Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 47: Đông Phương Thiếu Trạch trả thù (ba)
Tiêu Thất Gia
08/09/2017
Edit: kaylee
"Câm miệng!"
Cố Nhị gia ‘ba’ một cái tát vung ở trên mặt Cố Phán Phán, tức giận quát: "Ngươi ngại bản thân chọc họa còn chưa đủ nhiều sao? Đông Phương thế gia là loại người nào? Cũng là chúng ta trêu chọc nổi? Ngươi khen ngược, ý đồ đến của đối phương vốn là không tốt, ngươi còn nói lời nói như vậy, càng là liên lụy Cố gia ta."
Từ nhỏ đến lớn, khi nào thì Cố Phán Phán bị người đánh qua? Huống chi đánh bản thân còn là phụ thân luôn yêu thương nàng.
"Tướng công, Phán Phán là nữ nhi của ngươi, làm sao ngươi có thể đối nàng như vậy?" Nhị phu nhân đau lòng ôm Cố Phán Phán vào trong ngực, "Nếu hắn muốn tìm Cố Nhược Vân, chúng ta đưa nàng cho hắn không phải là được rồi? Dù sao loại phế vật này Cố gia chúng ta không muốn nuôi, ai muốn thì người đó lấy đi."
Cố Nhị gia cười khổ một tiếng, chuyện này nào có dễ dàng như vậy? Cố Nhược Vân tính cách trở nên quật cường như vậy, làm sao có thể sẽ ngoan ngoãn theo bọn họ đi gặp Đông Phương Thiếu Trạch?
Hơn nữa, Đông Phương Thiếu Trạch là muốn nàng một sợi lông cũng không thiếu, bọn họ thế nào cũng không thể động thủ, nếu không nếu nàng tố cáo, chẳng phải là Cố gia liền chịu không nổi?
Rốt cục, Cố lão gia tử bình tĩnh trở lại, phân phó nói: "Người đâu, đi tìm hiểu tin tức của Cố Nhược Vân cho ta!"
"Vâng, Tướng Quân đại nhân."
Dù sao Cố gia ở Thanh Long Quốc cũng thế lực lớn, cơ sở ngầm cũng rất nhiều, vì vậy không đến một lát, thám tử được phái đi tìm hiểu tung tích của Cố Nhược Vân liền trở lại, càng mang đến một tin tức…………….
"Ngươi nói Cố Nhược Vân vào Bách Thảo Đường liền không có ra ngoài qua?"
Cố lão gia tử ánh mắt chuyển vòng vo, nói: "Tuy rằng thế lực sau lưng Bách Thảo Đường rất mạnh, nhưng không biết chủ tử chân chính là ai, nhưng mà Đông Phương gia tộc quả thật là chân thực tồn tại, vì không đắc tội Đông Phương gia tộc, ta chỉ có thể làm cho người ta đi Bách Thảo Đường mời Cố Nhược Vân về."
"Phụ thân, chuyện này để cho ta đi đi."
"Được."
Lão gia tử nhìn nhìn nhi tử của mình, khẽ gật đầu: "Vậy ngươi đi một chuyến, mặc kệ như thế nào, đều phải mang Cố Nhược Vân về!"
"Cha, gia gia, ta cũng muốn đi."
Cố Phán Phán vội vàng đứng dậy, ánh mắt có chút tức giận bất bình.
Đều do phế vật Cố Nhược Vân đáng chết kia, nếu không phải ả, làm sao bản thân có thể bị phụ thân đánh? Đến loại thời điểm này rồi ả thế mà lại vẫn còn muốn về nhà, quả thực là mơ tưởng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân kia trở về!
Thật hiển nhiên, từ đầu đến giờ Cố Phán Phán vẫn cho rằng Đông Phương Thiếu Trạch là người Cố Nhược Vân tìm đến, chính là vì để phụ thân của mình tự mình đi xin nàng trở về………..
"Không cho ngươi đi!" Cố lão gia tử nhướng mày, "Ngươi còn ngại bản thân thêm loạn không đủ nhiều sao? Lần này không cho phép ngươi đi theo cha ngươi hành động, ngoan ngoãn ở nhà ngốc cho ta, nơi nào cũng không cho đi!"
"Gia gia!" Cố Phán Phán oán hận dậm chân, không cam lòng cắn chặt môi.
Nhưng mà, Cố lão gia tử không để ý đến cảm xúc của nàng, phất tay với Cố Nhị gia, nói: "Thời gian không còn sớm, ngươi mau đi đi, miễn cho đến lúc đó Đông Phương gia tộc đến tìm phiền toái."
Phụ tử Cố gia đều nghĩ rất đơn giản, dù thế nào, Cố Nhị gia cũng là nhị thúc của Cố Nhược Vân, hắn tự mình đi đón nàng trở về, phỏng chừng nha đầu kia sẽ vui vui vẻ vẻ chạy trở về, càng là ở trong lòng mang ơn.
Nhưng mà thật hiển nhiên, mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng bọn họ dự tính………...
Lúc này, trong Bách Thảo Đường, Cố Nhị gia cười nói: "Triệu chưởng quỹ, ngươi liền dàn xếp một chút, để chúng ta gặp Cố Nhược Vân đi."
"Ta đã nói qua bao nhiêu lần, Cố Nhược Vân không ở Bách Thảo Đường chúng ta, mời các ngươi trở về đi."
"Câm miệng!"
Cố Nhị gia ‘ba’ một cái tát vung ở trên mặt Cố Phán Phán, tức giận quát: "Ngươi ngại bản thân chọc họa còn chưa đủ nhiều sao? Đông Phương thế gia là loại người nào? Cũng là chúng ta trêu chọc nổi? Ngươi khen ngược, ý đồ đến của đối phương vốn là không tốt, ngươi còn nói lời nói như vậy, càng là liên lụy Cố gia ta."
Từ nhỏ đến lớn, khi nào thì Cố Phán Phán bị người đánh qua? Huống chi đánh bản thân còn là phụ thân luôn yêu thương nàng.
"Tướng công, Phán Phán là nữ nhi của ngươi, làm sao ngươi có thể đối nàng như vậy?" Nhị phu nhân đau lòng ôm Cố Phán Phán vào trong ngực, "Nếu hắn muốn tìm Cố Nhược Vân, chúng ta đưa nàng cho hắn không phải là được rồi? Dù sao loại phế vật này Cố gia chúng ta không muốn nuôi, ai muốn thì người đó lấy đi."
Cố Nhị gia cười khổ một tiếng, chuyện này nào có dễ dàng như vậy? Cố Nhược Vân tính cách trở nên quật cường như vậy, làm sao có thể sẽ ngoan ngoãn theo bọn họ đi gặp Đông Phương Thiếu Trạch?
Hơn nữa, Đông Phương Thiếu Trạch là muốn nàng một sợi lông cũng không thiếu, bọn họ thế nào cũng không thể động thủ, nếu không nếu nàng tố cáo, chẳng phải là Cố gia liền chịu không nổi?
Rốt cục, Cố lão gia tử bình tĩnh trở lại, phân phó nói: "Người đâu, đi tìm hiểu tin tức của Cố Nhược Vân cho ta!"
"Vâng, Tướng Quân đại nhân."
Dù sao Cố gia ở Thanh Long Quốc cũng thế lực lớn, cơ sở ngầm cũng rất nhiều, vì vậy không đến một lát, thám tử được phái đi tìm hiểu tung tích của Cố Nhược Vân liền trở lại, càng mang đến một tin tức…………….
"Ngươi nói Cố Nhược Vân vào Bách Thảo Đường liền không có ra ngoài qua?"
Cố lão gia tử ánh mắt chuyển vòng vo, nói: "Tuy rằng thế lực sau lưng Bách Thảo Đường rất mạnh, nhưng không biết chủ tử chân chính là ai, nhưng mà Đông Phương gia tộc quả thật là chân thực tồn tại, vì không đắc tội Đông Phương gia tộc, ta chỉ có thể làm cho người ta đi Bách Thảo Đường mời Cố Nhược Vân về."
"Phụ thân, chuyện này để cho ta đi đi."
"Được."
Lão gia tử nhìn nhìn nhi tử của mình, khẽ gật đầu: "Vậy ngươi đi một chuyến, mặc kệ như thế nào, đều phải mang Cố Nhược Vân về!"
"Cha, gia gia, ta cũng muốn đi."
Cố Phán Phán vội vàng đứng dậy, ánh mắt có chút tức giận bất bình.
Đều do phế vật Cố Nhược Vân đáng chết kia, nếu không phải ả, làm sao bản thân có thể bị phụ thân đánh? Đến loại thời điểm này rồi ả thế mà lại vẫn còn muốn về nhà, quả thực là mơ tưởng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân kia trở về!
Thật hiển nhiên, từ đầu đến giờ Cố Phán Phán vẫn cho rằng Đông Phương Thiếu Trạch là người Cố Nhược Vân tìm đến, chính là vì để phụ thân của mình tự mình đi xin nàng trở về………..
"Không cho ngươi đi!" Cố lão gia tử nhướng mày, "Ngươi còn ngại bản thân thêm loạn không đủ nhiều sao? Lần này không cho phép ngươi đi theo cha ngươi hành động, ngoan ngoãn ở nhà ngốc cho ta, nơi nào cũng không cho đi!"
"Gia gia!" Cố Phán Phán oán hận dậm chân, không cam lòng cắn chặt môi.
Nhưng mà, Cố lão gia tử không để ý đến cảm xúc của nàng, phất tay với Cố Nhị gia, nói: "Thời gian không còn sớm, ngươi mau đi đi, miễn cho đến lúc đó Đông Phương gia tộc đến tìm phiền toái."
Phụ tử Cố gia đều nghĩ rất đơn giản, dù thế nào, Cố Nhị gia cũng là nhị thúc của Cố Nhược Vân, hắn tự mình đi đón nàng trở về, phỏng chừng nha đầu kia sẽ vui vui vẻ vẻ chạy trở về, càng là ở trong lòng mang ơn.
Nhưng mà thật hiển nhiên, mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng bọn họ dự tính………...
Lúc này, trong Bách Thảo Đường, Cố Nhị gia cười nói: "Triệu chưởng quỹ, ngươi liền dàn xếp một chút, để chúng ta gặp Cố Nhược Vân đi."
"Ta đã nói qua bao nhiêu lần, Cố Nhược Vân không ở Bách Thảo Đường chúng ta, mời các ngươi trở về đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.