Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1509: Thiên Bắc Dạ tới 4
Tiêu Thất Gia
28/07/2019
Người Minh Phủ thiên vị rất rõ ràng, muốn để cho Tô Lâm thắng lợi mà thủ đoạn gì cũng sử dụng được! Quả thực vô sỉ đến cực điểm!
Nhưng mà, đối mặt với hành động của Minh Phủ, biểu tình Cố Nhược Vân vẫn bình tĩnh như cũ, bất quá ánh mắt nàng nhìn về phía tả hộ pháp càng thêm lạnh lẽo.
" Ngươi nói tiểu gia hỏa này là ta trộm?"
" Không sai," tả hộ pháp không biết Cố Nhược Vân muốn nói cái gì, vẫn gật gật đầu, " Linh thú này là của thiếu chủ chúng ta! linh thú của thiếu chủ chúng ta vì sao xuất hiện ở trong tay ngươi? trừ bỏ ngươi ăn trộm còn có khả năng khác sao?"
Cố Nhược Vân cười cười: " Ta còn tưởng rằng người Minh Phủ đều là thông minh, không nghĩ tới cũng sẽ phạm một sai lầm nhỏ như vậy, lần sau trước khi hãm hại người khác, tốt nhất hãy nghĩ đến hậu quả phía sau, miễn cho đến cuối cùng tự đào hố chôn mình lúc nào không biết."
Sắc mặt tả hộ pháp trầm xuống, nếu không phải đang ở trước mặt mọi người nàng cần phải giữ hình tượng cường giả thanh cao, tất nhiên nàng sẽ không khách khí đối nữ nữ nhân nói năng lỗ mãng này.
" Cố Nhược Vân, lời ngươi nói là có ý gì, tốt nhất giải thích rõ ràng cho ta, bằng không ngươi sẽ mang danh vu oan hãm hại Minh Phủ ta, tội này ngươi gánh vác không nổi!"
Cố Nhược Vân nhìn sắc mặt tả hộ pháp có chút khó coi: " Ngươi nói là ta tiến vào Minh Phủ để trộm? Vậy chứng tỏ thực lực người Minh Phủ cũng quá kém đi? Thế nhưng để ta dễ dàng đi vào? Huống chi, vị trí Minh Phủ là nơi không ai biết, ta như thế nào biết được?"
Tả hộ pháp trầm mặc xuống, dung nhan càng thêm khó coi.
Mọi người ở đây đều nhịn không được nhìn trộm nàng vài lần, trong lòng thầm phỏng đoán không thôi.
Cố Nhược Vân nói không sai, Minh Phủ là địa phương căn bản không ai biết, cho dù nàng may mắn biết được, như thế nào có thể lẫn vào Minh Phủ ăn trộm trứng linh thú? Nếu quả thực nàng làm được chuyện đó, cường giả Minh Phủ chẳng phải là quá vô dụng?
Hơn nữa, nhìn sắc mặt tả hộ pháp này, rõ ràng bị người ta nói trúng, không biết giải thích như thế nào.
" Tục ngữ nói, việc xấu trong nhà không thể đem ra ngoài, vốn dĩ chuyện này ta cũng không muốn nói," tả hộ pháp trầm ngâm nửa ngày, trên mặt như cũ không hờn không giận, " Nữ nhân này ta đã sớm nhận thức! Năm đó, nàng té xỉu dưới chân núi Minh Phủ, trùng hợp bị thiếu chủ chúng ta thấy được, thiếu chủ chúng ta trời sinh tính tình lương thiện liền đem nàng trở về, ai ngờ nàng rắp tâm bất lương, muốn trở thành thê tử thiếu chủ! nhưng mà trưởng lão bên trong phủ chúng ta không cho phép một nữ nhân không rõ lai lịch trở thành thiếu phú nhân, cũng không cho phép nàng ở lại Minh Phủ, hơn nữa thiếu chủ chúng ta cũng không có thích nàng!"
Mọi người đều trầm mặc xuống, thổn thức không thôi, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
Chỉ có tiểu gia hỏa ghé vào bên chân Cố Nhược Vân hơi hơi ngẩng đầu, mắt nhìn về phía tả hộ pháp, trong mắt hiện lên một mạt tức giận.
" Nàng thấy câu dẫn thiếu chủ không thành, cũng không muốn tay không mà về, liền thừa dịp thiếu chủ ra ngoài đã đánh cắp trứng linh thú, từ biến mất không tung tích! Các vị, hiện tại các ngươi đã biết vì sao trứng linh thú bị mất trộm? Vốn dĩ ta ở chỗ này đã nhận ra nàng, cũng nhận ra linh thú trên tay nàng! Nhưng hiện tại phải lấy đại cục làm trọng, cho nên vì trận tỷ thí này ta đã nhịn xuống!"
Tả hộ pháp thở dài, tiếp tục nói: " Ta không muốn vì chuyện của Minh Phủ mà quấy rầy thời gian của những thiên tài tham gia tỷ thí! Cho nên, ta tính chờ sau khi tỷ thí chấm dứt tìm Cố Nhược Vân đòi lại linh thú! Đáng tiếc, nàng lại ở trong tỷ thí lấy ra linh thú mà chiến đấu, vì tính công bằng của tỷ thí, Minh Phủ ta cũng chỉ có thể đứng ra chủ trì công đạo!"
Nhưng mà, đối mặt với hành động của Minh Phủ, biểu tình Cố Nhược Vân vẫn bình tĩnh như cũ, bất quá ánh mắt nàng nhìn về phía tả hộ pháp càng thêm lạnh lẽo.
" Ngươi nói tiểu gia hỏa này là ta trộm?"
" Không sai," tả hộ pháp không biết Cố Nhược Vân muốn nói cái gì, vẫn gật gật đầu, " Linh thú này là của thiếu chủ chúng ta! linh thú của thiếu chủ chúng ta vì sao xuất hiện ở trong tay ngươi? trừ bỏ ngươi ăn trộm còn có khả năng khác sao?"
Cố Nhược Vân cười cười: " Ta còn tưởng rằng người Minh Phủ đều là thông minh, không nghĩ tới cũng sẽ phạm một sai lầm nhỏ như vậy, lần sau trước khi hãm hại người khác, tốt nhất hãy nghĩ đến hậu quả phía sau, miễn cho đến cuối cùng tự đào hố chôn mình lúc nào không biết."
Sắc mặt tả hộ pháp trầm xuống, nếu không phải đang ở trước mặt mọi người nàng cần phải giữ hình tượng cường giả thanh cao, tất nhiên nàng sẽ không khách khí đối nữ nữ nhân nói năng lỗ mãng này.
" Cố Nhược Vân, lời ngươi nói là có ý gì, tốt nhất giải thích rõ ràng cho ta, bằng không ngươi sẽ mang danh vu oan hãm hại Minh Phủ ta, tội này ngươi gánh vác không nổi!"
Cố Nhược Vân nhìn sắc mặt tả hộ pháp có chút khó coi: " Ngươi nói là ta tiến vào Minh Phủ để trộm? Vậy chứng tỏ thực lực người Minh Phủ cũng quá kém đi? Thế nhưng để ta dễ dàng đi vào? Huống chi, vị trí Minh Phủ là nơi không ai biết, ta như thế nào biết được?"
Tả hộ pháp trầm mặc xuống, dung nhan càng thêm khó coi.
Mọi người ở đây đều nhịn không được nhìn trộm nàng vài lần, trong lòng thầm phỏng đoán không thôi.
Cố Nhược Vân nói không sai, Minh Phủ là địa phương căn bản không ai biết, cho dù nàng may mắn biết được, như thế nào có thể lẫn vào Minh Phủ ăn trộm trứng linh thú? Nếu quả thực nàng làm được chuyện đó, cường giả Minh Phủ chẳng phải là quá vô dụng?
Hơn nữa, nhìn sắc mặt tả hộ pháp này, rõ ràng bị người ta nói trúng, không biết giải thích như thế nào.
" Tục ngữ nói, việc xấu trong nhà không thể đem ra ngoài, vốn dĩ chuyện này ta cũng không muốn nói," tả hộ pháp trầm ngâm nửa ngày, trên mặt như cũ không hờn không giận, " Nữ nhân này ta đã sớm nhận thức! Năm đó, nàng té xỉu dưới chân núi Minh Phủ, trùng hợp bị thiếu chủ chúng ta thấy được, thiếu chủ chúng ta trời sinh tính tình lương thiện liền đem nàng trở về, ai ngờ nàng rắp tâm bất lương, muốn trở thành thê tử thiếu chủ! nhưng mà trưởng lão bên trong phủ chúng ta không cho phép một nữ nhân không rõ lai lịch trở thành thiếu phú nhân, cũng không cho phép nàng ở lại Minh Phủ, hơn nữa thiếu chủ chúng ta cũng không có thích nàng!"
Mọi người đều trầm mặc xuống, thổn thức không thôi, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
Chỉ có tiểu gia hỏa ghé vào bên chân Cố Nhược Vân hơi hơi ngẩng đầu, mắt nhìn về phía tả hộ pháp, trong mắt hiện lên một mạt tức giận.
" Nàng thấy câu dẫn thiếu chủ không thành, cũng không muốn tay không mà về, liền thừa dịp thiếu chủ ra ngoài đã đánh cắp trứng linh thú, từ biến mất không tung tích! Các vị, hiện tại các ngươi đã biết vì sao trứng linh thú bị mất trộm? Vốn dĩ ta ở chỗ này đã nhận ra nàng, cũng nhận ra linh thú trên tay nàng! Nhưng hiện tại phải lấy đại cục làm trọng, cho nên vì trận tỷ thí này ta đã nhịn xuống!"
Tả hộ pháp thở dài, tiếp tục nói: " Ta không muốn vì chuyện của Minh Phủ mà quấy rầy thời gian của những thiên tài tham gia tỷ thí! Cho nên, ta tính chờ sau khi tỷ thí chấm dứt tìm Cố Nhược Vân đòi lại linh thú! Đáng tiếc, nàng lại ở trong tỷ thí lấy ra linh thú mà chiến đấu, vì tính công bằng của tỷ thí, Minh Phủ ta cũng chỉ có thể đứng ra chủ trì công đạo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.