Quyển 1 - Chương 33: Thủy Vân Thú
Ngự Trạch Truyền Thuyết
23/04/2013
Ở phía xa, hai mắt Thao Thiết mở trừng trừng nhìn vào Diệp Khôn, vẻ mặt âm tình bất định.
Ban đầu, dựa theo dự tính của y, cho dù Diệp Khôn có thấy được cảnh Ngân Lang săn mồi chân chính thì tối thiếu hắn cũng phải mất tới hai ngày mới đem Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết đạt tới giai đoạn "Thú Ý". Thế nhưng hiện tại mới trôi qua được một nửa thời gian mà thôi!
Chẳng lẽ đây chính là ngộ tính - thiên phú mạnh nhất của nhân loại?
Việc lựa chọn âm thầm quan sát tên nhân loại này, nói không chừng sẽ có thể giúp y tìm ra được đáp án của vấn đề đã bủa vây y bấy lâu nay.
Thao Thiết lắc đầu, oang oang mở miệng nói:
- Nhân loại, Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết của ngươi đã đạt tới giai đoạn Thú Ý, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình đi.
- Yên tâm, chuyện ta đã đáp ứng ngươi đương nhiên ta sẽ làm được.
Diệp Khôn lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Thao Thiết, do dự một chút rồi mới lên tiếng:
- Không biết Ngân Lang Khiếu Nguyệt Công là công pháp cấp mấy? Nếu ta muốn trao đổi thì ta phải chấp nhận điều kiện gì?
- Ngươi muốn Ngân Lang Khiếu Nguyệt Công?
Thao Thiết nhếch miệng cười, nói:
- Cho dù kẻ yếu nhất của bộ tộc Ngân Lang cũng đã là yêu thú trên cấp sáu. Ngươi nói thử xem Ngân Lang Khiếu Nguyệt Công là công pháp cấp mấy?
- Xít!
Diệp Khôn hít sâu vào một hơi khí lạnh, hai má không tự chủ được khẽ co lại.
Yêu thú cấp sáu? !
Yêu thú cỡ này thì Diệp Khôn mới lần đầu được nghe nói đến. Nếu như con yêu thú đó tồn tại, một mình nó cũng đủ sức hủy diệt toàn bộ hai mươi quốc gia vùng Nam bộ!
E rằng cũng chỉ có đế quốc Vân Cảnh mới có thể xuất hiện tu sĩ chống lại được yêu thú cỡ này!
Tuy nhiên, ngay sau đó, Diệp Khôn lập tức trở nên hưng phấn:
- Chẳng lẽ nó là công pháp lục phẩm? !
- Nếu chiếu theo thứ bậc công pháp của nhân loại các ngươi mà nói, Ngân Lang Khiếu Nguyệt Công có thể coi là công pháp thất phẩm.
Thao Thiết nói xong, nhìn thoáng qua đôi mắt đang sáng lên của Diệp Khôn, vẻ tươi cười trên mặt y càng tăng thêm, rung đùi đắc ý nói:
- Tuy vậy, Ngân Lang Khiếu Nguyệt Công lại chính là một bộ công pháp kết hợp giữa bí tịch cùng chiến kỹ mà nhân loại các ngươi không thể tu luyện. Nhưng nếu ngươi có thể xuất ra thứ gì khiến bản tôn động tâm, bản tôn sẽ lập tức tự mình ra tay tách phần chiến kỹ bên trong ra, sau đó cải tạo thành công pháp thích hợp cho nhân loại các ngươi tu luyện. Chỉ có điều, cấp bậc của chiến kỹ cũng sẽ bị hạ xuống lục phẩm.
"Lục phẩm sao?" Trong lòng Diệp Khôn hơi có chút thất vọng. Cho dù chiến kỹ lục phẩm cùng thất phẩm chỉ kém nhau một phẩm cấp, nhưng chiến kỹ lục phẩm chỉ là công pháp trung đẳng, mà chiến kỹ thất phẩm lại là công pháp thượng đẳng. Nếu suy xét cặn kẽ, chênh lệch giữa chúng cũng không thể tính là một hai cấp. Tuy nhiên, cho dù là công pháp lục phẩm cũng đã khiến cho Diệp Khôn phải ngưỡng mộ rồi!
Nhưng, sự hưng phấn trong lòng Diệp Khôn cũng không kéo dài được bao lâu. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, cái tên Thao Thiết chết tiệt này sẽ không vô duyên vô cớ đem chiến kỹ cùng công pháp đưa cho mình. Những lời Thao Thiết vừa nói ra giống như treo một củ cà rốt trước mặt con lừa khiến nó dùng hết sức tiến về phía trước, nhưng mãi mãi không thể với đến!
Nghĩ đến điểm này, Diệp Khôn cười khổ, nói:
- Muốn nhận được chiến kỹ này, ta phải bỏ ra cái giá lớn thế nào?
- Khặc khặc khặc!
Thao Thiết cười to, nói:
- Tuy bản tôn đã từng nói chỉ lấy giá bằng nửa giá cả thị trường, nhưng đối với Ngân Lang Khiếu Nguyệt Công này, bản tôn sẽ có ưu đãi đặc biệt cho ngươi. Chỉ cần đưa cho ta một viên yêu hạch của yêu thú cấp sau, bản tôn sẽ lập tức đem Ngân Lang Khiếu Nguyệt Công truyền thụ cho ngươi, thế nào?
...
Sau khi rời khỏi thức hải, mặt mày Diệp Khôn có chút ỉu xìu. Dù sao thì công pháp lục phẩm đã ở ngay trước mặt mà mình lại không có cách nào để chiếm được, mùi vị này quả thật không dễ chịu chút nào.
Dùng yêu hạch của yêu thú cấp sáu đổi lấy công pháp lục phẩm, mức giá này có thể nói là lời lãi vô cùng. Nếu hắn tung ra tin đồn, đừng nói một viên yêu hạch của yêu thú cấp sáu, cho dù là mười viên cũng có người muốn đổi!
- Mà thôi, chí ít cho tới bây giờ, những chiến kỹ mà lão yêu đang nắm trong tay đối với những tu sĩ khác đúng là có tiền cũng không thể mua được.
Diệp Khôn tự an ủi mình, sau đó hắn hít sâu một hơi lấy lại tinh thần.
Kế tiếp, hắn cần phải lặn xuống đáy đầm đối chiến với Thủy Vân Thú. Việc này không thể xuất hiện một chút sơ ý nào cả.
Thủy Vân Thú là yêu thú cấp hai, bên trong tư liệu tranh ảnh về chủng tộc yêu thú có viết về nó. Nghe nói loại yêu thú này đạt tới mức cao nhất có thể thăng lên thành yêu thú cấp ba, đây chính là bá chủ một phương trong Phong Tuyệt sơn mạch.
Tuy những ghi chép có liên quan đến Thủy Vân Thú cũng chỉ có từng ấy, nhưng căn cứ vào lời nói của Thao Thiết, sở dĩ Thủy Vân Thú ở trong nước mạnh mẽ như vậy là do loại yêu thú này có thể phun ra một loại sương mù màu đen. Loại sương mù này có thể làm cho dòng nước xung quanh trở thành một vùng tối đen chỉ trong nháy mắt, giống như một đám mây đen bao phủ xung quanh, cái tên Thủy Vân Thú cũng sinh ra từ đó.
Mà nếu như có kẻ đứng giữa đám sương mù màu đen này, cho dù là tu sĩ đã đạt tới Tiên Thiên đệ thất tầng, hai mắt sáng như đuốc cũng không thể thấy rõ được cảnh vật xung quanh, theo đó bị Thủy Vân Thú đánh lén mà chết.
Nhưng, Thủy Vân Thú cũng có một cái nhược điểm rất lớn. Cũng chính bởi cái nhược điểm này mới khiến cho Diệp Khôn quyết định mạo hiểm một lần!
Diệp Khôn hít sâu một hơi rồi nhảy ùm xuống nước. Hiện giờ hắn đã đạt tới Tiên Thiên đệ bát tầng, đối với những dòng chảy ngầm vọt tới từ bốn phía, Diệp Khôn chỉ cần dùng một chút lực lượng cơ thể là có thể ngăn cản được. Hắn bơi thẳng xuống phía dưới thác nước, nơi dòng nước khổng lồ chảy từ trên cao xuống.
Lần này, Diệp Khôn không vận khí ngăn cản mà trực tiếp nhảy vào trong dòng nước, theo dòng chảy lặn thẳng xuống đáy đầm.
Theo thời gian trôi qua, Diệp Khôn đã bơi tới khu vực lúc trước hắn từng nán lại. Rải rác xung quanh nơi này đều là những tảng đá hình thù kỳ quái cùng với mấy dòng nước xoáy kinh khủng. Tuy nhiên, hiện tại những dòng xoáy nước này đối với hắn mà nói đã không tạo thành bất kỳ tổn thương nào nữa. Sau khi vận chuyển linh khí, Diệp Khôn bước từng bước đều đều tiến tới, thân hình giống như đang đi dạo ở trong nước, tao nhã mà tự nhiên.
Hai mươi trượng!
Ba mươi trượng!
Năm mươi trượng!
Không ngừng lặn xuống, Diệp Khôn cảm nhận được rõ ràng áp lực xung quanh đã càng lúc càng lớn, mà hồ nước cũng dần dần trở nên lạnh như băng. Cuối cùng, đến khi Diệp Khôn lặn xuống được khoảng sáu mươi trượng, hắn rốt cục đã nhìn thấy được cảnh vật ở đáy đầm!
- Đẹp quá!
Diệp Khôn mở to hai mắt mà nhìn. Hoàn cảnh ở đáy đầm so với phía trên có sự khác biệt rõ ràng. Nơi này có vẻ yên tĩnh vô cùng, bên dưới đáy đầm cũng không có cá cùng rong rêu sinh sống. Toàn bộ đáy đầm được phủ kín bởi một lớp cát sỏi giống như thủy tinh phát ra ánh sáng bảy màu lấp lánh, khiến cho toàn bộ đáy đầm hiện lên màu sắc lung linh, rực rỡ.
"Quả nhiên là Thủy Tinh Sa, Thao Thiết thật sự không có gạt mình." Ánh mắt Diệp Khôn sáng lên, bước chân bước trên đáy đầm. Hắn vươn tay bốc lên một nắm cát sỏi. Sau khi quan sát tỉ mỉ một hồi, Diệp Khôn thuận tay nhét chúng vào trong túi eo.
Dựa theo lời nói của Thao Thiết, Thủy Tinh Sa chính là khoáng thạch xuất hiện ở một số đầm nước có độ sâu nhất định. Đối với tu sĩ thì Thủy Tinh Sa cũng không có nhiều tác dụng, nhưng nó lại chính là thức ăn của Thủy Vân Thú. Đồng thời, Thủy Tinh Sa cũng là thứ tốt nhất dùng để khắc chế Thủy Vân Thú.
Ngay lúc Diệp Khôn đang chuẩn bị đi tìm Thủy Vân Thú, ánh mắt hắn chợt liếc qua một nơi cách đó không xa thì phát hiện thấy một tảng đá lớn lóe lên chút ánh sáng. Trong lòng kinh ngạc, bước chân "đi" tới nơi phát ra ánh sáng.
Sau khi tới gần, Diệp Khôn rốt cục đã phát hiện ra thứ phát ra ánh sáng là cái gì. Hiện ra ngay trước mắt hắn là mấy khối khoáng thạch phát ra ánh vàng lộng lẫy.
Khối khoáng thạch này nằm ở giữa chỗ lõm trên vách đá. Diệp Khôn vừa mới vươn tay ra đã cảm nhận được một dòng nước lạnh đến thấu xương từ đó tuôn ra.
- Xít…
Tay Diệp Khôn giống như bị điện giật rút ngược trở về. Nhìn toàn bộ mấy ngón tay đã trở nên cứng ngắc, Diệp Khôn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Đây là dòng nước gì?
Bình thường ở nhiệt độ này, nước hồ đã sớm kết thành băng rồi chứ? !
Trong lúc Diệp Khôn còn đang nghi hoặc, trong đầu hắn bỗng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.
- Loại đá kia... Hẳn là Kim Anh Thạch?
Thao Thiết có chút hồ nghi nói.
- Kim Anh Thạch có tác dụng gì?
Diệp Khôn hỏi.
- Bản tôn cũng không rõ ràng lắm. Loại khoáng thạch vứt đi này đối với việc luyện chế pháp khí của nhân loại các ngươi có lẽ có chút tác dụng. Nhưng đối với yêu tộc chúng ta mà nói thì nó tuyệt đối là rác rưởi. Dù sao thì thân thể của chúng ta cũng chính là thứ vũ khí lợi hại nhất.
Thao Thiết ngạo mạn nói.
- Dừng, đã không biết thì nói không biết đi, còn bày đặt nói nhiều như vậy làm gì.
Diệp Khôn châm chọc không chút lưu tình.
- Tốt lắm, mau đi tìm Thủy Vân Thú đi. Bản tôn đã sớm cảm ứng được sự tồn tại của nó, tiến về hướng bên phải đi.
Dường như Thao Thiết cảm thấy mình bị mất hết thể diện, nói lảng sang chuyện khác.
Diệp Khôn nhún vai, lười so đo thêm. Sau đó, hắn dùng nguyên khí bao bọc lấy hai tay, nhanh như chớp chụp lấy ba khối Kim Anh Thạch.
Khoáng thạch vừa chạm vào tay đã truyền đến cảm giác lạnh như băng. Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh, sau đó bỏ nó vào trong túi eo. Tiếp theo, hắn đạp mạnh chân một cái, lập tức hướng về phía bên phải bơi đi.
Hắn dọc theo một dòng nước nhỏ hẹp tiến về phía trước. Một thời gian sau, trước mắt Diệp Khôn bỗng trở nên sáng bừng, hiện ra trước mặt hắn là một vùng bị nham thạch bao quanh giống như địa hình của một cái sơn cốc.
Ngay tại nơi chính giữa của địa phương gần giống như sơn cốc này, một con yêu thú khổng lồ thân dài đến năm sáu trượng đang nằm trên một đống cát sỏi thông thường. Hình dáng con yêu thú này giống như con lươn, nhưng ở hai bên thân lại mọc thêm hai cặp vây. Tuy nhiên, điểm đặc biệt nhất chính là trên đầu nó không hề có miệng mũi mà chỉ có một đôi mắt hẹp dài giống như đang híp lại, hai cái râu thật dài cũng đang không ngừng chuyển động.
Đây là Thủy Vân Thú?
Diệp Khôn nheo mắt lại, từ vị trí của hắn có thể nhìn thấy một tầng da mỏng gần như trong suốt nối liền với đỉnh đầu của Thủy Vân Thú đang trôi nổi trong nước. Dường như chỉ còn một bước cuối cùng nữa là Thủy Vân Thú có thể lột da thành công, từ đó tiến giai thành yêu thú cấp ba!
"Xem ra ta tới rất đúng lúc!" Diệp Khôn tự tin mỉm cười. Theo lời của Thao Thiết, thời điểm này chính là lúc Thủy Vân Thú yếu nhất, thậm chí thực lực của nó cũng chỉ ngang bằng với yêu thú cấp một!
Không một chút do dự, Diệp Khôn bơi khỏi dòng nước!
- Ông!
Trong chớp mắt ngay sau khi Diệp Khôn xuất hiện, Thủy Vân Thú lập tức phát hiện ra sự có mặt của hắn. Đã trở thành yêu thú cấp hai nên linh trí của nó hiển nhiên không thấp, trong con mắt hẹp dài hiện lên vẻ oán độc của nhân loại.
Cùng lúc đó, hai cái râu thật dài trên đỉnh đầu Thủy Vân Thú cũng bắt đầu chuyển động giống như hai cánh tay đang múa. Trên hai cái râu phân bố chi chít các lỗ nhỏ. Mà sau mỗi một lần chúng rung lên, giữa những lỗ nhỏ lại phun ra một lượng lớn sương mù màu đen. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ dòng nước trong sơn cốc đã bị một đám mây màu đen bao phủ.
Hiện tại Diệp Khôn đang đứng giữa đám mây đen, trước mắt hắn đã trở thành một vùng đen kịt. Đám mây đen trong nháy mắt thôn tính hết toàn bộ nguồn sáng. Trừ phi Diệp Khôn đem linh khí rót vào hai mắt, bằng không hắn sẽ không thể nhìn thấu được mảnh hắc ám này.
Diệp Khôn hít sâu một hơi, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, cảm nhận tỉ mỉ sự vận chuyển của dòng nước chung quanh.
Hắn đang đợi.
Đợi con Thủy Vân Thú này tới gần!
Lúc này, Thủy Vân Thú đang ở giữa thời khắc mấu chốt của quá trình lột da, giai đoạn khiến cho nó vô cùng đau đớn. Cho nên hiện giờ Thủy Vân Thú đang cực kỳ nóng nảy, hiển nhiên muốn dùng thế lôi đình vạn quân đánh chết hắn, sau đó mới yên tâm lột da!
Từng giây từng phút trôi qua, bỗng nhiên…
Hai mắt Diệp Khôn chợt mở, bàn tay phải vẫn một mực đút trong túi eo bỗng nhiên rút ra. Từ bàn tay phải của hắn, một nắm Thủy Tinh Sa lập tức bị quăng ra ngoài theo hình vành khuyên.
Một cảnh kỳ quái xuất hiện, theo một đường Thủy Tinh Sa quét qua, màn sương mù tối đen bao phủ xung quanh Diệp Khôn lập tức phát ra từng tiếng "xì xì" sau đó tiêu tan hết!
Đây chính là nhược điểm lớn nhất của Thủy Vân Thú!
Nếu không phải Thao Thiết thề sống thề chết thì có đánh chết Diệp Khôn cũng không tin. Thủy Tinh Sa vừa là đồ ăn Thủy Vân Thú thích nhất, vừa là đồ vật hữu hiệu nhất dùng để khắc chế đám mây đen kia.
Theo đống Thủy Tinh Sa vãi ra, trong khoảng chu vi mấy trượng quanh người Diệp Khôn, đám sương mù màu đen đã biến mất không thấy đâu nữa. Mà ở phía trước Diệp Khôn, thân thể khổng lồ của Thủy Vân Thú cũng hiện ra ngay trước mặt hắn không quá ba bốn trượng, dường như nó đang ở trong tư thế chuẩn bị đánh lén.
Nhưng, theo đám sương mù tiêu tán, Thủy Vân Thú hiển nhiên cũng bị giật mình, đôi mắt hẹp dài rõ ràng hiện lên một tia mờ mịt cùng khó hiểu.
Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Khôn bỗng hành động!
Hai tay hắn chấp ở trước ngực, bàn tay mở ra giống như một con sói lớn đang há miệng!
Tàn Lang Khiếu Nguyệt!
Vừa ra tay, Diệp Khôn lập tức sử dụng chiêu thức mạnh nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.