Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1717: Thiên Bắc Dạ trở về (sáu)
Tiêu Thất Gia
29/08/2020
Edit: kaylee
Nghĩ tới phân biệt hơn ba năm, nàng không khỏi nắm chặt tay hắn, sợ hắn sẽ lại rời đi.
"Tiểu Dạ nói không sai," Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía đại thần bị Thiên Bắc Dạ dọa sợ tới mức không dám hé răng: "Hậu cung của ta, có một mình hắn, là đủ! Không cần nam nhân khác!"
Ở bên trong phần đông nữ tử đại lục, hắn lựa chọn cho tới bây giờ đều chính là nàng!
Mà nàng cũng như thế!
Ba ngàn gáo nước, chỉ múc một gáo, là đủ!
"Tốt lắm, các ngươi đều lui ra đi."
Tầm mắt Cố Nhược Vân chuyển rời từ trên mặt Thiên Bắc Dạ, chuyển mắt nhìn nhóm văn võ đại thần quỳ rạp xuống đất, nhàn nhạt nói: "Hiện tại ta muốn nói chuyện yêu đương với đế hậu của ta, sẽ không đếm xỉa tới các ngươi, còn có, Lưu Nguyệt, về sau loại chuyện lâm triều này đừng kêu ta, Phong Vân Đế quốc là các ngươi sáng lập, không có quan hệ gì với ta."
"Đừng, bệ hạ," Lưu Nguyệt vẻ mặt khóc tang: "Ngươi đừng tàn nhẫn như vậy, không phải trước đây ta từng giả mạo ngươi sao, hiện tại làm sao ngươi có thể tàn nhẫn cột trọng trách lớn như vậy lại cho ta? Còn để cho ta sống hay không?"
Quả nhiên là một lần trượt chân thành thiên cổ hận!
Vài năm trước, thanh danh Cố Nhược Vân vang vọng toàn bộ đại giang nam bắc, hắn vì hỗn ăn hỗn uống, không tiếc giả mạo nàng! Cũng bởi vậy, mới tạo nên bi thảm khi còn sống của hắn.
Phỏng chừng, cả đời này hắn đều phải bị nàng sử dụng nô dịch, khổ không nói nổi!
"Chủ tử, chủ tử!"
Mắt thấy Cố Nhược Vân dắt Thiên Bắc Dạ xoay người rời đi, Lưu Nguyệt nóng nảy, ngay cả xưng hô đều thay đổi: "Ngươi đừng như vậy, ta không muốn chủ trì lâm triều, dựa vào cái gì làm cho ta làm loại chuyện này? Lam Ca, hẳn là do ngươi tới duy trì lâm triều!"
Nhìn thấy Cố Nhược Vân cũng không để ý tới hắn, Lưu Nguyệt chỉ đành đẩy về phía Lam Ca.
Lam Ca cười cười: "Ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của nàng? Dù sao, nàng chỉ làm cho ngươi chủ trì, cũng không có nói tới ta."
Dứt lời, Lam Ca không hề để ý tới vẻ mặt cầu xin của Lưu Nguyệt, xoay người đi đến ngoài đại điện.
"Khốn khiếp, các ngươi một đám khốn khiếp!"
Lưu Nguyệt hung hăng dậm chân, vẻ mặt ai oán.
Chúng đại thần sợ sẽ trở thành nơi trút giận của Lưu Nguyệt, vội vàng lẫn rất xa, ngay cả tiếp đón cũng không nói một tiếng đã vội vàng rời đi...
Hậu cung.
Trong hậu hoa viên, Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ gắn bó mà ngồi, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía nam tử tuyệt mỹ bên cạnh dần dần có độ ấm.
"Tiểu Dạ, Tử Tà đâu? Hắn không cùng chàng cùng nhau trở về sao?"
Thiên Bắc Dạ nhếch môi cười yếu ớt: "Hắn lâm thời có một số việc, cho nên tạm thời rời đi, ta chờ không kịp gặp nàng nên trở về trước."
"Chuyện gì?"
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, cau mày hỏi.
"Chuyện kia có liên quan với nàng, hắn muốn cho nàng một kinh hỉ, nên tạm thời không có nói cho nàng biết," Thiên Bắc Dạ nâng tay ôm Cố Nhược Vân vào trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng xoa mái tóc của nàng, trong con ngươi màu đỏ yêu dị tràn đầy dịu dàng: "Vân Nhi, những năm gần đây, ta rất nhớ nàng."
Cố Nhược Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ dịu dàng của nam nhân, khóe môi giương lên: "Ta cũng vậy."
Nghe nói như thế, cánh tay nam nhân ôm nàng càng chặt, lực đạo kia, giống như muốn ôm đối phương vào bên trong cốt nhục của hắn.
"Nếu ta trở về trễ một khắc, có phải nàng muốn lập phi hay không?"
Giọng nói của hắn mang theo trêu đùa, con ngươi cười như không cười nhìn về phía khuôn mặt của Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân hơi hơi nheo mắt lại, rồi sau đó, nàng ngẩng đầu, hôn lên môi nam nhân, cánh tay dùng sức một cái, đã áp hắn ở bên trong bồn hoa, cúi người đè ép xuống.
Răng môi đụng chạm, trong con ngươi của Cố Nhược Vân chứa ánh sáng nhu hòa.
Thiên Bắc Dạ sợ run một chút lập tức bình tĩnh lại, lật tay ôm lấy thân thể của nữ tử, quay người áp chế, trong bồn hoa này trình diễn một hồi tiết mục kích - tình...
Nghĩ tới phân biệt hơn ba năm, nàng không khỏi nắm chặt tay hắn, sợ hắn sẽ lại rời đi.
"Tiểu Dạ nói không sai," Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía đại thần bị Thiên Bắc Dạ dọa sợ tới mức không dám hé răng: "Hậu cung của ta, có một mình hắn, là đủ! Không cần nam nhân khác!"
Ở bên trong phần đông nữ tử đại lục, hắn lựa chọn cho tới bây giờ đều chính là nàng!
Mà nàng cũng như thế!
Ba ngàn gáo nước, chỉ múc một gáo, là đủ!
"Tốt lắm, các ngươi đều lui ra đi."
Tầm mắt Cố Nhược Vân chuyển rời từ trên mặt Thiên Bắc Dạ, chuyển mắt nhìn nhóm văn võ đại thần quỳ rạp xuống đất, nhàn nhạt nói: "Hiện tại ta muốn nói chuyện yêu đương với đế hậu của ta, sẽ không đếm xỉa tới các ngươi, còn có, Lưu Nguyệt, về sau loại chuyện lâm triều này đừng kêu ta, Phong Vân Đế quốc là các ngươi sáng lập, không có quan hệ gì với ta."
"Đừng, bệ hạ," Lưu Nguyệt vẻ mặt khóc tang: "Ngươi đừng tàn nhẫn như vậy, không phải trước đây ta từng giả mạo ngươi sao, hiện tại làm sao ngươi có thể tàn nhẫn cột trọng trách lớn như vậy lại cho ta? Còn để cho ta sống hay không?"
Quả nhiên là một lần trượt chân thành thiên cổ hận!
Vài năm trước, thanh danh Cố Nhược Vân vang vọng toàn bộ đại giang nam bắc, hắn vì hỗn ăn hỗn uống, không tiếc giả mạo nàng! Cũng bởi vậy, mới tạo nên bi thảm khi còn sống của hắn.
Phỏng chừng, cả đời này hắn đều phải bị nàng sử dụng nô dịch, khổ không nói nổi!
"Chủ tử, chủ tử!"
Mắt thấy Cố Nhược Vân dắt Thiên Bắc Dạ xoay người rời đi, Lưu Nguyệt nóng nảy, ngay cả xưng hô đều thay đổi: "Ngươi đừng như vậy, ta không muốn chủ trì lâm triều, dựa vào cái gì làm cho ta làm loại chuyện này? Lam Ca, hẳn là do ngươi tới duy trì lâm triều!"
Nhìn thấy Cố Nhược Vân cũng không để ý tới hắn, Lưu Nguyệt chỉ đành đẩy về phía Lam Ca.
Lam Ca cười cười: "Ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của nàng? Dù sao, nàng chỉ làm cho ngươi chủ trì, cũng không có nói tới ta."
Dứt lời, Lam Ca không hề để ý tới vẻ mặt cầu xin của Lưu Nguyệt, xoay người đi đến ngoài đại điện.
"Khốn khiếp, các ngươi một đám khốn khiếp!"
Lưu Nguyệt hung hăng dậm chân, vẻ mặt ai oán.
Chúng đại thần sợ sẽ trở thành nơi trút giận của Lưu Nguyệt, vội vàng lẫn rất xa, ngay cả tiếp đón cũng không nói một tiếng đã vội vàng rời đi...
Hậu cung.
Trong hậu hoa viên, Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ gắn bó mà ngồi, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía nam tử tuyệt mỹ bên cạnh dần dần có độ ấm.
"Tiểu Dạ, Tử Tà đâu? Hắn không cùng chàng cùng nhau trở về sao?"
Thiên Bắc Dạ nhếch môi cười yếu ớt: "Hắn lâm thời có một số việc, cho nên tạm thời rời đi, ta chờ không kịp gặp nàng nên trở về trước."
"Chuyện gì?"
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, cau mày hỏi.
"Chuyện kia có liên quan với nàng, hắn muốn cho nàng một kinh hỉ, nên tạm thời không có nói cho nàng biết," Thiên Bắc Dạ nâng tay ôm Cố Nhược Vân vào trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng xoa mái tóc của nàng, trong con ngươi màu đỏ yêu dị tràn đầy dịu dàng: "Vân Nhi, những năm gần đây, ta rất nhớ nàng."
Cố Nhược Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ dịu dàng của nam nhân, khóe môi giương lên: "Ta cũng vậy."
Nghe nói như thế, cánh tay nam nhân ôm nàng càng chặt, lực đạo kia, giống như muốn ôm đối phương vào bên trong cốt nhục của hắn.
"Nếu ta trở về trễ một khắc, có phải nàng muốn lập phi hay không?"
Giọng nói của hắn mang theo trêu đùa, con ngươi cười như không cười nhìn về phía khuôn mặt của Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân hơi hơi nheo mắt lại, rồi sau đó, nàng ngẩng đầu, hôn lên môi nam nhân, cánh tay dùng sức một cái, đã áp hắn ở bên trong bồn hoa, cúi người đè ép xuống.
Răng môi đụng chạm, trong con ngươi của Cố Nhược Vân chứa ánh sáng nhu hòa.
Thiên Bắc Dạ sợ run một chút lập tức bình tĩnh lại, lật tay ôm lấy thân thể của nữ tử, quay người áp chế, trong bồn hoa này trình diễn một hồi tiết mục kích - tình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.