Quyển 1 - Chương 67: Ép bức
Ngự Trạch Truyền Thuyết
27/09/2013
- Lần đánh cược
này có liên quan tới Chư Quốc Võ Đấu Hội. Hẳn là Diệp gia chủ cũng biết
rõ, mỗi một lần tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội, mặc dù bề ngoài là cuộc tỷ
võ tranh tài giữa đám thanh niên các nước, thế nhưng ở sau nó chính là
sự tranh chấp giữa các quốc gia với nhau. Tuy nói chiến tranh chính là
phương pháp trực tiếp nhất, thế nhưng dù sao nó vẫn là phương pháp hao
tài tốn của. Cho nên, trong Chư Quốc Võ Đấu Hội có một cái quy định bất
thành văn chính là đánh cược.
Trần Kính Chân uống một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua những khuôn mặt đang trở nên khó coi của đám người Diệp gia, khẽ mỉm cười nói:
- Mang tất cả sự tranh chấp đặt vào Chư Quốc Võ Đấu Hội, dùng phương thức đánh cược để hóa giải sự bất hòa. Hẳn là Diệp gia chủ cũng biết rõ.
Diệp Nam Thiên không nói câu nào, mí mắt hạ thấp xuống khiến cho người khác không thể biết được trong ánh mắt của ông hiện giờ đang suy nghĩ cái gì. Trần Kính Chân nhìn ông một cái, mỉm cười nói:
- Lần này, nước Thiên Phong chúng ta muốn đánh cược để hóa giải sự mâu thuẫn lúc trước. Nội dung đánh cược rất đơn giản, chúng ta hãy đánh cược xem ai sẽ trở thành người đứng đầu trong lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này. Nếu Trần Thánh Phu của nước Thiên Phong chúng ta trở thành người đứng thứ nhất, Diệp gia các người sẽ phải đưa toàn bộ linh mạch kia cho nước Thiên Phong chúng ta. Nếu như Diệp Khôn đứng thứ nhất, nước Thiên Phong chúng ta sẽ đưa cho Diệp gia một nghìn viên linh thạch. Còn nếu là tu sĩ của các nước khác đứng thứ nhất, lần đánh cược này sẽ bị xóa bỏ, thế nào?
- Đùa à!
Nghe xong nội dung của câu nói, đám người Diệp gia cùng tức giận đứng bật dậy.
Trong mắt bọn họ, lần đánh cược này chính là một kiểu ăn cướp trắng trợn!
Diệp Nam Thiên vung tay lên, ngăn mọi người tiếp tục nói. Ông quay đầu lại, mặt không biến sắc nói:
- Trần đạo hữu tính toán thật hay. Trần Thánh Phu đã đạt tới Trúc Cơ vào năm hai mươi tuổi, là một trong ba đại cao thủ thuộc lớp trẻ của toàn bộ hai mươi nước vùng Nam bộ này. Hiện giờ đã trải qua bốn năm, hắn ít nhất cũng phải ngưng tụ ra được cái xoáy khí thứ ba rồi. Còn Diệp Khôn chỉ vừa mới đạt tới Trúc Cơ, vụ đánh cược không công bằng thế này, tại sao Diệp gia chúng ta phải đồng ý? !
- Nói vậy, Diệp gia chủ không muốn đồng ý đúng không?
Ánh mắt Trần Kính Chân bỗng trở nên lạnh lẽo.
- Hừ, Trần đạo hữu, nếu như bản quốc chủ không đồng ý lần đánh cược này, có phải đạo hữu muốn uy hiếp chúng ta bằng việc khai chiến?
Diệp Nam Thiên cười lạnh một tiếng. Bộ dáng của ông lúc này đâu còn hiền lành như trước nữa. Trên người ông bỗng dâng lên một luồng linh áp kinh khủng, giống như một trận gió lớn thổi tung ra bên ngoài.
Một số người tầng lớp trên của Diệp gia có tu vi dưới Trúc Cơ bị luồng uy áp này ép chặt xuống ghế. Còn người đang đứng mũi chịu sào là Trần Kính Chân cũng cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề!
Diệp Nam Thiên chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trần Kính Chân, nói ra từng câu từng chữ:
- Nếu như nước Thiên Phong các ngươi muốn khai chiến, ta chỉ có một câu duy nhất: Muốn chiến thì chiến!
- Tuy nhiên...
Diệp Nam Thiên chuyển lời, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn:
- Cho dù nước Vạn Trúc chúng ta không phải là đối thủ của nước Thiên Phong. Thế nhưng, ta dám cam đoan rằng, chỉ cần hai nước khai chiến, cho dù toàn bộ Diệp gia bị tiêu diệt, chúng ta cũng phải giết chết năm tên tu sĩ Trúc Cơ của nước ngươi trở lên. Nếu như không có năm tên tu sĩ Trúc Cơ trấn thủ, không biết những nước thù địch với nước Thiên Phong có nhìn chăm chăm vào vị trí tam đại cường quốc kia không nhỉ? Có hay không Diệp mỗ cũng không biết được!
Tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả Trần Kính Chân cũng phải hơi biến sắc. Thế nhưng, y lại cười, tiếng cười vang dội như một luồng khí thế từ trên người y dâng lên. Vậy mà nó lại không kém hơn là bao so với khí thế của Diệp Nam Thiên.
Dĩ nhiên Trần Kính Chân cũng là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ!
- Diệp gia chủ, những lời ngươi vừa nói, Trần gia chúng ta đều biết.
Khóe miệng Trần Kính Chân hiện lên một nụ cười chế giễu. Bỗng nhiên, y thò tay vào ngực, sau đó móc ra một tờ công văn từ bên trong.
- Bộp!
Y vỗ vào tờ công văn, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Thiên, kiêu ngạo cười nói:
- Nếu thêm cái này nữa thì sao?
Diệp Nam Thiên cau mày, ánh mắt khẽ liếc về tờ công văn. Nhất thời, sắc mặt của ông đã trở nên trắng bệch. Ngay sau đó, luồng khí thế trên người ông cũng biến mất hoàn toàn. Ông giống như một người bệnh, bước lảo đảo về phía sau hai bước, cuối cùng đặt mông ngồi xuống ghế.
- Tộc trưởng!
Mấy người tầng lớp trên của Diệp gia bỗng hoảng sợ, vội vàng tiếng lên phía trước. Nhưng ngay khi bọn họ thấy nội dung ghi lại bên trong công văn, vẻ mặt mỗi người cũng đều xám lại như tro!
- Tam điện hạ Đế quốc Vân Cảnh có chỉ: Bởi vì số lượng và chất lượng Tinh Thiết Trúc hàng năm do Diệp gia dâng lên liên tục giảm xuống nên đặc biệt hạ chỉ ra lệnh cho nước Thiên Phong chính thức tiếp quản khu rừng Tinh Thiết Trúc của Diệp gia. Không ai được làm trái!
Diệp Khôn cũng bước gần lên phía trước. Sau khi đọc được hai hàng chữ ngắn ngủi ghi lại trên công văn, con ngươi của hắn đột nhiên co lại!
Vương chỉ của Tam hoàng tử? !
Sao có thể!
Nếu thật sự nước Thiên Phong có một sợi dây mắc nối với Tam hoàng tử, tại sao bọn họ còn coi trọng một cái linh mạch nho nhỏ này của Diệp gia? !
Sau giây phút thất thần ngắn ngủi, ánh mắt Diệp Khôn tiếp tục nhìn xuống. Khi thấy phía dưới còn có một con dấu thật to ở bên trên, hai con mắt hắn bỗng hơi nheo lại.
Bởi vì... Con dấu trên vương chỉ rõ ràng còn có sáu chữ to là "Giám sát sứ Tam hoàng tử"!
Hóa ra là vậy!
Hai mắt Diệp Khôn hơi nheo lại, chỉ trong nháy mắt đã suy nghĩ ra được điểm mấu chốt bên trong. Nước Thiên Phong này, sợ rằng chỉ có quan hệ cùng với vị Giám sát sứ của Tam hoàng tử mà thôi. Sở dĩ đối phương muốn đánh cược, chỉ sợ cũng vì... cái phong vương chỉ này.
Bởi vì cái phong vương chỉ này rõ ràng là do vị đặc sứ Tam hoàng tử kia mượn danh của Tam hoàng tử để ban bố. Nếu như Diệp gia làm lớn chuyện này lên, đến lúc đó thì cả hai bên đều không được miếng ngon nào.
Tuy nhiên, có lẽ nước Thiên Phong đã đoán được Diệp gia không dám làm lớn chuyện này.
Dù sao, đắc tội với nước Thiên Phong chỉ là chuyện nhỏ, đắc tội với vị đặc sứ của Tam hoàng tử mới là chuyện lớn. Cho dù Diệp gia có thể giữ được linh mạch sau lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này, thế nhưng ngay sau đó bọn họ sẽ gặp phải sự trả thù của vị đặc sứ kia.
Về điểm này, Diệp Khôn biết rõ, Diệp Nam Thiên càng biết rõ hơn. Hiện tại, trước mắt Diệp gia chỉ có một con đường là đồng ý vụ đánh cược này!
Nhưng, vậy thì thế nào? !
Vụ đánh cược này không phải là mười thứ hạng đứng đầu giữa Diệp gia cùng nước Thiên Phong. Đây chính là vị trí thứ nhất!
Thứ nhất, chỉ có duy nhất một người!
Đây chính là trận chiến của hắn!
Diệp Khôn hít sâu một hơi. Hắn ngẩng mạnh đầu lên, bên trong ánh mắt toát lên vẻ kiên nghị, dứt khoát cười một tiếng, cao giọng nói:
- Được! Vụ đánh cược này, Diệp gia chúng ta đồng ý!
Giọng nói bất chợt vang lên khiến tất cả mọi người trong đại sảnh giật mình. Diệp Nam Thiên ngẩng đầu, sững sờ nhìn Diệp Khôn.
- Diệp Khôn...
Diệp Thiên Nhai khẽ nhích môi, thế nhưng lão lại không nói ra được câu nào.
Những người khác của Diệp gia cũng không nói một lời, chăm chú nhìn Diệp Khôn.
Đây là một vụ đánh cược không công bằng. Thế nhưng, hiện giờ Diệp gia không có cách nào để cự tuyệt!
Lâu sau, Diệp Nam Thiên than nhẹ một tiếng:
- Diệp Khôn, cháu có biết cái quyết định này đại biểu cho cái gì không?
- Cháu biết.
Ánh mắt sáng quắc của Diệp Khôn nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Thiên!
Trước đây, mục tiêu của hắn chỉ là đạt được vị trí trong tốp mười thứ hạng đứng đầu!
Thế nhưng hiện tại, trước sự ép bức của nước Thiên Phong, Diệp Khôn phải thay mặt Diệp gia nói ra quyết định. Sau khi nói ra được những lời này, Diệp Khôn cảm giác được trong cơ thể mình đang có một ngọn lửa cháy bừng bừng!
Thứ nhất, đại biểu cho sự đỉnh cao, là người có năng lực đè ép tất cả đám thiên kiêu chi tử của hai mươi nước vùng Nam bộ, đây cũng chính là vị trí cao nhất!
Điều này rất khó. Thế nhưng, mục tiêu thật sự của Diệp Khôn chính là Đế quốc Vân Cảnh!
Nếu ngay cả dũng khí xông lên trở thành nước mạnh nhất của hai mươi nước vùng Nam bộ cũng không có, không tự tin chiến thắng đám thiên kiêu chi tử của hai mươi nước, vậy thì hắn sao có thể đi khiêu chiến những người thiên tài chân chính trong Đế quốc Vân Cảnh kia được!
Ý chí kiên định hóa thành ý chí chiến đấu mãnh liệt. Nó đang cháy bừng bừng trong mắt Diệp Khôn!
Vị trí thứ nhất, nó nhất định là của Diệp Khôn ta rồi!
Dường như nhìn thấy sự quyết tâm vô vàn trong mắt Diệp Khôn, Diệp Nam Thiên bỗng ngây người. Đây là chiến ý chôn sâu trong Diệp Khôn, hay là trong lòng hắn biết không có đường lui phải đáp ứng nên sinh ra chiến ý? Diệp Nam Thiên thở mạnh ra một hơi, sau đó nhìn về phía Trần Kính Chân, lạnh lùng nói:
- Về bẩm lại với gia chủ các người, vụ đánh cược này Diệp gia chúng ta sẽ nhận. Trước khi bắt đầu Võ Đấu Hội, hai bên chúng ta sẽ chính thức xác nhận vụ đánh cược này trước mặt vị Giám sát sứ Đế quốc Vân Cảnh!
- Tốt, đã vậy, ta sẽ không quấy rầy Diệp gia chủ nữa. Cáo từ!
Trần Kính Chân cười lên ha ha. Y đang muốn xoay người bỏ đi thì bỗng phát hiện Diệp Khôn đang ở trước mặt. Y bỗng dừng bước, hai mắt hơi nheo lại nói:
- Mặc dù một tháng trước ta đã từng thấy ngươi ở trong thành Trúc Hải, thế nhưng lúc đó ngươi chỉ có tu vi đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng. Không ngờ chưa tới một tháng, ngươi lại có thể đạt tới Trúc Cơ rồi. Thiên tài như vậy, sinh ra ở Diệp gia thì thật đáng tiếc.
- Nếu ta đoán không sai, mục đích ngươi tới thành Trúc Hải là muốn cứu mấy tên gián điệp lẻn vào Diệp gia đúng không?
Diệp Khôn không ngờ đối phương lại nói ra một tràng như vậy. Tuy nhiên, sau thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, hắn cười lạnh trả lời.
- Thông minh.
Trần Kính Chân mỉm cười khích lệ, nói.
Hiện giờ đã ngả bài, Trần Kính Chân cũng chẳng cần che dấu điều gì!
Con ngươi Diệp Khôn khẽ co lại, cắn răng gằn ra từng câu từng chữ, hỏi:
- Như vậy, rốt cuộc là kẻ nào đã hại chết anh trai ta? !
- Anh trai ngươi?
Trần Kính Chân hơi sửng sốt. Sau đó chợt phản ứng lại, y mỉm cười nói:
- Kẻ mà ngươi nói, có phải là Diệp Kiền, một trong ba đại thiên tài lúc trước của Diệp gia đúng không?
- Là kẻ nào sát hại huynh ấy? !
Diệp Khôn nắm chặt hai đấm, xương cốt phát ra từng tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Trần Kính Chân cười, cười vô cùng vui sướng. Y khinh miệt nhìn lướt qua Diệp Khôn, nói:
- Làm sao, muốn báo thù à? Nói cho ngươi biết cũng không sao. Ngày trước, kẻ chặn đánh đám người Diệp gia các ngươi trên đường tới quận Xích Diễm chính là đội Thú Liệp hành động. Mà người đầu lĩnh lần đó chính Trần Thánh Phu. Chẳng qua, khi anh trai ngươi đấu với y thì hắn chỉ chống được một chiêu đã thua rồi. Ba ngày nữa sẽ diễn ra Chư Quốc Võ Đấu Hội, hy vọng vào thời điểm ngươi đối diện với y sẽ chống được mấy chiêu. Ha ha ha!
Nói xong, Trần Kính Chân cười lên một tiếng điên cuồng rồi bỏ đi. Hắn không thèm quan tâm tới ánh mắt giống như muốn giết người của Diệp Khôn ở bên.
- Trần Thánh Phu...
Diệp Khôn cắn chặt hai hàm răng, cơ thể khẽ run lên từng cơn. Từ trong đôi mắt hắn hiện lên hung quang như một loài dã thú đang khát máu.
Trần Kính Chân uống một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua những khuôn mặt đang trở nên khó coi của đám người Diệp gia, khẽ mỉm cười nói:
- Mang tất cả sự tranh chấp đặt vào Chư Quốc Võ Đấu Hội, dùng phương thức đánh cược để hóa giải sự bất hòa. Hẳn là Diệp gia chủ cũng biết rõ.
Diệp Nam Thiên không nói câu nào, mí mắt hạ thấp xuống khiến cho người khác không thể biết được trong ánh mắt của ông hiện giờ đang suy nghĩ cái gì. Trần Kính Chân nhìn ông một cái, mỉm cười nói:
- Lần này, nước Thiên Phong chúng ta muốn đánh cược để hóa giải sự mâu thuẫn lúc trước. Nội dung đánh cược rất đơn giản, chúng ta hãy đánh cược xem ai sẽ trở thành người đứng đầu trong lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này. Nếu Trần Thánh Phu của nước Thiên Phong chúng ta trở thành người đứng thứ nhất, Diệp gia các người sẽ phải đưa toàn bộ linh mạch kia cho nước Thiên Phong chúng ta. Nếu như Diệp Khôn đứng thứ nhất, nước Thiên Phong chúng ta sẽ đưa cho Diệp gia một nghìn viên linh thạch. Còn nếu là tu sĩ của các nước khác đứng thứ nhất, lần đánh cược này sẽ bị xóa bỏ, thế nào?
- Đùa à!
Nghe xong nội dung của câu nói, đám người Diệp gia cùng tức giận đứng bật dậy.
Trong mắt bọn họ, lần đánh cược này chính là một kiểu ăn cướp trắng trợn!
Diệp Nam Thiên vung tay lên, ngăn mọi người tiếp tục nói. Ông quay đầu lại, mặt không biến sắc nói:
- Trần đạo hữu tính toán thật hay. Trần Thánh Phu đã đạt tới Trúc Cơ vào năm hai mươi tuổi, là một trong ba đại cao thủ thuộc lớp trẻ của toàn bộ hai mươi nước vùng Nam bộ này. Hiện giờ đã trải qua bốn năm, hắn ít nhất cũng phải ngưng tụ ra được cái xoáy khí thứ ba rồi. Còn Diệp Khôn chỉ vừa mới đạt tới Trúc Cơ, vụ đánh cược không công bằng thế này, tại sao Diệp gia chúng ta phải đồng ý? !
- Nói vậy, Diệp gia chủ không muốn đồng ý đúng không?
Ánh mắt Trần Kính Chân bỗng trở nên lạnh lẽo.
- Hừ, Trần đạo hữu, nếu như bản quốc chủ không đồng ý lần đánh cược này, có phải đạo hữu muốn uy hiếp chúng ta bằng việc khai chiến?
Diệp Nam Thiên cười lạnh một tiếng. Bộ dáng của ông lúc này đâu còn hiền lành như trước nữa. Trên người ông bỗng dâng lên một luồng linh áp kinh khủng, giống như một trận gió lớn thổi tung ra bên ngoài.
Một số người tầng lớp trên của Diệp gia có tu vi dưới Trúc Cơ bị luồng uy áp này ép chặt xuống ghế. Còn người đang đứng mũi chịu sào là Trần Kính Chân cũng cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề!
Diệp Nam Thiên chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trần Kính Chân, nói ra từng câu từng chữ:
- Nếu như nước Thiên Phong các ngươi muốn khai chiến, ta chỉ có một câu duy nhất: Muốn chiến thì chiến!
- Tuy nhiên...
Diệp Nam Thiên chuyển lời, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn:
- Cho dù nước Vạn Trúc chúng ta không phải là đối thủ của nước Thiên Phong. Thế nhưng, ta dám cam đoan rằng, chỉ cần hai nước khai chiến, cho dù toàn bộ Diệp gia bị tiêu diệt, chúng ta cũng phải giết chết năm tên tu sĩ Trúc Cơ của nước ngươi trở lên. Nếu như không có năm tên tu sĩ Trúc Cơ trấn thủ, không biết những nước thù địch với nước Thiên Phong có nhìn chăm chăm vào vị trí tam đại cường quốc kia không nhỉ? Có hay không Diệp mỗ cũng không biết được!
Tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả Trần Kính Chân cũng phải hơi biến sắc. Thế nhưng, y lại cười, tiếng cười vang dội như một luồng khí thế từ trên người y dâng lên. Vậy mà nó lại không kém hơn là bao so với khí thế của Diệp Nam Thiên.
Dĩ nhiên Trần Kính Chân cũng là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ!
- Diệp gia chủ, những lời ngươi vừa nói, Trần gia chúng ta đều biết.
Khóe miệng Trần Kính Chân hiện lên một nụ cười chế giễu. Bỗng nhiên, y thò tay vào ngực, sau đó móc ra một tờ công văn từ bên trong.
- Bộp!
Y vỗ vào tờ công văn, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Thiên, kiêu ngạo cười nói:
- Nếu thêm cái này nữa thì sao?
Diệp Nam Thiên cau mày, ánh mắt khẽ liếc về tờ công văn. Nhất thời, sắc mặt của ông đã trở nên trắng bệch. Ngay sau đó, luồng khí thế trên người ông cũng biến mất hoàn toàn. Ông giống như một người bệnh, bước lảo đảo về phía sau hai bước, cuối cùng đặt mông ngồi xuống ghế.
- Tộc trưởng!
Mấy người tầng lớp trên của Diệp gia bỗng hoảng sợ, vội vàng tiếng lên phía trước. Nhưng ngay khi bọn họ thấy nội dung ghi lại bên trong công văn, vẻ mặt mỗi người cũng đều xám lại như tro!
- Tam điện hạ Đế quốc Vân Cảnh có chỉ: Bởi vì số lượng và chất lượng Tinh Thiết Trúc hàng năm do Diệp gia dâng lên liên tục giảm xuống nên đặc biệt hạ chỉ ra lệnh cho nước Thiên Phong chính thức tiếp quản khu rừng Tinh Thiết Trúc của Diệp gia. Không ai được làm trái!
Diệp Khôn cũng bước gần lên phía trước. Sau khi đọc được hai hàng chữ ngắn ngủi ghi lại trên công văn, con ngươi của hắn đột nhiên co lại!
Vương chỉ của Tam hoàng tử? !
Sao có thể!
Nếu thật sự nước Thiên Phong có một sợi dây mắc nối với Tam hoàng tử, tại sao bọn họ còn coi trọng một cái linh mạch nho nhỏ này của Diệp gia? !
Sau giây phút thất thần ngắn ngủi, ánh mắt Diệp Khôn tiếp tục nhìn xuống. Khi thấy phía dưới còn có một con dấu thật to ở bên trên, hai con mắt hắn bỗng hơi nheo lại.
Bởi vì... Con dấu trên vương chỉ rõ ràng còn có sáu chữ to là "Giám sát sứ Tam hoàng tử"!
Hóa ra là vậy!
Hai mắt Diệp Khôn hơi nheo lại, chỉ trong nháy mắt đã suy nghĩ ra được điểm mấu chốt bên trong. Nước Thiên Phong này, sợ rằng chỉ có quan hệ cùng với vị Giám sát sứ của Tam hoàng tử mà thôi. Sở dĩ đối phương muốn đánh cược, chỉ sợ cũng vì... cái phong vương chỉ này.
Bởi vì cái phong vương chỉ này rõ ràng là do vị đặc sứ Tam hoàng tử kia mượn danh của Tam hoàng tử để ban bố. Nếu như Diệp gia làm lớn chuyện này lên, đến lúc đó thì cả hai bên đều không được miếng ngon nào.
Tuy nhiên, có lẽ nước Thiên Phong đã đoán được Diệp gia không dám làm lớn chuyện này.
Dù sao, đắc tội với nước Thiên Phong chỉ là chuyện nhỏ, đắc tội với vị đặc sứ của Tam hoàng tử mới là chuyện lớn. Cho dù Diệp gia có thể giữ được linh mạch sau lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này, thế nhưng ngay sau đó bọn họ sẽ gặp phải sự trả thù của vị đặc sứ kia.
Về điểm này, Diệp Khôn biết rõ, Diệp Nam Thiên càng biết rõ hơn. Hiện tại, trước mắt Diệp gia chỉ có một con đường là đồng ý vụ đánh cược này!
Nhưng, vậy thì thế nào? !
Vụ đánh cược này không phải là mười thứ hạng đứng đầu giữa Diệp gia cùng nước Thiên Phong. Đây chính là vị trí thứ nhất!
Thứ nhất, chỉ có duy nhất một người!
Đây chính là trận chiến của hắn!
Diệp Khôn hít sâu một hơi. Hắn ngẩng mạnh đầu lên, bên trong ánh mắt toát lên vẻ kiên nghị, dứt khoát cười một tiếng, cao giọng nói:
- Được! Vụ đánh cược này, Diệp gia chúng ta đồng ý!
Giọng nói bất chợt vang lên khiến tất cả mọi người trong đại sảnh giật mình. Diệp Nam Thiên ngẩng đầu, sững sờ nhìn Diệp Khôn.
- Diệp Khôn...
Diệp Thiên Nhai khẽ nhích môi, thế nhưng lão lại không nói ra được câu nào.
Những người khác của Diệp gia cũng không nói một lời, chăm chú nhìn Diệp Khôn.
Đây là một vụ đánh cược không công bằng. Thế nhưng, hiện giờ Diệp gia không có cách nào để cự tuyệt!
Lâu sau, Diệp Nam Thiên than nhẹ một tiếng:
- Diệp Khôn, cháu có biết cái quyết định này đại biểu cho cái gì không?
- Cháu biết.
Ánh mắt sáng quắc của Diệp Khôn nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Thiên!
Trước đây, mục tiêu của hắn chỉ là đạt được vị trí trong tốp mười thứ hạng đứng đầu!
Thế nhưng hiện tại, trước sự ép bức của nước Thiên Phong, Diệp Khôn phải thay mặt Diệp gia nói ra quyết định. Sau khi nói ra được những lời này, Diệp Khôn cảm giác được trong cơ thể mình đang có một ngọn lửa cháy bừng bừng!
Thứ nhất, đại biểu cho sự đỉnh cao, là người có năng lực đè ép tất cả đám thiên kiêu chi tử của hai mươi nước vùng Nam bộ, đây cũng chính là vị trí cao nhất!
Điều này rất khó. Thế nhưng, mục tiêu thật sự của Diệp Khôn chính là Đế quốc Vân Cảnh!
Nếu ngay cả dũng khí xông lên trở thành nước mạnh nhất của hai mươi nước vùng Nam bộ cũng không có, không tự tin chiến thắng đám thiên kiêu chi tử của hai mươi nước, vậy thì hắn sao có thể đi khiêu chiến những người thiên tài chân chính trong Đế quốc Vân Cảnh kia được!
Ý chí kiên định hóa thành ý chí chiến đấu mãnh liệt. Nó đang cháy bừng bừng trong mắt Diệp Khôn!
Vị trí thứ nhất, nó nhất định là của Diệp Khôn ta rồi!
Dường như nhìn thấy sự quyết tâm vô vàn trong mắt Diệp Khôn, Diệp Nam Thiên bỗng ngây người. Đây là chiến ý chôn sâu trong Diệp Khôn, hay là trong lòng hắn biết không có đường lui phải đáp ứng nên sinh ra chiến ý? Diệp Nam Thiên thở mạnh ra một hơi, sau đó nhìn về phía Trần Kính Chân, lạnh lùng nói:
- Về bẩm lại với gia chủ các người, vụ đánh cược này Diệp gia chúng ta sẽ nhận. Trước khi bắt đầu Võ Đấu Hội, hai bên chúng ta sẽ chính thức xác nhận vụ đánh cược này trước mặt vị Giám sát sứ Đế quốc Vân Cảnh!
- Tốt, đã vậy, ta sẽ không quấy rầy Diệp gia chủ nữa. Cáo từ!
Trần Kính Chân cười lên ha ha. Y đang muốn xoay người bỏ đi thì bỗng phát hiện Diệp Khôn đang ở trước mặt. Y bỗng dừng bước, hai mắt hơi nheo lại nói:
- Mặc dù một tháng trước ta đã từng thấy ngươi ở trong thành Trúc Hải, thế nhưng lúc đó ngươi chỉ có tu vi đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng. Không ngờ chưa tới một tháng, ngươi lại có thể đạt tới Trúc Cơ rồi. Thiên tài như vậy, sinh ra ở Diệp gia thì thật đáng tiếc.
- Nếu ta đoán không sai, mục đích ngươi tới thành Trúc Hải là muốn cứu mấy tên gián điệp lẻn vào Diệp gia đúng không?
Diệp Khôn không ngờ đối phương lại nói ra một tràng như vậy. Tuy nhiên, sau thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, hắn cười lạnh trả lời.
- Thông minh.
Trần Kính Chân mỉm cười khích lệ, nói.
Hiện giờ đã ngả bài, Trần Kính Chân cũng chẳng cần che dấu điều gì!
Con ngươi Diệp Khôn khẽ co lại, cắn răng gằn ra từng câu từng chữ, hỏi:
- Như vậy, rốt cuộc là kẻ nào đã hại chết anh trai ta? !
- Anh trai ngươi?
Trần Kính Chân hơi sửng sốt. Sau đó chợt phản ứng lại, y mỉm cười nói:
- Kẻ mà ngươi nói, có phải là Diệp Kiền, một trong ba đại thiên tài lúc trước của Diệp gia đúng không?
- Là kẻ nào sát hại huynh ấy? !
Diệp Khôn nắm chặt hai đấm, xương cốt phát ra từng tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Trần Kính Chân cười, cười vô cùng vui sướng. Y khinh miệt nhìn lướt qua Diệp Khôn, nói:
- Làm sao, muốn báo thù à? Nói cho ngươi biết cũng không sao. Ngày trước, kẻ chặn đánh đám người Diệp gia các ngươi trên đường tới quận Xích Diễm chính là đội Thú Liệp hành động. Mà người đầu lĩnh lần đó chính Trần Thánh Phu. Chẳng qua, khi anh trai ngươi đấu với y thì hắn chỉ chống được một chiêu đã thua rồi. Ba ngày nữa sẽ diễn ra Chư Quốc Võ Đấu Hội, hy vọng vào thời điểm ngươi đối diện với y sẽ chống được mấy chiêu. Ha ha ha!
Nói xong, Trần Kính Chân cười lên một tiếng điên cuồng rồi bỏ đi. Hắn không thèm quan tâm tới ánh mắt giống như muốn giết người của Diệp Khôn ở bên.
- Trần Thánh Phu...
Diệp Khôn cắn chặt hai hàm răng, cơ thể khẽ run lên từng cơn. Từ trong đôi mắt hắn hiện lên hung quang như một loài dã thú đang khát máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.