Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 211: Báo ứng (ba)
Tiêu Thất Gia
29/12/2017
Ở ngoài trang viên,
giữa đám người nhộn nhịp, một gã trung niên nam tử đang tức giận nhìn
thiếu nữ cất bước dần dần đi đến từ sau viện, trong mắt phun ra ánh lửa, nhưng mà, hắn chính là không dám bước vào trang viên một bước.
Nguyên nhân là, ngay cả người Huyền Âm Điện cũng không thể phá trận pháp, hắn cũng không có lá gan đi nếm thử một lần.
Lúc này, Vệ Y Y lạnh lùng nhìn nam nhân giống như tiểu sửu nhảy nhót trước mắt này, môi đỏ mọng dương lên một chút tươi cười trào phúng, giống như cũng không có để nam nhân này vào mắt.... .....
Sau đó, lúc Vệ Y Y quay đầu, thì nhìn thấy Cố Nhược Vân sắc mặt lạnh nhạt chậm rãi đi đến, nàng nhẹ nhàng nhíu mày, chậm rãi đi đến chỗ Cố Nhược Vân: "Sư phụ, chuyện này để cho ta tới giải quyết là được rồi, ta đã sớm nhìn những người có mắt không tròng Cố gia này mà khó chịu!"
Còn tốt ánh mắt của bản thân không sai, sớm đã đi theo Cố Nhược Vân, có lẽ, ngày bản thân báo thù cũng sắp tới……....
"Cố Nhược Vân, tiểu súc sinh ngươi, ngươi bắt đi gia gia của ngươi, là đại nghịch bất đạo, cho dù gia gia của ngươi có sai lầm lớn thế nào, hắn thân là trưởng bối, ngươi đều phải nhường nhịn hắn, nhưng ngươi lại làm cái gì, đừng quên, nếu không có gia gia của ngươi, sẽ không thể có thể có tiểu súc sinh ngươi, ta chưa từng gặp qua tiểu súc sinh vong ân phụ nghĩa như ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ thiên lôi đánh xuống?"
Ở sân, lại truyền đến tiếng kêu gào của Cố nhị gia.
Cố Nhược Vân dừng lại bước chân, nhàn nhạt nhìn Cố nhị gia, bên môi hơi hơi nhướng lên một độ cong. Chính là đôi mắt của nàng lạnh như băng, trên khuôn mặt thanh lệ bao phủ một tầng hàn sương.
"Gia gia?" Nàng cười lạnh một tiếng: "Lão ta xứng xưng hô này? Theo năm đó lão vì một người ngoài, đánh chết người không có lỗi là ta, lão đã không bao giờ là gia gia của ta nữa, xưng hô này, lão cũng không xứng! Nhất là sau khi ta rời đi Cố gia, đã không có liên quan với các ngươi."
Khi nói lời này, nàng đi về phía trước mấy bước, khí thế toàn thân bao phủ Cố nhị gia, giọng nói thanh lãnh lạnh nhạt: "Nếu lão là gia gia của ta, rõ ràng làm việc sai cũng không phải là ta, lão lại đổ hết tất cả sai lầm đến trên đầu ta, thậm chí cho người dùng trượng đánh chết ta? Nếu lão là gia gia của ta, biết rõ Luyện Khí Tông muốn mạng của ta, còn có thể dùng danh nghĩa trưởng bối muốn đưa ta cho Luyện Khí Tông? Nếu lão là gia gia của ta, như thế nào trăm phương nghìn kế muốn ta chết!"
Cố nhị gia ngẩn ra, hắn biết chuyện này là phụ thân làm sai, nhưng mà, đến loại thời điểm này, hắn vẫn là muốn dùng đạo đức bức bách nàng thả Cố lão gia tử.
"Vân Nhi, gia gia ngươi là lão hồ đồ, cho nên mới phạm vào sai lầm, ngươi muốn giống như hắn hay sao? Bất luận hắn làm sai cái gì, trên người ngươi đều chảy dòng máu của hắn, chẳng lẽ ngươi thật sự không thể thả gia gia ngươi hay sao?"
Giờ khắc này, tất cả mọi người sợ ngây người vì sự vô sỉ của Cố nhị gia, không nghĩ tới lúc này, Cố gia sẽ dùng đạo đức ràng buộc nàng.
Nếu Cố Nhược Vân chính là một nữ tử yếu đuối cơ khổ không nơi nương tựa, chỉ sợ chỉ có thể tùy ý bọn họ đắn đo, thậm chí ngay cả mạng cũng không thể bảo vệ nổi! Nhưng mà, nàng bằng vào năng lực của bản thân, từng chút đi tới trình độ hôm nay…....
Cố Nhược Vân nở nụ cười, tươi cười kia mang theo bừa bãi: "Cố Nhược Vân ta rất yêu tiếc mệnh của bản thân, ai muốn làm cho ta chết, ta sẽ làm cho hắn chết, mặc kệ hắn là ai! Hơn nữa, mặc kệ ta làm cái gì, đều tốt hơn kẻ tự tay giết chết huynh trưởng của bản thân như ngươi, ngươi có tư cách gì dạy dỗ ta?
Giống như sét đánh giữa trời quang, Cố nhị gia ngây ngẩn cả người.
Nha đầu kia biết Cố Thiên là bản thân hại chết? Không! Không có khả năng, trừ bỏ hắn và thê tử của hắn ra, không ai sẽ biết!
Nguyên nhân là, ngay cả người Huyền Âm Điện cũng không thể phá trận pháp, hắn cũng không có lá gan đi nếm thử một lần.
Lúc này, Vệ Y Y lạnh lùng nhìn nam nhân giống như tiểu sửu nhảy nhót trước mắt này, môi đỏ mọng dương lên một chút tươi cười trào phúng, giống như cũng không có để nam nhân này vào mắt.... .....
Sau đó, lúc Vệ Y Y quay đầu, thì nhìn thấy Cố Nhược Vân sắc mặt lạnh nhạt chậm rãi đi đến, nàng nhẹ nhàng nhíu mày, chậm rãi đi đến chỗ Cố Nhược Vân: "Sư phụ, chuyện này để cho ta tới giải quyết là được rồi, ta đã sớm nhìn những người có mắt không tròng Cố gia này mà khó chịu!"
Còn tốt ánh mắt của bản thân không sai, sớm đã đi theo Cố Nhược Vân, có lẽ, ngày bản thân báo thù cũng sắp tới……....
"Cố Nhược Vân, tiểu súc sinh ngươi, ngươi bắt đi gia gia của ngươi, là đại nghịch bất đạo, cho dù gia gia của ngươi có sai lầm lớn thế nào, hắn thân là trưởng bối, ngươi đều phải nhường nhịn hắn, nhưng ngươi lại làm cái gì, đừng quên, nếu không có gia gia của ngươi, sẽ không thể có thể có tiểu súc sinh ngươi, ta chưa từng gặp qua tiểu súc sinh vong ân phụ nghĩa như ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ thiên lôi đánh xuống?"
Ở sân, lại truyền đến tiếng kêu gào của Cố nhị gia.
Cố Nhược Vân dừng lại bước chân, nhàn nhạt nhìn Cố nhị gia, bên môi hơi hơi nhướng lên một độ cong. Chính là đôi mắt của nàng lạnh như băng, trên khuôn mặt thanh lệ bao phủ một tầng hàn sương.
"Gia gia?" Nàng cười lạnh một tiếng: "Lão ta xứng xưng hô này? Theo năm đó lão vì một người ngoài, đánh chết người không có lỗi là ta, lão đã không bao giờ là gia gia của ta nữa, xưng hô này, lão cũng không xứng! Nhất là sau khi ta rời đi Cố gia, đã không có liên quan với các ngươi."
Khi nói lời này, nàng đi về phía trước mấy bước, khí thế toàn thân bao phủ Cố nhị gia, giọng nói thanh lãnh lạnh nhạt: "Nếu lão là gia gia của ta, rõ ràng làm việc sai cũng không phải là ta, lão lại đổ hết tất cả sai lầm đến trên đầu ta, thậm chí cho người dùng trượng đánh chết ta? Nếu lão là gia gia của ta, biết rõ Luyện Khí Tông muốn mạng của ta, còn có thể dùng danh nghĩa trưởng bối muốn đưa ta cho Luyện Khí Tông? Nếu lão là gia gia của ta, như thế nào trăm phương nghìn kế muốn ta chết!"
Cố nhị gia ngẩn ra, hắn biết chuyện này là phụ thân làm sai, nhưng mà, đến loại thời điểm này, hắn vẫn là muốn dùng đạo đức bức bách nàng thả Cố lão gia tử.
"Vân Nhi, gia gia ngươi là lão hồ đồ, cho nên mới phạm vào sai lầm, ngươi muốn giống như hắn hay sao? Bất luận hắn làm sai cái gì, trên người ngươi đều chảy dòng máu của hắn, chẳng lẽ ngươi thật sự không thể thả gia gia ngươi hay sao?"
Giờ khắc này, tất cả mọi người sợ ngây người vì sự vô sỉ của Cố nhị gia, không nghĩ tới lúc này, Cố gia sẽ dùng đạo đức ràng buộc nàng.
Nếu Cố Nhược Vân chính là một nữ tử yếu đuối cơ khổ không nơi nương tựa, chỉ sợ chỉ có thể tùy ý bọn họ đắn đo, thậm chí ngay cả mạng cũng không thể bảo vệ nổi! Nhưng mà, nàng bằng vào năng lực của bản thân, từng chút đi tới trình độ hôm nay…....
Cố Nhược Vân nở nụ cười, tươi cười kia mang theo bừa bãi: "Cố Nhược Vân ta rất yêu tiếc mệnh của bản thân, ai muốn làm cho ta chết, ta sẽ làm cho hắn chết, mặc kệ hắn là ai! Hơn nữa, mặc kệ ta làm cái gì, đều tốt hơn kẻ tự tay giết chết huynh trưởng của bản thân như ngươi, ngươi có tư cách gì dạy dỗ ta?
Giống như sét đánh giữa trời quang, Cố nhị gia ngây ngẩn cả người.
Nha đầu kia biết Cố Thiên là bản thân hại chết? Không! Không có khả năng, trừ bỏ hắn và thê tử của hắn ra, không ai sẽ biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.