Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 363: Chiến đấu (chín)
Tiêu Thất Gia
12/03/2018
Ầm!
Trong nháy mắt bầu trời âm trầm xuống, bạo vũ cuồng phong (mưa to gió lớn), Thi Vân đứng ở phía trên bầu trời màu xám, vô tận lực lượng hóa thành một cơn lốc mãnh liệt ầm ầm tập kích qua, lấy tư thái không cách nào ngăn cản nháy mắt nhằm về phía Cố Nhược Vân, đột nhiên đánh bay thân thể của nàng ra ngoài mấy mét.
Phanh!
Thân mình Cố Nhược Vân hung hăng đánh vào phía trên tường mặt, sau đó chậm rãi rơi xuống đất, máu tươi phun ra từ trong miệng của nàng, nhiễm đỏ đất phía trước mặt.
"Ha ha, ta đã nói rồi, làm sao tiểu thư có thể đánh không lại một Võ Vương, vừa rồi nàng là xuất phát từ lòng tốt, muốn cho Cố Nhược Vân một cơ hội, ai biết nàng ta lại không quý trọng, hoàn toàn chọc giận đại tiểu thư."
Đệ tử Luyện Khí Tông cười ha ha lên, Thi Vân tiểu thư chính là cường giả trong cảm nhận của bọn hắn, ở trong đám người trẻ tuổi, căn bản là không có người có thể chiến thắng Thi Vân tiểu thư.
Xem đi, Cố Nhược Vân được mọi người đại lục xưng là thiên tài, không phải là vẫn thua ở trong tay Thi Vân tiểu thư?
Nhưng rất nhanh, tiếng cười của chúng đệ tử đã im bặt ngừng lại, nghẹn gào ở trong cổ họng không thể lên cũng không thể xuống, sắc mặt miễn có bao nhiêu cứng ngắc.
"Thì ra đường đường cường giả Võ Hoàng, vậy mà chỉ có chút thực lực ấy."
Giọng nói thanh thanh thiển thiển (giọng trong và nhẹ) của thiếu nữ, lại rất rõ ràng rơi vào trong tai mọi người..........
Sắc mặt chúng đệ tử khó coi nhìn chằm chằm thiếu nữ đứng lên từ trên đất, khiếp sợ kêu lên: "Sao……. Làm sao có thể? Nàng chỉ là một Võ Vương nho nhỏ mà thôi, tiếp công kích mạnh mẽ như vậy của Thi Vân tiểu thư, vậy mà lại còn có thể không chết? Người này có phải tiểu cường đánh không chết hay không?"
Dưới cuồng phong, thiếu nữ quần áo tả tơi, trên mặt bao phủ một tầng tro bụi, có vẻ vô cùng chật vật.
"Nàng không chết, vậy mà lại không chết, không có khả năng, làm sao nàng có thể không chết?"
Nhìn thấy tình cảnh này, thân mình Thi Vân chấn động mạnh mẽ, thất thanh kêu lên, sắc mặt khó coi nháy mắt dữ tợn khủng bố, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân: "Vì sao ngươi sẽ không chết? Vì sao?"
Cố Nhược Vân nở nụ cười, nàng nhấc chân chậm rãi bước về phía Thi Vân, ở dưới cuồng phong trường kiếm trong tay phát ra từng tiếng rồng rống, phối hợp với tiếng cuồng phong gào rít, chấn động nhập vào trong lòng mọi người.
"Ngọc nhi ở đâu!"
Giọng nói thanh lãnh của thiếu nữ chậm rãi lọt vào tai, làm cho nội tâm của Thi Vân từng chút khôi phục bình tĩnh, ả cười lạnh một tiếng, tiếp tục dùng linh hồn truyền âm nói: "Cố Nhược Vân, ta nói rồi, tiểu tử tên là Hạ Lâm Ngọc kia ngay tại trên tay Luyện Khí Tông chúng ta, nếu ngươi có thể không có bất kỳ phản kháng gì bị ta giết chết ở trước mặt mọi người, ta sẽ thả hắn, nếu không, ta tất sẽ moi tim lấy phổi hắn, quất roi trăm ngày!"
Phanh!
Một cước của Cố Nhược Vân hung hăng dẫm ở trên người Thi Vân, mặt không biểu cảm nhìn xuống nữ tử trên đất: "Ngươi cho rằng, ngươi có tư cách nói điều kiện với ta? Trả Ngọc nhi lại cho ta, nếu không, ta không để ý làm cho ngươi thử một chút cảm giác moi tim lấy phổi."
Khi nói lời này, nàng rút trường kiếm ra, mũi kiếm bén nhọn nhắm ngay ngực của Thi Vân, lạnh lùng hỏi: "Nói, Ngọc nhi ở nơi nào!"
"Dừng tay!"
Ầm!
Vu Sơn trưởng nổi cơn thịnh nộ, khí thế toàn thân bắt đầu khởi động, nhưng mà ngại Thanh Long ở ngay trước mặt, lão không dám nhúc nhích một chút naog, chỉ có thể âm trầm nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia của Cố Nhược Vân.
"Cố Nhược Vân, ngươi đánh không lại tiểu thư nhà chúng ta, nên cố ý tiêu hao linh lực của tiểu thư nhà ta, như thế tính là bản lĩnh gì?"
Cố Nhược Vân nhàn nhạt quét mắt liếc lão một cái: "Ta đứng bất động, để cho ả giết còn không được? Ả giết không được ta, đã chứng minh thực lực của ả không đủ."
Trong nháy mắt bầu trời âm trầm xuống, bạo vũ cuồng phong (mưa to gió lớn), Thi Vân đứng ở phía trên bầu trời màu xám, vô tận lực lượng hóa thành một cơn lốc mãnh liệt ầm ầm tập kích qua, lấy tư thái không cách nào ngăn cản nháy mắt nhằm về phía Cố Nhược Vân, đột nhiên đánh bay thân thể của nàng ra ngoài mấy mét.
Phanh!
Thân mình Cố Nhược Vân hung hăng đánh vào phía trên tường mặt, sau đó chậm rãi rơi xuống đất, máu tươi phun ra từ trong miệng của nàng, nhiễm đỏ đất phía trước mặt.
"Ha ha, ta đã nói rồi, làm sao tiểu thư có thể đánh không lại một Võ Vương, vừa rồi nàng là xuất phát từ lòng tốt, muốn cho Cố Nhược Vân một cơ hội, ai biết nàng ta lại không quý trọng, hoàn toàn chọc giận đại tiểu thư."
Đệ tử Luyện Khí Tông cười ha ha lên, Thi Vân tiểu thư chính là cường giả trong cảm nhận của bọn hắn, ở trong đám người trẻ tuổi, căn bản là không có người có thể chiến thắng Thi Vân tiểu thư.
Xem đi, Cố Nhược Vân được mọi người đại lục xưng là thiên tài, không phải là vẫn thua ở trong tay Thi Vân tiểu thư?
Nhưng rất nhanh, tiếng cười của chúng đệ tử đã im bặt ngừng lại, nghẹn gào ở trong cổ họng không thể lên cũng không thể xuống, sắc mặt miễn có bao nhiêu cứng ngắc.
"Thì ra đường đường cường giả Võ Hoàng, vậy mà chỉ có chút thực lực ấy."
Giọng nói thanh thanh thiển thiển (giọng trong và nhẹ) của thiếu nữ, lại rất rõ ràng rơi vào trong tai mọi người..........
Sắc mặt chúng đệ tử khó coi nhìn chằm chằm thiếu nữ đứng lên từ trên đất, khiếp sợ kêu lên: "Sao……. Làm sao có thể? Nàng chỉ là một Võ Vương nho nhỏ mà thôi, tiếp công kích mạnh mẽ như vậy của Thi Vân tiểu thư, vậy mà lại còn có thể không chết? Người này có phải tiểu cường đánh không chết hay không?"
Dưới cuồng phong, thiếu nữ quần áo tả tơi, trên mặt bao phủ một tầng tro bụi, có vẻ vô cùng chật vật.
"Nàng không chết, vậy mà lại không chết, không có khả năng, làm sao nàng có thể không chết?"
Nhìn thấy tình cảnh này, thân mình Thi Vân chấn động mạnh mẽ, thất thanh kêu lên, sắc mặt khó coi nháy mắt dữ tợn khủng bố, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân: "Vì sao ngươi sẽ không chết? Vì sao?"
Cố Nhược Vân nở nụ cười, nàng nhấc chân chậm rãi bước về phía Thi Vân, ở dưới cuồng phong trường kiếm trong tay phát ra từng tiếng rồng rống, phối hợp với tiếng cuồng phong gào rít, chấn động nhập vào trong lòng mọi người.
"Ngọc nhi ở đâu!"
Giọng nói thanh lãnh của thiếu nữ chậm rãi lọt vào tai, làm cho nội tâm của Thi Vân từng chút khôi phục bình tĩnh, ả cười lạnh một tiếng, tiếp tục dùng linh hồn truyền âm nói: "Cố Nhược Vân, ta nói rồi, tiểu tử tên là Hạ Lâm Ngọc kia ngay tại trên tay Luyện Khí Tông chúng ta, nếu ngươi có thể không có bất kỳ phản kháng gì bị ta giết chết ở trước mặt mọi người, ta sẽ thả hắn, nếu không, ta tất sẽ moi tim lấy phổi hắn, quất roi trăm ngày!"
Phanh!
Một cước của Cố Nhược Vân hung hăng dẫm ở trên người Thi Vân, mặt không biểu cảm nhìn xuống nữ tử trên đất: "Ngươi cho rằng, ngươi có tư cách nói điều kiện với ta? Trả Ngọc nhi lại cho ta, nếu không, ta không để ý làm cho ngươi thử một chút cảm giác moi tim lấy phổi."
Khi nói lời này, nàng rút trường kiếm ra, mũi kiếm bén nhọn nhắm ngay ngực của Thi Vân, lạnh lùng hỏi: "Nói, Ngọc nhi ở nơi nào!"
"Dừng tay!"
Ầm!
Vu Sơn trưởng nổi cơn thịnh nộ, khí thế toàn thân bắt đầu khởi động, nhưng mà ngại Thanh Long ở ngay trước mặt, lão không dám nhúc nhích một chút naog, chỉ có thể âm trầm nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia của Cố Nhược Vân.
"Cố Nhược Vân, ngươi đánh không lại tiểu thư nhà chúng ta, nên cố ý tiêu hao linh lực của tiểu thư nhà ta, như thế tính là bản lĩnh gì?"
Cố Nhược Vân nhàn nhạt quét mắt liếc lão một cái: "Ta đứng bất động, để cho ả giết còn không được? Ả giết không được ta, đã chứng minh thực lực của ả không đủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.