Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1667: Nơi tuyết hoang (hai)
Tiêu Thất Gia
04/09/2020
Edit: kaylee
"Vâng."
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Nương, con rất nhanh sẽ về đến."
"Ừ," Đông Phương Ngọc cười dịu dàng: "Đối với thực lực của con, ta thật có tin tưởng, mẫu thân ở chỗ này chờ con trở về."
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ dịu dàng của nữ tử, Cố Nhược Vân muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không nói ra miệng, nàng nhìn phụ mẫu, rồi xoay người đi ra ngoài phủ.
Rất nhanh, đã biến mất ở trong tầm mắt của bọn họ.
"Ngọc Nhi," Hồng Liên Lĩnh chủ ôm thân thể Đông Phương Ngọc vào trong lòng: "Nàng yên tâm đi, hiện tại thực lực nữ nhi của chúng ta trở nên cường đại như thế, lại có tiểu Dạ ở bên người nàng, hai người bọn họ không có khả năng gặp gỡ bất cứ chuyện gì."
Đông Phương Ngọc gật gật đầu, nhưng mà, tầm mắt của nàng vẫn là đuổi theo phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, luôn không thu hồi ánh mắt của mình...
...
Nếu muốn đi ngang qua nơi tuyết hoang, cần thông qua một tòa đại sơn.
Lúc này, trên núi, mấy nữ tử lưng đeo sọt ngừng lại, hái xuống dược liệu mọc bên trong cỏ dại, lại ném đến trong cái sọt.
Từ phục sức của bọn họ có thể thấy được, những nử tử này hẳn là một số thôn dân quanh đây, lợi dụng ưu thế tài nguyên trong núi phong phú, tính toán thừa dịp sắc trời còn chưa đen, ngắt chút dược liệu cầm lên trấn bán tiền.
Ở trong những người này, trong tay một nữ nhân nắm một nữ hài nhi, nữ hài kia ước chừng khoảng ba tuổi, dáng vẻ thanh tú mà đáng yêu, chỉ là, tàn nhang trên mặt nàng lại làm cho khuôn mặt thanh tú kia có chút khuyết điểm.
"Tước Nhi, đừng lộn xộn."
Mắt thấy nữ hài đưa tay hái một gốc cây dược liệu, tay nắm nữ nhi vội vàng kéo nàng: "Con sẽ làm hư dược liệu, đến lúc đó sẽ bán không ra tiền."
Mấy nữ tử khác nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của tiểu cô nương này, đều nhịn không được nở nụ cười.
"Nương Tước Nhi à, hiện tại Tước Nhi nhỏ tuổi như vậy đã phân rõ dược liệu, có lẽ ngươi có thể cho nàng đi học tập y thuật, nói không chừng còn có thể thành tài."
Nghe nói như thế, trên mặt nữ tử lộ ra một chút bất đắc dĩ: "Nếu muốn học tập y thuật, phải có sư phụ dạy, này phải tốn một số lượng không nhỏ, Tước Nhi nhà ta giống như ta biết hái thuốc là đủ rồi, ít nhất có thể lấp đầy bụng không chịu đói."
Đang lúc mấy nữ tử này nói chuyện, một bóng dáng mặc váy dài màu xanh từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống.
Đó là một nữ tử thanh lệ xuất trần, khí chất thanh lãnh mà cao quý, làm cho người ta không khỏi lòng sinh kinh diễm, mà bên người nàng lại là một nam tử tuyệt mỹ, tóc bạc hồng y, điên đảo chúng sinh, hắn đứng ở một bên, hai tay ôm ngực, mắt đỏ yêu dị luôn thâm tình mà dịu dàng nhìn chăm chú vào thanh y nữ tử.
"Thần tiên tỷ tỷ và thần tiên ca ca."
Nhìn thấy hai người làm cho người ta kinh diễm này, tiểu cô nương tàn nhang vung tay, mỉm cười ngọt ngào.
Cố Nhược Vân cúi đầu ngóng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tàn nhang của tiểu cô nương kia, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng hốt, suy nghĩ của nàng dần dần về tới vài năm trước, sơn trang nhỏ bị máu nhiễm đỏ kia.
"Nha đầu kia rất có thiên phú y thuật."
Nàng nâng tay xoa xoa đầu tiểu cô nương tàn nhang, nhợt nhạt cười nói.
"Nương Tước Nhi, ta đã nói Tước Nhi có thiên phú y thuật, ngươi còn không tin, ngươi xem, ngay cả vị cô nương thân phận không bình thường này đều nói như vậy." Nữ tử ở bên cạnh hâm mộ nhìn mẫu thân của Tước Nhi.
Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ là từ trên trời giáng xuống, cho nên, bọn họ nhận định hai người chính là cường giả bên trong tu luyện.
Loại cường giả này, cũng đủ làm người thường ngưỡng mộ cả đời!
Bọn họ nói, cũng làm người ta tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.
"Vâng."
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Nương, con rất nhanh sẽ về đến."
"Ừ," Đông Phương Ngọc cười dịu dàng: "Đối với thực lực của con, ta thật có tin tưởng, mẫu thân ở chỗ này chờ con trở về."
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ dịu dàng của nữ tử, Cố Nhược Vân muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không nói ra miệng, nàng nhìn phụ mẫu, rồi xoay người đi ra ngoài phủ.
Rất nhanh, đã biến mất ở trong tầm mắt của bọn họ.
"Ngọc Nhi," Hồng Liên Lĩnh chủ ôm thân thể Đông Phương Ngọc vào trong lòng: "Nàng yên tâm đi, hiện tại thực lực nữ nhi của chúng ta trở nên cường đại như thế, lại có tiểu Dạ ở bên người nàng, hai người bọn họ không có khả năng gặp gỡ bất cứ chuyện gì."
Đông Phương Ngọc gật gật đầu, nhưng mà, tầm mắt của nàng vẫn là đuổi theo phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, luôn không thu hồi ánh mắt của mình...
...
Nếu muốn đi ngang qua nơi tuyết hoang, cần thông qua một tòa đại sơn.
Lúc này, trên núi, mấy nữ tử lưng đeo sọt ngừng lại, hái xuống dược liệu mọc bên trong cỏ dại, lại ném đến trong cái sọt.
Từ phục sức của bọn họ có thể thấy được, những nử tử này hẳn là một số thôn dân quanh đây, lợi dụng ưu thế tài nguyên trong núi phong phú, tính toán thừa dịp sắc trời còn chưa đen, ngắt chút dược liệu cầm lên trấn bán tiền.
Ở trong những người này, trong tay một nữ nhân nắm một nữ hài nhi, nữ hài kia ước chừng khoảng ba tuổi, dáng vẻ thanh tú mà đáng yêu, chỉ là, tàn nhang trên mặt nàng lại làm cho khuôn mặt thanh tú kia có chút khuyết điểm.
"Tước Nhi, đừng lộn xộn."
Mắt thấy nữ hài đưa tay hái một gốc cây dược liệu, tay nắm nữ nhi vội vàng kéo nàng: "Con sẽ làm hư dược liệu, đến lúc đó sẽ bán không ra tiền."
Mấy nữ tử khác nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của tiểu cô nương này, đều nhịn không được nở nụ cười.
"Nương Tước Nhi à, hiện tại Tước Nhi nhỏ tuổi như vậy đã phân rõ dược liệu, có lẽ ngươi có thể cho nàng đi học tập y thuật, nói không chừng còn có thể thành tài."
Nghe nói như thế, trên mặt nữ tử lộ ra một chút bất đắc dĩ: "Nếu muốn học tập y thuật, phải có sư phụ dạy, này phải tốn một số lượng không nhỏ, Tước Nhi nhà ta giống như ta biết hái thuốc là đủ rồi, ít nhất có thể lấp đầy bụng không chịu đói."
Đang lúc mấy nữ tử này nói chuyện, một bóng dáng mặc váy dài màu xanh từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống.
Đó là một nữ tử thanh lệ xuất trần, khí chất thanh lãnh mà cao quý, làm cho người ta không khỏi lòng sinh kinh diễm, mà bên người nàng lại là một nam tử tuyệt mỹ, tóc bạc hồng y, điên đảo chúng sinh, hắn đứng ở một bên, hai tay ôm ngực, mắt đỏ yêu dị luôn thâm tình mà dịu dàng nhìn chăm chú vào thanh y nữ tử.
"Thần tiên tỷ tỷ và thần tiên ca ca."
Nhìn thấy hai người làm cho người ta kinh diễm này, tiểu cô nương tàn nhang vung tay, mỉm cười ngọt ngào.
Cố Nhược Vân cúi đầu ngóng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tàn nhang của tiểu cô nương kia, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng hốt, suy nghĩ của nàng dần dần về tới vài năm trước, sơn trang nhỏ bị máu nhiễm đỏ kia.
"Nha đầu kia rất có thiên phú y thuật."
Nàng nâng tay xoa xoa đầu tiểu cô nương tàn nhang, nhợt nhạt cười nói.
"Nương Tước Nhi, ta đã nói Tước Nhi có thiên phú y thuật, ngươi còn không tin, ngươi xem, ngay cả vị cô nương thân phận không bình thường này đều nói như vậy." Nữ tử ở bên cạnh hâm mộ nhìn mẫu thân của Tước Nhi.
Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ là từ trên trời giáng xuống, cho nên, bọn họ nhận định hai người chính là cường giả bên trong tu luyện.
Loại cường giả này, cũng đủ làm người thường ngưỡng mộ cả đời!
Bọn họ nói, cũng làm người ta tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.