Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1017: Thân phận của Cổ Lan (năm)
Tiêu Thất Gia
25/12/2018
Địa hạ chợ đen, nhiều hơn quầy hàng yên tĩnh vừa rồi Cố Nhược Vân thấy kia, cũng không có âm
thanh kêu rao, tất cả chủ quán đều im lặng ngồi ở trước quầy hàng của
mình, ngẫu nhiên có mấy người giảng giải vật phẩm mình buôn bán với
khách hàng.
Ánh mắt Cố Nhược Vân đảo qua trên mỗi quầy hàng, nhưng không có lưu lại nhiều.
Không thể không nói, chợ đen Thanh Phong thành quả thật là danh bất hư truyền, nàng chỉ quét mắt liếc một cái đã tìm được không ít bảo vật phóng tới bên ngoài chắc chắn chấn động. Chỉ là, lấy thực lực và cất chứa (ý nói những đồ đã có) hiện giờ của nàng, đối với vài thứ kia đã không có hứng thú gì.
"Thế nào? Không có nhìn trúng thứ gì sao?" Diệp Ảnh nhìn Cố Nhược Vân cau chặt mày, nhẹ nhàng cười, hỏi.
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, tầm mắt vừa muốn thu hồi, lại trong nháy mắt này, không tự chủ được dừng lại ở trên một cái quầy hàng.
Chủ quán kia là một nam tử mặc áo bào màu lam tuổi còn trẻ, lớn lên cao cao gầy gầy, làn da rất là trắng nõn, nhất là cặp con ngươi màu xanh ngọc kia, giống như chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể làm cho người ta không cách nào tự kềm chế mà hãm sâu vào.
Đáng tiếc là, có một chỗ không được hoàn mỹ, chính là trên mặt nam tử tồn tại một khối ám ban (bớt đen) xấu xí.
Chính vì có ám ban kia tồn tại, mới phá hủy phần cảm giác đẹp đẽ này.
Diệp Ảnh nhìn thấy ánh mắt Cố Nhược Vân lưu lại ở trên người lam bào nam tử kia, hơi hơi có chút kinh ngạc, chợt giải thích nói: "Hắn là Lam Ca, chuyện về hắn, ở Thanh Phong thành cũng là mọi người đều biết, gia chủ Lam gia chủ thành, chính là bá phụ của hắn, chỉ là Lam Ca này là một tồn tại không rõ, khắc phụ khắc mẫu, mới có thể làm cho Lam gia trục xuất hắn đi, sau đó hắn đã đi tới Thanh Phong thành này."
Hắn ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Lam Ca này cũng là kẻ kì ba, cầm một đống kẹo viên đến chợ đen rao hàng, xưng kẹo viên này là đan dược, nhưng mà, có ai dám mua đan dược của hắn? Có lẽ ăn sẽ bị tiêu chảy."
Nói tới đây, Diệp Ảnh lập tức nở nụ cười.
Lam Ca này không phải là Luyện Đan Sư, hắn nói đồ chơi này là đan dược, ai có thể tin tưởng đây? Phỏng chừng là độc dược còn không sai biệt lắm.
Cố Nhược Vân giống như không có nghe được lời Diệp Ảnh nói, đi thẳng tới trước mặt Lam Ca, giống như không thèm để ý xem những đan dược bày trên quầy hàng của hắn, l^q'đ dò hỏi: "Những đan dược này, là chính ngươi luyện chế?"
Lam Ca gặp quầy hàng của mình rốt cục có người hỏi thăm, con ngươi màu lam không tự chủ được sáng một chút, mỉm cười gật đầu: "Là bản thân ta luyện."
Giọng nói của hắn rất là dễ nghe, rơi vào trong tai người rất là thoải mái.
Nếu không phải vì khối ám ban trên mặt kia, nam nhân này tất nhiên là một mỹ nam tử tuyệt thế.
Nghe nói như thế, ánh mắt Cố Nhược Vân lóe ra vài cái, lại cũng không nói thêm gì, chỉ là tinh tế đánh giá đan dược trên quầy hàng.
"Ngươi có thế nói với ta này là đan dược gì?"
Lam Ca nhẹ nhàng cười, rất có nhẫn nại vì giải thích Cố Nhược Vân: "Kỳ thực, bởi vì không có đan phương, đan dược của ta chẳng phải thật quý báu, nhưng những đan dược này chữa trị một số bệnh trạng nhanh hơn một chút, như cảm mạo là không có vấn đề gì."
Bên môi Cố Nhược Vân nâng lên một độ cong nông cạn, nàng cầm lấy một viên đan dược từ trên quầy hàng, đưa tới miệng nhấm nuốt một chút, rồi sau đó tươi cười trên mặt kia càng sâu.
"Hương vị quả thật không tệ, chính là phương pháp luyện chế của ngươi vẫn là tồn tại một ít sai lầm, nếu ngươi có thể cho Ngải Diệp thảo vào trước Thiên Nguyệt hoa, có lẽ cuối cùng sinh ra công hiệu lớn hơn nữa cũng nói không chừng."
Ánh mắt Cố Nhược Vân đảo qua trên mỗi quầy hàng, nhưng không có lưu lại nhiều.
Không thể không nói, chợ đen Thanh Phong thành quả thật là danh bất hư truyền, nàng chỉ quét mắt liếc một cái đã tìm được không ít bảo vật phóng tới bên ngoài chắc chắn chấn động. Chỉ là, lấy thực lực và cất chứa (ý nói những đồ đã có) hiện giờ của nàng, đối với vài thứ kia đã không có hứng thú gì.
"Thế nào? Không có nhìn trúng thứ gì sao?" Diệp Ảnh nhìn Cố Nhược Vân cau chặt mày, nhẹ nhàng cười, hỏi.
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, tầm mắt vừa muốn thu hồi, lại trong nháy mắt này, không tự chủ được dừng lại ở trên một cái quầy hàng.
Chủ quán kia là một nam tử mặc áo bào màu lam tuổi còn trẻ, lớn lên cao cao gầy gầy, làn da rất là trắng nõn, nhất là cặp con ngươi màu xanh ngọc kia, giống như chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể làm cho người ta không cách nào tự kềm chế mà hãm sâu vào.
Đáng tiếc là, có một chỗ không được hoàn mỹ, chính là trên mặt nam tử tồn tại một khối ám ban (bớt đen) xấu xí.
Chính vì có ám ban kia tồn tại, mới phá hủy phần cảm giác đẹp đẽ này.
Diệp Ảnh nhìn thấy ánh mắt Cố Nhược Vân lưu lại ở trên người lam bào nam tử kia, hơi hơi có chút kinh ngạc, chợt giải thích nói: "Hắn là Lam Ca, chuyện về hắn, ở Thanh Phong thành cũng là mọi người đều biết, gia chủ Lam gia chủ thành, chính là bá phụ của hắn, chỉ là Lam Ca này là một tồn tại không rõ, khắc phụ khắc mẫu, mới có thể làm cho Lam gia trục xuất hắn đi, sau đó hắn đã đi tới Thanh Phong thành này."
Hắn ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Lam Ca này cũng là kẻ kì ba, cầm một đống kẹo viên đến chợ đen rao hàng, xưng kẹo viên này là đan dược, nhưng mà, có ai dám mua đan dược của hắn? Có lẽ ăn sẽ bị tiêu chảy."
Nói tới đây, Diệp Ảnh lập tức nở nụ cười.
Lam Ca này không phải là Luyện Đan Sư, hắn nói đồ chơi này là đan dược, ai có thể tin tưởng đây? Phỏng chừng là độc dược còn không sai biệt lắm.
Cố Nhược Vân giống như không có nghe được lời Diệp Ảnh nói, đi thẳng tới trước mặt Lam Ca, giống như không thèm để ý xem những đan dược bày trên quầy hàng của hắn, l^q'đ dò hỏi: "Những đan dược này, là chính ngươi luyện chế?"
Lam Ca gặp quầy hàng của mình rốt cục có người hỏi thăm, con ngươi màu lam không tự chủ được sáng một chút, mỉm cười gật đầu: "Là bản thân ta luyện."
Giọng nói của hắn rất là dễ nghe, rơi vào trong tai người rất là thoải mái.
Nếu không phải vì khối ám ban trên mặt kia, nam nhân này tất nhiên là một mỹ nam tử tuyệt thế.
Nghe nói như thế, ánh mắt Cố Nhược Vân lóe ra vài cái, lại cũng không nói thêm gì, chỉ là tinh tế đánh giá đan dược trên quầy hàng.
"Ngươi có thế nói với ta này là đan dược gì?"
Lam Ca nhẹ nhàng cười, rất có nhẫn nại vì giải thích Cố Nhược Vân: "Kỳ thực, bởi vì không có đan phương, đan dược của ta chẳng phải thật quý báu, nhưng những đan dược này chữa trị một số bệnh trạng nhanh hơn một chút, như cảm mạo là không có vấn đề gì."
Bên môi Cố Nhược Vân nâng lên một độ cong nông cạn, nàng cầm lấy một viên đan dược từ trên quầy hàng, đưa tới miệng nhấm nuốt một chút, rồi sau đó tươi cười trên mặt kia càng sâu.
"Hương vị quả thật không tệ, chính là phương pháp luyện chế của ngươi vẫn là tồn tại một ít sai lầm, nếu ngươi có thể cho Ngải Diệp thảo vào trước Thiên Nguyệt hoa, có lẽ cuối cùng sinh ra công hiệu lớn hơn nữa cũng nói không chừng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.