Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 959: Đế Huyền đan (sáu)
Tiêu Thất Gia
03/12/2018
"Không sai, ngươi chỉ cần dùng đầu óc ngẫm lại, cũng biết nàng không có khả năng biết luyện
đan thuật! Vì sao ngươi lại phải níu chặt không tha? Chẳng lẽ ngươi
luyện chế thất bại, cũng muốn làm cho người khác cùng mất mặt với
ngươi?"
Câu nói cuối cùng là do tên lão giả bình thường ở Phong Cốc kia không quá hợp với Phong trưởng lão nói, nên tự nhiên không buông tha cơ hội này trào phúng lão một chút, ai bảo bình thường Phong trưởng lão này ỷ vào sự tín nhiệm của Cốc chủ không để trưởng lão như ông ta vào mắt, còn tuyên bố một ngày nào đó lão sẽ luyện chế ra đan dược.
Kết quả thì sao?
Không phải là thất bại ư?
Nhìn xem về sau lão có thể ỷ vào cái gì tác uy tác phúc (làm mưa làm gió) ở trong Phong Cốc!
Sắc mặt Phong trưởng lão vô cùng âm u, ngực nghẹn một ngụm khí buồn bực, thế nào cũng không thể phát tiết ra!
Hai lão gia hỏa kia nói không sai, cho dù Cố Nhược Vân thật sự luyện chế thất bại, mình cũng sẽ rơi xuống một cái kết cục ỷ thế hiếp người! Vì vậy đối với lão mà nói bất luận kết cục nào đều là bất lợi.
Nghĩ vậy, Phong trưởng lão hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía khuôn mặt thanh lệ của Cố Nhược Vân kia, chậm rãi nói: "Nếu trưởng lão Phong Cốc chúng ta biện hộ cho ngươi, thì lần này lão phu sẽ bỏ qua ngươi, chỉ cần ngươi nhận sai với ta, chuyện này cứ như vậy quên đi, như thế nào?"
"Tỷ."
Nghe được lời Phong trưởng lão nói, Hạ Lâm Ngọc có chút khẩn trương nắm lấy ống tay áo của Cố Nhược Vân, đôi mắt trong suốt tràn ngập lo lắng nồng đậm.
Đương nhiên, hắn không lo lắng Cố Nhược Vân sẽ luyện chế thất bại.
Mà là sợ hãi vạn nhất tỷ tỷ thành công luyện chế ra đan dược, lão gia hỏa này có thẹn quá thành giận hay không?
Nhưng mà, lúc nhìn thấy Hạ Lâm Ngọc muốn mở miệng, Cố Nhược Vân nâng tay lên, ngăn lại lời nói của hắn, l.q.đ con ngươi đen mang theo ý cười nhìn về phía khuôn mặt cao ngạo của Phong trưởng lão, nhếch môi, nói: "Hiện tại ta sẽ dạy ngươi một chút, như thế nào là luyện đan!"
Ầm!
Từ sau khiếp sợ vừa rồi, lời này Cố Nhược Vân lại giống như sét đánh giữa trời quang đón đầu đánh xuống, làm cho những người ở đây lại ngây ngẩn cả người.
"Đại tiểu thư, ta cảm thấy đánh giá của người đối với nàng cần thu hồi lại."
Lão giả lúc trước mở miệng nói chuyện vì Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Nha đầu kia cũng không có vĩ đại như người nói, làm việc quá mức xúc động không có đầu óc, thậm chí có chút thích nói mạnh miệng, nói cách khác, nhân vật như vậy là không cách nào mang đến nguy hiểm gì cho Phong Cốc chúng ta."
Phong Tiêu Tiêu không nói gì, hơi hơi nheo lại đôi mắt đẹp kia, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở phía trên thiếu nữ áo xanh dưới ánh mặt trời kia, đáy mắt hiện lên tia sáng không dễ phát hiện.
Không biết vì sao, nàng ta luôn cảm thấy, nữ tử này không đơn giản!
Hiện giờ nàng có tự tin như vậy, nói không chừng nàng thật sự có thể luyện đan?
Nghĩ như vậy, Phong Tiêu Tiêu cười tự giễu.
Điều này sao có thể? Nữ tử này quá mức trẻ tuổi, cũng không phải đệ tử bên trong thế lực Đệ Nhất thành, nàng ở thế tục giới có thể trưởng thành đến cảnh giới Võ Đế phỏng chừng đã thật không dễ dàng, lại như thế nào biết luyện đan thuật?
"Cách lão, nếu nàng muốn luyện đan, chúng ta đây xem là được, ta cũng muốn biết nàng có thể thành công luyện chế ra đan dược hay không!"
Phong Tiêu Tiêu phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng cười, nhẹ giọng nói.
Tên lão giả được xưng là Cách lão chính là người ở phía sau nàng ta, mà bên cạnh Cách lão còn có hai lão giả, một người trong đó là lão giả mới vừa giúp đỡ Cách lão trào phúng Phong trưởng lão, một gã khác từ đầu tới cuối đều trầm mặc ít lời, không có mở miệng nói thêm một câu.
Ba lão giả này khác với Phong trưởng lão, Phong trưởng lão là nghe lệnh của Cốc chủ Phong Cốc, ba người bọn họ, lại là tâm phúc chân chính của Phong Tiêu Tiêu! Nhưng mà lúc trước bởi vì có nhiệm vụ trong người, cũng không có hộ tống Phong Tiêu Tiêu cùng tiến đến Dược Tông, nên mới đuổi đến nơi đây ở đêm qua.
Câu nói cuối cùng là do tên lão giả bình thường ở Phong Cốc kia không quá hợp với Phong trưởng lão nói, nên tự nhiên không buông tha cơ hội này trào phúng lão một chút, ai bảo bình thường Phong trưởng lão này ỷ vào sự tín nhiệm của Cốc chủ không để trưởng lão như ông ta vào mắt, còn tuyên bố một ngày nào đó lão sẽ luyện chế ra đan dược.
Kết quả thì sao?
Không phải là thất bại ư?
Nhìn xem về sau lão có thể ỷ vào cái gì tác uy tác phúc (làm mưa làm gió) ở trong Phong Cốc!
Sắc mặt Phong trưởng lão vô cùng âm u, ngực nghẹn một ngụm khí buồn bực, thế nào cũng không thể phát tiết ra!
Hai lão gia hỏa kia nói không sai, cho dù Cố Nhược Vân thật sự luyện chế thất bại, mình cũng sẽ rơi xuống một cái kết cục ỷ thế hiếp người! Vì vậy đối với lão mà nói bất luận kết cục nào đều là bất lợi.
Nghĩ vậy, Phong trưởng lão hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía khuôn mặt thanh lệ của Cố Nhược Vân kia, chậm rãi nói: "Nếu trưởng lão Phong Cốc chúng ta biện hộ cho ngươi, thì lần này lão phu sẽ bỏ qua ngươi, chỉ cần ngươi nhận sai với ta, chuyện này cứ như vậy quên đi, như thế nào?"
"Tỷ."
Nghe được lời Phong trưởng lão nói, Hạ Lâm Ngọc có chút khẩn trương nắm lấy ống tay áo của Cố Nhược Vân, đôi mắt trong suốt tràn ngập lo lắng nồng đậm.
Đương nhiên, hắn không lo lắng Cố Nhược Vân sẽ luyện chế thất bại.
Mà là sợ hãi vạn nhất tỷ tỷ thành công luyện chế ra đan dược, lão gia hỏa này có thẹn quá thành giận hay không?
Nhưng mà, lúc nhìn thấy Hạ Lâm Ngọc muốn mở miệng, Cố Nhược Vân nâng tay lên, ngăn lại lời nói của hắn, l.q.đ con ngươi đen mang theo ý cười nhìn về phía khuôn mặt cao ngạo của Phong trưởng lão, nhếch môi, nói: "Hiện tại ta sẽ dạy ngươi một chút, như thế nào là luyện đan!"
Ầm!
Từ sau khiếp sợ vừa rồi, lời này Cố Nhược Vân lại giống như sét đánh giữa trời quang đón đầu đánh xuống, làm cho những người ở đây lại ngây ngẩn cả người.
"Đại tiểu thư, ta cảm thấy đánh giá của người đối với nàng cần thu hồi lại."
Lão giả lúc trước mở miệng nói chuyện vì Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Nha đầu kia cũng không có vĩ đại như người nói, làm việc quá mức xúc động không có đầu óc, thậm chí có chút thích nói mạnh miệng, nói cách khác, nhân vật như vậy là không cách nào mang đến nguy hiểm gì cho Phong Cốc chúng ta."
Phong Tiêu Tiêu không nói gì, hơi hơi nheo lại đôi mắt đẹp kia, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở phía trên thiếu nữ áo xanh dưới ánh mặt trời kia, đáy mắt hiện lên tia sáng không dễ phát hiện.
Không biết vì sao, nàng ta luôn cảm thấy, nữ tử này không đơn giản!
Hiện giờ nàng có tự tin như vậy, nói không chừng nàng thật sự có thể luyện đan?
Nghĩ như vậy, Phong Tiêu Tiêu cười tự giễu.
Điều này sao có thể? Nữ tử này quá mức trẻ tuổi, cũng không phải đệ tử bên trong thế lực Đệ Nhất thành, nàng ở thế tục giới có thể trưởng thành đến cảnh giới Võ Đế phỏng chừng đã thật không dễ dàng, lại như thế nào biết luyện đan thuật?
"Cách lão, nếu nàng muốn luyện đan, chúng ta đây xem là được, ta cũng muốn biết nàng có thể thành công luyện chế ra đan dược hay không!"
Phong Tiêu Tiêu phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng cười, nhẹ giọng nói.
Tên lão giả được xưng là Cách lão chính là người ở phía sau nàng ta, mà bên cạnh Cách lão còn có hai lão giả, một người trong đó là lão giả mới vừa giúp đỡ Cách lão trào phúng Phong trưởng lão, một gã khác từ đầu tới cuối đều trầm mặc ít lời, không có mở miệng nói thêm một câu.
Ba lão giả này khác với Phong trưởng lão, Phong trưởng lão là nghe lệnh của Cốc chủ Phong Cốc, ba người bọn họ, lại là tâm phúc chân chính của Phong Tiêu Tiêu! Nhưng mà lúc trước bởi vì có nhiệm vụ trong người, cũng không có hộ tống Phong Tiêu Tiêu cùng tiến đến Dược Tông, nên mới đuổi đến nơi đây ở đêm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.