Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1241: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 7
Tiêu Thất Gia
29/03/2019
" Lăn!"
Âm thanh lãnh khốc của nam nhân, khí phách gầm ra tiếng vang tận trời xanh.
Trên mặt Nguyệt Linh nâng lên tươi cười: " Hồng Liên lĩnh chủ hà tất phải tức giận như vậy? nếu ngươi đi theo ta, đảm bảo ta mạnh hơn sơ với người ngươi nhớ nhung! Ta cũng sẽ để nữ nhi ngươi có cơ hội gia nhập Mị Tông ta, hơn nữa trở thành đệ tử đích truyền, chỗ tốt nhiều như thế, không bằng ngươi suy xét thật tốt, bất quá một nữ nhân mà thôi, không đáng để ngươi từ bỏ tiền đồ."
Nghe Nguyệt Linh nói, trên mặt Cố Nhược Vân treo lên cười lạnh, trong con ngươi thanh lãnh xuất hiện tầng tầng sát khí.
Rất rõ ràng, nàng đã xúc phạm đến điểm chết của Cố Nhược Vân.
" ha ha, các ngươi thấy ta không ở đây, nhìn trộm nam nhân ta, chẳng lẽ khi dễ ta chết không thành?"
Vào lúc này, một đạo âm thanh lãnh đạm xẹt qua chân trời, bỗng nhiên rơi vào trong tai mọi người.
Sau khi nghe thấy âm thanh này, thân thể Hồng Liên lĩnh chủ cứng lại một khắc, hắn ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt hướng về nơi phát ra âm thanh, động tác kia cực kỳ cẩn thận, sợ là chính mình nghe lầm.
Hoặc là một giấc mộng......
Trong hư không, một bạch y nữ tử như tiên nhân trong tranh xuất hiện trong cặp mắt kia.
Ánh mắt hắn không còn lãnh khốc, trong con ngươi màu đen dần dần lan tràn kích động..........
Không biết bao nhiêu đêm hắn mơ tưởng, dung nhan kia đều xuất hiện trong giấc mơ của hắn, nhưng sau khi hắn tỉnh lại chỉ thấy hư không trống trải cùng tịch mịch cô đơn, không có nàng, hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô tận.....
Hơn hai mươi năm!
Ai có thể nghĩ đến, mất đi nàng hơn hai mươi năm, bản thân mình đã vượt qua như thế nào?
Nếu không nhờ một phần tưởng niệm kia chống đỡ, sợ là hắn đã sớm từ bỏ!
Đôi môi Hồng Liên lĩnh chủ động vài cái, muốn mở miệng gọi tên nữ nhân, nhưng lại sợ đây là một giấc mộng, nếu mình kêu lên nói không chừng nàng liền biến mất!
Mà nếu đây thực sự là giấc mộng, hắn tình nguyện cả đời không tỉnh lại, chỉ cần có thể đứng xa xa nhìn nàng, như vậy liền đủ rồi.
" Ngươi là ai?"
Con ngươi Nguyệt Linh lạnh lùng, nhìn nữ tử trong hư không hỏi.
" Ngươi nhìn trộm nam nhân ta, còn hỏi ta là ai?" bạch y nữ tử nhàn nhạt nâng khóe môi, trên dung nhan tuyệt mỹ bao trùm một tầng băng sương, con ngươi từ trên người Nguyệt Linh chuyển hướng dời về phía Hồng Liên lĩnh chủ cùng Cố Nhược Vân chỗ không xa.
" Thiên ca!"
Nàng từ trong hư không hạ xuống, bước nhẹ nhàng uyển chuyển đi về hướng nam nhân.
Băng sương tan đi, trên người nữ tử giống như bao phủ một tầng nhu hòa, mục tiêu của mọi người, tất cả ánh mắt ở đây không tự chủ được đều nhìn nàng.
" Rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi, Thien ca...."
Thời điểm nàng đi đến trước mặt Hồng Liên lĩnh chủ, bạch y nữ tử dừng bước chân, mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt thâm tình nhìn nam nhân trước mặt.
Nam tử run rẩy vươn tay, muốn vuốt ve khuôn mặt nữ tử nhưng lại sợ hãi nàng biến mất, không dám đem bàn tay to thô ráp kia chạm vào mặt nàng, đôi mắt tràn đầy si tình không chớp nhìn nàng, tựa hồ nhìn thế nào đều không đủ.
" Thiên ca, chúng ta hơn hai mươi năm không gặp, ngươi không có gì muốn nói cùng ta sao?"
Bạch y nữ tử nhẹ nhàng cười, nàng bắt lấy bàn tay Hồng Liên lĩnh chủ, đem tay hắn đặt trên mặt mình.
Giờ khắc này, nàng cảm nhận rõ ràng bàn tay nam nhân run rẩy lợi hại, trong lòng của hắn cũng giống như thế.
" Ngọc nhi........."
Hồng Liên lĩnh chủ nhẹ nhàng nỉ non thành tiếng, trong âm thanh kia vẫn như cũ mang theo run rẩy: " Thật là ngươi sao? Ngọc nhi......."
Âm thanh lãnh khốc của nam nhân, khí phách gầm ra tiếng vang tận trời xanh.
Trên mặt Nguyệt Linh nâng lên tươi cười: " Hồng Liên lĩnh chủ hà tất phải tức giận như vậy? nếu ngươi đi theo ta, đảm bảo ta mạnh hơn sơ với người ngươi nhớ nhung! Ta cũng sẽ để nữ nhi ngươi có cơ hội gia nhập Mị Tông ta, hơn nữa trở thành đệ tử đích truyền, chỗ tốt nhiều như thế, không bằng ngươi suy xét thật tốt, bất quá một nữ nhân mà thôi, không đáng để ngươi từ bỏ tiền đồ."
Nghe Nguyệt Linh nói, trên mặt Cố Nhược Vân treo lên cười lạnh, trong con ngươi thanh lãnh xuất hiện tầng tầng sát khí.
Rất rõ ràng, nàng đã xúc phạm đến điểm chết của Cố Nhược Vân.
" ha ha, các ngươi thấy ta không ở đây, nhìn trộm nam nhân ta, chẳng lẽ khi dễ ta chết không thành?"
Vào lúc này, một đạo âm thanh lãnh đạm xẹt qua chân trời, bỗng nhiên rơi vào trong tai mọi người.
Sau khi nghe thấy âm thanh này, thân thể Hồng Liên lĩnh chủ cứng lại một khắc, hắn ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt hướng về nơi phát ra âm thanh, động tác kia cực kỳ cẩn thận, sợ là chính mình nghe lầm.
Hoặc là một giấc mộng......
Trong hư không, một bạch y nữ tử như tiên nhân trong tranh xuất hiện trong cặp mắt kia.
Ánh mắt hắn không còn lãnh khốc, trong con ngươi màu đen dần dần lan tràn kích động..........
Không biết bao nhiêu đêm hắn mơ tưởng, dung nhan kia đều xuất hiện trong giấc mơ của hắn, nhưng sau khi hắn tỉnh lại chỉ thấy hư không trống trải cùng tịch mịch cô đơn, không có nàng, hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô tận.....
Hơn hai mươi năm!
Ai có thể nghĩ đến, mất đi nàng hơn hai mươi năm, bản thân mình đã vượt qua như thế nào?
Nếu không nhờ một phần tưởng niệm kia chống đỡ, sợ là hắn đã sớm từ bỏ!
Đôi môi Hồng Liên lĩnh chủ động vài cái, muốn mở miệng gọi tên nữ nhân, nhưng lại sợ đây là một giấc mộng, nếu mình kêu lên nói không chừng nàng liền biến mất!
Mà nếu đây thực sự là giấc mộng, hắn tình nguyện cả đời không tỉnh lại, chỉ cần có thể đứng xa xa nhìn nàng, như vậy liền đủ rồi.
" Ngươi là ai?"
Con ngươi Nguyệt Linh lạnh lùng, nhìn nữ tử trong hư không hỏi.
" Ngươi nhìn trộm nam nhân ta, còn hỏi ta là ai?" bạch y nữ tử nhàn nhạt nâng khóe môi, trên dung nhan tuyệt mỹ bao trùm một tầng băng sương, con ngươi từ trên người Nguyệt Linh chuyển hướng dời về phía Hồng Liên lĩnh chủ cùng Cố Nhược Vân chỗ không xa.
" Thiên ca!"
Nàng từ trong hư không hạ xuống, bước nhẹ nhàng uyển chuyển đi về hướng nam nhân.
Băng sương tan đi, trên người nữ tử giống như bao phủ một tầng nhu hòa, mục tiêu của mọi người, tất cả ánh mắt ở đây không tự chủ được đều nhìn nàng.
" Rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi, Thien ca...."
Thời điểm nàng đi đến trước mặt Hồng Liên lĩnh chủ, bạch y nữ tử dừng bước chân, mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt thâm tình nhìn nam nhân trước mặt.
Nam tử run rẩy vươn tay, muốn vuốt ve khuôn mặt nữ tử nhưng lại sợ hãi nàng biến mất, không dám đem bàn tay to thô ráp kia chạm vào mặt nàng, đôi mắt tràn đầy si tình không chớp nhìn nàng, tựa hồ nhìn thế nào đều không đủ.
" Thiên ca, chúng ta hơn hai mươi năm không gặp, ngươi không có gì muốn nói cùng ta sao?"
Bạch y nữ tử nhẹ nhàng cười, nàng bắt lấy bàn tay Hồng Liên lĩnh chủ, đem tay hắn đặt trên mặt mình.
Giờ khắc này, nàng cảm nhận rõ ràng bàn tay nam nhân run rẩy lợi hại, trong lòng của hắn cũng giống như thế.
" Ngọc nhi........."
Hồng Liên lĩnh chủ nhẹ nhàng nỉ non thành tiếng, trong âm thanh kia vẫn như cũ mang theo run rẩy: " Thật là ngươi sao? Ngọc nhi......."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.