Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1646: Lại về Ẩn Môn (một)
Tiêu Thất Gia
31/08/2020
Edit: kaylee
Cố Nhược Vân chậm rãi thu tay, mắt lạnh nhìn sắc mặt càng khó coi của Lâm Dương.
"Ta không cho ngươi chết, ngươi tuyệt không chết được!"
Dưới tình hình bình thường, Cố Nhược Vân không dùng loại thủ đoạn này đối phó Lâm Dương, nhưng chính là vì Lâm Dương trợ giúp Lâm Tuyết dụ - dỗ phụ thân, xúc phạm đến cấm kỵ của nàng, nàng mới có thể tàn nhẫn như vậy.
Đối với nàng không có gì quan trọng hơn phụ mẫu! Cho dù Lâm Tuyết không đắc thủ, cũng nàng tuyệt đối không nhẫn nhịn được.
"Cha, đến lúc đó người phái vài người trông chừng bọn họ, để ngừa bọn họ tự sát."
Cố Nhược Vân không còn có liếc mắt nhìn Lâm Dương nhiều một cái, nàng thu hồi ánh mắt, tầm mắt chuyển về phía Hồng Liên Lĩnh chủ, nói.
"Yên tâm đi, Vân Nhi, chuyện này để phụ thân làm."
Hồng Liên Lĩnh chủ dịu dàng nhìn Cố Nhược Vân, khi nhìn về phía huynh muội Lâm Dương, trong mắt của hắn là vẻ lãnh khốc: "Ta đã sớm cảnh cáo các ngươi, nhưng mà các ngươi lại tùy ý làm bậy, một khi đã như vậy, cũng đừng trách bản Lĩnh chủ vô tình, người tới, bắt hai người bọn họ đi."
"Vâng! Lĩnh chủ đại nhân."
Nghe vậy, nhóm hộ vệ đứng ở bên người Hồng Liên Lĩnh chủ đều tiến lên, áp huynh muội Lâm gia đã trở nên si ngốc đi xuống.
Sau khi bọn hắn rời khỏi, thư phòng lại khôi phục yên tĩnh, chỉ có xiêm y lung tung trên đất kia hiện ra tất cả trải qua vừa rồi...
"Vân Nhi, thời gian không còn sớm, các con trở về nghỉ ngơi đi."
Hồng Liên Lĩnh chủ quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, vẻ lãnh khốc đã chuyển thành ý cười dịu dàng: "Chuyện kế tiếp, ta sẽ xử lý."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, không có lại nói thêm cái gì, cùng Thiên Bắc Dạ xoay người rời đi nơi này, theo bọn họ rời đi, Hồng Liên Lĩnh chủ cũng ôm lấy Đông Phương Ngọc đi tới phương hướng phòng ngủ.
...
Ở trong Hồng Liên Lĩnh, Cố Nhược Vân ngẩn ngơ chính là nửa tháng. Trong nửa tháng này, Tá Thượng Thần phái người đưa dược liệu cuối cùng cần để luyện đan dược giải trừ thể chất con rối tới, hắn lại không xuất hiện, như thế làm cho trong lòng Cố Nhược Vân dâng lên một loại cảm giác không tốt, luôn có chút bất an.
Trừ này đó ra, Hồng Liên Lĩnh chủ luôn luôn muốn giao tất cả quyền to lãnh địa cho Cố Nhược Vân, nhưng mà Cố Nhược Vân lại cự tuyệt, cuối cùng, vẫn là Đông Phương Ngọc đưa ra đề nghị để cho Cố Nhược Vân trở thành thiếu Lĩnh chủ trước.
Như thế, Cố Nhược Vân không có cự tuyệt.
Một ngày này, Đông Phương Ngọc đang nói chuyện gì đó với Cố Nhược Vân, lại đsung vào lúc này, một gã hộ vệ vội vội vàng vàng chạy vào, sắc mặt của hắn mang theo vẻ cấp bách, sốt ruột nói: "Phu nhân, đã có tin tức của thiếu gia."
"Cái gì?"
Đông Phương Ngọc đột nhiên đứng lên, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ trà đầy kích động: "Thanh Lâm, ngươi nói cái gì, có tin tức của Sanh Tiêu?"
"Không sai," Tên hộ vệ tên là Thanh Lâm kia gật gật đầu: "Người của chúng ta vẫn luôn chờ đợi ở phụ cận Ôn gia, hiện giờ đã có được tin tức chuẩn xác, thiếu gia xuất hiện tại Ôn gia! Chỉ là có vẻ tình huống của thiếu gia không quá tốt..."
"Ta hiểu được, Thanh Lâm, ngươi đi xuống trước đi."
Đông Phương Ngọc hít vào một hơi thật sâu, mới ngăn chặn vội vàng trong lòng, nàng quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Vân Nhi, hiện tại chúng ta cần đi Ôn gia!"
"Vâng," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Nương, hiện tại cha không ở bên trong phủ, người chờ hắn trở về rồi các người cùng nhau tiến đến Ôn gia, ta và tiểu Dạ đi trước một bước."
"Vậy con trên đường cẩn thận."
Đối với tin tức của Cố Sanh Tiêu, trong lòng hai mẫu tử đều tràn ngập kích động, Đông Phương Ngọc càng là muốn đi theo Cố Nhược Vân cùng nhau đi Ôn gia trước, nhưng mà nàng hiểu rõ, nàng phải chờ Hồng Liên Lĩnh chủ trở về.
Cố Nhược Vân chậm rãi thu tay, mắt lạnh nhìn sắc mặt càng khó coi của Lâm Dương.
"Ta không cho ngươi chết, ngươi tuyệt không chết được!"
Dưới tình hình bình thường, Cố Nhược Vân không dùng loại thủ đoạn này đối phó Lâm Dương, nhưng chính là vì Lâm Dương trợ giúp Lâm Tuyết dụ - dỗ phụ thân, xúc phạm đến cấm kỵ của nàng, nàng mới có thể tàn nhẫn như vậy.
Đối với nàng không có gì quan trọng hơn phụ mẫu! Cho dù Lâm Tuyết không đắc thủ, cũng nàng tuyệt đối không nhẫn nhịn được.
"Cha, đến lúc đó người phái vài người trông chừng bọn họ, để ngừa bọn họ tự sát."
Cố Nhược Vân không còn có liếc mắt nhìn Lâm Dương nhiều một cái, nàng thu hồi ánh mắt, tầm mắt chuyển về phía Hồng Liên Lĩnh chủ, nói.
"Yên tâm đi, Vân Nhi, chuyện này để phụ thân làm."
Hồng Liên Lĩnh chủ dịu dàng nhìn Cố Nhược Vân, khi nhìn về phía huynh muội Lâm Dương, trong mắt của hắn là vẻ lãnh khốc: "Ta đã sớm cảnh cáo các ngươi, nhưng mà các ngươi lại tùy ý làm bậy, một khi đã như vậy, cũng đừng trách bản Lĩnh chủ vô tình, người tới, bắt hai người bọn họ đi."
"Vâng! Lĩnh chủ đại nhân."
Nghe vậy, nhóm hộ vệ đứng ở bên người Hồng Liên Lĩnh chủ đều tiến lên, áp huynh muội Lâm gia đã trở nên si ngốc đi xuống.
Sau khi bọn hắn rời khỏi, thư phòng lại khôi phục yên tĩnh, chỉ có xiêm y lung tung trên đất kia hiện ra tất cả trải qua vừa rồi...
"Vân Nhi, thời gian không còn sớm, các con trở về nghỉ ngơi đi."
Hồng Liên Lĩnh chủ quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, vẻ lãnh khốc đã chuyển thành ý cười dịu dàng: "Chuyện kế tiếp, ta sẽ xử lý."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, không có lại nói thêm cái gì, cùng Thiên Bắc Dạ xoay người rời đi nơi này, theo bọn họ rời đi, Hồng Liên Lĩnh chủ cũng ôm lấy Đông Phương Ngọc đi tới phương hướng phòng ngủ.
...
Ở trong Hồng Liên Lĩnh, Cố Nhược Vân ngẩn ngơ chính là nửa tháng. Trong nửa tháng này, Tá Thượng Thần phái người đưa dược liệu cuối cùng cần để luyện đan dược giải trừ thể chất con rối tới, hắn lại không xuất hiện, như thế làm cho trong lòng Cố Nhược Vân dâng lên một loại cảm giác không tốt, luôn có chút bất an.
Trừ này đó ra, Hồng Liên Lĩnh chủ luôn luôn muốn giao tất cả quyền to lãnh địa cho Cố Nhược Vân, nhưng mà Cố Nhược Vân lại cự tuyệt, cuối cùng, vẫn là Đông Phương Ngọc đưa ra đề nghị để cho Cố Nhược Vân trở thành thiếu Lĩnh chủ trước.
Như thế, Cố Nhược Vân không có cự tuyệt.
Một ngày này, Đông Phương Ngọc đang nói chuyện gì đó với Cố Nhược Vân, lại đsung vào lúc này, một gã hộ vệ vội vội vàng vàng chạy vào, sắc mặt của hắn mang theo vẻ cấp bách, sốt ruột nói: "Phu nhân, đã có tin tức của thiếu gia."
"Cái gì?"
Đông Phương Ngọc đột nhiên đứng lên, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ trà đầy kích động: "Thanh Lâm, ngươi nói cái gì, có tin tức của Sanh Tiêu?"
"Không sai," Tên hộ vệ tên là Thanh Lâm kia gật gật đầu: "Người của chúng ta vẫn luôn chờ đợi ở phụ cận Ôn gia, hiện giờ đã có được tin tức chuẩn xác, thiếu gia xuất hiện tại Ôn gia! Chỉ là có vẻ tình huống của thiếu gia không quá tốt..."
"Ta hiểu được, Thanh Lâm, ngươi đi xuống trước đi."
Đông Phương Ngọc hít vào một hơi thật sâu, mới ngăn chặn vội vàng trong lòng, nàng quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Vân Nhi, hiện tại chúng ta cần đi Ôn gia!"
"Vâng," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Nương, hiện tại cha không ở bên trong phủ, người chờ hắn trở về rồi các người cùng nhau tiến đến Ôn gia, ta và tiểu Dạ đi trước một bước."
"Vậy con trên đường cẩn thận."
Đối với tin tức của Cố Sanh Tiêu, trong lòng hai mẫu tử đều tràn ngập kích động, Đông Phương Ngọc càng là muốn đi theo Cố Nhược Vân cùng nhau đi Ôn gia trước, nhưng mà nàng hiểu rõ, nàng phải chờ Hồng Liên Lĩnh chủ trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.