Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 22: Thái Tử điện hạ lạnh lùng (năm)
Tiêu Thất Gia
22/08/2017
"Các vị," Nụ cười của Thi Vân trong nhu nhược mang theo ấm áp, ánh mắt ôn hòa nói, "Vì khảo
nghiệm năng lực của các ngươi, trưởng lão Luyện Khí Tông chúng ta cố ý
mang Thiên Linh trận của Tông Môn đến, lát sau ta sẽ đưa các ngươi tiến
vào giữa Thiên Linh trận tu luyện một tháng thời gian, sau một tháng lại căn cứ thành tích của các ngươi đến kết luận có hay không có tư cách
tiến vào Luyện Khí Tông."
Cho dù bọn họ không biết Thiên Linh trận là cái gì, nhưng mà đã là truyền tông chi bảo (bảo vật truyền lại cho các đời Tông chủ) của Luyện Khí Tông, vậy tất nhiên rất là trân quý, cơ hội lần này bọn họ cũng sẽ thật quý trọng……....
Từ đầu tới cuối Thái Tử Lãnh Ngôn Phong đều không nói gì khi đi ngang qua Cố Nhược Vân thì dừng một chút, cũng không có quay đầu liếc nhìn nàng nhiều một cái, chỉ có giọng nói thong thả lạnh lùng kia vang lên.
"Cố Nhược Vân, chuyện ngươi làm vừa rồi chỉ là vì biểu hiện sự đặc biệt của ngươi, khiến cho bản Thái Tử chú ý, đáng tiếc, ánh mắt của bản Thái Tử chưa bao giờ ở trên người ngươi…….."
Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại biến mất ở trong mắt của Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân có chút há hốc mồm, khi ở Đông Nhạc đại lục cho dù là Kim đế cũng không có tư cách làm cho nàng quỳ xuống, hiện thời lại như thế nào cam tâm quỳ một Thái Tử nho nhỏ? Nhưng mà, hành vi của nàng, lại làm cho Thái Tử cho rằng muốn đạt được chú ý của hắn? (L: hắn ta vô sỉ ấy mà ~.~)
Nhớ được lúc trước, thân là thiên tài Cố Sanh Tiêu và Lãnh Ngôn Phong thường xuyên ước chiến, mà mỗi lần ở nơi có bọn họ, tất nhiên có Cố Nhược Vân, mọi người đều cho rằng nàng là thông qua Cố Sanh Tiêu tiếp cận Lãnh Ngôn Phong, nhưng tuyệt không biết, mỗi lần hai người luận võ, trong mắt nàng chỉ có ca ca.
Cho nên, Cố Nhược Vân trước kia không thích Lãnh Ngôn Phong, hiện tại nàng càng không có khả năng!
"Cố Nhược Vân, thì ra ngươi thật sự thích Thái Tử!" Cố Phán Phán tức giận rồi, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, "Lúc đó ngươi còn phủ nhận nói ngươi không thích Thái Tử, nhưng hiện tại ngươi thế mà lại dùng loại phương pháp này hấp dẫn sự chú ý, cũng may Thái Tử nhìn thấu quỷ kế của ngươi, nếu không……….."
Nhìn thấy mọi người chuyển ánh mắt tới, Cố Nhược Vân chớp ánh mắt: "Thái Tử là cái gì? Có thể ăn sao?"
"Ăn? Ngươi lại có thể muốn ăn sạch sành sanh Thái Tử, Cố Nhược Vân, ngươi quả nhiên rắp tâm bất lương!" (L: ta lo ngại về khả năng nghe hiểu của bà cô này)
Được rồi!
Lần này quả nhiên là mười cái miệng đều nói không rõ………...
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, cũng lười giải thích cái gì, nhún vai nói: "La Âm chúng ta đi xem một chút."
…………...
Hoàng cung đại viện, tất cả mọi người yên tĩnh lại, tất cả âm thanh ồn ào biến mất sau khi hai lão giả xuất hiện.
La Âm chỉ vào một người trong đó, nói: "Cố Nhược Vân, hắc y lão nhân kia ngươi thấy được sao? Đó là lão sư Hồn Phi của Thái Tử, còn lại hồng y lão nhân đó là Điền Lâm trưởng lão, hai người này đều là cao thủ của Luyện Khí Tông."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, tầm mắt dời đi từ trên người hai người, dừng ở phía trên cây cột bên cạnh bọn họ.
Nếu không có đoán sai, bốn cột kia quay chung quanh cửa tiến vào Thiên Linh trận…….....
"Các vị, lấy thực lực của các ngươi, ta cho các ngươi vào là cửa Thiên Linh sơ cấp, nhớ kỹ, lúc các ngươi ở trong phạm vi ta chỉ định kia, tuyệt đối không nên chạy loạn, chạy đến khu vực khác chắc chắn nhận đến nguy hiểm!"
Hồn Phi mặt mũi nghiêm túc nhìn mọi người: "Mặt khác, linh khí bên trong Thiên Linh trận quá mức nồng đậm, cho nên, thực lực của võ giả đều phải tới Tụ Khí cấp ba, nếu không sẽ chịu không nổi lực lượng cường đại như vậy bị nổ tan xác mà chết, ta tuyệt đối không phải nói lời đe dọa, chỉ là ta tin tưởng, hẳn là không có người ngay cả Tụ Khí cấp ba đều không qua được."
"Này…...." Nghe nói như thế, Cố Phán Phán một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Dáng vẻ của nàng quả nhiên hấp dẫn Hồn Phi trưởng lão, nhướng mày, hỏi: "Vị cô nương này có lời gì muốn nói sao?"
Cho dù bọn họ không biết Thiên Linh trận là cái gì, nhưng mà đã là truyền tông chi bảo (bảo vật truyền lại cho các đời Tông chủ) của Luyện Khí Tông, vậy tất nhiên rất là trân quý, cơ hội lần này bọn họ cũng sẽ thật quý trọng……....
Từ đầu tới cuối Thái Tử Lãnh Ngôn Phong đều không nói gì khi đi ngang qua Cố Nhược Vân thì dừng một chút, cũng không có quay đầu liếc nhìn nàng nhiều một cái, chỉ có giọng nói thong thả lạnh lùng kia vang lên.
"Cố Nhược Vân, chuyện ngươi làm vừa rồi chỉ là vì biểu hiện sự đặc biệt của ngươi, khiến cho bản Thái Tử chú ý, đáng tiếc, ánh mắt của bản Thái Tử chưa bao giờ ở trên người ngươi…….."
Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại biến mất ở trong mắt của Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân có chút há hốc mồm, khi ở Đông Nhạc đại lục cho dù là Kim đế cũng không có tư cách làm cho nàng quỳ xuống, hiện thời lại như thế nào cam tâm quỳ một Thái Tử nho nhỏ? Nhưng mà, hành vi của nàng, lại làm cho Thái Tử cho rằng muốn đạt được chú ý của hắn? (L: hắn ta vô sỉ ấy mà ~.~)
Nhớ được lúc trước, thân là thiên tài Cố Sanh Tiêu và Lãnh Ngôn Phong thường xuyên ước chiến, mà mỗi lần ở nơi có bọn họ, tất nhiên có Cố Nhược Vân, mọi người đều cho rằng nàng là thông qua Cố Sanh Tiêu tiếp cận Lãnh Ngôn Phong, nhưng tuyệt không biết, mỗi lần hai người luận võ, trong mắt nàng chỉ có ca ca.
Cho nên, Cố Nhược Vân trước kia không thích Lãnh Ngôn Phong, hiện tại nàng càng không có khả năng!
"Cố Nhược Vân, thì ra ngươi thật sự thích Thái Tử!" Cố Phán Phán tức giận rồi, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, "Lúc đó ngươi còn phủ nhận nói ngươi không thích Thái Tử, nhưng hiện tại ngươi thế mà lại dùng loại phương pháp này hấp dẫn sự chú ý, cũng may Thái Tử nhìn thấu quỷ kế của ngươi, nếu không……….."
Nhìn thấy mọi người chuyển ánh mắt tới, Cố Nhược Vân chớp ánh mắt: "Thái Tử là cái gì? Có thể ăn sao?"
"Ăn? Ngươi lại có thể muốn ăn sạch sành sanh Thái Tử, Cố Nhược Vân, ngươi quả nhiên rắp tâm bất lương!" (L: ta lo ngại về khả năng nghe hiểu của bà cô này)
Được rồi!
Lần này quả nhiên là mười cái miệng đều nói không rõ………...
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, cũng lười giải thích cái gì, nhún vai nói: "La Âm chúng ta đi xem một chút."
…………...
Hoàng cung đại viện, tất cả mọi người yên tĩnh lại, tất cả âm thanh ồn ào biến mất sau khi hai lão giả xuất hiện.
La Âm chỉ vào một người trong đó, nói: "Cố Nhược Vân, hắc y lão nhân kia ngươi thấy được sao? Đó là lão sư Hồn Phi của Thái Tử, còn lại hồng y lão nhân đó là Điền Lâm trưởng lão, hai người này đều là cao thủ của Luyện Khí Tông."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, tầm mắt dời đi từ trên người hai người, dừng ở phía trên cây cột bên cạnh bọn họ.
Nếu không có đoán sai, bốn cột kia quay chung quanh cửa tiến vào Thiên Linh trận…….....
"Các vị, lấy thực lực của các ngươi, ta cho các ngươi vào là cửa Thiên Linh sơ cấp, nhớ kỹ, lúc các ngươi ở trong phạm vi ta chỉ định kia, tuyệt đối không nên chạy loạn, chạy đến khu vực khác chắc chắn nhận đến nguy hiểm!"
Hồn Phi mặt mũi nghiêm túc nhìn mọi người: "Mặt khác, linh khí bên trong Thiên Linh trận quá mức nồng đậm, cho nên, thực lực của võ giả đều phải tới Tụ Khí cấp ba, nếu không sẽ chịu không nổi lực lượng cường đại như vậy bị nổ tan xác mà chết, ta tuyệt đối không phải nói lời đe dọa, chỉ là ta tin tưởng, hẳn là không có người ngay cả Tụ Khí cấp ba đều không qua được."
"Này…...." Nghe nói như thế, Cố Phán Phán một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Dáng vẻ của nàng quả nhiên hấp dẫn Hồn Phi trưởng lão, nhướng mày, hỏi: "Vị cô nương này có lời gì muốn nói sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.