Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 136: Bán đấu giá giá trên trời (bốn)
Tiêu Thất Gia
14/11/2017
Hắn thế nào cũng
không nghĩ tới, lão bản của Bách Thảo Đường sẽ là một thiếu nữ tuổi trẻ
như thế, cũng rất khó tưởng tượng, chính là nàng tổ chức hội đấu giá đan dược đủ khiếp sợ cả đại lục lần này.
Thật sự là, nàng quá trẻ tuổi!
Trẻ tuổi đến mức làm cho người ta không dám tin.
"Ngươi chính là lão bản của Bách Thảo Đường?" Phách Chấn Thiên rất nhanh đã đi ra từ trong kinh ngạc, dùng giọng nói xen lẫn hoài nghi hỏi.
"Đúng vậy."
Cố Nhược Vân ý cười trong suốt nhìn Phách Chấn Thiên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chén trà trên bàn: "Dư lão, châm trà cho hắn."
"Không cần." Phách Chấn Thiên phất tay, trực tiếp hỏi: "Cô nương, chúng ta mở cửa sổ nói lời nói thẳng, ngươi tìm ta đến cùng là vì chuyện gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là ta thật thưởng thức cách làm người của Phách bang chủ, cho nên muốn giúp ngươi một chút mà thôi, ngươi không phải là cần Mỹ Dung Hoán Phu đan sao? Ta có thể tặng ngươi một viên."
"Cái gì?"
Phách Chấn Thiên khiếp sợ trừng lớn mắt, có chút không dám tin nhìn Cố Nhược Vân.
Nàng vừa mới nói cái gì, có thể tặng bản thân Mỹ Dung Hoán Phu đan? Đây tuyệt đối không phải là mình đang nằm mơ? Hơn nữa, nàng làm như vậy là có mục đích gì?
"Cô nương, ngươi là một người làm ăn, người làm ăn vĩnh viễn sẽ không để cho mình chịu thiệt, cho nên ta muốn biết, vì sao thiên hạ sẽ có cơm trưa miễn phí."
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Phách Chấn Thiên, Cố Nhược Vân nở nụ cười.
Nàng quả thật có mục đích của mình, ai bảo Phách Chấn Thiên là người Thiên Thành, nếu về sau tiến vào Thiên Thành, nói không chừng có lúc còn cần hắn giúp. Hơn nữa Mỹ Dung Hoán Phu đan nàng tùy tay là có thể luyện chế ra, dùng một viên đan dược không cần đổi một cái nhân tình, đáng giá!
Đương nhiên, ở trước lúc không có biết rõ ràng thân phận của Hạ Lâm Ngọc, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không nói ra mục đích của mình.
"Phách bang chủ ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là nghe nói ngươi có loại tình nghĩa không rời không bỏ đối với thê tử của ngươi, bởi vậy đan dược này cũng không phải là tặng cho ngươi, mà là thê tử của ngươi! Thế nhân đều nói Phách Chấn Thiên vô cùng yếu đuối, ngay cả một nữ nhân cũng sợ, nhưng ngươi thân là thống lĩnh thế lực ngầm của Thiên Thành, làm sao lại có thể chân chính sợ hãi một thiếu nữ tử? Không có yêu, tại sao e ngại? Tình nghĩa như thế, chính là người ngoài đều vì vậy mà cảm động, nếu không phải phần thâm tình này của ngươi, ta cũng sẽ không đưa đan dược cho ngươi."
Nghe nói như thế, Phách Chấn Thiên biểu cảm nhu hòa xuống.
Tất cả mọi người cho là hắn yếu đuối, lại chỉ có thiếu nữ trước mắt, mới rõ ràng vì sao hắn sợ thê tử.
Chính là vì yêu khắc sâu, hắn mới cam tâm tình nguyện trở thành một người bị thê quản nghiêm.
"Cô nương, ngươi nói không sai, ta quả thật rất yêu thê tử của ta, nàng làm bạn với ta từ lúc hai bàn tay trắng đến bây giờ, càng là gặp phải vài lần sinh tử, nhưng hiện tại sự nghiệp của ta như mặt trời ban trưa, nàng lại hoa tàn ít bướm, hơn nữa bên ngoài nói bóng nói gió, trở nên thật không có tự tin, ta muốn có được Mỹ Dung Hoán Phu đan, cũng không phải ta thích nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, mà là muốn làm nàng có được tự tin."
Chỉ cần nhắc tới thê tử của mình, trong mắt Phách Chấn Thiên đều tràn đầy dịu dàng.
Cố Nhược Vân cười cười: "Phách bang chủ, ta có thể cung cấp Mỹ Dung Hoán Phu đan cho ngươi, nhưng ngươi cho rằng, thật có thể bằng vào đan dược là có thể khôi phục tự tin của nàng? Duy nhất có thể làm cho nàng có được tự tin, chỉ có Phách bang chủ ngươi, ngươi có thể dùng hành động của bản thân biểu lộ rõ cho nàng cho thấy, mặc kệ nàng xinh đẹp như thiên tiên, hay là hoa tàn ít bướm, nàng cũng là nữ nhân ngươi yêu sâu nhất đời này."
Một câu nói, giống như thể hồ quán đính (*), Phách Chấn Thiên đột nhiên tỉnh ngộ.
(*) thể hồ quán đính: ví với Phật pháp tối cao, kiểu như được ngộ đạo đó, hiểu ra chân lý ^o^
Đúng vậy, tuy rằng bản thân cũng đủ sủng ái đối với nàng, nhưng rất nhiều lúc đều bận việc chính sự, thế cho nên có người ở bên tai nàng nói gì đó đều không thể kịp thời xử lý, mới có thể làm cho nàng càng ngày càng khuyết thiếu tự tin...
Thật sự là, nàng quá trẻ tuổi!
Trẻ tuổi đến mức làm cho người ta không dám tin.
"Ngươi chính là lão bản của Bách Thảo Đường?" Phách Chấn Thiên rất nhanh đã đi ra từ trong kinh ngạc, dùng giọng nói xen lẫn hoài nghi hỏi.
"Đúng vậy."
Cố Nhược Vân ý cười trong suốt nhìn Phách Chấn Thiên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chén trà trên bàn: "Dư lão, châm trà cho hắn."
"Không cần." Phách Chấn Thiên phất tay, trực tiếp hỏi: "Cô nương, chúng ta mở cửa sổ nói lời nói thẳng, ngươi tìm ta đến cùng là vì chuyện gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là ta thật thưởng thức cách làm người của Phách bang chủ, cho nên muốn giúp ngươi một chút mà thôi, ngươi không phải là cần Mỹ Dung Hoán Phu đan sao? Ta có thể tặng ngươi một viên."
"Cái gì?"
Phách Chấn Thiên khiếp sợ trừng lớn mắt, có chút không dám tin nhìn Cố Nhược Vân.
Nàng vừa mới nói cái gì, có thể tặng bản thân Mỹ Dung Hoán Phu đan? Đây tuyệt đối không phải là mình đang nằm mơ? Hơn nữa, nàng làm như vậy là có mục đích gì?
"Cô nương, ngươi là một người làm ăn, người làm ăn vĩnh viễn sẽ không để cho mình chịu thiệt, cho nên ta muốn biết, vì sao thiên hạ sẽ có cơm trưa miễn phí."
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Phách Chấn Thiên, Cố Nhược Vân nở nụ cười.
Nàng quả thật có mục đích của mình, ai bảo Phách Chấn Thiên là người Thiên Thành, nếu về sau tiến vào Thiên Thành, nói không chừng có lúc còn cần hắn giúp. Hơn nữa Mỹ Dung Hoán Phu đan nàng tùy tay là có thể luyện chế ra, dùng một viên đan dược không cần đổi một cái nhân tình, đáng giá!
Đương nhiên, ở trước lúc không có biết rõ ràng thân phận của Hạ Lâm Ngọc, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không nói ra mục đích của mình.
"Phách bang chủ ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là nghe nói ngươi có loại tình nghĩa không rời không bỏ đối với thê tử của ngươi, bởi vậy đan dược này cũng không phải là tặng cho ngươi, mà là thê tử của ngươi! Thế nhân đều nói Phách Chấn Thiên vô cùng yếu đuối, ngay cả một nữ nhân cũng sợ, nhưng ngươi thân là thống lĩnh thế lực ngầm của Thiên Thành, làm sao lại có thể chân chính sợ hãi một thiếu nữ tử? Không có yêu, tại sao e ngại? Tình nghĩa như thế, chính là người ngoài đều vì vậy mà cảm động, nếu không phải phần thâm tình này của ngươi, ta cũng sẽ không đưa đan dược cho ngươi."
Nghe nói như thế, Phách Chấn Thiên biểu cảm nhu hòa xuống.
Tất cả mọi người cho là hắn yếu đuối, lại chỉ có thiếu nữ trước mắt, mới rõ ràng vì sao hắn sợ thê tử.
Chính là vì yêu khắc sâu, hắn mới cam tâm tình nguyện trở thành một người bị thê quản nghiêm.
"Cô nương, ngươi nói không sai, ta quả thật rất yêu thê tử của ta, nàng làm bạn với ta từ lúc hai bàn tay trắng đến bây giờ, càng là gặp phải vài lần sinh tử, nhưng hiện tại sự nghiệp của ta như mặt trời ban trưa, nàng lại hoa tàn ít bướm, hơn nữa bên ngoài nói bóng nói gió, trở nên thật không có tự tin, ta muốn có được Mỹ Dung Hoán Phu đan, cũng không phải ta thích nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, mà là muốn làm nàng có được tự tin."
Chỉ cần nhắc tới thê tử của mình, trong mắt Phách Chấn Thiên đều tràn đầy dịu dàng.
Cố Nhược Vân cười cười: "Phách bang chủ, ta có thể cung cấp Mỹ Dung Hoán Phu đan cho ngươi, nhưng ngươi cho rằng, thật có thể bằng vào đan dược là có thể khôi phục tự tin của nàng? Duy nhất có thể làm cho nàng có được tự tin, chỉ có Phách bang chủ ngươi, ngươi có thể dùng hành động của bản thân biểu lộ rõ cho nàng cho thấy, mặc kệ nàng xinh đẹp như thiên tiên, hay là hoa tàn ít bướm, nàng cũng là nữ nhân ngươi yêu sâu nhất đời này."
Một câu nói, giống như thể hồ quán đính (*), Phách Chấn Thiên đột nhiên tỉnh ngộ.
(*) thể hồ quán đính: ví với Phật pháp tối cao, kiểu như được ngộ đạo đó, hiểu ra chân lý ^o^
Đúng vậy, tuy rằng bản thân cũng đủ sủng ái đối với nàng, nhưng rất nhiều lúc đều bận việc chính sự, thế cho nên có người ở bên tai nàng nói gì đó đều không thể kịp thời xử lý, mới có thể làm cho nàng càng ngày càng khuyết thiếu tự tin...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.