Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 528: Nơi trục xuất (bảy)
Tiêu Thất Gia
18/05/2018
Edit: kaylee
"Yên nhi, thay y phục này đi," Cẩm y nam tử than một tiếng, rồi sau đó chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Cô nương, ta tên là Lục Thiếu Thần, vị này là sư muội của ta Mộ Dung Yên, không biết cô nương và vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?"
Giọng điệu của Cố Nhược Vân rất là bình thản, không nhanh không chậm trả lời: "Cố Nhược Vân, về phần vị này —— "
Nàng dừng một chút, mới tiếp tục lời nói vừa rồi: "Ta không biết "
"Này!"
Dạ Nặc bỗng chốc nhảy dựng lên, căm giận nói: "Dù sao ngươi cũng là bảo tiêu của ta, hơn nữa chúng ta đều ở cùng nhau ba ngày ba đêm rồi, ngươi lại có thể vẫn không biết tên của ta, l.q.đ làm sao nữ nhân đáng chết ngươi lại tuyệt tình như vậy? Ta gọi Dạ Nặc, ngươi nhớ rồi chứ."
Sau khi kêu gào nói xong, hắn lại nói thầm một câu: "Nếu không có ta dẫn đường, ngươi có thể đi đến nơi đây sao? Quả nhiên là qua cầu rút ván, lại còn nói không biết ta."
"Vòng vo ba ngày, chúng ta lại tới chỗ cũ."
Cố Nhược Vân không nhanh không chậm nói: "Quả thật không có ngươi dẫn đường mà nói, ta sẽ không ba ngày đều chuyển động ở tại chỗ."
Lúc đó, Dạ Nặc là lời thề son sắt cam đoan, đi theo hắn tuyệt đối sẽ đi ra mảnh rừng cây này, kết quả đi ba ngày rồi, cuối cùng bọn họ vẫn về tới chỗ gặp nhau ban đầu........
Mà nếu không phải nàng không quen thuộc địa hình này mà nói, thế nào cũng sẽ không thể để cho một đứa nhỏ mười tuổi đến dẫn đường cho nàng.
Bá!
Sắc mặt của Dạ Nặc bỗng chốc trở nên đỏ bừng, một lúc lâu cũng nói không ra một câu nói.
Kỳ thực cái này cũng không thể trách hắn, từ nhỏ không có tự mình đơn độc rời khỏi nhà quá xa hắn căn bản là không biết đường, lqd ban đầu cho rằng đường mình đi qua sẽ nhớ được, ai biết vòng vo ba ngày đều chuyển không ra............
"Cô nương, nếu ngươi không để ý, thì chúng ta hãy kết bạn đồng hành, ta có thể mang bọn ngươi rời đi chỗ này." Hai mắt Lục Thiếu Thần sáng lên, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một chút tươi cười thân cận.Cho dù Mộ Dung Yên không thích sư huynh cười với nữ nhân khác, nhưng nghĩ đến vừa rồi là Cố Nhược Vân cứu tính mạng của nàng, nên lúc này đây cho dù trong lòng có không thoải mái cỡ nào cũng cứng rắn nhịn xuống.
"Được."
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu.
Dù sao muốn rời đi nơi này, cũng chỉ có một cái biện pháp như vậy ——
.......
Hắc Nham Thành, là nơi sau khi rời đi mảnh rừng rậm này bọn Cố Nhược Vân tới, cũng là nơi ở của gia tộc Mộ Dung Yên.
Dọc theo đường đi, Cố Nhược Vân đại khái hiểu biết một chút tình thế của nơi trục xuất này.
Trong nơi trục xuất trừ bỏ những người bị lưu đày kia ra, còn có một số người địa phương sinh trưởng (sinh ra và lớn lên) ở đây, những người này đều là đời sau của những cường giả trốn thoát đến nơi này từ lúc ban đầu. Đương nhiên, chuẩn tắc (nguyên tắc, tiêu chuẩn) tồn tại ở loại địa phương này chính là cá lớn nuốt cá bé.
Người có thực lực cường đại mới có tư cách sống sót, thế lực nhỏ yếu, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cường giả thôn tính tiêu diệt! LQĐ Nếu muốn còn sống, nhất định phải liều mạng tu luyện! Mà chính là bởi vì loại chuẩn tắc này, mới tạo nên nhiều cường giả như vậy.
Thông qua miệng của Lục Thiếu Thần, Cố Nhược Vân đã biết thế lực cường đại nhất trong nơi trục xuất chính là Dạ gia, nghe nói thực lực của gia chủ Dạ gia rất là thần bí, đến nay không ai biết rốt cục ông ở cấp bậc nào.
Rất nhiều người đều đoán, gia chủ Dạ gia sớm đã vượt qua Võ Tôn, tới một cảnh giới khác.
Nhưng đây cũng chỉ là đoán mà thôi, cũng không có chứng thực.
Nhưng chắc chắn là, gia chủ Dạ gia sớm đã cường giả thứ nhất tọa trấn nơi trục xuất!
Về phần Mộ Dung Yên và Lục Thiếu Thần, mục đích bọn họ đi rừng rậm chính là tìm kiếm thánh dược chữa thương vì Mộ Dung lão gia chủ bị bệnh nặng lqđ, ai biết sẽ đột nhiên xảy ra tình huống như thế...
"Yên nhi, thay y phục này đi," Cẩm y nam tử than một tiếng, rồi sau đó chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Cô nương, ta tên là Lục Thiếu Thần, vị này là sư muội của ta Mộ Dung Yên, không biết cô nương và vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?"
Giọng điệu của Cố Nhược Vân rất là bình thản, không nhanh không chậm trả lời: "Cố Nhược Vân, về phần vị này —— "
Nàng dừng một chút, mới tiếp tục lời nói vừa rồi: "Ta không biết "
"Này!"
Dạ Nặc bỗng chốc nhảy dựng lên, căm giận nói: "Dù sao ngươi cũng là bảo tiêu của ta, hơn nữa chúng ta đều ở cùng nhau ba ngày ba đêm rồi, ngươi lại có thể vẫn không biết tên của ta, l.q.đ làm sao nữ nhân đáng chết ngươi lại tuyệt tình như vậy? Ta gọi Dạ Nặc, ngươi nhớ rồi chứ."
Sau khi kêu gào nói xong, hắn lại nói thầm một câu: "Nếu không có ta dẫn đường, ngươi có thể đi đến nơi đây sao? Quả nhiên là qua cầu rút ván, lại còn nói không biết ta."
"Vòng vo ba ngày, chúng ta lại tới chỗ cũ."
Cố Nhược Vân không nhanh không chậm nói: "Quả thật không có ngươi dẫn đường mà nói, ta sẽ không ba ngày đều chuyển động ở tại chỗ."
Lúc đó, Dạ Nặc là lời thề son sắt cam đoan, đi theo hắn tuyệt đối sẽ đi ra mảnh rừng cây này, kết quả đi ba ngày rồi, cuối cùng bọn họ vẫn về tới chỗ gặp nhau ban đầu........
Mà nếu không phải nàng không quen thuộc địa hình này mà nói, thế nào cũng sẽ không thể để cho một đứa nhỏ mười tuổi đến dẫn đường cho nàng.
Bá!
Sắc mặt của Dạ Nặc bỗng chốc trở nên đỏ bừng, một lúc lâu cũng nói không ra một câu nói.
Kỳ thực cái này cũng không thể trách hắn, từ nhỏ không có tự mình đơn độc rời khỏi nhà quá xa hắn căn bản là không biết đường, lqd ban đầu cho rằng đường mình đi qua sẽ nhớ được, ai biết vòng vo ba ngày đều chuyển không ra............
"Cô nương, nếu ngươi không để ý, thì chúng ta hãy kết bạn đồng hành, ta có thể mang bọn ngươi rời đi chỗ này." Hai mắt Lục Thiếu Thần sáng lên, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một chút tươi cười thân cận.Cho dù Mộ Dung Yên không thích sư huynh cười với nữ nhân khác, nhưng nghĩ đến vừa rồi là Cố Nhược Vân cứu tính mạng của nàng, nên lúc này đây cho dù trong lòng có không thoải mái cỡ nào cũng cứng rắn nhịn xuống.
"Được."
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu.
Dù sao muốn rời đi nơi này, cũng chỉ có một cái biện pháp như vậy ——
.......
Hắc Nham Thành, là nơi sau khi rời đi mảnh rừng rậm này bọn Cố Nhược Vân tới, cũng là nơi ở của gia tộc Mộ Dung Yên.
Dọc theo đường đi, Cố Nhược Vân đại khái hiểu biết một chút tình thế của nơi trục xuất này.
Trong nơi trục xuất trừ bỏ những người bị lưu đày kia ra, còn có một số người địa phương sinh trưởng (sinh ra và lớn lên) ở đây, những người này đều là đời sau của những cường giả trốn thoát đến nơi này từ lúc ban đầu. Đương nhiên, chuẩn tắc (nguyên tắc, tiêu chuẩn) tồn tại ở loại địa phương này chính là cá lớn nuốt cá bé.
Người có thực lực cường đại mới có tư cách sống sót, thế lực nhỏ yếu, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cường giả thôn tính tiêu diệt! LQĐ Nếu muốn còn sống, nhất định phải liều mạng tu luyện! Mà chính là bởi vì loại chuẩn tắc này, mới tạo nên nhiều cường giả như vậy.
Thông qua miệng của Lục Thiếu Thần, Cố Nhược Vân đã biết thế lực cường đại nhất trong nơi trục xuất chính là Dạ gia, nghe nói thực lực của gia chủ Dạ gia rất là thần bí, đến nay không ai biết rốt cục ông ở cấp bậc nào.
Rất nhiều người đều đoán, gia chủ Dạ gia sớm đã vượt qua Võ Tôn, tới một cảnh giới khác.
Nhưng đây cũng chỉ là đoán mà thôi, cũng không có chứng thực.
Nhưng chắc chắn là, gia chủ Dạ gia sớm đã cường giả thứ nhất tọa trấn nơi trục xuất!
Về phần Mộ Dung Yên và Lục Thiếu Thần, mục đích bọn họ đi rừng rậm chính là tìm kiếm thánh dược chữa thương vì Mộ Dung lão gia chủ bị bệnh nặng lqđ, ai biết sẽ đột nhiên xảy ra tình huống như thế...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.