Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 402: Oan gia ngõ hẹp (hai)
Tiêu Thất Gia
29/03/2018
"Nương, nàng không phải tỷ tỷ, tỷ tỷ đã chết."
Trên mặt Đông Phương Thiếu Trạch hiện lên một chút không đành lòng, từ sau khi tin tức tỷ tỷ qua đời truyền đến, mẫu thân đã nhốt mình ở phía sau núi, dù thế nào cũng không chịu rời đi chỗ này.
"Đúng vậy, Ngọc Nhi đã chết, người chết làm sao có thể sẽ sống lại?"
Phù phù!
Hai chân mỹ phụ mềm nhũn, ngã ở ghế mây, tay ngọc của bà gắt gao ôm chặt ngực, đau đến mức bà không cách nào hô hấp!
Qua nhiều năm như vậy, loại đau đớn này vẫn luôn ở cùng với bà, chưa từng biến mất.
"Trạch nhi, cô nương này hẳn chính là nữ nhi của Ngọc Nhi mà con đã nói qua? Ngoại tôn nữ Cố Nhược Vân của ta?" Mỹ phụ hòa hoãn tâm tình, mắt đẹp si ngốc nhìn chằm chằm ngũ quan tương tự với Đông Phương Ngọc kia: "Giống, thật là quá giống, tuy rằng nàng trẻ trung hơn Ngọc Nhi, cũng ngây ngô hơn, nhưng mà ta vẫn là có thể từ trên hình dáng của nàng nhìn ra dấu vết của Ngọc Nhi, Vân Nhi, con lại đây để cho ngoại tổ mẫu (bà ngoại) nhìn thật kỹ, chuyện của con ta đều nghe Trạch nhi nói rồi, tiểu đáng thương của ta nhiều năm như vậy quả nhiên là ăn không ít khổ."
Mặt đối mặt với phụ nhân trước mắt, Cố Nhược Vân không có cường thế như trước mặt Đông phương lão gia tử, nàng nghe lời đi tới trước mặt Lam Vũ Ca, khẽ cười nói: "Ngoại tổ mẫu, con đến thăm người."
"Ừ."
Lam Vũ Ca ôm thiếu nữ trước mắt vào trong lòng, hai mắt đẫm lệ doanh tròng nói: "Vân Nhi, hài tử tốt của ta, mấy năm nay quả nhiên là vất vả con, đều do ngoại công ngoại tổ mẫu vô dụng, không cách nào trợ giúp con, mới hại con ăn nhiều khổ như vậy, một mình con đi tới hôm nay quả nhiên là không dễ dàng."
Nói xong lời này, Lam Vũ Ca lập tức đau lòng lên.
Đứa nhỏ này cũng chỉ mới mười mấy tuổi mà thôi, một đứa nhỏ mười mấy tuổi lại một mình ra ngoài xông xáo, trải qua rất nhiều nguy hiểm người khác không có trải qua, cô nương tuổi giống như nàng hẳn là đều làm nũng ở trong lòng cha nương, mà nàng, lại từ nhỏ đã mất đi song thân (cha mẹ).
"Nương, người và Vân Nhi tâm sự thật tốt đi, nhi tử cáo lui trước."Đông Phương Thiếu Trạch thấy Cố Nhược Vân không có bài xích Lam Vũ Ca, tâm hơi hơi thả xuống, sau đó tặng không gian này cho hai người, xoay người rời đi tòa phòng cỏ tranh cô đơn lẻ loi này...........
Sau khi hắn rời đi, phòng cỏ tranh yên tĩnh xuống.
Cố Nhược Vân yên tĩnh nằm ở trong lòng Lam Vũ Ca, giờ khắc này, lòng của nàng chợt buông lỏng xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại hưởng thụ sự ấm áp của mỹ phụ.
"Vân Nhi, con có trách ngoại công ngoại tổ mẫu hay không? Qua nhiều năm như vậy vẫn đặt con ở trong Thanh Long Quốc, thậm chí cũng không có đi gặp qua con."
Trách?
Cố Nhược Vân cười cười, kỳ thực nàng cũng không phải là Cố Nhược Vân ban đầu kia, nếu sau khi Cố Nhược Vân lúc trước biết được mình lại là ngoại tôn nữ của Đông Phương thế gia, phỏng chừng nàng nhất định sẽ trách.
Bởi vì những người này, đến trước khi nàng chết đều không có đi gặp qua nàng một lần.
"Ai."
Lam Vũ Ca than nhẹ một tiếng: "Ta biết trong lòng con vẫn luôn trách ngoại công ngoại tổ mẫu, phỏng chừng ngày hôm qua con đã gặp qua ngoại công con, không biết hắn có nói cho con biết nguyên nhân chân chính Đông Phương thế gia và Ngọc Nhi đoạn tuyệt quan hệ hay không."
Nguyên nhân chân chính?
Cố Nhược Vân nhíu mày, chẳng lẽ chuyện năm đó có cái nguyên do gì khác?
"Vân Nhi, tính tình ngoại công con luôn luôn rất thẳng, có chuyện đều thích để ở trong lòng, cũng không muốn nói ra, ta biết con đang trách hắn, trách hắn không có bảo vệ mẫu thân của con, cũng trách hắn không có bảo vệ huynh muội các con, kỳ thực, ta cũng trách hắn, nhưng ta càng trách bản thân ta hơn."
"Đông Phương thế gia chúng ta gây thù hằn nhiều lắm, năm đó, rất nhiều thế lực muốn kết phường vây công Đông Phương thế gia, trùng hợp khi đó mẫu thân con và phụ thân con yêu nhau, hơn nữa còn cao bay xa chạy, cho nên ngoại công con cũng không có nói chuyện này cho mẫu thân con, nhất là, khi đó có rất nhiều thế lực muốn tìm kiếm tung tích của mẫu thân con, vì thế ngoại công con mới cố ý kích tướng mẫu thân của con, kỳ thực, chuyện Cố gia chính là một cái cớ, một cái có làm cho mẫu thân con thay tên đổi họ, hơn nữa không còn liên hệ với Đông Phương thế gia, ngoại công con cho rằng như vậy mẫu thân con có thể bình an vượt qua cả đời."
Trên mặt Đông Phương Thiếu Trạch hiện lên một chút không đành lòng, từ sau khi tin tức tỷ tỷ qua đời truyền đến, mẫu thân đã nhốt mình ở phía sau núi, dù thế nào cũng không chịu rời đi chỗ này.
"Đúng vậy, Ngọc Nhi đã chết, người chết làm sao có thể sẽ sống lại?"
Phù phù!
Hai chân mỹ phụ mềm nhũn, ngã ở ghế mây, tay ngọc của bà gắt gao ôm chặt ngực, đau đến mức bà không cách nào hô hấp!
Qua nhiều năm như vậy, loại đau đớn này vẫn luôn ở cùng với bà, chưa từng biến mất.
"Trạch nhi, cô nương này hẳn chính là nữ nhi của Ngọc Nhi mà con đã nói qua? Ngoại tôn nữ Cố Nhược Vân của ta?" Mỹ phụ hòa hoãn tâm tình, mắt đẹp si ngốc nhìn chằm chằm ngũ quan tương tự với Đông Phương Ngọc kia: "Giống, thật là quá giống, tuy rằng nàng trẻ trung hơn Ngọc Nhi, cũng ngây ngô hơn, nhưng mà ta vẫn là có thể từ trên hình dáng của nàng nhìn ra dấu vết của Ngọc Nhi, Vân Nhi, con lại đây để cho ngoại tổ mẫu (bà ngoại) nhìn thật kỹ, chuyện của con ta đều nghe Trạch nhi nói rồi, tiểu đáng thương của ta nhiều năm như vậy quả nhiên là ăn không ít khổ."
Mặt đối mặt với phụ nhân trước mắt, Cố Nhược Vân không có cường thế như trước mặt Đông phương lão gia tử, nàng nghe lời đi tới trước mặt Lam Vũ Ca, khẽ cười nói: "Ngoại tổ mẫu, con đến thăm người."
"Ừ."
Lam Vũ Ca ôm thiếu nữ trước mắt vào trong lòng, hai mắt đẫm lệ doanh tròng nói: "Vân Nhi, hài tử tốt của ta, mấy năm nay quả nhiên là vất vả con, đều do ngoại công ngoại tổ mẫu vô dụng, không cách nào trợ giúp con, mới hại con ăn nhiều khổ như vậy, một mình con đi tới hôm nay quả nhiên là không dễ dàng."
Nói xong lời này, Lam Vũ Ca lập tức đau lòng lên.
Đứa nhỏ này cũng chỉ mới mười mấy tuổi mà thôi, một đứa nhỏ mười mấy tuổi lại một mình ra ngoài xông xáo, trải qua rất nhiều nguy hiểm người khác không có trải qua, cô nương tuổi giống như nàng hẳn là đều làm nũng ở trong lòng cha nương, mà nàng, lại từ nhỏ đã mất đi song thân (cha mẹ).
"Nương, người và Vân Nhi tâm sự thật tốt đi, nhi tử cáo lui trước."Đông Phương Thiếu Trạch thấy Cố Nhược Vân không có bài xích Lam Vũ Ca, tâm hơi hơi thả xuống, sau đó tặng không gian này cho hai người, xoay người rời đi tòa phòng cỏ tranh cô đơn lẻ loi này...........
Sau khi hắn rời đi, phòng cỏ tranh yên tĩnh xuống.
Cố Nhược Vân yên tĩnh nằm ở trong lòng Lam Vũ Ca, giờ khắc này, lòng của nàng chợt buông lỏng xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại hưởng thụ sự ấm áp của mỹ phụ.
"Vân Nhi, con có trách ngoại công ngoại tổ mẫu hay không? Qua nhiều năm như vậy vẫn đặt con ở trong Thanh Long Quốc, thậm chí cũng không có đi gặp qua con."
Trách?
Cố Nhược Vân cười cười, kỳ thực nàng cũng không phải là Cố Nhược Vân ban đầu kia, nếu sau khi Cố Nhược Vân lúc trước biết được mình lại là ngoại tôn nữ của Đông Phương thế gia, phỏng chừng nàng nhất định sẽ trách.
Bởi vì những người này, đến trước khi nàng chết đều không có đi gặp qua nàng một lần.
"Ai."
Lam Vũ Ca than nhẹ một tiếng: "Ta biết trong lòng con vẫn luôn trách ngoại công ngoại tổ mẫu, phỏng chừng ngày hôm qua con đã gặp qua ngoại công con, không biết hắn có nói cho con biết nguyên nhân chân chính Đông Phương thế gia và Ngọc Nhi đoạn tuyệt quan hệ hay không."
Nguyên nhân chân chính?
Cố Nhược Vân nhíu mày, chẳng lẽ chuyện năm đó có cái nguyên do gì khác?
"Vân Nhi, tính tình ngoại công con luôn luôn rất thẳng, có chuyện đều thích để ở trong lòng, cũng không muốn nói ra, ta biết con đang trách hắn, trách hắn không có bảo vệ mẫu thân của con, cũng trách hắn không có bảo vệ huynh muội các con, kỳ thực, ta cũng trách hắn, nhưng ta càng trách bản thân ta hơn."
"Đông Phương thế gia chúng ta gây thù hằn nhiều lắm, năm đó, rất nhiều thế lực muốn kết phường vây công Đông Phương thế gia, trùng hợp khi đó mẫu thân con và phụ thân con yêu nhau, hơn nữa còn cao bay xa chạy, cho nên ngoại công con cũng không có nói chuyện này cho mẫu thân con, nhất là, khi đó có rất nhiều thế lực muốn tìm kiếm tung tích của mẫu thân con, vì thế ngoại công con mới cố ý kích tướng mẫu thân của con, kỳ thực, chuyện Cố gia chính là một cái cớ, một cái có làm cho mẫu thân con thay tên đổi họ, hơn nữa không còn liên hệ với Đông Phương thế gia, ngoại công con cho rằng như vậy mẫu thân con có thể bình an vượt qua cả đời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.