Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 659: Thiên Bắc Dạ Tỉnh Lại (1)
Tiêu Thất Gia
20/08/2018
“Ầm!”
Sau khi buông xuống một đoạn ngoan thoại (*) như vậy, nam tử tức giận, đem lệnh bài trong tay ném xuống, văng cả ra ngoài. Hắn lấy tay xoa bóp huyệt thái dương đang đau nhức, miệng lẩm bẩm nói:
- Vân Nhi, nếu như nàng còn sống thì tốt biết bao! Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ truy xét đến cùng để tìm ra người đã hại nàng. Cho dù là chân trời góc bể, ta cũng sẽ khiến bọn hắn phải chôn cùng nàng!
Một đạo sát ý từ phía bên trong đôi mắt kim sắc xinh đẹp hiện ra, khí thế của nam tử bạo phát, giống như là một cơn lốc, trong nháy mắt đem tất cả bàn ghế đều phá hủy.
Một lát sau, bên trong tửu quán mới chậm rãi an tĩnh lại…
Ngay tại lúc đó…
Đông Nhạc đại lục, Hạ gia.
Hạ Sơ Tuyết nắm lệnh bài trong tay thật chặt, trên gương mặt trắng noãn như ngọc tràn đầy hận ý, trong lòng sự ghen ghét cùng thù hận dường như đang thiêu đốt trái tim của nàng ta.
- Hạ Nhược Vân, ngươi đã là người chết! Tại sao vẫn khiến trong lòng Kim đại ca nhớ mãi không nguôi? Hạ Sơ Tuyết ta so với ngươi cái gì cũng ưu tú hơn. Ta tuyệt đối không cam tâm bị một người chết như ngươi làm hạ thấp mình!
Chỉ cần cho nàng thời gian, nàng có thể làm cho tất cả mọi người trên thế gian đều sẽ quên đi nữ nhân kia.
- Hạ Sơ Tuyết.
Đúng lúc này, sau lưng nàng lại vang lên một thanh âm.
Hạ Sơ Tuyết quay đầu, nhìn về phía người nam nhân đang đi tới, sắc mặt khôi phục như thường, nhưng giọng nói lại không mềm mại như vừa rồi đối với Kim Đế.
- Lục đại ca, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Ánh mắt Lục Trầm có chút phức tạp nhìn Hạ Sơ Tuyết, nói:
- Ở bên ngoài, ta đã tăng thêm nhân thủ, nhưng không những không tìm được Thượng Cổ Thần Tháp mà ngay cả thi thể của Hạ Nhược Vân cũng không tìm thấy. Nàng ta không phải có một sư phụ là thần y sao? Không lẽ nàng ta được lão đầu đó cứu đi!
- Sẽ không!
Hạ Sơ Tuyết cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta khẳng định Hạ Nhược Vân đã chết, nàng bị thương nặng như vậy chắc chắn không thể còn sống. Còn về phần lão đầu kia, hắn vẫn đang hoài nghi Hạ gia chúng ta giết chết Hạ Nhược Vân, chẳng qua là lão chưa có bằng chứng nên mới chưa đối với chúng ta ra tay! Đúng lúc Kim Đế đang truy tìm hung thủ đã giết hại Hạ Nhược Vân, chúng ta có thể để cho bọn hắn tự giết hại lẫn nhau!
Lục Trầm hơi cau mày:
- Điều này hình như không ổn lắm? Dù sao lão đầu kia cũng là sư phụ của Hạ Nhược Vân, chúng ta đã hại chết Hạ Nhược Vân, cho nên…
- Làm sao?
Hạ Sơ Tuyết cười lạnh một tiếng:
- Đây là ngươi đang mềm lòng hay là ngươi vẫn còn đối với Hạ Nhược Vân tình cảm chưa hết? Đừng quên, ban đầu là chính tay ngươi tách rời cơ thể Hạ Lâm Ngọc khi hắn còn đang sống, cũng chính là ngươi hại chết Hạ Nhược Vân! Nếu như chuyện này bị lão đầu tử kia biết được, kết cục của ngươi như thế nào chắc ngươi cũng biết rõ! Lão đầu tử kia là người luôn bao che khuyết điểm, Hạ Nhược Vân lại là đệ tử mà hắn đắc ý nhất. Cũng may, Kim đại ca đối với tình hình của Hạ gia ta không hiểu rõ lắm, vẫn tưởng rằng phụ thân và ta đều đối với nàng nghĩa nặng tình thâm, mới giúp chúng ta!
Chỉ cần nghĩ đến Hạ Nhược Vân chiếm vị trí quan trọng trong lòng Kim Đế, Hạ Sơ Tuyết đã phẫn hận đến phát cuồng. Nếu không phải nữ nhân kia cầm đi Thượng Cổ Thần Tháp, không biết chừng nàng đã sớm đuổi kịp tu vi của Kim Đế.
Gia gia cũng thật là một người ngớ ngẩn! Mình mới là thượng cổ Phượng Hoàng chuyển thế, dựa vào cái gì mà không đem Thượng Cổ Thần Tháp cho nàng?
Nếu không phải gia gia quá mức ngớ ngẩn, những chuyện sau đó sẽ không phát sinh, Hạ Nhược Vân tất nhiên sẽ không chết.
Không biết nếu lão đầu tử kia nhìn thấy điều này có hối hận hay không.
- Được.
Tâm tư Lục Trầm độc ác, nói ra:
- Chuyện này để ta đi làm. Cho dù thế nào ta cũng sẽ khiến Kim Đế và sư phụ Hạ Nhược Vân trở thành cừu địch! Có lẽ, nếu mượn tay của Kim Đế, chúng ta thật sự có thể giết chết lão đầu kia!
Dù sao Lục Trầm hắn đã phạm phải sai lầm một lần, có giết thêm một người cũng chả sao.
***
(*) Ngoan thoại: lời nói tàn nhẫn.
Sau khi buông xuống một đoạn ngoan thoại (*) như vậy, nam tử tức giận, đem lệnh bài trong tay ném xuống, văng cả ra ngoài. Hắn lấy tay xoa bóp huyệt thái dương đang đau nhức, miệng lẩm bẩm nói:
- Vân Nhi, nếu như nàng còn sống thì tốt biết bao! Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ truy xét đến cùng để tìm ra người đã hại nàng. Cho dù là chân trời góc bể, ta cũng sẽ khiến bọn hắn phải chôn cùng nàng!
Một đạo sát ý từ phía bên trong đôi mắt kim sắc xinh đẹp hiện ra, khí thế của nam tử bạo phát, giống như là một cơn lốc, trong nháy mắt đem tất cả bàn ghế đều phá hủy.
Một lát sau, bên trong tửu quán mới chậm rãi an tĩnh lại…
Ngay tại lúc đó…
Đông Nhạc đại lục, Hạ gia.
Hạ Sơ Tuyết nắm lệnh bài trong tay thật chặt, trên gương mặt trắng noãn như ngọc tràn đầy hận ý, trong lòng sự ghen ghét cùng thù hận dường như đang thiêu đốt trái tim của nàng ta.
- Hạ Nhược Vân, ngươi đã là người chết! Tại sao vẫn khiến trong lòng Kim đại ca nhớ mãi không nguôi? Hạ Sơ Tuyết ta so với ngươi cái gì cũng ưu tú hơn. Ta tuyệt đối không cam tâm bị một người chết như ngươi làm hạ thấp mình!
Chỉ cần cho nàng thời gian, nàng có thể làm cho tất cả mọi người trên thế gian đều sẽ quên đi nữ nhân kia.
- Hạ Sơ Tuyết.
Đúng lúc này, sau lưng nàng lại vang lên một thanh âm.
Hạ Sơ Tuyết quay đầu, nhìn về phía người nam nhân đang đi tới, sắc mặt khôi phục như thường, nhưng giọng nói lại không mềm mại như vừa rồi đối với Kim Đế.
- Lục đại ca, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Ánh mắt Lục Trầm có chút phức tạp nhìn Hạ Sơ Tuyết, nói:
- Ở bên ngoài, ta đã tăng thêm nhân thủ, nhưng không những không tìm được Thượng Cổ Thần Tháp mà ngay cả thi thể của Hạ Nhược Vân cũng không tìm thấy. Nàng ta không phải có một sư phụ là thần y sao? Không lẽ nàng ta được lão đầu đó cứu đi!
- Sẽ không!
Hạ Sơ Tuyết cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta khẳng định Hạ Nhược Vân đã chết, nàng bị thương nặng như vậy chắc chắn không thể còn sống. Còn về phần lão đầu kia, hắn vẫn đang hoài nghi Hạ gia chúng ta giết chết Hạ Nhược Vân, chẳng qua là lão chưa có bằng chứng nên mới chưa đối với chúng ta ra tay! Đúng lúc Kim Đế đang truy tìm hung thủ đã giết hại Hạ Nhược Vân, chúng ta có thể để cho bọn hắn tự giết hại lẫn nhau!
Lục Trầm hơi cau mày:
- Điều này hình như không ổn lắm? Dù sao lão đầu kia cũng là sư phụ của Hạ Nhược Vân, chúng ta đã hại chết Hạ Nhược Vân, cho nên…
- Làm sao?
Hạ Sơ Tuyết cười lạnh một tiếng:
- Đây là ngươi đang mềm lòng hay là ngươi vẫn còn đối với Hạ Nhược Vân tình cảm chưa hết? Đừng quên, ban đầu là chính tay ngươi tách rời cơ thể Hạ Lâm Ngọc khi hắn còn đang sống, cũng chính là ngươi hại chết Hạ Nhược Vân! Nếu như chuyện này bị lão đầu tử kia biết được, kết cục của ngươi như thế nào chắc ngươi cũng biết rõ! Lão đầu tử kia là người luôn bao che khuyết điểm, Hạ Nhược Vân lại là đệ tử mà hắn đắc ý nhất. Cũng may, Kim đại ca đối với tình hình của Hạ gia ta không hiểu rõ lắm, vẫn tưởng rằng phụ thân và ta đều đối với nàng nghĩa nặng tình thâm, mới giúp chúng ta!
Chỉ cần nghĩ đến Hạ Nhược Vân chiếm vị trí quan trọng trong lòng Kim Đế, Hạ Sơ Tuyết đã phẫn hận đến phát cuồng. Nếu không phải nữ nhân kia cầm đi Thượng Cổ Thần Tháp, không biết chừng nàng đã sớm đuổi kịp tu vi của Kim Đế.
Gia gia cũng thật là một người ngớ ngẩn! Mình mới là thượng cổ Phượng Hoàng chuyển thế, dựa vào cái gì mà không đem Thượng Cổ Thần Tháp cho nàng?
Nếu không phải gia gia quá mức ngớ ngẩn, những chuyện sau đó sẽ không phát sinh, Hạ Nhược Vân tất nhiên sẽ không chết.
Không biết nếu lão đầu tử kia nhìn thấy điều này có hối hận hay không.
- Được.
Tâm tư Lục Trầm độc ác, nói ra:
- Chuyện này để ta đi làm. Cho dù thế nào ta cũng sẽ khiến Kim Đế và sư phụ Hạ Nhược Vân trở thành cừu địch! Có lẽ, nếu mượn tay của Kim Đế, chúng ta thật sự có thể giết chết lão đầu kia!
Dù sao Lục Trầm hắn đã phạm phải sai lầm một lần, có giết thêm một người cũng chả sao.
***
(*) Ngoan thoại: lời nói tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.