Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 585: Đế Vương Chi Mộ (năm)
Tiêu Thất Gia
11/06/2018
Xoẹt!
Này vừa mới nói xong, thư sinh lập tức ‘xoẹt’ một tiếng thu hồi quạt xếp, tầm mắt nhàn nhạt quét về phía Mộ Dung lão gia tử đang tức giận, cười cười: "Xem ra có vẻ người Hắc Nham Thành các ngươi không chào đón chúng ta."
Lang Nha đạo tặc đoàn và Hắc Nham Thành không có ân oán gì, nhưng mà, nơi này là Đế Phong lĩnh, nếu Lang Nha đạo tặc đoàn cũng tham dự tìm kiếm kế tiếp, vậy bảo vật bọn họ lấy được lại phải phân nhiều ra một phần, đây là tất cả mọi người không muốn.
Vì vậy ánh mắt của tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn đám khách không mời mà đến này, hơn thế còn có một số người trực tiếp tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lạc, trong lòng sớm đã thiên đao vạn quả (róc xương lóc thịt) lão.
Nếu không có những người này, bảo vật Đế Vương Chi Mộ cũng sẽ không cần phân chia với Lang Nha đạo tặc đoàn.
Diệp Lạc cũng không để ý những ánh mắt tức giận kia, vẫn như cũ mang vẻ mặt nịnh nọt đứng ở phía sau Lang Nha đạo tặc đoàn, có lẽ ở trong mắt những người khác, l.q.đ Lang Nha đạo tặc đoàn đến là vì chia một chén canh, nhưng mà, lão lại là vì đối phó những tên khốn Mộ Dung thế gia đáng chết!
Chỉ vì muốn tiêu diệt Mộ Dung thế gia, những người khác nghĩ như thế nào không có quan hệ gì với lão.
"Ha ha."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Ly Ưu nâng lên một chút tươi cười yếu ớt, dưới ánh mặt trời rực rỡ, sắc mặt trắng vì bệnh trạng kia nhưng là tăng thêm một phần sắc thái.
"Xem ra chuyện lần này trở nên thú vị."
Thế lực Hắc Nham Thành vốn là ba phương to lớn, lần này Lang Nha đạo tặc đoàn gia nhập, có lẽ sẽ làm ba phương liên hợp lại, nếu không mà nói, bất kỳ một phương thế lực nào đánh bừa với Lang Nha đạo tặc đoàn, đều chỉ có con đường chết.
Chỉ là, khi nói lời này, không biết là cố ý hay là vô tình, Mạc Ly Ưu liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân một cái, tươi cười trên mặt mang theo ý vị không rõ."Tốt lắm, thời gian không còn sớm, chúng ta xuất phát đi."
Hắc Báo nhìn mọi người Lang Nha đạo tặc đoàn, hơi hơi nhíu mày, cuối cùng không có nói gì cả đi đến phía trên ngọn núi, vì thế, tất cả mọi người thế lực ngầm cùng dẫn đầu xuất phát theo sau lưng hắn.
"Xem ra Diệp gia là có chuẩn bị mà đến, cũng không tính toán dễ dàng buông tha Mộ Dung thế gia."
Trong lòng Lục Thiếu Thần căng thẳng, vô cùng lo lắng nói.
"Ha ha," Mộ Dung lão gia tử cười lạnh một tiếng: "Diệp gia đây là tự cho rằng thông minh! Lão cho rằng tìm người Lang Nha đạo tặc đoàn đến là có thể vạn vô nhất thất (không có sai sót), nhưng mà lão quên một việc."
Nói tới đây, ông dừng một chút, tiếp tục nói: "Chính là, ta là người Hắc Nham Thành! Lang Nha đạo tặc đoàn thuộc về thế lực bên ngoài, ngươi cho rằng những thế lực Hắc Nham Thành khác sẽ cho phép Lang Nha đạo tặc đoàn tác uy tác phúc (l^q"đ làm mưa làm gió) ở trong này? Loại hành vi này của lão, chỉ sẽ bức các thế lực Hắc Nham Thành cùng chống cự Lang Nha đạo tặc đoàn, này quả nhiên là thông minh bị thông minh hại!"
Nghe nói như thế, tâm của Lục Thiếu Thần nhưng là buông lỏng một chút, nhưng còn chưa kịp hoàn toàn buông, giọng nói của Mộ Dung lão gia tử lại vang lên.
"Nhưng mà, các ngươi phải đề phòng người Diệp gia và Lang Nha đạo tặc đoàn ám sát! Với sự âm hiểm ngoan độc của Diệp gia, không có chuyện gì làm không được, cho nên lát sau các ngươi ngàn vạn phải cẩn thận, tốt nhất đừng rời khỏi đội ngũ Mộ Dung thế gia."
"Vâng, gia chủ."
Nghe vậy, chúng đệ tử Mộ Dung thế gia cùng hô lên, âm thanh chỉnh tề kia làm cho những thế lực đi trước kia đều không tự chủ được quay đầu nhìn thoáng qua.
Trên Đế Phong lĩnh, có rất nhiều nguy hiểm, nhưng bởi vì lần này tiến đến đều là cường giả, cấp bậc thấp nhất cũng đều ở cảnh giới Võ Vương, vì vậy Đế Phong lĩnh đã từng bị thế nhân xưng là Tử Vong Chi Cốc, lqđ cứ như vậy bị dễ dàng thông qua. Thẳng đến một tòa di tích cổ xưa kia xuất hiện ở trước mắt, mọi người mới dừng bước chân lại.
Này vừa mới nói xong, thư sinh lập tức ‘xoẹt’ một tiếng thu hồi quạt xếp, tầm mắt nhàn nhạt quét về phía Mộ Dung lão gia tử đang tức giận, cười cười: "Xem ra có vẻ người Hắc Nham Thành các ngươi không chào đón chúng ta."
Lang Nha đạo tặc đoàn và Hắc Nham Thành không có ân oán gì, nhưng mà, nơi này là Đế Phong lĩnh, nếu Lang Nha đạo tặc đoàn cũng tham dự tìm kiếm kế tiếp, vậy bảo vật bọn họ lấy được lại phải phân nhiều ra một phần, đây là tất cả mọi người không muốn.
Vì vậy ánh mắt của tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn đám khách không mời mà đến này, hơn thế còn có một số người trực tiếp tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lạc, trong lòng sớm đã thiên đao vạn quả (róc xương lóc thịt) lão.
Nếu không có những người này, bảo vật Đế Vương Chi Mộ cũng sẽ không cần phân chia với Lang Nha đạo tặc đoàn.
Diệp Lạc cũng không để ý những ánh mắt tức giận kia, vẫn như cũ mang vẻ mặt nịnh nọt đứng ở phía sau Lang Nha đạo tặc đoàn, có lẽ ở trong mắt những người khác, l.q.đ Lang Nha đạo tặc đoàn đến là vì chia một chén canh, nhưng mà, lão lại là vì đối phó những tên khốn Mộ Dung thế gia đáng chết!
Chỉ vì muốn tiêu diệt Mộ Dung thế gia, những người khác nghĩ như thế nào không có quan hệ gì với lão.
"Ha ha."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Ly Ưu nâng lên một chút tươi cười yếu ớt, dưới ánh mặt trời rực rỡ, sắc mặt trắng vì bệnh trạng kia nhưng là tăng thêm một phần sắc thái.
"Xem ra chuyện lần này trở nên thú vị."
Thế lực Hắc Nham Thành vốn là ba phương to lớn, lần này Lang Nha đạo tặc đoàn gia nhập, có lẽ sẽ làm ba phương liên hợp lại, nếu không mà nói, bất kỳ một phương thế lực nào đánh bừa với Lang Nha đạo tặc đoàn, đều chỉ có con đường chết.
Chỉ là, khi nói lời này, không biết là cố ý hay là vô tình, Mạc Ly Ưu liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân một cái, tươi cười trên mặt mang theo ý vị không rõ."Tốt lắm, thời gian không còn sớm, chúng ta xuất phát đi."
Hắc Báo nhìn mọi người Lang Nha đạo tặc đoàn, hơi hơi nhíu mày, cuối cùng không có nói gì cả đi đến phía trên ngọn núi, vì thế, tất cả mọi người thế lực ngầm cùng dẫn đầu xuất phát theo sau lưng hắn.
"Xem ra Diệp gia là có chuẩn bị mà đến, cũng không tính toán dễ dàng buông tha Mộ Dung thế gia."
Trong lòng Lục Thiếu Thần căng thẳng, vô cùng lo lắng nói.
"Ha ha," Mộ Dung lão gia tử cười lạnh một tiếng: "Diệp gia đây là tự cho rằng thông minh! Lão cho rằng tìm người Lang Nha đạo tặc đoàn đến là có thể vạn vô nhất thất (không có sai sót), nhưng mà lão quên một việc."
Nói tới đây, ông dừng một chút, tiếp tục nói: "Chính là, ta là người Hắc Nham Thành! Lang Nha đạo tặc đoàn thuộc về thế lực bên ngoài, ngươi cho rằng những thế lực Hắc Nham Thành khác sẽ cho phép Lang Nha đạo tặc đoàn tác uy tác phúc (l^q"đ làm mưa làm gió) ở trong này? Loại hành vi này của lão, chỉ sẽ bức các thế lực Hắc Nham Thành cùng chống cự Lang Nha đạo tặc đoàn, này quả nhiên là thông minh bị thông minh hại!"
Nghe nói như thế, tâm của Lục Thiếu Thần nhưng là buông lỏng một chút, nhưng còn chưa kịp hoàn toàn buông, giọng nói của Mộ Dung lão gia tử lại vang lên.
"Nhưng mà, các ngươi phải đề phòng người Diệp gia và Lang Nha đạo tặc đoàn ám sát! Với sự âm hiểm ngoan độc của Diệp gia, không có chuyện gì làm không được, cho nên lát sau các ngươi ngàn vạn phải cẩn thận, tốt nhất đừng rời khỏi đội ngũ Mộ Dung thế gia."
"Vâng, gia chủ."
Nghe vậy, chúng đệ tử Mộ Dung thế gia cùng hô lên, âm thanh chỉnh tề kia làm cho những thế lực đi trước kia đều không tự chủ được quay đầu nhìn thoáng qua.
Trên Đế Phong lĩnh, có rất nhiều nguy hiểm, nhưng bởi vì lần này tiến đến đều là cường giả, cấp bậc thấp nhất cũng đều ở cảnh giới Võ Vương, vì vậy Đế Phong lĩnh đã từng bị thế nhân xưng là Tử Vong Chi Cốc, lqđ cứ như vậy bị dễ dàng thông qua. Thẳng đến một tòa di tích cổ xưa kia xuất hiện ở trước mắt, mọi người mới dừng bước chân lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.