Chương 15: Say mê, trầm luân
Soc 2k
15/02/2024
Mà trong khi đó Cẩm Tĩnh vẫn vô tư hồn nhiên không để ý đến vẻ mặt của hoàng thượng lúc này,nàng ngó nghiêng hết chỗ nọ đến chỗ kia.
Bất ngờ nàng rơi vào vòng tay ấm áp của hoàng thượng, giọng Y khàn khàn nói:
"Ái phi người nàng thật là thơm, nàng đến đây để bù đắp cho trẫm hay là tham quan cung điện vậy, có phải nàng chưa đến bao giờ đâu chứ ".
Cẩm Tĩnh nghe giọng điệu khác lạ của Y thì biết hương liệu đã có tác dụng mà không nghĩ rằng bản thân nàng còn có lực hấp dẫn hơn cả mê hương kia, nàng nũng nịu trả lời:
"Thiếp đã đến rồi chẳng qua người đang bận nên thiếp không dám làm phiền thôi.
Triệu Ẩn Dương vội vàng bế nàng lên và nói nhỏ:
"Đêm xuân đáng giá nghìn vàng chúng ta không thể bỏ lỡ được, nàng nói đúng không?".
Cẩm Tĩnh e thẹn nép mình vào Y khiến cho tâm tình Y càng thêm hưng phấn.
Y đặt nàng lên giường rồi như con thú lao vào tấn công nàng, Y không thể nhẹ nhàng được nữa rồi.
Cả người nàng phát ra một mùi hương quyến rũ,thân hình nàng uyển chuyển mềm mại khiến Y không thể cầm lòng, đó là điều mà trước đến nay chưa từng xảy ra.
Những điều sư phụ nói Y đều ném qua sau đầu không nghĩ đến, Y ngấu nghiến tham lam hôn vào đôi môi anh đào của nàng.
Hai tay Y không ngừng đưa loạn sờ lên hai bầu sữa no đủ của nàng, lúc này Cẩm Tĩnh cũng như thế, nàng không khống chế được cảm giác của mình, nàng cũng nhịp nhàng phối hợp cùng với Y.
Hai người như chất xúc tác gắn liền với nhau không rời, bản năng nguyên thủy nhất của con người.
Nàng không e dè hay ngại ngần điều gì khiến cho Y càng cản thấy sảng khoái, cả một đêm đó không biét hoàng thượng đã lên cao trào bao nhiêu lần.
Tiếng khóc thét vang xin, tiếng thút thít khóc của mỹ nhân càng làm cho hoàng thượng hưng phấn hơn.
Cuối cùng vì mệt mỏi mà Cẩm Tĩnh đã thiếp đi trong lòng hoàng thượng, hoàng thượng cũng đã thỏa mãn, hai người ôm nhau ngủ như những đôi phu thê khác.
Sáng hôm sau hoàng thượng tinh thần sảng khoái dậy để lâm triều, nhìn thấy mỹ nhân nằm ngay bên cạnh mình.
Nghĩ đến cảm giác tuyệt diệu hôm qua mà Y cảm thấy thật sảng khoái.
Y nhẹ nhàng ra hiệu cho thái giám nói khẽ không được làm nàng tỉnh dậy, trước khi đi Y còn không quên dặn dò cung nữ chăm sóc nàng, để nàng ngủ đến lúc nào dậy thì thôi.
Thật sự Cẩm Tĩnh quá mệt mỏi nên hoàng thượng dậy lúc nào nàng cũng chẳng biết nữa.
Chỉ biết lúc nàng tỉnh dậy thì cả thân mình nhức mỏi, cả người chằng chịt vết hôn khiến cho nàng vô cùng xấu hổ.
Cuối cùng là hai cung nữ A Bích và A Huệ phải giúp đỡ đưa nàng về Hạ Lan cung.
Việc đầu tiên khi về đến nơi là Cẩm Tĩnh phải ngâm mình trong bồn nước tắm, nàng đã được Tú bà đưa cho một phương thuốc vô cùng hữu hiệu sẽ giúp cho nàng đỡ đau hơn.
Ngâm một lúc Cẩm Tĩnh cảm thấy thoải mái hơn,cơ thể không còn nhức mỏi nữa mà nàng chỉ cảm thấy vô cùng đói thôi.
Như hiểu ý nàng A Bích đã dọn sẵn một bàn đồ ăn,Cẩm Tĩnh vì mất sức nên ăn khá là nhiều.
Lúc nàng gần ăn xong thì hoàng thượng đến, Cẩm Tĩnh xấu hổ không dám nhìn mặt Y khiến cho hoàng thượng càng tiện thể trêu chọc.
Đúng là nam nhân sau khi thỏa mãn thì cũng dễ nói chuyện hơn, Cẩm Tĩnh không hề nghĩ rằng trên phương diện kia Y lại mạnh mẽ đến thế.
Hoàng thượng vừa tan triều nhận được tin nàng về lại cung của mình thì đến đây thăm nàng luôn cũng chưa kịp ăn gì nên nhân tiện ăn cùng nàng luôn.
Nhìn thấy Cẩm Tĩnh cứ nhìn mình chằn chằm, hoàng thượng liền cười nói:
"Mặt trẫm có dính gù sao mà ái phi cứ nhìn chằm chằm thế ".
Lúc này Cẩm Tĩnh mới thấy thất thố liền cúi xuống lí nhí nói:
"Đồ ăn thiếp ăn hết rồi có còn gì đâu chứ ".
Hoàng thượng cười vì sự ngây thơ của nàng liền trả lời:
"Từ trước đến giờ trẫm không cầu kỳ về ăn uống lắm, còn nhiều con dân của trẫm còn khổ cực hơn ".
Rồi hoàng thượng lấy đũa bắt đầu ăn, tất cả chỉ trong phút chốc đều hết sạch.
Cẩm Tĩnh mỉm cười nghĩ thầm, không ngờ hoàng thượng còn lo nghĩ đến dân đen, Thục quốc thật may mắn vì có một hoàng đế tốt như thế này.
Ăn xong hoàng thượng nói:
"Trẫm còn nhiều tấu chương còn phải phê chuẩn nên về cung trước, nàng nghỉ ngơi giữ sức khỏe đi, tối trẫm sẽ cho người mang kiệu đón nàng ".
Cẩm Tĩnh đang ngồi mà suýt nữa ngã ra đấtnhưng cũng may không thất thố liền mỉm cười đáp:
"Thần thiếp biết rồi, cung tiễn hoàng thượng ".
Hoàng thượng vô cùng hài lòng với biểu hiện ấy của nàng liền quay đầu bước đi, còn Cẩm Tĩnh than trời vì cái mê hương này, công dụng của nó thật kinh người.
Đều đặn một tuần sau đó hoàng thượng chỉ triệu kiến một mình Cẩm phi khiến cho hoàng cung yên bình vô cùng dậy sóng, ai ai cũng phẫn uất chửi rủa nàng là hồ ly tinh quyến rũ hoàng thượng.
Còn hồ ly tinh mà mọi người nói giờ đây đang cảm thấy vô cùng đau eo mỏi gối, nàng thật sự bị hoàng thượng vắt kiệt sinh lực mà.
Bất ngờ nàng rơi vào vòng tay ấm áp của hoàng thượng, giọng Y khàn khàn nói:
"Ái phi người nàng thật là thơm, nàng đến đây để bù đắp cho trẫm hay là tham quan cung điện vậy, có phải nàng chưa đến bao giờ đâu chứ ".
Cẩm Tĩnh nghe giọng điệu khác lạ của Y thì biết hương liệu đã có tác dụng mà không nghĩ rằng bản thân nàng còn có lực hấp dẫn hơn cả mê hương kia, nàng nũng nịu trả lời:
"Thiếp đã đến rồi chẳng qua người đang bận nên thiếp không dám làm phiền thôi.
Triệu Ẩn Dương vội vàng bế nàng lên và nói nhỏ:
"Đêm xuân đáng giá nghìn vàng chúng ta không thể bỏ lỡ được, nàng nói đúng không?".
Cẩm Tĩnh e thẹn nép mình vào Y khiến cho tâm tình Y càng thêm hưng phấn.
Y đặt nàng lên giường rồi như con thú lao vào tấn công nàng, Y không thể nhẹ nhàng được nữa rồi.
Cả người nàng phát ra một mùi hương quyến rũ,thân hình nàng uyển chuyển mềm mại khiến Y không thể cầm lòng, đó là điều mà trước đến nay chưa từng xảy ra.
Những điều sư phụ nói Y đều ném qua sau đầu không nghĩ đến, Y ngấu nghiến tham lam hôn vào đôi môi anh đào của nàng.
Hai tay Y không ngừng đưa loạn sờ lên hai bầu sữa no đủ của nàng, lúc này Cẩm Tĩnh cũng như thế, nàng không khống chế được cảm giác của mình, nàng cũng nhịp nhàng phối hợp cùng với Y.
Hai người như chất xúc tác gắn liền với nhau không rời, bản năng nguyên thủy nhất của con người.
Nàng không e dè hay ngại ngần điều gì khiến cho Y càng cản thấy sảng khoái, cả một đêm đó không biét hoàng thượng đã lên cao trào bao nhiêu lần.
Tiếng khóc thét vang xin, tiếng thút thít khóc của mỹ nhân càng làm cho hoàng thượng hưng phấn hơn.
Cuối cùng vì mệt mỏi mà Cẩm Tĩnh đã thiếp đi trong lòng hoàng thượng, hoàng thượng cũng đã thỏa mãn, hai người ôm nhau ngủ như những đôi phu thê khác.
Sáng hôm sau hoàng thượng tinh thần sảng khoái dậy để lâm triều, nhìn thấy mỹ nhân nằm ngay bên cạnh mình.
Nghĩ đến cảm giác tuyệt diệu hôm qua mà Y cảm thấy thật sảng khoái.
Y nhẹ nhàng ra hiệu cho thái giám nói khẽ không được làm nàng tỉnh dậy, trước khi đi Y còn không quên dặn dò cung nữ chăm sóc nàng, để nàng ngủ đến lúc nào dậy thì thôi.
Thật sự Cẩm Tĩnh quá mệt mỏi nên hoàng thượng dậy lúc nào nàng cũng chẳng biết nữa.
Chỉ biết lúc nàng tỉnh dậy thì cả thân mình nhức mỏi, cả người chằng chịt vết hôn khiến cho nàng vô cùng xấu hổ.
Cuối cùng là hai cung nữ A Bích và A Huệ phải giúp đỡ đưa nàng về Hạ Lan cung.
Việc đầu tiên khi về đến nơi là Cẩm Tĩnh phải ngâm mình trong bồn nước tắm, nàng đã được Tú bà đưa cho một phương thuốc vô cùng hữu hiệu sẽ giúp cho nàng đỡ đau hơn.
Ngâm một lúc Cẩm Tĩnh cảm thấy thoải mái hơn,cơ thể không còn nhức mỏi nữa mà nàng chỉ cảm thấy vô cùng đói thôi.
Như hiểu ý nàng A Bích đã dọn sẵn một bàn đồ ăn,Cẩm Tĩnh vì mất sức nên ăn khá là nhiều.
Lúc nàng gần ăn xong thì hoàng thượng đến, Cẩm Tĩnh xấu hổ không dám nhìn mặt Y khiến cho hoàng thượng càng tiện thể trêu chọc.
Đúng là nam nhân sau khi thỏa mãn thì cũng dễ nói chuyện hơn, Cẩm Tĩnh không hề nghĩ rằng trên phương diện kia Y lại mạnh mẽ đến thế.
Hoàng thượng vừa tan triều nhận được tin nàng về lại cung của mình thì đến đây thăm nàng luôn cũng chưa kịp ăn gì nên nhân tiện ăn cùng nàng luôn.
Nhìn thấy Cẩm Tĩnh cứ nhìn mình chằn chằm, hoàng thượng liền cười nói:
"Mặt trẫm có dính gù sao mà ái phi cứ nhìn chằm chằm thế ".
Lúc này Cẩm Tĩnh mới thấy thất thố liền cúi xuống lí nhí nói:
"Đồ ăn thiếp ăn hết rồi có còn gì đâu chứ ".
Hoàng thượng cười vì sự ngây thơ của nàng liền trả lời:
"Từ trước đến giờ trẫm không cầu kỳ về ăn uống lắm, còn nhiều con dân của trẫm còn khổ cực hơn ".
Rồi hoàng thượng lấy đũa bắt đầu ăn, tất cả chỉ trong phút chốc đều hết sạch.
Cẩm Tĩnh mỉm cười nghĩ thầm, không ngờ hoàng thượng còn lo nghĩ đến dân đen, Thục quốc thật may mắn vì có một hoàng đế tốt như thế này.
Ăn xong hoàng thượng nói:
"Trẫm còn nhiều tấu chương còn phải phê chuẩn nên về cung trước, nàng nghỉ ngơi giữ sức khỏe đi, tối trẫm sẽ cho người mang kiệu đón nàng ".
Cẩm Tĩnh đang ngồi mà suýt nữa ngã ra đấtnhưng cũng may không thất thố liền mỉm cười đáp:
"Thần thiếp biết rồi, cung tiễn hoàng thượng ".
Hoàng thượng vô cùng hài lòng với biểu hiện ấy của nàng liền quay đầu bước đi, còn Cẩm Tĩnh than trời vì cái mê hương này, công dụng của nó thật kinh người.
Đều đặn một tuần sau đó hoàng thượng chỉ triệu kiến một mình Cẩm phi khiến cho hoàng cung yên bình vô cùng dậy sóng, ai ai cũng phẫn uất chửi rủa nàng là hồ ly tinh quyến rũ hoàng thượng.
Còn hồ ly tinh mà mọi người nói giờ đây đang cảm thấy vô cùng đau eo mỏi gối, nàng thật sự bị hoàng thượng vắt kiệt sinh lực mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.