Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1665: Lại về Ẩn Môn (hai mươi)
Tiêu Thất Gia
04/09/2020
Edit: kaylee
"Ta thấy trong lòng Ôn Nguyệt cũng không hoàn toàn buông con, nàng chỉ là bức bách bản thân làm muội muội của con." Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ than một tiếng.
Nàng thân là nữ nhân, tự nhiên càng hiểu rõ Ôn Nguyệt hơn Cố Sanh Tiêu.
Cũng chính là bởi vì Ôn Nguyệt cầm được thì buông được, nàng mới thưởng thức nha đầu kia.
"Nương, nếu nàng thật sự bức bách mình coi con là huynh trưởng, thì còn cái gì không tốt?" Cố Sanh Tiêu nở một nụ cười: "Dù sao có gả cho con, con cũng không yêu nàng."
"Con đứa nhỏ này, mẫu thân chính là lo lắng hôn nhân đại sự của ngươi mà thôi, qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn cô độc, không ai làm bạn," Đông Phương Ngọc cười khổ nói: "Đúng rồi, Tá Thượng Thần trong lời nói lúc trước của Vân Nhi là ai? Có vẻ nghe khẩu khí của nàng, quan hệ của hai người các con..."
"Nương, Tá Thượng Thần là nam nhân!"
Cố Sanh Tiêu càng bất đắc dĩ.
Nam nhân?
Đông Phương Ngọc sửng sốt, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy Cố Sanh Tiêu không có thú thê (cưới vợ), là vì hắn yêu nam nhân?
Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Nếu con thích, cho dù đối phương là nam nhân, mẫu thân cũng nhận."
Giống như thiên lôi cuồn cuộn, Cố Sanh Tiêu ngốc ở tại chỗ.
Lão nương nhà mình vì làm cho hắn thú thê, không tiếc làm hắn cưới một người nam nhân?
Chỉ cần vừa nghĩ đến tình cảnh mình cưới Tá Thượng Thần, Cố Sanh Tiêu đã cảm thấy lông tóc dựng đứng, da gà đều nổi lên.
"Được rồi, nương, chờ khi nào con gặp ý trung nhân, con nhất định sẽ mang về cho người xem trước," Cố Sanh Tiêu vội vàng giải thích nói: "Về phần quan hệ của con và Tá Thượng Thần... Người cũng đừng ghê tởm con, tuy rằng nhiều năm như vậy con vẫn cô độc, nhưng mà con xác định con thích là nữ nhân! Không phải là nam nhân!"
Đông Phương Ngọc còn muốn nói gì, lại bị Cố Sanh Tiêu không kiên nhẫn đẩy về phía ngoài cửa.
"Sanh Tiêu."
Đến cửa, Đông Phương Ngọc quay đầu nhìn về phía Cố Sanh Tiêu, nói: "Được rồi, mẫu thân không bức con, chỉ cần con coi trọng ai, lập tức mang về để mẫu thân nhìn một cái, cũng miễn cho mẫu thân lo lắng vì chuyện của con! Yêu cầu của ta đối với nhi tức (con dâu) rất đơn giản, không nhất định phải thân phận cao quý, cũng không nhất định phải tuổi trẻ xinh đẹp, càng không nhất định phải là nữ nhân! Chỉ cần là người sống là được!"
Yêu cầu này quả thật rất đơn giản.
Chỉ cần là người sống là được, chẳng sợ đối phương không phải nữ nhân đều không có quan hệ...
Khóe miệng Cố Sanh Tiêu nhịn không được run rẩy một chút, xem ra mẫu thân đã nhận định hắn không thú thê là vì hắn thích nam nhân.
"Đúng rồi..." Đông Phương Ngọc giống như nghĩ tới cái gì, lại tiếp tục nói một câu: "Dù đối phương không phải người cũng không sao! Dù sao thiên phú của bán thú nhân rất là cường đại, hơn nữa, lấy địa vị hiện tại của phụ mẫu con, cũng không có người dám đánh chủ ý lên tôn nhi của chúng ta, con yên tâm là được!"
Cố Sanh Tiêu có chút đau đầu xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ nói: "Nương, con đáp ứng người, chờ sau khi tiểu muội cứu Tá Thượng Thần ra, ta sẽ đi tìm bạn lữ của con, được không?"
"Quả nhiên, ta đã nói quan hệ của con và Tá Thượng Thần kia không bình thường, nếu không vì sao phải chờ sau khi cứu hắn ra con mới đi tìm bạn lữ?"
"..."
Cố Sanh Tiêu không biết nên nói cái gì.
Vừa rồi hắn hoàn toàn chỉ là lấy cớ mà thôi, chính là vì để ngừa mấy ngày nay mẫu thân ghé vào lỗ tai hắn tiếp tục lải nhải, lại không nghĩ rằng, lão nương nhà mình lại cho rằng hắn và Tá Thượng Thần là quan hệ tình lữ...
Này có khả năng sao?
"Nương, con là lo lắng an nguy của tiểu muội, không có tâm tư này! Chờ sau khi nàng trở lại, ta sẽ đi lo lắng chung thân đại sự của mình, như thế người đã vừa lòng?"
Đông Phương Ngọc gật gật đầu: "Được, nhớ kỹ lời con đáp ứng mẫu thân, nếu không, ta sẽ tự thân xuất mã tìm bạn lữ thích hợp cho con."
"Ta thấy trong lòng Ôn Nguyệt cũng không hoàn toàn buông con, nàng chỉ là bức bách bản thân làm muội muội của con." Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ than một tiếng.
Nàng thân là nữ nhân, tự nhiên càng hiểu rõ Ôn Nguyệt hơn Cố Sanh Tiêu.
Cũng chính là bởi vì Ôn Nguyệt cầm được thì buông được, nàng mới thưởng thức nha đầu kia.
"Nương, nếu nàng thật sự bức bách mình coi con là huynh trưởng, thì còn cái gì không tốt?" Cố Sanh Tiêu nở một nụ cười: "Dù sao có gả cho con, con cũng không yêu nàng."
"Con đứa nhỏ này, mẫu thân chính là lo lắng hôn nhân đại sự của ngươi mà thôi, qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn cô độc, không ai làm bạn," Đông Phương Ngọc cười khổ nói: "Đúng rồi, Tá Thượng Thần trong lời nói lúc trước của Vân Nhi là ai? Có vẻ nghe khẩu khí của nàng, quan hệ của hai người các con..."
"Nương, Tá Thượng Thần là nam nhân!"
Cố Sanh Tiêu càng bất đắc dĩ.
Nam nhân?
Đông Phương Ngọc sửng sốt, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy Cố Sanh Tiêu không có thú thê (cưới vợ), là vì hắn yêu nam nhân?
Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Nếu con thích, cho dù đối phương là nam nhân, mẫu thân cũng nhận."
Giống như thiên lôi cuồn cuộn, Cố Sanh Tiêu ngốc ở tại chỗ.
Lão nương nhà mình vì làm cho hắn thú thê, không tiếc làm hắn cưới một người nam nhân?
Chỉ cần vừa nghĩ đến tình cảnh mình cưới Tá Thượng Thần, Cố Sanh Tiêu đã cảm thấy lông tóc dựng đứng, da gà đều nổi lên.
"Được rồi, nương, chờ khi nào con gặp ý trung nhân, con nhất định sẽ mang về cho người xem trước," Cố Sanh Tiêu vội vàng giải thích nói: "Về phần quan hệ của con và Tá Thượng Thần... Người cũng đừng ghê tởm con, tuy rằng nhiều năm như vậy con vẫn cô độc, nhưng mà con xác định con thích là nữ nhân! Không phải là nam nhân!"
Đông Phương Ngọc còn muốn nói gì, lại bị Cố Sanh Tiêu không kiên nhẫn đẩy về phía ngoài cửa.
"Sanh Tiêu."
Đến cửa, Đông Phương Ngọc quay đầu nhìn về phía Cố Sanh Tiêu, nói: "Được rồi, mẫu thân không bức con, chỉ cần con coi trọng ai, lập tức mang về để mẫu thân nhìn một cái, cũng miễn cho mẫu thân lo lắng vì chuyện của con! Yêu cầu của ta đối với nhi tức (con dâu) rất đơn giản, không nhất định phải thân phận cao quý, cũng không nhất định phải tuổi trẻ xinh đẹp, càng không nhất định phải là nữ nhân! Chỉ cần là người sống là được!"
Yêu cầu này quả thật rất đơn giản.
Chỉ cần là người sống là được, chẳng sợ đối phương không phải nữ nhân đều không có quan hệ...
Khóe miệng Cố Sanh Tiêu nhịn không được run rẩy một chút, xem ra mẫu thân đã nhận định hắn không thú thê là vì hắn thích nam nhân.
"Đúng rồi..." Đông Phương Ngọc giống như nghĩ tới cái gì, lại tiếp tục nói một câu: "Dù đối phương không phải người cũng không sao! Dù sao thiên phú của bán thú nhân rất là cường đại, hơn nữa, lấy địa vị hiện tại của phụ mẫu con, cũng không có người dám đánh chủ ý lên tôn nhi của chúng ta, con yên tâm là được!"
Cố Sanh Tiêu có chút đau đầu xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ nói: "Nương, con đáp ứng người, chờ sau khi tiểu muội cứu Tá Thượng Thần ra, ta sẽ đi tìm bạn lữ của con, được không?"
"Quả nhiên, ta đã nói quan hệ của con và Tá Thượng Thần kia không bình thường, nếu không vì sao phải chờ sau khi cứu hắn ra con mới đi tìm bạn lữ?"
"..."
Cố Sanh Tiêu không biết nên nói cái gì.
Vừa rồi hắn hoàn toàn chỉ là lấy cớ mà thôi, chính là vì để ngừa mấy ngày nay mẫu thân ghé vào lỗ tai hắn tiếp tục lải nhải, lại không nghĩ rằng, lão nương nhà mình lại cho rằng hắn và Tá Thượng Thần là quan hệ tình lữ...
Này có khả năng sao?
"Nương, con là lo lắng an nguy của tiểu muội, không có tâm tư này! Chờ sau khi nàng trở lại, ta sẽ đi lo lắng chung thân đại sự của mình, như thế người đã vừa lòng?"
Đông Phương Ngọc gật gật đầu: "Được, nhớ kỹ lời con đáp ứng mẫu thân, nếu không, ta sẽ tự thân xuất mã tìm bạn lữ thích hợp cho con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.