Chương 2:
Sở Thượng Tuyết
10/06/2024
Cao Vô Song, xuất thân từ dòng dõi võ tướng danh giá, là con gái độc nhất của tướng quân Cao Lăng. Từ nhỏ, nàng đã bộc lộ sự hứng thú và tài năng thiên bẩm với võ thuật. Không giống những thiếu nữ khuê các, thay vì miệt mài thêu thùa hay học nghi lễ, nàng dành phần lớn thời gian rèn luyện kiếm pháp, cưỡi ngựa và học binh thư. Ở tuổi mười hai, Cao Vô Song đã được xem là một thiếu nữ xuất sắc, với võ nghệ đã khá thành thạo so với các nam nhân cùng tuổi.
Cao Lăng không giấu niềm tự hào về con gái mình, vì không chỉ tinh thông võ thuật, Vô Song còn sở hữu dung mạo như hoa, kiên cường và quyết liệt, nhưng lại mang chút nét dịu dàng vốn có của nữ nhi.
Năm ấy, Vô Song theo phụ thân vào cung diện kiến hoàng đế.
Thế giới hoàng cung xa hoa, lộng lẫy, với những vườn hoa rực rỡ, những con đường lát đá sạch sẽ, khiến nàng như lạc vào một giấc mộng. Lúc ấy, nàng cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng có lòng ham vui, trong phút vô tình, nàng tách khỏi đoàn, dạo bước qua từng con đường, qua những tán cây xanh mát, tới một hoa viên vắng vẻ không thấy bóng người. Tiếng chim hót vang vọng trong vườn hoa, hương thơm của cỏ cây tràn ngập không gian.
Lạc bước trong vườn hoa nhỏ, nàng chẳng hề lo lắng, chỉ mải mê ngắm nhìn thiên nhiên, lòng nhẹ nhàng như những cánh hoa rơi rụng dưới chân. Nhưng rồi, một điều bất ngờ đã thay đổi tất cả. Nàng ngẩng đầu, và ánh mắt chạm phải hình ảnh của hắn.
Hắn, một thân hắc bào, ngồi tựa trên cành cây lớn, cao ngạo và tĩnh lặng. Gió khẽ thổi làm mái tóc đen dài của hắn phất phơ, tạo nên hình ảnh vừa ung dung vừa lạnh lùng, như một vị thần từ trên cao nhìn xuống thế gian. Ánh mắt của hắn lúc ấy sắc lạnh nhưng ẩn chứa một sự tò mò lạ lẫm, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn nàng như muốn thăm dò, như thể nàng là kẻ xâm phạm vào lãnh địa riêng tư của hắn.
Khi ấy, tâm nàng đã động.
Nàng đứng đó, không biết phải làm gì, tim nàng đập loạn nhịp. Trái tim thiếu nữ mười hai tuổi bỗng nhiên xao xuyến, tựa như một làn sóng bất ngờ cuốn trôi tất cả sự bình thản trong lòng nàng. Đôi mắt nàng không thể rời khỏi hắn, người mà nàng biết ngay từ khoảnh khắc ấy đã gieo rắc vào tâm trí nàng một dấu ấn khó phai.
Lâm Cảnh Nghi, lúc ấy vẫn chỉ là một hoàng tử không mấy nổi bật trong hàng ngũ hoàng thất, dường như cũng cảm nhận được điều gì đó từ ánh mắt của nàng. Hắn khẽ nhếch môi, không phải là một nụ cười thân thiện, mà là một biểu cảm đầy chế giễu. Nàng, một nữ nhân bình thường, nào có tư cách gì mà nhìn hắn với ánh mắt ấy?
Trái tim nàng từ giây phút ấy đã đập theo nhịp khác. Chính nơi hoa viên nhỏ bé ấy, một dây tơ hồng đã bắt đầu thắt lại gắn kết hai người, chỉ tiếc là nhân duyên này lại sẽ chẳng được viên mãn như người đời hằng mong.
Sau cuộc gặp gỡ định mệnh đó, Vô Song không thể nào xóa bỏ hình ảnh của Cảnh Nghi khỏi tâm trí mình. Dù là một đứa trẻ chưa hiểu rõ thế nào là tình yêu, nhưng nàng lại cảm nhận được sự rung động sâu sắc chưa từng có. Từ hôm ấy, nàng bắt đầu khép mình trong những suy nghĩ, trong một quyết tâm mơ hồ nhưng mãnh liệt: nàng sẽ trở nên xứng đáng với hắn. Người con gái nhỏ năm ấy, với trái tim non nớt, đã bắt đầu dệt lên giấc mộng của riêng mình.
Nàng đã không ngừng phấn đấu, không ngừng luyện tập với một sức mạnh tiềm ẩn thúc đẩy, như thể chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn, giỏi giang hơn thì nàng có thể một ngày nào đó đứng ngang hàng với hắn, được hắn nhìn nhận.
Cao Lăng không giấu niềm tự hào về con gái mình, vì không chỉ tinh thông võ thuật, Vô Song còn sở hữu dung mạo như hoa, kiên cường và quyết liệt, nhưng lại mang chút nét dịu dàng vốn có của nữ nhi.
Năm ấy, Vô Song theo phụ thân vào cung diện kiến hoàng đế.
Thế giới hoàng cung xa hoa, lộng lẫy, với những vườn hoa rực rỡ, những con đường lát đá sạch sẽ, khiến nàng như lạc vào một giấc mộng. Lúc ấy, nàng cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng có lòng ham vui, trong phút vô tình, nàng tách khỏi đoàn, dạo bước qua từng con đường, qua những tán cây xanh mát, tới một hoa viên vắng vẻ không thấy bóng người. Tiếng chim hót vang vọng trong vườn hoa, hương thơm của cỏ cây tràn ngập không gian.
Lạc bước trong vườn hoa nhỏ, nàng chẳng hề lo lắng, chỉ mải mê ngắm nhìn thiên nhiên, lòng nhẹ nhàng như những cánh hoa rơi rụng dưới chân. Nhưng rồi, một điều bất ngờ đã thay đổi tất cả. Nàng ngẩng đầu, và ánh mắt chạm phải hình ảnh của hắn.
Hắn, một thân hắc bào, ngồi tựa trên cành cây lớn, cao ngạo và tĩnh lặng. Gió khẽ thổi làm mái tóc đen dài của hắn phất phơ, tạo nên hình ảnh vừa ung dung vừa lạnh lùng, như một vị thần từ trên cao nhìn xuống thế gian. Ánh mắt của hắn lúc ấy sắc lạnh nhưng ẩn chứa một sự tò mò lạ lẫm, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn nàng như muốn thăm dò, như thể nàng là kẻ xâm phạm vào lãnh địa riêng tư của hắn.
Khi ấy, tâm nàng đã động.
Nàng đứng đó, không biết phải làm gì, tim nàng đập loạn nhịp. Trái tim thiếu nữ mười hai tuổi bỗng nhiên xao xuyến, tựa như một làn sóng bất ngờ cuốn trôi tất cả sự bình thản trong lòng nàng. Đôi mắt nàng không thể rời khỏi hắn, người mà nàng biết ngay từ khoảnh khắc ấy đã gieo rắc vào tâm trí nàng một dấu ấn khó phai.
Lâm Cảnh Nghi, lúc ấy vẫn chỉ là một hoàng tử không mấy nổi bật trong hàng ngũ hoàng thất, dường như cũng cảm nhận được điều gì đó từ ánh mắt của nàng. Hắn khẽ nhếch môi, không phải là một nụ cười thân thiện, mà là một biểu cảm đầy chế giễu. Nàng, một nữ nhân bình thường, nào có tư cách gì mà nhìn hắn với ánh mắt ấy?
Trái tim nàng từ giây phút ấy đã đập theo nhịp khác. Chính nơi hoa viên nhỏ bé ấy, một dây tơ hồng đã bắt đầu thắt lại gắn kết hai người, chỉ tiếc là nhân duyên này lại sẽ chẳng được viên mãn như người đời hằng mong.
Sau cuộc gặp gỡ định mệnh đó, Vô Song không thể nào xóa bỏ hình ảnh của Cảnh Nghi khỏi tâm trí mình. Dù là một đứa trẻ chưa hiểu rõ thế nào là tình yêu, nhưng nàng lại cảm nhận được sự rung động sâu sắc chưa từng có. Từ hôm ấy, nàng bắt đầu khép mình trong những suy nghĩ, trong một quyết tâm mơ hồ nhưng mãnh liệt: nàng sẽ trở nên xứng đáng với hắn. Người con gái nhỏ năm ấy, với trái tim non nớt, đã bắt đầu dệt lên giấc mộng của riêng mình.
Nàng đã không ngừng phấn đấu, không ngừng luyện tập với một sức mạnh tiềm ẩn thúc đẩy, như thể chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn, giỏi giang hơn thì nàng có thể một ngày nào đó đứng ngang hàng với hắn, được hắn nhìn nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.