Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1596: Cứu người (bốn)
Tiêu Thất Gia
20/08/2020
Edit: kaylee
"Chuyện thứ hai," Cố Nhược Vân dừng một chút: "Ta biết Long tộc các ngươi cất giấu một khối thi thể Cổ Long, Cổ Long kia cũng là Vương lúc trước của Long tộc các ngươi! Cho nên, yêu cầu thứ hai của ta chính là, ta muốn thân thể của hắn."
Cố Nhược Vân cũng không nói tới Long đảm, mà là, mang đi thi thể của Cổ Long.
Toàn bộ phòng nháy mắt yên tĩnh xuống.
Yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe được rõ ràng...
Long Nguyên khẽ cau mày, hiển nhiên cảm thấy rất là khó khăn đối với yêu cầu của Cố Nhược Vân.
Lúc mọi người ở đây trầm mặc, âm thanh nữ tử lại vang lên: "Đương nhiên, các ngươi có thể lựa chọn cự tuyệt!"
"Chuyện này ta thật sự không cho ngươi được một đáp án chuẩn xác," Mày nhíu chặt của Long Nguyên nới lỏng ra: "Nếu tộc trưởng tỉnh, hắn nguyện ý cho ngươi mang thân thể Cổ Long đi, chúng ta đây không có lời nào để nói! Chỉ là chuyện này phải do tộc trưởng làm chủ."
Ngụ ý, làm cho Cố Nhược Vân chữa khỏi cho tộc trưởng trước, nếu tộc trưởng đồng ý, nàng có thể mang thi thể Cổ Long đi ra ngoài.
Cố Nhược Vân không nói thêm cái gì, đi qua phía tộc trưởng nằm ở trên giường.
"Các ngươi đi chuẩn bị mấy cây ngân châm cho ta, cần tiêu độc trước."
Long Nguyên nghe được Cố Nhược Vân phân phó, vội vàng làm cho Long Nham đi chuẩn bị ngân châm, cho dù Long Nham tâm không cam tình không nguyện, nhưng cuối cùng vẫn là thành thật đi chuẩn bị vật phẩm vì Cố Nhược Vân.
Nhưng mà, Long Nham vẫn không tin, nữ tử này có thể chữa khỏi cho tộc trưởng.
Nàng khẳng định muốn nhân cơ hội mưu hại ông ấy!
Thật không biết vì sao Long Nguyên trưởng lão lại tin nàng...
Không bao lâu, Long Nham đã cầm ngân châm tiêu độc tiến vào, mặt không biểu cảm giao đến trong tay Cố Nhược Vân. Rồi sau đó hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến phía sau mọi người.
Trong phòng, lại khôi phục yên tĩnh.
Cố Nhược Vân ngừng thở, cầm ngân châm đã tiêu độc trong tay chậm rãi đâm vào đầu ngón tay của tộc trưởng, theo ngân châm xâm nhập, mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy ngâm châm sáng loán kia từng chút biến đen.
Sau đó, bọn họ thấy Cố Nhược Vân không biết từ chỗ nào lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng tộc trưởng.
Long Nguyên muốn ngăn lại đã không còn kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Nhược Vân đút thứ gì đó không rõ cho tộc trưởng, lúc ông muốn đề ra nghi vấn, đã thấy Cố Nhược Vân thu ngân châm trở về, nhàn nhạt nói: "Tốt lắm, để cho ông ấy tĩnh dưỡng một lát là có thể tỉnh lại."
Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nữ tử kia, Long Nguyên chớp mắt: "Đơn giản như vậy?"
"Độc Linh Xà này chẳng phải vấn đề gì, thật dễ dàng giải quyết, nếu ngươi không tin ngươi có thể tới xem một chút, mặt khác, độc Linh Xà e ngại ánh mặt trời nhất, hoặc là ngươi có thể mở cửa ra thử một chút."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói, giống như không có để chất vấn của Long Nguyên ở trong lòng.
Long Nguyên nhìn Cố Nhược Vân sau đó lập tức xoay người kéo cửa phòng ra, rồi sau đó, ánh mặt trời chiếu vào phòng, bao phủ ở trên người tộc trưởng, khuôn mặt ngủ của ông có chút an tường, bình tĩnh mà an hòa.
"Không có việc gì, tộc trưởng thật sự không có việc gì!"
Tâm của Long Nguyên đột nhiên kích động, trời biết mấy ngày nay tới giờ ông phí bao nhiêu tâm vì bệnh tình của tộc trưởng.
"Thật tốt quá, vị cô nương này, ngươi cứu tộc trưởng, vậy ngươi chính là ân nhân của Long tộc chúng ta, cho dù Long tộc chúng ta chán ghét nhân loại, lại cũng không phải người lấy oán trả ơn! Hiện tại ta sẽ an bày cho ngươi nghỉ ngơi ở bên trong phủ tộc trưởng, về phần yêu cầu ngươi đưa ra, ta sẽ chờ tộc trưởng tỉnh lại cho ngươi một câu trả lời thuyết phục."
Nói xong lời này, ông chuyển mắt nhìn Long Linh Nhi, nói: "Linh Nhi, con mang theo khách quý đi xuống nghỉ ngơi, lấy lễ nghi cao nhất của Long tộc chúng ta đối đãi."
"Chuyện thứ hai," Cố Nhược Vân dừng một chút: "Ta biết Long tộc các ngươi cất giấu một khối thi thể Cổ Long, Cổ Long kia cũng là Vương lúc trước của Long tộc các ngươi! Cho nên, yêu cầu thứ hai của ta chính là, ta muốn thân thể của hắn."
Cố Nhược Vân cũng không nói tới Long đảm, mà là, mang đi thi thể của Cổ Long.
Toàn bộ phòng nháy mắt yên tĩnh xuống.
Yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe được rõ ràng...
Long Nguyên khẽ cau mày, hiển nhiên cảm thấy rất là khó khăn đối với yêu cầu của Cố Nhược Vân.
Lúc mọi người ở đây trầm mặc, âm thanh nữ tử lại vang lên: "Đương nhiên, các ngươi có thể lựa chọn cự tuyệt!"
"Chuyện này ta thật sự không cho ngươi được một đáp án chuẩn xác," Mày nhíu chặt của Long Nguyên nới lỏng ra: "Nếu tộc trưởng tỉnh, hắn nguyện ý cho ngươi mang thân thể Cổ Long đi, chúng ta đây không có lời nào để nói! Chỉ là chuyện này phải do tộc trưởng làm chủ."
Ngụ ý, làm cho Cố Nhược Vân chữa khỏi cho tộc trưởng trước, nếu tộc trưởng đồng ý, nàng có thể mang thi thể Cổ Long đi ra ngoài.
Cố Nhược Vân không nói thêm cái gì, đi qua phía tộc trưởng nằm ở trên giường.
"Các ngươi đi chuẩn bị mấy cây ngân châm cho ta, cần tiêu độc trước."
Long Nguyên nghe được Cố Nhược Vân phân phó, vội vàng làm cho Long Nham đi chuẩn bị ngân châm, cho dù Long Nham tâm không cam tình không nguyện, nhưng cuối cùng vẫn là thành thật đi chuẩn bị vật phẩm vì Cố Nhược Vân.
Nhưng mà, Long Nham vẫn không tin, nữ tử này có thể chữa khỏi cho tộc trưởng.
Nàng khẳng định muốn nhân cơ hội mưu hại ông ấy!
Thật không biết vì sao Long Nguyên trưởng lão lại tin nàng...
Không bao lâu, Long Nham đã cầm ngân châm tiêu độc tiến vào, mặt không biểu cảm giao đến trong tay Cố Nhược Vân. Rồi sau đó hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến phía sau mọi người.
Trong phòng, lại khôi phục yên tĩnh.
Cố Nhược Vân ngừng thở, cầm ngân châm đã tiêu độc trong tay chậm rãi đâm vào đầu ngón tay của tộc trưởng, theo ngân châm xâm nhập, mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy ngâm châm sáng loán kia từng chút biến đen.
Sau đó, bọn họ thấy Cố Nhược Vân không biết từ chỗ nào lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng tộc trưởng.
Long Nguyên muốn ngăn lại đã không còn kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Nhược Vân đút thứ gì đó không rõ cho tộc trưởng, lúc ông muốn đề ra nghi vấn, đã thấy Cố Nhược Vân thu ngân châm trở về, nhàn nhạt nói: "Tốt lắm, để cho ông ấy tĩnh dưỡng một lát là có thể tỉnh lại."
Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nữ tử kia, Long Nguyên chớp mắt: "Đơn giản như vậy?"
"Độc Linh Xà này chẳng phải vấn đề gì, thật dễ dàng giải quyết, nếu ngươi không tin ngươi có thể tới xem một chút, mặt khác, độc Linh Xà e ngại ánh mặt trời nhất, hoặc là ngươi có thể mở cửa ra thử một chút."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói, giống như không có để chất vấn của Long Nguyên ở trong lòng.
Long Nguyên nhìn Cố Nhược Vân sau đó lập tức xoay người kéo cửa phòng ra, rồi sau đó, ánh mặt trời chiếu vào phòng, bao phủ ở trên người tộc trưởng, khuôn mặt ngủ của ông có chút an tường, bình tĩnh mà an hòa.
"Không có việc gì, tộc trưởng thật sự không có việc gì!"
Tâm của Long Nguyên đột nhiên kích động, trời biết mấy ngày nay tới giờ ông phí bao nhiêu tâm vì bệnh tình của tộc trưởng.
"Thật tốt quá, vị cô nương này, ngươi cứu tộc trưởng, vậy ngươi chính là ân nhân của Long tộc chúng ta, cho dù Long tộc chúng ta chán ghét nhân loại, lại cũng không phải người lấy oán trả ơn! Hiện tại ta sẽ an bày cho ngươi nghỉ ngơi ở bên trong phủ tộc trưởng, về phần yêu cầu ngươi đưa ra, ta sẽ chờ tộc trưởng tỉnh lại cho ngươi một câu trả lời thuyết phục."
Nói xong lời này, ông chuyển mắt nhìn Long Linh Nhi, nói: "Linh Nhi, con mang theo khách quý đi xuống nghỉ ngơi, lấy lễ nghi cao nhất của Long tộc chúng ta đối đãi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.