Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1370: Khiêu khích 1
Tiêu Thất Gia
15/05/2019
“ Tộc trưởng, cho dù nha đầu kia thiên phú không
tồi, cũng là nữ nhi thánh nữ, nhưng mà thánh thú cao ngạo như thế há sẽ
bị người khác khống chế dễ dàng? Ta cảm thấy chúng ta vẫn không nên gắt
gao đem hy vọng đặt trên người nàng.”
Thiên Nhân trưởng lão nhíu nhíu mày.
Hắn thực thưởng thức nha đầu kia, nhưng cũng không đại biểu nàng có khả năng khống chế thánh thú Ẩn Môn! Bởi vì tính tình của thánh thú này không tốt, trong thiên hạ, nó cũng chỉ tương đối ngoan ngoãn ở trước mặt thánh nữ.
Tộc trưởng nhàn nhạt cười: “ Không thử xem sao biết nàng không được? Nàng là nữ nhi Ngọc nhi, thực lực khẳng định vượt qua Ngọc nhi, cho nên đối với nàng ta vẫn có tin tưởng rất lớn! Còn có, Thiên Nhân trưởng lão, vì khảo nghiệm nha đầu này, thân phận của nàng là nữ nhi thánh nữ không thể để người khác biết được, càng là không thế đối đãi quá đặc biệt với nàng! Bằng không, những người khác trong Ẩn Môn sẽ đoán ra thân phận đặc biệt của nàng, kể từ đó đồng nghĩa khảo nghiệm của nàng cũng sẽ đánh mất.”
“ Ta hiểu được,” Thiên Nhân trưởng lão thở dài nói, “ Ta sẽ dựa theo lời tộc trưởng mà làm, mà nàng có tư cách nhìn thấy thánh thú hay không, cũng phải nhìn xem nàng có thể thông qua khảo nghiệm.”
Rốt cuộc, tính tình thánh thú rất không tốt, nếu tùy tiện mang Cố Nhược Vân tiến đến gặp nó, tất nhiên sẽ chọc giận nó.
Vì thế tộc trưởng mới tiến hành khảo nghiệm trước, người duy nhất thông qua khảo nghiệm mới có thể nhìn thấy thánh thú.
“ Được, ngươi đi xuống đi,” tộc trưởng phất tay, nhàn nhạt nói, “ Chờ sau khi Cố Nhược Vân tiến vào trong tộc, không cần thiết phải đem nàng tới gặp ta, miễn cho những người khác bắt gặp được, ta muốn tự mình xem một chút năng lực của nha đầu này mạnh như thế nào! Đối với nàng, ta có tin tưởng rất lớn.”
Trên mặt tộc trưởng treo lên tươi cười, ngữ khí cũng ôn hòa đi rất nhiều.
Thật hiển nhiên, nàng vẫn rất xem trọng Cố Nhược Vân, hơn nữa nước phù sa không chảy ruộng ngoài, không phải sao? Tốt xấu gì Đông Phương Ngọc cũng là đệ tử của nàng, tự nhiên cũng hy vọng nữ nhi nàng có thể thành công không chế thánh thú!
..................
Hôm sau, nắng mới lên, trước của Ẩn Môn, hai gã đệ tử vẫn như cũ bảo hộ tại đây, chỉ là giờ phút này cả hai có chút hưng phấn, bởi vì Thiên Nhân trưởng lão bên trong Ẩn Môn từ trước đến nay đều là thần long không thấy đầu thế nhưng lại xuất hiện! Lại còn hình như đang chờ người nào.
Nhưng cũng không gây trở ngại cho hai cái đệ tử dang hướng Thiên Nhân trưởng lão lôi kéo làm quen, phải biết rằng cơ hội có thể nhìn thấy tộc trưởng quả thực rất ít, nếu chính mình có thể lấy lòng Thiên Nhân trưởng lão, nói không chừng có thể rời khỏi cửa lớn, không còn phải chờ đợi người khác ở chỗ này.
Thiên Nhân trưởng lão lại là một bộ dáng thất thần, ánh mắt không ngừng hướng về chân núi phía xa, cũng không nghe rõ hai tên gia hỏa này đang nói cái gì, chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu, tùy tiện nói hai câu qua loa.
Nhưng mà khi nghe thấy hai câu này, lại làm hai gã đệ tử thụ sủng nhược kinh, hận không thể đi lên quỳ lạy.
Ban đầu, Thiên Nhân trưởng lão tính toán phái người đi đón Cố Nhược Vân, rồi lại sợ kẻ không có mắt làm nàng tức giận, cho nên suy nghĩ nửa ngày, vẫn là tự mình tiến đến cho an toàn.
Huống chi, nha đầu này thân là quán quân khảo hạch, bản thân mình tiến đến tiếp đãi hẳn không sai, cũng sẽ không bại lộ thân phận của nàng.
Đang lúc Thiên Nhân trưởng lão nôn nóng chờ đợi hết sức, vài đạo thân ảnh khoan thai tới muộn, làm đôi mắt hắn bỗng nhiên sáng lên một chút vội vàng tiến lên nghênh đón.
Cùng lúc đó, hai gã đệ tử canh cửa cũng phát hiện Cố Nhược Vân đi tới, tức khắc nhíu mày.
Bọn người kia như thế nào lại tới nữa? Chẳng lẽ bọn họ không lẫn vào được trong Ẩn Môn thì thề không bỏ qua? Hơn nữa, hiện giờ Thiên Nhân trưởng lão còn ở nơi này, nếu chính mình không cẩn thận để bọn người kia tiến vào Ẩn Môn, khẳng định trưởng lão sẽ gán cho tội danh làm việc tắc trách!
Nghĩ đến đây, hai gã đệ tử Ẩn Môn có chút bực bội, cười lạnh muốn mở miệng, trong phút chốc lại phát hiện Thiên Nhân trưởng lão hướng Cố Nhược Vân đi đến.
Bọn họ ngây ngẩn cả người, ánh mắt kinh ngạc của bọn họ chuyển động theo Thiên Nhân trưởng lão.
Thiên Nhân trưởng lão nhíu nhíu mày.
Hắn thực thưởng thức nha đầu kia, nhưng cũng không đại biểu nàng có khả năng khống chế thánh thú Ẩn Môn! Bởi vì tính tình của thánh thú này không tốt, trong thiên hạ, nó cũng chỉ tương đối ngoan ngoãn ở trước mặt thánh nữ.
Tộc trưởng nhàn nhạt cười: “ Không thử xem sao biết nàng không được? Nàng là nữ nhi Ngọc nhi, thực lực khẳng định vượt qua Ngọc nhi, cho nên đối với nàng ta vẫn có tin tưởng rất lớn! Còn có, Thiên Nhân trưởng lão, vì khảo nghiệm nha đầu này, thân phận của nàng là nữ nhi thánh nữ không thể để người khác biết được, càng là không thế đối đãi quá đặc biệt với nàng! Bằng không, những người khác trong Ẩn Môn sẽ đoán ra thân phận đặc biệt của nàng, kể từ đó đồng nghĩa khảo nghiệm của nàng cũng sẽ đánh mất.”
“ Ta hiểu được,” Thiên Nhân trưởng lão thở dài nói, “ Ta sẽ dựa theo lời tộc trưởng mà làm, mà nàng có tư cách nhìn thấy thánh thú hay không, cũng phải nhìn xem nàng có thể thông qua khảo nghiệm.”
Rốt cuộc, tính tình thánh thú rất không tốt, nếu tùy tiện mang Cố Nhược Vân tiến đến gặp nó, tất nhiên sẽ chọc giận nó.
Vì thế tộc trưởng mới tiến hành khảo nghiệm trước, người duy nhất thông qua khảo nghiệm mới có thể nhìn thấy thánh thú.
“ Được, ngươi đi xuống đi,” tộc trưởng phất tay, nhàn nhạt nói, “ Chờ sau khi Cố Nhược Vân tiến vào trong tộc, không cần thiết phải đem nàng tới gặp ta, miễn cho những người khác bắt gặp được, ta muốn tự mình xem một chút năng lực của nha đầu này mạnh như thế nào! Đối với nàng, ta có tin tưởng rất lớn.”
Trên mặt tộc trưởng treo lên tươi cười, ngữ khí cũng ôn hòa đi rất nhiều.
Thật hiển nhiên, nàng vẫn rất xem trọng Cố Nhược Vân, hơn nữa nước phù sa không chảy ruộng ngoài, không phải sao? Tốt xấu gì Đông Phương Ngọc cũng là đệ tử của nàng, tự nhiên cũng hy vọng nữ nhi nàng có thể thành công không chế thánh thú!
..................
Hôm sau, nắng mới lên, trước của Ẩn Môn, hai gã đệ tử vẫn như cũ bảo hộ tại đây, chỉ là giờ phút này cả hai có chút hưng phấn, bởi vì Thiên Nhân trưởng lão bên trong Ẩn Môn từ trước đến nay đều là thần long không thấy đầu thế nhưng lại xuất hiện! Lại còn hình như đang chờ người nào.
Nhưng cũng không gây trở ngại cho hai cái đệ tử dang hướng Thiên Nhân trưởng lão lôi kéo làm quen, phải biết rằng cơ hội có thể nhìn thấy tộc trưởng quả thực rất ít, nếu chính mình có thể lấy lòng Thiên Nhân trưởng lão, nói không chừng có thể rời khỏi cửa lớn, không còn phải chờ đợi người khác ở chỗ này.
Thiên Nhân trưởng lão lại là một bộ dáng thất thần, ánh mắt không ngừng hướng về chân núi phía xa, cũng không nghe rõ hai tên gia hỏa này đang nói cái gì, chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu, tùy tiện nói hai câu qua loa.
Nhưng mà khi nghe thấy hai câu này, lại làm hai gã đệ tử thụ sủng nhược kinh, hận không thể đi lên quỳ lạy.
Ban đầu, Thiên Nhân trưởng lão tính toán phái người đi đón Cố Nhược Vân, rồi lại sợ kẻ không có mắt làm nàng tức giận, cho nên suy nghĩ nửa ngày, vẫn là tự mình tiến đến cho an toàn.
Huống chi, nha đầu này thân là quán quân khảo hạch, bản thân mình tiến đến tiếp đãi hẳn không sai, cũng sẽ không bại lộ thân phận của nàng.
Đang lúc Thiên Nhân trưởng lão nôn nóng chờ đợi hết sức, vài đạo thân ảnh khoan thai tới muộn, làm đôi mắt hắn bỗng nhiên sáng lên một chút vội vàng tiến lên nghênh đón.
Cùng lúc đó, hai gã đệ tử canh cửa cũng phát hiện Cố Nhược Vân đi tới, tức khắc nhíu mày.
Bọn người kia như thế nào lại tới nữa? Chẳng lẽ bọn họ không lẫn vào được trong Ẩn Môn thì thề không bỏ qua? Hơn nữa, hiện giờ Thiên Nhân trưởng lão còn ở nơi này, nếu chính mình không cẩn thận để bọn người kia tiến vào Ẩn Môn, khẳng định trưởng lão sẽ gán cho tội danh làm việc tắc trách!
Nghĩ đến đây, hai gã đệ tử Ẩn Môn có chút bực bội, cười lạnh muốn mở miệng, trong phút chốc lại phát hiện Thiên Nhân trưởng lão hướng Cố Nhược Vân đi đến.
Bọn họ ngây ngẩn cả người, ánh mắt kinh ngạc của bọn họ chuyển động theo Thiên Nhân trưởng lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.