Chương 8: Hoàng thượng đa nghi
Soc 2k
15/02/2024
Hoàng thượng tức giận nói:
"Vô lý, làm gi có chuyện như này, làm gì có nô tài chọn chủ nhân chứ, thật là không muốn sống nữa mà ".
Cẩm Tĩnh đứng gần đó thấy hoàng thượng tức giận nên có vẻ hơi sợ sệt, nàng liền đứng lùi ra xa.
Hoàng thượng thấy vậy thì bật cười nói:
"Ta trách bọn họ có trách nàng đâu mà nàng lại đứng xa trẫm như thế, vẻ hiếu thắng trước đây của nàng đâu rồi ".
Ánh mắt của Cẩm Tĩnh như muốn khóc nàng run run nói:
"Thật ra trước kia là do thiếp ngu xuẩn không hiểu chuyện nên mới bị như thế nên giờ đây thiếp chỉ muốn yên ổn sống ở đây hết quãng đời còn lại không muốn đụng chạm đến ai cả ".
Hoàng thượng nghe như thế có vẻ hơi sững sờ, nhìn mỹ nhân rưng rưng rơi lệ, bỗng nhiên cảm thấy mình nói có chút hơi quá đáng, liền nhẹ giọng nói:
"Ta đã giải cấm túc cho nàng, bây giờ nàng có thể tự do đi lại không ai có quyền cấm nàng cả ".
Cẩm Tĩnh chỉ gật nhẹ đầu rồi im lặng không nói gì cả, hoàng thượng càng nhìn càng cảm thấy hứng thú, tuy nhiên thân là đế vương không thể quá chủ động được liền hắng giọng nói:
"Ta nhân tiện đi qua đây nên ghé thăm nàng một lát, Hạ Lan tướng quân đã thắng trận và trên đường trở về nên ta báo qua để nàng biết được ".
Cẩm Tĩnh vẻ mặt vui vẻ tuy nhiên cũng không làm chuyện gì quá phận chỉ đứng im đó.
Khung cảnh có vẻ hơi ngượng nghịu nên hoàng thượng đành phải ra về, tuy nhiên trước khi về vẫn cố quay lại nhìn nàng một lần nữa.
Nhưng vô cùng khác lạ là nàng không giữ mình lại mà điều này trước nay chưa từng như thế, từ ngày nàng nhập cung số lần Y bước vào Hạ Lan cung này đếm trên đầu ngón tay.
Những lần trước nàng đều khư khư giữ Y ở lại chứ Y chưa bao giờ chủ động cả nhưng lần này thì Y lại có chút mong chờ.
Cẩm Tĩnh nhìn biểu hiện của hoàng thượng thì nàng cũng hiểu nhưng nàng chỉ mỉm cười mà không nói gì, những cái gì càng khó có được mới biết chân trọng, điều này Cẩm Tĩnh hiểu và vận dụng vô cùng tốt.
Hoàng thượng là bậc quân vương cái gì cũng nhận được một cách dễ dàng thì sẽ nhanh chán nên càng khó chinh phục thì hoàng thượng mới càng khát khao.
Hoàng thượng vừa bước ra ngoài cung thì liền âm thầm nói:
"Hãy tìm hiểu xem thời gian vừa qua Cẩm quý nhân làm gì, hãy điều tra kỹ rồi báo lại với ta, ta không tin một người trong thời gian ngắn có thể thay đổi nhanh như vậy ".
Ám vệ lặng im xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất, hoàng thượng trước giờ là người đa nghi, Y có được ngày hôm nay cũng phải trải qua bao nhiêu sóng gió, trả giá bằng chính máu thịt của mình nên ngoài bản thân mình Y chẳng tin tưởng bất kỳ một ai cả.
Cẩm Tĩnh thì đã nắm rõ việc này cho nên thời gian vừa qua tuy bị cắt bớt đồ dùng và không đủ ngân lượng chi tiêu nhưng nàng không đi đối chất.
Hai cung nữ A Bích và A Huệ đều rất vui mừng khi hoàng thượng chủ động đến đây, hai người họ đều thắc mắc tại sao chủ tử lại không giữ hoàng thượng lại.
Bọn họ tuy là cung nữ nhưng cũng muốn thay đổi số phận, ai cũng muốn đi theo chủ tử được sủng ái thì cuộc sống của bọn họ cũng nhẹ nhàng hơn.
Ngày trước khi chủ tử còn là Cẩm phi có rất nhiều thái giám và cung nữ nịnh nọt lấy lòng, nhưng khi người thất thế thì bọn họ lại tìm cách xin chuyển cung, không ai tự nguyện đi theo một quý nhân thất sủng cả
Theo những gì bọn họ nhìn thấy thì hoàng thượng đã bị sắc đẹp của chủ tử làm cho say mê, A Bích tò mò không nhịn được hỏi nàng:
"Chủ tử tại sao người không giữ hoàng thượng lại, đây là cơ hội tốt cho người mà, người đã ở trong Hạ Lan cung này thời gian quá lâu rồi ".
Cẩm Tĩnh mỉm cười nói:
"Bây giờ chưa phải cơ hội nhưng ngươi yên tâm thời gian tới chúng ta sẽ không phải chịu đối xử như thế này nữa ".
Rồi nàng lạnh lùng nhìn hai người rồi nói:
"Hai ngươi các ngươi là ngươi theo ta từ tướng quân phủ tới có nhiều chuyện sảy ra các ngươi là người rõ ràng nhất. Thời gian tới sẽ có rất nhiều chuyện nữa ta cần người thông minh và trung thành tuyệt đối, nếu chỉ cần một lần phản bội ta thì kết cục các ngươi sẽ rất thê thảm các ngươi hiểu không?".
A Bích và A Huệ vội vàng quỳ xuống đồng thanh nói:
"Xin chủ tử yên tâm chúng nô tỳ sẽ tuyệt đối trung thành với người, dù tương lai có sảy ra chuyện gì nô tỳ cũng không phản bội người ".
Lúc này Cẩm Tĩnh mỉm cười nói:
"Các ngươi từ bây giờ theo ta thì yên tâm, ta sẽ không để các ngươi phải thiệt thòi, khi hai người các ngươi đủ hai mươi lăm tuổi muốn xuất cung thì cứ nói trước ta sẽ cho hai người một số của hồi môn rồi xuất cung ".
Hai người vội đồng thanh:
"Xin chủ tử đừng đuổi chúng nô tỳ, nô tỳ sẽ ở bên cạnh người suốt đời ".
Cẩm Tĩnh lắc đầu vì suy nghĩ này của hai người, thôi sau này sẽ tính tiếp vậy.
Rồi nàng quay ra dặn dò A Huệ:
"Mấy ngày nay có lẽ sẽ có vài cung nữ và nô tài nữa đến đây, hai người các ngươi sắp xếp bọn họ làm việc, tất cả cứ làm như bình thường hiểu không?".
"Vô lý, làm gi có chuyện như này, làm gì có nô tài chọn chủ nhân chứ, thật là không muốn sống nữa mà ".
Cẩm Tĩnh đứng gần đó thấy hoàng thượng tức giận nên có vẻ hơi sợ sệt, nàng liền đứng lùi ra xa.
Hoàng thượng thấy vậy thì bật cười nói:
"Ta trách bọn họ có trách nàng đâu mà nàng lại đứng xa trẫm như thế, vẻ hiếu thắng trước đây của nàng đâu rồi ".
Ánh mắt của Cẩm Tĩnh như muốn khóc nàng run run nói:
"Thật ra trước kia là do thiếp ngu xuẩn không hiểu chuyện nên mới bị như thế nên giờ đây thiếp chỉ muốn yên ổn sống ở đây hết quãng đời còn lại không muốn đụng chạm đến ai cả ".
Hoàng thượng nghe như thế có vẻ hơi sững sờ, nhìn mỹ nhân rưng rưng rơi lệ, bỗng nhiên cảm thấy mình nói có chút hơi quá đáng, liền nhẹ giọng nói:
"Ta đã giải cấm túc cho nàng, bây giờ nàng có thể tự do đi lại không ai có quyền cấm nàng cả ".
Cẩm Tĩnh chỉ gật nhẹ đầu rồi im lặng không nói gì cả, hoàng thượng càng nhìn càng cảm thấy hứng thú, tuy nhiên thân là đế vương không thể quá chủ động được liền hắng giọng nói:
"Ta nhân tiện đi qua đây nên ghé thăm nàng một lát, Hạ Lan tướng quân đã thắng trận và trên đường trở về nên ta báo qua để nàng biết được ".
Cẩm Tĩnh vẻ mặt vui vẻ tuy nhiên cũng không làm chuyện gì quá phận chỉ đứng im đó.
Khung cảnh có vẻ hơi ngượng nghịu nên hoàng thượng đành phải ra về, tuy nhiên trước khi về vẫn cố quay lại nhìn nàng một lần nữa.
Nhưng vô cùng khác lạ là nàng không giữ mình lại mà điều này trước nay chưa từng như thế, từ ngày nàng nhập cung số lần Y bước vào Hạ Lan cung này đếm trên đầu ngón tay.
Những lần trước nàng đều khư khư giữ Y ở lại chứ Y chưa bao giờ chủ động cả nhưng lần này thì Y lại có chút mong chờ.
Cẩm Tĩnh nhìn biểu hiện của hoàng thượng thì nàng cũng hiểu nhưng nàng chỉ mỉm cười mà không nói gì, những cái gì càng khó có được mới biết chân trọng, điều này Cẩm Tĩnh hiểu và vận dụng vô cùng tốt.
Hoàng thượng là bậc quân vương cái gì cũng nhận được một cách dễ dàng thì sẽ nhanh chán nên càng khó chinh phục thì hoàng thượng mới càng khát khao.
Hoàng thượng vừa bước ra ngoài cung thì liền âm thầm nói:
"Hãy tìm hiểu xem thời gian vừa qua Cẩm quý nhân làm gì, hãy điều tra kỹ rồi báo lại với ta, ta không tin một người trong thời gian ngắn có thể thay đổi nhanh như vậy ".
Ám vệ lặng im xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất, hoàng thượng trước giờ là người đa nghi, Y có được ngày hôm nay cũng phải trải qua bao nhiêu sóng gió, trả giá bằng chính máu thịt của mình nên ngoài bản thân mình Y chẳng tin tưởng bất kỳ một ai cả.
Cẩm Tĩnh thì đã nắm rõ việc này cho nên thời gian vừa qua tuy bị cắt bớt đồ dùng và không đủ ngân lượng chi tiêu nhưng nàng không đi đối chất.
Hai cung nữ A Bích và A Huệ đều rất vui mừng khi hoàng thượng chủ động đến đây, hai người họ đều thắc mắc tại sao chủ tử lại không giữ hoàng thượng lại.
Bọn họ tuy là cung nữ nhưng cũng muốn thay đổi số phận, ai cũng muốn đi theo chủ tử được sủng ái thì cuộc sống của bọn họ cũng nhẹ nhàng hơn.
Ngày trước khi chủ tử còn là Cẩm phi có rất nhiều thái giám và cung nữ nịnh nọt lấy lòng, nhưng khi người thất thế thì bọn họ lại tìm cách xin chuyển cung, không ai tự nguyện đi theo một quý nhân thất sủng cả
Theo những gì bọn họ nhìn thấy thì hoàng thượng đã bị sắc đẹp của chủ tử làm cho say mê, A Bích tò mò không nhịn được hỏi nàng:
"Chủ tử tại sao người không giữ hoàng thượng lại, đây là cơ hội tốt cho người mà, người đã ở trong Hạ Lan cung này thời gian quá lâu rồi ".
Cẩm Tĩnh mỉm cười nói:
"Bây giờ chưa phải cơ hội nhưng ngươi yên tâm thời gian tới chúng ta sẽ không phải chịu đối xử như thế này nữa ".
Rồi nàng lạnh lùng nhìn hai người rồi nói:
"Hai ngươi các ngươi là ngươi theo ta từ tướng quân phủ tới có nhiều chuyện sảy ra các ngươi là người rõ ràng nhất. Thời gian tới sẽ có rất nhiều chuyện nữa ta cần người thông minh và trung thành tuyệt đối, nếu chỉ cần một lần phản bội ta thì kết cục các ngươi sẽ rất thê thảm các ngươi hiểu không?".
A Bích và A Huệ vội vàng quỳ xuống đồng thanh nói:
"Xin chủ tử yên tâm chúng nô tỳ sẽ tuyệt đối trung thành với người, dù tương lai có sảy ra chuyện gì nô tỳ cũng không phản bội người ".
Lúc này Cẩm Tĩnh mỉm cười nói:
"Các ngươi từ bây giờ theo ta thì yên tâm, ta sẽ không để các ngươi phải thiệt thòi, khi hai người các ngươi đủ hai mươi lăm tuổi muốn xuất cung thì cứ nói trước ta sẽ cho hai người một số của hồi môn rồi xuất cung ".
Hai người vội đồng thanh:
"Xin chủ tử đừng đuổi chúng nô tỳ, nô tỳ sẽ ở bên cạnh người suốt đời ".
Cẩm Tĩnh lắc đầu vì suy nghĩ này của hai người, thôi sau này sẽ tính tiếp vậy.
Rồi nàng quay ra dặn dò A Huệ:
"Mấy ngày nay có lẽ sẽ có vài cung nữ và nô tài nữa đến đây, hai người các ngươi sắp xếp bọn họ làm việc, tất cả cứ làm như bình thường hiểu không?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.