Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 482: Một trận chiến định thắng bại (ba)
Tiêu Thất Gia
28/04/2018
Phía trên lôi đài, thiếu nữ đón gió mà đứng, áo xanh khẽ bay lên, giống
như một gốc cây thanh trúc đứng ngạo nghễ đời đời, khuôn mặt thanh tú
lạnh nhạt giống như gió.
Nhưng mà, lời của nàng lại làm cả quảng trường đều nổ tung.
Lúc này đây, so với phát ngôn bừa bãi Vinh Nguyệt không có tư cách chiến đấu với nàng lúc trước đó của nàng còn náo động hơn.
Sắc mặt của Vinh Nguyệt từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, thay đổi thất thường, trong đôi mắt đẹp tràn đầy tức giận, lại giống như bị nàng ngăn chặn, lạnh lùng nhìn thiếu nữ không coi ai ra gì trên lôi đài.
"Cố Nhược Vân, ngươi làm người không khỏi quá càn rỡ! Như thế, để cho ta thay phụ mẫu ngươi dạy cho ngươi một chút đạo lý làm người cơ bản!"
Xôn xao!
Một luồng sáng trắng hiện lên, dừng ở phía trên lôi đài, Vinh Nguyệt không nói hai lời rút ra kiếm lập tức vọt về phía Cố Nhược Vân, giờ này khắc này, khí thế của cường giả Võ Hoàng khuếch tán ra mạnh mẽ, bao phủ cả lôi đài ở bên trong khí tràng kia.
Nữ tử kia, quần áo màu trắng bay múa, tóc đen bay lên, phía trên dung nhan tuyệt thế giống như là mang theo đường cong lạnh như băng, sát khí trên người không che giấu chút nào lộ hết ra.
"Ta nói, nếu người Y Môn muốn lên, vậy thì cùng lên đi, đối với ngươi, ta không có hứng thú."
Ầm!
Trong nháy mắt, khí thế trên người Cố Nhược Vân cũng khuếch ra bốn phía, so sánh với Vinh Nguyệt, vậy mà không phân cao thấp.
Vẻ mặt Vinh Nguyệt ngẩn ra, vội vàng dừng bước chân, mắt đẹp kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân.
Hiển nhiên không ngờ rằng, vị nữ nhân không được bản thân để vào mắt này, cũng là một Võ Hoàng."Võ Hoàng? Cố Nhược Vân lại có thể đột phá Võ Hoàng?"
"Ta nhớ hình như ở một năm trước, nàng mới chỉ là Võ Tướng cao cấp mà thôi, thời gian một năm ngắn ngủn từ Võ Tướng cao cấp tới Võ Hoàng, người này ****** là biến thái sao?"
"Không sai, một năm trước Bách Thảo Đường tổ chức hội đấu giá đan dược, ta cũng phái người gia tộc đi tìm hiểu trước, khi đó Cố Nhược Vân quả thật chỉ là Võ Tướng cao cấp, lqd cho dù một người có thiên tài cỡ nào, cũng quyết không có khả năng dùng tốc độ nhanh như vậy đột phá đến Võ Hoàng! Nếu nói, Vinh Nguyệt Y Môn là tuyệt thế thiên tài, thì nha đầu kia lại tính là cái gì?"
Nghe âm thanh mọi người nghị luận ào ào, Thiên Khải Tôn Giả nhếch môi cười, ánh mắt khinh bỉ nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Bạch Hướng Thiên ở bên cạnh, trào phúng nói: "Chậc chậc, ta đã nói qua người Đông Phương thế gia không có khả năng thua, hiện tại cũng nên tin đi? Đừng tưởng rằng Y Môn có thiên tài Võ Hoàng trẻ tuổi, Đông Phương thế gia có, nhưng là một biến thái."
Bạch Hướng Thiên ‘hừ’ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nói: "Nếu dựa theo quy định lúc trước của tỷ thí, Y Môn và Đông Phương thế gia ai thua ai bại quả thật không nhất định. Đáng tiếc nha đầu kia quá mức cuồng vọng kiêu ngạo, muốn lấy thực lực của một mình mình ứng đối mọi người, cho dù nàng đánh với Vinh Nguyệt một trận trong may mắn đạt được thắng lợi, vậy kế tiếp bất kỳ ai lên sân khấu đều có thể giết nàng trong chớp mắt!"
Hai Võ Hoàng sơ cấp chiến đấu, không chết tức thương.
Mặc dù Cố Nhược Vân có được đan dược, thì tính sao? Đối với loại cấp bậc Võ Hoàng này mà nói, đan dược đã không có tác dụng gì.
"Ha ha," Thiên Khải Tôn Giả ngoài cười nhưng trong không cười cười gượng hai tiếng: "Bạch Hướng Thiên, tất cả lời nói đều không cần nói quá mức tuyệt đối, đừng quên lúc trước ngươi cũng là lời thề son sắt nói Đông Phương thế gia tuyệt đối không bằng Y Môn, nhưng mà tỷ thí không có đến cuối cùng, ngươi lại là như thế nào biết bọn họ vĩnh viễn không có tiến bộ?"
Nói xong lời này, Thiên Khải Tôn Giả không còn có để ý tới lão gia hỏa bên cạnh nữa, đặt ánh mắt ở phía trên lôi đài.
..........
"Mấy tháng không gặp, Tiểu Vân Nhi lại trưởng thành rất nhiều."
Vẻ mặt Tá Thượng Thần lười nhác, lee thân thể nằm ở phía trên ghế kiệu mềm, mắt phượng câu lòng người nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú kia, khóe môi nâng lên một chút tươi cười.
Nụ cười này, phong hoa tuyệt đại, mị hoặc chúng sinh, làm cho không ít nữ tử chung quanh nhìn mà mắt choáng váng.
Nhưng mà, lời của nàng lại làm cả quảng trường đều nổ tung.
Lúc này đây, so với phát ngôn bừa bãi Vinh Nguyệt không có tư cách chiến đấu với nàng lúc trước đó của nàng còn náo động hơn.
Sắc mặt của Vinh Nguyệt từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, thay đổi thất thường, trong đôi mắt đẹp tràn đầy tức giận, lại giống như bị nàng ngăn chặn, lạnh lùng nhìn thiếu nữ không coi ai ra gì trên lôi đài.
"Cố Nhược Vân, ngươi làm người không khỏi quá càn rỡ! Như thế, để cho ta thay phụ mẫu ngươi dạy cho ngươi một chút đạo lý làm người cơ bản!"
Xôn xao!
Một luồng sáng trắng hiện lên, dừng ở phía trên lôi đài, Vinh Nguyệt không nói hai lời rút ra kiếm lập tức vọt về phía Cố Nhược Vân, giờ này khắc này, khí thế của cường giả Võ Hoàng khuếch tán ra mạnh mẽ, bao phủ cả lôi đài ở bên trong khí tràng kia.
Nữ tử kia, quần áo màu trắng bay múa, tóc đen bay lên, phía trên dung nhan tuyệt thế giống như là mang theo đường cong lạnh như băng, sát khí trên người không che giấu chút nào lộ hết ra.
"Ta nói, nếu người Y Môn muốn lên, vậy thì cùng lên đi, đối với ngươi, ta không có hứng thú."
Ầm!
Trong nháy mắt, khí thế trên người Cố Nhược Vân cũng khuếch ra bốn phía, so sánh với Vinh Nguyệt, vậy mà không phân cao thấp.
Vẻ mặt Vinh Nguyệt ngẩn ra, vội vàng dừng bước chân, mắt đẹp kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân.
Hiển nhiên không ngờ rằng, vị nữ nhân không được bản thân để vào mắt này, cũng là một Võ Hoàng."Võ Hoàng? Cố Nhược Vân lại có thể đột phá Võ Hoàng?"
"Ta nhớ hình như ở một năm trước, nàng mới chỉ là Võ Tướng cao cấp mà thôi, thời gian một năm ngắn ngủn từ Võ Tướng cao cấp tới Võ Hoàng, người này ****** là biến thái sao?"
"Không sai, một năm trước Bách Thảo Đường tổ chức hội đấu giá đan dược, ta cũng phái người gia tộc đi tìm hiểu trước, khi đó Cố Nhược Vân quả thật chỉ là Võ Tướng cao cấp, lqd cho dù một người có thiên tài cỡ nào, cũng quyết không có khả năng dùng tốc độ nhanh như vậy đột phá đến Võ Hoàng! Nếu nói, Vinh Nguyệt Y Môn là tuyệt thế thiên tài, thì nha đầu kia lại tính là cái gì?"
Nghe âm thanh mọi người nghị luận ào ào, Thiên Khải Tôn Giả nhếch môi cười, ánh mắt khinh bỉ nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Bạch Hướng Thiên ở bên cạnh, trào phúng nói: "Chậc chậc, ta đã nói qua người Đông Phương thế gia không có khả năng thua, hiện tại cũng nên tin đi? Đừng tưởng rằng Y Môn có thiên tài Võ Hoàng trẻ tuổi, Đông Phương thế gia có, nhưng là một biến thái."
Bạch Hướng Thiên ‘hừ’ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nói: "Nếu dựa theo quy định lúc trước của tỷ thí, Y Môn và Đông Phương thế gia ai thua ai bại quả thật không nhất định. Đáng tiếc nha đầu kia quá mức cuồng vọng kiêu ngạo, muốn lấy thực lực của một mình mình ứng đối mọi người, cho dù nàng đánh với Vinh Nguyệt một trận trong may mắn đạt được thắng lợi, vậy kế tiếp bất kỳ ai lên sân khấu đều có thể giết nàng trong chớp mắt!"
Hai Võ Hoàng sơ cấp chiến đấu, không chết tức thương.
Mặc dù Cố Nhược Vân có được đan dược, thì tính sao? Đối với loại cấp bậc Võ Hoàng này mà nói, đan dược đã không có tác dụng gì.
"Ha ha," Thiên Khải Tôn Giả ngoài cười nhưng trong không cười cười gượng hai tiếng: "Bạch Hướng Thiên, tất cả lời nói đều không cần nói quá mức tuyệt đối, đừng quên lúc trước ngươi cũng là lời thề son sắt nói Đông Phương thế gia tuyệt đối không bằng Y Môn, nhưng mà tỷ thí không có đến cuối cùng, ngươi lại là như thế nào biết bọn họ vĩnh viễn không có tiến bộ?"
Nói xong lời này, Thiên Khải Tôn Giả không còn có để ý tới lão gia hỏa bên cạnh nữa, đặt ánh mắt ở phía trên lôi đài.
..........
"Mấy tháng không gặp, Tiểu Vân Nhi lại trưởng thành rất nhiều."
Vẻ mặt Tá Thượng Thần lười nhác, lee thân thể nằm ở phía trên ghế kiệu mềm, mắt phượng câu lòng người nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú kia, khóe môi nâng lên một chút tươi cười.
Nụ cười này, phong hoa tuyệt đại, mị hoặc chúng sinh, làm cho không ít nữ tử chung quanh nhìn mà mắt choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.