Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 237: Sinh nhi tử không có cúc hoa (hai)
Tiêu Thất Gia
20/01/2018
Nói xong lời này, y phất phất tay áo, xoay người đi đến phía ngoài ngự
thư phòng, chính là khi đi đến trước mặt Cố Nhược Vân bước chân dừng lại một chút, bên môi gợi lên một độ cong thật sâu: "Cô nương, đôi khi đi
nhầm một bước, cuộc sống của ngươi đều sẽ bị hủy! Nhớ kỹ lời nói vừa rồi của ta, rất nhanh tiên đoán của ta sẽ trở thành sự thật! Vận mệnh của
ngươi sẽ vì chính lựa chọn của ngươi mà trở nên vô cùng thê thảm! Cả đời đều vượt qua ở trong sự khi nhục của người khác! Ha ha."
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều chưa từng mở miệng, nhưng mà một mắt nhìn về phía Lâm Nhạc kia mang theo vô tận lạnh lẽo.
"Nữ thần, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi bị ức hiếp không công, chờ về sau ta lên làm hoàng đế, việc đầu tiên ta làm chính là làm thịt tên Quốc Sư này."
Bàng Nhiên vỗ ngực lời thề son sắt cam đoan, hoàn toàn bỏ qua Bàng Tử Hoàng ở bên cạnh, tức đến mức Bàng Tử Hoàng trực tiếp một cước đạp qua, tức giận quát: "Tiểu tử hỗn láo, lão tử của ngươi còn chưa có chết, ngươi đã muốn làm hoàng đế, thế nào? Tính toán mưu quyền soán vị?"
Mà Bàng Nhiên bị một đá này cả người đều nhảy dựng lên, vội vàng bưng kín cúc hoa bị đạp một cái, khóc lớn cầu xin tha thứ nói: "Phụ hoàng tha mạng ~ phụ hoàng, con sai lầm rồi, con biết sai lầm rồi, đừng đạp, ôi, lại đá con sẽ biến thành không có cúc hoa, về sau người khác mắng phụ hoàng người sẽ nói người sinh nhi tử không có cúc hoa."
"Tiểu tử thối, ngươi ****** thế mà lại nguyền rủa lão tử của ngươi! Tốt! Lão tử không đá ngươi, lão tử đánh chết ngươi!"
Bàng Tử Hoàng bị tức xù lông, cầm lấy cây gậy bên cạnh liền một gậy đánh vào mông của Bàng Nhiên, đánh Bàng Nhiên ‘ngao ngao’ kêu đau, nhảy lên gào khóc thảm thiết ở trong phòng.
Nhìn một màn trước mắt, Cố Nhược Vân nhàn nhạt gợi lên khóe môi, cho dù Bàng Tử Hoàng dùng gậy hung hăng đánh Bàng Nhiên, nhưng mà, nàng lại cảm nhận được một loại cảm giác rất là ấm áp. Thật giống như đây không phải là nhà đế vương, mà là một gia đình bình thường, nàng cũng là lần đầu tiên đã biết thì ra hoàng tộc cũng có tình thân........
Đương nhiên, nàng không biết là, bởi vì vị trí hoàng đế của Huyền Vũ Quốc là do Hạ gia quyết định, mà lão gia chủ của Hạ gia lại vừa vặn thật thưởng thức tình nhân, nên mới lựa chọn Bàng Tử Hoàng trở thành đế vương."Tiểu tử thối, ngươi nhớ kỹ cho ta," Bàng Tử Hoàng dùng gậy chỉ vào Bàng Nhiên, thở hổn hển nói: "Về sau ngươi dám nguyền rủa lão tử, lão tử đánh ngươi không xuống giường được! Hơn nữa ngươi đừng hy vọng đi tìm ngươi mẫu hậu của cáo trạng, mấy ngày nay mẫu hậu của ngươi về nhà mẹ đẻ thăm người thân đi không ở trong này, không ai có thể che chở ngươi."
Bàng Nhiên nước mắt giàn giụa ôm mông sưng đỏ, hắn quyết định, về sau chờ hắn lên làm hoàng đế, nhất định phải làm cho tên hỗn đản này nếm thử tư vị bị đánh đòn.
Hơn nữa, một tháng không cho phép hắn ăn thịt!
"Bệ hạ thật đúng là tinh lực dư thừa."
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ từ bên cạnh truyền đến, làm cho Bàng Tử Hoàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn lau lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt quẫn bách nói: "Cố cô nương, để ngài chê cười, thật sự là tên này rất không nên thân! Đúng rồi, lần này mời ngươi đến, là muốn nhờ ngươi kiểm tra thân thể của Trẫm một chút, vì sao trong khoảng thời gian này Trẫm luôn cảm thấy đau đầu, thậm chí tìm rất nhiều Ngự Y cũng không có tác dụng."
Khi nói lời này, ánh mắt của Bàng Tử Hoàng gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, sau khi nhìn thấy đối phương nhíu mày, trong lòng bất giác ‘lộp bộp’ một cái.
Chẳng lẽ bản thân bị bệnh không trị được?
Thật lâu sau, mi tâm (*) của thiếu nữ lới lỏng ra, trong mắt bắt đầu lưu chuyển tia sáng trong trẻo: "Bệ hạ, có phải ngươi chạm qua một gốc cây tên là Phục Địa Thảo hay không?"
(*) mi tâm: điểm giữa 2 đầu lông mày
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều chưa từng mở miệng, nhưng mà một mắt nhìn về phía Lâm Nhạc kia mang theo vô tận lạnh lẽo.
"Nữ thần, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi bị ức hiếp không công, chờ về sau ta lên làm hoàng đế, việc đầu tiên ta làm chính là làm thịt tên Quốc Sư này."
Bàng Nhiên vỗ ngực lời thề son sắt cam đoan, hoàn toàn bỏ qua Bàng Tử Hoàng ở bên cạnh, tức đến mức Bàng Tử Hoàng trực tiếp một cước đạp qua, tức giận quát: "Tiểu tử hỗn láo, lão tử của ngươi còn chưa có chết, ngươi đã muốn làm hoàng đế, thế nào? Tính toán mưu quyền soán vị?"
Mà Bàng Nhiên bị một đá này cả người đều nhảy dựng lên, vội vàng bưng kín cúc hoa bị đạp một cái, khóc lớn cầu xin tha thứ nói: "Phụ hoàng tha mạng ~ phụ hoàng, con sai lầm rồi, con biết sai lầm rồi, đừng đạp, ôi, lại đá con sẽ biến thành không có cúc hoa, về sau người khác mắng phụ hoàng người sẽ nói người sinh nhi tử không có cúc hoa."
"Tiểu tử thối, ngươi ****** thế mà lại nguyền rủa lão tử của ngươi! Tốt! Lão tử không đá ngươi, lão tử đánh chết ngươi!"
Bàng Tử Hoàng bị tức xù lông, cầm lấy cây gậy bên cạnh liền một gậy đánh vào mông của Bàng Nhiên, đánh Bàng Nhiên ‘ngao ngao’ kêu đau, nhảy lên gào khóc thảm thiết ở trong phòng.
Nhìn một màn trước mắt, Cố Nhược Vân nhàn nhạt gợi lên khóe môi, cho dù Bàng Tử Hoàng dùng gậy hung hăng đánh Bàng Nhiên, nhưng mà, nàng lại cảm nhận được một loại cảm giác rất là ấm áp. Thật giống như đây không phải là nhà đế vương, mà là một gia đình bình thường, nàng cũng là lần đầu tiên đã biết thì ra hoàng tộc cũng có tình thân........
Đương nhiên, nàng không biết là, bởi vì vị trí hoàng đế của Huyền Vũ Quốc là do Hạ gia quyết định, mà lão gia chủ của Hạ gia lại vừa vặn thật thưởng thức tình nhân, nên mới lựa chọn Bàng Tử Hoàng trở thành đế vương."Tiểu tử thối, ngươi nhớ kỹ cho ta," Bàng Tử Hoàng dùng gậy chỉ vào Bàng Nhiên, thở hổn hển nói: "Về sau ngươi dám nguyền rủa lão tử, lão tử đánh ngươi không xuống giường được! Hơn nữa ngươi đừng hy vọng đi tìm ngươi mẫu hậu của cáo trạng, mấy ngày nay mẫu hậu của ngươi về nhà mẹ đẻ thăm người thân đi không ở trong này, không ai có thể che chở ngươi."
Bàng Nhiên nước mắt giàn giụa ôm mông sưng đỏ, hắn quyết định, về sau chờ hắn lên làm hoàng đế, nhất định phải làm cho tên hỗn đản này nếm thử tư vị bị đánh đòn.
Hơn nữa, một tháng không cho phép hắn ăn thịt!
"Bệ hạ thật đúng là tinh lực dư thừa."
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ từ bên cạnh truyền đến, làm cho Bàng Tử Hoàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn lau lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt quẫn bách nói: "Cố cô nương, để ngài chê cười, thật sự là tên này rất không nên thân! Đúng rồi, lần này mời ngươi đến, là muốn nhờ ngươi kiểm tra thân thể của Trẫm một chút, vì sao trong khoảng thời gian này Trẫm luôn cảm thấy đau đầu, thậm chí tìm rất nhiều Ngự Y cũng không có tác dụng."
Khi nói lời này, ánh mắt của Bàng Tử Hoàng gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, sau khi nhìn thấy đối phương nhíu mày, trong lòng bất giác ‘lộp bộp’ một cái.
Chẳng lẽ bản thân bị bệnh không trị được?
Thật lâu sau, mi tâm (*) của thiếu nữ lới lỏng ra, trong mắt bắt đầu lưu chuyển tia sáng trong trẻo: "Bệ hạ, có phải ngươi chạm qua một gốc cây tên là Phục Địa Thảo hay không?"
(*) mi tâm: điểm giữa 2 đầu lông mày
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.