Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 350: Cố Nhược Vân tức giận (hai)
Tiêu Thất Gia
08/03/2018
Oanh!
Lời của nàng giống như một đạo sấm sét, nổ ở trong lòng mọi người, ngay cả các thế lực Thiên Thành kia đều kinh ngạc đến ngây dại, không dám tin nhìn khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của thiếu nữ.
Bọn họ không thể tin, sẽ có người công nhiên (công khai + ngang nhiên) nói muốn tiêu diệt Luyện Khí Tông như vậy, ngay cả Đông Phương thế gia nhiều lắm cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều tổn thất) với bọn họ mà thôi, nhưng mà nàng thì sao, đúng là khẩu xuất cuồng ngôn (nói ra lời ngông cuồng).
Không sai, Bách Thảo Đường quả thật cường đại, thậm chí có quan hệ tốt với rất nhiều thế lực, nhưng mà nếu nói có thể chống cự với Luyện Khí Tông, vậy thì còn xa xa không đủ.
Dù sao so sánh với Luyện Khí Tông, Bách Thảo Đường, không có một cường giả Võ Hoàng!
"Chỉ là ngọn đèn mờ, cũng dám so ánh sáng với nhật nguyệt (mặt trăng, mặt trời)?" Nụ cười của Lâm Vân trưởng lão càng thêm lạnh lẽo, phất ống tay áo, xem thường nói: "Nha đầu còn nhỏ thực lực kém, giọng điệu lại càn rỡ như vậy, nhân vật thiên tài như tiểu thư nhà chúng ta cũng không cao ngạo như ngươi, ta thật sự không rõ ngươi có tư cách gì để càn rỡ!"
Nha đầu kia, so sánh với tiểu thư nhà bọn họ, thật sự là kém quá xa, nhưng nàng lại không học một chút khiêm tốn thiện lương của tiểu thư nhà bọn họ, quả nhiên ở trên đời này, nữ tử hoàn mỹ vĩ đại giống như tiểu thư đã tuyệt chủng. (L: ôi, buồn nôn quá ~)
Phỏng chừng toàn bộ đại lục cũng chỉ có một mình nàng.
Vu Sơn trưởng lão lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân, giọng điệu lành lạnh nói: "Lâm Vân trưởng lão, nha đầu kia đã không biết trời cao đất rộng như thế, chúng ta đây hãy lập tức đồng loạt ra tay làm cho nàng cảm nhận một chút lực lượng của cường giả Võ Hoàng là như thế nào!"
Nếu Mạc Vũ còn ở nơi này, tất nhiên sẽ cười nhạt với hai Võ Hoàng.
Đừng nói là cường giả Võ Hoàng, ngay cả lực lượng Võ Tôn nàng cũng cảm nhận qua, hơn nữa ở dưới chiến đấu của hai Võ Tôn mà còn có thể mặt không đổi sắc, một Võ Hoàng mà thôi, đã nghĩ dùng uy áp làm cho nàng thần phục?
Huống chi, đối mặt với một con cự long làm cho tất cả mọi người đại lục đều đau đầu, nàng cũng có thể hàng phục, thật không biết hai Võ Hoàng này có tự tin gì có thể làm cho nàng sợ hãi.
Ầm!
Lâm Vân cười ‘ha ha’ hai tiếng, thân mình xé rách hư không lập tức nhằm về phía Cố Nhược Vân.
Khí tràng cường đại nghênh diện mà đến (đánh tới từ trước mặt) kia đánh lui Hạ Tử Hi đứng ở bên cạnh Cố Nhược Vân về sau hai bước, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, sốt ruột nói: "Cố cô nương, cẩn thận."
Hắn biết địa vị của Cố Nhược Vân ở trong lòng Ngọc nhi, nếu nàng xảy ra chuyện gì, như thế nào mình có thể ăn nói với Ngọc nhi?
Giờ khắc này, Hạ Tử Hi bất giác hối hận liên lụy Cố Nhược Vân vào.
Nhưng mà, dưới cơn lốc, từ đầu đến cuối sắc mặt của thiếu nữ vẫn luôn lạnh nhạt, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Vân trưởng lão bay nhanh đến.
Ngay sau đó, nàng chậm rãi mở miệng, giọng nói thanh lãnh kia vang vọng vào trong tai mọi người, hung hăng đánh trúng trái tim của bọn họ.
"Thiên Khung, làm cho ta nhìn xem thực lực của ngươi đi."
Lúc ở Thiên Sơn, dưới sự giúp đỡ của Tử Tà nàng đã giúp Thanh Long khôi phục đôi mắt, đáng tiếc là, sau khi trợ giúp Thanh Long khôi phục hai mắt, Tử Tà bởi vì lực lượng mất đi mà lâm vào bên trong ngủ say.
Rống!
Giọng nói của Cố Nhược Vân còn chưa dứt, một tiếng rồng rống vang vọng giữa thiên địa, sau đó, ở trong lúc tất cả mọi người không có phục hồi tinh thần lại, một tia sáng xanh nháy mắt nhảy ra từ trong thân thể thiếu nữ, bay tới trên không trung.
Thân thể khổng lồ của Thanh Long, bao phủ khắp bầu trời, mây đen dầy đặc, che khuất bầu trời.
"Ha ha!" Lâm Vân bỗng nhiên ‘ha ha’ cười phá lên, trên mặt gợi lên tươi cười trào phúng: "Cố Nhược Vân, theo chúng ta biết, trong tay của ngươi quả thật có được một con rồng, con rồng kia dựa vào uy áp dọa lui không ít người, đáng tiếc, chúng ta sớm đã thăm dò át chủ bài của ngươi, con rồng kia thực tế là một phế vật không có thực lực gì! Hơn nữa là mắt bị mù! Chậc chậc, nhưng mà nghe nói trên tay ngươi có được một con Bạch Hổ, dáng vẻ sau khi Bạch Hổ kia hóa người thật có thể nói là là quốc sắc thiên hương, không bằng ngươi tặng con Bạch Hổ kia cho nhóm đệ tử Luyện Khí Tông ta, chúng ta khiến cho ngươi chết nhanh một chút!"
Lời của nàng giống như một đạo sấm sét, nổ ở trong lòng mọi người, ngay cả các thế lực Thiên Thành kia đều kinh ngạc đến ngây dại, không dám tin nhìn khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của thiếu nữ.
Bọn họ không thể tin, sẽ có người công nhiên (công khai + ngang nhiên) nói muốn tiêu diệt Luyện Khí Tông như vậy, ngay cả Đông Phương thế gia nhiều lắm cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều tổn thất) với bọn họ mà thôi, nhưng mà nàng thì sao, đúng là khẩu xuất cuồng ngôn (nói ra lời ngông cuồng).
Không sai, Bách Thảo Đường quả thật cường đại, thậm chí có quan hệ tốt với rất nhiều thế lực, nhưng mà nếu nói có thể chống cự với Luyện Khí Tông, vậy thì còn xa xa không đủ.
Dù sao so sánh với Luyện Khí Tông, Bách Thảo Đường, không có một cường giả Võ Hoàng!
"Chỉ là ngọn đèn mờ, cũng dám so ánh sáng với nhật nguyệt (mặt trăng, mặt trời)?" Nụ cười của Lâm Vân trưởng lão càng thêm lạnh lẽo, phất ống tay áo, xem thường nói: "Nha đầu còn nhỏ thực lực kém, giọng điệu lại càn rỡ như vậy, nhân vật thiên tài như tiểu thư nhà chúng ta cũng không cao ngạo như ngươi, ta thật sự không rõ ngươi có tư cách gì để càn rỡ!"
Nha đầu kia, so sánh với tiểu thư nhà bọn họ, thật sự là kém quá xa, nhưng nàng lại không học một chút khiêm tốn thiện lương của tiểu thư nhà bọn họ, quả nhiên ở trên đời này, nữ tử hoàn mỹ vĩ đại giống như tiểu thư đã tuyệt chủng. (L: ôi, buồn nôn quá ~)
Phỏng chừng toàn bộ đại lục cũng chỉ có một mình nàng.
Vu Sơn trưởng lão lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân, giọng điệu lành lạnh nói: "Lâm Vân trưởng lão, nha đầu kia đã không biết trời cao đất rộng như thế, chúng ta đây hãy lập tức đồng loạt ra tay làm cho nàng cảm nhận một chút lực lượng của cường giả Võ Hoàng là như thế nào!"
Nếu Mạc Vũ còn ở nơi này, tất nhiên sẽ cười nhạt với hai Võ Hoàng.
Đừng nói là cường giả Võ Hoàng, ngay cả lực lượng Võ Tôn nàng cũng cảm nhận qua, hơn nữa ở dưới chiến đấu của hai Võ Tôn mà còn có thể mặt không đổi sắc, một Võ Hoàng mà thôi, đã nghĩ dùng uy áp làm cho nàng thần phục?
Huống chi, đối mặt với một con cự long làm cho tất cả mọi người đại lục đều đau đầu, nàng cũng có thể hàng phục, thật không biết hai Võ Hoàng này có tự tin gì có thể làm cho nàng sợ hãi.
Ầm!
Lâm Vân cười ‘ha ha’ hai tiếng, thân mình xé rách hư không lập tức nhằm về phía Cố Nhược Vân.
Khí tràng cường đại nghênh diện mà đến (đánh tới từ trước mặt) kia đánh lui Hạ Tử Hi đứng ở bên cạnh Cố Nhược Vân về sau hai bước, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, sốt ruột nói: "Cố cô nương, cẩn thận."
Hắn biết địa vị của Cố Nhược Vân ở trong lòng Ngọc nhi, nếu nàng xảy ra chuyện gì, như thế nào mình có thể ăn nói với Ngọc nhi?
Giờ khắc này, Hạ Tử Hi bất giác hối hận liên lụy Cố Nhược Vân vào.
Nhưng mà, dưới cơn lốc, từ đầu đến cuối sắc mặt của thiếu nữ vẫn luôn lạnh nhạt, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Vân trưởng lão bay nhanh đến.
Ngay sau đó, nàng chậm rãi mở miệng, giọng nói thanh lãnh kia vang vọng vào trong tai mọi người, hung hăng đánh trúng trái tim của bọn họ.
"Thiên Khung, làm cho ta nhìn xem thực lực của ngươi đi."
Lúc ở Thiên Sơn, dưới sự giúp đỡ của Tử Tà nàng đã giúp Thanh Long khôi phục đôi mắt, đáng tiếc là, sau khi trợ giúp Thanh Long khôi phục hai mắt, Tử Tà bởi vì lực lượng mất đi mà lâm vào bên trong ngủ say.
Rống!
Giọng nói của Cố Nhược Vân còn chưa dứt, một tiếng rồng rống vang vọng giữa thiên địa, sau đó, ở trong lúc tất cả mọi người không có phục hồi tinh thần lại, một tia sáng xanh nháy mắt nhảy ra từ trong thân thể thiếu nữ, bay tới trên không trung.
Thân thể khổng lồ của Thanh Long, bao phủ khắp bầu trời, mây đen dầy đặc, che khuất bầu trời.
"Ha ha!" Lâm Vân bỗng nhiên ‘ha ha’ cười phá lên, trên mặt gợi lên tươi cười trào phúng: "Cố Nhược Vân, theo chúng ta biết, trong tay của ngươi quả thật có được một con rồng, con rồng kia dựa vào uy áp dọa lui không ít người, đáng tiếc, chúng ta sớm đã thăm dò át chủ bài của ngươi, con rồng kia thực tế là một phế vật không có thực lực gì! Hơn nữa là mắt bị mù! Chậc chậc, nhưng mà nghe nói trên tay ngươi có được một con Bạch Hổ, dáng vẻ sau khi Bạch Hổ kia hóa người thật có thể nói là là quốc sắc thiên hương, không bằng ngươi tặng con Bạch Hổ kia cho nhóm đệ tử Luyện Khí Tông ta, chúng ta khiến cho ngươi chết nhanh một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.