Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 142: Ba năm (hai)
Tiêu Thất Gia
15/11/2017
"Tiểu thư, ngươi cảm thấy chúng ta có nên ra tay đoạt lấy viên Mỹ Dung Hoán Phu đan kia hay không?"
Trong phòng nghị sự, Hồn Phi quay đầu nhìn Thi Vân, giữa mặt mày mang theo tham muốn không chút nào che giấu.
Một viên Mỹ Dung Hoán Phu đan, vậy mà có thể chụp đến giá trên trời năm triệu, nếu là thuộc sở hữu của Luyện Khí Tông, ngày sau sẽ không cần lo lắng về tài chính.
Thi Vân không nói gì, nàng hơi hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt thuần mỹ (thanh khiết đẹp đẽ) giống như tiên nữ hiện lên một tia sáng khác thường: "Bách Thảo Đường có thể lấy ra Mỹ Dung Hoán Phu đan, nói không chừng cũng sẽ có đan dược khác, Hồn Phi trưởng lão, những thứ kia bất luận như thế nào chúng ta cũng phải lấy được!"
Cường đại!
Chỉ có nàng trở nên càng cường đại hơn, mới có thể cướp nam nhân kia về!
Đúng lúc này, đệ tử Luyện Khí Tông đứng ở ngoài cửa vội vàng báo lại: "Tiểu thư, Hồn Phi trưởng lão, đã xảy ra chuyện! Luyện Khí Tông đã xảy ra chuyện!"
"Cái gì!"
Thi Vân bỗng chốc đứng lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Trong khoảng thời gian này Tông chủ cũng không ở trong Luyện Khí Tông, cho nên, đêm qua có một đội nhân mã thừa dịp bóng đêm công kích Luyện Khí Tông, vừa rồi bồ câu đưa tin truyền thư từ Luyện Khí Tông, làm cho tiểu thư trở về chủ trì!"
Thi Vân sắc mặt có chút khó coi: "Biết là ai làm sao?"
"Hình như là…... Người Đông Phương gia tộc."
Đông Phương gia tộc?
Thi Vân cười lạnh một tiếng: "Xem ra, có một số người cảm thấy rất nhàm chán, cho nên muốn gây chuyện, Hồn Phi trưởng lão, một khi đã như vậy, chúng ta đây hãy đi về trước, chờ sau khi chuyện xử lí xong, lại trở về!"
"Được, vậy Lãnh Ngôn Phong thì sao? Muốn ta đi tìm hắn hay không?"
"Không cần! Chúng ta đang vội, trước hết mặc kệ hắn."
Chính yếu là, mỗi lần nàng nhìn thấy ánh mắt ẩn tình đưa tình của nam nhân kia liền cảm thấy ghê tởm, hắn cho rằng hắn là ai vậy? Một nội môn đệ tử của Luyện Khí Tông thôi, thiên phú lại thấp hơn nàng nhiều như vậy, ngay cả tư cách ở bên người nàng đều không có! Nếu không phải nể tình hắn còn có chút tác dụng, đã sớm một cước đá văng nam nhân này!
... ...... ...
Lúc này, trong Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân buông cái gì đó ở trong tay, mày nhẹ nhàng nhướng lên, ánh mắt dừng ở trên người Dư lão: "Ông là nói, những người Luyện Khí Tông đó rốt cục đi rồi."
"Đúng vậy," Dư lão gật gật đầu: "Khoảng thời gian trước, ta đã nói tình huống bên này cho thiếu chủ, thiếu chủ nói hắn sẽ nghĩ biện pháp xử lý, xem ra Luyện Khí Tông rời đi gấp như vậy, hẳn là thiếu chủ làm cái gì đó."
Dù sao có Luyện Khí Tông ở trong này, cũng quá không an toàn, ai biết người vô sỉ này sẽ làm xảy ra chuyện gì.
Mà hiện giờ Cố Nhược Vân còn đang trong giai đoạn trưởng thành, còn chưa có hoàn toàn trưởng thành, căn bản không phải là đối thủ của những người Luyện Khí Tông đó. Nhưng mà ông tin tưởng, đợi một thời gian, nàng khẳng định có thể siêu việt hơn những người đó.... ...
"Tốt, tốt lắm!" Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Người Luyện Khí Tông đi rồi, hiện tại ta đây cũng có thể yên tâm phát triển thế lực của ta, ba năm, ta muốn dùng thời gian ba năm để phát triển, ba năm sau, hai chữ Ma Tông này, chắc chắn sẽ xuất hiện ở trong tai thế nhân…….."
Ngọc nhi, đệ chờ, ba năm sau, ta sẽ đi tìm đệ!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của thiếu nữ càng kiên định.... .......
... ........
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Đối với tu luyện giả mà nói, ba năm thời gian cũng là chợt lóe rồi biến mất. (L: ý nói trôi qua rất nhanh)
Ở trong ba nămnày, một thế lực tên là Ma Tông lặng yên quật khởi, không ai biết Tông chủ của Ma Tông kia là nam hay là nữ, cũng không có người biết Ma Tông đến cùng là ở địa phương nào, nhưng không có gì đáng trách, chỉ cần thế lực tâm hoài bất quỹ (lòng mang điều ác) đối với Ma Tông, đều sẽ bị tiêu diệt trong một đêm, vì vậy Ma Tông tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác) dần dần xâm nhập lòng người, mà tên Tông chủ Ma Tông trong truyền thuyết kia, cũng bị thế nhân xưng là —— Ma Đế!
Trong phòng nghị sự, Hồn Phi quay đầu nhìn Thi Vân, giữa mặt mày mang theo tham muốn không chút nào che giấu.
Một viên Mỹ Dung Hoán Phu đan, vậy mà có thể chụp đến giá trên trời năm triệu, nếu là thuộc sở hữu của Luyện Khí Tông, ngày sau sẽ không cần lo lắng về tài chính.
Thi Vân không nói gì, nàng hơi hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt thuần mỹ (thanh khiết đẹp đẽ) giống như tiên nữ hiện lên một tia sáng khác thường: "Bách Thảo Đường có thể lấy ra Mỹ Dung Hoán Phu đan, nói không chừng cũng sẽ có đan dược khác, Hồn Phi trưởng lão, những thứ kia bất luận như thế nào chúng ta cũng phải lấy được!"
Cường đại!
Chỉ có nàng trở nên càng cường đại hơn, mới có thể cướp nam nhân kia về!
Đúng lúc này, đệ tử Luyện Khí Tông đứng ở ngoài cửa vội vàng báo lại: "Tiểu thư, Hồn Phi trưởng lão, đã xảy ra chuyện! Luyện Khí Tông đã xảy ra chuyện!"
"Cái gì!"
Thi Vân bỗng chốc đứng lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Trong khoảng thời gian này Tông chủ cũng không ở trong Luyện Khí Tông, cho nên, đêm qua có một đội nhân mã thừa dịp bóng đêm công kích Luyện Khí Tông, vừa rồi bồ câu đưa tin truyền thư từ Luyện Khí Tông, làm cho tiểu thư trở về chủ trì!"
Thi Vân sắc mặt có chút khó coi: "Biết là ai làm sao?"
"Hình như là…... Người Đông Phương gia tộc."
Đông Phương gia tộc?
Thi Vân cười lạnh một tiếng: "Xem ra, có một số người cảm thấy rất nhàm chán, cho nên muốn gây chuyện, Hồn Phi trưởng lão, một khi đã như vậy, chúng ta đây hãy đi về trước, chờ sau khi chuyện xử lí xong, lại trở về!"
"Được, vậy Lãnh Ngôn Phong thì sao? Muốn ta đi tìm hắn hay không?"
"Không cần! Chúng ta đang vội, trước hết mặc kệ hắn."
Chính yếu là, mỗi lần nàng nhìn thấy ánh mắt ẩn tình đưa tình của nam nhân kia liền cảm thấy ghê tởm, hắn cho rằng hắn là ai vậy? Một nội môn đệ tử của Luyện Khí Tông thôi, thiên phú lại thấp hơn nàng nhiều như vậy, ngay cả tư cách ở bên người nàng đều không có! Nếu không phải nể tình hắn còn có chút tác dụng, đã sớm một cước đá văng nam nhân này!
... ...... ...
Lúc này, trong Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân buông cái gì đó ở trong tay, mày nhẹ nhàng nhướng lên, ánh mắt dừng ở trên người Dư lão: "Ông là nói, những người Luyện Khí Tông đó rốt cục đi rồi."
"Đúng vậy," Dư lão gật gật đầu: "Khoảng thời gian trước, ta đã nói tình huống bên này cho thiếu chủ, thiếu chủ nói hắn sẽ nghĩ biện pháp xử lý, xem ra Luyện Khí Tông rời đi gấp như vậy, hẳn là thiếu chủ làm cái gì đó."
Dù sao có Luyện Khí Tông ở trong này, cũng quá không an toàn, ai biết người vô sỉ này sẽ làm xảy ra chuyện gì.
Mà hiện giờ Cố Nhược Vân còn đang trong giai đoạn trưởng thành, còn chưa có hoàn toàn trưởng thành, căn bản không phải là đối thủ của những người Luyện Khí Tông đó. Nhưng mà ông tin tưởng, đợi một thời gian, nàng khẳng định có thể siêu việt hơn những người đó.... ...
"Tốt, tốt lắm!" Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Người Luyện Khí Tông đi rồi, hiện tại ta đây cũng có thể yên tâm phát triển thế lực của ta, ba năm, ta muốn dùng thời gian ba năm để phát triển, ba năm sau, hai chữ Ma Tông này, chắc chắn sẽ xuất hiện ở trong tai thế nhân…….."
Ngọc nhi, đệ chờ, ba năm sau, ta sẽ đi tìm đệ!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của thiếu nữ càng kiên định.... .......
... ........
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Đối với tu luyện giả mà nói, ba năm thời gian cũng là chợt lóe rồi biến mất. (L: ý nói trôi qua rất nhanh)
Ở trong ba nămnày, một thế lực tên là Ma Tông lặng yên quật khởi, không ai biết Tông chủ của Ma Tông kia là nam hay là nữ, cũng không có người biết Ma Tông đến cùng là ở địa phương nào, nhưng không có gì đáng trách, chỉ cần thế lực tâm hoài bất quỹ (lòng mang điều ác) đối với Ma Tông, đều sẽ bị tiêu diệt trong một đêm, vì vậy Ma Tông tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác) dần dần xâm nhập lòng người, mà tên Tông chủ Ma Tông trong truyền thuyết kia, cũng bị thế nhân xưng là —— Ma Đế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.