Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1322: Siêu Phàm hậu kỳ 4
Tiêu Thất Gia
15/04/2019
Trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “ Ngươi có biết tộc trưởng đã tức giận? hiện tại ai cũng không giúp được ngươi, sau khi ngươi trở về chính mình đi lãnh phạt! Ta đã nói qua với ngươi bao nhiêu lần, tầng thứ năm không thể mở ra, ngươi cố tình không nghe! bây giờ chỉ có thể vì những người tiến vào tầng thứ năm mà tự cầu nhiều phúc!”
Giọng nói lão giả tràn đầy thất vọng, làm lòng tả sứ hung hăng run lên.
Hắn còn muốn nói cái gì đó, âm thanh truyền ra từ lệnh bài bị chặt đứt, hắn ngẩng ra một chút, bên môi mang theo một mạt cười khổ: “ Lần này trưởng lão cùng tộc trưởng bọn họ thật sự đối với ta thất vọng tột đỉnh, có lẽ ta thật sự làm họ buồn lòng, nhưng mà ta cũng sẽ không hối hận! Vì Nguyệt nhi, chuyện gì ta cũng có thể làm, cho dù muốn ta rời bỏ Ẩn Môn!”
Sau khi nói xong lời này, tả sứ nâng lên con ngươi, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.
Tháp thí luyện, tầng thứ năm, không phải là nơi người bình thường có thể đi vào, bởi vì ở đó tồn tại một thứ cực kỳ khủng bố! Chỉ có người Ẩn Môn phạm vào sai lầm, mới tiến vào tầng thứ năm của tháp thí luyện tiếp nhận cái chết!
Nhưng hắn, lại phá đi cấm kỵ đem người tham gia khảo hạch đẩy vào tầng thứ năm, cho nên trưởng lão mới thất vọng như thế......
“ Nguyệt nhi, có lẽ sau khi trở lại Ẩn Môn, chờ ta chính là trừng phạt rất nghiêm trọng, nhưng ta không hối hận!”
Hắn nở nụ cười, tươi cười kia tràn đầy nhu tình, tựa hồ nhớ tới dung nhan tinh xảo của nữ tử kia, ánh mắt càng thêm ôn nhu, hoàn toàn khác hẳn khi đối mặt với người khác, lạnh nhạt cao ngạo.
“ Tả sứ đại nhân.”
Đúng lúc này, một đạo âm thanh từ ngoài cửa truyền vào: “ Khảo hạch sắp kết thúc, những người tiến vào tháp thí luyện cũng đã trở lại, chúng ta có nên đi lên trên núi hay không?”
“ Được, ta lập tức đi liền.”
Tả sứ từ trong suy nghĩ đi ra, âm thanh lại lần nữa khôi phục một mảnh lạnh nhạt, đôi tay hắn chắp sau lưng, cất bước đi ra ngoài..........
.............
Tháp thí luyện, tầng thứ năm.
Dưới không trung im lặng đến quỷ dị, nham long hoạt động xiềng xích trên người, hướng về đám người Cố Nhược Vân đi qua, ánh mắt hắn hung tàn, làm người không lạnh mà rét run.
Âm thanh của xích sắt theo chuyện động của hắn phát ra, hung hăng đánh lên trái tim mọi người thực nghiêm trọng.
“ Chủ nhân!”
Chu Tước vội vàng bảo hộ Cố Nhược Vân sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn nham long, thấp giọng nói: “ Nó quá mạnh, ta cùng Thiên Khung liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của nó! chúng ta trước hãy trốn đi.”
“ Trốn?”
Cố Nhược Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “ Chúng ta có thể chạy trốn đến nơi nào? Nếu không đánh chết con linh thú này, căn bản là chúng ta không thể rời đi nơi này!”
Thiên Khung không nói gì thêm, trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo thần sắc cẩn thận, con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng nham long.....
“ Nhân loại.”
Nham long dừng lại trước mặt Cố Nhược Vân, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng nói: “ Đám người Ẩn Môn kia đưa ngươi tới nơi này cho ta giết sao?”
“ Chúng ta không phải là người Ẩn Môn,” Sở la sắc mặt hơi đổi, vội vàng lên tiếng giải thích nói, “ Chúng ta chỉ là tới tham gia khảo hạch Ẩn Môn mà thôi, không cẩn thận tiến vào nơi này, cũng không phải cố ý quấy rầy đến ngươi, không biết ngươi có thế để chúng ta rời đi nơi này hay không?”
Bọn họ đã đánh chết số lượng linh thú yêu cầu, theo lý thuyết hẳn là có thể rời đi nơi này.
Nhưng mà, lại không có xuất hiện con đường đi ra.
Vậy chỉ có một nguyên nhân, là phải giết con nham long trước mắt này, hoặc là làm cho nó thả bọn họ rời đi.....
“ Vậy sao?”
Đột nhiên, nham long sửng sốt một chút, ánh mắt đảo qua trên người Cố Nhược Vân, lại đem tầm mắt chuyển về Thiên Khung cùng Chu Tước đứng chắn trước mặt nàng.
“ Trên thân thể các ngươi sao lại có hơi thở Long tộc? các ngươi có gặp qua lão tổ Long tộc hay không?”
Nghe được lời này, con ngươi Cố Nhược Vân hiện lên một đạo ánh sáng, nói: “ Không sai, chúng ta xác thật đã gặp qua lão tổ Long tộc, hơn nữa còn tiếp nhận truyền thừa, còn có ta đã đáp ứng hắn, sẽ thay hắn chăm sóc Long tộc.”
Giọng nói lão giả tràn đầy thất vọng, làm lòng tả sứ hung hăng run lên.
Hắn còn muốn nói cái gì đó, âm thanh truyền ra từ lệnh bài bị chặt đứt, hắn ngẩng ra một chút, bên môi mang theo một mạt cười khổ: “ Lần này trưởng lão cùng tộc trưởng bọn họ thật sự đối với ta thất vọng tột đỉnh, có lẽ ta thật sự làm họ buồn lòng, nhưng mà ta cũng sẽ không hối hận! Vì Nguyệt nhi, chuyện gì ta cũng có thể làm, cho dù muốn ta rời bỏ Ẩn Môn!”
Sau khi nói xong lời này, tả sứ nâng lên con ngươi, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.
Tháp thí luyện, tầng thứ năm, không phải là nơi người bình thường có thể đi vào, bởi vì ở đó tồn tại một thứ cực kỳ khủng bố! Chỉ có người Ẩn Môn phạm vào sai lầm, mới tiến vào tầng thứ năm của tháp thí luyện tiếp nhận cái chết!
Nhưng hắn, lại phá đi cấm kỵ đem người tham gia khảo hạch đẩy vào tầng thứ năm, cho nên trưởng lão mới thất vọng như thế......
“ Nguyệt nhi, có lẽ sau khi trở lại Ẩn Môn, chờ ta chính là trừng phạt rất nghiêm trọng, nhưng ta không hối hận!”
Hắn nở nụ cười, tươi cười kia tràn đầy nhu tình, tựa hồ nhớ tới dung nhan tinh xảo của nữ tử kia, ánh mắt càng thêm ôn nhu, hoàn toàn khác hẳn khi đối mặt với người khác, lạnh nhạt cao ngạo.
“ Tả sứ đại nhân.”
Đúng lúc này, một đạo âm thanh từ ngoài cửa truyền vào: “ Khảo hạch sắp kết thúc, những người tiến vào tháp thí luyện cũng đã trở lại, chúng ta có nên đi lên trên núi hay không?”
“ Được, ta lập tức đi liền.”
Tả sứ từ trong suy nghĩ đi ra, âm thanh lại lần nữa khôi phục một mảnh lạnh nhạt, đôi tay hắn chắp sau lưng, cất bước đi ra ngoài..........
.............
Tháp thí luyện, tầng thứ năm.
Dưới không trung im lặng đến quỷ dị, nham long hoạt động xiềng xích trên người, hướng về đám người Cố Nhược Vân đi qua, ánh mắt hắn hung tàn, làm người không lạnh mà rét run.
Âm thanh của xích sắt theo chuyện động của hắn phát ra, hung hăng đánh lên trái tim mọi người thực nghiêm trọng.
“ Chủ nhân!”
Chu Tước vội vàng bảo hộ Cố Nhược Vân sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn nham long, thấp giọng nói: “ Nó quá mạnh, ta cùng Thiên Khung liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của nó! chúng ta trước hãy trốn đi.”
“ Trốn?”
Cố Nhược Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “ Chúng ta có thể chạy trốn đến nơi nào? Nếu không đánh chết con linh thú này, căn bản là chúng ta không thể rời đi nơi này!”
Thiên Khung không nói gì thêm, trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo thần sắc cẩn thận, con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng nham long.....
“ Nhân loại.”
Nham long dừng lại trước mặt Cố Nhược Vân, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng nói: “ Đám người Ẩn Môn kia đưa ngươi tới nơi này cho ta giết sao?”
“ Chúng ta không phải là người Ẩn Môn,” Sở la sắc mặt hơi đổi, vội vàng lên tiếng giải thích nói, “ Chúng ta chỉ là tới tham gia khảo hạch Ẩn Môn mà thôi, không cẩn thận tiến vào nơi này, cũng không phải cố ý quấy rầy đến ngươi, không biết ngươi có thế để chúng ta rời đi nơi này hay không?”
Bọn họ đã đánh chết số lượng linh thú yêu cầu, theo lý thuyết hẳn là có thể rời đi nơi này.
Nhưng mà, lại không có xuất hiện con đường đi ra.
Vậy chỉ có một nguyên nhân, là phải giết con nham long trước mắt này, hoặc là làm cho nó thả bọn họ rời đi.....
“ Vậy sao?”
Đột nhiên, nham long sửng sốt một chút, ánh mắt đảo qua trên người Cố Nhược Vân, lại đem tầm mắt chuyển về Thiên Khung cùng Chu Tước đứng chắn trước mặt nàng.
“ Trên thân thể các ngươi sao lại có hơi thở Long tộc? các ngươi có gặp qua lão tổ Long tộc hay không?”
Nghe được lời này, con ngươi Cố Nhược Vân hiện lên một đạo ánh sáng, nói: “ Không sai, chúng ta xác thật đã gặp qua lão tổ Long tộc, hơn nữa còn tiếp nhận truyền thừa, còn có ta đã đáp ứng hắn, sẽ thay hắn chăm sóc Long tộc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.