Phế Hậu Xưng Đế

Chương 7

Phố Khách Tư Dị

19/07/2023

Vó ngựa tung bay, chạy một đường đến vương phủ Trấn Bắc.

Quân đội Trấn Bắc là tâm huyết của cha ta, trấn thủ ba mươi năm ở biên cương phía Bắc.

Nếu để Hà Miểu Miểu nổi tính đùa giỡn thay đổi biên phòng, khiến kỵ binh Tây Hán bước qua biên quan, xâm lược dân chúng phía Bắc thì có khác gì chuyện cười lớn nhất năm trăm năm nay!

Liên tiếp vung roi, thay ngựa ở trạm dịch ven đường. Không đến hai ngày ta đã về đến vương phủ Trấn Bắc.

“Quận chúa?” Đứa bé giữ cửa vui mừng la lên.

“Mau đi bẩm báo Vương gia, Quận chúa đã về rồi!” Người gác cửa hết sức phấn khởi, không khí náo nhiệt làm lòng ta ấm áp.

Ta xuống ngựa, lập tức chạy vào. Còn chưa đi đến trong sân ta đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Cảnh Sơn Hà cha ta.

“Mắng hay lắm! Ha ha ha ha!”

Ta đột nhiên thấy hồi hộp, giơ tay ra hiệu cho người làm để bọn họ đừng đi bẩm báo. Ta nhìn vào sân, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của một người.

Hai mắt sáng ngời, lông mày hình chữ bát, thân cao chín thước vững chãi, đó là cha ta – Cảnh Sơn Hà, Trấn Bắc Vương.

Bên cạnh ông là người đọc tin tức đang nhắc đến đại ca ta. Ông cười lớn, vui vẻ nói: “Vân Triệt con ta! Thật là đáng mặt đàn ông!”

Ta nghe thế thì bước vào: “Cha.”

Gọi một tiếng, cha ta lập tức quay đầu, hai mắt mừng rỡ sáng lên: “Con bé này, về rồi à!”

Ông vung tay lên: “Mau mau mau, kêu nhà bếp làm mấy món ngon! Ta muốn khao con gái ta một bữa!”

Ta đi tới, tự nhiên khoác cánh tay ông. Rõ ràng ta rời đi chưa được bao lâu, bây giờ về nhà lại thấy muốn khóc.

Cha ta cười nói: “Con gái sao thế? Về nhà không vui sao?”

Ta lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Cha, có phải đại ca gửi tin tốt gì về không, con mới nghe thấy mọi người đang nói về đại ca.”

Nhắc tới đại ca, cha càng vui hơn nữa: “Vân Triệt ngay thẳng chính trực. Nó vào Kinh đô tìm con, vừa hay nghe được Hoàng đế loạn trí muốn để con chim kia xuất chinh đến đất Bắc, con đoán xem nó đã làm gì nào?”

Ta trợn to mắt: “Mắng... mắng người?”

“Chính xác!” Cha ta cười lớn.

“Ngay ngày hôm sau, đại ca con thấy sắp hết giờ lâm triều, đứng ở Ngọ Môn mắng suốt ba canh giờ liền!”

“Mắng suốt ba giờ! Ha ha ha ha!”

Ta ngơ ngẩn, chặn cửa Ngọ Môn mắng người?

Người trí thức mà dám yết kiết nói chuyện thẳng thắn, hay viết văn chương châm chọc Hoàng đế đương triều thì đã là là khí phách tuyệt đỉnh.

Còn đứng chặn Ngọ Môn...

Còn cố ý lựa lúc bãi triều, khi quan lớn quan nhỏ, văn võ bá quan đều có mặt mà mắng...

Đại ca, thư sinh ngông cuồng khắp thiên hạ này còn không sánh bằng một phần mười của đại ca đâu!

Cha ta đưa tin từ Kinh đô gửi tới cho ta, vừa đọc sơ qua là hiểu được đầu đuôi mọi việc.

Ngày đó đại ca tới tìm ta, Hà Miểu Miểu đang dẫn một đội Ngự lâm quân đi đến quận Tây Sơn. Khi rời khỏi cổng thành thì danh tiếng rất lớn, vừa hay bị đại ca thấy được. Ngày hôm sau Phó Ngọc hạ chỉ, trùng hợp truyền đến tai đại ca ta.

Cuồng thư sinh bóp nát chén vàng, quăng ngã ly rượu mà mắng: “Nhìn khắp giang sơn hoang tàn đổ nát, mới có hạng đàn bà vênh váo làm bừa!”



Ngày kế tiếp, đại ca dựng đao đứng ở Ngọ Môn, mời Hà Miểu Miểu chém hắn. Văn võ bá quan triều đình bãi triều, thấy cả người hắn đầy mùi rượu là râu tóc dựng đứng hết cả lên.

Ai mà không sợ.

Sau đó không đợi người ta hỏi han gì, đại ca ta mắng chửi luôn: “Nay nghe danh Hoàng hậu họ Hà, vì lợi ích cá nhân mà mang theo hộ vệ của thiên tử, đến Tây Sơn tụ tập quân đội riêng, mưu tính thay đổi biên phòng phương Bắc!”

“Chư hầu các ngươi không ai dám cản à?”

“Ta cmn đ*o vui!”

Phiên dịch dễ hiểu là Hà Miểu Miểu vì ý muốn riêng tư mà làm ra chuyện đáng chê cười. Các ngươi có ăn mà không có làm, sao không ai ngăn cản? Ta thật cmn khó chịu!

Văn võ bá quan tất nhiên không thể trả lời, nhưng ai mà muốn chạy là đại ca ta vác đao lên chém ngay. Bởi vậy bọn họ chỉ có thể đứng nghe đại ca ta mắng.

Mắng một lần là mắng suốt ba canh giờ!

Nói có sách, mách có chứng, hiền thần gian thần trong lịch sử đều bị đại ca lôi ra nói. Đau lòng mắng sáng nay có đủ loại quan lại không hề trung quân ái quốc.

Hoàng thượng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, các ngươi ăn cơm gạo nhiều năm mà không biết khuyên can Hoàng thượng không thể làm như vậy hay sao?

Đầu óc Hoàng hậu có hố, đầu óc các ngươi thì toàn bùn sình, không biết chia sẻ để nàng lấp lại cho bằng phẳng tí à?

Hắn mắng quan lại đủ điều, câu nào câu nấy đều ám chỉ Phó Ngọc và Hà Miểu Miểu. Vốn từ phong phú làm người ta líu lưỡi. Lá gan to lớn làm ai cũng phải kính nể.

Mắng đến canh giờ thứ hai, tất cả quan văn đều nhìn đại ca bằng ánh mắt sùng bái!

Mở mang tầm mắt!

Đến cuối cùng, Phó Ngọc núp ở trong cung, nghe tin tức truyền vào mà tức đến dậm chân, đập nát vô số đồ vật.

Cổ Trấn Nhạc cùng một đám hoạn quan quỳ xuống khuyên can mãi mới năn nỉ được đại ca ta rời đi.

Ta đọc tin xong, nuốt nước miếng một cái, bỗng dưng thấy khô miệng quá...

“Cha, con là do cha nhặt về đúng không?”

...

Đại ca mắng xong lập tức rời khỏi kinh thành.

Ta biết hắn không sao mới thấy yên tâm, lực chú ý lại quay về Hà Miểu Miểu: “Cha, Hà Miểu Miểu dẫn người đến thay thế quân đội biên phòng, cho dù nàng có ý đồ gì đi nữa thì con vẫn thấy người Hung Nô sẽ không bỏ qua cơ hội này, không thể không đề phòng.”

Cha ta gật đầu nhưng có vẻ không quan tâm lắm, ngược lại còn cười hỏi ta vấn đề khác: “Con chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Ta tưởng cha muốn nói đến chuyện ta trở mặt với Hà Miểu Miểu, không chút do dự trả lời: “Hà Miểu Miểu khinh thường con gái quá đáng, Phó Ngọc nghe lời nàng khuyến khích, từng bức chèn ép nhà họ Cảnh chúng ta. Con gái cũng giận lắm, lần này không muốn để yên thế nữa!”

Cha ta gật đầu: “Vậy thì được rồi.”

Ông đứng lên nói: “Muốn làm chuyện lớn thì phải biết người biết ta. Lúc Hà thị kia xuất hiện quả thật xuất sắc hơn người, không giống người trần mắt thịt. Lúc đó nếu con muốn đối đầu với nàng ta thì cha đây sẽ không đồng ý. Nhưng nhiều ngày nay, ta thấy hành động nàng ta...”

Cha ta lựa lời chuẩn xác: “Người này đầu óc toàn phân.”

Ta bật cười, không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Cha ta lại nói: “Không biết nàng làm sao biết được nhiều văn thơ kinh điển và tri thức phức tạp như thế. Nếu sau lưng nàng có người chỉ vẽ thì con phải đề phòng một hai, mặt khác thì con không cần sợ, nàng có kỹ xảo thì chúng ta có sức mạnh.”

“Hôm nay ta muốn bàn chuyện khác với con.” Cha ta bỗng dưng trở nên trịnh trọng, làm ta tạm thời không phản ứng lại kịp.

Chẳng lẽ chuyện Hà Miểu Miểu muốn thay thế biên phòng còn chưa phải chuyện nghiêm trọng nhất sao?



Cha ta mở miệng: “Hà thị tuy ngu, nhưng danh dự chốn nhân gian của nàng rất tốt. Một cô gái không có bối cảnh gì, dựa vào thơ văn và kỹ nghệ mà trở thành mẫu nghi thiên hạ. Chuyện xưa này có thể làm vô số cô gái rụt rè khác kích động hò hét.”

“Trên phố có người gọi nàng ta là cô gái tài năng bậc nhất từ xưa đến nay, tú tài nghèo kiết hủ lậu viết chuyện xưa về nàng, bây giờ nó đã là đầu sách bán chạy nhất thiên hạ.”

“Nàng đến Tây Sơn vung tay hô một tiếng, con khó mà tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó, người mà ta phái đi kể lại rằng nàng hô tiếng nào là dân chúng đáp lại tiếng ấy, khí thế chẳng khác gì khởi nghĩa!”

Ta không dám tin tưởng: “Ý của cha là Hà Miểu Miểu có khả năng tạo phản?”

“Không!” Cha ta lắc đầu: “Ta lo lắng người khác.”

“Người khác?” Đồng tử ta co lại, đột nhiên nhớ tới một người: “Tả Thân vương!”

“Đúng vậy... Tả Thân vương.”

...

Ra khỏi nhà, ta suy tư hồi lâu mới hoàn toàn hiểu rõ tình hình hiện giờ.

Tình huống không đến mức quá nguy hiểm. Thật ra có cha ở đây thì có thể nói nguy hiểm này không liên quan gì đến chúng ta cả.

Hà Miểu Miểu mang theo mười vạn quân ô hợp từ Tây Sơn đi đến biên giới phía Bắc. Trước khi đi, Tả Thân vương là chủ nhà, cung cấp vật tư và ngựa, hộ tống Hà Miểu Miểu rời khỏi Tây Sơn.

Hà Miểu Miểu làm mấy bài văn vận động khiến lòng người bùng cháy. Mấy chục vạn dân chúng Tây Sơn bị kích động này lại được ủy thác cho Tả Thân vương xử lý.

Quận Tây Sơn vốn là nơi dân tình hiếu chiến, sơn phỉ ác tặc vô số. Hà Miểu Miểu làm Hoàng hậu mà không ý thức được, dùng thân phận của mình nói toàn những lời đại nghịch bất đạo.

Ngôn luận sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào. E là nàng thấy sắp xảy ra chuyện rồi mới nhanh chân chạy trốn. Còn Tả Thân vương thì chắc chắn nhìn thấy cơ hội đã đến.

...

Cha ta lo lắng Hà Miểu Miểu mà xảy ra chuyện gì thì Tả Thân vương sẽ lấy đó làm cớ, công kích Phó Ngọc hòng mưu phản cướp ngôi vua.

Đương nhiên, ngay cả khi Tả Thân vương làm Hoàng đế, nhà họ Cảnh nắm giữ binh quyền cùng lắm là trở thành đối tượng lôi kéo thôi.

Chỉ cần ta đồng ý...

Cha giao lại quyền lựa chọn cho ta. Muốn xử lý Hà Miểu Miểu thế nào, ai lên làm Hoàng thượng, ông ấy để ta quyết định hết thảy.

“Cứ yên tâm mà làm, có cha chống lưng cho con!” Lúc đưa binh phù cho ta, ông ấy đã nói như thế.

Ông làm như nếu ta dẫn binh bao vây cung Trường Thanh, đá Phó Ngọc xuống khỏi ngai vàng thì ông cũng thấy không có vấn đề gì.

Lâm Ngạn đứng ngoài cửa thấy ta đi ra, tiến lên hỏi ta Vương gia có dặn dò gì không.

Ta nhìn hắn. Mười mấy năm chịu biết bao thử thách tàn bạo, màu da Lâm Ngạn có màu nâu đậm, lông mày hơi hiện màu xanh đen. Rõ ràng hắn hãy còn trẻ trung khỏe mạnh, thái dương lại lấm tấm sương mai, dấu hiệu của thời gian thâm trầm đè ép. Chỉ có đôi mắt đen là phát sáng rạng ngời như một đứa trẻ.

Lâm Ngạn thấy ta nhìn hắn thì mặt mày vui vẻ, cười hỏi: “Sao Quận chúa lại nhìn ta như thế?”

Ta gật đầu, tháo hổ phù bên hông xuống, cao giọng nói: “Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng hậu đình hoa!"

(!) Con buôn nào biết sầu mất nước, bên sông hát khúc hậu đình hoa.

“Chúng tướng sĩ nghe lệnh!”

“Có mặt!”

“Theo ta bảo vệ quốc gia!”

Ba ngàn hắc kỵ hùng hồn tiến đến biên giới phía Bắc

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Hậu Xưng Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook