Trúc Ương.

Đương nhiên nàng không thể tùy ý để Khương Nguyệt Thường đoạt quyền, từng vài lần trong tối ngoài sáng ra tay với nàng ta, tuy đánh nát tính toán của đối thủ, nhưng về phương diện quản lý lại sơ sót. Bắt đầu từ chuyện con ngựa hoảng sợ, nàng liền lo bệ hạ sẽ cho rằng đây là liên quan đến chuyện mình quản lý hậu cung bất lực, thuận thế tước đi cung quyền của mình.

Đang nghĩ cách bù lại, ai ngờ lúc này lại xảy ra chuyện Nhu Uyển nghi trúng độc. Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa đêm.

Vừa nghe câu hỏi của bệ hạ, rõ ràng là có ý thử. Người hạ độc còn chưa tra ra, hai người họ là kẻ nhiều hiềm nghi nhất, nàng ta tích cực tỏ vẻ muốn nhận việc này như vậy, khó tránh khỏi có chút quá mức chột dạ !

Lui một vạn bước, cho dù bệ hạ không hề hoài nghi hai người họ, nhưng thất trách đến vậy, còn không nhanh chóng thỉnh tội, cứ hùng hồn như vậy, chỉ e càng khiến ngài ấy thêm tức giận.

Quả nhiên, Hoàng đế mỉm cười, “Giao cho nàng và Trúc Ương ? Quả thật trước đây trẫm sẽ làm như vậy.” Trong thanh âm còn có hàn ý, “Trẫm tín nhiệm các ngươi, giao hậu cung này cho các ngươi, nhưng các ngươi đã hồi báo cho trẫm cái gì ?”

Minh Sung nghi sửng sốt.

“Bệ hạ, thần thiếp quản lý hậu cung bất lực, đã phụ sự nhờ vả của bệ hạ.” Rốt cuộc Dục Thục nghi bái dài, “Thỉnh bệ hạ trách phạt !”

Thấy Dục Thục nghi dẫn đầu thỉnh tội, Minh Sung nghi hận đến cắn chặt răng. Lý trí nói cho Khương Nguyệt Thường giờ phút này hẳn nên cùng dập đầu thỉnh tội, nhưng tâm lý lại nuốt không trôi.

Việc này rõ ràng là có người âm thầm giở trò quỷ, sao lại trách phạt lên người mình ?

Hoàng đế thoáng nhìn sắc mặt Minh Sung nghi, hàn ý trong mắt càng sâu.

Dục Thục nghi thấy thế lượt bớt suy tính, lại nói: “Thần thiếp cả gan, thỉnh bệ hạ cho thần thiếp cơ hội lấy công chuộc tội. Tra rõ việc này, cho Nhu Uyển nghi và Tam Hoàng tử một công đạo.”

Hoàng đế thản nhiên đánh giá nàng ta trong chốc lát, “Ngươi muốn lấy công chuộc tội cũng không phải không được. Chẳng qua trẫm thấy một mình Trúc Ương ngươi có lẽ quá bận rộn, vẫn nên tìm thêm một người làm cùng với ngươi đi.”

Minh Sung nghi ngẩng đầu, nhìn hắn.

“Vân Nương, lần này khổ cho nàng rồi.” Hoàng đế nhìn sang Cố Vân Tiện, lúc chạm đến dung nhan như sen tuyết của nàng, ánh mắt đạm mạc của hắn nhu hòa đi chút ít, “Chuyện hậu cung, nàng vốn đã làm quen. Nghĩ vậy chắc cũng chẳng còn ai thích hợp hơn nàng.”

Dường như Cố Vân Tiện có hơi kinh ngạc, sửng sốt một lát mới nói, “Ý bệ hạ là…”

“Sau này nàng sẽ cùng với Dục Thục nghi, quản lý chuyện hậu cung.”

Trong lòng Dục Thục nghi phát lạnh.

Nàng tự nhiên biết, Cố Vân Tiện nắm cung quyền với Khương Nguyệt Thường nắm cung quyền, tính chất khác biệt đến mức nào. Trước đây Khương Nguyệt Thường hiếm khi tiếp xúc với sự vụ trong cung đình, đối với việc trong lục cung hết sức mới lạ, xuống tay thong thả, không thể tranh chấp với mình. Nhưng Cố Vân Tiện thì khác. Nàng ta vốn là đương gia chủ mẫu, ở trong cung có nhân mạch rộng khắp của bản thân.



Hằng ngày hết thảy sự vụ trong hậu cung đều do tỉnh điện và lục thượng cục phụ trách, phần lớn chủ sự đều do Cố Vân Tiện tuyển chọn. Dục Thục nghi nắm cung quyền trong tay đã hơn một năm nay, vẫn muốn thay thân tín của bản thân, nhưng giữa hạ nhân cũng có quan hệ rắc rối khó gỡ, mình khó có thể hoàn toàn thay đổi trong thời gian ngắn.

Nay nếu là Cố Vân Tiện nắm cung quyền lần nữa, chỉ e rất dễ dàng tìm về bộ hạ cũ, thành bàn đạp để trở mình.

Huống chi, nghe giọng điệu của Hoàng đế, Cố Vân Tiện cũng không phải hiệp trợ mình quản sự, mà là hai người họ cùng nhau chủ sự !

“Ý bệ hạ, là để thần thiếp hiệp trợ Dục Thục nghi quản lý lục cung ?” Cố Vân Tiện nghi hoặc.

“Không, không phải hiệp trợ.” Hoàng đế nói, “Hai người cùng làm, chẳng phân biệt chủ yếu với thứ yếu.”

Cố Vân Tiện hơi cúi đầu, vẻ mặt giãy dụa.

Dục Thục nghi thấy thế, trong lòng cảnh giác mãnh liệt. Biểu cảm này của nàng ta là có ý gì ? Dĩ nhiên là thế, chẳng lẽ nàng ta vẫn không biết đủ, nhất định muốn độc chiếm hạng đầu mới vừa lòng ?

“Thần thiếp nghĩ rằng, bệ hạ sắp xếp như thế, có phần không ổn.” Cố Vân Tiện nghiêm túc nói, “Chuyện hậu cung chưa bao giờ có tình huống hai người cùng xử lý, chẳng phân biệt chủ yếu với thứ yếu. Nếu sau này gặp phải đại sự khó giải quyết, ý kiến của thần thiếp và Dục Thục nghi bất đồng, giằng co mãi, thì làm thế nào ?”

Hoàng đế nhìn nàng, “Vậy ý của nàng là ?”

Vẻ mặt nàng cung kính, nghiêm trang nói: “Thân phận Dục Thục nghi cao quý, thần thiếp xin lui, nguyện ý hiệp trợ ngài ấy quản lý lục cung.”

Dục Thục nghi mở to hai mắt, dù ngụy trang trên mặt, cũng không che dấu được sự kinh ngạc.

Hoàng đế trầm mặc một lát, dường như khẽ thở dài, “Thôi được, nếu nàng đã nói vậy, thì theo ý nàng.” Ngẫm nghĩ lại nói, “Nhưng người hiệp trợ quản lý lục cung, về vị phân phải phù hợp một chút, không thì sẽ kỳ cục.”

Không đợi Cố Vân Tiện phản ứng, hắn đã nhẹ nhàng bâng quơ nói với Lữ Xuyên: “Truyền chỉ, tấn nguyên Tiệp dư Cố thị lên Quý cơ tam phẩm, ban thưởng quyền hiệp trợ quản lý lục cung.”

“Bệ hạ…” Dường như Cố Vân Tiện định chối từ, nhưng mà thấy kim khẩu hắn đã mở, nàng không còn gì để nói nữa, chỉ có thể thuận theo bái lậy tạ ân, “Thần thiếp tạ bệ hạ.”

Hoàng đế gật đầu, cho nàng đứng lên, lại nhìn sang Minh Sung nghi, khẩu khí bình thản, “Trẫm thấy Nguyệt nương ngươi vẫn là không làm được sự vụ trong cung, về sau không cần phiền não nữa, ngươi có thể trải qua những ngày thanh nhàn rồi.”

Trong giọng nói của hắn có chút châm biếm, Minh Sung nghi biết không còn đường sống để vãn hồi, không muốn mất mặt cầu xin, chỉ im lặng cúi đầu không lên tiếng, xem như lĩnh mệnh.

“Được rồi, đều đứng lên đi.” Hoàng đế nhìn quét một vòng đám mỹ nhân quỳ đến đầu gối run lên, rốt cuộc mở lòng từ bi, thả các nàng một con ngựa.

Cố Vân Tiện đứng cạnh Hoàng đế, nhìn tứ phía, trong lòng bình tĩnh như mặt hồ mùa thu, không có một gợn sóng.

Tất cả đều phát triển dựa theo kế hoạch của nàng.

Bát thịt băm có câu vẫn thủy kia là bút tích của Trang Lệnh nghi, Tam Hoàng tử còn lại là trọng điểm trong kế hoạch. Trong kế hoạch của họ, mục tiêu đầu độc là Tam Hoàng tử, nhưng Cố Vân Tiện biết, Nhu Uyển nghi nhất định luyến tiếc lấy con để mạo hiểm. Cho nên nàng ta nói với nàng, thịt băm không cần Tam Hoàng tử uống, để nàng ta uống là được rồi. Chỉ cần khống chế tốt phân lượng, tuyệt đối sẽ không có gì trở ngại.

Họ cũng không cần ai thật sự chết, chỉ là muốn dùng chuyện này, để bệ hạ tinh tưởng lĩnh ngộ, nay sự đề phòng của hậu cung lơi lỏng thế nào, hai người Thẩm Trúc Ương và Khương Nguyệt Thường thất trách ra sao.

Bản thân đã chuẩn bị đầy đủ chăn đệm, toàn bộ cỏ khô củi khô đều trải xong, chỉ chờ Nhu Uyển nghi đến châm ngọn lửa này.

Kết quả hiện giờ, đã vượt qua dự đoán của bản thân. Nàng không chỉ lấy được cung quyền, còn ngoài ý muốn tấn nửa vị phân, có thể nói là toàn thắng.

Về phần Hoàng đế để mình cùng Dục Thục nghi tra rõ chuyện Nhu Uyển nghi trúng độc, Vân Tiện tuyệt không lo lắng. Gây án là nàng, tra án cũng là nàng, muốn bỏ mình ra ngoài, quả thực là không cần tốn sức.

Chuyện nàng cần làm, là bắt lấy cơ hội tốt này, bắt chuyện với Thẩm Trúc Ương.

Hôm nay bản thân ấy được chỗ tốt như vậy, chung quy cũng không thể cái gì cũng không lấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Hậu Xoay Người Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook