Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 469: Cố Nhược Vân nổi giận (hai)
Tiêu Thất Gia
09/04/2018
Edit: kaylee
Khuôn mặt Thiên Khải Tôn Giả đại biến: "Ngươi đánh hắn thành như vậy, hắn nhận thua thế nào? Kết quả đã rõ, ta đây có thể tuyên bố trận này là người Y Môn đạt được thắng lợi."
"Ha ha," Nghe vậy, Bạch Hướng Thiên ở một bên không khỏi trào phúng nhìn Thiên Khải Tôn Giả: "Ta cho rằng nha đầu Y Môn nói không phải là không có đạo lý, tỷ thí quy định, một phương không có nhận thua, trận đấu sẽ không kết thúc, Thiên Khải Tôn Giả, ngươi cũng không thể làm việc thiên vị."
"Ngươi.... ..."
Thiên Khải Tôn Giả tức đến mức sắc mặt xanh mét, khuôn mặt tràn đầy lửa giận, ông gắt gao nắm chặt nắm tay, trong lòng giống như sóng to gió lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Hướng Thiên, ngươi ****** đừng cho ngươi mặt mũi lại không biết xấu hổ! Rốt cuộc Y Môn có ăn gian hay không, trong lòng ngươi rõ ràng hơn ai hết!"
Bạch Hướng Thiên cười lạnh quay đầu, nhìn cũng không liếc mắt nhìn sắc mặt xanh mét của Thiên Khải Tôn Giả một cái, cho dù Y Môn ăn gian thì đã sao? Chỉ cần không có chứng cớ, thắng lợi trận tỷ thí đầu tiên này chính là Y Môn.
"Thanh Vân."
Trên lôi đài, Khinh Linh tiến lên một bước, nhìn xuống nam nhân nằm trên mặt đất đã không động đậy, tươi cười trên mặt vô cùng khinh miệt: "Ngươi nên cảm thấy may mắn, ngươi sẽ chết ở trong tay thiên tài như ta đây, ai bảo Đông Phương thế gia các ngươi làm bạn với loại phản đồ Vệ Y Y đáng chết kia, cho nên cho dù ngươi đã chết cũng không thể trách ta, muốn trách, ngươi phải trách Cố Nhược Vân và Vệ Y Y, là các nàng hại chết ngươi."
Dứt lời, Khinh Linh lại đá về phía đầu của Thanh Vân, nếu một cước này hạ xuống, Thanh Vân tất nhiên đầu vỡ nát, chết thảm ở dưới chân của ả.
Tất cả người Đông Phương thế gia đều nổi giận, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Khinh Linh, có một số người càng là muốn xông lên lôi đài, cho dù là trái với quy định của tỷ thí, bị đào thải bị loại bỏ, bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn Thanh Vân chết thảm.
Ngay tại nháy mắt chân của Khinh Linh sắp sửa rơi xuống, một bàn tay gắt gao túm ở cổ chân của ả, ‘phịch’ một tiếng, cái tay kia đẩy mạnh một cái, thân thể Khinh Linh nhịn không được lui về phía sau vài bước, hơi hơi nheo lại đôi mắt lóe ra sát khí.
"Ngươi làm cái gì?"
Sắc mặt Bạch Hướng Thiên trầm xuống, đứng lên, nhìn thiếu nữ mặc một bộ váy xanh kia, âm thanh lạnh lùng nói: "Ai cho ngươi lên lôi đài ?"
Dưới cuồng phong, tóc đen bay lên, thiếu nữ khẽ nâng khuôn mặt thanh lệ lên, ở bên trong tiếng gió gào thét kia, giọng nói thanh lãnh của nàng ôn hoà vang lên: "Thanh Vân đã thua, ta đến mang hắn xuống đài."
"Bản tôn nói qua, kẻ dự thi không có nhận thua, vậy tỷ thí sẽ không kết thúc, tiếp tục!"
Bạch Hướng Thiên nhíu mày âm thanh lạnh lùng nói.
"Phải không?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, giữa mặt mày lộ ra trong trẻo lạnh lùng: "Ta xem ai dám đụng đến người Đông Phương thế gia ta!"
Ta xem ai dám đụng đến người Đông Phương thế gia ta!
Một câu nói này, nói cuồng vọng khí phách, làm cho tâm của mọi người Đông Phương thế gia đều bị xúc động .
"Cố Nhược Vân!"
Phanh!
Bạch Hướng Thiên chụp một chưởng ở trên bàn, ánh mắt lạnh lùng nói: "Ngươi là muốn bị đoạt mất tư cách tỷ thí?"
"Nếu tất cả trọng tài đều bị mù hai mắt giống ngươi, vậy rời khỏi tỷ thí lại như thế nào?" Cố Nhược Vân khẽ ngẩng đầu, giờ khắc này, trên thân thể của nàng giống như mang theo một loại khí thế không người theo kịp: "Hơn nữa, cho dù là rời khỏi trận đấu, ta cũng sẽ không thể để cho người ta thương tổn người Đông Phương thế gia ta!"
Muốn đi vào Linh Tông trợ giúp Cố Sanh Tiêu, không chỉ có một biện pháp này, chỉ là phương pháp này dễ dàng hơn một chút mà thôi, nàng không phải mất đi cơ hội thí luyện, thì không cách nào đến giúp huynh trưởng.
"Bạch Hướng Thiên, ta nhớ được trên lôi đài tỷ thí còn có một quy định," Thiên Khải Tôn Giả nhìn Bạch Hướng Thiên: "Nếu người dự thi trên lôi đài không cách nào nhận thua, vậy thành viên đoàn đội của hắn có thể nhận thua thay hắn, nếu như Cố nha đầu đã nhận thua thay hắn, vậy trận tỷ thí này đã xong."
Khuôn mặt Thiên Khải Tôn Giả đại biến: "Ngươi đánh hắn thành như vậy, hắn nhận thua thế nào? Kết quả đã rõ, ta đây có thể tuyên bố trận này là người Y Môn đạt được thắng lợi."
"Ha ha," Nghe vậy, Bạch Hướng Thiên ở một bên không khỏi trào phúng nhìn Thiên Khải Tôn Giả: "Ta cho rằng nha đầu Y Môn nói không phải là không có đạo lý, tỷ thí quy định, một phương không có nhận thua, trận đấu sẽ không kết thúc, Thiên Khải Tôn Giả, ngươi cũng không thể làm việc thiên vị."
"Ngươi.... ..."
Thiên Khải Tôn Giả tức đến mức sắc mặt xanh mét, khuôn mặt tràn đầy lửa giận, ông gắt gao nắm chặt nắm tay, trong lòng giống như sóng to gió lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Hướng Thiên, ngươi ****** đừng cho ngươi mặt mũi lại không biết xấu hổ! Rốt cuộc Y Môn có ăn gian hay không, trong lòng ngươi rõ ràng hơn ai hết!"
Bạch Hướng Thiên cười lạnh quay đầu, nhìn cũng không liếc mắt nhìn sắc mặt xanh mét của Thiên Khải Tôn Giả một cái, cho dù Y Môn ăn gian thì đã sao? Chỉ cần không có chứng cớ, thắng lợi trận tỷ thí đầu tiên này chính là Y Môn.
"Thanh Vân."
Trên lôi đài, Khinh Linh tiến lên một bước, nhìn xuống nam nhân nằm trên mặt đất đã không động đậy, tươi cười trên mặt vô cùng khinh miệt: "Ngươi nên cảm thấy may mắn, ngươi sẽ chết ở trong tay thiên tài như ta đây, ai bảo Đông Phương thế gia các ngươi làm bạn với loại phản đồ Vệ Y Y đáng chết kia, cho nên cho dù ngươi đã chết cũng không thể trách ta, muốn trách, ngươi phải trách Cố Nhược Vân và Vệ Y Y, là các nàng hại chết ngươi."
Dứt lời, Khinh Linh lại đá về phía đầu của Thanh Vân, nếu một cước này hạ xuống, Thanh Vân tất nhiên đầu vỡ nát, chết thảm ở dưới chân của ả.
Tất cả người Đông Phương thế gia đều nổi giận, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Khinh Linh, có một số người càng là muốn xông lên lôi đài, cho dù là trái với quy định của tỷ thí, bị đào thải bị loại bỏ, bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn Thanh Vân chết thảm.
Ngay tại nháy mắt chân của Khinh Linh sắp sửa rơi xuống, một bàn tay gắt gao túm ở cổ chân của ả, ‘phịch’ một tiếng, cái tay kia đẩy mạnh một cái, thân thể Khinh Linh nhịn không được lui về phía sau vài bước, hơi hơi nheo lại đôi mắt lóe ra sát khí.
"Ngươi làm cái gì?"
Sắc mặt Bạch Hướng Thiên trầm xuống, đứng lên, nhìn thiếu nữ mặc một bộ váy xanh kia, âm thanh lạnh lùng nói: "Ai cho ngươi lên lôi đài ?"
Dưới cuồng phong, tóc đen bay lên, thiếu nữ khẽ nâng khuôn mặt thanh lệ lên, ở bên trong tiếng gió gào thét kia, giọng nói thanh lãnh của nàng ôn hoà vang lên: "Thanh Vân đã thua, ta đến mang hắn xuống đài."
"Bản tôn nói qua, kẻ dự thi không có nhận thua, vậy tỷ thí sẽ không kết thúc, tiếp tục!"
Bạch Hướng Thiên nhíu mày âm thanh lạnh lùng nói.
"Phải không?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, giữa mặt mày lộ ra trong trẻo lạnh lùng: "Ta xem ai dám đụng đến người Đông Phương thế gia ta!"
Ta xem ai dám đụng đến người Đông Phương thế gia ta!
Một câu nói này, nói cuồng vọng khí phách, làm cho tâm của mọi người Đông Phương thế gia đều bị xúc động .
"Cố Nhược Vân!"
Phanh!
Bạch Hướng Thiên chụp một chưởng ở trên bàn, ánh mắt lạnh lùng nói: "Ngươi là muốn bị đoạt mất tư cách tỷ thí?"
"Nếu tất cả trọng tài đều bị mù hai mắt giống ngươi, vậy rời khỏi tỷ thí lại như thế nào?" Cố Nhược Vân khẽ ngẩng đầu, giờ khắc này, trên thân thể của nàng giống như mang theo một loại khí thế không người theo kịp: "Hơn nữa, cho dù là rời khỏi trận đấu, ta cũng sẽ không thể để cho người ta thương tổn người Đông Phương thế gia ta!"
Muốn đi vào Linh Tông trợ giúp Cố Sanh Tiêu, không chỉ có một biện pháp này, chỉ là phương pháp này dễ dàng hơn một chút mà thôi, nàng không phải mất đi cơ hội thí luyện, thì không cách nào đến giúp huynh trưởng.
"Bạch Hướng Thiên, ta nhớ được trên lôi đài tỷ thí còn có một quy định," Thiên Khải Tôn Giả nhìn Bạch Hướng Thiên: "Nếu người dự thi trên lôi đài không cách nào nhận thua, vậy thành viên đoàn đội của hắn có thể nhận thua thay hắn, nếu như Cố nha đầu đã nhận thua thay hắn, vậy trận tỷ thí này đã xong."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.